Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Cầm Phi - Chương 05

Vương Gia Cầm Phi
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Lúc mặt trời lặn, tại phía sau núi ngoài thành, dọc theo đường mòn trong rừng trúc của miếu Sơn Thần, ngày thường ít có người lui tới, hơn nữa vào ban đêm, gió thổi qua rừng trúc truyền đến tiếng vang sàn sạt, càng có vẻ âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Xoay mình, ôm chặt hành lý trong lòng, cảnh tượng một cô nương tướng mạo thập phần tú lệ vội vàng đi vào này đường mòn lớn không người qua lại. Đường mòn này là đường tắt thông với Lân huyện, có thể nói, dù mọi người trong thành đều biết đường tắt này, cũng ít có ai dám đi, huống chi là vào lúc thần hồn nát thần tính, mỗi người đều cảm thấy bất an này.

Nhưng thấy cô nương kia cước bộ vội vàng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trên trán thanh tú đã toát ra rất nhiều mồ hôi nhưng vẫn không muốn chậm trễ, vội vã đi qua rừng trúc này trước khi trời tối.

cước bộ: bước chân.

Hưu! Trước mắt tựa hồ như có cái gì xẹt qua, sắc mặt cô nương hơi hoảng, ôm chặt hành lý trong lòng, cước bộ chạy rất gấp, tựa như phía sau có dã thú đang truy đuổi, liều mình chạy về phía trước, không dám quay đầu nhìn xung quanh, bên tai giống như nghe được âm thanh dị thường không ngừng xuất hiện ở chung quanh nàng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch.

"A!"

Tiếng thét kinh hãi chói tai vang lên trong rừng trúc thanh u làm mấy con thú nhỏ đều bị tiếng hét này làm sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.

"Các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?"

Mồ hôi lạnh của cô nương chảy ròng ròng, trợn to hai mắt, nhìn hai gã hắc y nhân che mặt không biết xuất hiện trước mắt từ khi nào, cước bộ sợ hãi không ngừng lui về phía sau, giọng nói run run, hai mắt phòng bị nhìn hai người.

"Nhị ca, bộ dáng cô nương này, so với bảy vị trước đây cũng không kém, huynh từ từ mà hưởng thụ đi."

Một gã hắc y nhân che mặt trong đó đánh giá nàng một lúc, ngữ điệu lạnh như băng nhưng vẫn nghe ra là thanh âm của nữ nhân.

"Hắc hắc. Cô nương nàng đừng sợ hãi, ta sẽ thật tốt thương nàng; Nàng càng sợ hãi, ta càng thích."

Nam nhân mặc dù che mặt, nhưng nhìn tà dục chớp động từ hai mắt hắn thì đã biết hắn không có hảo ý.

"Cứu mạng a......"

Cô nương cầm hành lý quăng vào hắn, lập tức quay đầu lại chạy như điên, nhưng vẫn là không đủ nhanh, trong chớp mắt, nam nhân đã đến trước mặt nàng, ôm cổ nàng, đem nàng đặt ở trên, hai tay đang muốn ngăn vạt áo nàng, đột nhiên thân hình dừng lại bất động, cùng lúc đó, quan binh mai phục tại chỗ tối nháy mắt nhảy ra, vây quanh một hắc y nhân khác.

"Lần này, ta xem các ngươi có chạy đằng trời."

Thành Cương nhìn hắc y nhân bị vây quanh, cũng không tin lần này còn có thể để nàng đào tẩu, quay đầu nhìn về phía một tên khác, hắc y nhân đã bị điểm trụ huyệt đạo, nhìn sư muội của hắn không có tổn thương gì, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, kế hoạch lần này của sư muội cuối cùng cũng thành công.

Đúng vậy, cô nương này chính là Đông Phương Kiệt dịch dung giả trang, mục đích muốn dẫn hai gã hung thủ này xuất hiện. Biết rõ võ công của sư muội không kém, nhưngThành Cương vẫn là tại ở một nơi bí mật gần đó thay nàng đổ một phen mồ hôi lạnh.

"Thành Cương, ngươi muốn bắt ta cũng không dễ dàng như vậy đâu."

Hắc y nhân thấy đồng bọn bị chế phục, liếc mắt nhìn quan binh vây quanh nàng, hai mắt toát ra sát ý, mười ngón tay hóa thành trảo, thi triển thân thủ, phàm là người bị móng tay nàng làm bị thương đều sẽ kêu vô cùng thảm thiết. Thành Cương biết tình thế không ổn, thả người nhảy, dung kiếm thoát khỏi thế công của nàng, hắc y nhân tuy rằng trên tay không có binh khí, nhưngám khí trên người nàng không ít, mỗi loại ám khí, bao gồm móng tay của nàng cũng đều chưa đựng kịch độc khiến Thành Cương tuyệt không dám khinh thường.

Đông Phương Kiệt mắt thấy Thành Cương cùng hắc y nhân lâm vào triền đấu, vội vàng phi thân trợ trận, sư huynh muội kết hợp vô cùng ăn ý, tả hữu tấn công hắc y nhân, tại một chiêu then chốt, Đông Phương Kiệt đã tháo bỏ khăn che mặt của hắc y nhân, lộ ra gương mặt xấu xí che kín vết sẹo rõ ràng xuất hiện ở trước mắt nàng.

Đông Phương Kiệt liếc thấy khuôn mặt khủng bố này, kinh ngạc không thôi, hắc y nhân thừa dịp đẩy một chưởng lên vai trái của nàng, Thành Cương thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, hắc y nhân thừa dịp Thành Cương xem xét thương thế của Đông Phương Kiệt mà đào tẩu.

"Sư muội, muội có bị thương hay không? Đáng giận! Lại để nàng ta đào tẩu, chỉ sợ lần tới muốn bắt nàng ta sẽ không dễ dàng như vậy."

Thành Cương bóp cổ tay nhìn chằm chằm phương hướng hắc y nhân chạy, nhíu chặt mày, lo lắng nói.

"Thực xin lỗi, sư –"

Đông Phương Kiệt tự biết là chính mình sơ suất, mới khiến hắc y nhân thừa cơ chạy thoát, lời tự trách mới nói đến một nửa, lập tức bị Thành Cương lấy tay ngăn lại.

"Xem ra hung thủ đã bị các ngươi bắt được, ta đã tới chậm một bước."

Bỗng dưng, một đạo thanh âm hùng hậu cùng với bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người, Lưu Dũng theo sát phía sau.

"Vương gia, thật đúng là khéo a, người làm sao mà biết chúng ta ở đây?"

Thành Cương không dấu vết lấy thân hình khôi ngô che ở trước người Đông Phương Kiệt.

"Ta hỏi người trong nha môn, biết các ngươi lần này hành động. án tử này náo động lớn như vậy, ta đương nhiên phải quan tâm chú ý, sao lại không thấy Đông Phương Kiệt đâu? Lần này không phải sư huynh đệ các ngươi liên thủ phá án sao?"

Tầm mắt Long Hạo Thiên đảo qua, nhìn chỗ Thành Cương, cất bước tiến lên, mắt đen nhìn chằm chằm người phía sau hắn.

"Sư đệ có chuyện quan trọng khác cần xử lý."

Lưng Thành Cương không khỏi nổi lên một phen mồ hôi lạnh, Long Hạo Thiên này thật đúng là như lời sư muội nói, âm hồn không tiêu tan, không biết giờ phút này chuyện của sư muội còn có thể khôn khéo lừa gạt đượchắn không.

"Phải không? Có chuyện gì còn quan trọng hơn án tử này sao?"

Long Hạo Thiên sắc mặt ngưng trọng, con ngươi đen nhìn ánh mắt dao động của Thành Cương.

"Vương gia, xin thứ cho tại hạ nóng lòng đem hung thủ áp giải đại lao, xin cáo từ trước."

Thành Cương vẫy tay ý bảo chúng quan binh áp giải hung thủ về nha môn.

"Vị cô nương phía sau ngươi là ai? Có phải người suýt nữa bị hại hay không?"

Long Hạo Thiên không muốn dễ dàng buông tha hắn ta, mắt đen nhìn thẳng đến người tránh ở phía sau hắn.

"Đúng vậy. Trước hết ta phải hộ tống vị cô nương này trở về, Vương gia, cáo từ."

"Chờ một chút."

Long Hạo Thiên ngăn đường đi của hắn ta lại, đồng thời cũng thấy rõ gương mặt cô nương ở phía sau hắn ta, một gương mặt xa lạ, song ánh mắt né tránh này lại làm hắn cảm thấy quen thuộc.

"Áp giải hung thủ trở về tương đối quan trọng, vị cô nương này không bằng để ta đưa nàng trở về đi."

"Điều này sao có thể được! Không dám làm phiền Vương gia."

Thành Cương gấp đến độ thanh âm không khỏi biến lớn, khẩu khí hơi hoảng.

"A......"

Một đạo tiếng thở nhẹ rất nhỏ hấp dẫn ánh mắt hai người, chỉ thấy Đông Phương Kiệt nhẹ ôm vai trái, chau mày, sắc mặt trắng bệch.

"Sư...... Ngươi làm sao vậy?"

Thành Cương khẩn trương đỡ lấy hai vai nàng, khẩu khí sốt ruột hỏi.

"......Hình như ta trúng độc."

Thân hình Đông Phương Kiệt hơi hoảng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Đều do nàng sơ suất quá lớn mới có thể khiến địch nhân thừa cơ chạy thoát.

Sắc mặt Long Hạo Thiên hơi trầm xuống, nhìn cử chỉ thân mật của hai người, mắt đen chợt lóe, ra tay cực nhanh, đại chưởng chế trụ eo nhỏ của Đông Phương Kiệt, vừa chuyển thân, trong nháy mắt người đã rơi vào trong lòng hắn.

"Nếu vị cô nương này trúng độc, trước tiên ta mang nàng đi tìm đại phu, ngươi vẫn là nhanh chóng áp giải phạm nhân về nha môn đi."

"Sư......"

Thành Cương nắm chặt hai đấm tại bên người, sốt ruột nhìn sư muội đang hôn mê trong lòng Long Hạo Thiên, lại liếc mắt nhìn mọi người đang chờ một bên, cân nhắc tình thế, đành phải thỏa hiệp, chỉ có thể thầm nghĩ dưới đáy lòng: Sư muội bản thân muội tự bảo trọng.

"Vậy làm phiền Vương gia." Ôm hai đấm, hô quát mọi người rời đi.

Long Hạo Thiên cúi đầu nhìn người đang hôn mê trong lòng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xa lạ, đột nhiên, mắt đen nhíu lại, bắn ra tia sáng, nhìn chăm chú một nốt ruồi son nhỏ sau tai nàng, sau đó ôm lấy nàng.

"Lưu Dũng, chúng ta đi mau!"

Chủ tớ một trước một sau, thi triển khinh công, đi vào trong thành.

"Ngươi tỉnh."

Đông Phương Kiệt mở hai mắt, trong lúc nhất thời còn không rõ đang ở nơi nào, tiếng nói hùng hậu quen thuộc ngay sau đó liền xuất hiện bên cạnh nàng, kinh hãi thấy không ổn, thần trí nháy mắt thanh tỉnh.

"Vương...... Đây là làm sao? Sao ta lại ở đây?"

Đông Phương Kiệt suýt nữa thốt ra, vội vàng sửa miệng. Vừa tỉnh liền nhìn thấy hắn ở bên cạnh nàng, kinh hách này thật không nhỏ.

Đáng giận! Sư huynh sẽ không thừa dịp nàng hôn mê đem quăng nàng cho hắn chứ?

"Nơi này là Phó phủ, nơi ta ngụ tạm thời. Cô nương phương danh(họ tên) là gì? Nhà ở phương nào? Chờ thương thế của cô nương tốt lên, ta sẽ đưa cô nương trở về."

Long Hạo Thiên tà dựa vào giường, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, đánh giá nàng, tự mãn nhìn biểu hiện bối rối trong mắt nàng.

"Không cần phiền toái Vương gia, tự ta có thể trở về."

Đông Phương Kiệt nghe vậy, cảm thấy kinh hãi, không kịp nghĩ lại, liền thốt ra.

"Vương gia?" Mày kiếm hơi nhíu, khóe môi gợi lên một chút hứng thú."Cô nương làm sao biết thân phận của ta?"

"Kia...... Đó là ta nghe được cuộc đối thoại của người cùng Thành bộ khoái, tiểu nữ tử không dám quấy rầy Vương gia, thương thế của ta không có việc gì, vẫn là nên rời đi."

Trên mặt Đông Phương Kiệt mạnh xả ra một chút cười, đôi mắt hơi hạ, không dám đối diện với ánh mắt tinh nhuệ của hắn, xốc chăn trên người ra, đứng dậy rời đi.

"Không được. Độc trên người cô nương còn chưa hoàn toàn giải trừ, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, đại phu có nói, ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày, muốn đi cũng là chuyện của hai ngày sau."

Thân hình Long Hạo Thiên chợt lóe, thân hình cao lớn ngăn trở đường đi của nàng, đôi mắt đen thâm thúy có mạt dị quang, ánh mắt nóng rực, nhìn thấy đáy lòng nàng khẽ run.

"Nhưng là......"

Ánh mắt Đông Phương Kiệt dao động, không dám đối diện với con ngươi đen ẩn chứa thăm hỏi của hắn, không biết vì sao, nàng mơ hồ có cảm giác bất an. cử chỉ của Long Hạo Thiên rất kỳ quái, đường đường là một Vương gia, thật sự không tất yếu phải tốt với một nữ tử xa lạ như vậy, hẳn là có mục đích riêng, khiến cho toàn thân nàng sợ hãi.

Cốc cốc. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó truyền đến một đạo thanh âm cung kính:

"Vương gia, ta đưa thuốc đến đây."

"Vào đi."

Được sự đồng ý, một nha hoàn đẩy cửa vào, cầm chén thuốc đặt trên bàn gỗ, khom người cúi chào, liền rời đi, còn không quên đóng cửa lại, trong phòng lập tức lại khôi phục bầu không khí khác thường như lúc trước.

"Còn không lại đây uống thuốc."

Long Hạo Thiên thật nhanh đi đến trước bàn ghế ngồi xuống, ra mệnh lệnh không cho nàng cự tuyệt, .

Đông Phương Kiệt do dự, nghĩ rằng nàng tạm thời là không thể rời đi, trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, vì thế thong thả đi đến.

Long Hạo Thiên tự rót ly trà cho mình, uống một ngụm rồi chăm chú nhìn vào người đang ngồi uống thuốc trước mặt, không chút để ý nhạt nói:

"Cô nương còn chưa trả lời ta, cô nương tên là gì, nhà ở đâu?"

Khụ! Khụ khụ! Mạnh một trận nồng khụ, ngực nàng rất là khó chịu, lấy tay che miệng, để tránh cho thuốc trong miệng không phun ra.

"Cô nương không sao chứ?"

Trên mặt Long Hạo Thiên mỉm cười, đôi mắt nghiền ngẫm thưởng thức bộ dáng chật vật của nàng.

"Ta không sao, đa tạ Vương gia quan tâm."

Chờ cho tiếng khụ tạm dừng, Đông Phương Kiệt dưới đáy lòng chửi bới hắn một chút. Khi ngẩng đầu đối mặt với hắn lần nữa, thái độ nàng bình tĩnh trở lại, đã mất sự bối rối khi vừa tỉnh lại.

"Tiểu nữ tử họ Triệu tên một chữ Linh, nhà ở thành Đông Hồ đồng nội, nghe nói bác ở Lân huyện sinh bệnh, mới muốn chạy qua đường tắt kia, nghĩ rằng trời tối dễ đi, không ngờ lại gặp phải việc này, cũng may Thành bộ khoái xuất hiện đúng lúc đã cứu ta."

"Thì ra là thế." Hắn hừ nhẹ, mắt đen hơi hạ, khóe môi hơi nhếch."Triệu cô nương, cô nương nghỉ ngơi thật tốt đi, trễ một chút ta lại đến thăm cô nương."

Vừa nói xong, thân hình cao lớn phút chốc cùng y bào phất lên, toàn thân rời đi.

Đông Phương Kiệt nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ đã đóng lại, một chút nghi ngờ xẹt qua trong lòng. Nàng tự nhận không có lộ ra sơ hở gì, vì sao phản ứng của Long Hạo Thiên lại kỳ quái như thế? Nơi đây không nên ở lâu, nàng vẫn là nhanh rời đi mới tốt.

Không tiếng động mở ra cửa phòng, xác định bốn bề vắng lặng, thân hình nàng nhảy, thi triển khinh công, vài cái lên xuống, không hề kinh động người nào thuận lợi rời đi.

Chỉ là, có thật như nàng suy nghĩ sao, không kinh động đến người nào sao?

Một bóng dáng cao lớn tránh ở chỗ tối, nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng rời đi, đôi mắt thâm thúy để lộ ra mạt dị quang sắc bén.

Tại sương phòng ở Long Phượng Lâu, thay đi một thân nữ trang, kéo xuống mặt nạ bên ngoài, Đông Phương Kiệt đang chuẩn bị đi đến nha môn.

Bỗng dưng, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa, cùng với thanh âm cố ý đè thấp của Thành Cương.

"Sư muội là muội sao?"

"Sư huynh."

Đông Phương Kiệt tiến lên mở cửa phòng ra, để Thành Cương đi vào phòng, liếc mắt ra ngoài cửa, xác định không có ai, mới đóng cửa phòng lại.

"Độc trên người muội thế nào rồi?"

Thành Cương lo lắng một đêm, sốt ruột đưa mắt nhìn qua lại xem kỹ nàng toàn thân cao thấp, mãi đến khi thấy nàng an toàn không việc gì mới buông tảng đá lớn trong lòng.

"Không có gì trở ngại." lời hắn nói khơi mào cơn tức trong bụng nàng, hai mắt bốc hỏa trừng mắt liếc hắn một cái."Sư huynh, sao huynh có thể đem muội đang hôn mê mà quăng cho Long Hạo Thiên!"

"Nói đến chuyện này, ta còn phải hỏi muội cho rõ. Không phải muội từng lộ ra sơ hở gì trước mặt Long Hạo Thiên chứ? Nếu không sao hắn lại quan tâm nữ tử xa lạ là muội sau khi dịch dung như vậy?"

Hắn còn nhớ rõ, tư thái giữ lấy của Long Hạo Thiên biểu hiện ra ngoài, rõ ràng khiến hắn không thể không nghi ngờ.

"Không thể nào."

Đông Phương Kiệt trảm đinh tiệt thiết nói, tuy rằng nàng cũng từng hoài nghi quá, nhưng là chuyện này căn bản là không có khả năng.

Trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt, ý nói vô cùng chắc chắn.

"Bất luận như thế nào, án tử này một khi kết án, muội lập tức hồi Lạc Dương."

"Để tránh tự nhiên đâm ngang, sư muội vẫn là tạm thời tránh một chút tốt hơn. Mặc kệ Long Hạo Thiên có nghi ngờ hay không, cũng không muốn để hai người tiếp xúc nhiều."

"Muội đã biết. Có thể hỏi ra thân phận tên hắc y nhân kia không?"

Ban đầu nàng đã tính phải đi về một chuyến, dù sao đại ca đã có lệnh, nàng còn chưa có lá gan cãi lời đâu.

"Tên hắc y nhân kia tự xưng là Tu La, tên nữ tử đào tẩu kia tên là La Sát, cùng Đồ Tể lúc trước chúng ta giết chết là quan hệ Tam huynh muội. Bọn họ phạm án lần này chủ yếu là hướng về phía sư huynh muội chúng ta, muội phải cẩn thận một chút. Còn nữa, cũng may Tu La không có phòng bị mới trúng kế, để muội bắt được, khi đến đại lao nha môn mới phát giác năng lực của người này lớn vô cùng, đã làm bị thương vài tên bộ quyết, suýt nữa còn để hắn đào thoát; Mà tên La Sát đào tẩu kia, toàn thân là độc, chỉ sợ lần tới lại càng không dễ dàng đối phó."

Thành Cương vừa rời đại lao, Tu La giờ phút này tay chân đều bị trói lại bằng xích sắt. Hai người này phạm nhiều vụ án, nhưng chính là vì báo thù mà đến. Không biết vì sao, hắn có loại dự cảm không tốt, làm hắn không khỏi lo lắng.

"Ta sẽ cẩn thận."

Bởi vì sơ suất của nàng mới khiến La Sát thừa cơ đào tẩu, lần tới nàng ta đừng mơ tưởng thoát được từ trong tay của nàng.

"Sư muội, thương thế của muội thật sự không có việc gì chứ?" Thành Cương vẫn là lo lắng hỏi.

"Muội không sao, mới vừa rồi muội đã uống giải độc đan do Tam ca điều phối, không có việc gì."

Đông Phương Đường ở trên giang hồ xưng danh hữu thần y, y thuật trác tuyệt, thông thạo nhân tâm nhân thuật, bất luận người cần chữa trị trong mắt ngườiđời là thiện hay ác; Bởi vậy, hắc bạch lưỡng đạo có không ít người chịu qua ân huệ của hắn, đối với hắn cực kì kính trọng.

"Ta đây an tâm. Nếu thân thể không có việc gì, đến dùng cơm trưa đi, thuận tiện thảo luận chuyện tróc nã La Sát như thế nào."

Thành Cương hiện tại toàn tâm toàn ý muốn sớm đem La Sát bắt quy án, để tránh có nhiều ngườibị hại.

"Được, việc này xác thực cần bàn bạc kỹ hơn."

Sư huynh muội sóng vai đi ra ngoài phòng, dọc theo đường đi vẫn không ngừng thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Màn đêm buông xuống, tất cả lại trở nên tĩnh mịch.

Trong bóng đêm, tồn tại một cỗ cảm giác khác thường làm Đông Phương Kiệt đang thiu thiu ngủ chợt bừng tỉnh, hét lớn vào người trong bóng đêm nhìn không rõ năm ngón tay:

"Là ai!"

Nàng nhanh chóng đánh đá lửa nhỏ mới thấy rõ một nam nhân cao lớn đang ngồi trên ghế.

"Long Hạo Thiên, sao ngươi lại ở đây?!"

Nàng kinh hô ra tiếng! Hắn đi vào phòng nàng từ khi nào vậy? Vậy mà nàng không hề phát giác gì, nếu là người có dã tâm muốn giết nàng, chỉ sợ nàng sớm đã chết không dưới trăm lần.

"Dọa ngươi rồi."

Tiếng nói hùng hậu mang ý cười, ngay sau đó, hắn châm nến, trong phòng nháy mắt rực sáng, cũng giúp cho Đông Phương Kiệt có thể thấy rõ rượu và thức ăn trên bàn.

Không thể nào? Nam nhân này xuất quỷ nhập thần đi vào phòng nàng là vì muốn tìm nàng uống rượu sao? Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.

"Nếu dậy rồi thì tới đây cùng ta uống rượu đi."

Mắt đen liếc nhìn nàng, cho dù đi ngủ, vẫn là mặc quần áo chỉnh tề. Nàng đây là đang phòng bị cái gì? Hay là sợ bí mật của mình bị vạch trần?

"Vương gia, người gần đây tựa hồ rất thường mất ngủ. Có cần ta tìm đại phu giúp người hay không? bệnh nhẹ không chữa sẽ thành bệnh nặng, không tốt đâu."

Đông Phương Kiệt tựa như hảo tâm, kì thực lại mắng chửi người, hắn không cần hai ba ngày lại đến quấy nhiễu giấc ngủ của nàng vậy chứ.

"Ngươi đang quan tâm ta?"

Trong đôi mắt đen của Long Hạo Thiên tràn ngập hứng thú, nhìn nàng một bộ dáng tinh thần không tốt.

"Đây là đương nhiên. Vương gia thân phận tôn quý ra sao, tất nhiên là không thể khinh thường."

Tiếng nói trong trẻo mang theo vài phần trào phúng, lại như thể bất đắc dĩ, vẫn là thong thả bước tớingồi xuống trước mặt hắn: Nhìn chằm chằm bàn đầy rượu và thức ăn, một chút khẩu vị cũng không có. Nam nhân này thật sự là ăn no rảnh rỗi, buổi tối không ngủ, lại đến quấy rầy nàng, ban ngày tinh thần lại vẫn sáng láng tìm nàng gây phiền toái, phần công lực này, nàng tự cảm thấy không bằng.

"Ta đi ngang qua nha môn nên mới tiện ghé sang chỗ sư huynh đệ ngươi, nghĩ ra đối sách chưa?"

Đôi mắt đen hơi hạ, thay nàng châm ly rượu, không chút để ý hỏi.

"Đa tạ Vương gia quan tâm. Tạm thời vẫn chưa."

Miễn cưỡng khích lệ tinh thần, đem rượu trong chén một ngụm uống cạn, thần trí nháy mắt thanh tỉnh không ít.

"Lúc hoàng hôn, ngươi đang ở đâu?"

Mắt đen của Long Hạo Thiên như đuốc nhìn thẳng nàng, không buông tha vẻ mặt trên mặt nàng dù rất nhỏ, chờ xem nàng trả lời như thế nào.

"Ta...... có chuyện quan trọng khác vội vã đi giải quyết."

Tay nâng chén của Đông Phương Kiệt hơi cứng lại, hai tròng mắt hơi hạ, nhạt nói.

"Có chuyện gì mà quan trọng hơn so với việc tróc nã hai hung đồ vậy? Nếu lúc ấy ngươi ở đó, cũng sẽ không để La Sát đào tẩu."

"Đúng vậy, Vương gia nói phải." Một phen mồ hôi lạnh chạy dọc lưng nàng.

"Ngươi còn chưa trả lời ta, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?"

Long Hạo Thiên không chút nào thả lỏng ép hỏi, nhìn thấy động tác của nàng không tự giác nhếch môi dưới.

"Xin Vương gia thứ tội. Ta không nên vì việc tư mà ảnh hưởng đến phá án."

Đông Phương Kiệt ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời không ngại nhìn thẳng hắn, tự tin không có khả năng bị hắn nhìn ra thân phận.

"Nha, thú vị. nghe nói những nơi Ngọc Diện thần bộ đến, đều làm cho các nữ tử vây quanh, sẽ không phải vì nữ nhân chứ?"

Khuôn mặt tuấn tú của Long Hạo Thiên tựa tiếu phi tiếu, trong đôi mắt tràn ngập hứng thú, vì câu trả lời này làm hắn có cảm giác vô cùng thú vị.

"Vương gia chê cười."

Đông Phương Kiệt không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nam nhân này đêm nay là ý định đến tìm nàng gây phiền toái sao!

Long Hạo Thiên cười không nói, không hề tiến sát, măt đen thật sâu dừng ở nàng hồi lâu, lâu đến nỗi Đông Phương Kiệt cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tiếng nói hùng hậu giống như không chút để ý lại như mang theo mấy phần thật sự, nhạt nói:

"Đông Phương Kiệt, nhớ kỹ lời của ta. Nếu ngươi là nữ tử, ngươi đừng mơ tưởng tránh được lòng bàn tay của ta."

Thân hình Đông Phương Kiệt chấn động, hai tròng mắt kinh ngạc vừa nhấc, đã tiến đến đôi mắt thâm thúy khí phách của hắn.

Đây là lần thứ hai hắn nói ra lời nói này.

Trong gang tấc, nháy mắt hiện lên một cỗ kinh hoàng, làm cho nàng không thể không hoài nghi, hắn đã biết chút gì rồi, bằng không vì sao lại lần nữa nói ra lời này.

"Vương gia, ngài thật thích nói giỡn, cho dù dung mạo ta hơn nữ tử, nhưng dù sao vẫn là nam nhân, hơn nữa là Ngọc Diện thần bộ đương kim Thánh Thượng tứ phong, mong rằng Vương gia về sau đừng nói lời này nữa."

Đông Phương Kiệt giương lên giọng cả giận nói, biểu hiện cứng ngắc trên khuôn mặt tuấn mỹ, có lẽ sư huynh hoài nghi là đúng, xem ra sau này nàng đối mặt với Long Hạo Thiên nên cẩn thận hơn mới được.

"Đường đệ ta, tuy rằng là đương kim Thánh Thượng cũng khó tránh có lúc hồ đồ."

Trước mắt không phải là một ví dụ rõ ràng sao?

"Vương gia, đã không còn sớm, vẫn là mời trở về đi."

Đông Phương Kiệt cũng không khách khí mở miệng đuổi người, còn để hắn ở đây nữa, sợ hắn lại nói ra những lời làm nàng kinh hãi run rẩy mất.

"Cũng đúng. không còn sớm, ta cũng nên cáo từ."

Long Hạo Thiên biết nếu còn bức tiếp, chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng, đêm nay nàng chịu như vậy là đủ rồi.

"Xin thứ cho tại hạ không tiễn."

Đông Phương Kiệt ngầm thở ra. Tên ôn thần này vẫn là đi nhanh chút thì tốt, nhờ hắn ban tặng, bây giờ buồn ngủ của nàng đã hoàn toàn biến mất, đáy lòng còn lo sợ bất an không yên.

Long Hạo Thiên đi đến trước cửa, thân hình cao lớn xoay người một chút, vừa vặn nghênh thị biểu tình thoải mái trên mặt hắn, khóe môi gợi lên một chút cười khó lường.

"Đông Phương Kiệt, ngươi có biết vì sao đêm nay ta lại đến không?"

"Vương gia không phải muốn đến tìm ta uống rượu sao?"

"Không phải." Mắt đen nhìn thẳng đáy mắt nàng."Ta chỉ là lo lắng thương thế của ngươi, bất quá hiện tại nhìn ngươi bình an vô sự, ta cũng an tâm."

Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Kiệt đại biến, mạnh xả ra một chút tươi cười.

"Ta không hiểu ý Vương gia ngài."

Long Hạo Thiên giương giọng cười to, mở cửa phòng, bước ra ngoài, tiếng nói hùng hậu phiêu tán trong đêm yên tĩnh.

"Đông Phương Kiệt, ta muốn xem ngươi muốn giả ngu tới khi nào."

Sắc mặt tuấn mỹ của Đông Phương Kiệt hơi trầm xuống, nắm chặt chén trong tay, thật lâu......


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)