Vay nóng Tima

Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 01

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Siêu sale Lazada


Editor: Ý

Trong KFC (Kentucky Fried Chicken), Trầm Thính lắc lắc lon coca trong tay. Ánh mắt cô vẫn nhìn vào cặp đôi tuyệt sắc ngồi bên cửa sổ, từ "Tuyệt sắc" quả là dùng không sai mà, ít nhất thì trong mắt nữ giới, hai cô gái ấy mà đóng trong phim cổ trang thì chắc chắn là" Chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa", sẽ khiến vô số anh hùng hào kiệt hết lòng vì mỹ nhân mà cúi đầu. Chỉ tiếc đây là hiện đại, sẽ không có chuyện như thế, nói đúng hơn, người theo đuổi các cô ấy thật ra rất ít.

Đối với Đỗ Trạch Vân, Trầm Thính có nghe qua, nhưng không rõ lắm.

Cô uống một ngụm lớn Coca, lúc này mới đưa ánh mắt đặt trên người Tây Thuần. Cô chớp chớp mắt, cô gái này vẫn gầy như vậy, ngỡ Lâm Đại Ngọc mong manh như gió đã là tận cùng, kì lạ là Tây Thuần không có chút nữ tính nào, bên trong cô ấy không có mảy may chút khí chất nào của Lâm Đại Ngọc. Nội tâm cô ấy quật cường, chắn chắn không phải ai cũng có thể cảm nhân được, mà Trầm Thính lại nằm trong số ít người có thể cảm nhận được.

Có lẽ cuộc nói chuyện đã xong, Đỗ Trạch Vân đứng dậy rời đi, Tây Thuần vẫn ngồi đó. Trầm Thính vui vẻ chạy đến, ngồi đối diện Tây Thuần, " Đang chờ người nha, chờ ai thế?"

Tây Thuần liếc cô một cái, "Không phải người đã đến rồi sao?".

Trầm Thính lại càng hưng phần hơn, hóa ra cô ấy sớm biết mình ở đây. Chỉ là, ánh mắt của cô nhanh chóng đổi khác:"Này, tại sao cậu biết Đỗ Trạch Vân?"

Tây Thuần ngẩng đầu, liếc cô 1 cái, cũng không có nhiều biểu cảm:" Vậy tại sao cậu biết?"

Không khó để nghe mà:"Đỗ Trạch Vân ai không biết. Anh trai Đỗ Trạch Nhiên của cô ấy là người kế nghiệp Đỗ Thị, chuẩn bị tiếp nhận Đỗ Thị, truyền thông rất ưu tiên tin này. Hiển nhiên cô ấy là thiên kim Đỗ thị nổi tiếng khắp thành phố C.

Tây Thuần đầu gật gù:" Thật sự rất có phong cách bát quái*".

* Bát quái ý nói bà tám.

Trầm Thính không có tí xíu nào cảm giác bị khinh bỉ, ngược lại cô cảm thấy may mắn vì cô ấy dùng"Bát quái" chớ không dùng" Tam bát*", "Cậu còn chưa nói cho tớ tại sao biết cô ấy".

*Tam bát trong bộ ba Nhất mộ- nhì phòng- tam bát:nhấn mạnh vai trò tác động tới con người đó là: số 1 là Mộ phần, thứ 2 là đến nhà ở, nơi làm việc, cuối cùng mới đến ngày-giờ-tháng-năm sinh.

"Quen biết một người không có gì kì quái cả!" Tây Thuần lơ đễnh.

Hiểu rõ Tây Thuần không muốn nói, Trầm Thính cũng không để ý lắm, chỉ nói xa xôi:" Chao ôi, cô gái như Đỗ Trạch Vân thật khiến cho nhóm con gái chúng ta ghen tị!"

"Ồ?" Tây Thuần cất cao âm cuối:"Cậu lại ghen tị cái gì?"

Trầm Thính trực tiếp bỏ qua chữ "lại" :"Cậu nghĩ đi, chỉ một danh hiệu thiên kim Đỗ Thị, đủ để hào quang bắn ra bốn phía. Cô ấy còn có một anh trai yêu thương cô ấy nhiều như vậy, chuyên này đối với con gái chúng ta làm sao chịu nổi. Quan trọng nhất, cô ấy còn có bạch mã hoàng tử vô cùng yêu thương. Thế mới nói thế giới này không công bằng, cậu thấy không, so với đôi này, chỉ có kém hơn, cái này không phải cố ý để chúng ta tuyệt vọng với cuộc sống đúng không!"

Ngược lại Tây Thuần có thêm chút hưng thú:"Thế cậu ghen tị với cô ấy điều gì nhất?"

Trầm Thính nhắm mắt lại, sau đó bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt:"Điều thứ ba ấy, bạch mã hoàng tử của cô ấy làm tớ ghen tị, Trình Nghi Bắc là mẫu người tớ thích nhất, nhớ đến là thấy hưng phấn".

Tây Thuần không để ý bộ dáng háo sắc của cô, uống một ngụm nước của mình, cảm thấy hứng thú hỏi:" Vậy cậu thích anh ta vì điều gì?".

"Điều gì cũng thích. Nghe nói Đỗ Trạch Vân với Trình Nghi Bắc đã quen nhau tám năm, rất khó có được. Nhất là dạng người như bọn họ". Trầm Thính bị bộ dáng lơ đễnh của Tây Thuần kích thích:"Chúng ta chưa từng trãi qua cuộc sống giống bọn họ, nên không thể lý giải được vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu. Lấy Đỗ Trạch Nhiên mà nói, đổi bạn gái so với quần áo còn thường xuyên hơn. Mới đầy còn cùng với nữ minh tinh qua đêm. Con gái chúng ta trong vòng luẩn quẩn đó chỉ xem như đồ chơi, thế mà Trình Nghi Bắc lại ở bên Đỗ Trạch Vân tám năm, có thể xem chuyện lạ này như báu vậy hiếm gặp. Mặc dù có thể do thân phận của Đỗ Trạch Vân, nhưng mà bọn họ là tự do yêu đương đó".

Tây Thuần nhếch miệng, vẫn lo uống nước của mình, rõ ràng là phòng có điều hòa, vậy mà cô lại cảm thấy bực bội!

Trầm Thính vẫn mãi lo bàn chuyện bát quái:" Thời điểm Đỗ Trạch Vân và Trình Nghi Bắc kết giao, Đỗ Trạch Vân vẫn đang ở những năm tháng hồn nhiên ngây thơ. Ở tuổi đó đã gặp được người như vậy, còn quen nhau đến tận bây giờ, cậu thấy là may mắn đến nhường nào. Cớ sao nữ thần may mắn lại không cho tớ một vương tử như vậy cơ chứ!"

Tây Thuần nghe mà sặc nước:"Trình Nghi Bắc tốt đến thế ư?"

Trầm Thính không vui, dùng ánh mắt uy hiếm:"Đừng sĩ nhục thần tượng của tớ!. Dĩ nhiên là rất tốt rồi. Đàn ông thời đại mới là phải tốt như Trình Nghi Bắc, cậu không nghe các cô gái bây giờ mở miệng ra là nói:"Muốn kết hôn là phải gã cho Trình Nghi Bắc" sao?"

Tây Thuần phun ra một ngụm nước:"Không phải gả cho Sói Xám* sao?"

*Sói Xám trong Sói xám và cừu vui vẻ ý:*

Trầm Thính dùng ánh mắt "cậu đã lạc hậu" liếc cô:":"Nói cậu nghe, trên đời này không phải không có đàn ông tốt đâu nhá. Chỉ có điều đàn ông tốt đa số đã có chủ. Tớ đã thu thập hết tất cả các thông tin của Trình Nghi Bắc từ lâu, vừa vào tiểu học đã thông minh, ham học, đươc thầy cô đặt niềm tin, hết lòng bồi dưỡng. Tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài, chọn trường được coi là khó nhất ở Đức. Có thể thấy, anh ấy có chí hướng cao. Cũng không giống như các công tử nhà giàu khác, anh ấy không chỉ có thành tích vĩ đại, hơn nữa lại là một người thủy chung trong tình cảm. Điều này rất hiếm có đó".

Trầm Thình càng nói càng hưng phấn, mà Tây Thuần càng nghe lại càng yên lặng, trên mặt có chút suy tư.

Trầm Thính vỗ vỗ tay cô:"Đang nghĩ gì vậy?".

"Tớ nghĩ, nếu thần tượng vĩ đại của cậu làm điều gì đó khiến cậu thất vọng, cậu không được sụp đổ hình tượng nhá".

"Làm sao có thể?".

Tây Thuần nghiên túc nhìn Trầm Thính:"Nói cách khác nhe. Khi cậu đi học, trong lớp phân ra học sinh có thành tích tốt và học sinh cá biệt. Nếu có một ngày nào đó cậu phát hiện học sinh cá biệt cóp bài, cậu sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng nếu một ngày, cậu thấy người cóp bài là học sinh giỏi có thành tích tốt, cậu thấy đó là điều không thể. Tóm lại là, chúng ta luôn cho rằng người xấu phạm sai lầm hiển nhiên, nhưng lại không thể chấp nhận người tốt sẽ có sai lầm".

Trầm Thính nghiền ngẫm nửa ngày mới trả lời:"Không phải tớ không thấy sụp đổ hình tượng, mà là Trình Nghi Bắc sẽ không làm điều gì để fan bọn tớ thất vọng đâu!"

Tây Thuần xoa xoa trán:"Thôi được, tớ hiểu lầm rồi!"

Trầm Thính rất nhanh đã thay đổi ánh mắt:"Cậu hẹn gặp Đỗ Trạch Vân, hay là mang anh ấy vào tiểu thuyết của cậu đi!".

Tây Thuần trức tiếp bỏ đi luôn, không để ý tới Trầm Thính nữa. Trầm Thính đuổi theo, rất ra dáng chị em tốt.

Bây giờ Tây Thuần là dạng người dùng viết kiếm tiền nổi tiếng trong xã hội, dùng lời văn lừa gạt nước mắt người đọc, cô được gọi là"nữ tác giả xinh đẹp".

Họ lên các diễn đàn lớn trên Internet, được người đọc đề cử, người yêu thích ngày càng nhiều, hiển nhiên tên tuổi cô cũng ngày một nổi tiếng. Đồng thời các nhà xuất bản cũg tìm đến.

Nói Tây Thuần may mắn quả không sai, các diễn đàn lớn trên Internet đều đăng tiểu thuyết "Hoàng hôn thủy tinh", nhờ có độc giả không ngừng khen ngợi mà sức nóng lan tỏa, hấp dẫn nhà xuất bản, bởi thế tác phẩm đầu tiên của cô ra đời. Tiểu thuyết bán rất chạy, bởi thế mà tiểu thuyết có bút danh "Khê Thuần" dường như cũng có giá trị hơn hẳn. Câu nhân hồng thị phi (người thành công thì sẽ có vấn đề phát sinh) không phải không có lý. Tiểu thuyết xuất bản gặp phải vài vấn đề, bản quyền là vấn đề quan trọng nhất. Nhưng đố với văn học mạng, pháp luật không làm gì được nhiều. Bởi vậy mới nói dù có trăm văn kiện thì cũng không mấy tác dụng. Sách lậu nơi nào cũng có, chỉ cần lên diễn đàn đăng kí một tài khoản, thì đã có trăm ngàn bộ tiểu thuyết mà người khác cực nhọc lắm mới có được.

Bởi vì không hiểu thế nào gọi là pháp luật nên mới đi tìm cố vấn, tình cờ gặp luật sư Đỗ Trạch Vân. Hai người trao đổi vài lần, cảm giác dành cho đối phương đều có vẻ tốt. Từ khi biết cô ấy đến giờ cũng gần hai năm, các cô vẫn hay đi lại cùng nhau, coi nhau như bạn tốt.

Nói tạm biệt với Trầm Thính, Tây Thuần nhận cuộc gọi của Vương Hựu Địch, nói qua loa vài lời. Cô đang chờ đèn xanh, sau đó thì đón xe bus về nha. Cô luôn luôn là một nữ sinh bình thường, không theo đuổi một tình yêu oanh liệt, cũng không đem tâm tư đặt dưới ánh mặt trời chói chang.

Cô cũng không làm gì tội ác, cũng chẳng có mất mát gì lớn lao.

Vương Hựu Địch và cô đã quen nhau hai năm, đối với nhưng người quanh anh mà nói, Tây Thuần là một kì tích. Bởi Vương Hựu Địch luôn phong hoa tuyết nguyệt(ý nói trăng hoa) lại đối với Tây Thuần là muốn gì được nấy, chỉ cần cô thích, anh liền tìm về cho cô. Cho dù cô muốn trái đất đổi hướng, anh cũng cố nghĩ cách. Vương Hựu Địch là một bạn trai hoàn hảo, đây là sự thật mà Tây Thuần không thể phủ nhận.

Vương Hựu Địch đẹp trai, lại nhiều tiền, mặc dù không phải người thừa kế duy nhất, nhưng chỉ dựa vào thân phận vốn có cũng đủ hấp dẫn vô số cô gái. Quan trọng nhất, anh đối với Tây Thuần rất tốt, chưa bao giờ ỷ vào gia đình mà gây chuyện. Đây chính là nguyên nhân Tây Thuần đồng ý cùng anh kết giao.

Ngồi trên xe bus, Tây Thuần lấy di động ra, nhanh chóng bấm hai chữ chia tay, sau đó tay nhấn gửi đi, lúc này Tây Thuần rất do dự. Cô rất ít khi làm chuyện do dự, thở dài một hơi, lại từ bỏ.

Quan điểm của cô là, thấy cần kết thúc thì nên nhanh chóng kết thúc. Nhưng giờ phút này, cô mới thấy, hai chữ kết thúc này thật không đơn giản như tưởng tượng.

Đến cư xá, mặc dù mang giầy bảy phân, cô vẫn không để ý chạy nhanh vào thang máy. Thành phố C thật sự rất nóng, không chỉ nóng, còn khô nữa, trong lòng cứ bức bối khó chịu. Thầm nghĩ về nhà mở máy lạnh, dường như đó là hạnh phúc nhất lúc này.

Đầu tiên lấy chìa khóa ra, sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào.

Vừa định cởi giày đã bị người nào đó ôm vào ngực.

Cô sửng sốt, gắt gao giãy dụa. Nhiệt độ cao như thế, anh cũng không sợ nóng. Rõ ràng là trên người anh mát lạnh, trên quần áo cùng làn da phản phất cảm giác lành lạnh, làm cho cảm giác bức rức của cô vơi đi hơn nửa.

Anh không buông tay, cô cũng lười giãy dụa:"Trình Nghi Bắc, anh mau thả em ra!"

*****

Editor: Ý

"Không buông". Giọng anh trầm thấp, hơi thở vờn quanh tai cô.

Tây Thuần nhếch môi, đẩy anh ra lần nữa. Anh cũng không thèm bắt lấy tay cô, mà chỉ với tay bật đèn phòng khách lên. Phòng thoáng cái đã sáng lên, cô chợp mắt, khom người cởi giày cao gót.

Trình Nghi Bắc đứng cách cô hai mét, tay phải anh chạm vào cằm. Liếc qua đôi giày cao gót cô mang trong chốc lát, mi tâm không có tia vui vẻ nào quét qua, anh đi qua:"Hôm nay đi đâu?".

Không thèm chờ cô trả lời, anh liền phán:" Sau này ra ngoài không được mang giày cao gót".

Cô cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi, toàn thân đang dậy mùi ngấy ngấy:"Biết rồi. Em đi tắm trước đây".

Anh gật gật đầu, tự nhiên muốn vào phòng lấy áo ngủ cho cô. Đi vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng tại chỗ. Mà Tây Thuần cũng rất kinh ngạc, liếc anh một cái, sau đó vào phòng lấy áo ngủ.

Trình nghi Bắc ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng nhỏ gầy đi vào toilet. Anh có chút giật mình, bản thân hình như đã có chút để tâm thì phải. Anh cũng không phải so đo chuyện có để tâm hay không, mà là sự quan tâm lúc này so với ban đầu, dường như nhiều hơn rất nhiều. Anh châm một điếu thuốc, vừa định hút đã gạt đi. Anh làm sao có thể quên hút thuốc bây giờ chính là cấm kỵ?

Xem TV được một lát, đã thấy cô từ trong toilet đi ra. Ngay cả dép lê cũng không mang, đôi chân trắng noãn thẳng tấp cứ như thể đứng trước người anh. Tóc dài còn ướt, cô cũng không chịu để ý, áo ngủ mới thay nay đã ướt một mảng lớn. Trình Nghi Bắc cau mày đi lấy máy sấy, sau đó là bắt cô lại.

"Để tự nhiên là được rồi".

Trình Nghi Bắc nhìn cô nói chuyện như không có gì, kéo cô qua sấy tóc, trước đó còn đặt một cái khăn lông khô trên vai cô. Khi anh sấy tóc luôn dùng tay xới tóc, không ngừng di chuyển máy sấy lên xuống, cứ như vậy. Tây Thuần chu chu môi, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Khoảnh khắc ấm áp này, cô cũng không muốn làm hỏng. Anh ấy quả thật là người rất cẩn thận, kỹ tính. Cô nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ cùng xem tivi, là chương trình giải trí của Lý Băng Băng, trong quảng cáo làm người phát ngôn cho một loại đầu gội, trong quảng cáo có một đoạn Lý Băng Băng nhân tiện bảo: khi sấy tóc, nên dùng tay xới tóc, không nhừng di chuyển lên xuống, như vậy chất tóc sẽ khó mà hư tổn. Không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy.

Một người ôn nhu dịu dàng như vậy, rất khó để không làm người khác động tâm mà! Khó trách, cũng giống như người luôn yêu cầu hòan mỹ như Đỗ Trạch Vân, đúng là mọi thứ trên đời luôn có khắc tinh, cũng giống như người đàn ông này này, mọi người như chân vịt đều thích đổ xô vào.

Tóc chỉ sấy khô một nửa, vẫn còn ẩm ẩm. Cô nhìn theo anh đem máy sấy đi cất, thượng để đúng là không công bằng, người này ngay cả đi đứng cũng rất có khí chất nữa. Cô thở dài một hơi, bởi vì anh dùng khí lạnh sấy, không giống như cô, bình thường hay vì vội vàng mà dùng khí nóng thổi lung tung. Cô không phải loại người để ý chi tiết, tỉ mỉ này nọ, cảm giác, cảm thấy mọi thứ cần có đều ở đây là được, những thứ khác đều không quan trọng. Gì mà máy tính có phóng xạ, TV có phóng xạ, ăn gì, nồi gì, dùng gì, dầu gì... lúc trước cái gì cũng không biết, dùng cũng không tệ, ăn không phải cũng rất ngon sao?

"Sao lại trở về bất thình lình?"

Trình Nghi Bắc đi đến, ôm cô dựa vào sofa. Động tác của anh rất thân mật, cũng thuần thục quá mức, cô thất thần một chút, nhưng không hề chán ghét. Nhìn bọn họ thế này, tựa như là tình nhân đã bên nhau nhiều năm. Lòng cô lặng tính, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến nay cũng không quá năm mươi ngày. Thêm một ngày cũng không nhiều, bớt một ngày cũng không thiếu. Rõ ràng bọn họ vẫn chưa hiễu rõ nhau, hiện tại lại cùng nhau sống dưới một mái nhà, một nơi bình yên.

"Bọn họ không biết anh trở về". Đầu anh dựa vào vai trái của cô, giọng nói mang theo tiếng cười.

"Bọn họ" này có phải bao gồm cả Đỗ Trạch Vân không?. Cô cũng chẳng nghĩ sẽ hỏi gì nhiều, chỉ mĩm cười hờ hững. Giọng nói của anh rất êm tai, giống như MC gì đó trên radio, thanh âm rất giàu từ tính, riêng giọng nói này thôi cũng đủ mê hoặc lòng người rồi, đã thế còn gương mặt mê hoặc thị giác này nữa chứ, không biết tạo hóa ban đầu nghĩ thế nào nữa?

"Thế tại sao lại trở về?"

Anh vuốt ve tóc cô, động tác mềm mại làm cô cảm giác tựa như mình là chú cún nhỏ, thật rất giống:"Nhóc con, em không thể thông minh hơn một chút được sao?"

Người lịch sự thế này, sao cứ hết lần này tới lần khác cố tình gọi cô bằng cái tên nhập nhằng khó chấp nhận như thế này, phải chi gọi là "Bảo bối" hay linh tinh gì đó cô có thể chịu được. Khó trách có người nói "người văn hóa biến thai", xem ra đúng thể thật. Cái gọi là trong ngoài không đồng nhất, vốn là để chỉ người như thế này.

"Em trời sinh đã có vẻ ngốc".

"Như vậy không tốt, anh thích thông minh". Tay anh nắm lấy tay cô, ngón tay dài nhọn. Nghe người ta nói, tay như vậy thì sẽ không phải chịu khổ nhiều. Anh cảm thấy trong lòng vui sướng. Nhưng cũng vì cảm giác này mà bắt đầu lo lắng hoài nghi.

"Mới có chút mà đã ghét bỏ em". Cô không vui.

"Anh thấy, thời gian tới chúng ta cần bên nhau nhiều hơn". Anh suy tư một chút:" Thế muốn bao lâu?"

Tây Thuần mặc kệ anh, đẩy tay anh ra, anh nắm càng chặt hơn.

"Nhóc con, hiện tại chúng ta đã ở bên nhau một tháng!"

Chẳng lẽ mỗi một tháng kỷ niệm sao, vậy anh qua được bao nhiêu kỷ niệm.

Tay anh chậm rãi kéo tay cô, tiếp đó đeo vào ngón áp út tay trái của cô một chiếc nhẫn nho nhỏ. Nhẫn cũng không quá lộng lẫy, nhưng thiết kế sáng tạo. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, tựa như đang tiến hành một nghi thức thần thánh nhất. Ngón vô danh bên tay trái, nơi có các tĩnh mạch dẫn lối đến trái tim. Cho nên, nơi đó là đại diện để tiến vào trái tim của thánh địa tình yêu linh thiêng.

"Sau này vẫn phải đeo".

Tây Thuần dò xét một thoáng trong câu nói này, tốt lắm, ánh mắt của anh và diện mạo của anh đúng là có quan hệ.

"Chao ôi, cho lý do đi nào!".

"Tự anh suy tính, thiết kế, đặt đúc cho em lý do này có đủ hay không?"

Cô không thể tưởng tượng được liếc anh cái, sau đó chủ động hôn lên trán anh: "Thưởng ngoài định mức cho anh".

"Như vậy thôi?". Anh rõ ràng không hài lòng.

"Thế muốn thế nào..." Câu nói còn chưa kịp rơi xuống, anh đã nâng mặt cô lên, ra sức hôn cô.

Kết thúc một nụ hôn thật dài, cô thở không ra hơi nhìn anh đang tràn ngập ý cười:"Cảnh cáo anh, không được quá phận".

Khóe miệng anh nhếch lên."Anh quá đáng thì đã sao nào?"

Chẳng chờ cô phản ứng, anh trực tiếp mang cô vào phòng. Anh nhíu mày, trọng lượng của cô vẫn không có gì thay đổi. Lúc này cô lại tự hỏi nên như thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên, hiện tại giãy dụa quá cũng chỉ là đạo đức giả. Nhưng cứ như này tựa như tựa như...

Anh đặt cô trên giường, động tác ôn nhu, ước chừng động tác lại không hề "Ôn nhu", vài cái đã đem đồ ngủ của mình lột sạch. Anh nhẹ nhàng che trên người cô.

"Việc này, nghe nói trước ba tháng..."

"Yên tâm, anh sẽ rất rất dịu dàng". Anh cười cười sau đó mới hôn lên môi cô.

"Anh..." Cô lấy tay đánh anh.

Anh bắt lấy tay cô, cũng chẳng để ý tới, "Nói xem, có nhớ anh không?"

Tây Thuần nghiêng đầu qua một bên.

"Quả nhiên đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, giống động vật".

Trình Nghi Bắc gật gù như tượng:" Yên tâm, anh sẽ chứng minh anh không chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới".

"Trình Nghi Bắc, không được hư như vậy". Vừa dứt lời, quần áo trên người cô đã bị anh cởi sạch, giọng anh trầm thấp:"Thế phải thế nào, hay là em chỉ bảo cho anh?".

"Sắc lang"

"Đã cấm dục hơn nửa tháng, không sắc không bình thường. Không phải người ta nói, người trẻ tuổi thì..."

"Anh im ngay cho em".

"Cũng được thôi. Nói, em có nhớ đến anh không?"

Tại sao lại nhanh quay về?

Thấy cô không có định mở miệng, tay anh từ bụng cô men từ từ xuống dưới. Tây Thuần cắn cắn môi, hai tay ôm chặt cổ anh, sau đó môi dán môi anh. Anh thất thần nửa giây, rất nhanh đã trực tiếp đáp trả...

Tây Thuần nằm trên giường không hề muốn đứng dậy, mặc kệ ánh mặt trời đang chiếu một mảng lớn trên người cô. Từ phòng bếp truyền ra một ít tiếng vang, thật là kì cục, đàn ông và đàn bà đúng là không giống nhau. Cô cảm thấy mệt đến không chịu được, thế mà anh ta lại như không có gì, còn biết làm bữa sáng nữa. Biết anh biết nấu ăn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ ngạc nhiên, ngày đầu tiên đến đây đã biết điều đó. Theo cách nói của Trầm Thính, chính là mẫu người toàn năng. Con người cũng thật kỳ quái, nếu Trình Nghi Bắc là người xa lạ, không thân thuộc, cô chắc chắn sẽ ngạc nhiên, một người như vậy thế mà có thể nấu ăn. Nhưng khi anh xuất hiện bên người cô, cô cảm thấy hết là đều đương nhiên. Cái gọi là thần tượng ấy đều sống có khoảng cách với chúng ta, đến khi xuất hiện bên người, bỗng trở thành một người bình thường biết ăn biết ngủ.

Nghe tiếng bước chân truyền vào, Tây Thuần lập tức giả bộ ngủ, cấp tốc nhắm mắt lại.

Trình Nghi Bắc khom người gọi:"Nhóc con này, rời giường".

Thấy cô một tí động tĩnh cũng không có, anh có chút thở dài:" Ăn sáng nào!".

Vẫn không có động tĩnh, Trình Nghi Bắc ngồi trên giường, khóe miệng giãn ra nụ cười:"Thì ra còn đang ngủ, đành phải dùng thủ đoạn đặc biệt vậy". Bàn tay anh đi qua, vuốt ve vùng da dưới cổ. Anh biết rõ cô bình thường rất lười mặc quần áo...

Quả nhiên, Tây Thuần cầm gối ném qua phía anh như dự định, nhưng hụt. Có vẻ như anh cũng sớm đoán ra âm mưu của cô, hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được.

"Vẫn là dùng phương pháp này gọi em rời dường là tốt nhất".

"Trình Nghi Bắc".

"Mau mặc quần áo rồi ra ngoài". Anh vừa đi, một mặt cười vui.

Tây Thuần ngồi đây, vẻ mặt phẫn uất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-41)