← Ch.07 | Ch.09 → |
Không biết qua bao lâu, Lãnh Diễm từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra, chiếu vào mắt nàng là nóc nhà bị mạng nhện che kín.
Nàng thầm thở dài thật sâu, không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trên.
"Ngươi tính nằm ở đó cả ngày?"
Thanh âm đột ngột vang lên của Long Đan Thanh làm nàng cả kinh, vội vàng đứng dậy, ánh mắt vội vàng tìm tòi, rốt cuộc tìm được hắn ở một góc ghế.
Hắn đến đây lúc nào? Thoạt nhìn hắn giống như đã ngủ một giấc ngủ ngon trước nay chưa từng có, tinh thần sảng khoái, so với trước kia càng thêm gợi cảm tuấn mỹ.
Thật sự không công bằng. Ngược lại nàng, bị hắn làm cho mệt đến thê thảm.....
"Ta phát hiện nhốt ngươi ở lãnh cung, cho ngươi giống như công chúa, cả ngày không có việc gì, quá thoải mái rồi." Khẩu khí lạnh lẽo của hắn giống như người không quen biết.
"Ta vốn là công chúa." Lãnh Diễm phản bác nói, cũng hiểu rõ hắn muốn báo thù " Ngươi tính xử trí ta như thế nào? Đánh ta mấy roi? Không cho ta ăn cơm?"
Ngữ khí trào phúng của nàng trọc giận Long Đan Thanh, hắn đột nhiên đứng lên, chiếc ghế đổ ra phía sau, tiếng "rầm" vang lên làm Lãnh Diễm sợ tới mức không khỏi co rúm lại.
"Ta rất muốn đánh ngươi! Nhưng....."Hắn không ra tay được!
"Nhưng cái gì?"
"Đừng hỏi nhiều! Từ mai trở đi, ngươi liền nhận lấy trừng phạt của ta!"
"Trừng phạt của ta là cái gì?"
"Hầu hạ thê tử tương lai của ta, Hương Vân công chúa"
Lời nói của hắn như sấm đánh vào đại não nàng, cũng đánh nát ngụy trang kiên cường của nàng " Thê tử của ngươi?" Trên mặt nàng mất hết huyết sắc " Ngươi hẳn không phải muốn ra vẻ kết hôn để làm bình hoa đi?"
Cách nói của nàng làm hắn sửng sốt, nhưng.... cũng thật chính xác.
"Chỉ có nữ tử hoàn mỹ lương thiện như vậy mới xứng đáng làm thê tử của ta." Hắn khẩu thị tâm phi nói.
Lãnh Diễm một lòng muốn che dấu thống khổ trên mặt, hắn đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm nàng lên, bức nàng nhìn hắn.
"Mà buổi tối, ngươi nhất định phải hầu hạ ta."
"Cái gì?"
Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, giống như nhìn thấy cái gì rất đáng sợ.
"Ngươi làm sao có thể làm như vậy? Ngươi coi ta là cái gì?"
"Hương Vân ôn nhu đoan trang, có thể là một Vương phi tốt. Mà ngươi, có thể khơi lên tất cả dục hỏa của ta, có thể làm tình nhân của ta....."
Bốp!
Một tiếng bạt tai vô tình vang lên, cũng làm sắc mặt hắn xanh mét. Hắn vô tình nắm chiếc cằm mềm mại của nàng " Quyết định của ta sẽ không thay đổi, ngươi đừng lại từ chối!"
"Nói ta vô tâm, tà ác..... Nhưng trong mắt ta, ngươi càng thêm, tàn nhẫn, vô tình!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, đã chết tâm với hắn.
Sau khi hắn xoay người rời đi, Lãnh Diễm mới khóc lớn.
Trời ạ! Vì sao lại trừng phạt đùa giỡn nàng như vậy?
Nghĩ đến hắn ôm nữ nhân khác, tùy ý hưởng thụ thân mật với nữ nhân khác.... Nàng liền ghen tị.
Lúc này, nàng mới hiểu được một điều.
Nàng đã yêu Long Đan Thanh.....
*****
"A!"
Một tiếng thét chói tai sợ hãi yên lặng vang lên, kinh động người trong cung, mọi người--- chạy tới cửa phòng Hương Vân công chúa, tò mò nhìn xung quanh.
Hương Vân công chúa đang run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, do rất nhiều cung nữ đang vây quanh, một đôi mắt to nhìn vẻ mặt vô tội trước mặt.
"Ngươi không cần tới nữa! Nếu không...Nếu không ta sẽ kêu lên!" Hương Vân sợ hãi nhìn Lãnh Diễm, còn nhìn cả con .... con chuột nhỏ trong tay nàng.
Con chuột nhỏ đáng thương đang cố gắng biểu diễn kỹ năng lướt ván đặc biệt giữa không trung trước mặt mọi người, -----
"Đừng sợ, nó sẽ không tổn thương ngươi." Lãnh Diễm đùa dai đem con chuột nhỏ trong tay tiến sát đến chỗ Hương Vân, làm đối phương không khỏi sợ hãi.
Thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, trong lòng Lãnh Diễm không khỏi dâng lên khoái cảm trả thù.
Nàng luôn không thích Hương Vân lấy bộ dạng nhu nhược bất lực dẫn tới sự đồng tình của mọi người, bởi vì nàng biết lòng của nàng ta còn ích kỷ hơn so với bất cứ kẻ nào.
"Hương Vân công chúa, là chính ngươi nói cho tới bây giờ chưa thấy qua con chuột, mà ta thân là cung nữ phải tận tâm tận lực với chủ nhân của mình, đạt được nguyện vọng của công chúa, không phải sao? Hiện giờ ta trăm nghìn cay đắng mới tìm được một con chuột nhỏ đáng yêu, ngươi lại đối xử với ta như vậy......"
"Ta không cần! Nhanh mang đi!" Hương Vân sợ hãi lùi vè phía sau, mắt thấy các cung nữ đi theo nàng cũng co rút lại thành một đống.
"Đúng là...." Đôi mắt đẹp của Lãnh Diễm hiện ra một tia trêu cợt, cố ý đi về phía trước một bước " Vậy về sau ngươi không cần nói ngươi chưa từng thấy qua chuột nha!"
Ngay tại lúc Hương vân sợ tới mức muốn khóc----
"Dừng tay!"
Tay Lãnh Diễm bị người ta thô lỗ bắt được, nháy mắt tiếp theo, vật nhỏ vô tội trong tay nàng bị Long Đan Than giao cho Long Quan Ngữ.
" Đem cái này đi!"
"Dạ!"
Long Quan Ngữ tiếp được thứ Long Đan Than ném cho hắn, khi phát hiện đó là một con chuột nhỏ cũng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng vứt ra ngoài cửa sổ.
"Ta mới rời khỏi đây mốt tý, ngươi lại gây rắc rối cho ta!" Long Đan Thanh nghiến răng nghiến lợi trách cứ.
"Quốc vương, ta sợ......"
Lãnh Diễm chưa kịp nói chuyện, đã bị Hương Vân ngắt lời. Chỉ thấy nàng liều lĩnh nhào vào lòng Long Đan Thanh, khóc giống trẻ con.
Nữ nhân dối trá! Lãnh Diễm khinh thường hừ nhẹ.
Nhưng là.... Vì sao nàng lại có cảm giác đau lòng cùng ghen tị?
"Công chúa, hại nàng sợ hãi...nàng không sao chứ?" giọng điệu Long Đan Thanh ngược với lúc trước tức giận, ôn nhu dỗ Hương Vân đang khóc.
Lãnh Diễm nhìn loại đãi ngộ khác biệt này, lại càng làm nàng thêm đau nhức. Nàng có ý đồ hung hăng bỏ tay hắn đang nắm chặt nàng ra, nhưng Long Đan Thanh không cho nàng được như ý, ngược lại hung hăng kéo nàng đến trước mặt Hương Vân.
"Xin lỗi Hương Vân công chúa đi!"
"Ta không sai, việc gì phải xin lỗi?" Lãnh Diễm cảm thấy phẫn nộ.
"Ngươi mói hầu hạ Hương vân công chúa một ngày, liền hại nàng sợ tới mức suýt ngất đi, ngươi còn không biết hối cải?"
" Nàng đâu có bị dọa ngất?"
"Vẫn còn cãi lại? Ngươi nên hiểu rõ, hiện tại ngươi chỉ có thể phục tùng, không thể phản bác!" Hắn tăng thêm lực đạo bắt lấy tay nàng, nói.
Tay Lãnh Diễm nhanh bị hắn chặt đứt, nhưng vì tự tôn nàng đành nhịn xuống,
" Là vị chuộc tội nghiệt của ta, không phải sao?" Lãnh Diễm cười lạnh " Nhưng vị hôn thê nhu nhược của ngươi giống như không thích ta, ta làm cái gì nàng liền chê cái đó."
" Nàng có quyền bảo ngươi làm bất cứ việc gì. Đừng quên thân phận của ngươi!"
Lời nói độc tài của Long Đan Thanh làm trong lòng Lãnh Diễm dâng lên một trận lửa " Thân phận của ta cũng cao quý như nàng! Tự tôn của ta nói cho ta biết, so với hầu hạ cái nữ nhân dối trá như thế này thì không bằng đi làm nô lệ!" nàng phẫn nộ rống to.
Trong mắt Long Đan Thanh lóe ra một tia lạnh lẽo " Ngươi thích làm nô lệ đúng không? Ta có thể thành toàn cho ngươi!"
Khẩu khí băng lãnh của hắn làm Lãnh Diễm cảm thấy không thích hợp, lửa phẫn nộ cũng tắt hơn phân nửa. Nàng nhìn Long Đan Thanh lôi mình lại gần, mặt hai người cách xa vài tấc, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng nhưng trong ánh mắt ẩn chứa bão táp làm nàng cảm thấy sợ hãi.
"Hiện tại ta quyết định đưa ngươi đi làm nô lệ."
"Cái gì?" Lãnh Diễm quả thật không thể tin được.
Long Đan Thanh giao nàng cho Long Quan Ngữ " Tống nàng đến phòng cung nữ, để nàng nếm thử cái gì gọi là hành hạ, cho đến khi nàng xin lỗi Hương Vân công chúa!"
Lãnh Diễm vùng vẫy kháng nghị " Ngươi không thể! Hổn đản! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy....."
Long Đan Thanh căn bản không nhìn đến sự kháng nghị của Lãnh Diễm, ngược lại ôm Hương Vân, ôn nhu an ủi nàng.
Nhìn thấy cảnh này, tim Lãnh Diễm cũng tan nát. Nàng không lại phản kháng nữa, con mắt đầy hận ý chỉ nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp trước mặt này.
"Long Đan Thanh, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì đã đối xử với ta như vậy!"
Nói xong, nàng ngẩng đầu, kiêu ngạo đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, cũng không thấy được sắc mặt trắng nhợt của Long Đan Thanh sau khi nghe thấy lời nàng nói.
Long Đan Thanh nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất, bộ dạng quật cường kia làm hắn vừa tức lại vừa muốn hung hăng ôm nàng, hôn nàng.
Nhưng hắn không thể, cũng không nên có tình cảm với nàng, bởi vì nàng là hung thủ giết chết huynh trưởng của hắn.
Không thể......
*****
Đã bảy ngày rồi.
Long Đan Thanh đứng trong thư phòng, ánh mắt nhìn chăm chú ra nơi phương xa không biết tên, giống như nơi đó có bóng dáng của ngươi hắn nhớ thương.
Trong bảy ngày này, việc gì hắn cũng không làm, cả đầu chỉ có một việc ---
Muốn nàng.
Hắn không có biện pháp khắc chế nỗi nhớ --- khi nàng nhăn mày cười, khi thì khinh miệt, khi thì ưu sầu, khi thì bỡn cợt, ánh mắt quật cường của nàng không lúc nào là không tác động đến mỗi một nơi trong lòng hắn. Hắn nhẫn tâm đẩy nàng rời khỏi bên người mình mới ngắn ngủi có bảy ngày, nhưng lại phảng phất như qua một thế kỷ.......
Vương huynh, đệ nên làm gì bây giờ.
Long Đan Thanh nhớ lại khi Vương huynh còn sống, huynh ấy sẽ lắng nghe phiền não của hắn, giúp hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Nhờ Lãnh Diễm ban tặng, nàng chẳng những cướp đi tính mạng quý giá của một đôi yêu nhau, cũng đánh hắn vào địa ngục bi thương. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng!
Nếu tha thứ cho nàng, hắn sẽ không có biện pháp đối mặt với Vương huynh đã chết, càng không có biến pháp đối mặt với lương tâm của mình..... Long Đan Thanh thở dài, xoay người nhìn về phía núi tấu chương nhỏ trên bàn. Tất cả những tấu chương này đều khiển trách hắn tham luyến sắc đẹp Lãnh Diễm nên không đem nàng giao ra, hắn là vô đạo hôn quân trọng sắc khinh quốc.
Vô đạo hôn quân? Có lẽ là vậy.
Mặc dù người ngoài có nhiều hiểu lầm, lên án không thật với Lãnh Diễm nhưng việc hạ rủa hại chết quốc vương Chu quốc lần này, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nhưng hắn vẫn bắt chính mình che mờ tâm trí, cố ý không thèm để ý.
Chỉ cần tưởng tượng, hắn cũng cảm thấy sợ hãi.....
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo.
"Quốc vương, ta là Quan Ngữ."
"Tiến vào."
Cửa mở ra, Long Đan Thanh thấy sắc mặt Long Quan Ngữ cực kỳ khó coi, toàn thân ướt đẫm, khẽ chấn động một chút " Xảy ra chuyện gì? Ta kêu đệ đi giám thị Lãnh Diễm, không phải bảo đệ đi nghịch nước."
"Này, huynh có thể đồng tình một chút hay không? Tốt nhất huynh nên tự mình đi nhìn nữ nhân điên kia một chút, đệ không muốn quản!" Long Quan Ngữ cũng không nhịn được, vứt những trói buộc thân phận, trực tiếp oán trách.
"Tại sao?"
"Nói cho huynh biết, đệ đi theo bên người nàng bảy ngày, mỗi ngày nàng đều bị người ta ăn hiếp, muốn nàng làm việc không được nghỉ ngơi, còn không để nàng ăn cơm..... Đệ hết sức bảo vệ nàng, kết quả nàng lại đẩy đệ xuống ao nước!" Nữ nhân kia cho rằng hắn nguyện ý tới làm cái việc vô tích sự không kết quả này sao?
Nghe Long Quan Ngữ nói, Long Đan Thanh như bị thiên lôi đánh đến khiếp sợ.
Nàng bị người ta khi dễ?
Biết rõ đây là chuyện trong dự liệu nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy không thôi.
"Nàng...có bị thương không?"
"Này.... Đệ chỉ có hai tay thôi, cho nên...."
"Cho nên vẫn bị thương đúng không?" Long Đan Thanh đột nhiên như nổi cơn điên giống dã thú, rống to với Long Quan Ngữ " Đệ nên bảo vệ nàng!"
Đối mặt với trách cứ của đường huynh, sắc mặt Long Quan Ngữ trắng nhợt " Huynh vì sao lại vì cái loại nữ nhân cực kỳ độc ác này mà rống giận với ta? Rõ ràng huynh đã bị nàng mê hoặc, đánh mất lý trí."
"Ta không cần đệ tới chỉ trích ta!" Nói xong, biểu tình Long Đan Thanh ngưng trọng đi tới cửa.
Vẻ mặt Long Quan Ngữ tức giận cộng thêm lo lắng đứng ngốc tại chỗ.
Chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra.
Long Đan Thanh quả nhiên đã bị yêu nữ kia mê hoặc.....
← Ch. 07 | Ch. 09 → |