← Ch.17 | Ch.19 → |
Buổi tối hơn 11 giờ, bình dịch còn hơn phân nữa. Phòng truyền to như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
Không gian xung quan yên tĩnh, tiếng chuông quen thuộc bất thình lình vang lên: “Mẹ bạn tìm bạn, ba bạn tìm bạn, anh bạn tìm bạn…”
Sợ đánh thức cô, Hoắc Duẫn Đình vội vàng móc túi áo khoác cô, trên màn hình di động xinh xắn hiện lên ba chữ “Mẫn đại nhân”.
Mới vừa ấn phím nghe, đối phương liền tuôn trào một chuỗi: “Vạn tiểu Phi, cậu đã chạy đi đâu? Đưa cái gì mà đi lâu như vậy? Ký túc xá đã muốn đóng cửa, cậu đêm nay ngủ trên đường đi!”
Hoắc Duẫn Đình đem điện thoại cách xa lỗ tai, sau khi xác định cô nói xong, giọng mới đè nặng đáp lại: “Xin chào, tiểu Phi không khỏe, cho nên tôi đưa cô ấy đi bệnh viện. ”
“A?” Thiệu Mẫn không đoán trước đáp lời cô không phải Vạn Quý Phi, bỗng chốc sửng sốt. Hơn nữa ngày mới khôi phục vẻ dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Anh là…” Hai chữ anh trai còn chưa nói ra, Hoắc Duẫn Đình đã trả lời: “Tôi họ Hoắc, là bạn của tiểu Phi. ”
“Nga? Hoắc?” Xú nha đầu thế nhưng nói dối mình! Thiệu Mẫn vuốt cằm, thản nhiên hỏi: “Tiểu Phi hiện tại như thế nào?”
“Cô ấy sốt hơn 39 độ, đang ở đây truyền dịch. ”
“Nghiêm trọng như vậy a, tôi còn tưởng rằng cô ấy chỉ bị mệt một chút. ” Cô lầm bầm lầu bầu hai câu, lại nghiêm trang tự giới thiệu: “Tôi là bạn cùng phòng tiểu Phi, tên Thiệu Mẫn. Cô ấy vừa rồi hẳn là xuống dưới lầu tìm anh đi? Nhưng giờ ký túc xá đã đóng cửa, cô ấy không thể quay về. ”
“Ừh, tôi đêm nay sẽ thu lưu cô ấy. ”
Người bên kia đầu điện thoại quả nhiên nhất thời vẻ mặt xấu xa. ”Vậy phiền toái anh, cần phải trân trọng bệnh nhân, không thể khi dễ cô ấy nga. ”
Hoắc Duẫn Đình hơi nhíu mày “Tôi sẽ không hướng bệnh nhân xuống tay, yên tâm. Nga, nếu cô ấy ngày mai không trở lại, giúp cô ấy xin phép. ”
“Được, không thành vấn đề!”
“Cám ơn. ”
“Không cần khách khí. ”
Sau khi ngắt điện thoại, Hoắc Duẫn Đình cười cười.
“Em có nhắc tới tôi với bạn học sao? Bằng không cô ấy làm sao mà biết tôi khi dễ em?” Hắn cầm lấy khăn tay giúp cô lau mồ hôi, nhẹ giọng hỏi. Như dự kiến, bên trong phòng không có người đáp lại, cô ngủ thật sự trầm.
Khi ngủ say cô như thiên sứ nhỏ, yên tĩnh, nhu thuận, nhưng hắn vẫn là thích xem bộ dáng khi tỉnh táo của cô.
Khuôn mặt của cô một bộ biểu tình thực phong phú, thời điểm vui vẻ cười đến lông mi cong cong, khi đùa giỡn tự cho mình thông minh trong mắt lóe linh khí giảo hoạt, thời điểm mất hứng cái mũi cùng với khuôn mặt nhăn giống như bộ da ch*, khi tức giận miệng lại đô lên như heo con.
Vô luận trên người cô có biểu tình như thế nào, đều làm cho hắn muốn cười. Hoắc Duẫn Đình vén tóc mái ẩm ướt thành một đoàn trên trán của cô, ngón tay lưu luyến không rời ở trên khuôn mặt trơn mềm này.
Muốn cô, nghĩ muốn đem cô —- làm của riêng! Cho dù biết trong lòng cô có người khác!
Muốn cầm tù một người không khó, chỉ cần tốn chút tâm tư, đúng không? Hoắc Duẫn Đình vỗ về lông mi thanh tú cô, trong mắt lóe kiên định.
Bình dịch thứ nhất sau nữa giờ thì xong, thay đổi bình thứ hai, tiếp tục chờ đợi. Một lát sau, bệnh nhân nằm ở trên giường thoáng một cái đảo thân mình, không cẩn thận chạm trúng tay châm kim, đau đến mức rên rỉ ra tiếng.
Hoắc Duẫn Đình đang ngủ gà ngủ gật ngay lập thời thanh tỉnh, nhìn đến bình truyền dịch trong suốt có lẫn hồng sắc, liền vội vàng đè tay cô lại.
Vạn Quý Phi chậm rãi mở mắt ra, mặt bộ nhăn nhó, hé ra cái miệng đáng thương hề hề miếu máo, nhìn thấy hắn câu nói đầu tiên đó là: “Hoắc Duẫn Đình… Sư huynh không thích tôi. ”
Vừa rồi, cô lại mơ thấy một màn đêm đó trên hành lang ở khách sạn Tiếu Hà lạnh lùng xoay người, mới cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy hắn tựa như giữa đại dương rộng lớn tìm được một thanh gỗ víu giữ, liền ủy khuất nói hết ra.
Bàn tay Hoắc Duẫn Đình cứng đờ, đôi mắt sáng sủa nhất thời trở nên phức tạp thâm trầm. Thế nhưng cô là bệnh nhân, hắn không thể phát tác, chính là vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào.
Không lấy được sự an ủi, Vạn Quý Phi cực kỳ thất vọng, phát sốt làm cho cô toàn thân cảm thấy mệt mỏi, khốn đốn cực kỳ liền nhắm mắt lại, tay vừa mới giật giật, lập tức lại bị đè lại.
“Đừng lộn xộn!”
Thanh âm nói chuyện thập phần uy nghiêm, Vạn Quý Phi mếu máo, nước mắt lại không không chịu thua kém đổ ập xuống. Vì sao sinh bệnh người còn không nhận được sự an ủi?
“Cô…” Hoắc Duẫn Đình âm thầm nắm quyền đầu, cố gắng áp chế xao động trong lòng, cứng ngắc an ủi: “Đừng suy nghĩ miên man nữa. ”
“Hoắc Duẫn Đình…” Cô sâu kín kêu tên của hắn, mở ra mắt, vẻ mặt đau khổ: “Anh có thích người nào hay không?” Anh có hiểu cái loại tâm tình lo được lo mất này hay không?
Hoắc Duẫn Đình trừng mắt nhìn cô, trên mặt không chút biểu tình.
“Ai. ” Cô than nhẹ, giống như chính mình hỏi cái vấn đề thực ngu ngốc. Hắn như thế nào lại đem chuyện riêng tư như vậy nói cùng cô? Thật không tốt.
“Có!” Ngoài mong đợi, hắn còn thật sự trả lời.
“Ai?” Bởi vì có bát quái, cho nên rất có tinh thần.
“Không nói cho cô!”
“Thối!” Vạn Quý Phi hung ác nhìn hắn liếc mắt một cái, tự nhiên lại đình trệ hứng thú của người ta, chán ghét!
Sờ sờ trán, giống như không còn sốt nữa, tuy rằng vẫn cảm thấy mệt chết đi, bất quá không cảm thấy choáng váng đầu. Giãy dụa muốn đứng lên, hắn tức giận hỏi: “Lại muốn như thế nào?”
Cô nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Đi toilet. ”
Hoắc Duẫn Đình bất đắc dĩ đứng dậy, cầm theo cây treo bình dịch. Vạn Quý Phi tìm được dép lê của mình, vội vàng xuống giường. Vận thân đi nhanh về phía trước, hai mắt lờ mờ, lập tức đã được người đỡ lấy.
“Đi chậm một chút. ”
“Việc gấp việc gấp!” Cô kéo cánh tay hắn dậm thẳng chân.
Hoắc Duẫn Đình tĩnh lặng, nửa ôm nửa lôi kéo cô bước nhanh đi đến toilet, đem bình truyền dịch treo vào trên móc ở góc tường.
Vạn Quý Phi giữ nguyên tư thế đứng đấy, mới ý thức được hắn còn không đi, xấu hổ hô to: “Anh còn không đi ra ngoài?”
“Tôi nghĩ đến cô cần tôi hỗ trợ thoát quần. ”
“Cút!” Ai muốn anh hỗ trợ! Lưu manh!
Hắn cười meo meo rời khỏi toilet, đóng cửa lại. Người ở bên trong lập tức lại rít gào một câu: “Cút xa một chút!” Gần như vậy sẽ nghe được thanh âm nước chảy đi!
Thẹn thùng thành như vậy, Hoắc Duẫn Đình không tiếng động cười to. Vài bước đi đến bên cửa sổ cách toilet không xa, bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có xa xa trên đường cái có vài ngọn đèn. Hắn mở cửa sổ, để cho gió thổi vào.
Phải làm như thế nào mới tốt đây? Trực tiếp ăn luôn hay vẫn là chậm rãi?
Trong toilet, Vạn Quý Phi nghiêng tai nghe tiếng bước chân đi xa, mới thật cẩn thận thoát quần ngồi xổm xuống. Giải quyết vấn đề sinh lý cần kịp thời, trong đầu có chút hoảng hốt: Khi nào thì bắt đầu, cô cùng hắn trở nên thân mật như vậy? Loại cảm giác này thật quá quỷ dị.
Từ toilet đi ra, liền thấy hắn đứng ở bên cửa sổ hút thuốc. Khói nhẹ lượn lờ, sườn mặt của hắn nhìn có điểm tịch mịch.
Phát hiện cô đứng ngốc ở bên kia, Hoắc Duẫn Đình nhanh chóng dụi điếu thuốc đi trở về đến, tay tự nhiên tiếp nhận cái bình. Một cỗ mùi trong không khí phiêu tán, Vạn Quý Phi nhăn mặt nhăn mũi: “Thật thối!”
Hắn nhún nhún vai, cô nhịn không được lại bổ sung thêm câu: “Đừng hút thuốc nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe. ”
“Cô muốn tôi cai thuốc sao?”
“Thối, ai quản anh. ” Nói cho cùng giống như có thể vì cô mà cai thuốc, Vạn Quý Phi mới mặc kệ chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác của hắn, miễn cho nói nhiều lại sai nhiều.
Quay về giường, nhìn bình truyền dịch còn hơn phân nửa bình. Ngủ vài lần, dáng vẻ ủ rũ đã hòa toàn tiêu tán. Hắn vào phòng toilet, khi đi ra khóe miệng có dính vệt nước. Sẽ không phải đi súc miệng đi? Vạn Quý Phi trong đầu suy đoán, sẽ là vì lời của cô sao? Có khả năng sao?
“Khát không?” Hắn lấy khăn tay lau khóe miệng.
Vạn Quý Phi liếm liếm khóe môi khô cạn, mới phát hiện mình thật sự khát, vì thế gật gật đầu. Kỳ thật không chỉ khát, cô còn đói nhưng là ngượng ngùng nói ra.
Hắn đi rót nước lại đây, nhìn cô ngấu nghiến uống cạn, lắc đầu. ”Buổi tối có ăn cái gì không?”
Vạn Quý Phi đem miệng đầy nước nuốt vào, đang cầm cái chén không vô tội lắc đầu.
Hắn khép đôi mắt, thản nhiên nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó, đừng có đi đâu cả, tôi đi ra ngoài một chút. ” Nói xong liền đi.
Hắn là đi mua thức ăn giúp cô đi? Vạn Quý Phi mắt trừng cánh cửa phòng, cắn cắn môi, trong lòng vạn phần ngóng trông.
Ước chừng 20 phút sau, cô chờ đến ngủ gà ngủ gật, hắn mới trở về. Nhìn thấy cái hộp hắn cầm trong tay, cô cao hứng nhếch môi.
“Thật đói!” Cô cũng không khách khí, lấy bàn tay không bị châm đoạt lấy cái hộp đặt bên quầy nhỏ cạnh giường, nóng vội mở ra. Cháo hương xông vào mũi, còn có làn khói trắng lượn lờ, cô nhận ra được chính là cháu hoa của Trân Bảo trai. Hít một hơi cho dù có là cháo hoa, cũng đủ khiến cho cô thèm ăn.
“Cẩn thận nóng. ” Thấy cô gian nan dùng tay trái đem thìa đưa vào miệng, hắn hảo tâm nhắc nhở.
Kết quả cô thật sự bị nóng, cái lưỡi nhỏ đau tựa như kiến cắn, theo thói quen tính dùng tay phải quạt quạt, vừa mới nâng lên mới nhớ lại bị châm, cảm thấy cực kỳ ảo não. Hắn lắc đầu, tay lấy cái muỗng nhỏ từ cô, đem muỗng cháo nâng lên, trộn lẫn vài cái, múc một miếng thổi lại thổi, mới đưa đến bên miệng cô. ”Ăn. ”
Vô tâm vô phế, cô cũng không lưu ý động tác này có bao nhiêu thân mật, một lòng chỉ đặt trên nghiệp ăn, thực tự nhiên đem thìa ngậm vào.
Hắn cứ như vậy một ngụm một ngụm uy cô, một ngụm cuối cùng cũng ăn xong, cô vuốt cái bụng dựa vào đầu giường, thỏa mãn đánh cái ợ.
“No rồi?”
“Ân. ” Cô gật gật đầu. Hắn nhận lấy cái hộp, ném tới thùng rác bên ngoài, sau đó lại rót một ly nước ấm qua đây, từ trong túi lấy ra một bao gì đó.
“Uống thuốc. ”
Vạn Quý Phi ngoan ngoãn đem dược nuốt vào.
Hoắc Duẫn Đình lập tức đem cốc nước duy nhất cầm lại, đi vào toilet một đường trở lại. Ánh mắt của cô vẫn đuổi theo, cho đến hắn trở lại, mới than thở: “Hoắc Duẫn Đình, kỳ thật anh là người tốt. ”
Hắn sửng sốt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Hắn thế nhưng, vô duyên vô cớ được nhận định thành người tốt a?
“Trước kia tôi luôn cảm thấy anh rất xấu, vừa thích đùa giỡn trêu cợt tôi, lại tính kế tôi, bất quá trải qua đêm nay, tôi đối với anh đã thay đổi. ” Cô chưa để ý tới ánh nhìn chằm chằm của hắn, cứ luôn miệng nói liên miên.
Hoắc Duẫn Đình kéo ghế dựa bên giường qua ngồi xuống, ôm lấy ngực: “Cho nên, cô quyết định báo đáp tôi thật tốt?”
“Cái gì chứ? Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!” Cô vẫy vẫy tay, đùa giỡn giống như tiểu vô lại.
“Có ân quan trọng phải được báo đáp!” Thanh âm leng keng mà có lực.
“Tốt thôi! Nếu về sau anh còn muốn chụp ảnh, tôi sẽ vì nghĩa mà làm!” Chỉ biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tính kế với cô như vậy, Vạn Quý Phi bĩu môi, có chút bất mãn.
“Đây là tất nhiên! Cô phải nhớ kỹ, hôm nay vì cô trả giá như thế, tương lai tôi có cái yêu cầu gì, cô cũng không thể cự tuyệt!”
“Kia cũng phải ở trong phạm vi năng lực mới được!” Chẳng lẽ vi phạm pháp luật cô cũng phải đáp ứng sao?
“Yên tâm, tuyệt đối là cô có thể đảm nhiệm. ”
“Ok. ” Cô không quá tình nguyện hứa hẹn.
Hoắc Duẫn Đình cười cười, con ngươi đen sau thấu kính hiện lên một đạo tinh quang.
Có những lời này của cô là tốt rồi!
← Ch. 17 | Ch. 19 → |