Không nên làm khó anh ấy
← Ch.60 | Ch.62 → |
editor Cát
"Còn có hơi sức nói chuyện, xem ra tinh thần khôi phục được không tệ!" Mặc dù trên mặt còn treo từng chuỗi lệ, nhưng ít nhất đã ngưng khóc thút thít.
"Anh không cần làm khó anh Tử Mặc có được hay không? Đụng phải anh ấy chỉ là ngoài ý muốn." Cô nào còn hơi sức! Anh không nghe thấy âm thanh của cô ngắt quãng sao? Nhưng cô vẫn phải nói, không thể để người vô tội bị cô liên lụy.
"Người đụng hư đồ của tôi, tôi chưa bao giờ tha thứ nhẹ nhàng. Điểm này không phải em rõ nhất sao?" Anh cúi người xuống, lẩm bẩm bên tai cô.
Nếu bàn về tài ăn nói, cô vĩnh viễn so ra kém với anh. Sẽ không ai rõ ràng hơn cô, người đàn ông nhìn ít nói này thật ra miệng lưỡi rất ác độc chỉ là người khác không có cơ hội để biết nào thôi.
Cho nên ngoài miệng, cô vĩnh viễn không cách nào chiếm thế thượng phong. Mà đối với cô vì người đàn ông khác mà mở miệng yêu cầu thì anh làm sao dễ dàng đáp ứng? Dù cô là vật phẩm của anh đi nữ thì thế nào? Không sai trong giọng điệu của anh rõ ràng cô đối với anh có hay không cũng không sao, vậy tại sao không cho người khác đụng hư nó.
Cô mệt mỏi thật sự, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nhược Tuyết nhắm mắt lại, nhưng mới vừa rồi nước mắt vẫn không nhịn được lại chảy xuống. Anh Tử Mặc, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Lương Úy Lâm không phải là người!
"Đừng khóc." Anh trầm giọng ra lệnh. Người phụ nữ này, hở chút lại khóc cho anh nhìn thấy, đây là sao chứ?
"Ô......" Nghe được giọng ra lệnh cô chẳng những không có dừng lại, ngược lại nức nở nghẹn ngào khóc hơn nữa.
"Em khóc cái gì?" Phiền não, gọi A Cánh làm thủ tục chuyển viện tại sao lại lâu thế? Thủ hạ của anh lúc nào thì năng lực làm việc kém như vậy? Anh thật không chịu nổi nữa.
"Ô ô......" Cô không có trả lời, như cũ đắm chìm trong thương thế trong lòng của mình, cô thật không muốn liên lụy bất luận kẻ nào! Nhưng người đàn ông trước mắt này cô làm sao để thuyết phục anh đây?
Lương Úy Lâm nhẫn nại đạt tới điểm cao nhất, nhiều hơn nữa cũng sẽ không có, hung tợn ném ra lời nói "Đáng chết! Lăng Nhược Tuyết, không cho phép khóc nữa, có nghe thấy không?! Không cho phép khóc! Em lại khóc, anh lập tức để cho người đi bắt Chung Tử Mặc và người nhà của cậu ta, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể yên!"
Cằm của cô thô lỗ bị nhéo, hơi thở nóng rực của anh mang theo tức giận phả lên khuôn mặt nhỏ ửng hông, quả nhiên uy hiếp có tác dụng, vốn thanh âm đang nức nở nghẹn ngào lập tức ngừng lại, chỉ trừ nước mắt trên mặt để cho anh nhìn chướng mắt cực kỳ.
Ác ma uy hiếp quả nhiên lợi hại! Là ý nói anh Tử Mặc hiện tại không sao?
"Hỏa khí thật không nhỏ!" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Người đi vào là gương mặt đang cười của Nghiêm Quân Hạo, đi theo ở đằng sau là A Cánh. Anh thật là đáng thương a, Lương Úy Lâm động một chút là kéo anh làm bác sĩ riêng, thù lao không có còn phải cười nữa, chọn lầm bạn tốt rồi!
"Đi vào sao không gõ cửa?" Lương Úy Lâm buông Nhược Tuyết ra, kiềm chế đứng lên nhìn thẳng vào mắt Quân Hạo. Anh vừa mới to tiếng quát cậu ta nghe rồi sao? Con mẹ nó, đều là do người phụ nữ này, người luôn tỉnh táo cũng phải mất khống chế.
"Lâm, tôi đã gõ. Là cậu.... . quá nhập tâm chứ?" Trên mặt Nghiêm Quân Hạo nhất mạt cười làm cho người ta xem không hiểu. Thì ra Lương Úy Lâm cũng có lúc lớn tiếng mắng chửi người? Anh cho rằng cậu ta chỉ biết cầm súng chỉa vào đầu người khác! Em gái Tuyết Nhi thật là đáng thương.
Lương Úy Lâm không có trả lời khiêu khích của cậu ta, anh dời tầm mắt nhìn về phía A Cánh.
"Chủ nhân, đã làm xong!" A Cánh trầm ổn nói. Nếu như không phải là bác sĩ Nghiêm ở chỗ thang máy dài dỏng hỏi anh, thì anh đã sớm trở về nghe lệnh rồi. Hiện tại thì tốt rồi, sắc mặt của chủ nhân rất khó coi!
"Lập tức đi." Lương Úy Lâm trực tiếp ra lệnh, nghĩ xoay người dẫn đầu đi ra ngoài, vạt áo của anh lại bị một sức lực nho nhỏ kéo lại.
Thấp con mắt nhìn xuống áo sơ mi đen, bàn tay trắng noãn mảnh khảnh đang gắt gao lôi kéo anh. Người phụ nữ này, lá gan thật sự là lớn!
Anh dừng bước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt sắc thật sâu.
Mà A Cánh nhận được mệnh lệnh sau đó lập tức đi ra ngoài chuẩn bị, Nghiêm Quân Hạo còn đang tò mò mắt nhìn đôi nam nữ kì quái. Bọn họ muốn làm cái gì đấy? Thật là khó thấy được cái bộ dáng này của Lương Úy Lâm!
"Anh Tử Mặc.... ." Lệ trên mặt không có duy trì, miệng vết thương vẫn đau, thanh âm của cô mang theo khóc thút thít đi qua, giọng mũi nồng nặc lại có nhất mạt kiên định.
A! Tử Mặc là ai? Người xem trò vui trước mắt, nụ cười càng đậm.
"Em dám nhắc lại lần nữa, anh khiến Chung Tử Mặc ngày mai không thấy mặt trời." Giọng điệu của anh lạnh lẽo, trong mắt tóe ra sát ý nhất mạt kinh người.
Tay Nhược Tuyết sau một giây lập tức chủ động buông ra. Đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, cô biết anh chưa bao giờ có chuyện không dám làm, mà giết một người đối với anh như bóp chết một con kiến, vô cùng đơn giản.
Không nói gì thêm, anh xoay người rời đi ra ngoài cửa.
"Tuyết Nhi, em thật giỏi a!" Nghiêm Quân Hạo hướng về phía người con gái ở trên giường đang ngẩn người, đưa ngón cái lên. Có thể làm cho Lương Úy Lâm nổi giận mà không bị thương em thật là làm cho người kính nể!
Nhược Tuyết không rõ chân tướng nhìn Nghiêm Quân hạo, cô được? Cô được gì rồi? Cô ở trước mặt anh ngoại trừ hít thở cái gì cũng không làm được!
Sau đó ở cô càng rõ chân tướng ở bên trong, một đám nhân viên cứu hộ, động tác tốc độ mà đem cô đặt lên xe.
Muốn đưa cô đi nơi nào, cô đã học được không ít rồi! Hỏi cũng là vô ích.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |