Nước xuân chảy hết
← Ch.22 | Ch.24 → |
Lạc Tử Thịnh lật tài liệu, biểu cảm trên mặt càng nặng nề hơn, anh lập tức gọi Vương Thần vào.
"Lạc tổng." Vương Thần đánh giá vẻ mặt anh, cũng biết trong phòng làm việc của anh, không thể tùy ý gọi "anh Tử Thịnh" như bình thường.
"Nói tôi biết đây là chuyện gì?"
Vương Thần suy nghĩ mấy giây mới trả lời, "Là ý của Lạc tổng, em còn nghĩ anh biết rồi..."
Không nghĩ xem lúc này nên trách ai nữa, anh lật lật tài liệu, "Từ lúc nào công ty con của Thịnh Nhân bắt đầu đoạt việc làm ăn của Thẩm Thị?"
Rõ ràng là ngữ khí hỏi, nhưng Vương Thần vẫn có thể nhận ra bên trong có cơn tức giận và sự không kiên nhẫn.
"Một tháng trước khi anh đi công tác."
"Đúng là nhân viên xứng với chức vụ đấy nhỉ." Anh ném tất cả tài liệu xuống đất.
"Anh Tử Thịnh, anh..." Ngẫm nghĩ, anh ta vẫn nhịn xuống, "Nếu không, hay là anh thương lượng với Lạc tổng một chút ạ."
"Tôi biết rồi." Anh phất tay, "Cậu ra ngoài trước đi."
Vương Thần nhìn anh, vẫn lựa chọn nghe theo sự sắp xếp, đóng cửa phòng làm việc lại.
Cũng là lúc bắt đầu ngả bài rồi, anh nằm trên ghế xoay, khóe miệng nhướng lên nụ cười châm chọc. Khó trách mình bắt đầu thường xuyên đi công tác, hóa ra là đã sớm có sắp xếp.
Rốt cuộc gọi cuộc điện thoại đó.
"Tử Thịnh?" Có phần không thể tin được.
"Rốt cuộc ông muốn thế nào?" Ngữ khí không kiên nhẫn, anh không muốn trở thành quân cờ nữa.
"Anh đang nói gì đấy? Ai trêu chọc anh?"
Trên mặt anh xẹt qua vẻ lạnh lùng, "Cần tôi nhắc ông à? Thẩm Thị."
"Tôi nghĩ anh sẽ rất vui vẻ cơ đấy! Sao, biết rồi hả. Đây chính là món quà lớn tôi chuẩn bị cho anh đó. Không phải anh vẫn muốn chiếm Thịnh Nhân làm của riêng sao? Bây giờ cơ hội tới rồi. Anh thu mua Thẩm Thị thành công, ban giám đốc ai dám không phục anh? Chức tổng giám đốc này anh đương nhiên thu vào túi rồi."
"Khỏi cần mượn cớ. Đây chính là suy tính của ông nhỉ?"
"Anh nói gì? Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất. Đừng cho là tôi không biết những chuyện anh đã làm. Anh dây dưa không rõ với Hạ Tư Linh, tôi có thể tác thành cho anh. Chỉ cần thu mua Thẩm Thị, đến lúc đó anh muốn sao cũng được."
"Tôi có cần cảm ơn ông đã suy tính cho tôi không?"
"Cũng không thể trách tôi. Bản thân anh cũng nên biết rõ, mấy khoản đầu tư dạo này của Thẩm Thị khó coi cỡ nào, phương hướng đầu tư đã sai rồi còn tiếp tục muốn đầu tư, chỉ tổn thất nghiêm trọng mà thôi. Trước giờ thương trường vẫn là như thế."
"Cho nên ông muốn mượn tay tôi loại bỏ Thẩm Thị?"
"Thế thì có gì không tốt? Đến lúc đó tôi thực sự giao Thịnh Nhân vào tay anh. Anh muốn ly hôn hay tiếp tục đều được, thế không phải tốt lắm à?"
"Quả là rất tốt." Anh nghiến răng nghiến lợi ngắt máy.
Gần đây mấy khoản đầu tư của Thẩm Thị đích thực không hay, lúc này căn bản là thừa nước đục thả câu, chỉ có Lạc Tử Thiên mới có thể nhỉ!
Lại lấy di động ra, vừa mới ấn số của Thẩm Thiển Vũ, anh lại dừng động tác lại. Lúc này có thể nói gì được? Nhắc nhở cậu ấy chú ý một chút, Thịnh Nhân muốn thu mua Thẩm Thị? Ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười.
Xoay xoay trên ghế, anh nhắm mắt lại.
Cuộc sống thế này thật sự là điều mình muốn sao?
•••••••••••••••••
Thiển Y ôm Oai Oai, lúc này cô không muốn ăn gì cả, cô nhìn đồ ăn đặt từ bên ngoài đến thì nhíu mày. Hình như dạo này đều như vậy.
Có chút cảm giác không bình thường, trong tivi đều diễn như vậy. Cảm giác quen thuộc đó lại về đến trên người mình.
Cô ngẫm nghĩ, buông Oai Oai, sau đó ra khỏi nhà gọi xe đến bệnh viện.
••••••••
Lạc Tử Thịnh ngồi phiền muộn, cho đến khi nhận được điện thoại của Trần Nhất Đình, "Tử Thịnh, hay là ông đến Như Tinh một chuyến đi!"
Như Tinh, quán rượu cả hội thường cùng tụ tập.
"Sao thế?" Nghe ngữ khí, hình như xảy ra chuyện gì đó, cơ thể anh thẳng lên theo bản năng.
"Hạ Tư Linh vẫn uống rượu không ngừng, hơn nữa vẫn gọi tên ông."
Anh nhíu mày theo bản năng, mấy chuyện phiền lòng đều đến cùng lúc mà, "Ờ, tôi biết rồi."
Anh dặn dò thư kí một chút rồi đến Như Tinh.
Quả đúng như thế, Hạ Tư Linh đang uống rượu không ngừng. Anh đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, "Sao thế?"
Cũng không ngăn cô tiếp tục uống, chỉ nhìn cô.
Trần Nhất Đình như đã giải quyết được phiền phức lớn, vội vàng chuồn.
Anh quét mắt nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi kia, "Chỉ mình ông?"
Trần Nhất Đình quay đầu lại theo bản năng, "Còn có Thiển Vũ nữa." Điều đáng nói là, hình như Thiển Y đi cùng Thiển Vũ. Hình ảnh đẹp như vậy, sao có thể thiếu vai chính chứ?
Hừ một tiếng, Lạc Tử Thịnh không để ý tới Trần Nhất Đình nữa, anh nhìn Hạ Tư Linh, cũng biết cô không say, "Anh đến rồi đây."
Hạ Tư Linh nhìn anh, cầm ly rượu đang chuẩn bị uống trong tay hắt lên mặt anh, "Em biết."
Lạc Tử Thịnh lau rượu đang chảy trên mặt mình, "Em say rồi."
"Em chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này." Cô đứng lên, trong mắt rõ ràng có nước, lại vẫn lộ ra ý cười, "Anh biết đau không?"
Cô vuốt ngực anh, "Nơi này của anh biết đau không?"
"Rốt cuộc em làm sao?" Anh giữ chặt hai vai cô.
"Rõ ràng anh đã từng nói, rõ ràng anh đã từng nói chỉ có em mới là cô dâu duy nhất trong lòng anh. Nhưng sao anh có thể làm vậy? Sao anh có thể khiến bao năm chờ đợi của em như dòng nước chảy? Sao anh có thể như vậy?" Tay cô nắm chặt quần áo anh, "Vì sao anh muốn phụ em?"
"Xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt anh sắc bén nhìn dáng vẻ thất thường của cô.
"Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh quên những tháng ngày chúng ta sống nương tựa vào nhau ở Mỹ rồi à? Không phải anh đã nói chỉ có em là người sẽ cùng anh đi đến cuối cùng sao? Bao năm như vậy, sao anh có thể đối xử với em như thế? Sao có thể?" Cô khóc không thành tiếng, chỉ trích anh.
"Rốt cuộc là làm sao?" Anh không tin vô duyên vô cớ cô lại như vậy.
"Lạc Tử Thịnh, anh khốn kiếp..." Cô tiếp tục mắng.
Lúc Thẩm Thiển Vũ đi vào thì thấy cảnh này, anh lo lắng nhìn Thiển Y, kéo tay cô muốn an ủi cô không thành tiếng.
"Lạc Tử Thịnh, anh nói xem rốt cuộc anh có yêu em không?" Cô vẫn kêu gào.
Lạc Tử Thịnh giữ yên Hạ Tư Linh, tuy không rõ vì sao cô lại thành thế này, "Em tỉnh táo lại trước đã."
"Anh bảo em tỉnh táo lại thế nào, anh đã vui vẻ cùng người phụ nữ khác rồi. Sao em còn bình tĩnh được, anh nói cho em biết em nên bình tĩnh thế nào?" Cô lên án.
"Em đang nói vớ vẩn gì đấy?" Rốt cuộc anh bắt đầu tức giận.
"Anh vẫn chưa biết?" Cô cười ha ha, "Không phải cô vợ nhỏ của anh mới đi kiểm tra phụ khoa sao? Chắc là mang thai rồi đấy nhỉ?"
Lạc Tử Thịnh đột nhiên buông tay cô ra, ngay cả giọng nói cũng tự hạ thấp xuống, "Em nói thật?"
"Sao, anh vui mừng quá độ?" Hạ Tư Linh nhìn anh, liền vươn tay.
Lạc Tử Thịnh giữ chặt tay cô, có phần im lặng.
Giống như đang xem một trò hay, Thiển Y đi tới, cười khẽ vì tranh chấp của hai người, "Chị Tư Linh, em nghĩ chị hiểu lầm rồi."
Giọng nói của cô rất nhẹ, Lạc Tử Thịnh vẫn quay ngoắt qua nhìn cô, khi nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt cô, vậy mà nơi nào đó trong tim anh đột nhiên bắt đầu đau âm ỉ.
Ngay cả Thẩm Thiển Vũ cũng không rõ cô em gái bảo bối của anh muốn làm gì.
"Em chỉ đi cùng một người bạn đến bệnh viện thôi, không ngờ lại khiến chị Tư Linh hiểu lầm." Cô cười xán lạn, "Hơn nữa, sao em có thể mang thai chứ? Lúc trước sở dĩ em chọn anh Tử Thịnh, chỉ là hi vọng trước khi bố mẹ em tùy tiện chọn một người cho em, em tự tìm một người mà mình quen biết thôi. Ít nhất có thể yên bình một thời gian. Hơn nữa sở dĩ anh Tử Thịnh cưới em, em nghĩ tất cả mọi người đều rõ. Nếu bọn em đều có mục đích, đương nhiên sẽ không giống những cặp vợ chồng bình thường rồi. Vả lại, không lâu nữa, cuộc hôn nhân này hẳn là cũng kết thúc. Bọn em cũng sẽ không trở thành thứ trói buộc lẫn nhau. Cho nên, em có thể nói cho chị biết, từ trước tới giờ, anh Tử Thịnh chưa từng chạm vào em. Chẳng lẽ anh ấy không nói với chị anh ấy chỉ coi em như em gái thôi sao?"
Sau câu cuối cùng, không chỉ Trần Nhất Đình trốn ở phía xa xa kinh hãi.
Từ trước tới giờ anh chưa từng chạm vào cô, điều này có nghĩa gì, ai cũng rõ.
Hạ Tư Linh ngây ngốc nhìn Lạc Tử Thịnh, giọng nói vẫn mang theo sự nghẹn ngào, "Tử Thịnh, em xin lỗi..."
Lạc Tử Thịnh chỉ nhìn chằm chằm Thiển Y, đây là mục đích cô muốn lấy anh sao? Chỉ là không muốn tùy tiện lấy một người, cho nên lựa chọn anh? Thì ra cô chưa bao giờ ôm hi vọng với cuộc hôn nhân này, cho nên mới không hỏi vì sao anh và Hạ Tư Linh còn qua lại. Bởi vì cô căn bản không quan tâm.
Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh, sau đó xoay người.
Trần Nhất Tâm nhìn đống hỗn độn trước mặt này, đúng là khó thu dọn mà.
Thiển Y đi đến trước mặt Trần Nhất Tâm, nhỏ giọng nói: "Dẫn tớ đi." Cô sợ, cô sợ cô thật sự không thể chịu đựng được.
Tay Lạc Tử Thịnh xiết chặt lại, anh nhìn bóng dáng Thiển Y rời đi không rời mắt.
Hạ Tư Linh kéo tay Lạc Tử Thịnh, "Xin lỗi, em không nên hoài nghi anh. Chỉ là em rất để tâm đến anh nên mỗi ngày đều hay suy nghĩ lung tung. Hiện giờ em đã biết rồi..."
Lạc Tử Thịnh căn bản không nghe thấy cô nói gì, anh chỉ cảm thấy mình mệt mỏi rã rời.
Lúc này không ai dám nói gì.
Thẩm Thiển Vũ ngờ vực nhìn Lạc Tử Thịnh, hình như anh cũng không có tư cách nói gì, nếu mục đích của Thiển Y cũng là lợi dụng cuộc hôn nhân này, vậy thì anh cũng chỉ là một người đứng xem mà thôi.
Lạc Tử Thịnh hồi tâm, sau đó nâng tay lau nước mắt trên mặt Hạ Tư Linh.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |