Ch.02 → |
Một nam tử trẻ tuổi lẳng lặng đứng ở ven hồ yên tĩnh, mái tóc đen dài được cột chặt, mấy sợi tóc trước trán càng làm hiện rõ vẻ tuấn dật của hắn, đôi mắt tối như đêm đen, chiếc mũi thẳng hoàn mỹ, đôi môi khêu gợi phối hợp cùng chiếc cằm cương nghị, toàn thân tản ra hơi thở vương giả trời sinh.
Chỉ là trong mắt hắn lúc này lóe lên một nỗi u buồn không muốn để người ta biết, đôi môi nhếch lên làm lộ rõ tâm sự nan giải trong lòng.
Hắn là nhị Hoàng tử, Long Đan Thanh.
" Suy nghĩ gì vậy?"
Một tiểu tử tương đối trẻ tuổi hỏi. Tuy hắn mới hai mấy tuổi, nhưng lại là Võ Trạng Nguyên, hiện tại là cận vệ của Long Đan Thanh. Đồng thời cũng là đường đệ (em trai họ) của Long Đan Thanh, được gọi là Long Quan Ngữ.
Ánh mắt Long Đan Thanh lạnh nhạt như băng, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Ba tháng trước, Vương huynh của hắn sinh bệnh nặng, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, tất cả mọi người đều thập phần lo lắng.
Hơn nữa, hắn còn cảm nhận sâu sắc hơn. Hắn thường sẽ đứng một mình giữa đêm mùa hạ như đang khẩn cầu ông trời.....
" Quan Ngữ, để ta yên lặng một chút." Hắn nói.
" Nhưng là.....
" Ta ở trong này cực kỳ an toàn, đệ có thể lui xuống được rồi."
Long Quan Ngữ thấy thế nhịn không được mà thở dài. Hắn biết nhị Hoàng tử vẫn chân thành lo lăng cho Vương huynh.
Hắn cũng chỉ có thể lĩnh mệnh " Vâng"
Long Đan Thanh nhìn hồ nước không giới hạn giống như biển sâu, cạm nhận loại cảm giác bình tĩnh này.
Hiện tại mặt trời chưa mọc, sắc trời vẫn có chút hỗn độn không rõ.
Một mình hắn chậm rãi đứng trên bờ, nghĩ đến tinh thần Vương huynh lúc rời đi luôn tràn đầy sức sống nhưng sau khi trở về lại đột nhiên bị bệnh, tất cả ngự y đều không tìm ra nguyên nhân.
" Trời ạ! Ai có thể nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?"
Hắn lớn tiếng kêu trước mặt nước im lặng, trả lời hắn cũng chỉ có tiếng vọng của hắn.
Hắn nhắm mắt lại để lắng nghe thanh âm chuyển động trên mặt nước, lại mơ hồ nghe được tiếng hát của nữ tử---
Hắn đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra ai đang hát?
Hắn chú ý tới tiếng hát du dương mê ngươi ấy truyền đến từ sau hòn đá cạnh hồ.....
" Là ai?"
Hắn nhịn không được, lại làm kinh động người phía sau hòn đá.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hiện lên trước mặt hắn.
" Chờ một chút!"
Hắn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, hắn nhìn thấy một nữ tử nhỏ yếu đang liều mạng chạy trốn như trông thấy ác thú.
"Đứng lại!"
Hắn gầm lên một tiếng, đối phương như bị doạ mà nhảy dựng lên, không tự chủ được mà chạy chậm lại.
Hắn xông lên phía trước bắt lấy tay nàng, làm cho nàng không thể không quay đầu nhìn hắn---
" A!"
Lãnh Diễm sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian giống như ngừng lại trong nháy mắt......
Nữ tử này đẹp quá!
Long Đan Thanh cảm thấy trái tim mình không ngừng nhộn nhạo trước nữ tử xinh đep không biết tên này.
Dung nhan nàng như hoa sen, thần thái như hoa nhường nguyệt thẹn, tóc dài như tơ lụa rối tung trên chiếc lưng mảnh khảnh, da thịt trắng nõn như tuyết làm nàng giống như một pho tượng thủy tinh óng ánh trong suốt, chỉ cần khẽ đụng sẽ vỡ.
Làm hắn thích nhất là đôi mắt xinh đẹp của nàng. Hắn thậm chí muốn giữ lấy, một mình hưởng thụ......
" Ngươi tên là gì? Ở đâu?"
Hắn gắt gao bắt lấy tay nàng, vội vàng ép hỏi, hoàn toàn quên mất thân phận lễ nghi của mình----hắn không giống nhị Hoàng gia cao cao tại thượng mà ngược lại giống Đăng Đồ Tử.
" Buông! Ta không biết người!" Lãnh Diệm vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái nam nhân đột nhiên xuất hiện này.
Nàng cho rằng, sáng tinh mơ sẽ không có người đi lại, cho nên thừa dịp tỷ tỷ còn chưa tỉnh, vụng trôm ra ngoài một chút, ngắm chiếc hồ nổi danh Chu quốc này.
Lại không nghĩ tới sẽ gặp nam nhân liều lĩnh như vậy!
Hắn nóng bỏng mà chuyên tâm như vậy làm nàng cảm thấy sợ hãi... Nàng biết bộ dạng mình không xấu, nhưng ánh mắt người nam nhân này thật sự quá mức xâm lược ....... Nàng bắt đầu cảm thấy được hành vi một mình ra ngoài thật sự quá ngốc.
Vẻ mắt xấu hổ muốn nói của Lãnh Diệm đã vô tình tản ra một loại hấp dẫn, khiến người ta muốn khám phá đóa hoa xinh đẹp này......
" Ngươi là nữ tử nhà ai? Ta có thể phái người đi cầu hôn----"
"Hạ lưu!"
Nàng khẽ gắt một câu.
" Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nhanh buông ra, nếu không ta liền..... liền......"
" Liền như thế nào?"
" Ta liền đánh ngươi!"
Lời nói vừa dứt, tiếng bạt tai thanh thúy liền vang lên!
Không khí giữa hai người lập tức đông cứng lại. Sắc mặt Lãnh Diễm trắng bệch, như là tùy thời đều có thể ngất đi......
Sắc mặt nam nhân trước mặt xanh mét, xem ra một cái tát này của nàng đã làm nổi lên lửa giận của hắn.
" Chưa từng có nữ nhân nào dám đánh ta....... Ngươi cũng thật dũng cảm!"
" A!"
*****
Lãnh Diệm sợ tới mức muốn xoay người chạy trốn, nhưng hắn đã bắt lấy tay nàng, chỗ nào cũng không chạy được, chỉ có thể mặc hắn như dã thú đãnh về phía nàng, đẩy nàng ngã vào bờ hồ bên cạnh.
"Buống!"
Nàng vùng vẫy dưới thân hắn, đôi mắt đẹp lóe lên sợ hãi cũng bất an.
Troóng mắt hắn tỏa ra ngọn lửa mãnh liệt, hai tay như sắt thép yên lặng đè lên hai vai nàng
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
" Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám đừa giỡn con gái nhà lành..... Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?"
Lúc này, mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng vàng óng làm hắn có thể nhìn rõ dung nhan của nàn hơn.
Thật đẹp!
" Ngươi tên là gì?"
Hắn hỏi lại một lần.
" Ta không nghĩ sẽ nói!"
" Không nói? Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi nói." Hắn vẫn ung dung nhìn nàng chằm chằm, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.
"Ta...Ta gọi là Hoa nhi."
Nàng nói bừa một cái tên.
"Hoa Nhi? Ừm, chính xác giống một đoá hoa kiều diễm......"
Hắn gắt gao nắm bàn tay mềm mại của nàng, không ngừng vẽ các vòng tròn lên giữa tay nàng.
Toàn thân Lãnh Diễm không ngừng nổi lên một trận da gà.
" Bất cứ lúc nào nơi này cũng sẽ có người đi qua, ngươi nhanh buông ra, nếu để ta kêu to ngươi nhất định sẽ chết!"
Ngoài miệng Lãnh Diệm không chịu thua, trong lòng lại nhảy rất nhanh, .....
Hắn nghênh ngang đè lên cô, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua y phục, hơi thở nam tính của hắn truyền đến mũi nàng, làm nàng không thể nào xem nhẹ khuôn ngực rắn chắc cường tráng của hắn đang gắt gao dán lên bầu ngực mềm mại của nàng, hai người vô cùng thân mật......
Cái này sao có thể?!
"Ngươi yên tâm, lúc này không có người đến."
Bởi vì hắn muốn giải sầu, nên cấm bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần nơi này. Mà nàng là tiên tử ông trời mang đến cho hắn, cho nên hắn muốn hảo hảo nắm chắc cơ hội----
"Ai nói?" Nàng không chịu tin tưởng.
"Ta nói." Long Đan Thanh thoải mái trả lời.
Hắn phát hiện mặt nàng càng ngày càng hồng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập....
"Còn có, người dám đánh ta, nhất định phải trả giá thật nhiều!"
Lãnh Diễm hoang mang nhìn hắn, cũng không kịp nói gì đã bị môi hắn che lại, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át xâm nhập vào miệng nàng.
Cảm giác hôn nàng thật tốt....... Long Đan Thanh thỏa mãn nhớ lại.
Nàng ngọt ngào làm hắn càng muốn sâu xuống nữa, càng nóng bỏng, càng tham lam thăm dò mỗi một góc trong miệng nàng, hấp thụ nước bọt ngọt ngào của nàng, tà tứ đùa chiếc lưỡi xinh xắn đáng yêu của nàng, làm cho nàng không thể không dây dưa với hắn.
"Ừm......"
Nàng không tự giác được mà ừm một tiếng.
Nam nhân trước mắt này là một người xa lạ với nàng, nhưng nụ hôn của hắn lại nhiệt tình như thế, khát vọng, cuồng dã không ngừng làm nàng bị hấp dẫn.
Nàng tuyệt đối không ngờ nụ hôn đầu tiên của mình lại mãng liệt như vậy, mà nụ hôn này lại trao cho nam nhân nàng mới gặp mặt......
"Thật ngọt! Ta chưa bao giờ hưởng qua tư vị ngọt đến thế....." Hắn nói nhỏ, môi lại thong thả rơi xuống.
"Không cần như vậy......"
Nàng cảm thấy mặt mình như sắp bị đốt cháy.
Cả người Long Đan Thanh không khách khí mà đè nặng lên trên người nàng, hắn có thể cảm nhận được nhũ phong mềm mại của nàng đang áp vào ngực hắn.
Mùi thơm của xử nữ truyền đến mũi hắn, kích thích huyết dịch đang chảy trong người hắn, hắn cảm nhận được rõ bộ phận nào đó của mình đang cứng rắn......
Tay hắn phủ lên ngực nàng, dùng lực không lớn không nhỏ xoa lên ngực nàng.
" Không cần! Ngươi muốn làm gì?" Đối với hành động của hắn, Lãnh Diễm sợ tới mức choáng váng.
" Sờ ngươi a." Hắn nói như chuyện đương nhiên.
" Không cần như vậy......"
Nàng hoảng sợ vùng vẫy, lại phát hiện tay hắn vẫn sờ nàng, thân thể nàng đột nhiên cảm thấy lạ lẫm mang theo cảm giác thoải mái.......
" Ta không cho phép..... A! Ngươi muốn làm gì?"
Nàng không kịp ngăn hai tay hắn dò xét trong y phục mình, phủ lên bộ ngực sữa của nàng. Nàng vội vã lùi lại, lại vẫn không ngăn cản được động tác vuốt ve của hắn.
" Không cần! Dừng tay......"
Tay hắn linh hoạt cởi chiếc yếm ngăn cách ra, bầu ngực xinh xắn đáng yêu lập tức xuất hiện trước mặt hắn, mê người lắc lư dưới ánh mặt trời.
Nhụy hoa màu hồng vừa tiếp xúc với không khí lạnh nhanh chóng trở nên kiên định.
" Thật đáng yêu....." Tay hắn đùa bỡn nụ hoa màu hồng của nàng, ngón tay xoa lên nụ hoa đáng yêu, lại nhẹ nhàng nắm nụ hoa xinh xắn kia. Chúng giống như trái cây vừa rơi từ trên cây xuống, tươi mới đến mê người.
Lãnh Diệm chưa bao giờ bị nam nhân đối xử như vậy, âu yêm của hắn kích thích cả thân thể nàng.
Toàn thân nàng cứng ngắc, gắt gao nhắm hai mắt lại, nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày nàng lại bị một người xa lạ đùa bỡn thân thể như vậy.
" Ngươi cái Đăng Đồ Tử này! Buông....." Thân thể nàng mãnh liệt run rẩy, hay tay không ngừng đánh lên thân thể hắn, ý đồ ngăn cản công kích của hắn.
Nhưng khí lực của nàng đâu có thể ngăn được nam nhân?
Lãnh Diệm càng kháng cự thì dục hỏa trong cơ thể Long Đan Thanh càng kích động, dẫn tới chinh phục dục vọng ẩn núp sâu trong lòng hắn!
Hắn bừa bãi vuốt ve vú nàng, mê muội ở nơi mềm nhẵn kia.
Tiếp theo hắn cúi đầu ngậm nụ hoa không ngừng run rẩy kia vào miệng, dùng lực mút.....
"A.... không cần....." Nàng cảm thấy khoái cảm còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi, mà hắn lại vẫn cố ý kích thích điểm nhỏ, làm nàng không thừa nhận được...
*****
"Buông....." Hai tay nàng đẩy vai hắn ra, sức lực nhẹ như bông.
Hắn giống như dã thú đói khát, tham lam chôn ở ngực nàng, đầu lưỡi ướt át không ngừng liếm láp vú nàng, hắn còn dùng răng nanh cắn lên nụ hoa cứng ngắc của nàng, làm toàn thân nàng không ngừng run rẩy.
Lãnh Diễm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong miệng không tự chủ được mà bật ra tiếng thở dốc ngọt ngào.
Nàng muốn phản kháng, nhưng thân thể của hắn hoàn toàn vây khốn nàng, lưỡi của hắn làm toàn thân nàng hư nhuyễn, không dùng được lực.
Một tay của hắn xoa bóp nửa người trên của nàng, tay còn lại hướng về phía quần lót của nàng.
" Dừng tay...."
Nàng xấu hổ kêu lên, nhưng phản kháng vô lực.
Tay hắn dò xét phía trên quần lót nàng, vỗ về chơi đùa mật hoa có chút ướt át của nàng, làm càn trêu đùa da thịt mềm mại của nàng, kích thích từng trận khoái cảm xa lạ.
"Không cần....." Cả người nàng cong lên, cái miệng nhỏ nói ra lời nói cự tuyệt không sức thuyết phục.
Hắn cũng không để ý lời nói cự tuyệt của nàng, chỉ tùy ý trêu đùa đóa hoa non nớt kia, ngón tay tự tại ma xát hoa hạch mẫn cảm một hồi.
"Chán ghét..... không cần...." Nàng cảm thấy thân thể mình nóng quá, nóng quá......
Tại sao lại như vậy? Nàng không hiểu......
"Tiểu Hoa Nhi, nàng có biết bộ dạng của nàng có bao nhiêu đẹp? Tựa như một đóa hoa sắp nở, chờ ta tới tưới nước......" Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo đói khát mãnh liệt.
Lạnh Diễm không có biện pháp đáp lại, chỉ biết thần trí đã từ từ rời khỏi thân thể của mình, làm nàng không giống mình.
Ngón tay của hắn không ngừng làm nàng chảy ra mật dịch ẩm ướt, chất lỏng trong suốt không ngừng tỏa ra hơi thở nữ tử.
Một mùi hương mê người muốn quyến rũ tình dục nam nhân.
Vì thế ngón tay của hắn vốn yên ổn trêu trọc ngoài tiểu huyệt, không ngừng muốn dò xét khe hở nhỏ hẹp kia-----
Ch. 02 → |