← Ch.06 | Ch.08 → |
Phần 1
Vừa về tới nhà, Cố Diễn Trạch đã bị Cố Khải Minh "khủng bố" điện thoại, đương nhiên không thể thiếu câu hỏi quen thuộc kia: "Mày nhìn anh họ Vân Tu mà xem, lúc nó bằng tuổi mày đã tiếp quản công ty rồi đấy!". Vừa mới nghe thế, Cố Diễn Trạch đã thấy đau đầu nhức óc, anh không thua kém gì Cố Vân Tu, vậy mà trong mắt cha anh, Cố Vân Tu lúc nào cũng tài giỏi hơn, Anh rất muốn biết lúc bằng tuổi mình, Cố Vân Tu đã làm nên công trạng to lớn gì nhưng anh không dám mở miệng, dẫu sao thì hiện giờ ông anh họ này đã rất nổi tiếng trong giới thương nhân, còn anh mới chỉ là một tên nhãi vừa bước chân vào chốn thương trường mà thôi, so sánh làm sao cho được?
Cố Diễn Trạch bị cha đưa vào công ty để làm quen dần với công việc. Cố Khải Minh là người biết bồi dưỡng nhân tài, dưới sự trợ giúp của Mạc Khả, chẳng mấy chốc mà Cố Diễn Trạch đã nắm bắt được phương hướng phát triển của công ty.
Hôm nay là ngày kết hôn của Cố Vân Tu. Đây không phải lần đầu tiên Cố Diễn Trạch gặp Lục Diên Y, nhưng anh vẫn có cảm giác xa lạ. Người ta nói quả nhiên không sai, cô dâu chính là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Làn váy trắng càng tôn thêm vẻ thanh nhã của Lục Diên Y, trông cô như đóa phù dung nhô lên khỏi mặt nước trong veo. Cố Vân Tu mặc bộ comple chỉnh tề, toàn thân toát ra phong thái đĩnh đạc, khiến Lục Diên Y đứng bên cạnh cứ như một chú chim nhỏ yếu ớt.
"Anh làm sao mà giữ được chị dâu trong tay thế?" Cố Diễn Trạch tranh thủ hỏi.
Cố Vân Tu cười: Chuyện này còn cần anh truyền kinh nghiệm nữa à? Anh tưởng mày chỉ cần anh dạy cách đuổi ong bướm đi thôi chứ?"
Cố Diễn Trạch gượng gạo cười: "Em tin chắc anh có kinh nghiệm về việc này. Có cần em và chị dâu tìm hiểu không?"
"Thằng nhãi này!" Cố Vân Tu mắng vui.
Hôn lễ cực kì xa hoa, khách mời đều là những người có uy tín trong giới thương trường. Phù dâu là một cô gái xinh đẹp, có vẻ khá bạo dạn: "Chào anh, em là Lý Giai Tinh".
Cố Diễn Trạch hơi nheo mắt: "Chào em".
"Người ta nói, quen biết nhau ở hôn lễ là rất có duyên." Lý Giai Tinh mỉm cười đầy tự tin.
"Thế thì chắc cô có duyên với nhiều người lắm?" Cố Diễn Trạch thẳng thừng nói: "Xin phép, tôi qua bên kia chào cô!". Nói đoạn, anh đi tới chỗ Cố Vân Tu và bác cả. Được vài bước, Cố Diễn Trạch nhìn thấy Lâm Trạch và Lục Diên Y đang nói chuyện với nhau, anh khá ngạc nhiên vì hai người họ quen biết.
Lục Diên Y nói: "Không ngờ chúng ta gặp lại nhau ở đây".
"Anh cũng không ngờ! Đã nhiều năm rồi."
"Vâng, Lục Diên Y tươi cười, nhưng đáy mắt vẫn xẹt qua một chút bi ai.
"Anh ta tốt với em không?" Lâm Trạch im lặng một lúc rồi hỏi.
Lục Diên Y gật đầu: "Dù anh nghĩ thế nào về em, em cũng sẽ trả lời thật lòng. Anh ấy rất tốt với em. Nếu không có anh ấy, em không ngờ mình còn có quyền được hưởng hạnh phúc. Hiện giờ rốt cuộc em đã làm được rồi, em tin, anh cũng có thể".
Lâm Trạch thở dài: "Thế thì tốt rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi. Có điều, chúng ra không giống nhau, mùa hè năm đó anh đã để mất cơ hội theo đuổi hạnh phúc của mình rồi".
Lục Diên Y không đáp lời. Thâm tâm cô tin rằng, người đàn ông thông minh này sẽ có lựa chọn tốt nhất cho bản thân anh.
Cố Diễn Trạch nghe đến đây liền tiến lên nói: "Chị dâu, anh Vân Tu gọi chị kìa".
Lục Diên Y gật đầu.
Cố Diễn Trạch đi theo Cố Vân Tu, giúp anh uống khá nhiều rượu. Mọi người đều biết Lục Diên Y đang mang thai nên không làm khó cô, nhưng Lý Giai Tinh lại bị chuốc mãi không thôi.
Cố Diễn Trạch không phải kiểu người thích tự chuốc phiền phức vào mình, vì thế, mãi đến khi thấy Lý Giai Tinh uống quá nhiều rượu rồi anh mới giúp đỡ.
"Tửu lượng của cô tốt thật đấy, uống bao nhiêu mà cũng không say." Cố Diễn Trạch mỉm cười nói: "Tôi không giúp chắc cô vẫn ổn nhỉ?".
"Em tưởng anh rất thích thấy em bị chuốc say?" Lý Giai Tinh trừng mắt oán giận: "Đúng là một người đàn ông dễ ghi thù".
"No no no. Tôi cho rằng một cô gái sống ở nước ngoài lâu như cô sẽ không quen với mấy cái biểu hiện phong độ gì gì đó."
"Em thì cho rằng phong độ là môn học bắt buộc dành cho cả phụ nữ và đàn ông ở Anh. Hóa ra còn có ngoại lệ."
"Cô Lý không phải từ Mỹ về ư? Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm?"
"Hóa ra, tôi còn được anh Cố quan tâm đến vậy. Thật lấy làm vinh hạnh."
"Chỉ nghe qua thôi. Ngay cả mấy điều lễ nghi vụn vặt hồi học tiểu học giỏi tới giờ tôi vẫn chưa nhớ rõ lắm."
"Anh..." Lý Giai Tinh còn chưa nói hết câu Cố Diễn Trạch đã bỏ đi.
Cố Vân Tu lắc đầu: "Đôi co với cả một cô gái, giáo viên tiểu học dạy mày như thế à?"
"Thôi em xin anh! Lý Thị và nhà chúng ta xưa nay không dính dáng gì, tự nhiên anh lại mời con gái cưng nhà người ta làm phù dâu. Trong đầu anh nghĩ cái gì em còn không biết sao? Tưởng em là thằng đần chắc? Còn nữa, chưa chắc cô ta đã tình nguyện nhé." Cố Diễn Trạch khinh khỉnh nói.
"Chuyện này không liên quan đến anh, mày đi hỏi chú Khải Minh ấy."
Cố Diễn Trạch ảo não: "Haizzz. Mọi người cứ so sánh anh với em, rõ ràng năm nay anh 32 tuổi mới kết hôn, em mới có 23, sao bố mẹ em cứ cuống cả lên như thế?"
"Mày đừng có mà noi gương anh. Vì chuyện này mà anh bị bố mẹ cằn nhằn mấy năm trời đấy. Ai cũng sợ anh làm hư mày."
Cố Diễn Trạch cười xùy một tiếng: Tốt nhất là anh đừng thông đồng với bố mẹ em nữa. Có chuyện gì thì nhớ bắn tiếng trước cho em, nếu không, hậu quả thế nào em sẽ kéo anh chịu chung! Ví dụ như chuyện hôm nay chẳng hạn."
"Cái chuyện cỏn con thế này mà mày cũng không giải quyết được hả? Uổng phí mấy năm ở Mỹ".
"Anh đừng đánh trống lảng!"
Cố Vân Tu tò mỏ hỏi: "Này, đừng có nói với anh là mày nhắm được đối tượng rồi nhé? Con gái nhà nào thế? Mang về anh duyệt xem sao".
"Anh lo vợ anh trước đi!" Cố Diễn Trạch cáu kỉnh.
Cố Vân Tu ngoảnh lại, nhìn thấy Lục Diên Y đang bị đám đông vây quanh liền vội vàng qua đó.
Cố Diễn Trạch tủm tỉm cười, ông anh họ này của anh không sợ trời không sợ đất, ấy thế mà đối xử với bà chị dâu yếu đuối kia hoàn toàn khác. Xem bộ dạng của Cố Vân Tu lúc này có vẻ còn hạnh phúc hơn cả trúng số độc đắc.
Ai đó từng nói, đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông. Lời này quả nhiên không sai.
Cố Diễn Trạch ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy Lâm Trạch đang trò chuyện với vài người khác. Lâm Trạch tiến lại phía anh, nói: "Chơi chán rồi mới chịu mò về đấy!"
Cố Diễn Trạch thở dài: "Anh cho em xin, về nhà nghe hai vị đại nhân càu nhàu đã phát ngấy rồi".
"Ai bảo cậu không chịu nghe lời!" Lâm Trạch chẳng hề tỏ ra thông cảm.
"Sao anh lại thế!" Cố Diễn Trạch bất mãn.
"Thôi không nói chuyện này nữa. Bắc Thần và Lý Thị mới có một dự án hợp tác, chắc cậu biết rồi?" Lâm Trạch cảm thấy mình cần phải cảnh báo cho Cố Diễn Trạch.
"Chưa xong chuyện này đã nhảy chuyện khác..."
Lâm Trạch đánh mắt về một phía, Cố Diễn Trạch nhìn theo, nhìn thấy cha mình và Lý Ngôn Thịnh đang nói chuyện với nhau, có cả Lý Giai Tinh đứng bên cạnh.
"Cậu nghĩ vì sao con bé đó cũng tới đây?"
"Chẳng nhẽ bố em định..." Cố Diễn Trạch cười bất đắc dĩ.
"Không thì để cậu noi gương Cố Vân Tu chắc?"
"Noi gương gì chứ?" Cố Diễn Trạch vội gạt phăng.
Lâm Trạch không nói gì thêm, thái độ này của Cố Diễn Trạch chứng tỏ cậu ta đã có dự định của mình, mặc dù anh còn chút lo lắng vì Cố Diễn Trạch chưa lăn lộn trong giới này nhiều, nhưng cứ coi như đây là một thử nghiệm.
Phần 2
Cố Diễn Trạch vừa về tới nhà đã bị mẹ gọi đến hỏi chuyện: "Con thấy con bé Lý Giai Tinh đó thế nào?"
"Lý Giai Tinh là ai? Có người tên vậy ạ?" Cố Diễn Trạch hỏi lại.
La Hinh thở dài, rõ ràng hôm nay bà nhìn thấy hai người họ nói chuyện một lúc, bây giờ con trai giả vờ không biết.
Thấy mẹ tỏ ra thất vọng, Cố Diễn Trạch mới thú thật: "À, mẹ nói phù dâu hôm nay hả? Ừm, trông cũng được".
"Thế thôi à?" La Hinh hỏi đến cùng.
"Còn gì nữa ạ? Hôm nay con uống nhiều lắm, con đi tắm rồi ngủ đây. Có chuyện gì mai nói tiếp mẹ nhé." Cố Diễn Trạch nói với vẻ mất kiên nhẫn.
La Hinh đành đi ra ngoài.
Cố Diễn Trạch thở dài, đóng cửa phòng lại sau đó nằm nhoài ra giường. Mới chỉ làm phù rể thôi đã mệt như vậy rồi, làm chú rể chắc kiệt sức mất. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có người ly hôn rồi lại tái hôn!
Anh lắc đầu, ấn phím điện thoại.
Sơ Ảnh đi ra ban công nghe máy: "Sao muộn thế này rồi còn gọi?".
"Muộn lắm rồi à?" Cố Diễn Trạch nhíu mày, nhìn đồng hồ: "Làm em mất giấc ngủ à?"
"Có chuyện gì à?"
"Ừm." Anh gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười.
"Gì thế?" Sơ Ảnh có thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.
"Anh nhớ em. Ừm...em nhớ anh không?" Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy nực cười, thực ra đây không phải điều anh muốn nói.
"Anh gọi điện để hỏi em câu này à? Hay là...anh say rượu đấy?"
"Em biết à?" Cố Diễn Trạch ngồi dậy, ngửi ngửi một chút: "Chẳng lẽ mùi rượu truyền sang chỗ em rồi?".
"Ừ, anh uống quá nhiều, làm ảnh hưởng tới cả em rồi. Sau này đừng uống nhiều như thế nữa!"
"Chúng ta bao lâu rồi chưa liên lạc?"
"Sao tự dưng hỏi em thế?"
"Nếu anh không gọi thì có phải em cũng không gọi cho anh phải không?"
"..."
"Phí điện thoại đâu có tốn lắm đâu?"
"..."
"Thực ra hôm nay thấy chị dâu mặc váy cưới, đột nhiên anh nghĩ tới em. Không biết em mặc váy cưới sẽ thế nào?" Anh ngừng lại một chút, không nghe thấy Sơ Ảnh lên tiếng,
Anh nói tiếp: "Chắc chắn sẽ rất đẹp".
"Anh say quá rồi..."
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy." Nếu không, anh đã chẳng khác thường như thế.
Hôn nhân vì làm ăn vốn dĩ là chuyện rất phổ biến, nhưng lúc tự mình tiếp xúc, anh vẫn không tránh khỏi có chút bài xích, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt cô. Đột nhiên anh nhận ra điểm kì lạ trong quan hệ giữa hai người, cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh, dường như chỉ cần anh không gọi cho cô là giữa họ hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào cả.
Giống suy nghĩ ban đầu của anh, anh tưởng rằng chỉ cần mình muốn là có thể dễ dàng từ bỏ cô, không có bất cứ nỗi lo lắng nào. Có lẽ ngay từ đầu anh đã ý thức được hai người rất khó đến được với nhau nên đã cố gắng làm thật nhiều việc cho cô vui, muốn bù đắp lại nỗi hổ thẹn đối với cô.
Thế nhưng hiện giờ, anh nhận ra bản thân đã lún quá sâu, không thể buông tay cô.
"Vậy anh ngủ sớm đi nhé".
"Ừ." Anh nghe lời cô, cúp máy, chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trong nhà hàng, nhìn đồng hồ đã quá giờ hẹn mười phút, khóe miệng Cố Diễn Trạch hơi nhếch lên, đang định đi lấy di động ra thì thấy đối phương khoan thai đi tới.
"Xin lỗi, vừa nãy ra khỏi nhà em có chút việc đột xuất." Lý Giai Tinh áy náy nói.
"Không sao, tôi cũng đang rảnh." Cố Diễn Trạch vừa nói, vừa đưa thực đơn cho cô ta.
Lý Giai Tinh cười: "Tôi cứ tưởng nhà họ Cố không chú trọng tới việc dạy con cái tách phong ga-lăng, hóa ra chỉ là tùy thời mới bộc lộ".
"Thực ra tôi là người theo xu hướng đối sự bất đối nhân (1)
(1) Đối sự bất đối nhân: Hành động dựa theo tình huống, không quan trọng đối phương là ai.
Lý Giai Tinh mím môi không nói.
Cố Diễn Trạch lắc đầu: "Chẳng lẽ cô không biết, khi thích một thứ, muốn có được nó thì cần phải chinh phục được những thứ xung quanh nó trước đã?".
Lý Giai Tinh tỉ mỉ quan sát Cố Diễn Trạch, cảnh giác hỏi: "Anh có ý gì?"
"Cô rõ hơn tôi mà!" Cố Diễn Trạch vẫy tay ra hiệu với phục vụ: "Nếu cô không gọi món thì để tôi gọi vậy".
Xong xuôi, anh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lý Giai Tinh, nói: "Cô Lý, hình như cô rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình nhỉ?"
