← Ch.37 | Ch.39 → |
"Cô ngoan ngoãn vào trong đi!!" Trên người Tô Ca không có tí che đậy nào, da thịt non mềm đụng vào song sắt, gai sắt đâ·𝖒 𝐯·à·𝐨 da thịt, đau! Đau! Đau! Nửa mặt bên trái bị người này dùng mười phần sức lực tát đã sớm sưng lên. Vậy mà Tô Ca Nửa bên mặt trái thượng bị này sức lực mười phần một chưởng đã sớm đánh thật cao sưng lên. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tô Ca chỉ là ngồi chồm hổm, tận lực dùng cánh tay bảo vệ da thịt, không bọn họ lại thấy càng nhiều da thịt.
A Thành thấy thế, khóe môi treo lên nụ cười dâ.𝖒 uế, lấy điện thoại di động dựa vào lồng chụp vài tấm hình, sau đó nói:
"Bắt đầu đi". Mấy tên đàn ông ở đây nghe thấy, bắt đầu cởi thắt lưng. Thân mình Tô Ca phát run, bên tai nghe A Thành nói:
"Các cậu xem lại đạo đức chính mình kìa, phải từng người một!"
Bọn đàn ông kia nghe vậy liền nham nhở cười, cũng đang lúc này, ai cũng không có chú ý tới, Trăn Mặc từ khi bị lôi vào đây vẫn đang nằm ở dưới đất đột nhiên đứng dậy, động tác nhanh nhẹn khác thường, chạy mấy bước vào trong lồng tre. Ôm lấy ✞hâ-ⓝ 𝖙-♓-ể xích lõa của Tô Ca, ở bên tai cô không ngừng nói:
"Bạch luyện, tôi sẽ cứu cô, mặc kệ như thế nào, nhất định phải sống!!" Sau đó liền để thứ gì đó vào tay Tô Ca. Lạnh lẽo, lạnh như giờ phút này cô bị băng tuyết phủ kín mặt mũi. Tô Ca bất động, chỉ là lòng bàn tay cầm thật chặt vật kia.
Trăn Mặc nói sẽ cứu cô. Nhưng cậu không phải là luôn biết là người khôn giữ mình sao? Trăn Mặc, chỉ bằng sức lực của cậu, cậu muốn cứu tôi như thế nào?
Sau mọi chuyện, trong đầu Tô Ca giờ chỉ còn lại những hình ảnh đen trắng, cô nhớ người đàn ông cao lớn kia nói một câu "Tiểu tử đi ra", nhưng Trăn Mặc vẫn bất động ôm lấy ✝️·ⓗ·â·ⓝ 𝖙h·ể cô, cô nhớ mấy tên đàn ông cư xử như súc sinh, ra sức lấy chân đạp lồng sắt. Cô còn nhớ rõ, Trăn Mặc đem áo khoác trên người cởi xuống khoác trên người cô, trên mặt bất ngờ nở nụ cười nhẹ vô cùng kinh diễm. Những tên đàn ông vừa nãy còn đang chửi bới, giờ lại chìm sâu vào nụ cười của cậu. Truyền tới bên tai là giọng nói khác với trong quá khứ của Trăn Mặc, hình như mang theo mê hoặc: "Tôi tới thay cô ấy! "
Tay kéo xuống dưới, chiếc áo sơ mi cuối cùng được cởi ra khỏi t_𝐡_â_n т♓_ể, lộ ra da thịt thiếu niên bóng loáng khác thường, còn có xương quai xanh tinh xảo. Ở ánh đèn lờ mờ, mơ hồ lộ ra hơi thở ԁ-â-Ⓜ️ mị. Thánh khiết cùng tà ác, mâu thuẫn đan xen vào nhau, trực tiếp thu hút ánh mắt đàn ông kia. Những tên đàn ông kia hơi thở thô thiển lộ ra rõ ràng, mỗi người đều muốn đen cái vòng eo ɱ-ả𝐧-♓ k-ⓗả-ⓝ-𝒽 kia đặt dưới thân, 𝒽⛎·𝖓·𝖌 hă𝖓·ⓖ chà đạp. Thiếu niên này làm bọn họ nổi lên thú tính.
Trăn Mặc quay đầu, để lại một câu nói cho Tô Ca, rồi sau đó không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi lồng. Người con trai ngày thương nhạt nhẽo, giờ lại quật cường, câu cuối cùng cậu nói với Tô Ca chính là:
"Thay tôi chăm sóc tốt cho em tôi". Trăn Mặc, Trăn Mặc, tại sao hôm nay cậu không hận tôi, ngược lại lại đem Trăn Sinh phó thác cho tôi?
Thời điểm Trăn Mặc ra khỏi lồng sắt, ánh mắt sung ş●ướ●𝓃●ⓖ phấn khởi của lũ đàn ông kia đỏ ngầu như là dã thú. Tầm mắt của bọn họ tập trung lên người cậu, 𝓃óⓝ_𝖌 🅱_ỏ_𝐧_g như lửa, không ai còn nhớ trong lồng sắt còn một người phụ nữ lõa thể toàn bộ. Đây chính là sức զ_⛎_🍸_ế_п 𝐫_ũ từ bên trong của Hồng thư sinh ở Thiên Diễm.
Những tên này từng ngủ qua với vô số phụ nữ. Nhưng Trăn Mặc là Hồng thư sinh, bọn họ chỉ là những tên đàn ông ti tiện bán thể lực, ngay cả sờ cũng không được chứ đừng nói là ⓗôn_. Nên giờ có cơ hội này. Bốn tên đàn ông, bốn đôi mắt đầy ɱ·á·υ như chuẩn bị đánh nhau.
Nổi bật nhất Thiên Diễm, trước đây chỉ phục vụ loại người có tiền, nhưng giờ đây mình có thể hành động vui vẻ tùy ý, chẳng phải làm người ta kích động? A Thành một thanh đẩy ba tên đàn ông khác ra, nói:
"Tôi đi trước, các cậu chờ đi! Xem ta đâ_ɱ 𝒸·♓ế·ⓣ cậu ta như thế nào!"
Lần trước làm được một nửa, liền bị Tô Ca xông vào, lần này nói gì hắn cũng muốn làm cho hết hứng! Trăn Mặc đã sớm nằm trên mặt đất, hai chân sạng ra, cười bất cần, nói:
"Ai tới trước đều giống như nhau!" Hình như thái độ như vậy chọc giận A Thành. Cởi dây lưng xong, cả người cao lớn như vậy đ·è 👢·ê·ռ п𝖌ườ·❗ Trăn Mặc, cái vật xấu xí cứ thế thẳng tắp đâ*Ⓜ️ và*𝐨 người Trăn Mặc. Trăn Mặc nhắm mắt lại, những năm đầu đường xó chợ, cùng Trăn Sinh nương tựa lẫn nhau đều hiện lên, trong đầu óc vẫn nghĩ là:
" Dù sao tôi đã rất bẩn rồi, bẩn hơn nữa cũng không sao. Nhưng Bạch Luyện, cô vẫn còn trong sạch, hi vọng Tần Mặc Nhiên sẽ tới đúng lúc, có thể cứu cô, tôi chỉ có thể.... cố gắng kéo dài thời gian".
Tô Ca ôm chặt đầu, không dám nhìn, không dám nghe, vậy mà âm thanh như có như không của tên đàn ông chà đạp thiếu niên kia, không có tí trở ngại nào cứ ở trong tai cô. Móng tay đâ·m chặt vào da thịt, 〽️á-⛎ tươi chảy ra. Tô Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng dị thường nhìn vào người trước mặt.
Đau! Cô lại mở mắt thật lớn, trong không gian phản chiếu hai bóng dáng đang chuyển động. Tiếng kêu trằn trọc thống khổ thuộc về Trăn Mặc. Phía trên đang ra sức chuyển động, là súc sinh. Một, hai, ba! Tổng cộng bốn tên đàn ông!
Ánh mắt Tô Ca chăm chú nhìn vào bốn sống lưng không ngừng bập bềnh k*í𝒸*♓ 𝐭♓í𝒸*♓. Cô phải nhớ rõ bộ dáng bọn họ, rồi sau đó 𝖌ℹ️*ế*✞! Một dao lại một dao! Nhất định phải 𝐠ℹ️ế*т ⓒ♓.ế.t hết bọn họ!!!
Bên tai mang lên không biết bao nhiêu tiếng gầm nhẹ sảng khoái của đàn ông. Một người đàn ông nhịn đến khó chịu, khóe mắt nhìn đến Tô Ca muốn đi đến. Trăn Mặc miễn cưỡng làm các loại động tác, mặt đã trắng bệch nhưng vẫn cười mị nói:
"Còn muốn.... tôi vẫn còn muốn!"
"Tiểu tiện nhân! Cậu đây là cảm thấy ta không thỏa mãn được câu!" Tên đàn ông trên người tấn công càng mạnh hơn. Nhanh chóng r.ú.т 𝓇.@ đâ*ⓜ νà*🅾️ mấy cái, rồi bắn ra, ngã xuống. Trăn Mặc dùng dằng đứng dậy, người không còn hơi sức gì kéo lấy đùi một người, mắt híp lại 𝐪.υ.𝖞.ế.n ⓡ.ũ nói:
"Mau lại đây, thưởng thức tôi". Tên đàn ông tà 🅓●â●ɱ cười hắc hắc, lão Nhị vẫn chưa thông suốt lại vùi đầu vào làm việc. Tô Ca hết sức 𝐜ắ_п Ⓜ️ô_𝒾. 〽️á·ⓤ chảy ra, mặt đầy 〽️á*u đỏ, tay chân cứng ngắc, nhưng cô không phát ra một âm thanh nào. Trăn Mặc.... Trăn Mặc... Trăn Mặc!! Cậu nhất định phải còn sống. Tần Mặc Nhiên! Anh ở đâu, anh mau tới đi! Mau tới đi!
Con hẻm phía Đông. Tần Mặc Nhiên mặc áo đen, trong tay cầm một đầu người đang rỉ 𝖒●á●ⓤ, đem vứt vào túi đen mà Hiên Mộc đã chuẩn bị trước. Vỗ vai Hiên Mộc, âm thanh trầm thấp nói:
"Tô Ca ở bên kia như nào rồi?!"
Hiên Mộc trầm giọng nói: "Máy cảm ứng Huyết ngọc báo tin về, trừ cảm xúc thay đổi cực kỳ lớn, hơi thở sinh mệnh vẫn bình thường."
"Vị trí cụ thể ở đâu?"
"Địa cung!" Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên đem đầu người đưa cho Hiên Mộc, nói:
"Anh thay tôi đem đầu người giao cho Các lão! Tôi đi cứu Tô Ca!"
"Nhưng.." Hiên Mộc nhìn vào cánh tay trái đang rỉ Ⓜ️●á●ⓤ của Tần Mặc Nhiên."Cánh tay trái của anh bị trúng đạn, xương sườn lại bị thương, phải đi thay thuốc băng bó bây giờ, nếu không, về sau không biết còn có thể cầm súng được không. Huống hồ nếu anh không tự mình đi giao nộp đầu người, hội trọng tài bên kia chắc chắn sẽ có chút bài trừ! Không bằng anh đi giao cho Các lão rồi băng bó, tôi đi cứu Tô Ca?"
"Tôi không nghĩ được nhiều như vậy! Trước kia vì muốn mê hoặc Đường Lăng, làm cho Tô Ca ở bên người hắn, vì vậy tôi mới phân tâm không thể hoàn thành nhiệm vụ giả kia, làm cho cô ấy làm mồi. Hiện tại, tôi nhất định phải đi cứu cô ấy! Tôi có thể thấy được cô ấy rất cần tôi!"
"Như vậy, nhanh đi đi!" Hiên Mộc khẽ cúi đầu nói. Tần Mặc Nhiên nghe thấy thế, thân mình vội vàng biến mất trong màn đen!
Lâu như đã đi qua một thế kỷ, Tô Ca từ trong cảm xúc cuồng loạn như ma 🍳*⛎*ỷ tỉnh lại, bên tai không hề nghe thấy âm thanh của Trăn Mặc nữa, dù là tiếng hít thở rất nhỏ cũng không có. Tô Ca nắm chặt tay, đụng phải vật mà Trăn Mặc đã đưa cho cô lúc trước, phát ra"Tách" một tiếng.
Có người đàn ông ở dưới đất tỉnh dậy, ngẩng đầu nhạy bén tìm kiếm bốn phía, sau đó nhìn thấy Tô Ca đang trong lồng, †-♓â-ⓝ ✝️-𝒽-ể co ro. Không nhịn được lⓘế·m môi, hương vị của tiểu tử kia thật là mê hồn! Nơi đó thật chặt, thiếu chút nữa lão Nhị của hắn kẹp đứt. Vẫn chưa được thỏa mãn, tiểu tử kia cũng quá yếu! Thế nhưng bị đ●â●ⓜ ⓒ♓-ế-🌴 rồi! Nhưng ở đây còn có một người. Nghĩ đến ăn xong món điểm tâm ngọt thì thật là tôys.
Bàn tay túm lấy tóc Tô Ca kéo cô ra ngoài. Tô ca trợn to hai mắt. Nhìn người nằm dưới đất, trên người đầy những vết bầm tím dữ tợn, nhưng một hơi thở cũng không có. Khuôn mặt trắng bệch hiện lên nụ cười ⓠ*⛎*ỷ dị. Trăn Mặc bị đùa giỡn cho đến 𝐜𝖍ế*†, hiện tại chắc đến lượt mình.
Tô Ca an tĩnh nằm xuống đất. Nhìn ánh đèn mở ở bên trên, không tiếng động nở ra nụ cười như là bị điên. Nụ cười kia cứ thế mở rộng, lan đến toàn bộ khuôn mặt.
"Cô cười cái gì! Đồ lẳng lơ!"
Tên đàn ông thấy thế, tát mạnh Tô Ca mộ cái, mặt Tô Ca lệch về nột phía, khóe môi chảy m-á-𝐮. Mắt trống rỗng, Ⓜ️á●ц đỏ thẫm, tái nhợt cười. Nhìn như 🍳●⛎●ỷ khiến tên đàn ông kia run lên. Tên đó hùng hổ đứng dậy, không có hứng thú.
Tần Mặc Nhiên đi tới Địa Cung. Vén màn lụa mỏng đi vào, thấy chính là hình ảnh làm cho tim hắn nứt ra. Tô Ca giống như búp bê vải xích lõa nằm người đất, một tên đàn ông trần truồng đang trên người nàng bò dậy. Bên cạnh còn có ba tên đàn ông trần truồng, trên mặt đều là 𝒹.â.m uế nụ cười.
Tô Ca mê màng, hình như là Tần Mặc Nhiên tới. Cô không biết là anh dùng thân thủ nhanh nhẹn như thế nào giải quyết bốn tên kia, cô chỉ biết là anh đi tới thận trọng ôm lấy cô. Tay trái như đang 𝐜𝖍ế*✞ lặng bỗng dưng tát anh "Chát" một cái. Cố gắng mở to mắt, cô mỉm cười
"Tần Mặc Nhiên, anh cuối cùng cũng tới."
"Ừ, Tiểu Cách Cách, anh tới rồi".
Tô Ca cười càng ngày càng lớn, rồi sau đó sờ vào bên hông của anh, cô nhớ hông anh có sứng. Cô muốn cầm súng! Cô muốn tự tay bắn ⓒ·𝖍ế·𝐭 đám súc sinh kia! Để cho tất cả bọn họ đi theo Trăn Mặc.
Vậy mà... còn chưa sờ tới. Đầu rủ xuống, cô liền ngất đi.
Tô Ca tỉnh dậy lần nữa phát hiện mình đang nằm ở trên giường mề●ⓜ 𝖒ạ●❗ sạch sẽ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy Tần Mặc Nhiên, anh đưa lưng về phía cô đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng dài. Thần trí khôi phục lại, cô liền nghe thấy:
"Đã kiểm tra kỹ càng cho cô ấy, trừ trên người có những vết thương ra, thì là não bị kích động nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng, may là màng phụ nữ còn nguyên vẹn, cô ấy vẫn còn là xử nữ"
"Điều này sao có thể!" Tô Ca nghe thấy đây là âm thanh của Tưởng Quang. Cô phát hiện ra trong này không chỉ có ba người, mà còn có cả Tưởng Quang và Hiên Mộc
"Mấy người đi ra ngoài trước đi!" Tần Mặc Nhiên thản nhiên nói. Hai người cùng bác sĩ thức thời đi ra ngoài. Tần Mặc Nhiên đóng kỹ cửa, trở lại bên giường, động tác nhẹ nhàng ôm lấy Tô Ca, con ngươi ngày thường xa cách, giờ đây tha thiết nhìn cô:
"Tiểu Cách Cách. Tất cả đều đã qua."
Tô Ca không nói gì, yên lặng nằm trong 𝓃.𝐠.ự.c anh, giống như búp bê vải, hoàn toàn không có sinh khí. Ánh mắt trống rỗng, sắc mặt bình tĩnh.
Tay Tần Mặc Nhiên run khẽ, nắm thật chặt cổ tay Tô Ca. Trong giọng nói có chút trầm thấp bi thống, âm thanh trong quá khứ trầm thấp, giờ thêm chút r●𝐮●𝖓 ⓡ●ẩ●γ.
"Tô Ca, anh ở đây, đang nói chuyện với em đó! Em nói gì đi!".
Tô Ca ngơ ngác nhìn anh, nhìn người đàn ông trước mắt mà mình rất yêu! Cô nghĩ tới Trăn Mặc nằm trên mặt đất, 𝖙♓â·n ✞h·ể dần dần lạnh đi. Nghĩ tới 𝖙·𝒽·â·𝓃 ⓣⓗ·ể trắng tuyết kia đầy vết thâm tím, nghĩ tới trước khi Trăn Mặc đi ra khỏi lồng kia để lại cho cô nụ cười tuyệt đẹp ấy.
Cô khẽ mở miệng, tầm mắt nhìn Tần Mặc Nhiên nhưng cứ như nhìn vào hư vô, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt cùng trống rỗng.
"Tiểu Cách Cách, nhìn anh!!!"
Tần Mặc Nhiên lắc lắc cổ Tô Ca để cô đối diện mình, nhưng mặc kệ anh động chạm như thế nào, cặp mắt dần dần khô cạn kia, cũng không có hình bóng anh trong đó.
Anh cúi xuống, môi phủ lên môi cô, oán hận cắn cắ*n ⓜ*ô*𝖎 Tô Ca như trừng phạt, trằn trọc ma sát thật lâu, Tô Ca cuối cùng cũng có phản ứng. Cô đẩy anh ra, mở miệng nói câu đầu tiên:
"Em muốn đi tắm". Cô muốn xóa sạch hết những ánh mắt không sạch sẽ cùng với lo lắng.
Tần Mặc Nhiên nghe vậy thở phào một hơi, cánh tay dài ôm chặt Tô Ca, bế cô đến phòng tắm, mở nước chảy mạnh nhất, Tô Ca ⓗ⛎п.ɢ ♓.ă.n.🌀 chà mặt. Nước nóng đụng tới mặt làm sưng đỏ hai gò má, đau! Cũng là càng thêm chân thật, ít nhất, so với hôm trước, những thứ kia dường như thực tế hơn nhiều."Đi ra ngoài" Tô Ca nhìn Tần Mặc Nhiên lạnh lùng nói.
Nhưng Tần Mặc Nhiên vẫn đứng yên, không hề động đậy. Cái bộ dạng lúc này của tiểu Cách Cách, làm sao anh có thể dời đi? Tô Ca thấy thế ngồi bệt xuống mặt đất, mặc kệ cho nước xả vào người, cũng không thể 🅿️●♓●á●𝐭 𝐫●𝒶 â●𝐦 ✝️●𝖍●@n●𝖍 nào. Tần Mặc Nhiên ngồi xổm xuống, đem Tô Ca ôm vào 𝓃_gự_𝒸, giữa lông mày đều là đau xót. Bàn tay vỗ nhẹ sống lưng Tô Ca, nói:
"Ngoan, khó chịu thì khóc ra đi!"
Tô Ca nằm tựa vào ⓝ*🌀*ự*𝖈 Tần Mặc Nhiên, đầu tiên không phát ra tiếng động, về sau gào thét như con thú bị thương. Rồi đến cuối cùng khóc lớn. Tần Mặc Nhiên! Tại sao cuối cùng anh lại tới! Sao không để cho em c-h-ế-🌴 đi!!!
Tần Mặc Nhưng ôm chặt Tô Ca, khi Tô Ca thở không ra hơi thì khẽ vỗ lưng cho cô, ánh mắt lại càng đau lòng. Tiểu Cách Cách, bảo bối của anh đã mất nay tìm lại được, anh làm sao có thể nỡ cho cô có một chút thương tâm nào?
Lại không tiếng động khóc thầm. Tô Ca khoanh tay ôm mình thật chặt. Nhưng trong lòng cô cũng có Tô Ca khác đang bay trên không trung nhìn cô, tràn đầy khinh bỉ:
"Khóc! Cô cũng chỉ biết khóc mà thôi! Nếu như không phải chỉ vì cô, Trăn Mặc làm sao phải c♓.ế.ⓣ? Nếu như không phải người ngu dốt này! Người thiếu niên tốt như thế sao lại phải 𝖈𝒽ế·т thảm!? Cô là người phụ nữ ích kỷ!! 🌜_♓ế_✝️ trăm lần cũng không đủ! Sao ngươi không ⓒ.𝐡.ế.† luôn đi! Tại sao không 𝐜●h●ế●🌴 đi! "
Trong đầu, một Tô Ca khác cũng lên tiếng, chậm rãi kiên định:
"Không! Tôi không thể ↪️𝐡·ế·𝖙! Tôi đồng ý với Trăn Mặc! Tôi sẽ chăm sóc cho Trăn Sinh, tôi sẽ mang cậu ấy đi!"
Cho nên cô không thể c-♓-ế-†, 𝒸·𝖍ế·t mới là không đúng.
Trăn Mặc.
Tô Ca mở mắt lần nữa, nhìn thấy đôi mắt đầy tơ Ⓜ️á-⛎ của Tần Mặc Nhiên thì khẽ mỉm cười. Nâng cao cổ, khiến nước chảy xuống xương quai xanh tinh xảo, rồi đến hai ngọn núi cao thẳng 𝐪𝐮_𝖞_ế_ռ 𝐫_ũ. Cô cười nhìn Tần Mặc Nhiên. Chưa khi nào lại xinh đẹp զ_υ_𝖞ế_ռ 𝐫_ũ như vậy
Đôi môi sưng mọng bị thương nhẹ 𝖍_é m_ở, phả hơi vào lỗ tai Tần Mặc Nhiên:
"Tần Mặc Nhiên, em thích anh!"
"Anh biết" Giọng nói Tần Mặc Nhiên khàn đục, mang theo một chút đau đớn. Anh biết, từ thật lâu về trước, có thiếu nữ một thân mặc váy trắng đứng trước mặt anh đỏ mặt là anh đã biết rồi.
"Như vậy anh muốn em đi!"
Tần Mặc Nhiên bất động, thân hình thẳng tắp giống như cây tùng. 𝒯hâ.𝖓 𝐭ⓗ.ể Tô Ca như con rắn dính lên người. Đôi mắt xinh đẹp ⓠ_ц_𝓎_ế_ռ г_ũ liếc nhìn, nói:
"Muốn em, chính là coi trọng em, em muốn anh ở bên trên em! Làm sao anh bất động? Vì bộ dáng em bây giờ dọa anh? Vì anh không có hứng thú với em?
Tần Mặc Nhiên, anh cũng biết, khi bàn tay bẩn thỉu của tên đàn ông kia chạm vào em thì em đã hối hận, hối hận tại sao không đem †_♓_â_ⓝ tⓗ_ể trong sạch này cho anh
Tần Mặc Nhiên, khi anh nghe thấy em vẫn còn là xử nữ, có phải anh cũng thở phào nhẹ nhõm? Đàn ông các người chính là như vậy, không động vào đồ bẩn. Hiện tại biết em còn nguyên vẹn, vì sao vẫn không chạm vào em? Chẳng lẽ anh ghét bỏ em đã bị đám súc sinh kia nhìn thấy hết? Hay là......"
"Câm mồm!" Tần Mặc Nhiên gầm nhẹ một tiếng, đôi môi mỏng che thật chặt đôi môi cô, đồng thời bàn tay ✌️●uố●t v●𝐞 nơi tròn mềm kia. Anh không thể nghe được cô nói ghét bỏ!. Người bị ghét bỏ, nên là anh không phải sao?
Thân mình Tô Ca dịch sát vào Tần Mặc Nhiên, п-🌀-ự-↪️ cọ cọ vào người anh. Những đư_ờⓝ_ℊ 🌜0ⓝ_ɢ Ⓜ️ề_ⓜ Ⓜ️ạ_❗ dán lên người anh, như một con rắn ✔️⛎.ố.т v.𝑒 ✝️-♓-â-𝖓 t-♓-ể anh. Miệng vô thức phát ra tiếng ngâm. Môi Tần Mặc Nhiên đi xuống, ở trên xương quai xanh để lại nụ 𝐡ô𝖓-. Tiếp theo đi xuống đôi tuyết trắng đẹp đẽ trơn bóng, lưu luyến không muốn rời đi.
Ⓣ*♓â*ռ ⓣ*h*ể Tô Ca cong lên, chân trái giơ lên hông anh ma sát, đồng thời hai bàn tay nhỏ bé phối hợp cở·1 🍳ⓤ·ầ·п dài của Tần Mặc Nhiên. Lão nhị trướng bồng cứ như thế hiện lên trước mắt Tô Ca. Không có nửa phần do dự. Tô Ca cúi đầu muốn dùng môi bao quanh nó, vội vã muốn đem thứ gì đó đi vào chính mình.
Bàn tay to của Tần Mặc Nhiên nhấc cô lên. Môi mỏng giằng co ở trên bờ môi của cô, tỉ mỉ hút vào. Hai bàn tay cũng không nhàn rỗi. Trực tiếp ⓒở_❗ զ_υầ_𝖓 lót, vật đang dâng cao liền bắn ra. Ánh mắt Tô Ca hiện lên hưng phấn.
Anh ôm chặt Tô Ca, hai т●h●â●ⓝ †𝖍●ể dính sát vào nhau gió thổi không lọt, căn bản là không phân rõ được ai với ai. Lão Nhị Tần gia thô cứng ma sát, va chạm bên ngoài chỗ 〽️·ề·〽️ 𝖒ạ·ℹ️, nhưng lại không đi vào. Tô Ca ngước đầu. Răng cắn lên môi Tần Mặc Nhiên như trừng phạt, đồng thời nâng cao chân, để cho chỗ tư mật hoàn toàn hiện ra trong phạm vi của tiểu Mặc Nhiên, cắn xé, ma sát, đè ép. Tô Ca cảm giác toàn bộ người mình như là đống lửa nhào vào Tần Mặc Nhiên, muốn nhìn thấy anh điên cuồng vì mình, muốn anh và mình thiêu đốt thành tro tàn.
Tần Mặc Nhiên kéo đôi tay không an phận bên hông ra, đồng thời bàn tay đi xuống dưới nụ hoa dò xét, hơi ẩm, lại chặt khít, nhỏ bé, căn bản không đủ để dung nạp ◗ụ·𝒸 ѵ·ọ·ռ·g của anh.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |