Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Hận Triền Miên (Lục Xu) - Chương 09

Yêu Hận Triền Miên (Lục Xu)
Trọn bộ 78 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-78)

Siêu sale Shopee


Mộc Tuyên Nghị về nhà, nhỏ giọng hỏi người hầu một chút hôm nay Mộc Tuyên Dư đã làm những gì, vì thế từ miệng người hầu, anh đã biết em gái mình hôm nay ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, Mộc Trung Thiên và Lí Hâm còn từng tự mình đi gọi cô ra ngoài, cô đều nói cơ thể không thoải mái ăn không ngon. Mộc Tuyên Nghị do dự vài giây, biết em gái mình như vậy, tuyệt đối không bình thường, vì thế đi đến cửa phòng cô, gõ lên cửa ba tiếng.

Mộc Tuyên Dư ngồi trước bàn học trong phòng, dừng một chút, mới dời tầm mắt từ trước màn hình máy tính, đứng lên, đi mở cửa.

Người có thể kiên nhẫn đợi cô ra mở cửa như vậy, trừ anh cô ra, không có người thứ hai.

Cô mở cửa, cười cười với người đàn ông anh tuấn đứng ở cửa, cô rất thích khí chất của anh trai, có vài phần lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không uy nghiêm đáng sợ, "Anh."

Mộc Tuyên Nghị muốn vào trong, Mộc Tuyên Dư đành phải mở thân người bên cạnh, cho anh đi vào."Đang làm gì thế? Ngay cả cơm tối cũng không ăn."

"Aizz, em đang giảm béo mà!" Ngón tay trái của Mộc Tuyên Dư ấn lên huyệt thái dương, bộ dạng giống như có chút đau đầu, "Đừng nói cho em tác hại của việc ăn kiêng, không được đả kích sự tích cực của em."

Mộc Tuyên Nghị nhẹ nhàng dao động, tầm mắt đảo qua phòng trong, cuối cùng dừng trên laptop của cô, "Vừa rồi đang làm gì thế?"

Mộc Tuyên Dư buông tay, do dự không biết nên nói thật hay không, cuối cùng vẫn quyết định thành thật đối mặt với anh trai của mình, "Anh, em lật trở lại nghiên cứu tình hình hiện tại của công ty, vấn đề này giống như rút dây động rừng, chịu ảnh hưởng lẫn nhau mới dẫn đến tình cảnh gay go hiện thời, nhưng cuối cùng em cảm thấy, việc ngẫu nhiên này làm cho, nguyên nhân có chút mơ hồ." Cô lại nghĩ đến cách làm lần trước của mình, sợ anh cho rằng mình chính là cái người "chắc hẳn phải vậy", lúc nói chuyện cũng không quá lo lắng, "Anh, có phải Mộc gia chúng ta đắc tội người nào không? Có người mượn cơ hội trả thù?"

Mộc Tuyên Nghị đứng một lát, mới nhìn cô, "Sao lại nghĩ như vậy?"

"Cách xử lí công việc của anh luôn luôn không thay đổi, một bên nỗ lực kiêu ngạo dự án nhãn hiệu của 'Hoa Hưng', một bên lấy công ty làm cơ sở nguồn gốc, cách này luôn không có vấn đề, hơn nữa cho dù có xảy ra chút vấn đề nhỏ, cũng không thể khiến dao động quá lớn, nhưng lúc này đây, tất cả hàng hóa căn bản không có vấn đề về chất lượng, lại gặp phải đòn nghiêm trọng như thế, hiển nhiên là có người cố ý hành động." Mộc Tuyên Dư nói xong, mày lập tức nhíu lại, cô cảm thấy đạo lí như vậy chính mình có thể nghĩ ra, vậy thì anh trai nhất định cũng có thể nghĩ đến mới đúng.

Mộc Tuyên Nghị trầm mặc một lúc lâu, mới giật giật khóe miệng, "Vậy em cho là ai sẽ nhằm vào Mộc gia chúng ta?"

Ngay cả anh trai cũng cho là như vậy?

Cô chống lại ánh mắt của anh, lắc đầu, "Em không biết."

Mộc Tuyên Nghị đi đến trước bàn học của cô, mở laptop ra, xoay người nhìn cô, "Việc này em không cần quản, cũng không cần lo lắng, chuyện công ty, anh sẽ xử lý."

"Vậy anh nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?"

Mộc Tuyên Nghị gian nan gật đầu, "Em đi ngủ sớm một chút, đừng lo lắng."

Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng của anh, lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

******

"Anh không nghĩ tới em sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh."

Mộc Tuyên Dư nắm tách cà phê trong tay, nhìn Chu Chấn Hưng, nụ cười trên mặt anh không quá sâu đậm, vừa phải, giống như cho tới nay cảm giác anh gây cho cô, vĩnh viễn không thay dổi, làm việc có điều độ. Từ sau chuyện lần trước, bọn họ vẫn không liên hệ lại, anh không chủ động giải thích gì, mà cô cũng không chủ động dây dưa chút nào.

Chính là những lời này của Chu Chấn Hưng, mơ hồ làm cho cô cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, mới nhớ tới khi cô gặp mặt Hạ Ngữ Minh, nhớ tới lời của Hạ Ngữ Minh, mà tâm tình cô cũng giống như khi đối mặt với Hạ Ngữ Minh, cô ấy cũng thật không ngờ người chủ động gọi điện thoại đến chính là cô.

Trên mặt anh không có nửa phần áy náy, nhìn về phía ánh mắt của cô vẫn giống như trước đây, trong mắt có cưng chiều nhàn nhạt, cũng không nhiều, vẫn vừa phải như vậy, cô lại mơ hồ có chút phiền chán với loại vừa phải này, giống như nhìn một người không tức giận, luôn khen tính cách của bạn tốt, luôn luôn khen, khen đến cuối cùng, nói không nên lời người này không tốt ở chỗ nào, cũng đã phiền.

Cô buông tách cà phê trong tay, không muốn nói nhũng lời giống như khi gặp mặt Hạ Ngữ Minh ngày đó, "Khí sắc của anh nhìn rất không tệ."

Ý cười trên mặt Chu Chấn Hưng trở nên dày đặc hơn một chút, "Em hi vọng anh đã rất tệ?"

Lời này thực sự nghĩa khác, giữa lông mày cô nhanh chóng vắt vào một chút, giống như có thể nghe được ý tứ ẩn bên trong. Khi cô bắt gặp bộ dạng ngày đó của Hạ Ngữ Minh và anh, sau đó cô không điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt anh, sau đó cô cho rằng không có cô về sau, anh sẽ chật vật không chịu nổi hết sức gay go, hiện tại là tới nhìn anh có bao nhiêu thống khổ sau khi rời khỏi cô...

"Còn chưa vội suy nghĩ vấn đề này." Cô thành thật mà chống đỡ.

"Ồ?" Khóe miệng của anh vểnh vểnh lên, cũng không biết có phải tin tưởng lí do thoái thác của cô hay không.

Cô nhấp mím môi, cô chủ động gọi điện thoại cho anh, chỉ là hành động này, đã làm cho cô cảm thấy bản thân đủ khó xử, lấy tính cách của cô, nếu không phải bất đắc dĩ, căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt anh.

Chu Chấn Hưng rốt cục thu lại ý cười trên mặt, bình tĩnh nhìn cô, anh chỉ lớn hơn cô ba tuổi, lại dày dặn kinh nghiệm căn bản không giống với người ở tuổi của anh, "Đã xảy ra chuyện?"

Cô cảm ơn sự lên tiếng của anh, cô có thể dẫn tốt lắm lời cô muốn nói, "Chuyện 'Thịnh Đạt', hẳn là anh đã biết?"

Bị vây trong vòng luẩn quẩn này, hẳn là không có gì bí mật.

Chu Chấn Hưng vừa cười, không hiểu sao, nụ cười này làm cho Mộc Tuyên Dư cảm thấy kì lạ, hơn nữa là kỳ lạ nói không nên lời, có cảm giác bản thân nói không ra nói, nhưng cô lại không có cách nào xác định, vì thế trong lòng lại giật mình.

"Biết một chút." Chu Chấn Hưng thoáng cái chớp mắt, nhìn kỹ nét mặt của cô.

Cô nhả ra một hơi, "Trước đây em có nghe anh trai em nói, anh rất hứng thú với dự án 'Hoa Hưng'." Cô cảm thấy bản thân nói mỗi một chữ đều rất gian nan.

"Cho nên?" Anh hơi hất mày.

"Tình hình hiện tại của công ty không tốt lắm." Cô gục đầu xuống, "'Hoa Hưng' là nhãn hiệu tự mình anh em thành lập, đó là công trình kiến trúc trong mơ của anh ấy, em không muốn giấc mơ của anh ấy bị bể tan tành." Cô khẽ cắn môi, "Nếu có thể, hai nhà chúng ta có thể hợp tác..."

Sản nghiệp của Chu gia, hiện nay toàn quyền do Chu Chấn Hưng làm chủ, chỉ cần anh bằng lòng, vào lúc này có thể đầu tư dự án "Hoa Hưng", do đó bảo vệ được "Hoa Hưng".

"Mộc Tuyên Dư." Anh kêu tên cô.

"Ừm."

"Em lấy thân phận gì để nói với anh mấy lời này?"

Cô chính là ngơ ngác nhìn anh, từ lời anh nói, cô chỉ cảm thấy bản thân càng thêm khó xử.

"Bạn gái? Vị hôn thê? Hay chính là một trong số cổ đông của 'Thịnh Đạt'?" Sắc mặt Chu Chấn Hưng nghiêm túc với cô.

"Có khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có." Anh gần như xuất ra mười hai vạn phần kiên nhẫn đối mặt cô, trên thực tế cũng vậy, anh không có nhiều kiên nhẫn như thế với bạn hàng, "Nếu là trước đây, anh sẽ nói cho em, cần công và tư rõ ràng. Nếu là người sau, anh đây chỉ biết nói cho em, em đang lãng phí thời gian của anh, hiện tại mọi người đều rời xa 'Thịnh Đạt', em nói vì sao lúc này anh phải chủ động thêm phiền toái cho mình?"

Tay cô hơi hơi run lên, trước đây cô thích khí thế không để cho người khác phản bác khi nói chuyện của anh, hiện tại mới phát hiện cảm giác khi đối mặt với loại khí thế này.

Cô không nói lời nào, Chu Chấn Hưng nhìn cô một lát, đại khái cũng cảm thấy bản thân nói hơi nặng lời, "Chuyện 'Thịnh Đạt', đều có anh trai em xử lý."

Cô vẫn không nói lời nào, anh khe khẽ thở dài, "Ăn cơm chưa? Bây giờ có đói bụng không? Đi ăn cơm đi, đến cửa hàng mà em thích?"

Giọng anh đã bắt đầu mềm mỏng, giống như trước đây khi cô làm nũng với anh, anh thỏa hiệp.

Cô vẫn luôn thích cách thức của anh đối xử với cô, vừa đấm vừa xoa, không dấu vết giáo huấn cô, mà hiện tại chỉ có thể chua xót không thôi.

"Chu Chấn Hưng, thật sự không thể sao?" Cô thừa nhận, bản thân tới đây, là có điểm dựa vào cảm tình giữa họ, thậm chí sử dụng câu "Xin lỗi" coi như lợi thế, cục diện này không chỉ làm cho cô cảm thấy khó xử, mà còn khó chịu nồng đậm, áp lực kiểu này điên cuồng đến mức tận cùng, cô thực sự sợ bản thân sẽ chịu không nổi.

Lâu như vậy tới nay, cô đều nói với chính mình, cô không thèm nghĩ đến chuyện của anh và Hạ Ngữ Minh nữa, luôn đè nén bản thân, hiện tại lại nghĩ đến tình cảnh ngày đó, đó là người đàn ông cô cho rằng sẽ kết hôn với cô và người cô cho rằng sẽ là bạn tốt suốt đời.

Cô vẫn luôn rối rắm vấn đề này, "Anh nghĩ em sẽ không ngây thơ như vậy." Đừng nói bọn họ còn chưa kết hôn, cho dù có kết hôn, anh cũng sẽ không thể vì cô mà làm ra việc giúp đỡ 'Thịnh Đạt' vô điều kiện.

"Ngây thơ?" Cô lặp lại từ này, "Đúng vậy, em thật ngây thơ, cho nên mời anh ra tay hỗ trợ 'Thịnh Đạt' trong lúc khủng hoảng, có thể chứ? Chu Chấn Hưng, em cầu xin anh."

Chu Chấn Hưng nhìn cô, không nói gì.

"Anh hẳn là rõ, mặc dù 'Thịnh Đạt' lâm vào khủng hoảng, nhưng vấn đề thực sự không lớn, vấn đề thực sự cũng chỉ là không đủ vốn, chỉ cần bổ sung vào chỗ hổng này, dự án 'Hoa Hưng' một khi bắt đầu lợi nhuận, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng, đến lúc đó trả giá của anh cũng sẽ có hồi báo tương ứng." Cô nhìn anh, mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng.

"Mộc Tuyên Dư, em tìm đến anh, nhất định không thương lượng với anh trai em, đúng không?"

Cô nhìn về phía ánh mắt anh, đã thay đổi, dù sao vẫn cảm giác được anh thay đổi.

Sự trầm mặc của cô, chứng minh anh đã đoán chính xác.

"Tiểu Dư, chuyện khác anh có thể theo em, nhưng chuyện công ty, không được, anh không phải Chu U Vương, không làm nổi việc ngu ngốc để giành lấy nụ cười mỹ nhân." Anh vẫn là dáng vẻ cự tuyệt như trước, "Đói bụng thì đi ăn cơm thôi!"

"Anh cảm thấy em có thể ngồi ăn cơm cùng anh sao?" Cô giương mắt, trong ánh mắt không có độ ấm.

Anh cười cười, giống như lơ đễnh.

Cô cắn môi, "Chu Chấn Hưng, chúng ta có phải đã quên nói chia tay hay không?"

Nụ cười trên mặt anh hơi cứng lại, "Em muốn chia tay với anh?"

"Phải."

"Em thật sự đã suy nghĩ rõ ràng?"

"Phải."

Cô nghĩ hành động lúc này của cô mới là "Ngây thơ" thực sự trong lòng anh, cô rốt cục làm cho chính cô phiền chán loại chuyện đàn bà đó ——nếu anh không giúp nhà tôi, vậy chính là anh không thương tôi, anh cũng không yêu tôi, vì sao tôi phải ở bên anh? —— Cô từng chán ghét cỡ nào kiểu nói này, cho là buồn cười lại ngu xuẩn, thì hiện tại cô lại hành động như thế.

Chu Chấn Hưng híp mắt nhìn cô thật lâu, "Em không có gì muốn hỏi anh?"

"Không có."

Hai chữ này thật sự khiến anh tức giận, anh cầm áo khoác đứng dậy, xoay người đi ra khỏi quán cà phê.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-78)