Lý Giai Tinh bấy giờ mới mỉm cười. Trước đây, cha cô từng nói, Cố Diễn Trạch chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, du học Mỹ về chẳng qua là cái mác mà thôi, chứ thực lực hoàn toàn không có. Nhưng xem ra, cha cô lần này đã đoán sai rồi, Cố Diễn Trạch chẳng những được cái mã ngoài mà còn có mắt quan sát rất tinh tế, ăn nói sắc sảo. Rõ ràng ở lễ cưới hôm đó, cô chỉ liếc nhìn Lâm Trạch có vài lần, không ngờ Cố Diễn Trạch cũng phát hiện ra...
"Em chẳng hiểu anh nói gì cả."
Cố Diễn Trạch không bận tâm tới Lý Giai Tinh, chỉ tập trung ăn cơm, lát sau anh liếc nhìn cô ta rồi hờ hững nói: "Tôi cứ tưởng con gái đều ăn uống từ tốn, rất chú ý tới hình ảnh bản thân cơ".
"Đấy là vì anh quen toàn những cô thục nữ." Lý Giai Tinh vẫn thản nhiên ăn: "Chẳng nhẽ anh không cảm thấy em thoải mái ăn thế này sẽ kích thích anh ăn ngon miệng hơn à?"
"Ờ đúng là như vậy thật"
Lý Giai Tinh giữ im lặng một lát mới hỏi: "Ăn xong tính làm gì?"
"Cô thật sự giao toàn quyền quyết định cho tôi đấy à?" Cố Diễn Trạch mỉm cười: "Vậy thì cứ đi theo tôi là được".
Sau đó, Cố Diễn Trạch đưa Lý Giai Tinh đi đánh bóng bàn. Anh chơi rất giỏi, so tài vài trận, Lý Giai Tinh đều thu, cô tức giận nói: "Đối với bạn gái, anh cũng thế bày sao? Không biết nhường phụ nữ gì cả".
"Dù sao thì cô cũng đâu có thân phận đặc biệt gì? Thôi cứ chờ thua tiếp đi."
Lý Giai Tinh sững sờ. Người đàn ông này là kiểu người gì vậy?
Cố Diễn Trạch có vẻ rất thỏa mãn: "Giờ mới phát hiện ra ưu điểm của tôi hả? Chưa hết đâu, lát nữa sẽ cho cô cảm nhận dần dần".
Lý Giai Tinh rất nhanh chóng được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cố Diễn Trạch, bất kể là trượt băng hay khiêu vũ, chơi gôn hay cưỡi ngựa, anh đều thành thạo. Thông thường, những người biết nhiều thứ thì không quá giỏi, nhưng Cố Diễn Trạch thì khác, anh chẳng những biết nhiều mà còn cái gì cũng suất sắc.
Ném một quả Bowling xong, Cố Diễn Trạch quay sang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Giai Tinh, anh mỉm cười: "Sao? Khuất phục nhanh thế à?"
"Còn có cái gì mà anh không biết không?"
"Ừm, để tôi nghĩ xem, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói với cô."
"Nhà anh đúng là có gene ăn hiếp kẻ khác."
"Ha ha ...hối hận vì không thích tôi ngay từ đầu chưa?"
Lý Giai Tinh lắc đầu: "Em cảm thấy rất may mắn. Bởi vì anh thật sự khiến người ta khó mà tin được rằng anh cũng biết thế nào là thích một người".
Không rõ có phải ảo giác hay không. Lý Giai Tinh đột nhiên thấy trong mắt Cố Diễn Trạch ẩn hiện nỗi ưu tư khó hiểu.
Một ngày đi cùng nhau, Lý Gia Tinh đã phần nào hiểu được tính cách của Cố Diễn Trạch, thật lòng mà nói thì cũng có cảm giác "tiếc vì gặp nhau quá muộn".
Phần 3
Vừa thấy Cố Diễn Trạch về nhà, La Hinh đã niềm nở săn đón: “Nghe nói hôm nay con và Giai Tinh đi chơi?”.
Ồ, tin tức nhạy quá.
“Sao mẹ biết?” Cố Diễn Trạch vờ ngạc nhiên.
“Hôm nay mẹ gọi điện hẹn bà Lý ra ngoài thì nghe bà ấy nói thế. Con nói xem, trùng hợp quá phải không?”
Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Vâng”
Trở về phòng, chợt cảm thấy có gì không ổn, nhưng anh không nghĩ nhiều nữa, tranh thủ nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó, Cố Diễn Trạch và Lý Giai Tinh rất năng gặp gỡ, báo chí Thâm Hạ đều đưa tin và ảnh với dòng tít: “Hỉ sự sắp tới của hai thương nghiệp?”
Cố Diễn Trạch nhìn bài báo, mỉm cười hài lòng.
Bắc Thần muốn khai thác một mảnh đất ở ngoại ô để xây dựng khu vui chơi giải trí nhưng tài chính không đủ vì còn vướng nhiều dự án khác, vậy nên buộc phải hợp tác với Lý Thị.
Mặc dù Cố Diễn Trạch hiện giờ chỉ là một phó Tổng giám đốc còn đang học việc nhưng ai cũng biết sớm muộn gì Cố Khải Minh cũng giao công ty vào tay anh, vì vậy, Cố Diễn Trạch làm gì cũng rất thuận lợi.
Mạc Khả cầm một tập tài liệu đến, dè dặt hỏi: “Làm như vậy ổn không?”
“Cô cứ làm theo tôi nói là được rồi.”
“Vậy…”
“Tôi đã thông báo với bố tôi rồi.” Cố Diễn Trạch cười nói: “Phụ nữ bớt lo nghĩ sẽ giảm được nếp nhăn, cô không biết à?”.
Mạc Khả liếc anh một cái rồi ra khỏi phòng làm việc.
Cố Diễn Trạch bấy giờ mới để lộ vẻ mệt mỏi trên mặt. Chuyện lần này nhất định anh sẽ bị bố mắng tơi bời, có điều với anh mà nói cũng chẳng hề gì.
Quả nhiên, sau khi Cố Diễn Trạch và Lý Giai Tinh tiếp xúc càng nhiều, phía Lý Thị cũng đã để lộ ý tứ về chuyện kết hôn. Tin tức này chẳng mấy chốc lan tràn khắp các mặt báo.
Hôm nay, Lâm Trạch vừa hoàn thiện một phần mềm trò chơi, gọi Cố Diễn Trạch đến xem thử. Đương nhiên Cố Diễn Trạch cho rằng Lâm Trạch gọi mình đến chỉ vì lí do này.
“Được đấy, tập trung được những tính năng người chơi yêu thích. Nhưng em thấy nếu thêm vài trò thú vị vào lúc nhân vật kết hôn nữa thì càng hay.”
Lâm Trạch gật đầu, sau đó nói sang chuyện chính: “Dạo này hay qua lại với thiên kim tiểu thư nhà họ Lý lắm hả?”
“Anh cũng tin mấy cái tạp chí lá cải đó à?”
“Thế người ta đăng bậy bạ à?”
Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Không hẳn! Những gì anh nhìn thấy trên báo so với thực tế không khác biệt là bao”.
“Chẳng lẽ hai đứa là một cặp xem mặt ăn may?”
“Thông minh!”
Lâm Trạch lắc đầu: “Anh còn tưởng hai đứa bị bố mẹ ép, nhưng xem ra không phải rồi”.
“Đa tạ đại ca quan tâm!” Cố Diễn Trạch liếc nhìn Lâm Trạch: “Nhưng đã quan âm thế thì giúp em một việc chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Nếu biết trước hậu quả, Lâm Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý. Cố Diễn Trạch nói Lý Giai Tinh có hứng thú muốn đầu tư vào trò chơi này, đối với Lâm Trạch mà nói, đâu là tin vui nên đương nhiên anh không từ chối. Chỉ có điều, anh hoàn toàn không ngờ, cô gái họ Lý này lại là một người phiền phức như vậy.
Cuộc hẹn đầu tiên, Lý Giai Tinh vừa đến đã nói: Tâm trạng không tốt, thế là Lâm Trạch phải dành chọn vẹn một ngày để giúp cô ta giải tỏa tâm trạng.
Lần thứ hai càng kinh khủng.
Trực giác mách bảo Lâm Trạch rằng, cô tiểu thư này hẳn là không hiểu rõ về game, thế nên anh đã đề nghị Lý Giai Tinh đưa một chuyên gia đi cùng để thương thảo.
Hai người bàn bạc đã hòm hòm, Lý Giai Tinh lúc này đột nhiên ủ dột lên tiếng: “Em không thích bộ quần áo hôm nay”.
“Hả?” Lâm Trạch ảo não.
“Mặc như thế này, em không có tâm trạng ký hợp đồng.”
“Thì sao?”
“Hay là em đi mua vài bộ quần áo trước đã? Anh đi cùng nhé!”
Lâm Trạch thật sự không hiểu, con gái vì sao lại rắc rối đến thế? Nhìn Lý Giai Tinh thử hết bộ này đến bộ khác, anh chỉ cảm thấy chóng cả mặt, có lẽ tâm tình cô ta tốt lên thì cũng đến lúc tâm tình anh suy sụp.
“Anh thấy bộ này thế nào?” Lý Giai Tinh đi tới trước mặt Lâm Trạch.
“Rất đẹp.”
“Còn bộ này?” Lát sau cô ta lại hỏi.
“Rất đẹp.”
“Anh chưa nhìn kĩ mà biết đẹp, hay anh thấy em phiền phức quá?”
“Không phải, tôi thấy em mặc gì cũng đẹp.”
Nghe vậy, Lý Giai Tinh mới hài lòng gật đầu.
Mua sắm xong thì mặt trời đã xuống núi, Lý Giai Tinh tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi anh, em không nghĩ đi lâu thế. Giờ muộn rồi, đành để mai em đến công ty anh kí hợp đồng vậy”.
“Không sao, sau đó Lâm Trạch lái xe đưa Cố Giai Tinh về.
Ngày hôm sau, Lý Giai Tinh quả nhiên giữ lời, ngoan ngoãn đến ký hợp đồng.
Lâm Trạch vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một lúc thì nhận được tin liên quan đến Cố Diễn Trạch. Không ngờ Cố Diễn Trạch cả gan đùa với lửa, lợi dụng tin đồn tình cảm với Lý Giai Tinh để đẩy giá cổ phiếu lên cao, kí kết vụ làm ăn với Lý Thị, sau đó lại cùng với Lý Giai Tinh công khai phủ nhận chuyện kết hôn, nói hai người chỉ là bạn tốt.
Chiêu này của Cố Diễn Trạch thực ra rất mạo hiểm, nếu bị vạch trần thì Bắc Thần sẽ rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng. Tuy đã thành công nhưng Lâm Trạch vẫn cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi hột, anh không rõ Cố Diễn Trạch không lường hết được các mối nguy hiểm của chốn thương trường hay thật sự đã tính toán kĩ.
“Cậu làm cái trò gì thế?” Lâm Trạch gọi điện tra hỏi Cố Diễn Trạch.
“Anh biết rồi còn hỏi.” Cố Diễn Trạch cười hả hê: “Đừng có nói với em là anh không nhận ra tình ý của Lý Giai Tinh nhé”.
“Mày dám gài bẫy anh?”
“Ấy, anh nói thế khó nghe quá, em chỉ giúp người ta hòa thành tâm nguyện thôi mà. Anh biết không, lúc đi cùng em, mở mồm ra là cô ta nói: “Lâm Trạch thích cái gì, Lâm Trạch…”
“Vì thế mà mày bán đứng anh à?”
“Hì hì, chỉ tại em bị cảm động thôi mà. Dù sao người ta cũng là đàn em khóa dưới của anh. Lúc còn đi du học, người ta quan tâm tới anh thế còn gì. Em không góp chút công sức thì đáng tiếc lắm…”
Cố Diễn Trạch chưa nói hết thì Lâm Trạch đã cúp máy. Anh nhìn điện thoại, tưởng tượng ra vẻ mặt Lâm Trạch lúc này mà không khỏi bật cười.
Lần này Cố Diễn Trạch không tránh khỏi bị bố mắng tơi bời.
“Mày đúng là cái thằng không biết trời cao đất dày, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện việc thu mua thì Bắc Thần bị hủy hoại trong tay mày rồi.”
“…”
“Còn dám mượn danh nghĩa công ty để làm cái chuyện mạo hiểm này…”
“…”
“Mày có nghe tao nói không?”
Cố Diễn Trạch ngồi ở sofa, một mực cúi đầu im lặng nghe Cố Khải Minh mắng. Anh đã sớm đoán được tình huống này nên chuẩn bị tinh thần sẵn, không có ý cãi lại.
La Hinh thấy vậy, vội vàng ra ngăn cản chồng: “Chẳng phải mọi chuyện đã êm đẹp rồi đấy thôi, hơn nữa Diễn Trạch còn kiếm được khoản tiền lời lớn cho công ty”.
“Bà cứ bao che cho nó! Thương trường kị nhất là lao vào nguy hiểm vì lợi ích, huống hồ công ty nhà ta lớn như thế. Lần này nó qua được, nhưng chưa chắc đã có lần sau…”
“Nó biết sai rồi.” La Hinh vỗ vai chồng: “ông mắng thế cũng đủ rồi, thôi để con nó về phòng nghỉ ngơi”.
La Hinh nháy mắt với con trai, Cố Diễn Trạch biết ý đứng dậy nói: “Bố, con xin lỗi. Con tuyệt đối không hành động như thế nữa”.
“Biến đi!”
Cố Diễn Trạch thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát. Anh vừa vào phòng ngủ thì La Hinh gõ cửa.
“Mày nói thật với mẹ, có phải không ưng con bé kia nên mày mới gây ra chuyện này không?”
Cố Diễn Trạch nhìn mẹ, nói: “Mẹ! Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện của con, bố mẹ không phải lo, con tự biết mình phải làm gì”.
“Thôi được rồi, mày lớn rồi nên không nghe bố mẹ nữa chứ gì.” La Hinh lắc đầu, đi ra cửa.
“Mẹ!”
“Gì?”
“Sau này mẹ đừng mai mối cho con nữa, nếu không, con không đảm bảo sẽ không gây ra thêm chuyện gì nữa đâu.” Cố Diễn Trạch bình thản nói.
La Hinh ngây người. Thằng nhóc này còn dám uy hiếp bà?
Mắng cũng đã bị rồi, nhưng anh cũng phải nhân cơ hội này nói ra suy nghĩ của mình, anh không muốn bố mẹ xen vào mấy chuyện tình cảm này. Cố Diễn Trạch nằm ngây ra trên giường, tâm trạng phiền muộn dần dần tốt lên. Anh tin Lâm Trạch rồi sẽ chấp nhận cô gái Lý Giai Tinh kia. Có điều, chuyện về sau giữa hai người họ, anh cũng không nhúng tay vào nữa, chỉ có thể họ tự giải quyết lấy.
Mấy ngày sau đó Cố Diễn Trạch tỏ ra cực kì yên phận, sáng đi làm đúng giờ, tối về nhà đúng giờ, không làm gì chọc giận Cố Khải Minh. Hệt như khi anh còn nhỏ, mỗi lần phạm lỗi xong đều rất ngoan ngoãn, giả vờ như không liên quan tới mình, thế là người lớn trong nhà đều quay sang mắng Cố Vân Tu. Vì vậy, Cố Vân Tu luôn nói Cố Diễn Trạch là một kẻ lắm mưu nhiều kế.
Hôm nay, ăn tối xong, Cố Diễn Trạch cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Khải Minh rồi nói: “Bố, con định đi Xuyên Nhiên một chuyến”.
“Náo loạn lần trước chưa đủ à?”
“Con đảm bảo, lần này chỉ đi hai ngày”.
Cố Khải Minh lườm con trai một cái, không nói gì.
La Hinh khó hiểu hỏi: “Con đến đó làm gì?”
“Bạn học con có chút chuyện.” Cố Diễn Trạch nói qua loa.
