Truyện:Thế Tử Xấu Xa - Chương 14

Thế Tử Xấu Xa
Trọn bộ 22 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Hơn một canh giờ sau, Mặc Lan mang Giáng Phúc về.

"Chàng đã tìm được Giáng Phúc!"

Dung Tri Hạ vừa nhìn thấy hắn ôm một vật có lông màu trắng trong n*𝐠*ự*𝖈, liền mừng rỡ muốn đưa tay ra ôm lấy, nhưng hắn lại nghiêng người tránh đi, lqđ nàng không hiểu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, trong nháy mắt nàng sửng sốt - "Sao vậy?"

Do dự một lúc, Mặc Lan mới mở miệng nói - "Giáng Phúc..... ⓒ𝒽.ế.t rồi."

"🌜·𝒽·ế·✞?" - Dường như nhất thời nàng không hiểu những lời này có ý gì, nhìn kỹ đám lông màu trắng trong пgự●𝐜 hắn, chỉ thấy Giáng Phúc thường ngày luôn hoạt bát hiếu động, giờ phút này nằm cuộn tròn yên lặng không nhúc nhích, nàng г-u-ⓝ 𝓇-ẩ-🍸 đưa tay về phía nó, cũng không thấy nó ⓛı.ế.ⓜ cắn ngón tay nàng. Lúc tay nàng sờ vào bộ lông ướt lạnh của nó, bỗng chốc nước mắt tràn mi, lqđ nàng ôm đám lông màu trắng vào lòng, thần sắc kích động muốn đánh thức nó - "Giáng Phúc, ngươi mau mở mắt ra, đừng dọa ta, ngươi sẽ không ↪️·♓·ế·t, Mặc Lan đã tặng ngươi cho ta thì ngươi sẽ không 𝒸●♓ế●𝐭, sao ngươi có thể 🌜_♓_ế_✝️ được chứ, ngươi mau tỉnh lại, đừng bướng bỉnh...."

Thấy nàng lệ rơi đầy mặt ôm Giáng Phúc lắc qua lắc lại, Cúc Nhi và Hiểu Trúc cũng thấy buồn, mấy người các nàng cũng rất thích Giáng Phúc, salemsmalldđlqđ thấy nó ⓒ*𝒽ế*✞ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu.

Mặc Lan từ phía sau ôm lấy nàng - "Tri Hạ, nó c♓.ế.𝖙 rồi, chúng ta hãy chôn cất nó, để cho nó được ngủ yên, ta sẽ tìm một con chó khác cho nàng, đừng đau buồn nữa."

"Ta không cần con chó khác, ta chỉ cần Giáng Phúc! Rõ ràng ta đã đặt tên cho nó là Giáng Phúc, sao nó lại c●ⓗế●т? Vì sao mà vẫn bị 🌜-ⓗế-ⓣ?lqđ Vì sao ta đã nuôi nó mà nó vẫn không thoát khỏi cái 𝒸_ⓗ_ế_т? Không thể như thế ...không thể như thế được!"

Dung Tri Hạ khóc nỉ non, bỗng chốc vẻ mặt sợ hãi, giống như nghĩ tới điều gì, lại lẩm bẩm - "Chẳng lẽ ta cũng không thoát khỏi cái c𝐡ế-т hay sao?"

Rõ ràng kiếp này chủ nhân của nó không phải là Ngọc Hà, nhưng nó vẫn bị 𝐜*hế*𝐭 như kiếp trước, có phải điều này có nghĩa rằng nàng cũng sẽ giống như kiếp trước, không tránh khỏi số mạng bị şá·✞ 𝖍·ạ·ℹ️?

Nàng sợ tới mức toàn thân r●ⓤ●𝐧 ⓡ●ẩ●𝓎, nàng vẫn không nhớ ra kiếp trước đến tột cùng là kẻ nào đã ℊ●❗ế●t nàng, lqđ tên hung thủ đó có phải cũng sẽ 𝐠·ıế·𝐭 nàng ở kiếp này hay không?

Nàng ôm chặt Giáng Phúc đã 🌜𝒽ế-т, sắc mặt tái nhợt lảo đảo đi về tẩm phòng.

Cúc Nhi cùng Hiểu Trúc lo lắng muốn đi vào theo lại bị Mặc Lan ngăn cản - "Để ta vào, các ngươi hãy ở bên ngoài thôi."

Sau khi vào phòng, hắn đóng cửa phòng, đi về phía Tri Hạ đang ngồi co lại trên giường, nghe giọng nàng 𝐫-⛎-п 𝐫ẩ-🍸, lqđ lẩm bẩm với Giáng Phúc trong 𝐧*𝖌*ự*𝒸----

"Cho dù được trọng sinh một lần, ta vẫn không cứu được ngươi, ngươi 𝖈♓_ế_𝐭 rồi, có phải ta sẽ giống như ngươi hay không, cuối cùng vẫn bị 🌀-❗ế-t c*𝐡*ế*𝖙?"

Nghe vậy, Mặc Lan chấn động, lại nhìn thấy vẻ mặt bi thương sợ hãi của nàng, hắn đau lòng ôm nàng vào 𝐧gự-🌜 - "Đừng sợ, nàng sẽ không c●♓●ế●✞, cả đời này ta cũng sẽ không để nàng phải 𝒸𝖍ế-✝️ một cách bi thảm."

Vẻ mặt Dung Tri Hạ mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương nàng, nàng sẽ không ⓒ♓·ế·🌴, ta cũng sẽ không ⓒ.ⓗế.✝️, kiếp này chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau sống tới già."

Giọng nói trầm thấp của hắn từ từ kéo thần trí của nàng về, lqđ lúc này nàng mới ý thức được hắn ám chỉ điều gì, nhìn chằm chằm hắn không dám tin.

"Chàng nói kiếp này........ Chẳng lẽ chàng......."

Mặc Lan gật đầu, thẳng thắn thừa nhận với nàng bí mật lớn nhất trong lòng - "Kiếp trước nàng 𝐜*♓*ế*t vào ngày hai mươi tháng Sáu năm Chiêu Vũ thứ tư, salemsmalldđlqđ còn ta 🌜●𝖍●ế●ⓣ vào ngày mùng năm tháng Mười một năm Chiêu Vũ thứ tư."

Hắn không định nói chuyện này với nàng sớm như vậy, nhưng hắn không đánh lòng nhìn nàng sợ hãi như thế, cuối cùng vẫn chọn cách nói ra.

Sở dĩ hắn phát hiện ra nàng cũng trọng sinh như hắn, lqđ là bởi vì hắn nhận ra tính tình của nàng bất đồng với kiếp trước, kiếp trước vì nàng bị hủy dung mà luôn cảm thấy tự ti e dè, kiếp này nàng lại dũng cảm kiên cường, không chỉ phản kích lại khi bị Ngọc Hà và Trần thị làm nhục, mà cũng dám trách cứ Mặc Thụy.

Một điều khác biệt lớn nhất chính là lúc nàng đối mặt với hắn, trong thần thái luôn xuất hiện oán khí cùng sự xa cách khó có thể xem nhẹ. Theo lý, kiếp này hắn chưa từng bạc đãi nàng, nàng sẽ không oán hận hắn mới phải, vì vậy mà hắn sinh lòng hoài nghi. Hôm ấy, hắn cố ý đem chuyện của con trai Thừa tướng ra thăm dò nàng, sau khi nghe nàng nói con Thừa tướng bị trọng thương nhưng sẽ không 🌜.𝐡ế.✝️, hắn liền khẳng định nàng cũng trọng sinh giống như hắn.

Lời của hắn như tiếng kinh lôi chợt vang bên tai nàng, nàng khiếp sợ đứng dậy.

Hắn biết trong lòng nàng nhất định là còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn, hắn lau nước mắt trên mặt cho nàng, lqđ ôm lấy †-h-𝒾 †𝐡-ể Giáng Phúc đang trong ռℊ_ự_↪️ nàng, tạm thời đặt qua một bên, tiếp theo rót cho nàng ly trà để nàng định thần lại.

Dung Tri Hạ từ từ uống hết ly trà, tâm tư cũng dần dần trấn định lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi - "Kiếp trước chàng 𝒸𝒽_ế_🌴 như thế nào?"

Nàng có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới, hắn lại cũng trọng sinh như nàng, khó trách thái độ và hành động của hắn với nàng lại trở nên khác biệt như vậy.

Mặc Lan giơ tay lên xoa 𝐧ⓖ*ự*↪️ trái, từ từ mở miệng - "Ngọc Hà h*ạ đ*ộ*𝒸 trong trà của ta, rồi sau đó đâ●ⓜ một dao vào ⓝ-𝐠ự-ⓒ ta." - Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn khó nén được hận ý.

Kiếp trước vì hắn tin nhầm Ngọc Hà, nên không chỉ hiểu lầm Dung Tri Hạ, mà cũng hại chính hắn.

Hắn còn nhớ rõ khi đó Ngọc Hà cười duyên đưa ly rượu độc cho hắn, hắn không chút nào phòng bị uống vào, sau đó phát hiện khí lực toàn thân giống như bị rút sạch, mềm yếu vô lực. Ngay sau đó hắn cảm thấy trên 𝓃·g·ự·ⓒ đau đớn kịch liệt, salemsmalldđlqđ hắn rũ mắt xuống, không thể nào tin nhìn chủy thủ đang cắm trên 𝐧🌀-ự-𝖈 mình.

Hắn khiếp sợ giương mắt, nhìn trừng trừng kẻ đang nắm chủy thủ, ái thiếp đang tươi cười, lqđ khó khăn phun ra ba chữ - "Tại sao?" (Way sờ ma đó các nàng)

Hắn đề phòng mọi người trong Vương phủ chỉ trừ mỗi nàng. Hắn không bao giờ nghĩ rằng ái thiếp mà hắn vô cùng cưng chiều sẽ 𝒽-ạ đ-ộ-c thủ với hắn như vậy.

Nàng ta thu lại nụ cười, vẻ mặt phẫn hận nói - "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi chính là kẻ đã hại c𝖍●ế●т cha mẹ ta năm đó, hại ta nhà tan cửa nát trở thành tôi tớ hay sao? Những năm qua ta ẩn nhẫn làm thiếp, lqđ chính là muốn có một ngày tự tay báo mối thù này."

Nhìn thần sắc hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, nàng sảng khoái cười to rồi nói tiếp - "Để ta nói cho ngươi biết một chuyện, người thực sự cứu ngươi năm đó chính là Dung Tri Hạ đã 🌜*♓*ế*🌴 rồi, đáng thương cho nàng năm đó cứu ngươi, cuối cùng lại chỉ có thể ↪️-ⓗ-ế-т không minh bạch ở Phụng Vương phủ một cách thê lương."

Nghe xong những lời này, thần trí Mặc Lan cũng rơi vào bóng tối, lqđ đợi đến lúc tỉnh lại, lại trở về đêm trước khi thành thân cũng Dung Tri Hạ.

"Là nàng ta? Vì sao nàng ta phải 𝐠❗-ế-𝖙 chàng?" - Dung Tri Hạ kinh ngạc, không hiểu vì sao kiếp trước hắn sủng ái Ngọc Hà như vậy mà nàng ta lại 🌀-ï-ế-† hắn.

"Nàng ta ⓖ_i_ế_† ta để b-á-⭕ 𝖙-♓-ù. Cha nàng ta ăn hối lộ phạm pháp bị ta phát hiện, rồi Hoàng thượng vấn trảm, nên nàng ta hận ta làm hại nàng nhà tan cửa nát, vì vậy mà trăm phương ngàn kế bán mình vào Phụng Vương phủ, tìm cách tiếp cận ta. Vì để lấy được sự tin tưởng của ta mà nàng ta đã trợn mắt lừa gạt ta rằng năm đó nàng ta đã cứu ta ra khỏi hầm băng."

"Vì sao nàng ta lại biết được chuyện năm đó chàng bị nhốt trong hầm băng?" - salemsmalldđlqđ Nàng nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên là có người nói cho nàng ta biết, trong phủ chắc chắn có người đồng lõa với nàng ta, nếu không chỉ dựa vào một mình nàng ta thì không thể nào vào Vương phủ một cách dễ dàng được, lại càng không có cơ hội tiếp cận ta. Cho nên ta vẫn lưu nàng ta lại, lqđ mục đích là muốn tra ra đến tột cùng kẻ đồng lõa với nàng ta là ai."

Chuyện ở hầm băng năm đó, mặc dù có không ít người biết, nhưng chuyện đã qua mười mấy năm, rất hiếm người còn nhớ rõ. Ngọc Hà lại dùng chuyện này để đến gần hắn, như vậy có thể thấy được người nói cho nàng biết chuyện này nhất định là người thân cận với hắn, mới có thể biết cặn kẽ tình hình khi hắn bị giam vào hầm băng.

"Chàng đã tra ra được là ai chưa?"

"Lúc đầu ta hoài nghi mẹ con Mặc Thụy, nhưng sau khi điều tra, lqđ ta phát hiện không phải là bọn họ."

Dung Tri Hạ nghi ngờ nói - "Nhưng trong Vương phủ, trừ bọn họ ra, đâu còn ai muốn hại chàng nữa."

"Vẫn còn một người."

"Là kẻ nào?" - Nàng không nén được nghi hoặc.

"Đợi sau khi ta tra rõ sẽ nói với nàng." - Hắn nói tiếp - "Ta đã sai người nhốt Ngọc Hà lại, salemsmalldđlqđ sau này nàng ta sẽ không thể nào hại nàng được nữa."

Dung Tri Hạ hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói - "Ý chàng là, lqđ kiếp trước ta bị nàng ta hại ⓒ-♓ế-t sao?"

Mặc Lan lắc đầu một cái, trả lời - "Ta cũng không chắc chắn, nhưng nàng ta ⓖ𝐢ế.т 𝖈●𝐡●ế●† Giáng Phúc, 🌴ⓗ.ï 🌴♓.ể Giáng Phúc tìm được trong phòng nàng ta. Thị nữ trong phòng nàng ta nói, hôm đó lúc nàng ta tới đây tìm ta, nhìn thấy Giáng Phúc, vì vậy sáng sớm hôm nay liền sai một tỳ nữ cầm miếng thịt lén lút dụ Giáng Phúc ra ngoài. lqđ Sau khi trộm về, tỳ nữ kia chỉ nghĩ rằng nàng ta thấy Giáng Phúc đáng yêu nên muốn bắt nó về để chơi, ai ngờ nàng ta lại đá_𝐧_♓ ↪️_𝐡_ế_✞ Giáng Phúc."

Hắn cũng không ngờ mình đã cầm chân được nàng ta, nhưng lại không ngăn được lòng dạ ác độc của nàng ta. Lúc hắn đang đi tìm chó, chợt nhớ tới con chó trắng nhỏ ở kiếp trước đã bị chính nàng ta gïế·𝐭 🌜-h-ế-✝️, cho nên tới đó xem một chút, lqđ lại bất ngờ phát hiện ra quả thật Giáng Phúc đã bị ⓒⓗế_т thảm ở đó, ngay lập tức hắn sai người nhốt nàng ta vào địa lao.

Nghe vậy, tim Dung Tri Hạ đau xót - "Không nghĩ tới kiếp này, Giáng Phúc cũng không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của nàng ta."

"Nàng yên tâm, nàng ta sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì những gì mình đã làm." - Oán hận kiếp trước của nàng, thù của hắn, còn có Giáng Phúc bị 𝐜𝐡ế*t, hắn sẽ bắt nàng ta trả lại gấp đôi.

Cuối cùng bây giờ Dung Tri Hạ cũng hiểu vì sao hắn lại oán hận Ngọc Hà đến vậy, kiếp trước bị chính nữ tử mình sủng ái nhất phản bội và 𝖌ıế.т hại, lqđ sao hắn có thể không oán hận nàng ta được, lại nói hắn bi thảm hơn nhiều so với nàng.

Mà kiếp này hắn đối xử với nàng tốt như vậy, ngoại trừ báo ân, hẳn là muốn sám hối và chuộc tội với nàng đi?

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi - "Kiếp trước sau khi ta 𝖈♓*ế*✝️, cha ta có thắng trận trở về hay không?" - Nàng nhớ tới hôm đó khi hắn nói với nàng chuyện cha phải xuất chinh, salemsmalldđlqđ giọng nói và vẻ mặt dường như có gì đó không đúng.

"Nhạc phụ ông ấy........." Nói đến đây hắn liền ngừng lại, lqđ không đành lòng nói sự thật cho nàng biết.

Dung Tri Hạ gấp gáp thúc giục - "Chàng mau nói đi, trận chiến kia về sau thế nào?" - Thấy hắn trầm mặc, nàng sửng sốt - "Chẳng lẽ khi chàng 𝐜𝒽-ế-т, trận chiến kia vẫn chưa kết thúc?" - Nàng không muốn nghĩ tới khả năng khác.

Hắn không nói rõ, chỉ ôn thanh trấn an - "Nàng hãy yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để cha nàng và đại ca gặp phải chuyện không may, bọn họ nhất định có thể đánh bại quân địch, khải hoàn trở về."

"Chẳng lẽ cha ta......bọn họ thật sự thất bại?" -lqđ Nàng không thể nào tin phụ thân xưa nay bách chiến bách thắng sẽ bị đánh bại, nhưng ánh mắt của hắn khiến tim gan nàng phải run sợ.

"Nàng đừng lo lắng, ta sẽ trợ giúp cha nàng đánh thắng trận chiến này."

Lời này của hắn vốn có ý tốt, nhưng nghe vào tai Dung Tri Hạ, lqđ lại không nhịn được chất vấn, "Chàng là một quan văn, sao có thể trợ giúp cha ta đánh giặc chứ, cha ta là Vệ quốc Đại tướng quân bách chiến bách thắng, không có gì không thể đánh bại, ông đánh giặc mà còn cần đến sự trợ giúp của chàng sao?"

"Ở trên sa trường, nhạc phụ quả thật là dũng mãnh thiện chiến, anh dũng vô địch, nhưng ngoại trừ giao chiến với quân địch, khi hành quân đánh giặc quan trọng nhất là lương thảo, nếu lương thảo đứt đoạn, tướng sĩ bị đói bụng, lqđ cho dù có anh dũng hơn nữa cũng không thể chiến thắng."

Nàng nghe được ngụ ý của hắn, salemsmalldđlqđ liền thuận thế truy vấn đến cùng - "Ý chàng nói là, lương thảo quân đội của cha ta bị đứt đoạn, cho nên bị đánh bại?"

"Lần này có ta ở đây, ta sẽ không để cho đội quân của nhạc phụ bị cạn lương thực."

"Lương thảo giống như mạch m*á*υ của quân đội, lqđ sao triều định lại để cho đội quân của cha ta bị cạn lương thực chứ?"

"Tất nhiên là †_𝐫_𝖎ề_⛎ đ_ì_𝐧_𝐡 không bao giờ để cho quân đội bị cạn kiệt lương thực, nhưng khi vận chuyển lương thảo trên đường liên tục bị giặc cỏ hoặc đốt hoặc cướp, không thể nào vận chuyển thuận lợi đến quân doanh" - Mặc Lan từ từ nói rõ cho nàng.

Nàng không dám tưởng tượng, khi chờ đợi rất lâu mà không được cung ứng lương thảo, kết cục của phụ thân và huynh trưởng sẽ như thế nào, lqđ qua một lúc lâu, nàng mới run giọng hỏi - "Vậy cuối cùng, cha ta và đại ca..... đã trở về hay chưa?"

"Bọn họ.......... bị vây, ↪️●𝐡ế●𝖙 trận, toàn quân bị 𝖙❗ê●⛎ 𝒹●❗●ệ●ⓣ" - Sau khi không thể không nói ra những lời này, hắn lo lắng nhìn nàng. Kiếp trước, trước khi hắn 𝖈_𝐡_ế_t khoảng một tháng, biên quan truyền đến tin phụ tử Dung gia bị ↪️𝒽ế.† trận.

Vẻ mặt Dung Tri Hạ chấn động, lqđ khó có thể tin muốn xác nhận lại lần nữa - "Chàng nói cha ta và đại ca 🌜ⓗế●† trận?"

Mặc Lan trấn an - "Nàng đừng lo lắng, đó đã chuyện của kiếp trước, bây giờ nhạc phụ và huynh trưởng vẫn đang sống rất tốt, lần này bất kể thế nào, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp, đưa lương thảo đến tay bọn họ một cách thuận lợi."

Hắn nhớ kiếp trước, khi lương thảo nhiều lần gặp rủi ro là lúc chiến sự đã bắt đầu được 4, 5 tháng, hiện nay khoảng cách đến lúc đó vẫn còn một đoạn thời gian. Trước mắt, nhóm thổ phỉ kia vẫn chưa xuất hiện. Hắn đã bí mật phái người chú ý, salemsmalldđlqđ một khi bọn chúng xuất hiện, sẽ lập tức xin thánh chỉ tự mình đi ✞*ï*ê*⛎ 🅓ℹ️ệ*𝐭 đám thổ phỉ này, để đảm bảo con đường vận chuyển lương thực được thông suốt.

Nàng rất muốn tin tưởng lời hắn nói, nhưng nhìn Giáng Phúc lạnh như băng nằm một bên, nàng không nhịn được cảm thấy sợ hãi, lqđ hắn thật sự có thể cứu được cha và đại ca sao? Còn nữa, kiếp này liệu nàng có thể tránh được số mệnh bị người ta sá●ⓣ ⓗạ●ï không?

Nhìn thấu luống cuống bàng hoàng trong mắt nàng, giọng điệu Mặc Lan kiên định, cam đoan nói - "Nàng hãy tin tưởng ta, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng nữa, ta cũng dốc toàn lực để trợ giúp nhạc phụ và đại ca nàng, chỉ cần bảo vệ lương đạo (*), nhất định nhạc phụ có thể đánh bại đại quân của Lỗ Kim quốc."

(*) - con đường vận chuyển lương thực.

Hắn tin tưởng trời xanh đã cho bọn họ được sống lại một lần, lqđ không phải để bọn họ lại dẫm vào mệnh số của kiếp trước, mà là muốn cho bọn họ có cơ hội được thay đổi số phận.

Dung Tri Hạ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn trầm ổn mà tràn đầy tự tin, giống như hắn đã nắm giữ số phận của kiếp này trong tay mình, không kẻ nào có thể lung lay được hắn, cho dù trước mắt có bị cản trở bởi con đường đầy nguy hiểm, hắn cũng sẽ không sợ hãi mà vượt mọi chông gai để băng qua.

Tâm tư bất an của nàng dần dần hồi phục lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, cả hắn và nàng đều là người đã 🌜𝒽ế·т đi một lần, salemsmalldđlqđ nhưng nàng lại không giống như hắn không sợ hãi, chỉ vì Giáng Phúc 🌜-𝐡ế-† mà lòng liền đại loạn, sợ hãi vận mệnh sẽ xảy ra trong tương lai.

Kiếp trước nàng bị cⓗ·ế·𝖙 một cách không minh bạch, ngay cả kẻ thù 🌀.ℹ️.ế.† mình là ai nàng cũng không biết, chẳng lẽ kiếp này nàng lại phải 𝐜𝐡*ế*🌴 oan như vậy hay sao?

Không, nàng không phải Giáng Phúc, lqđ nàng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội hại c♓·ế·ⓣ mình.

Ánh mắt của nàng dần dần trở nên trong trẻo, không còn sợ hãi ɱ_ê 𝖒𝒶_ⓝg nữa, nàng nhìn chằm chằm hắn, dứt khoát nói - "Chỉ cần chàng có thể bảo vệ lương đạo, trợ giúp cha ta đánh bại quân Lỗ Kim quốc, ta nguyện cùng chàng trở thành vợ chồng chân chính, chung sống tới già."

Nàng nói ra điều kiện quá mê người, vẻ mặt Mặc Lan xúc động, lqđ mỉm cười bày tỏ - "Vì điều này, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó."

Dung Tri Hạ từ từ nở nụ cười, lúc này đây oán khí trong 𝐧●🌀ự●𝒸 đã tiêu tán hơn một nửa, cánh cửa trái tim vốn bị khóa chặt đã bị hắn gõ mà mở ra phân nửa, salemsmalldđlqđ hắn đã bước được một nửa người vào bên trong. Bây giờ, chỉ còn chờ phụ thân và huynh trưởng được bình an trở về, cánh cửa trái tim của nàng sẽ vì hắn mà rộng mở, quên hết hiềm khích lúc trước, hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Chương (1-22)