Vay nóng Tima

Truyện:Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu) - Chương 10

Không Thể Ngừng Yêu (Lục Xu)
Trọn bộ 43 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Nhâm Niệm trở lại phòng của mình, chân vẫn còn rất đau còn có dấu hiệu sưng phồng lên, cô vuốt chân của mình tựa hồ không còn cảm thấy đau nữa. Ánh mắt của cô ngập tràn châm biếm.

Châm chọc bản thân không biết lượng sức mình, châm biếm ý nghĩ kỳ lạ của mình, mà vết thương ở chân như dấu ấn ngu ngốc nhắc nhở cô đã từng làm một chuyện hết sức dại dột và buồn cười. Cô muốn khóc, khuôn mặt vo thành một nắm nhưng không khóc được, chỉ cảm thấy hành động của mình ngay cả mình cũng nhìn không được

Cô không biết dưới lầu đã khuyên giải đến đâu rồi, cũng không muốn đi, cô nhắm mắt lại, chỉ toàn là hình ảnh buồn cười của mình, chạy đông chạy tây tìm anh ta khắp nơi, còn anh lại nhìn cô giống như xem một vở hài kịch. Hành động của cô biến thành tự biên tự diễn, còn tự cho rằng mình sẽ làm anh cảm động. Cô hy vọng một ngày nào đó anh cũng trở thành nhân vật trong vở kịch này lại không biết anh vẫn luôn đóng vai khách mời xem diễn. Kết quả cô muốn mình trở nên tầm thường đến cỡ nào thì cô mới chịu chết tâm đây?

Cô mơ hồ ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy một nơi nào đó ở ngực đang đau dữ dội. Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, cô do dự thật lâu, ngập ngừng thật lâu, có lẽ nên chôn chặt chuyện hôm qua ở trong lòng, không nên đi hỏi bà nội Chu và bọn họ đã khuyên Chu Gia Trạch như thế nào.

Chân của cô bị thương, Nghê Vân và Chu Trị An đều đối xử với cô rất tốt, bảo người giúp việc chăm sóc cô cẩn thận. Bà nội Chu lại sợ cô nhàm chán nên vẫn luôn ở cùng cô, nói về những chuyện lúc cô còn nhỏ, khi còn bé cô đáng yêu như thế nào...

Nhâm Niệm chăm chú nghe bà nội Chu nói một lúc mới dời lực chú ý của mình

Liên tục mấy ngày trôi qua, Nhâm Niệm cũng không có nghe bất kì tin tức gì của Chu Gia Trạch, cũng không cố gắng đi thăm dò, bộ dạng giống như không chút quan tâm. Sau khi vết thương ở chân khá hơn, cô lại về công ty đi làm, cô nỗ lực hơn so với lúc trước, còn rất nghiêm túc học hỏi các tiền bối, cũng không oán trách khi công việc của cô nhiều nhất, mệt nhất.

Cô cảm thấy từ sau khi mình bị thương đã thức tỉnh bản thân rất nhiều, làm cho cô bắt đầu có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc đời của mình. Cô hy vọng mình có thể ở lại công ty làm việc một năm để tích lũy kinh nghiệm, sau đó sẽ từ chức và tìm một công việc mà cô yêu thích. Con người thường có lòng tự ti và kiêu ngạo, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ, đây là công việc Chu gia tìm giúp cô, mơ hồ có chút bài xích, nhưng điều kiện của cô lại không cho phép cô từ chức

Sau khi bắt đầu thành thạo trong công việc, Nhâm Niệm lại bắt đầu tìm nhà ở bên ngoài, cô không thể cứ ở Chu gia mãi được, mặc dù bọn họ không nói gì với mình. Trước kia cô không chuyển ra ngoài là vì muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Chu gia, nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất chính là tiền gửi ngân hàng của cô không nhiều, ba là cô không thể gánh vác nổi phí chi tiêu của mình. Nếu như là cô của quá khứ, nhất định sẽ vì cái gọi là tôn nghiêm, tự ái mà chuyển đi, cho dù phải trải qua cuộc sống bữa đói bữa no, nhưng bây giờ cô đã biết, trong thực tại này thì tự tôn cũng không giải quyết được chuyện gì

Hiện tại, công việc của cô đã ổn định, tiền lương cũng ổn định, lúc này mới định chuyển đi, cô suy nghĩ nên tìm thời điểm thích hợp để nói với bà nội

...

Chuyện Nhâm Niệm chuyển ra khỏi Chu gia rất suôn sẻ, tuy rằng Chu Trị An và Nghê Vân cũng không mấy tán thành nhưng Nhâm Niệm bày tỏ cô muốn tìm chỗ gần công ty một chút, chủ nhật sẽ trở về thăm họ. Không phải cô cảm thấy không chịu được khi ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà cô biết Chu Trị An và Nghê Vân phản đối vì hy vọng cô ở lại làm bạn với bà nội Chu, nhưng cô vẫn từ chối và cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cô bấy lâu nay

Trong công việc, tình cảm của Nhâm Niệm và đồng nghiệp cũng không tệ, không phải cô không quan tâm đến tin tức của Chu Gia Trạch chỉ là không còn lòng dạ để đi tìm hiểu nữa.

Thời gian này cuộc sống của cô cũng không tồi, tựa như câu nói: Ai rời khỏi ai sẽ sống không nổi, chỉ có mình bạn cho là thế thôi, nhưng người khác không nghĩ vậy

Thậm chí, Nhâm Niệm cũng từng gặp qua Chu Gia Trạch một lần, lúc cô đi cùng với quản lý tham dự một bữa tiệc. Lúc cô nhìn thấy anh ta vẫn xuất hiện ở hộp đêm xa hoa ấy thì cô mới biết, lời khuyên của cha nuôi và mẹ nuôi không có tác dụng với anh. Chu Gia Trạch vẫn như cũ, dùng phương thức của anh để bày tỏ nỗi nhớ với Thẩm Tâm Dịch, cánh cửa trái tim anh đã phủ thêm một tầng bảo vệ khác.

Anh giao chìa khóa cho người con gái tên là Thẩm Tâm Dịch cho tới bây giờ vẫn không có chỗ cho Nhâm Niệm cô ở lại.

Suy nghĩ như vậy, lòng của cô cũng lạnh dần. Cô nghĩ đến khi cha mẹ qua đời, thân thích chiếm hết tài sản, cô một mình đến trường tìm anh, lại nhìn thấy anh và Thẩm Tâm Dịch hạnh phúc, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc của họ làm mình gai mắt. Thế giới của cô không liên quan đến thế giới của anh, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, ngay cả tương lai sau này cũng vậy, loại ý niệm này làm cô muốn giả vờ như không nhìn thấy anh, giả vờ xem anh như không tồn tại cũng không được

Cô vẫn tham dự bữa tiệc với giám đốc, thậm chí biểu hiện rất khá, còn bị buộc uống vài ly, cô nghĩ mình như vậy cũng tốt. Con người mà, không thể tiếp tục ngốc nghếch mãi, ánh mắt không thể mãi đặt trên một người đàn ông ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không thèm

Thời gian trôi mau có lẽ rồi sẽ có một ngày cô có thể quên đi anh...

Nhâm Niệm phát hiện giám đốc Phương càng ngày càng thích mang cô đi dự tiệc, trước đây giám đốc Phương thích dẫn trợ lý Lương của anh đi hơn nhưng trợ lý Lương trời sinh: Nam nữ đều ngang hàng, vì thế có cô ở đây khách hàng sẽ càng hò hét để cho cô uống nhiều rượu hơn, mỗi lần trợ lý Lương đều bị chuốc rươu đến bất tỉnh nhân sự, mà từ sau khi giám đốc Phương mang theo Nhâm Niệm, bộ dáng nhu nhược của cô làm cánh mày râu không cách nào ép buộc được, trừ khi nào không có biện pháp mới uống vài cốc nên cũng không ảnh hưởng lớn lắm

Ấn tượng ban đầu của giám đốc Phương về Nhâm Niệm cũng không tốt lắm, như bọn họ ở trên thương trường nhiều năm, theo bản năng rất bài xích những người dựa vào quan hệ để vào công ty. Sau đó vì thái độ làm việc của Nhâm Niệm làm cho giám đốc Phương từ từ thay đổi cách nhìn về cô, ngay cả một nhân viên bình thường cũng không thích tăng ca nhưng Nhâm Niệm lại không từ chối cũng chưa từng than phiền, thanh niên bây giờ có thể siêng năng như vậy còn rất ít.

Nhâm Niệm cầm túi liền đi, áy náy cười với giám đốc, nói xin lỗi vì đã để đối phương đợi lâu. Thái độ của cô khiến giám đốc Phương rất hài lòng cũng cười với cô cùng nhau tiến vào thang máy, sau khi đi ra khỏi công ty, giám đốc Phương đi lấy xe, Nhâm Niệm đứng ở dưới cao ốc chờ anh

Trong lúc đang chờ đợi, cô nhận được điện thoại của cô nhỏ gọi đến bảo cô nên lưu ý đến những người đàn ông bên cạnh nhiều hơn, nếu có người thích hợp thì nên thử kết giao một lần không nên quá xem trọng tướng mạo, mà quan trọng là phải có nhà, có xe. Nhâm Niệm liên tục gật đầu, cô nhỏ còn nói với cô, Thùy Thùy không nghe lời trưởng bối, bây giờ không có tiền, mượn cớ về nhà mẹ đẻ để lừa tiền

Nghĩ vậy, cô không tránh khỏi chau mày lại, cuộc sống vẫn luôn bất đắc dĩ như vậy

Giám đốc Phương lái xe tới, cô lập tức chui vào trong xe, có thể anh sợ cô buồn chán nên chủ động hỏi cô một vài việc nhỏ để giảm bớt bầu không khí lung túng

Không có bất ngờ gì quá lớn, thời điểm lần đầu tiên tham dự tiệc, cô cũng không biết nên nói gì cũng không hiểu làm thế nào để cự tuyệt lời mời rượu của người khác. Bây giờ cũng học được nên nói như thế nào, thậm chí cũng phải làm nũng một chút để người khác không ép mình uống nhiều, khó trách lúc học năm nhất, thầy cô bảo bọn họ nên đi làm thêm, cái gọi là học tập kinh nghiệm của xã hội, kinh nghiệm làm việc, bạn tích lũy bốn năm cũng không bằng một tháng bạn ra xã hội

Cô không có cơ hội học hết 4 năm đại học, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ

Hôm nay cô bị chuốc rượu hơi nhiều, không say nhưng cũng hơi choáng váng, đại khái cồn đã giết chết vài trăm triệu tế bào não của cô rồi

Thời điểm đi ra, giám đốc Phương dìu cô: "Hôm nay dường như cô không có tinh thần"

Nhâm Niệm cười cười không nói gì, lúc cô đi vào hộp đêm này cô lại nhìn thấy Chu Gia Trạch, trong cơ thể bắt đầu có một dòng điện tự ti bắt đầu phát tác, anh ở chỗ này vui đùa thậm chí xem diễn. Cô đến nơi này để tiếp khách, nếu so sánh như vậy, trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm xúc không rõ

Cô biết mình không nên suy nghĩ như vậy nhưng cô không nhịn được. Cô luôn hy vọng cô có thể trở nên tốt hơn, đứng ở đỉnh đầu của kim tử tháp, như vậy anh có thể nhìn thấy cô, mà hiện thực lại luôn bất đồng như vậy khiến cho ý niệm này của cô trở nên hư cấu giống như hải thị thần lâu vậy

Khi đi ra, cô không nhìn thấy Chu Gia Trạch, cô thở ra một hơi, cũng tốt vì cô cũng không muốn nhìn thấy Chu Gia Trạch trong bộ dạng này

Chỉ là mới đi được vài bước, ở nơi cửa chính có một đám người đánh nhau ở đó, thậm chí còn kéo ra ngoài cửa lớn, Nhâm Niệm ra lệnh cho mình đừng nhìn, cũng đừng quan tâm, không có liên quan gì với cô

Giám đốc Phương phát hiện sự khác thường của cô: "Cô làm sao vậy? Ngay cả tay cũng run rẩy?"

Chỉ cần một câu nói đã làm cho tất cả nỗ lực trước đó của cô đều uổng phí, rõ ràng không cần quan tâm, không cần chú ý nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía nơi đó có phải có anh không? Cô đẩy giám đốc Phương ra, xông về phía cửa lớn, cô không dám nghĩ gì chỉ muốn xác định giữa đám người đánh nhau có anh hay không?

Cô chen chúc vào đám người đang xem diễn, quả nhiên nhìn thấy Chu Gia Trạch, anh bị người ta đánh, ngay cả sức lực đánh trả cũng không có, cả khuôn mặt đỏ bừng, chắc do uống quá nhiều mà bên người Chu Gia Trạch có một người phụ nữ đang khóc xem ra lại là một vụ trêu ghẹo

Người đàn ông không ngừng mắng, bảo dùng sức đánh, đánh chết anh...

Cô không biết mình làm thế nào xông lên, ra sức kéo những người đang đánh anh ra, nước mắt không ngừng rơi, cô nhìn về phía những người đang vây xem la lên: Báo cảnh sát, cầu xin các người báo cảnh sát...

Bảo vệ bên trong hộp đêm cũng bắt đầu đến khuyên ngăn mà cô nhào vào trên người Chu Gia Trạch, anh bị đánh rất thảm, trên quần áo đều là máu, tầm nhìn cũng mông lung và mơ hồ, khóe miệng của anh chuyển động, cô cúi người xuống nghe anh phun ra 3 chữ: Thẩm Tâm Dịch...

Đột nhiên nước mắt cô rơi như mưa, giờ phút này cô chợt hiểu anh rồi, anh tự sa ngã dùng cách tự tổn thương mình để làm cho Thẩm Tâm Dịch trở về, anh đã tầm thường đến mức độ này, muốn dùng cách này để bức Thẩm Tâm Dịch, không dám gọi điện thoại cho cô ấy, không dám quấy rầy cô ấy

Đám người này rất nhanh giải tán, người chung quanh cũng tản ra rất nhanh, cô chảy nước mắt ôm Chu Gia Trạch. Giám đốc Phương lúc này mới nhìn thấy cô và cùng cô đưa Chu Gia Trạch đến bệnh viện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-43)