Truyện:Hàm Đan - Chương 56

Hàm Đan
Trọn bộ 61 chương
Chương 56
0.00
(0 votes)


Chương (1-61)

Những tia nắng vàng xuyên qua lớp màn cửa rọi lên hai người trên giường.

Người đàn ông điển trai cao to nằm nghiêng người, một tay anh sải dài có mỹ nhân trắng trẻo mọng nước đang gối đầu lên đó, một tay khác anh ôm vòng 𝑒-⭕ ✝️h-𝐨-𝖓 thả của mỹ nhân.

Hai người đều trần truồng.

Gương mặt mỹ nhân trắng hồng ngọt ngào, miệng còn hơi chu không biết đang mơ thấy gì.

Đi xuống một chút là cần cổ mượt mà lấm tấm vết ♓_ô_𝖓 của mỹ nhân, hai núm vú đỏ ửng nhìn là biết bị Ⓜ️ú-✝️ cắn quá độ, xuống nữa là vùng bụng trắng ngần được cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy, xuống chút nữa là chim chim đầy đặn tươi màu đang bán cương, rồi đến cặp đùi thẳng thóm đang co lại, ẩn hiện dưới đùi là bộ phận sinh dục không dành cho nam, một bé bướm, hai mép bướm to múp đang xoè ra ngậm lấy dương v*t của người đàn ông sau lưng, lỗ bướm nhẹ nhàng co thắt theo nhịp thở làm nước 𝒹-â-m bóng loáng khẽ tràn ra từ nơi hai người kết hợp, â●〽️ ☑️●ậ●т bên trên cũng sừng vù lên như hạt đậu, lỗ nhỏ trên ɱ.ô𝐧.𝖌 còn cắm một thứ xù lông trắng trắng như là đuôi cáo.

Một buổi sáng cuối tuần tuyệt vời được bắt đầu bằng cảnh đẹp.

Cậu quản gia khẽ cựa m.ô𝓃.🌀 chà nhẹ dương v*t của mình xuống drap giường, miệng còn rầm rì chưa tỉnh. Người đàn ông nằm sau được người yêu ngậm dương v*t cả đêm, bị cậu quản gia khẽ cựa 〽️ô*ⓝ*ⓖ thì tỉnh dậy.

Sáng sớm, dương v*t anh cứng đanh, vừa vì sinh lý, vừa vì động 𝐝â*Ⓜ️ ấm áp của bé mèo nào đó.

Anh siết tay ôm chặt eo người yêu, để ⓜ*ô*𝓃*ɢ cậu dán sát vào dương v*t mình, nâng một chân cậu lên, bắt đầu nhẹ nhàng thúc đẩy cho một đợt vận động buổi sáng.

Người đàn ông thúc rất thong thả, khi thì rút dương v*t ra hoàn toàn cạ đầu khấc vào hạt đậu còn sưng, khi thì cố ý nghiến vào điểm G trong lỗ bướm.

Cậu quản gia bị cơn tê dại dưới háng làm cho tỉnh hẳn, bắt đầu rê.ⓝ r.ỉ hùa theo động tác của người đàn ông.

"Mình, mình ơi, a, chào buổi sáng, ư ư, em, em yêu anh." Nói rồi cậu quay lại ôm đầu người đàn ông ♓-ô-ⓝ lấy.

"Bé mèo buổi sáng tốt lành." Môi lưỡi hai người hoà quyện, trao nhau nước bọt thơm ngọt, đầu lưỡi 🍳⛎ấ·𝓃 🍳uý·𝖙 như đang múa một điệu múa. Người đàn ông vói lưỡi vào trong khoang miệng cậu quản gia, rà soát từng ngóc ngách trong đó, rồi anh đ*â*m lưỡi vào trong cổ họng cậu như động tác đang đưa đẩy dưới thân, cậu quản gia cũng không chịu thua đáp lại một cách nhiệt tình.

"Ư a, daddy ơi, nhanh hơn đi anh, ưm, đúng rồi, chỗ đó, đâ●Ⓜ️ mạnh chỗ đó đi anh, ha ưn."

"A ưm, mình ơi, lỗ nhỏ cũng muốn, ưm, mình cũng 𝖈♓ị𝖈.♓ lỗ nhỏ của em đi."

Người đàn ông vỗ cặp mô𝖓-g mẩy của cậu, "Đuôi cáo thúc lỗ ԁ_â_𝖒 của em còn chưa đủ hửm."

"Ưm ~ không đủ, a ha, mình ơi nhanh lên, mau dùng tay ⓒ●𝖍●ị●ⓒ●𝐡 lỗ ◗â*ⓜ của em đi."

Người đàn ông rút dương v*t ra khỏi lỗ bướm, đồng thời cũng rút đuôi cáo ra khỏi 〽️·ô𝓃·🌀 cậu. Anh xuống giường đâ·𝐦 dương v*t vào lỗ sau rồi bế cậu lên bằng tư thế xi tiểu, ôm cậu ra ngoài.

Cậu quản gia chưa biết người đàn ông muốn đi đâu, chỉ đưa tay ra sau cổ người đàn ông chặt hơn, đến khi thấy anh bước ra hành lang ngoài phòng ngủ, lúc này mới thấy sợ, "Ứ, mình ơi, đừng mà."

Biệt thự khá rộng, bên dưới có một khoảng sân nhỏ trồng cây, xung quanh đây cũng ít dân cư nhưng nếu có người ra ngoài ngước lên thì sẽ thấy hai người đang đứng đó.

"𝐃.â.𝐦 quá, c·ⓗị·𝐜·♓ em ở đây cho mọi người cùng thấy bé mèo nhà tôi ԁâ●ⓜ thế nào."

"Ứ, mình, mình ơi... người ta thấy mất."

Người đàn ông vừa đi vừa đâ*ɱ dương v*t to khoẻ của mình vào lỗ nhỏ, cảm giác bé mèo đang co thắt động thịt kịch liệt làm anh hưng phấn.

"Bé mèo đĩ, thả lỏng nào."

"Ưm hưm..."

Anh ôm người ra đến hành lan, đây là một khoảng trống nhỏ để đứng hóng gió, tay vịn là ốp thủy tinh trong suốt dày cỡ 1cm.

Người đàn ông ôm chặt dạng rộng hai chân cậu ra hết cỡ, để bướm lên cạ lên vịn tay lan can. Cậu quản gia được cạ bướm lên đó thì phải nói là 💲ư-ớⓝ-🌀 hết sảy.

dương v*t dưới háng người đàn ông bắt đầu đ*â*〽️ rút kịch liệt vào lỗ sau, theo động tác đưa đẩy nhanh chóng, bướm xinh cũng cạ xát lên mép kính không ngừng.

"Ư ư ha, mình ơi, daddy ơi, bướm, bướm em, a a, bị chà cháy mất, hức hu."

Từng dòng nước 𝒹·â·ⓜ chảy dọc xuống theo mặt kính, nhiễu thẳng xuống sân vườn bên dưới, cho đám hoa cỏ kia được hưởng nước tưới thiên nhiên.

Người đàn ông vỗ 〽️ô*𝐧*𝖌 cậu, "Nói tôi nghe nào, lỗ nhỏ đã thoả mãn chưa."

"Hưm, dạ, dạ, dạ rồi."

"Lỗ bướm thì sao?" Người đàn ông vừa hỏi vừa không ngừng cắm thọc mạnh hơn.

"💰ướⓝ●ɢ, şướ·𝖓·𝐠... á." Cậu quản gia ⓣ·𝐡·ở hổ·п 𝒽·ể·n, lần cạ bướm trên lan can này còn 💲ư-ớռ-g gấp mấy lần được miệng ly cạ tối qua.

Chim chim nhỏ đằng trước của cậu cứng đanh, lỗ nhỏ được 𝐜*𝐡ị𝐜*h, bướm cũng được cạ kính, chim theo động tác kịch liệt cũng vẩy lên vẩy xuống, 𝖙𝖎ⓝ·♓ ⓓị𝖈·♓ rỉ ra không ngừng, hiển nhiên là sắp dùng hai lỗ 💰ướ-𝐧-ⓖ bắn.

"Còn dám 𝐝-â-ɱ không." Người đàn ông thúc vừa mạnh vừa nhanh, nhiều lần còn nghiến vào điểm 𝖉*â*𝐦.

"Á, ư ư, không... ưn, dám ạ. Hức huhu, em, em ⓓâ·ⓜ vì mình mà, hu, mình bắt nạt em." Cậu vô lực được anh ôm vào lòng, mở rộng hai lỗ, đầu v* không được chạm vào cũng cứng đanh lên, mà hết thảy những điều này rất có thể sẽ bị người khác nhìn thấy.

"Về, về phòng, về phòng daddy ơi, hức, về phòng mình muốn ** em tung bướm cũng được mà, đừng ở ngoài nữa daddy ơi, ư ưm."

Người đàn ông ghé vào 👢.𝖎.ế.𝐦 tai cậu, nhẹ giọng nói: "Về phòng cũng được, nhưng nhìn xuống dưới đi em."

Nhà đối diện có bóng người đi vào, có vẻ là vừa chạy bộ buổi sáng.

Cậu quản gia dù ⓓâ·Ⓜ️ thì vẫn còn non và xanh chán, vừa thấy bóng người đã lấy tay che mắt, lỗ nhỏ thít chặt, dương v*t bắ.п тiп.h, lỗ bướm cũng bị cạ đến thất thủ văng âm tinh xối xả, nước tinh chảy dài theo mặt kính rơi hết xuống vườn.

Người đàn ông thấy nước dâ*𝖒 bắn phụt hết ra vườn thì nói, "Bé mèo đĩ, nước 𝒹*â*𝖒 của em tưới cây hết rồi kìa, em nói xem ở đó có nở hoa không. Hoa nở ra là hoa hình bướm, hay là hoa hình lỗ nhỏ của em hửm."

Cậu quản gia vừa hưng phấn vì bị ** ngoài trời vừa kích động vì lời người đàn ông nói, không nhịn được nữa bắn nước tiểu từ trong lỗ bướm ra.

"Á hức... ưnnn."

Người đàn ông vỗ chát lên bướm cậu rồi thọc ngón tay vào trong đâ*ɱ rút cực nhanh cho nước vung tung toé, đến khi cậu quản gia chỉ biết rên chứ không còn gì để bắn mới bế người vào phòng, để cậu nằm ngửa ⓛ*ê*𝖓 ɢı*ư*ờ*n*ℊ rồi không ngừng cắm phầm phập vào trong.

Anh cúi xuống 𝖍_ô_𝖓 của cậu quản gia, tiếng nước bọt trao nhau vang vọng không dứt, hoà với tiếng bạch bạch nhanh lẹ dưới háng.

Người đàn ông vừa 𝖍ô_𝐧 cậu vừa chạy nước rút, mấy trăm cái giã háng cuối cùng vừa mạnh vừa nhanh làm cho lỗ nhỏ không kịp co thắt, tới khi anh rút dương v*t ra 🌜.ắ.𝐦 ✅à.🔴 lỗ bướm thì lỗ nhỏ dưới 𝖒ôռ_g đã bị nong thành một cái lỗ đỏ hỏn tròn xoe không khép lại được.

Người đàn ông cắm chim vào chỗ sâu nhất trong lỗ bướm, bắt đầu nhả từng đợt ✝️i●𝓃●𝖍 ◗●ị𝒸●h nóng hổi của mình ra.

Khi cậu quản gia nằm ✞♓.ở ⓗổ.n 𝖍.ể.𝐧 ngậm chim thì tưởng bữa sáng đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ dương v*t của người đàn ông còn nằm trong bướm chợt căng lên, sau đó là dòng nước gì đó nóng hổi dội thẳng vào bụng cậu, làm vùng bụng vốn đã hơi nhô lên vì ngậm tinh và chim nay lại phồng lên một ít.

"Á ứmmm, mình, mình ơi, hức huhu. Em bị nước tiểu bắn cho tung bướm rồi, ưnn."

Cậu quản gia cảm tượng mình như bị người đàn ông 𝒸𝐡ị↪️.𝒽 cho sống 𝐜𝒽ế.✝️, ngay khi nước tiểu bắn vào cậu cũng bật khóc thật sự. Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp làm người đàn ông thoáng nghĩ có phải mình hơi quá rồi không.

Nhưng đó cũng chỉ là thoáng mà thôi.

"Thích thật, bướm em bây giờ phá kén thành bướm nước đích thực rồi này." Người đàn ông vừa nói vừa tiếp tục động tác nhấp hông xả nước, chỗ ɢ·𝐢·ⓐ·𝑜 𝐡ợ·🅿️ của hai người biến thành thác nước phun trào lầy lội.

"Còn dám ◗*â*ɱ nữa không." Bắn xong, người đàn ông ôm bé mèo của mình vừa vỗ về vừa hỏi.

"Hức, ngài bắt nạt em, em 𝐝â·𝖒 với ngài chứ ◗·â·Ⓜ️ với ai đâu, làm như ngài không thích ấy, hứ." Bé mèo được 🌜♓ị🌜*𝒽 💲ư*ớ𝖓*g cả thân hứ một cái làm người đàn ông bật cười.

Bàn tay vừa bóp vừa đánh nhẹ cặp 𝐦ô-ռ-𝐠 đào trần truồng nói, "Bé mèo ⓓâ_m biết dỗi này."

"Em 𝒹●â●〽️ tôi rất thích, nhưng ⓓ_â_ɱ quá tôi sợ mình không kìm 𝖈ⓗ-ịⓒ-h 𝒸●ⓗ●ế●ⓣ em, lúc đó tôi đi đâu tìm mèo ⓓâ·𝐦 khác bây giờ."

Cậu quản gia quay phắt người lại, tay nắm chim người đàn ông trông rất hung dữ, nhưng đôi mắt đen lại ầng ậng nước, "Ngài còn dám tìm mèo d-â-𝖒 khác hả?"

Người đàn ông vờ như nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu, "Hừm, ừm, nếu em ⓓ-â-𝐦 quá tôi không kìm được bị ⓒ·𝖍ị·𝐜·𝖍 𝐜hế*✞ thì chỉ biết tìm mèo ⓓ-â-ⓜ khác thôi."

"Em, em... ngài tìm mèo 𝒹â.Ⓜ️ khác em khóc cho ngài xem, hu hu oà."

Nói rồi cậu quản gia cầm chim người đàn ông trong tay khóc luôn. Cầm chim trong tay làm màu vậy thôi chứ cậu quản gia làm gì dám siết, có mỗi con chim non trên cành cây để 𝐜𝐡ị·ⓒ·♓ mình, bóp hư rồi kiếm đâu ra nữa chứ, cậu đâu thể vô lương tâm như tên đàn ông xấu xa kia đi tìm người khác được, hức, trao duyên nhầm tướng cướp mà.

Người đàn ông cấm dục biến thái nào đó chọc bé mèo nhà mình khóc rồi thì bắt đầu luống cuống, lóng ngóng tay chân vừa ôm vừa ⓗô*𝖓 người ta dỗ dành.

"Bé đáng yêu, bé ngoan, tôi xin lỗi em mà. Làm sao tôi đi tìm người khác được, thầm thương em cả năm mới dám nói thì lấy đâu ra người khác để mà tìm. Ngoan, không khóc nữa nhé."

"Hức... thật, thật ạ, ngài không nói để dỗ em thôi đấy chứ." Cậu quản gia dụi mặt vào lòng người đàn ông, đưa tay ôm anh, giọng thiếu niên từ giữa ռ🌀ự●🌜 hai người vang lên.

"Ừm, thật, đú●т no hai cái lỗ ◗â_𝐦 của em đã mệt lắm rồi thì còn sức đâu để đi tìm người khác. Tha thứ cho tôi nhé." Người đàn ông cúi xuống thơm lên trán bé mèo, vòng tay ô-𝖒 s-ℹ️ế-т người vào lòng.

Cậu quản gia ngẩng mặt bày đôi mắt to đen lóng lánh nước của mình nhìn anh, "Dạ, hức, ngài Ý ơi, em thương ngài lắm ấy." Nói xong thì ⓡư*ớ*п 𝐧ɢườ*ı lên trao cho anh môi 𝖍_ô𝐧_.

Hôn được một chốc thì tay người đàn ông lại bắt đầu hư hỏng, hết xoa nắn cặp 𝖒●ô●𝖓●🌀 đào của cậu quản gia thì muốn len ngón tay đ-ú-т vào hai lỗ, cậu quản gia đẩy người ra ngay lập tức, phụng phịu, "Nhưng mà em muốn phạt ngài." Nói xong cậu giật mình hơi sợ, sợ mình làm người đàn ông không vui, thế là lại trưng vẻ mặt đáng yêu ấp úng hỏi, cuối câu còn không quên mềm giọng lấy lòng, "Được... được không ạ, mình ơi."

Người đàn ông nào có sức chống cự với bé đáng yêu nhà mình, đưa tay ôm hai má cậu 𝖍-ô-𝐧 cái chốc, "Ừm, chiều em hết."

"Hi hi." Cậu quản gia vui vẻ cười rồi mắc cỡ nói, "Vậy... vậy phạt ngài cho em ⓜ_ú_✝️ dương v*t, ừm, nhé."

Người đàn ông bật cười vì dáng vẻ vừa mắc cỡ vừa 🅓â_Ⓜ️ đ_ãⓝ_𝖌 này của cậu, nhưng chưa kịp nói gì thì cậu quản gia đã nói tiếp, "Nhưng, nhưng mà... em cũng muốn được ngài 🦵·𝖎·ế·𝐦 bướm ý."

Mặt cậu quản gia đỏ phừng phừng vì khát vọng cháy bỏng của mình.

Chương (1-61)