“Ừ đi đi.” La Hinh liếc chồng mình một cái rồi ra quyết định.
“Cảm ơn mẹ!”
Cố Diễn Trạch yêu cầu Mạc Khả đặt vé máy bay cho mình rồi bay đến Xuyên Nhiên, sau đó, anh chẳng kịp nghỉ ngơi mà lập tức bắt xe về Đại học Trình Lý. Nghĩ tới vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của Sơ Ảnh, anh không khỏi phấn khích giục tài xế: “Phiền anh lái nhanh một chút”.
Tới nơi, cảm thấy cảnh vật nơi đây vẫn quen thuộc như cũ, anh mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho Sơ Ảnh.
“Đang làm gì thế?” Cố Diễn Trạch tựa lưng vào một thân cây, nhàn nhã nói.
“Đang nghe định hướng nghề nghiệp”.
Anh cười nói: “Nghe có vẻ quan trọng nhỉ, thế…”
“Ừm, nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây!”
Nụ cười trên mặt Cố Diễn Trạch vụt biến, anh gọi lại cho cô, hỏi: “Em ở phòng nào?”
“Anh hỏi làm gì?”
“Em cứ nói đi…” Cố Diễn Trạch chưa dứt lời đã nhìn thấy Sơ Ảnh và Phương Hiểu đi từ cổng trường vào, Phương Hiểu vẫn còn đang nói cái gì đó.
Cố Diễn Trạch bỏ điện thoại xuống, đi thẳng tới trước hai cô. Anh vốn muốn tặng cô một sự bất ngờ, vậy mà cô lại đem đến cho anh một nỗi thất vọng.
Phương Hiểu thấy vẻ mặt kì lạ của Cố Diễn Trạch, biết ý tránh đi chỗ khác.
“Vì sao?” Cố Diễn Trạch khẽ nhướn mày, giọng nói cực kì bình tĩnh.
Khi hai người ở bên nhau, Sơ Ảnh chưa bao giờ thấy anh tức giận. Mặc dù lúc này anh tỏ ra rất thản nhiên, nhưng cô biết rõ đây là dấu hiệu anh đang tức giận. Có lẽ trước đây, cô chỉ nhìn thấy một mặt của anh, còn những điều khác bị che dấu mà cô không biết.
“Cái gì vì sao?”
“Vừa nãy chẳng phải em nói với anh đang ở phòng học ư?”
Sơ Ảnh cúi đầu, mím môi không nói.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng trẻo của cô khiến anh chói mắt.
“Vì sao nói dối anh?”
Cố Diễn Trạch kiên nhẫn đợi câu trả lời từ cô. Bỗng nhiên cô mở miệng: “Vì sao anh còn quay lại đây? Vì sao còn tiếp tục liên lạc?”
“Em nói thế là có ý gì?” Cố Diễn Trạch cười: “Có cần anh nhắc nhở em không? Chúng ta vẫn là người yêu của nhau”.
Sơ Ảnh hít sâu: “Vậy thì từ bây giờ thay đổi quan hệ đi!”
Cố Diễn Trạch đột ngột nắm lấy bàn tay cô, dịu giọng nói: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”.
“Không.” Cô rút tay về.
Anh nhìn hồi lâu rồi hỏi: “Lí do?”
“Em không thích yêu xa.”
“Vì cái lí do nực cười này sao?”
Cố Diễn Trạch bật cười, trước đây anh luôn cho rằng Bùi Sơ Ảnh mà Trần Cảnh Minh miêu tả với Bùi Sơ Ảnh này là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng hiện giờ anh rốt cuộc cảm nhận được rồi, cô đã tàn nhẫn đẩy anh từ trên mây xuống đất.
“Đúng vậy.” Sơ Ảnh thừa nhận.
Cố Diễn Trạch nhìn chằm chằm cô hồi lâu, người qua người lại ai cũng tò mò nhìn họ. Lát sau anh nói: “Mặc kệ em có lí do gì, anh không đồng ý”.
Sơ Ảnh vừa há miệng định nói gì thì anh đã ngăn lại: “Anh vừa xuống máy bay, vừa mệt vừa đói, đi ăn cơm đã”. Sau đó, anh lập tức cầm tay cô kéo đi. Sơ Ảnh phản kháng không được, lại sợ mọi người chú ý nên đành phải ngoan ngoãn đi theo.
Chỉ mình cô mới biết, để nói ra những điều vừa rồi, cô đã phải lấy dũng khí nhiều thế nào. Thậm chí cô không dám tin mình có thể nói ra như vậy. Thỉnh thoảng, sau nhiều ngày liên tiếp không nhận được điện thoại của anh, cô đã tự nhủ, cuộc tình này rốt cuộc đã đến lúc hạ màn. Thế nhưng, mỗi lần như vậy, anh lại gọi điện cho cô, kể với cô những chuyện anh làm. Cô luôn chờ đợi lời đề nghị chia tay của anh, nhưng anh không hề nói.
Cố Diễn Trạch có vẻ thật sự đói, anh ăn rất hăng say. Trái lại, Sơ Ảnh cảm thấy không muốn ăn chút nào.
Lát sau, anh nói: “Nếu em cảm thấy anh về Thâm Hạ rồi không liên lạc thường xuyên với em nữa, thì từ giờ ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho em. Nếu vì chuyện anh không thể mua bữa sáng, xếp hàng lấy cơm trưa cho em như trước đây thì…anh rất xin lỗi. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh là anh sẽ tới Xuyên Nhiên, được không?”
Sơ Ảnh nắm chặt tay. Nếu lúc này không nói ra, cô sẽ không bao giờ có thể mở miệng được nữa. Cô biết mình không thể tiếp tục buông thả bản thân. Trước đây chỉ là vì một lần muốn thỏa mãn tình cảm của mình, còn hiện tại cô không có lí do nào cả, mọi chuyện cần sớm kết thúc, cô không thể lún sâu vào thêm được nữa.
“Em…”
“Coi như chuyện vừa rồi chưa xảy ra” Cố Diễn Trạch nhìn cô, kiên định nói: “Đừng mất lòng tin ở anh, anh không thể cho em một lời hứa hẹn suốt đời, nhưng, ít nhất ở hiện tại, anh muốn ở bên em, thì không ai chia rẽ chúng ta được”.
Sơ Ảnh mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chẳng thể nói lên lời.
Cố Diễn Trạch thanh toán xong liền kéo cô đứng dậy: “Sao tay em lạnh thế?”
Anh bất giác nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa, dường như muốn giúp cô ấm lên.
Sơ Ảnh mím chặt môi. Cô chỉ là một người bình thường, cũng muốn hưởng sự ấm áp, cũng cần được chở che.
Đêm đó, cô không về kí túc, hai người vào một khách sạn năm sao.
“Gần trường có một nhà nghỉ, sao phải đến nơi đắt đỏ này?” Cô cúi đầu nói nhỏ.
“Anh không quen.” Cố Diễn Trạch nói vậy, nhưng thực chất là vì anh không muốn bị người khác dòm ngó, không muốn cô bị nói này nói nọ.
“Đúng là tư bản.”
Cố Diễn Trạch mỉm cười, vuốt tóc cô.
Phần 4
Hai người thuê rất nhiều đĩa phim về xem. Thỉnh thoảng, lúc đang cười ngặt nghẽo, anh bỏ một miếng đồ ăn vào miệng cô, thỉnh thoảng, thấy cô trầm tư nhìn màn hình, anh ôm cô vào lòng, hôn thật lâu, sau đó hai người tiếp tục xem phim...
Hôm đó cũng là lần đầu tiên Cố Diễn Trạch cảm nhận được, hóa ra cô cũng có lúc biến mất, mà anh thì vô cùng sợ cảm giác mất mát, vì thế, anh lựa chọn giữ chặt lấy cô.
Xem phim đến nửa đêm, có lẽ đã mệt, Sơ Ảnh ngủ thiếp đi. Cô ngủ trông rất yên bình, nét mặt mềm mại dịu dàng. Cố Diễn Trạch bất giác mỉm cười, ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng cô khẽ cựa quậy, anh không dám thở mạnh sợ làm cô tỉnh. Lát sau, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô nằm trên giường rồi cẩn thận đắp chă cho cô. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh thở dài: Cố Diễn Trạch, lần này mày thật sự xong đời rồi.
Anh nằm cuộn tròn trên sofa, có lẽ ban ngày đi xa nên mệt, vừa đặt lưng xuống liền ngủ.
Hôm sau, Cố Diễn Trạch vừa mở mắt thì nhìn thấy Sơ Ảnh đang nhìn mình. Có lẽ hơi bất ngờ, cô vội quay đầu đi, nói: Chào buổi sáng!"
Trông gương mặt ửng đỏ của cô, anh thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên: "Đi ăn sáng nhé".
Ăn sáng xong, Cố Diễn Trạch đưa cô về trường. Sơ Ảnh có vẻ lúng túng, lát sau cô lên tiếng: " Thực ra..."
"Sao?"
"Có thể trốn học!" Cô rụt rè nói, giống như mình vừa làm sai chuyện gì.
Cố Diễn Trạch ngây người nhìn cô mấy giây, sau đó mỉm cười gật đầu.
Hai người di dạo đến hồ Quân Ngôn, đột nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở đây, có đánh chết anh cũng chẳng ngờ lúc ấy cô sẽ nói câu: "Tôi biết bơi".
Có điều, cuộc vui nào rồi cũng tàn, Cố Diễn Trạch phải quay về Thâm Hạ.
Lần này, Sơ Ảnh không trốn nữa mà tiễn anh ra sân bay. Cố Diễn Trạch rất muốn hỏi cô vì sao lần trước không đến tiễn mình, nhưng thấy cô im lặng, anh lại nói: "Anh không có ở đây, em đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, không được dấu trong lòng".
"Nhỡ anh chê em phiền phức thì sao?"
"Ai bảo thế?" Anh nhéo mũi cô: "Anh vui chết đi được ấy chứ! Như thế chứng minh trong lòng em có anh, vì có anh mới gọi điện nói với anh!"
Sơ Ảnh gật đầu, sau đó lặng lẽ nhìn anh đi vào cửa soát vé.
Mãi đến khi bóng anh khuất hẳn, cô vẫn còn đứng yên, tâm trạng cô lúc này hoàn toàn khác với lần trước. Một lúc lâu, cô mới rời khỏi sân bay.
Ra bên ngoài, cô ngẩng lên nhìn bầu trời. Chiếc máy bay vừa cất cánh kia tựa hồ chính là người mà cô luôn nhớ nhung. Ngay cả bản thân cô cũng không biết dáng vẻ của mình xinh đẹp và dịu dàng đến mức nào.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |