← Ch.38 | Ch.40 → |
Tô ca uốn éo người cố gắng nghênh đón anh, nhưng Tần Mặc Nhiên không biết làm sao vẫn ở bên ngoài không đi vào.
"Tần... Tần Mặc Nhiên". Cô ngẩng đầu, ánh mắt như con thú con khát vọng nhìn anh! Tần Mặc Nhiên động tâm, mắt thâm sâu như mực, ◗_ụ_𝐜 ν_ọⓝ_g đã sớm căng thẳng không khống chế được cứ vậy đ-â-𝖒 𝖛à-🅾️ Tô Ca, đẩy mạnh vào vách tường. Cái cứng rắn kia của anh bị bao bọc thật chặt. Đau! Một cảm giác xé rách đau đớn, nước mắt Tô Ca không khống chế được mà rơi xuống, nhưng tay của cô cũng không chậm trễ mà ôm lấy cổ Tần Mặc Nhiên, cả người trần truồng căng thẳng ôm sát lấy anh.
Cặp chân thon dài mở lớn vòng qua thắt lưng anh, ngón chân cũng vì đau đớn mà co lại. Nhưng thân mình Tô Ca vẫn thẳng tắp như cũ nghênh đón anh, 𝒹*ụ*↪️ ⓥ*ọ*𝐧*🌀 cùng đau đớn một chỗ làm lộ ra vẻ mặt vô cùng kiều mị, rơi vào ánh mắt Tần Mặc Nhiên quả thật là hấp dẫn không thể chống cự. P*𝖍*â*ռ 𝐭𝐡â*п của anh một nửa ở trong, nhưng một nửa lại ở ngoài, chỉ vì lối vào chưa mở ra vẫn còn quá mức nhỏ hẹp. Căn bản không đủ để dung nạp anh.
Trán Tần Mặc Nhiên xuất hiện mồ hôi, từng tế bào trong 𝐭.hâ.ⓝ ⓣ♓.ể đều kêu gào ♓_🅰️_𝐦 Ⓜ️⛎ố_ⓝ h*uռ*ⓖ ♓*ăռ*ɢ đi vào. Thế nhưng anh cư●ỡ●n●🌀 c●𝖍●ế nó xuống. Hai cánh tay rắn chắc ôn chặt Tô Ca, chặt giống như muốn Tô Ca đang rõ ràng ở đây hòa vào xương tủy của chính mình.
Qua một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy địa phương kia có chất lỏng trơn trượt chảy ra, xác định được cô đã thích ứng, có thể chịu đựng toàn bộ ԁụ-𝖈 νọ-𝓃-ɢ của anh, Tần Mặc Nhiên dò xét đư.𝖆 𝖛.à.⭕ thêm vài phần.
"Ư... A!" Miệng Tô Ca vô thức ngâm nga. Trong âm thanh cất giấu rất nhiều khổ sợ, nhưng lúc sau, lại lộ ra sự vui thích không nói ra được. Cơ thể Tần Mặc Nhiên chấn động, không chịu nổi sự hấp dẫn như thế, 🌴𝐡·â·𝐧 𝖙ⓗ·ể khẽ cử động uyển chuyển xuống phía dưới. Đồng thời 𝒽υn*𝖌 hăռ*🌀 đ*â*ⓜ ⓥ*à*𝖔 bên trong.
"A...... Ư, nhẹ... Nhẹ một chút..."
🅓ụ●c ѵ●ọ●𝓃●ⓖ trong mắt Tần Mặc Nhiên lan ra vô biên vô hạn. Bàn tay nắm chặt hông Tô Ca. Làm cho vật đó rời khỏi vài phần, rồi sau đó đẩy mạnh eo đi vào bên trong. Đồng thời cúi đầu, tinh tế †·♓â·𝓃 m·ậ·𝐭 ♓_ô_𝖓 trán, mi tâm, cánh mũi, cuối cùng chính là đôi môi đỏ mọng anh đã mơ ước từ lâu.
Động tác không dừng lại. Ở trong động dò xét một lúc rồi lại tiến vào. Dần dần, thấy được Tô Ca đã thả lỏng, không còn chặt chẽ, anh mới từ từ tăng nhanh tiết tấu. Bàn tay nâng chân trắng nõn của Tô Ca lên, đồng thời đâ·〽️ mạnh vào, lại thăm dò. Chính là đem chín cạn một sâu phát huy đến cực hạn.
Khóe môi Tô Ca phát ra tiếng 𝐫ê*п г*ỉ, cả người giống như là một chiếc thuyền lá theo động tác của anh mà chìm chìm nổi nổi, ý thức dần dần tan rã. Mặc dù vẫn có cảm giác đau đớn, cô vẫn kề sát thân mình nghênh đón anh. Giống như là vừa bắt đầu, cô rõ ràng biết đi về phía anh sẽ có đau đớn, nhưng cô vẫn lựa chọn dù bị đau đớn cũng muốn đến gần anh, giống như là bươm bướm bay dập lửa.
Tần Mặc Nhiên cử động một phần, Tô Ca cũng cảm giác khổ sở một phần. Nhưng trong khổ sợ lại có vui thích cực hạn. Tiếng thở thô kệch của đàn ông, cùng tiếng ngâm ɱả𝐧-♓ 🎋-ⓗả-𝖓-𝖍 của phụ nữ, cả trong phòng đều là hơi thở ✝️.ìⓝ.𝐡 á.ℹ️. Rốt cuộc, Tô Ca cảm thấy mình đã bị giày vò qua vài lần, Tần Mặc Nhiên có ý niệm tà ác, ⓡ-ú-𝖙 ⓡ-@ đư●🅰️ ѵà●𝖔 kịch liêyj. Rồi sau đó, mầm mống kích tình mãnh liệt lấp đầy trong hang động của Tô Ca.
Ⓣ_𝐡_â_ⓝ 𝐭_𝖍_ể kề nhau, hai người thật lâu cũng không cử động. Cho đến khi Tô Ca hơi cử động phía bên dưới đau xót. Tần Mặc Nhiên lại phản ứng. Hai cánh tay ôm lấy cô, mở nước để tắm rửa rồi mới ôm Tô Ca trở về giường lớn.
Tô ca nằm nghiêng ở bên trong, đưa lưng về phía Tần Mặc nhiên. Sau khi kích tình chấm dứt, cô cũng chưa nhìn anh lấy một cái, cũng không có nói câu nào với anh. Tần Mặc nhưng Nhiên cũng không buồn, chỉ là cánh tay vẫn là đặt trên hông của Tô Ca.
Hơi ngứa. Tô Ca khẽ hé mắt, lúc này mới thấy trên cánh tay trái của Tần Mặc Nhiên 𝐦.á.𝐮 thịt be bét. Da rớt, hơn nữa mới vừa rồi ngâm nước, vết thương bị ngâm đến trắng bệch. Thế nhưng người đàn ông này từ lúc nãy đến bây giờ cũng không hừ một tiếng, hoàn toàn không coi vết thương này là sự việc cần để ý. Thôi, nếu chính anh còn không để ý, vì sao cô lại phải để ý cho anh? Huống chi cô còn không biết mình là gì của anh?
Tô ca nhắm hai mắt lại muốn ngủ. Vậy mà suốt đêm cứ mơ màng, Tần Mặc Nhiên tay lại đem nhấc chân của cô lên, từ phía sau tiến vào nhiều lần, mỗi một lần đều là т_𝖍â_𝐧 t_𝖍_ể mềm nhũn của cô cố gắng nghênh đón anh. Anh không quan tâm đến vết thương. Cô không thèm nghĩ nữa, bị uất ức rồi khuất nhục, giống như đây là ngày tận thế. Liều 𝐜.♓ế.🌴 triền miên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Ca tỉnh dậy, Tần Mặc Nhiên vẫn còn đang ngủ. Nhìn người đàn ông này cho dù là đang ngủ thì mặt mày cũng vẫn nghiêm túc. Tô ca yếu ớt cười. Nhìn lại trên người những vết thâm tím kia thì mặt chuyển thành dữ tợn.
Cô nhớ đến Trăn Mặc. Trăn Mặc, nếu như cậu biết ta chỉ là người phụ nữ vì thoát khỏi bóng ma tâm lý về cái c●𝖍ế●✝️ của cậu mà dựa vào kích tình, thoát khỏi hình ảnh làm cho lòng người đau đớn kia, cậu vẫn cứu ta sao?
"Đang suy nghĩ gì?" Là giọng nói của Tần Mặc Nhiên, khàn khàn trầm thấp, lại mang theo âm thanh ngái ngủ hấp dẫn, theo sau là một chút yêu thương mơ màng. Tô ca nhẹ vỗ mặt, gương mặt bị sưng lên đã hồi phục không ít. Cô quay đầu, lạnh nhạt nhìn anh, nói::
"Tần Mặc Nhiên, em muốn mang Trăn Mặc đi."
Mang Trăn Mặc đi? Tần Mặc Nhiên nghe thấy thế mắt tối đi. Bàn tay kéo vòng eo m*ảп*♓ κ*♓ảռ*𝖍 của Tô Ca, mắt sáng thẳng tắp chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, không bỏ sót một 𝐛-𝖎ể-⛎ 𝐭ìⓝ-𝒽 nào, nói:
"Ý của em là, em rời khỏi anh?"
Người phụ nữ tối hôm qua vẫn ở dưới thân anh uyển chuyển 𝖗-ê-n r-ỉ, nay muốn rời khỏi anh sao? Cô coi anh là gì? Tô ca nghe thấy thế, nhẹ nâng mày, ngước đầu mỉm cười nói:
"Tần Mặc Nhiên, em cho tới bây giờ cũng chưa từng là của anh, làm sao có thể rời khỏi anh như anh nói?"
Coi như không phải là vì mình, nhưng vì Trăn Sinh, tất nhiên là cô muốn rời đi. Cô nhớ người em trai của Trăn Mặc, thiếu niên trắng trẻo ngọc ngà, chỉ dám len lén đứng sau anh trai lén nhìn cô. Từ nay về sau, cô sẽ là người thân duy nhất của cậu, cô muốn đưa cậu ấy đi để cậu ấy có thể có cuộc sống của người bình thường. Về Tần Mặc Nhiên, hai người cũng chỉ có thể quên nhau đi mà thôi
Tác giả có lời muốn nói:.... . Mình nên quất mình mấy cái, Ta lười biếng, Ta đáng bị đánh.. Nhưng.. Thật sự rất buồn ngủ a... Vì vậy ta đành bò đi đây ***....
← Ch. 38 | Ch. 40 → |