Vay nóng Tima

Truyện:Họa Thủy Từ Đâu Tới - Chương 09

Họa Thủy Từ Đâu Tới
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Edit: kaylee

Ban đêm không trăng gió lạnh, trong lãnh cung chỉ có một cây nến chập chờn ở trong gió, để lộ ra người trong phòng còn chưa có đi ngủ.

Chỉ là cây nến soi sáng bóng dáng bên trong nhà không chỉ có một mình Lam Bán Hương cô đơn, mà là nhiều hơn một bóng đen cao lớn.

Đây là có chuyện gì?!

Lam Bán Hương rất muốn mở miệng hỏi, nhưng cố áp nghi vấn ở đầu lưỡi, chỉ là lạnh lùng trừng to mắt mà nhìn nam nhân mặt không biểu cảm trước mắt.

Vốn cho là ban ngày mình đóng cửa ở trước mặt của hắn, sẽ làm người nam nhân này giận đến mấy ngày không thấy, lại không nghĩ rằng buổi tối liền nhìn thấy hắn xuất hiện.

"Uống hết nó."

Ánh mắt của Lam Bán Hương rơi vào phía trên chất lỏng khả nghi trong chén kia, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, tình huống bây giờ nhìn như thế nào cũng rất giống Vương đang ban thưởng rượu độc cho phi tử thất sủng.

"Chia tay thì chia tay, ngươi có cần thiết độc chết ta hay không? Cái gọi là dễ hợp dễ ly, nếu như chán ghét người tình cũ ta đây làm trở ngại ngươi trái ôm phải ấp mà nói, thả ta trở về, hoặc là thả ta xuất cung, dù gì cũng nể tình cuộc sống ngọt ngào chúng ta từng có trước kia......"

"Uống vào!" Tát Cách Hán không để ý tình cảm và thể diện mà ra lệnh.

"Ngươi thật lòng lang dạ sói như vậy? Ngay cả đường sống cũng không cho ta?"

Làm sao nàng sẽ yêu một nam nhân lòng dạ độc ác như vậy? Không ngờ tin tức xã hội giết người yêu cũ thường thấy, cũng sẽ xảy ra ở trên người mình......

Tát Cách Hán không có trả lời, ánh mắt cao thâm khó lường thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng, giống như nàng cỡ nào oan uổng hắn, hắn bị cỡ nào thiên đại uất ức.

Buồn cười! Người ăn vụng không phải là hắn ư! Người đánh nàng vào lãnh cung cũng không phải là hắn ư!

Nàng nâng lên chén kia, uống một hớp, một luồng khí nóng cứ như vậy xông tới, khiến trong đầu của Lam Bán Hương lập tức quên hai chữ lý trí này.

"Thân thể rất nóng sao? Rất khó chịu sao?" Tát Cách Hán lẳng lặng ngồi ở đó, giọng nói lạnh lẽo vô tình, nhưng đáy mắt ẩn chứa nóng bỏng lại làm cho Lam Bán Hương cảm thấy một hồi da đầu tê dại.

"Ngươi cho ta uống cái gì?"

"Xuân dược."

"Cái gì?!"

"Ta muốn để cho ngươi tự mình nếm thử cảm thụ của ta, để cho ngươi tự mình thể nghiệm khổ sở ta thừa nhận, để cho ngươi hiểu khó chịu khi thân bất do kỷ."

"Nhanh một chút cho ta thuốc giải."

"Thuốc giải của ngươi chính là ta."

"Hèn hạ!"

Tát Cách Hán chậm rãi cởi áo khoác trên người, lộ ra một chút cảnh xuân, đối với nàng lúc này là tràn đầy kích thích trêu đùa và hấp dẫn.

Lam Bán Hương nhìn khóe miệng hắn nâng lên nụ cười tà ác, hiểu hắn là muốn trả thù nàng, làm sao nàng có thể để cho hắn được như ý đây?

Nhưng...... Hai chân của nàng lại không tự chủ được chậm rãi đến gần hắn.

Không! Đừng!

Biết rất rõ ràng không thể, nhưng thân thể của nàng lại giống như lửa, như thế nào cũng không khống chế được.

Nàng mở to hai mắt, không thể tin được chính mình thế mà lại giống như một con ác lang, cứ như vậy nhào tới hắn —— giống như đầu của nàng và thân thể của là tách rời, mà nàng giống như là nhìn một "chính mình" khác!

Nàng không thể tin được mình lại có thể xé rách quần áo của nam nhân, sau đó liều chết gặm cắn ở trên người hắn.

"Ta...... Ta nóng quá...... Cho ta...... Ta không chịu nổi......"

Nàng nghe được mình, rên rỉ cầu khẩn, thân thể lửa nóng không ngừng cọ xát ở trên người hắn, động tác dáng vẻ như vậy làm cho khó chịu của nàng giảm bớt rất nhiều, thậm chí cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng mà hắn thế nhưng lại vô tình đẩy ra nàng, "Bây giờ ngươi biết trúng xuân dược căn bản là cảm giác thân bất do kỷ đi?"

Lam Bán Hương không có đứng vững, ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, nàng không có lập tức đứng dậy, bởi vì nàng cũng rất kinh ngạc mình thế mà lại sẽ làm ra chuyện mới vừa rồi.

"Ta nghĩ muốn......"

Nhưng mà bị hắn đẩy ra chỉ đổi lấy một chút xíu thời gian tỉnh táo, chớp mắt một cái, xuân dược trong cơ thể lại lần nữa tàn sát bừa bãi, không ngừng phá hủy lý trí của nàng.

Nàng lại lần nữa không để ý dè dặt đánh về phía hắn, giống như mèo con chỉ muốn chủ nhân trìu mến liếm bắp đùi của hắn, nhưng hắn thế nhưng lại lãnh khốc vô tình trừng mắt nhìn nàng, không có dấu hiệu muốn giúp nàng.

"Van cầu ngươi......" Khổ sở bởi vì thân thể như lửa đốt, khổ sở bởi vì muốn hắn mà không có được, khổ sở bởi vì chính mình cảm thấy uất ức, khiến từng hạt nước mắt không ngừng lăn xuống.

Nàng không để ý xấu hổ liếm ở trên cơ thể cứng rắn của hắn, như một kỹ nữ đê tiện nhất cầu khẩn hắn, càng cầu khẩn, nước mắt của nàng càng tràn lan càng thêm vội vàng.

"Tát Cách Hán...... Ta không chịu nổi......" Nàng ôm chặt lấy thân thể của mình, mãnh liệt run rẩy giống như là độc phát muốn hít thuốc phiện.

Đột nhiên, nàng bị người hung hăng kéo tóc, sau đó bị đẩy ngã ở trên giường lạnh băng.

Nam nhân ghê tởm! Thế nhưng lại thô bạo đối đãi nàng như vậy.... .

*****

Edit: kaylee

Nàng không có cách nào giãy giụa, đã bị hắn thô bạo xé nát quần áo trên người, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

"Hiện tại biết thân bất do kỷ đi? Bộ dáng ngươi như vậy còn muốn cùng ta giận dỗi sao?

"Ta mạn phép muốn!" Nàng bất chấp tất cả rống to, tức giận hắn thế mà lại dùng bộ dáng như vậy khi dễ nàng.

Nước mắt tức giận không nhịn được rơi xuống, nhưng thân thể cũng không chịu khống chế mà thiêu đốt, khát vọng có người có thể cứu nàng.

Ánh mắt của nàng khó nén khát vọng nhìn hắn, rồi lại quật cường quay mặt đi, chết cũng không muốn cầu xin hắn.

Nhìn thấy nàng đã là bộ dáng này, lại còn cự tuyệt hắn, ngọn lửa tức giận cộng thêm uất ức trải qua mấy ngày nay bị nàng lạnh nhạt, khiến một tia lý trí còn lại duy nhất của Tát Cách Hán biến mất không còn sót lại chút gì.

"Nữ nhân đáng chết!"

Hắn giống như một con dã thú hung mãnh, không ngừng ở trên người của nàng gặm cắn, ở trên da thịt mịn màng của nàng lưu lại không phải vết hôn sủng ái, mà là dấu răng rướm máu.

Hắn dùng một tay dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, một tay kia lại thô lỗ xâm nhập giữa hai chân nàng......

"Không cần......"

Ngón tay của hắn đã xâm nhập thật sâu, mang theo ý vị nhục nhã ở trong cơ thể nàng kéo ra đưa vào.

Thân thể thừa nhận loại đối đãi mắc cỡ kia, khiến nàng muốn giãy giụa nhưng lại đưa tới trừng phạt.

Vốn chỉ là một ngón tay lại tăng lên một ngón, không ngừng động đậy ở trong thân thể của nàng.

"Không......"

Không ngừng trêu đùa hành hạ, làm người ta thiếu kiên nhẫn cuối cùng khoái cảm cũng làm cho nàng vong tình đong đưa eo thon, dâm loạn nghênh hợp ngón tay của hắn.

Trong nháy mắt, thân thể của nàng liền phản bội lòng của nàng, dưới sự không tình nguyện đạt tới cao triều tuyệt vời.

Khi nàng đang mất hồn, lại bị hắn lật người, sau đó buộc nàng giống như mèo nâng lên cái mông, lấy bàn tay vặn bung ra mông trắng như tuyết của nàng, nàng lập tức cảm giác đến một vật cứng rắn mà lửa nóng hung hăng xuyên qua nàng.

Hắn xông vào mang cho nàng một chút khó chịu, lại mang đến nhiều hơn thoải mái giải trừ khổ sở của thân thể.

Mặc dù rất hận hắn đối đãi với nàng như vậy, nhưng mà bụng dưới không ngừng mang tới khoái cảm lại làm cho nàng thoải mái phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng.

Mặc dù hận hắn, nhưng mà bây giờ nàng cũng là thương hắn như vậy, muốn hắn, không muốn rời đi hắn.

Trong lúc bất chợt, khoái cảm làm người ta mất hồn muốn chết này ngừng lại, Lam Bán Hương mở ra cặp mắt mờ mịt quay đầu nhìn nam nhân không động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy không hiểu và khát vọng.

Nàng cũng muốn hỏi hắn tại sao không động? Nàng thật là muốn......

Nhưng hắn thế mà lại giống như là đã hóa đá không có nhúc nhích, chỉ thật sâu nhìn nàng, vẻ mặt giống như là không biết như thế nào đối với nàng mới tốt.

Nàng lặng lẽ co rúm thân thể một chút, khoái cảm chạm điện này chảy qua toàn thân của nàng, làm cho nàng không tự chủ giãy dụa hông của mình, chủ động khuấy động của hắn, vì mình, mang đến khoái cảm nhiều hơn.

Có lẽ là động tác của nàng quá mức vụng về, cũng có thể là tư thế như vậy không tiện kết hợp cho lắm, cho nên không cách nào sinh ra khoái cảm giống như lúc hắn chủ động.

Nhưng thân thể của nàng tuyệt không muốn buông tha cơ hội có thể giảng hoà vui vẻ, như cũ cố gắng đong đưa hông của mình, giống như là coi nam nhân không động kia là thành cây đấm bóp, cắm đầu cắm cổ tham vui.

Khi thân thể của nàng bởi vì xuân dược mà trở nên cực độ nhạy cảm đạt tới cao trào, thân thể mới chịu xụi lơ xuống lại lập tức bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy.

"Tát Cách Hán......"

Nửa người của nàng, bị hắn đè xuống giường, bàn tay to của hắn bắt được cánh tay của nàng, giống như là điều khiển một con ngựa loại đâm chọc vào, thân thể vốn đã thoáng thở bình thường lại sôi trào lần nữa.

Đang ở lúc nàng cho là mình sắp bị hắn đụng nát, một chất lỏng nóng bỏng cứ như vậy xông vào chỗ sâu trong thân thể của nàng, lần nữa mang cho nàng cao triều mãnh liệt......

Xuân dược đã được giải hết, bởi vì cái loại lửa nóng làm người ta đau đớn đến nóng bỏng đó ở trong cơ thể của nàng đã biến mất rồi, còn dư lại chỉ có toàn thân đau nhức, còn có vết đọng từng cái một điểm trên da thịt.

Hai chân của nàng và cả người đều dính dịch trắng của hắn, bọn họ không chỉ làm một lần, nàng thậm chí cảm thấy được toàn thân cao thấp của mình không có một chỗ sạch sẽ.

Tất cả đều nhiễm lên mùi của hắn, nàng muốn quên hắn, đã là không thể làm được rồi......

Cảm giác người bên cạnh có động tĩnh, Lam Bán Hương cố nén nước ở mắt khóe mắt, không muốn để ý đến hắn.

Hắn đưa tay muốn ôm nàng, lại bị nàng xoay người tránh đi.

Nàng biết mình không nên như vậy, rồi lại không biết thế nào đối mặt hắn, chỉ có thể rất uất ức lựa chọn trốn tránh.

Nàng nghe được âm thanh hắn xuống giường, âm thanh mặc quần áo, mặc dù vẫn luôn không có mở miệng, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn gần như là muốn nhìn xuyên qua nàng, nhưng nàng cự tuyệt đối mặt với hắn.

Một lúc lâu sau......

"Hương Hương, ta thật sự không muốn phản bội nàng, ta muốn vẫn luôn chỉ có một mình nàng, nàng phải tin tưởng ta."

Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Lam Bán Hương rất muốn gọi lại hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại vẫn không có kêu ra khỏi miệng.

Nhìn lãnh cung trống rỗng, nhớ hắn hao hết khổ tâm như vậy mà muốn yêu cầu nàng tha thứ, nghĩ đến mình cũng không cách nào kháng cự xuân dược đáng sợ kia, huống chi là người có lòng thiết kế đây?

Nàng...... Rốt cuộc là đang làm gì vậy chứ?

Lam Bán Hương rúc vào trong chăn, hấp thu chút nhiệt độ mới vừa rồi hắn lưu lại, nghĩ tới mình không nên quá mức kiên trì, không có suy tính đến cảm thụ của hắn? Nghĩ biện pháp hòa hợp đi! Dù sao...... Trong lòng của nàng vẫn là thương hắn.

*****

Edit: kaylee

Nhưng mà qua mấy ngày, Lam Bán Hương vẫn như cũ không tìm được phương pháp hòa hợp với Tát Cách Hán, hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng không có đến.

Tại sao? Là bởi vì quốc sự sao? Hay là hắn tuyệt vọng rồi, không muốn lão bà kỳ cục lại thích gây gổ với hắn như nàng đây? Dù thế nào đi nữa hiện tại hắn thân là Đế Vương, muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân.

Không! Sẽ không, nàng nên học được bao dung và tin tưởng hắn, trước không phải là bởi vì nàng không có làm được, cho nên mới phải khổ sở như vậy sao?

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng xuân dược lại có thể lợi hại như vậy, có thể để người ta mất trí đến trình độ không thể nào khống chế.

Hắn cũng là bị bức ép đến mức nóng nảy, mới có thể dùng phương pháp giống nhau để chứng minh trong sạch của hắn......

Lam Bán Hương không cách nào ngủ lẳng lặng đẩy cửa đi ra ngoài, rất kinh ngạc phát hiện bên ngoài thế mà lại có tuyết rơi.

Từ lúc nàng đi tới nơi thời đại này đây là trận tuyết rơi đầu tiên, đối với Đài Loan bốn mùa như mùa xuân mà nói, tuyết rơi là rất hiếm có.

Vươn tay nghênh đón bông tuyết không tiếng động bay xuống trong bầu trời đêm, sau đó nhìn nó ở trong lòng bàn tay tan chảy, loại cảm giác đó thật sự rất không thực tế.

Vừa lúc đó, nàng phát hiện bên cạnh hình như có động tĩnh, quay đầu vừa nhìn, nước mắt thế mà lại không nhịn được tràn ra.

Tại sao......

Nàng cắn chặt môi dưới chậm rãi mà tới gần bóng người co rúm ngồi cạnh cửa, trên đỉnh đầu của hắn dính tuyết trắng, hai mắt nhắm chặt, ôm thật chặt mình đã co lại thành một đoàn, nhìn bộ dáng là ngủ thiếp đi.

Tại sao hắn lại ở chỗ này? Còn ngủ ở nơi này? Chẳng lẽ không có ai phát hiện sao? Ngồi ở cửa phòng nàng ngủ một đêm ở trong đêm tuyết như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không chịu nổi, tại sao hắn không gọi nàng thức dậy?

Trong lúc bất chợt nàng xông lên tức giận đánh bả vai của hắn, "Tát Cách Hán, chàng muốn tìm chết có phải hay không?"

Nam nhân sắp bị đông cứng vốn là lọt vào trong giấc mộng sâu, ở nơi đó hắn nằm mơ thấy Hương Hương, nằm mơ thấy nàng cười híp mắt cùng hắn cùng nhau ăn thịt nướng Hàn Quốc, cùng nhau xem bộ phim nàng biên soạn, ban đêm còn là mất hồn nói muốn ép khô hắn, nhưng mà trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của nàng liền thay đổi thành mặt khóc thầm......

Nàng không ngừng rời đi hắn, mà hắn liều chết đuổi theo, lại như thế nào cũng đuổi không kịp.

"Hương Hương?!" Hắn không phải đang nằm mơ, là thật thấy nàng đang khóc.

"Tại sao chàng muốn như vậy? Chàng làm gì mà nửa đêm có giường lớn ấm áp không đi ngủ, chạy tới cửa phòng ta ngủ, chàng mà chết rét ta phải làm thế nào?"

"Hương Hương......"

Nhìn đến thân thể của hắn không nhịn được mà run rẩy, Lam Bán Hương vừa khóc vừa đỡ hắn dậy, sau đó đi vào trong lãnh cung, để hắn ở trên giường của mình.

"Chàng chờ ta một chút."

Nàng vội vã đi lấy khăn lông sạch sẽ giúp hắn lau sạch sẽ tuyết trên người, sau đó dùng chăn lông trên giường quấn quanh hắn, lại để lò lửa gần bên giường một chút, tiếp đó lại rót một chén nước nóng từ trên lò.

Hoàn hảo mấy ngày nay hắn ra lệnh tặng rất nhiều thứ, nếu không nàng cũng không có biện pháp lần ra ít thứ này.

Nàng đi tới bên cạnh hắn, đưa chén nước nóng cho hắn.

Nhìn hắn sau khi uống hết chén nước nóng, sắc mặt tốt hơn nhiều, nàng mới yên tâm không ít.

Khi nàng muốn nhận lấy cái chén trong tay hắn thì cổ tay đưa ra lại bị hắn một tay bắt được, sau đó cả người cứ như vậy bị kéo vào trong ngực của hắn.

Ánh mắt của hai người giao nhau, một giây kế tiếp, bọn họ giống như là củi khô gặp lửa mạnh, chuyện xảy ra là không thể ngăn cản......

Giống như là người yêu xa cách thật nhiều năm, không ngừng ở trên môi của nhau thổ lộ nỗi khổ tương tư nhiều ngày nay.

"Ta yêu nàng, ta yêu nàng, cho tới bây giờ ta cũng chỉ muốn một mình nàng, tại sao nàng phải đẩy ra ta?"

"Ta chỉ là sợ ta nắm thật chặt chàng như vậy, kết cục cuối cùng là phải buông tay, nếu như là vậy, không bằng hiện tại ta liền đẩy chàng ra, liền buông tay, đau dài không bằng đau ngắn......"

"Mặc kệ như thế nào, ta đều là của nàng."

"Vậy chàng thề!"

Trên lông mi thật dài của nàng còn lưu lại một giọt nước mắt trông có vẻ đáng thương, nhìn giống như tiểu oa nhi bị Đại Phôi Đản (trứng thối) khi dễ, làm cho hắn gần như là không thể chống đỡ được lại nhào tới nàng.

Khi nàng cảm thấy hắn kéo quần áo trên người nàng thì nàng không nhịn được phát ra một tiếng thở dốc mất hồn."Người ta là muốn chàng thề, chàng lại đang làm cái gì á!"

"Ta là đang thề! Dùng toàn thân cao thấp của ta thề với nàng."

"Nào có? Căn bản là sỗ sàng."

"Đó chính là sỗ sàng thề."

"Cái gì...... A!" Ngay vào lúc này, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên, Lam Bán Hương nhìn đầu sỏ gây nên âm thanh, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Tát Cách Hán đỏ lên.

"Âm thanh gì à?" Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đùa dai hỏi, trên khuôn mặt có tươi cười đã lâu không thấy khiến Tát Cách Hán cảm thấy rất hạnh phúc.

"Ta nhớ nàng nhớ đến quên ăn cơm." Hắn đỏ mặt nói nhỏ.

Thằng ngốc này! Chỉ là lại làm cho cả lòng của nàng đều muốn hòa tan, nàng vươn tay ôm chặt lấy hắn, sau đó dùng giọng nói trẻ con làm nũng nói: "Ghét, vừa nghe chính là lời ngon tiếng ngọt! Chỉ là, ta thích?"

"Thích mà nói, về sau ta sẽ thường nói."

"Đây là nhất định." Nàng lưu luyến không rời rời đi ngực của hắn, sau đó hiền tuệ nói: "Ta đi giúp chàng chuẩn bị cơm ăn, không phải chàng thích ăn nhất là thức ăn ta làm sao?"

"Không cần phiền hà, ta kêu Lý Quyền đi chuẩn bị là tốt rồi." Hắn nói xong lại muốn kéo nàng về trên giường, lại bị nàng nhanh chóng tránh ra.

"Không sao á! Ta rất nhanh sẽ làm xong, chàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ ta."

"Ừm!" Cuối cùng hắn cũng vẫn là gật đầu.

Có thể lần nữa nhìn nụ cười vui vẻ xinh đẹp trên mặt nàng là đủ rồi, hắn thật không muốn cãi nhau với nàng nữa, càng không muốn trải qua cái loại cuộc sống không có nàng đó.

*****

Edit: kaylee

Không lâu sau, hắn liền nghe đến tiếng mở cửa.

Ngẩng đầu nhìn lên, Lam Bán Hương cười khanh khách bưng bữa ăn sáng mỹ vị đi vào, Tát Cách Hán mê muội nhìn bữa sáng trong tay nàng, chỉ cảm thấy lồng ngực của mình tràn đầy rất nhiều rất nhiều ấm áp.

Hắn và nàng, sẽ luôn luôn hạnh phúc như vậy đi?

Sau đó, ánh mắt của hắn rơi vào phía sau nàng, sắc mặt lập tức đại biến, cả người đột nhiên ngồi dậy.

"Hương Hương!"

Khi hắn thấy được ánh sáng lạnh lẽo sắc bén sau lưng Lam Bán Hương kia đang đâm về phía nàng thì hắn có cảm giác máu của mình đọng lại, trái tim ngưng đập, giống như ngày tận thế sắp tới.

"Lý Ngọc Bình!" Tát Cách Hán xông tới muốn ôm chặt Lam Bán Hương, lại phát hiện chụp hụt, cả người hung hăng nằm trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.

"Hương Hương?!" Hắn sững sờ nhìn lồng ngực không có một bóng người.

Lý Ngọc Bình đang cầm cái trâm cài đầu trong tay cũng bị một màn trước mắt này dọa sợ, nàng hốt hoảng nhẹ buông tay, cái trâm cài đầu rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang cực lớn, sau đó cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất, "Yêu quái...... Nàng là yêu quái...... Nếu không tại sao có thể tự dưng biến mất như vậy...... Nàng là yêu quái......"

Cứ như vậy, nữ nhân Tát Cách Hán thích nhất đời này không thấy đâu.

Không phải xa cách vì cái chết, là bởi vì hai người yêu nhau sống ở thời gian không gian khác nhau, nên đã định là chỉ có thể nếm hết tương tư, mà không cách nào gặp nhau.

Không —— đừng! Hắn không chấp nhận!

"Hương Hương!" Tát Cách Hán dùng hết hơi sức toàn thân lớn tiếng kêu, sau đó hung hăng quay đầu đi, nhìn về phía Lý Ngọc Bình đã sợ đến quỳ trên mặt đất co thành một đoàn nói: "Có ai không, kéo ra ngoài đánh chết cho Cô Vương!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)