← Ch.15 | Ch.17 → |
Julian nắm chặt tay ghế, mọi cơ bắp trong cơ thể anh cứng lại. Portia nhún một bên vai, khiến chiếc chăn trượt xuông đệm."Ồ, em đã cố gắng không yêu anh, em thực sự đã cố gắng. Em đã căm ghét anh dữ dội trong gần một tuần sau khi anh bỏ đi lần đầu tiên và em phát hện ra Valentine. Nhưng em e rằng những thói quen cũ khó mất đi, đặc biệt khi đã ăn sâu vào trái tim mềm yếu của một cô gái trẻ. Khi Valentine thể hiện sự sở hữu anh tối nay, em quyết định em sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu cô ta sẵn lòng ↪️.𝒽.𝒾ế.𝐧 đấ.𝖚 vì anh, thì em cũng vậy".
Duỗi đôi chân dài, thon thả, cô trượt ra khỏi giường và đứng lên. Khi cô lướt về phía anh như một hình ảnh thoát ra từ những tưởng tượng ngọt ngào và đen tối nhất của anh, ánh nến nhảy múa trên nếp váy trong mờ, soi rõ màu hồng của núm vú lấp ló và vùng sẫm màu lôi cuốn gữa hai đùi cô.
Anh đứng thẳng dậy và lẩn trốn quanh chiếc ghế, lùi khỏi cô như thể cô mới là người có sức mạnh phá hủy anh, "Em nghĩ mình đang làm gì thê Portia? Em đáng ra phải khiến Valentien điên cuồng vì ghen tuông, chứ không phải làm anh phát điên".
"Anh quên rằng người ta đang nghĩ em là cô dâu vĩnh cửu của anh sao? Và mọi cô dâu đều xứng đáng có một đêm tân 𝐡ô-ⓝ-, không phải sao?"
Anh chỉ một ngón tay vào cô, ngạc nhiên khi thấy nó hơi 𝖗_⛎_ⓝ 𝐫_ẩ_🍸, "Nếu anh đặt nhiều hơn một ngón tay vào em tối nay, anh sẽ không phải lo lắng về việc Valentine sẽ т-❗-ê-υ 𝐝-𝖎ệ-✞ anh. Adrian sẽ làm điều đó hộ cô ta".
Cô mỉm cười và tiến thêm một bước nữa về phía anh, đưa cô vào trong tầm với của anh, "Chuyện này đáng giá như thế mà".
Anh lùi ngay vào tường, 💲i·ế·т 🌜♓ặ·🌴 răng chống lại một làn sóng 𝖍a·𝐦 〽️·ц·ố·𝓃 dữ dội, "Đó là điều anh e sợ".
Đặt nhẹ hai bàn tay lên vai anh, cô nhón chân và đặt một nụ ♓ô_𝓃 vào bên dưới cằm anh, bộ ⓝ🌀ự-𝖈 〽️ề-ⓜ m-ạ-i q-⛎yế-ⓝ ⓡ-ũ của cô cọ vào 𝖓🌀*ự*𝒸 anh, "Em cứu anh trong hầm mộ đó", cô thì thầm."Anh nợ em".
"Anh biết anh nợ em", anh gầm gừ, "Đó là vì sao anh tránh xa em trong tất cả những năm vừa qua. Để đền đáp lại lòng tốt của em".
Cô nhìm chăm chăm vào anh, đôi mát cô long lanh và rực sáng, "Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"
"Làm sao anh có thể quên được? Anh gần như đã ⓖ*ℹ️ế*✝️ em".
"Em không nhớ về nó như thế chút nào".
Tuyệt vọng muốn xóa đi về ngọt ngào trên mặt cô, anh túm vai cô và đổi ngược lại vị trí của họ, ghim cô vào tường bằng sự cứng rắn của bàn tay và cơ thể anh, "Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ, thiên thần của anh. Em 𝒽·ô·𝐧 anh. Sau đó em xích anh vào tường đúng như anh đã cầu xin em làm vậy. Nhưng em không làm thế để bảo vệ chính mình. Em làm thế để em có thể kiểm soát anh dưới quyền định đoạt của em. Để em có thể buộc anh làm những điều anh không thể nghĩ đến".
"Em không có lựa chọn nào khác, Anh đang 🌜·𝒽ế·† dần".
"Vậy em nên để cho anh ⓒ♓-ế-t!" Khi tiếng vọng của tiếng thét của anh tan đi, anh đẩy mình ra khỏi bức tường và ra khỏi cô, rồi hất tóc ra khỏi mặt, "Cho dù có hay không có l●ın●𝖍 ♓ồ●ⓝ, làm sao anh có thể là cái gì hơn là một con thú sau những gì anh đã làm với em?"
Cô giữ lấy cánh tay anh, kéo anh quay lại đối diện với cô."Anh đã làm mọi điều trong khả năng của mình để cứu em. Em là người đã 🍳𝖚ÿế·𝓃 r·ũ anh. Em là người đã ngồi trên lòng anh trong khi anh bị xích, 𝖍ô●n anh, v𝐮●ố●т ⓥ●ⓔ anh và sử dụng tất cả những kỹ năng lâm li cảm động nằm trong sự hiểu biết ngây thơ mà em biết khi đọc những cuốn tiểu thuyết Gô-tích khủng khiếp để 𝐪_υⓨế_𝐧 г_ũ anh cắm răng nanh vào cổ họng em".
"Em còn ngây thơ! Em không nhận ra hành vi của một con thú mà em chuẩn bị thả ra".
"EM có lẽ là một cô bé ngây thơ, nhưng em không ngu ngốc. Em bết chính xác cứu anh em sẽ mất cái gì. Và em sẵn lòng trả cái giá đó", Cô lắc đầu một cách bất lực, "Anh chưa bao giờ là một con thú, Julian. Anh không nhớ sao? Anh phá vỡ những sợi dây xích đó. Anh giật chúng ra khỏi tường và đuổi theo em. Nhưng anh không g*𝒾*ế*† em". Bất chấp những giọt lệ long lanh trong đôi mắt cô, cả giọng nói và ánh mắt cô đều kiên định, "Và anh không 🌜ưỡ𝓃*ɢ đ⭕ạ*𝖙 em".
"Chỉ vì em đã hiến dâng cho anh một cách tự nguyện. Nếu em không..." Anh để suy nghĩ tàn nhẫm đó dở dang, vẫn còn nhớ đến mùi vị của ɱ●á●𝖚 cô trên môi anh, nỗi kinh hoàng quét qua anh khi 🅓ụ-𝖈 𝖛-ọ-п-ɢ và sự khát ⓜ_á_⛎ qua đi và anh thấy cơ thể nhợt nhạt, cứng đờ của cô nằm sõng soài bên dưới anh.
"Thì anh vẫm chiếm đoạt em? Đó có phải là điều anh tin hay không?"
"Em không nghĩ thế sao?" Anh hỏi, chiếu ánh mắt không thỏa hiệp của anh lên cô, "Điều an ủi duy nhất của anh là biết rằng em không phải chịu đựng sự sỉ nhục của việc mang đứa con của anh." Một tiếng cười cay đắng thoát ra từ anh."Ai lại nghĩ rằng anh cảm thấy biết ơn vì không thể tạo ra sự sống, mà chỉ cái 🌜*♓ế*† nhỉ?"
Cô hếch cằm lên, "Em làm điều phải làm và anh cũng thế. Em chưa bao gờ hối tiếc chuyện đó, cho dù một phút".
"Thế đấy, anh hối tiếc từng giây, từng ngày, từng đem kể từ khi đó. Và lời nguyền của anh là tiếp tục hối tiếc nó mãi mãi". Anh nắm lấy vai cô và lắc mạnh, "Em thực sự nghĩ rằng việc lấy lại 𝖑ï.𝐧.𝐡 ⓗ.ồ.𝓃 anh bây giờ có thể xóa sạch tội lỗi của anh hay sao? Em có suy nghĩ gì về việc anh đã phải làm chỉ để tồn tại hay không? Ngay cả khi có 🦵ℹ️n·𝖍 ♓ồ·𝐧 của mình, anh cũng không xứng đáng với một cô gái như em hơn là một gã giẻ rách dơ dáy nào nằm dưới cống nước trong những năm qua!"
Cô chớp mắt nhìn anh, vẻ kinh ngạc dần dần hiện ra trong mắt cô, "Anh để Valentine giữ ⓛi_𝖓_𝐡 𝒽ồ_п của mình vì anh yêu cô ta, đúng không?"
Mặc dù anh có vẻ tuyệt vọng hơn trước đó, nhưng giọng nói và cái nắm của anh đều mềm đi, "Không, Chúa giúp anh, anh để cô ta giữ 𝐥ℹ️_𝖓_ⓗ ♓_ồ_𝐧 anh vì anh yêu em. Anh biết anh không bao giờ có thể xứng đáng với em và anh tin rằng cho đến kho anh vẫm còn là một ma cà rồng, anh không cần phải cố gắng". Anh chạm một bàn tay vào cổ họng, dịu dàng ☑️𝐮.ố.ⓣ ⓥ.3 những vết sẹo anh đã để lại ở đó, "Khi em mở rộng vòng tay với anh trong hầm mộ, đó là món quà lớn nhất mà anh từng được trao tặng. Nhưng em xứng đáng có được nhiều hơn từ người yêu đầu tiên. Nhiều kiên nhẫn và âu yếm hơn...và nhiều 𝐤♓𝖔●á●𝐢 𝐜●ả●ⓜ hơn..."
Cô nắm lấy tay anh, "Vẫn chưa muộn mà, Julian. Anh vẫn có thể trao cho em những gì em xứng đáng".
"Anh không bết anh có thể hay không", anh thú nhận với giọng khàn đi, "Với em, Portia, anh không tin vào chính mình. Chưa bao giờ. Với bất kỳ người đàn bà nào khác, anh có thể kiểm soát những...những thèm khát không bình thường của mình. Nhưng với em..." Anh lắc đầu, cơ thể anh đã bắt đầu cháy lên một cơn sốt ngọt ngào và man dại.
"Anh không phải tin vào chính mình. Em tin anh đủ cho hai chúng ta".
Với lời hứa đó, cô ôm lấy khuôn mặt anh trong hai bàn tay như cô đã làm nhiều năm trước đây trong hầm mộ đó và áp môi mình vào môi anh. Gầm lên vì sự đầu hàng của mình, Julian vòng tay ôm lấy cô, biết rằng sẽ phải cần đến một khoảng thời gian vô tận để làm vơi đi nỗi khát khao đến tuyệt vọng nụ 𝖍ô·п của cô. Anh cố gắng kiềm chế 𝐡🅰️*𝖒 Ⓜ️⛎*ố*n của mình với sự âu yếm, nhưng cô đã chào đón sự tấn công mạnh bạo của lưỡi anh, vòng cánh tay quanh cổ và ⓗô*ⓝ lại anh với nhu cầu khẩn khiết ngang bằng với anh.
Một phần man dại trong anh muốn ấn lưng cô vào cánh cửa, hất chiếc váy lụa mỏng như tơ qua hông cô và chiếm lấy cô với đam mê mãnh liệt nhưng không có gì khéo léo hơn anh đã thể hiện trong lần đầu tiên.
Nhưng cô đã lùa những ngón tay vào tóc anh, xoa dịu anh bằng những tiếng thở dài thì thầm trên môi anh. Trong vòng tay cô anh không cảm thấy mình như một con quái vật. Cô khiến anh có cảm giác anh là một người đàn ông.
Vẫn hưởng thụ vị ngọt tan chảy của miệng cô, anh trượt một cánh tay xuống bên dưới hông cô, nâng cô lên nhẹ nhàng như thể cô chỉ là một đứa trẻ. Khi anh đưa cô đi đến giường, cô vòng chân quanh eo anh, làm anh bật ra một âm thanh tắc nghẹn sâu trong cổ họng.
Anh đặt cô lên tấm đệm lông chim, lưỡng lự từ bỏ hơi ấm của cô. Khi anh lùi lại để cởi bỏ cà vạt và áo sơ mi, cô quan sát anh, mắt cô mờ đi trong ánh nến, hương vị nụ 𝖍●ô●ռ long lanh trên đôi môi ⓗ●é 𝐦●ở của cô. Anh hốt hoảng khi thấy một giọt nước mắt chớm trên hàng lông mi đen mượt của cô.
"Đừng khóc, Mắt Sáng", anh cuống cuồng nói, thả mình xuống giường bên cạnh cô và gạt đi giọt nước như pha lê bằng ngón tay cái."Em có thể bắn anh, thiêu anh, cắm một cái cọc qua trái tim anh, nhưng xin đừng khóc. Anh có thể chịu đựng bất cứ điều gì ngoại trừ nước mắt của em".
"Chỉ vì em đã đợi anh quá lâu", cô thì thầm.
"Vĩnh viễn", anh dịu dàng đồng ý.
Nhưng anh vẫn ngần ngại. Anh vẫn quá lớn so với cô, quá mạnh mẽ. Anh đã làm đau cô một lần và bản năng xui khiến anh làm điều đó lần nữa. Không có sức mạnh nào trong địa ngục hay trái đất này có thể ngăn anh lại. Nhưng anh không muốn làm cô đau. Anh muốn mang đến ⓚⓗⓞá·❗ cả·m cho cô. Anh muốn sử dụng từng giây phút quý giá của đêm nay và mọi kỹ năng anh có được để đưa cô đến trạng thái ngất ngây 𝖗●𝐮●ⓝ 𝖗ẩ●🍸 lần nữa và lần nữa. Anh muốn 𝖑·à·ɱ ✝️ì𝖓·♓ với cô cho đến khi cô thét lên tên anh và quên mất tên cô. Cho đến khi không còn quá khứ, ngày mai, chỉ có những giờ vô tận giữa lúc nửa đêm và bình minh.
Miệng anh lơ lửng phía trên cô, những giác quan nguyên sơ của anh tràn ngập hơi ấm của cơ thể cô, mùi hương nồng nàn của cô...sức sống mãnh liệt của cô. Anh có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đạp, mùi vị ngọt ngào của hơi thở cô, ngửi thấy mùi kích động của cô. Anh đã lang thang khắp thế giới này và giờ đây anh phát hiện ra rằng thuốc 𝐤í𝖈●ⓗ 𝐭h●í●c●𝐡 🅓ụ-𝖈 ѵ-ọ-𝐧-ɢ hiệu nghiệm nhất ở ngay đây, trong vòng tay anh.
Cô vuốt tóc sau gáy anh, cuộn nó quanh những ngón tay, "Khi anh lẩm bẩm tên em trong giấc ngủ, lúc đó anh đang mơ về cái gì?"
"Cái này", Anh hạ miệng xuống miêng cô, 𝒽ô*𝓃 cô với tất cả sự ngọt ngào nhức nhối mà anh đã từng từ chối.
Portia rên lên khi lưỡi Julian xoay trên đôi môi 𝖍_é 𝐦_ở của cô trước khi đ-ư-𝖆 ⓥà-🅾️ sâu trong miệng cô. Anh 𝒽●ô●𝖓 cô như thể cô là một cô dâu trong trắng, đáng yêu, cần phải tán tỉnh và ԁ.ụ 𝖉.ỗ. Miệng anh nghiêng qua nghiêng lại trên miệng cô, làm cô 〽️·ê ⓜ@·𝓃 với một niềm đam mê nồng nhiệt núm vú cô căng lên và cứng lại, dòng mật ngọt chảy tràn giữa hai đùi cô.
"Sao thế, Ngài Kane", cô buột miệng khi anh cho phép cô thở trộm được một hơi, "ngài đang cố gắng 𝐪υ𝖞ế·𝖓 г·ũ tôi đấy à?"
"Em nói anh trao cho em điều em xứng đáng", anh lẩm bẩm, âm sắc nồng nàn đầy sức thôi miên của anh cũng đã là một sự զ⛎_ⓨ_ế_n г_ũ, "Và một cô gái đẹp như em đáng được ⓠ⛎𝓎-ế-п г-ũ ít nhất ba lần một đêm, có lẽ thường xuyên hơn nữa".
Khi cái miệng tài tình của anh tìm đường từ khoé miệng đến đườռ●ℊ 𝒸●⭕𝖓●ⓖ ở cằm, rồi đến mạch má.ц nhỏ xíu đạp ở cuối cỏ họng cô, cô nhắm mắt lại và thốt ra một tiếng thở dài 𝓇-𝐮-n 𝐫ẩ-ⓨ. Cô chưa bao giờ mơ màng rằng cô lại thấy biết ơn vì anh là một tạo vật của bóng đêm như thế.
Khi môi anh cà vào cổ họng cô, một cơn rùng mình quất qua cơ thể mạnh mẽ của anh. Nhưng anh kiểm soát nó. Anh dụi vào vành tai nhạy cảm của cô và lấp đầy tay anh bằng 𝓃.🌀.ự.🌜 cô. Cô thở hắt ra trước sự táo bạo của anh, ưỡn người khỏi giường để lao vào bàn tay sai khiến của anh. Căn phòng lạnh nhưng cơ thể anh bùng cháy, hơi ấm phát sốt đó nhen lên ngọn lửa đáp ứng trong da thịt cô.
Miệng anh khép trên một bên ⓝɢ·ự·↪️ cô, khơi ngọn lửa cháy mạnh hơn nữa. Lưỡi anh đùa nghịch núm vú nhỏ căng cứng của cô cho đến khi chiếc váy ướt sũng và dính vào da cô, sau đó anh lùi lại khẽ thổi lên lớp vải đó. Cô chưa bao giờ biết đén sự hành hạ tuyệt vời đó. Nhưng thay vì cầu xin anh ngừng lại, cô lùa tay vào mái tóc như lụa thô của anh, thúc giục anh tiếp tục. anh kéo núm vú khác vào noi 𝓃ó*ⓝ*ℊ 𝐛*ỏn*ⓖ của miệng anh, mú·✞ thật sâu và mạnh cho đến khi những luồng 𝓇⛎●𝓃 г●ẩ●🍸 ngọt ngào của 𝖍●𝖆●Ⓜ️ m𝐮ố●𝐧 cuốn xuống phần nữ tính của cô.
Một tiếng rên khàn khàn phản đối thoát ra từ môi cô khi anh ngồi dậy, hai chân ở hai bên đùi cô. Cô mở mắt đúng lúc tay anh nắm lấy chiếc váy lụa. Lớp vải mỏng manh tách ra như tờ giấy dưới sức mạnh siêu nhiên của bàn tay anh, cô trần truồng và phơi bày hoàn toàn dưới mắt anh.
Đôi mắt Julian thoả thuê chìm vào kỳ quan cơ thể Portia tắm trong ánh nến. Anh đã nửa mù bởi cơn đói và 🅓●ụ●↪️ v●ọn●𝖌 trong hầm mộ sáng ánh đuốc đó. Lúc đó anh đã ngã nhào lên cô như một con thú đói khát, thời gian chỉ đủ đẻ hất váy cô lên và giật quần anh mở ra trước khi lao cả răng nah và chính anh vào sâu trong cơ thể trẻ trung 𝐦ề_m Ⓜ️ạ_❗ của cô. Trí tưởng tượng và vô số những giấc mơ đã ám ảnh anh kể từ ngày đó, nhưng giờ đây anh mới nhìn thấy cô như thế này.
Cô còn đẹp hơn cả những tưởng tượng 𝖓ó_n_g 𝒷_ỏ_n_🌀 nhất của anh. Những lọn tóc đen xoã ra trên tấm đệm lông chim ôm lấy gò má đỏ bừng và đôi môi ⓗ·é 〽️·ở ẩm ướt. Bộ 𝐧·ℊ·ự·𝖈 đầy đặn chín mọng và hồng hào bởi sự săn sóc hoàng toàng của anh. Ánh mắt anh lướt xuống phía dưới cơ thể cô, qua chiếc 3-𝐨 т-𝒽o-п và chỗ lõm nhỏ tinh tế của rốn cô đến bộ hông đầy đặn và vùng nhạy cảm giữa hai đùi cô.
Không thể cưỡng lại sức զuⓨế-𝐧 r-ũ thêm nữa, anh duỗi cơ thể cao gầy bên cạnh cô và chạm vào cô ở đó, tách đám lông mềm như lụa và cách hoa xinh xắn bên dưới bằng một ngón tay.
Portia ⓡ.⛎.n rẩ.ⓨ trước cái đ●ụ𝓃●𝖌 ↪️♓ạ●𝐦 của anh. Lúc này cô là con mèo con của anh, rên ừ ừa và vặn vẹo bên dưới những cái vuốt thành tahjo của anh. Cô nhắm mắt lại khi những ngón tay dài và thanh nhã của anh chơi đùa trên cơ thể cô thậm chí còn tài tình hơn khi chơi trên những phím đàn piano, khơi lên một giai điệu của những tiếng 𝓇ê·ռ 𝐫·ỉ của ⓚ𝒽*🔴á*ℹ️ 𝒸*ả*〽️. Khi anh ngừng chạm vào cô, để lại cô ngấp nghé đỉnh cao của một vách đá kỳ lạ, cô chưa bao giờ cảm nhậm rõ cái 𝐜*♓ế*t như thế. Cô tưởng rằng mình sắp 𝒸.𝒽.ế.✝️.
Cô mở mắt ra và bật ra một tiếng thở khi nhìn thấy mặt anh.
Julian không cần hình ảnh phản chiếu vẫn có thể biết răng nanh của anh đã dài ra hết, mắt anh rực lên với một ánh sáng xấu xa. Anh đưa chúng lên để đối diện với cô, không thể che giấu anh là ai hay ⓗ🅰️_〽️ ɱ⛎ố_п thiêu đốt của anh đối với cô thêm nữa.
Thay vì thu mình lại trong nỗi kinh hoàng như anh lo sợ cô sẽ làm, cô chỉ thì thầm, "Anh có cần cho ăn không?"
Một nụ cười lười biếng cong trên moi anh."Ồ, anh định thế".
Sau đó anh trượt xuống trên người cô trong những cái bóng lập loè do những ngọn nến hắt ra.
Khi miệng anh đi theo con đường những ngón tay anh chỉ dẫn, cẩn thận tuyệt đối để răng nanh không lagm xước da thịt mề_𝖒 m_ạ_ⓘ của cô, Portia cong người lên khỏi giường vào vòng kiểm soát của anh. Những cú đánh lưỡi linh hoạt của anh đưa cô đến khu vườn Eden nguy hiểm và tăm tối nào đó, nơi hai người có thể thưởng thức trái cấm mà không bị trục xuất khỏi đó. Anh vừa là q_u_ỷ dữ vừa là thiên thần, là sự cám dỗ và cứu rỗi, và cô biết anh sẽ không thoả mãn cho đến khi cô buông thả mình cho anh, cả cơ thể và ⅼ_ⓘ𝖓_h h_ồ_𝐧.
Cô nắm chặt tóc anh khi 𝐡.@.m 𝐦𝖚ố.n rộn ràng xuyên qua cô trong những làn sóng tan chảy. Khi những là sóng đó nhấn chìm cô trong một cơn co thắt 𝓇-⛎-п r-ẩ-ⓨ của đ●ê 〽️●ê, anh dùng ngón tay thon dài nhất và mật hoa của cô để tiến vào sâu trong trung của cô, kéo dài trạng thái ngất ngây của cô trong sự bất tận tuyệt vời.
Khi cô 𝖗u.𝐧 ⓡ.ẩ.🍸 mở mắt ra, Julian đang lơ lửng bên trên và nhìn thẳng vào mặt cô, "Em làm anh sợ mất một lúc. Anh nghĩ em có thể ngất xỉu lần nữa".
Cô trao cho anh một nụ cười mụ mị và lơ mơ, cơ thể cô vẫn còn run lên với những cơn sốc sau đam mê."Em sẽ không để lỡ một phút nào đêm nay. Dù anh áp dụng bất kỳ trò ◗*â*m ⓓ*ụ*𝐜 xấu xa gì trên cơ thể em, em cũng không ngất xỉu".
Anh nhướng một bên lông mày với vẻ 𝐪ⓤ-ỷ quyệt, "Em thách anh ư?"
"Em cho rằng em không thể ngăn cản anh nếu anh chọn cách tiếp nhận nó như thế", cô nghiêm nghị đáp lại.
"Tốt", anh nói, ngồi xổm dậy và đưa tay ra phía trước quần. Thực tế là, nó gần như không thể chứa đựng anh được nữa.
Portia nắm tay quanh anh, lòng dũng cảm của cô trở nên nao núng, "Có phải đã quá muộn cho em cư xử như một trinh nữ thẹn thùng và muốn anh thổi tắt nến không?"
Đôi mắt anh trĩu nặng với cả ♓🔼.ɱ 𝐦.ⓤố.𝖓 và hối tiếc, anh đưa tay cô lên môi, đặt những nụ 𝒽ô_ռ ngọt ngào nhất trên mu bàn tay cô, "Vì em, quý cô, anh sẽ thổi tắt tất cả mặt trăng".
Portia gần như nuối tiếc yêu cầu của mình khi anh trượt khỏi giường và đi đến giá nến, đồng thời liếc trộm cô mọt cái cuối cùng qua vai. Khi anh tắt từng gnojn nến một, cô như uống vào vẻ thanh nhã uyển chuyển trong từng chuyển động của anh, những cơ bắp như điêu khắc trên 𝖓*𝐠ự*𝖈 anh và vùng bụng phẳng cuồn cuộn của anh, miệng cô khô đi vì 𝒽·a·m 𝖒·u·ố·п. Khi cây nến cuối cùng tắt phụt và bóng đêm bao trùm họ trong vòng ôm che chở của nó, cô ngạc nhiên khi thấy rằng bóng tối chỉ làm cô mạnh dạn hơn. Khi Julian quay lại giường và ở trong vòng tay cô, cô liền với đến trước quần anh.
Anh rùng mình khi co giải phóng anh khỏi lớp vải chật chội, những ngón tay cô e thẹn chạy dọc chiều dài và bề ngang của anh. Trong bóng tôi, anh hình như kéo dài mãi mãi.
Cô khẽ bật ra mọt tiếng cười 𝐫⛎●п гẩ●𝓎, "Không nghi ngời gì lần đầu tiên em lại đau. Nếu không phải đã xảy ra một lần trước đây, em thề rằng chuyện này là không thể".
Anh áp lông mày của mình vào lông mày cô, "Em đau bởi vì anh đã cư xử như một kẻ thô lỗ nhìn thấy người đàn bà đầu tiên của mình. Nếu anh tỉnh táo, anh có thể làm...để khiến em dễ dàng chịu đựng hơn".
Cô ôm lấy anh, làm anh bật ra một tiếng rên từ sâu trong cổ họng, "Chỉ cho em đi!"
Cô không cần phải hỏi tới lần thứ hai. Trước khi Portia có thể bắt được hoi thở của mình, anh đã tuột chiếc quần ra và họ trần truồng trong vòng tay nhau.
"Julian?"
"Ừm?" Anh lẩm bẩm, dùng cái lưỡi linh hoạt của mình để đùa nghịch một núm vú của cô khiến nó nhọn cứng.
"Trước khi chúng ta tiếp tục, em có một lời thú nhận đáng kinh ngạc".
Cô ngồi dậy và ôm một đầu gối vào ⓝɢự_𝐜, má cô bừng cháy trong bóng tối. Anh nhoài theo, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc che khuất mặt cô, "Gì thế, Mắt Sáng? Em đang đỏ lên như một bông hồng".
Cô thở dài, nguyền rủa mình vì đã quên rằng ma cà rồng có khả năng nhìn tuyệt vời trong bóng tối."Là về hầm mộ đó".
Anh trở nên bất động. Bất động đến mức có thể nói anh đã không thở lần nào từ đêm đó. Sau một lúc lâu, anh nói, "Nếu em không thể vượt qua chuyện này bởi vì những gì anh đã làm với em trước đây, anh hiểu. Anh sẽ không buộc em. Anh không đến mức quái vật như thế".
"Em sẽ không nói dối. Anh đã làm em đau. Nhưng còn nữa. Những.... thứ anh làm với em trước đó với miệng và tay của anh? Những thứ làm em có cảm giác như em sẽ c·♓·ế·𝖙 đi vì 𝐤𝖍_🔴á_i 🌜ả_〽️?" Cô ngập ngừng, "Lúc đó em cũng cảm thấy nó. Khi anh cần em...khi anh...", cô quây sang để nhìn vào anh, biết rằng không thể giấu được anh, cho dù trong bóng tối, "Em đã sợ mất cả tỉnh táo, sợ rằng anh rất có thể sẽ ℊ❗ế●𝐭 em. Nhưng trong một vài giây đó, em chắc rằng em không quan tâm đến điều đó".
Anh im lặng một lúc lâu hơn, "Anh có một lời thú nhận thậm chí còn đáng sốc hơn".
Portia nhắm mắt, cổ họng cô đặc lại vì sợ hãi.
"Anh yêu em, Portia Cabot". Khum mặt cô trong bàn tay, anh đặt môi lên môi cô, 𝐡_ô_𝖓 cô với sự ngọt ngào đau đớn như cướp mất hơi thở của cô, "Và cho dù anh là một ma cà rồng hay một con người, anh sẽ yêu em mãi mãi".
Cô mở rộng vòng tay và anh lao vào chúng, phủ lên cô như anh đã từng làm trên sàn nhà đá lạnh lẽo cả một đời người trước đó. Khi họ chìm xuống tấm đệm lông chim, dường như họ chưa bao giờ rời khỏi hầm mộ đó, dường như chưa có một người đàn bà nào khác trong vòng tay anh hay trên giường của anh trong suốt những đêm dài cô đơn đó.
Cảm giác trọng lượng nặng nề của anh áp vào đùi cô, Portia rùng mình với những mong đợi kín đáo, mong đợi anh sẽ thô bạo lao vào cô như anh đã làm trước đây. Những thay vào đó anh đưa tay vào giữa họ, dỗ dành và v●𝖚ố●🌴 ѵ●𝑒 cô như thể anh có cả đêm để chuẩn bị cho cô nững gì sắp đến. Những luồng cảm xúc tinh tế của ♓𝖆.𝖒 ɱ⛎ố.п bắt đầu 𝐫ⓤ·𝐧 𝓇ẩ·ⓨ tràn qua cô lần nữa và cô nhanh chóng ⓡê*𝓃 г*ỉ vì khao khát và thì thầm tên anh liên tục trong những lời cầu xin đến cạn hơi cho một sự giải thoát. Khi ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt qua điểm 𝓃●ó𝐧●🌀 🅱️●ỏ●ռ●ⓖ nép ngay giữa hai đùi cô, cô sợ rằng cô mới là người cháy bùng thành ngọn lửa. Nhất là khi những ngón tay khác của anh bắt đầu cũng tìm đường, đ*â*Ⓜ️ ✌️*à*🅾️ cô với một, rồi hai ngón cùng lúc.
Cô 𝓃·ổ 𝖙⛎n·ɢ dưới sự ✔️⛎_ố_† ✅_e nhịp nhàng của anh, những giọt nước mắt của khao khát tuôn ra. Cô muốn éo anh vào bên trong cô thật sâu để không bao giờ anh rời khỏi cô nữa.
"Làm ơn, Julian", cô 𝓇ê-п r-ỉ, những ngón tay anh không còn đủ để thoả mãn cô nữa, "Ôi, làm ơn..."
Anh chuyển trọng lượng, quỳ gối tách hai đùi cô ra để cô hoàn toàn phơi bày trước anh. Khi đó anh mới đưa của mình chạm vào cô. Cô ✝️_h_ở 𝖉ố_𝒸 khi anh chà chiều dài cứng và mượt mà của anh giữa những cánh hoa trơn trượt của cô, nhúng anh vào mặt hoa tan chảy anh đã khơi ra từ điểm trung tâm của cô. Đây thậm chí còn hơn cả một sự hành hạ thích thú, một sự hành hạ khiến cô quằn quại và thút thít bên dưới anh.
"Em đã sẵn sàng cho anh chưa, thiên thần của anh?" Anh thì thầm, giọng khán đi, rồi anh đi sâu vào trong cô.
Cô trả lời bằng cách vòng hai tay và hai chân quanh anh rồi cong người khỏi giường, tự đẩy mình vào anh.
Julian 𝐫_⛎_𝓃 𝖗_ẩ_🍸, cơ thể anh rúng động bởi một làn sóng cảm xúc thuần khiết. Portia có thể không còn là một trinh nữ, nhưng cô vẫn chặt như thế. Và thật là không công bằng, khi anh biết anh là người duy nhất được cô trao mình, anh lại cảm thấy một sự hài lòng rộn ràng hoang dại xuyên khắp cơ thể.
Anh nghĩ anh đã bị lạc lối trước đây, nhưng bây giờ anh đang lạc trong sức nóng mượt mà trơn trượt, trong mùi hương gợi tình say mê và sự ngọt ngào, hoang dã của cô. Anh sẽ vui lòng mạo hiểm chấp nhận một lời nguyền vĩnh viễn để được một làn nếm mùi vị thiên đường này. Anh rú.ⓣ ⓡ.ⓐ, rồi đâ●𝖒 lại vào trong cô, mạnh và sâu hơn.
Khi Julian bắt đầu trượt vào trong cô với một nhịp điệu say mê cổ xưa hơn cả thời gian, Portia níu chặt lấy lưng anh, niềm hân hoan reo lên trong tĩnh mạnh cô. Giữa họ lẽ ra phải luôn như thế này. Không có những quy ước của xã hội kiềm chế. Chỉ có đam mê nguyên thuỷ, mạnh mẽ và bất tử giống như anh.
Cô mở mắt ra nhìn lên bức tranh trên trần nhà qua vai anh. Lúc này khi cô đang bị chiếm đoạt bởi con thú yêu quý của chính mình, cô đã hiểu sự đ-ê 𝖒-ê trong đôi mắt của Leda và vẻ ngất ngây đờ đẫn trên mặt cô ta. Với mỗi cú đ·â·Ⓜ️ mạnh mẽ của mình, Julian đẩy cô đến bờ vực của sự điên cuồng ngọt ngào mà cô không có sức mạnh để cưỡng lại. Cô không biết cô có còn cảm thấy trọn vẹn lần nữa không khi không có anh chuyển động sâu bên trong cô.
Đó là lý do cô cảm thấy sốc khi anh trở nên bất động hoàn toàn, chôn sâu giữa hai đùi cô khiến trái tim cô bắt đầu rồn lên theo đúng nhịp đập của tĩnh mạch ở đó.
"Chuyện gì thế?" Cô thì thầm.
Anh nhìn xuống cô. Ngay cả trong bóng tôi, cô có thể nhìn thấy răng nanh lấp loáng của anh, tia sáng đỏ ɱ-á-u mờ mờ trong mắt anh, "Anh sợ điều anh sẽ làm với em..... khi anh Ⓜ️ấ●𝐭 🎋iể●〽️ ş●𝑜●á●t".
Hít một hơi thở sâu, cô nói, "Đừng sợ. Em muốn anh trao cho em thứ anh trao cho những phụ nữ khác khi anh đấu tranh để sinh tồn. Và em muốn anh lấy từ em thứ anh lấy từ họ".
Mọt cơn 𝓇_⛎_𝖓 гẩ_ÿ làm rung chuyển cơ thể anh, "Anh sẽ không làm thế với em lần nữa! Em không thể đòi hỏi anh như thế".
"Ồ, không ư?" Ngóc đầu lên, cô bắt lấy môi dưới của anh giữa hai hàm răng và cắn mạnh.
Anh giật nảy lên, "Em cắn anh à?"
Cô nháy mắt với anh một cách ngây thơ, "Chẳng phải anh đã nói với em rằng cắn là một biểu hiện tình cảm hoàn toàn chấp nhận được hay sao?"
"Giữa những ma cà rồng!"
"Mà anh tình cờ là thế". Cô lùa tay vào trong tóc anh, cái níu của cô mãnh liệt cũng như giọng nói của cô, "Nếu em muốn một quý ông hoàn hảo, em có thể đảm bảo với anh rằng sẽ không ít người trong số họ sẵn sàng l·ê·ռ ɢ·ï·ườ·ռ·ɢ với em. Nhưng em muốn anh. Và em sẽ không đòi hỏi anh điều gì hơn chính con người anh, ngay cả cho em. Đặc biệt không phải cho em".
Nói xong, cô quay mặt đi khỏi anh, đư-ờ-𝐧-𝖌 𝖈-o𝓃-𝐠 trắng mờ của cáu cổ phơi ra trước ánh mắt đói khát của anh.
Gầm lên, anh đến với cô. Những thay vì cắm răng nanh vào cổ họng cô, anh vòng tay quanh cô và đưa lưng cô áp vào đầu giường, rồi anh thúc vào cô với một nhịp điệu dồn dập, mang đến những làn sóng đam mê chấn động đến tận trung tâm của cô. Tấ cả những gì cô có thể làm là bám chặt lấy anh khi anh cưỡi lên cô thật mạnh, nhanh và sâu cho đến khi cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi và cô gần như 𝐦_ê 〽️@_ռ trong 🎋●𝖍●ⓞá●1 ↪️ả●𝐦.
Nhưng cô không quá Ⓜ️.ê m🔼.ռ đến mức không cảm thấy được sức nóng phát sốt khi miệng anh ♓_é 𝐦_ở lướt trên cổ họng cô hoặc khi răng nanh anh chạm vào cổ họng cô để chiếm lấy nụ 𝒽_ô_𝐧 anh đã tước đoạt của chính mình trước đây, Miệng anh đặt trên tĩnh mạnh đập dồn dập của cô, lưỡi anh búng nhẹ để nếm vị ngọt ngào mằn mặn của làn da cô.
Portia rùng mình, mặc dù cô không thể nói đó là do sợ hãi hay mong đợi. Cô chỉ biết rằng khao khát của cô cũng cuồng nhiệt và nguyên thuỷ như khao khát của anh. Rằng cô thèm muốn sự đầu hàng của anh cũng như anh thèm muốn sự đầu hàng của cô.
Cô không phải đợi lâu. Không để lỡ một nhịp, anh với đến giữa họ để nhẹ nhàng khơi lên đám than hồng đang cháy âm ỉ giữa hai đùi cô bằng ngón tay cái, và toàn bộ thế giới bùng cháy thành ngọn lửa.
Vào chính giây phút ngọn lửa đó nhấn chìm cô, răng nanh của anh 🌜*ắ*ɱ ✅*à*ⓞ da thịt mề-ⓜ 𝖒-ạ-ⓘ của cô. Nỗi đau qua nhanh nhưng 𝖐♓🅾️á●ℹ️ ⓒả●m thì cuộn trào, tràn qua cô trong những cơn sóng mù quáng. Cô thấy anh lao sâu vào trong cô và biết rằng anh cũng rơi vào nguy cơ bị nhấn chìm như cô.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |