Mr Đà Điểu của tôi
← Ch.059 | Ch.061 → |
Cố Minh Tịch không cho Bàng Sảnh biết Cố Quốc Tường đã nói chuyện gì với cậu. Cậu không thể nói ra thành lời, bởi lẽ chuyện đó thực sự quá nhục nhã.
Cậu để mặc bản thân trốn tránh trong căn phòng nhỏ của Bàng Sảnh, hưởng thụ cái ôm và sự quan tâm trong im lặng của cô. Dù biết là cái ôm này hoàn toàn không liên quan đến tình yêu, trong lòng Cố Minh Tịch vẫn ngọt như đường.
Lúc Bàng Sảnh buông tay khỏi cơ thể cậu, cả hai đều thấy xấu hổ. Cố Minh Tịch ngồi thẳng lưng dậy rồi nói: "Anh về đây."
Bàng Sảnh tiễn cậu ra tận cửa, nói: "Nếu có chuyện gì không vui, anh cứ nói với em nhé."
Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
Lúc cậu về nhà Lý Hàm đang giặt quần áo. Thấy con trai mở cửa đi vào, chị không hỏi han gì, chỉ nói: "Về rồi hả?"
"Vâng." Cố Minh Tịch đeo cặp về phòng mình, "Mẹ, con đi làm bài đây."
Lý Hàm thờ ơ đáp: "Ừ, làm xong thì đi ngủ sớm, đừng có làm đến tận đêm khuya đấy."
Về phòng Cố Minh Tịch lắc người để cặp sách rơi xuống đất. Cậu ngồi trên ghế, dùng hai chân mở cặp ra rồi dùng ngón chân kẹp một phong bì rất dày ra ngoài.
Trong phong bì có mười nghìn tệ, Cố Quốc Tường nói đây là tiền tiêu vặt của cậu. Lúc đó hai bố con đang ăn cơm với nhau, Cố Quốc Tường nói: "Minh Tịch, không có bố ở bên cạnh, con muốn ăn gì, chơi gì thì tự mua về dùng. Con lớn rồi, bố không thể chăm sóc cho con được mãi, con phải biết cách tự lo cho bản thân."
Rồi chẳng màng đến sự phản đối của cậu, Cố Quốc Tường đã nhét tiền vào cặp sách Cố Minh Tịch.
Mục đích anh ta tìm đến là muốn nhờ Cố Minh Tịch khuyên Lý Hàm giúp.
Đó là một chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng.
Câu mở đầu được Cố Quốc Tường sử dụng là: "Minh Tịch, con có muốn bố về nhà không?"
Muốn chứ, dĩ nhiên là muốn rồi.
Cố Minh Tịch biết bố mẹ mình có tình cảm với nhau, cậu cũng biết cơ thể tàn tật bất ngờ của mình đã tạo thành một đả kích rất lớn đối với Cố Quốc Tường. Mười mấy năm đã qua nhưng Cố Quốc Tường vẫn chưa thể phục hồi tâm lý sau đả kích đó. Vết rạn nứt trong mối quan hệ của hai vợ chồng không khỏi có liên quan đến sự cố khiến cậu tàn tật.
Cố Minh Tịch chỉ cúi đầu, dùng ngón chân kẹp đũa tập trung ăn cơm. Sau khi nghe thấy câu hỏi của Cố Quốc Tường, cậu ngước lên nhìn bố mình rồi hỏi: "Bố có muốn về nhà không ạ?"
Cố Quốc Tường châm một điếu thuốc rồi tháo kính đặt xuống mặt bàn. Anh ta hướng ánh mắt nhìn Cố Minh Tịch thật kỹ, cậu đã lớn rồi, gương mặt toát lên vẻ thông minh lanh lợi, còn cao hơn cả mình. Cố Quốc Tường dùng tay bóp trán rồi nói: "Dĩ nhiên là bố muốn về nhà, bố cũng không nỡ xa hai mẹ con. Nhưng bây giờ... Bố mong con giúp bố một việc, đó là về khuyên mẹ con. Chỉ cần mẹ con chịu đồng ý, từ giờ trở đi bố sẽ mãi ở bên hai người, chuyện xảy ra trước đây chúng ta hãy quên hết đi và đừng bao giờ nhắc đến nữa."
Cố Minh Tịch nghi hoặc hỏi: "Việc gì ạ?"
Và sau đó Cố Quốc Tường đã cho Cố Minh Tịch biết về kế hoạch của mình.
Anh ta quyết định sinh thêm một đứa con nữa, bất kể là con trai hay con gái, sau khi đứa trẻ ra đời, anh ta sẽ cho mẹ đứa trẻ một món tiền, người phụ nữ đó đã hứa là sẽ không bao giờ quay về thăm con mình. Cố Quốc Tường nói sẽ đưa đứa bé đó về nhà để mình và Lý Hàm cùng nuôi dưỡng. Đứa trẻ trên danh nghĩa sẽ là con ruột của Cố Quốc Tường và Lý Hàm vì vợ chồng họ được sinh hai con. Chỉ cần có đứa trẻ này, từ giờ trở đi Cố Quốc Tường sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm này một lần nào nữa.
Anh ta sẽ về nhà, sẽ dành toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ con, không bao giờ có bất cứ tâm tư nào khác nữa.
Là một cậu bé đang trưởng thành, xưa nay Cố Minh Tịch luôn là người biết điều. Cậu hiểu mình không có lập trường để đưa ra quyết định thay cho Lý Hàm, thậm chí trong thâm tâm cậu còn muốn bố mẹ có thể làm lành với nhau và có được một người con khỏe mạnh. Thế nhưng khi nghe Cố Quốc Tường nói ra những lời này, trái tim cậu vẫn không khỏi lạnh lẽo.
Không ngờ Cố Quốc Tường lại ngang nhiên cho rằng Lý Hàm sẽ đồng ý nuôi dạy đứa trẻ của anh ta và một người phụ nữ khác, đơn giản chỉ để chồng mình về nhà. Cố Quốc Tường cho rằng giữa hai vợ chồng vẫn còn tình cảm nên sau khi có được một đứa con khỏe mạnh có thể kế thừa huyết thống của mình, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu, bỏ qua tất thảy những chuyện không vui đã qua. Có lẽ tư tưởng nam quyền đang chiếm cứ tâm trí anh ta, Cố Minh Tịch nhận ra cha mình chẳng mảy may cảm thấy hối hận chút nào, vẫn nói năng chậm rãi, câu từ rõ ràng lưu loát, hình như còn cho rằng đây là một biện pháp vừa hoàn hảo lại hợp lý.
Cố Minh Tịch hỏi: "Tại sao bố lại tìm con? Tại sao bố không trực tiếp tìm mẹ?"
"Trước đây đã có lần bố nói với mẹ con nhưng mẹ con không đồng ý." Dường như Cố Quốc Tường không thể hiểu được sự cố chấp của Lý Hàm: "Bố nói với mẹ con là chắc chắn đứa trẻ sẽ ra đời, cho dù ai là mẹ đẻ, bố cũng nhất định phải sinh một đứa nữa. Nếu mẹ con có thể chấp nhận đứa trẻ đó thì gia đình bốn người chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Bố sẽ không tệ bạc với con, sau này con tìm việc, tìm người yêu, lấy vợ cần nhà riêng bố đều sẽ dốc toàn lực. Con là con trai của Cố Quốc Tường, không đời nào bố để con sống khổ cực. Nhưng nếu mẹ con không thể chấp nhận lời đề nghị của bố, vậy bố mẹ cũng chỉ còn cách ly hôn. Đối với bố, với mẹ và với cả con nữa, ly hôn đều chẳng mang lại bất cứ lợi ích nào cả! Nhất là với con, Minh Tịch, bố mẹ đã nói chuyện với nhau, dù mẹ con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho con. Xa bố, tương lai của con sẽ ra sao?"
Nghe xong những lời này, Cố Minh Tịch chỉ đáp lại Cố Quốc Tường một câu: "Bố, con xin lỗi những chuyện này bố vẫn nên nói thẳng với mẹ thì hơn. Con tôn trọng ý kiến của mẹ, nếu mẹ đồng ý con sẽ không nhiều lời, còn nếu mẹ không đồng ý, con tuyệt đối sẽ không khuyên nhủ."
Nghe câu trả lời đó của cậu, Cố Quốc Tường không nói gì thêm nữa. Ăn cơm xong, anh ta lái xe đưa Cố Minh Tịch về khu tập thể kim khí. Sau khi Cố Minh Tịch xuống xe, Cố Quốc Tường bước xuống đeo cặp giúp cậu rồi hỏi: "Dạo này học hành có vất vả lắm không?"
Cố Minh Tịch đáp: "Cũng bình thường ạ."
"Cuối kỳ trước con xếp thứ mấy?"
Cố Minh Tịch cúi gằm mặt: "Con xếp thứ mười hai."
"Sao lại kém đi nhiều vậy?!" Cố Quốc Tường thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của đứa con trai trẻ tuổi, anh ta bất giác đưa tay xoa đầu cậu: "Năm sau là thi đại học rồi, con phải cố lên!"
Cố Minh Tịch gật đầu. Vô tình Cố Quốc Tường lại liếc mắt nhìn qua hai bên tay áo trống không buông thõng bên người Cố Minh Tịch, như bị đau mắt, anh ta quay phắt đầu đi.
"Bố đi đây, nếu hai mẹ con có việc gì cứ gọi điện cho bố." Nói xong anh ta lên xe.
Cố Minh Tịch đứng bên đường, nhìn chiếc xe của bố vội vã hòa vào dòng xe cộ trên phố rồi nhanh chóng biến mất không còn hình bóng.
Cậu chợt nhận ra có lẽ bố mình sẽ không bao giờ về nhà nữa.
***
2002 là năm diễn ra World Cup, giải đấu năm nay được diễn ra tại Nhật Bản và Hàn Quốc, đội Trung Quốc lại được lọt vào vòng chung kết. Đối với fan hâm mộ bóng đá, vừa được xem những trận đấu mà không cần thức đêm vừa được chứng kiến đội nhà thi đấu quả là một bữa ăn thịnh soạn ngàn năm mới có một lần.
World Cup khai mạc vào ngày ba mươi mốt tháng năm, học kỳ hai còn lâu mới kết thúc, các học sinh cuối cấp bận ôn thi đại học không có thời gian xem đá bóng nhưng lớp mười một thì lại không chăm chỉ đến mức này.
Trong lúc tập đánh bóng bàn ở nhà thi đấu, Bàng Sảnh vô cùng xao nhãng, tầm mắt cô cứ hướng mãi về Tạ Ích đứng cách đó không xa. Tạ Ích mặc đồng phục màu trắng của đội bóng đá quốc gia Trung Quốc, mặc dù các cầu thủ quốc gia thi đấu không ra gì nhưng đồng phục lại rất đẹp. Bộ đồ trên người Tạ Ích trắng phau như tuyết, tôn lên gương mặt đẹp như tranh của cậu, càng thêm vẻ tuấn tú vô địch.
Trịnh Xảo Xảo ném mấy trái bóng bàn vào gáy Bàng Sảnh: "Đừng nhìn nữa! Mắt sắp rơi ra rồi kìa!"
Bàng Sảnh vui vẻ chạy đi nhặt bóng rồi quay lại vui vẻ kéo tay Trịnh Xảo Xảo, khẽ thủ thỉ: "Tạ Ích hôm nay đẹp trai nhỉ?"
"Tạ Ích ngày nào chẳng đẹp trai." Trịnh Xảo Xảo hất vợt ra bên ngoài, "À, Cố Minh Tịch nhà cậu cũng đẹp trai không kém."
Bàng Sảnh cười khúc khích, "Đúng rồi, Cố Minh Tịch nhà tớ cũng là một handsome boy mà."
Trong lúc đợi Bàng Sảnh tập đánh bóng bàn xong để cùng nhau về nhà, Cố Minh Tịch cúi đầu thật thấp tập trung học thuộc lòng tiếng Anh. Trịnh Xảo Xảo thực sự khâm phục cậu, quay sang nhìn vẻ mặt vô tri vô giác của Bàng Sảnh, cô nàng nghiến răng nói: "Đúng là có phúc mà không biết hưởng!"
Bàng Sảnh không hiểu: "Cậu nói gì thế?"
"Tớ nói cậu trong bát có thịt nạc không ăn lại chăm chăm nhìn vào miếng thịt mỡ trong nồi."
Bàng Sảnh nhìn cô bạn gái bằng ánh mắt khó hiểu, "Cậu nói gì vậy, sao tớ nghe mà không hiểu?"
Trịnh Xảo Xảo chẳng buồn đáp lời cô nữa.
Mọi người tập bóng bàn xong thì Tạ Ích ra ngoài sân thu dọn đồ đạc, Bàng Sảnh đứng gần Cố Minh Tịch giúp cậu cất sách tiếng Anh vào cặp. Thấy hai người, Tạ Ích bèn đi về phía này, nói với Bàng Sảnh: "Này Cua, tối thứ bảy tuần này có trận Trung Quốc gặp Brasil, cậu qua nhà tớ xem nhé?"
Bàng Sảnh ngẩn ra, lắp bắp hỏi: "Mấy... Mấy giờ? Có... có những ai?"
Tạ Ích đọc tên mấy người bạn cùng lớp cả nam lẫn nữ rồi nói: "Tám rưỡi tối nhé."
Bàng Sảnh vui lắm, vừa định gật đầu thì Cố Minh Tịch cất tiếng: "Muộn quá, xem hết trận cũng gần mười một giờ, con gái về nhà muộn quá không an toàn!"
Bàng Sảnh cảm thấy cậu nói cũng có lý nên không khỏi phân vân, Tạ Ích liền bảo: "Vậy cậu cũng đi đi, Cố Minh Tịch. Xem hết trận tớ sẽ nhờ lái xe nhà tớ đưa các cậu về, cậu và Cua ở cùng một khu đúng không?"
Cố Minh Tịch nhìn Tạ Ích bằng ánh mắt ngạc nhiên, lúc này Tạ Ích đã đeo cặp lên vai và nói: "Quyết định thế nhé, Cua biết đường, nhớ đến sớm một chút, tớ sẽ tổ chức tiệc nướng ở sân nhà tớ, ăn no rồi mới có sức xem đá bóng được!"
Nói xong cậu không quên nháy mắt với Bàng Sảnh, quay chìa khóa xe trên ngón tay vui vẻ chạy đi.
Nhìn Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh hỏi: "Anh có đi không?"
Cố Minh Tịch hỏi lại: "Em có muốn đi không?"
Bàng Sảnh đỏ mặt: "Hỏi – thừa."
Cố Minh Tịch nói: "Thế thì để anh đi với em, em về nhà một mình buổi tối anh không yên tâm."
Bàng Sảnh liền mỉm cười, "Em biết là Cố Minh Tịch tốt nhất mà!"
Chiều thứ bảy, đứng trước một giường ngổn ngang quần áo, Bàng Sảnh vẫn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn.
Đôi khi cô nghĩ có phải bản thân cũng có chút đặc biệt với Tạ Ích?
Đầu tiên cô học cùng trường từ cấp một lên cấp hai rồi đến cấp ba với cậu. Cấp hai cùng lớp ba năm, lớp mười một lại cùng lớp một năm. Chỉ cần như vậy đã đủ để Bàng Sảnh là người có thời gian dài nhất trong số tất cả các cô gái quanh Tạ Ích rồi.
Sau đó Tạ Ích là người dạy cô đánh bóng bàn, còn rủ Bàng Sảnh vào đội tuyển. Hồi cấp hai, mỗi khi Tạ Ích là người khởi xướng phong trào nào đó vào cuối tuần như trượt tuyết, chơi game ở khu trò chơi, leo núi... đều rủ Bàng Sảnh cùng tham gia. Lên cấp ba, thậm chí cậu còn mời cô đến nhà mình chơi.
Cuối cùng là những bí mật nhỏ mà chỉ có Tạ Ích và Bàng Sảnh mới biết.
Lần đầu tiên là cô nói rằng thích nghe cậu chơi violon. Vốn dĩ không có ý định tham gia hội diễn văn nghệ nhưng cuối cùng đã Tạ Ích quyết định lên sân khấu vì Bàng Sảnh.
Lần thứ hai là ở triển lãm truyện tranh Thượng Hải, Tạ Ích nhiệt tình dẫn Bàng Sảnh đi gặp các tác giả manga, còn nhờ họ ký tên cho Bàng Sảnh. Lúc hai người chụp ảnh, cậu còn khoác vai cô.
Lần thứ ba là vì Cố Minh Tịch, Tạ Ích đã giúp Bàng Sảnh theo dõi Cố Minh Tịch đi vào quán nướng Cá Mập rồi mới quay về trường đón cô. Tối hôm đó, vì giận Cố Minh Tịch mà Bàng Sảnh đã òa khóc trước mặt Tạ Ích. Cậu chu đáo đưa cô về rồi an ủi nói cô cứ yên tâm, Cố Minh Tịch ngày xưa chắc chắn sẽ trở lại.
Sau đó Cố Minh Tịch thực sự trở lại như trước, vì chuyện đó mà Bàng Sảnh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tạ Ích đã lên đến một trình độ khác biệt nào đó. Sau khi được học cùng lớp, hai người ngày càng có nhiều chuyện để nói, cậu cũng kể hết cho cô nghe những lần cãi nhau với Tiêu Úc Tĩnh trong lúc luyện đàn.
Bàng Sảnh trở lại bới tung tủ quần áo của mình lên, lấy ra chiếc váy liền đẹp nhất với đuôi váy hoa nhí trắng tinh, bên làn váy còn may hình lá sen. Cô mặc vào rồi đứng trước gương, quay một vòng, nghĩ xem nếu đứng trước mặt Tạ Ích với dáng vẻ này, liệu mình có được coi là xinh đẹp trong sáng hay không?
Thay quần áo xong Bàng Sảnh rời khỏi nhà cùng Cố Minh Tịch. Trên đường đi tới trạm xe bus, cô hỏi: "Này, hôm nay em có xinh không?"
Cố Minh Tịch liếc nhìn cô rồi gật đầu: "Xinh."
Bàng Sảnh mím môi cười khúc khích rồi đánh bạo kể cho Cố Minh Tịch nghe kế hoạch của mình.
Cô nói: "Cố Minh Tịch này, em định tỏ tình với Tạ Ích!"
← Ch. 059 | Ch. 061 → |