Vay nóng Tima

Truyện:Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Chương 45

Ai Nói Xuyên Qua Hảo
Trọn bộ 59 chương
Chương 45
Hội đèn lồng đêm thất tịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Siêu sale Lazada


Một ngày này, đúng là ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, mấy ngày trước đây những trận mưa to đã làm nhiệt độ hạ xuống, thời tiết đã không còn nóng tới mức khiến người ta phải sợ hãi như trước nữa.

Đại sảnh Cung gia, mọi người trầm mặc ăn cơm, Cung phu nhân ngẩng đầu, nhìn ba đứa nhỏ nhà mình, nhẹ nhàng lắc đầu, mấy ngày nay bà đã nhìn ra, Viễn Hàm cùng Ưu Nhi có chút không được tự nhiên, hai người tựa hồ không quan tâm tới nhau. Vốn dĩ những chuyện của đám nhỏ trong nhà, bà cũng không nhúng tay vào, nhưng thời gian không được tự nhiên này quá dài, chỉ sợ sẽ mất tình cảm, ảnh hưởng tới không khí cũng như sự hòa thuận trong nhà.

Buông bát khắc hoa văn ngân long trong tay, Cung phu nhân cười khẽ hỏi:"Ưu Nhi, con có biết hôm nay là ngày gì không?"

Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, cười đáp:"Hôm nay là đêm thất tịch a."

Cung phu nhân gật đầu:"Ha ha, ta nghĩ rằng con không biết."

Vu Thịnh Ưu cười:"Vốn quả thật là không biết, nhưng lúc sáng sớm đã nghe đám nha hoàn nhắc tới."

"Vậy chắc con biết đêm nay ở phố Thần Vũ có hội đèn lồng thất tịch?"

"Vâng. Nghe nói." Nghe nói hội đèn lồng này, là Giang Nam bởi vì làm cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ khi có đèn chiếu sáng, liền đem đèn màu treo đầy đường phố, người cõi tiên gặp gỡ, nhân loại đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi, trong hội đèn lồng, nam nữ cũng tự kiếm tìm nhân duyên của mình.

"Ha ha, hội đèn lồng kia cũng rất thú vị, lúc còn trẻ a, hàng năm ta đều vụng trộm chuồn khỏi cung đi chơi." Cung phu nhân cười khẽ, ánh mắt như nhớ lại, một lát sau lại nói:"Ưu Nhi, nhất định phải đi xem."

Vu Thịnh Ưu cười, cảm thấy hứng thú gật đầu:"Được, mẫu thân cũng cùng đi đi."

Cung phu nhân cười:"Ta thật ra rất muốn đi. Nhưng hôm nay Thái hậu nương nương lệnh ta vào cung làm bạn, không rảnh như thế."

"Ồ." Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn về phía Cung Viễn Tu, mẫu thân không đi không sao, Viễn Tu đi cùng nàng là được rồi.

Cung phu nhân cười:"Bản cung không thể đi cùng con, không bằng......" Đôi mắt vừa chuyển:"Kêu Viễn Hàm cùng con đi đi."

"A?" Vu Thịnh Ưu ngây ngốc, có lầm không? Nàng ngước mắt, nhìn nhìn Cung Viễn Tu, lại nhìn nhìn Cung Viễn Hàm.

Cung Viễn Tu tay hơi run run một chút, hạ mắt, tiếp tục đưa thìa ngô sao hạt thông bỏ vào bát Vu Thịnh Ưu.

Cung Viễn Hàm giương mắt, ôn ôn cười yếu ớt:"Mẫu thân thật kỳ quái, không gọi đại ca đi cùng đại tẩu, lại bảo nhị thúc con đi, nói thật thú vị."

"Có gì thú vị với không thú vị? Đại ca con tối nay phải cùng bản cung vào cung gặp Thái hậu, Ưu Nhi đi một mình, bản cung không an tâm, con lại không có việc gì, cùng tẩu tử đi dạo thì có gì không tốt?"

"Mẫu thân sao biết con đêm nay không có việc gì?" Cung Viễn Hàm ôn cười lắc đầu:"Đêm nay con sớm đã có hẹn."

"Có hẹn gì? Hẹn ai? Bỏ đi." Cung phu nhân nhíu mày nói, đứa nhỏ này sao lại thế này? Trước kia chưa từng thấy hắn không ngoan như vậy.

"Mẫu thân, như vậy cũng không thỏa......" Cung Viễn Hàm còn chưa nói xong, Vu Thịnh Ưu liền ngắt lời hắn:"Mẫu thân, nhị thúc có việc cứ để hắn đi đi, con sao lại cần người khác phải đi cùng chứ? Huống chi con cũng không muốn đi hội đèn lồng."

Cung phu nhân nhìn qua nhìn lại hai người, một người vẻ mặt đạm mạc, một người vẻ mặt quật cường, lắc đầu, thở dài:"Ai, hai đứa nhỏ các ngươi. Tùy các ngươi đi. Viễn Tu, cùng nương tiến cung."

"Vâng, mẫu thân." Cung Viễn Tu đứng dậy, đi qua đỡ lấy Cung phu nhân, hai người chậm rãi đi về phía phòng khách.

Trên bàn cơm, chỉ còn lại có Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Hàm, Vu Thịnh Ưu vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm một cái, hắn chỉ tao nhã dùng cơm, dường như không chú ý thấy nàng nhìn lén vậy, cho dù nàng nhìn lén quang minh chính đại như thế, hắn cũng đều không liếc nhìn nàng một cái.

Một lát sau, hắn cũng buông bát, ôn nhu nói:"Đại tẩu từ từ dùng."

Vu Thịnh Ưu cúi đầu ăn cơm, làm bộ không nghe thấy.

Cung Viễn Hàm cũng không để ý, nhấc chân bước đi, Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, nhìn bóng dáng hắn tuyệt trần, nhấp môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ngươi không để ý tới ta, ta cũng vẫn ăn cơm.

Trong thư phòng, Cung phu nhân cau mày hỏi:"Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì? Trước kia không phải quan hệ tốt lắm sao?"

Cung Viễn Tu nhìn chén trà trong tay yên lặng xuất thần, hơi nóng từ chén trà bốc lên lơ lửng.

Cung phu nhân nhìn Cung Viễn Tu bình tĩnh như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm:"Con cũng lạ, Hàm Nhi đối xử với Ưu Nhi như vậy, con cũng không nói nó, Ưu Nhi hiện tại ngày nào cũng rầu rĩ không vui, thương tâm như thế, con thấy không đau lòng, bản cung thấy cũng đau lòng thay."

Cung Viễn Tu giương mắt, thản nhiên nói:"Mẫu thân làm gì phải đau lòng, hẳn là cao hứng mới phải."

"Ta nên cao hứng? Ta cao hứng cái gì?" Cung phu nhân sắc mặt nghi hoặc.

Cung Viễn Tu nhìn Cung phu nhân, hơi hơi cười khổ:"Ưu Nhi thương tâm nhất thời, vẫn tốt hơn so với nhị đệ thương tâm một đời."

"Con nói cái gì?" Cung phu nhân kinh ngạc nhìn hắn:"Viễn Hàm vì sao phải thương tâm cả đời?"

Cung Viễn Tu cầm cái chén, ánh mắt thản nhiên nhìn phương xa, nhẹ giọng thở dài nói:"Ta sao có thể muốn bọn họ thương tâm......"

Nhìn phía ngoài cửa sổ, có lẽ, thế giới này, người hiểu Cung Viễn Hàm nhất, chính là đại ca hắn đi, hắn biết hiện tại Viễn Hàm lui về còn kịp, hiện tại lui về còn có thể bảo vệ cho tâm của chính mình, cho nên, y đang lui về, cố gắng, liều mạng lui trở về, cho dù quá trình này sẽ làm Ưu Nhi thương tâm, hắn cũng không bận tâm, không dám bận tâm, cũng không thể bận tâm ......

Viễn Hàm cũng là vì hắn a......

Hắn sao có thể không biết?

"Mẫu thân." Cung Viễn Tu quay đầu, nhìn Cung phu nhân nói:"Con cùng Ưu Nhi còn chưa động phòng."

"A? Ngươi...... Ngươi...... Ngươi không thích nàng?" Cung phu nhân trừng mắt nhìn hắn, quả thực không thể tin được, thành thân một năm, không tính lúc hắn ngốc, hiện tại hắn hết bệnh đã hơn ba tháng, cư nhiên còn chưa chạm tới thê tử của chính mình?

"Không, con yêu nàng." Những lời này, Cung Viễn Tu nói phi thường khẳng định.

Bởi vì yêu, cho nên khi khôi phục thần trí luôn muốn ôm nàng, hôn nàng, muốn thân cận nàng nhiều hơn nữa, hắn muốn gắt gao ôm lấy nàng, bắt lấy nàng, không để bất luận kẻ nào đoạt đi.

Nhưng mà, cũng bởi vì yêu, cho nên chỉ có thể mặc kệ nàng, không hỏi, không an ủi, không nhắc nhở, không níu kéo, thầm nghĩ cho nàng một cơ hội, cho nàng cơ hội nhận rõ tâm ý của mình, hắn không muốn ngày sau nàng phải hối hận, ủy khuất cùng hắn vượt qua cả đời, hắn cũng chỉ có thể cho nàng cơ hội lúc này.

Nàng cùng Viễn Hàm đều là người hắn yêu nhất, là người hắn không thể thương tổn dù chỉ một chút.

Nếu như, một người không thể lui về, một người thật sự nhìn thấu......

Kia...... Vậy......

Vậy......

Nghĩ vậy, tâm co rút đau đớn một trận, đau khiến hắn cơ hồ hô hấp cũng không thông.

Vậy cứ như thế đi......

Cung phu nhân nhìn đứa con trước mắt đã sớm trưởng thành trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, hắn nhíu chặt mày, trong ánh mắt thâm thúy kia hiện lên một nỗi đau khó phát hiện, bỗng nhiên đều hiểu được, đều nói mẫu tử liên tâm a, bà sao lại không cảm giác được chứ?

Viễn Tu a, mặc kệ con là choáng váng, hay là thông minh, con, vĩnh viễn là đứa nhỏ thiện lương nhất, nhưng chính vì như vậy, nương sao có thể để con thương tâm được?

"Mặc kệ các ngươi có động phòng hay không, Vu Thịnh Ưu cũng vẫn là thê tử bản cung cưới hỏi đàng hoàng cho ngươi, Tu Nhi, ngươi đừng để nó nghĩ tới." Cung phu nhân thanh âm dần dần nghiêm khắc:"Cũng không được để nó nghĩ tới!"

Cung Viễn Tu cũng không trả lời, buông chén trà, nhìn Cung phu nhân, nhẹ giọng nói:"Mẫu thân không cần lo lắng cho con, chuyện của con, trong lòng con tự hiểu rõ."

"Đều rõ? Tính toán của ngươi đều là vì nó! Khi nào thì ngươi có thể tự tính toán vì mình? Đêm nay ngươi không cần tiến cung cùng ta, cùng Ưu Nhi đi hội đèn lồng đi." Cung phu nhân phất tay cho hắn lui ra, đã không muốn nói chuyện nhiều nữa.

"Mẫu thân, từ lúc khỏi bệnh con vẫn chưa gặp qua Thái hậu." Cung Viễn Tu cúi đầu đạm cười:"Hôm nay nhân cơ hội này đi gặp cũng tốt."

"Ngươi...ngươi!" Nhìn hắn vẻ mặt kiên quyết, biết mình không ngăn được hắn, chỉ có thể lắc đầu giận dữ nói: "Ai! Tùy ngươi, tùy ngươi." Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ủy khuất người nào bà cũng đều luyến tiếc. Này......chuyện này phải làm sao a!

Bóng đêm, thâm thúy mà u ám;

Lãnh Nguyệt, trong trẻo chiếu xuống;

Vu Thịnh Ưu ôm đầu gối một mình, ngồi trên nhuyễn tháp trong phòng, một quyển tiểu thuyết đặt trên tay, cả buổi chiều đều không đọc qua, trong phòng ngoại trừ Viễn Tu không có người đến, không ai quấy rầy nàng, nàng ngay cả thời gian cũng quên mất, ngồi ngốc một chỗ, lại qua một hồi lâu, nàng mới ném quyển sách lên bàn, trong lòng lại phiền muộn, lại hậm hực, a a a a! Vì sao vẫn cảm thấy áp lực như vậy a! Viễn Tu thật ngốc! Một lão Thái hậu có gì đẹp mặt! Đi làm chi a! Lão Thái hậu xinh đẹp hơn nàng sao? Có sao? Khẳng định không có đi!

Còn có Cung Viễn Hàm đáng ghét, học bộ dáng của hắn nói:"Ta đêm nay đã sớm có hẹn."

Nhìn như vậy hẳn là cũng không hẹn người tốt lành gì!

Đáng giận a, cho dù không có người đi cùng, không có người theo giúp, ta chẳng lẽ không thể tự mình đi sao?

Đúng! Tự mình đi! Tự tiêu khiển cũng tốt lắm a!

Nghĩ như thế, Vu Thịnh Ưu liền lấy một ít bạc trong ngăn tủ, cho vào túi tiền, xoay người ra khỏi đại môn Cung gia!

Rống rống rống! Hôm nay đi chợ đêm muốn cuồng ăn một chút!

Nghĩ như thế, Vu Thịnh Ưu một mình đi thẳng tới phố hội đèn lồng, hội đèn lồng tổ chức trên phố lớn trong thành, bên bờ sông, rất nhiều lầu các đứng san sát, trên các lầu các được treo đèn lồng đầy màu sắc, chiếu vào mặt hồ, ánh sáng giao hòa rất là đẹp mắt, hai bờ sông cũng đều được đèn cung đình nhiều màu trang điểm đổi mới hoàn toàn, hàng liễu rủ cũng chăng đèn kết hoa, toàn bộ hội đèn lồng đều vui mừng, náo nhiệt phi phàm.

Vu Thịnh Ưu đi vào giữa đám đèn đuốc sáng trưng này, đứng giữa phố xá sầm uất người tới người đi, lại không cảm giác được một tia vui sướng, còn có thể nhận thấy rõ ràng một tia phiền muộn.

Ngẩng đầu, không ngừng nhìn theo những người đi thoáng qua bên người, có hơn một nửa bọn họ đều mang mặt nạ, Vu Thịnh Ưu kỳ quái hỏi người bán hàng bên cạnh:"Vì sao bọn họ đều mang mặt nạ vậy?"

Đại thúc bán hàng ngẩng đầu cười:"Ha ha, cô nương là người nơi khác tới đi? Đêm thất tịch ở chỗ chúng ta, là dành để nam nữ trẻ tuổi thân cận, ban đầu rất nhiều nam nữ đều nhìn trúng những người đã kết hôn hoặc có người trong lòng, về sau mọi người để tránh xảy ra chuyện xấu hổ này, cho nên những người không muốn tìm kiếm nhân duyên đều mang mặt nạ."

"Ồ! Như vậy a." Vu Thịnh Ưu lấy bạc ra nói:"Cho ta một chiếc mặt nạ."

"Ha ha, cô nương có người trong lòng?"

"Ta đã kết hôn." Vu Thịnh Ưu cúi đầu chọn mặt nạ ở quán nhỏ của hắn.

Đại thúc bán hàng khen nói:"A, vậy nên mang, cô nương tướng mạo tốt như vậy, không mang mặt nạ nhất định sẽ khiến cho hiểu lầm."

Vu Thịnh Ưu cười khẽ, lựa chọn một chiếc mặt nạ màu trắng đơn giản thanh lịch:"Cám ơn đại thúc."

"Cô nương đi thong thả."

Vu Thịnh Ưu mang mặt nạ, chậm rãi đi vào hội đèn lồng, không vui không buồn, không có cảm giác gì, một chút tâm tình kích động của nữ chủ xuyên qua cũng không có, đèn lồng dù có đẹp cũng kém hơn  so với đèn neon xinh đẹp ở thế kỷ 21 a, nàng đi đến bên bờ sông, ngồi trên đê, gió đêm thổi, cành dương liễu nhẹ nhàng lay động trên đầu nàng, Vu Thịnh Ưu nhìn cả trai lẫn gái trong hội đèn lồng này giống như là đang xem TV, bọn họ ở trong TV náo nhiệt, cũng không có quan hệ gì với nàng.

Có thể nói là không có liên quan, nhưng người trong TV cư nhiên đến trêu chọc nàng, hai phong lưu công tử mang theo mười mấy gia đinh, trên mặt lộ dáng vẻ tươi cười lưu manh, tới gần nàng, cười đáng khinh:"Tiểu nương tử, bỏ mặt nạ xuống cho gia nhìn xem."

Vu Thịnh Ưu lăng lăng nhìn hắn, tổng cảm thấy hắn có chút quen.

Gặp qua ở đâu rồi? Cau mày còn thật sự nghĩ lại.

"Tiểu nương tử, đừng thẹn thùng, bản công tử sẽ không đối với nàng như vậy."

Vu Thịnh Ưu giương mắt, giọng điệu này, thực con mẹ nó lưu manh! Ách...... Sao cơ, chẳng lẽ chính mình đang bị đùa giỡn? Cư nhiên có người lại đùa giỡn nàng? Nga, không đúng, cư nhiên có người dám đùa giỡn nàng!

Nga nga...... Thật hưng phấn nga! Nàng bị đùa giỡn ~

"Tiểu nương tử, đừng sợ a, để cho đại gia nhìn xem dung mạo của nàng. Ha ha a"

"Trình huynh, ta nói cô nương này dung mạo không đẹp." Hoàng y công tử phe phẩy cây quạt nói.

"Triệu huynh, chúng ta một đường xốc mặt nạ mười mấy xấu nữ rồi, nếu người này cũng không đẹp, đời này ta sẽ không đến phá hội đèn lồng nữa." Áo lam công tử rung đùi đắc ý nói.

Hoàng y công tử nói:"Ta cá một trăm lượng, là một xấu nữ!"

Áo lam công tử nói "Ta cá một trăm lượng, là một mỹ nữ!"

Hóa ra không phải đùa giỡn nàng, là đang cá cược a! Hai kẻ này nhàm chán không có việc gì, chạy tới lật mặt nạ người ta, cá xem dung mạo người ta thế nào.

"Tiểu nương tử, mau hạ mặt nạ xuống cho bổn công tử nhìn xem." Áo lam công tử thúc giục nói.

Vu Thịnh Ưu nhíu mày, a! Là hắn! Rốt cục đã nghĩ ra hắn là ai!

Nàng nghiêng đầu bật cười:"Nhìn xong ngươi đừng hối hận."

"Bản công tử chưa bao giờ làm chuyện hối hận." Áo lam công tử tự tin tràn đầy nói.

Vu Thịnh Ưu nâng tay, tháo mặt nạ xuống, dưới ánh trăng thấm lạnh hé ra một gương mặt thanh tú, lộ ra ý cười trong suốt.

Hoàng y công tử nâng quạt vỗ nhẹ bàn tay nói:"Thật là một giai nhân thanh tú. Triệu huynh một trăm lượng này tại hạ thua."

Nhưng áo lam công tử không có một tia vui vẻ, trừng to mắt, chỉ vào nàng nói:"Là ngươi!"

"Chính là ta, như thế nào, nhìn thấy ta hối hận?" Vu Thịnh Ưu nhìn hắn cười.

"Ngươi là mụ la sát, bản công tử lần trước đã nói, lần sau nếu để cho ta gặp lại ngươi nhất định sẽ nếm mùi!"

"Ha ha, ta phải sợ ngươi nga, cũng không biết lần trước là ai lăn lộn cầu xin tha thứ trên mặt đất, thanh âm kia, ta bây giờ vẫn còn nhớ rõ a." Vu Thịnh Ưu vốn tâm tình không tốt, có người đưa đến tận cửa cho nàng khi dễ, nàng tự nhiên sẽ không khách khí, chỉ thấy nàng khóe mắt lộ vẻ khinh bỉ, ngôn ngữ cũng đầy châm chọc, khiến cho người ta rất muốn đánh nàng một trận.

"Triệu huynh, nàng là ai?"

"Nàng chính là thê tử của Cung Viễn Tu, độc phụ nữ kia!"

"Nàng chính là người lần trước dụng độc trên đường hại huynh?"

"Chính là nàng ta! Hôm nay không báo cừu này thề không làm người! Người tới, bắt lấy nàng cho ta!"

Thì ra! Người này chính là người lúc trước khi dễ Cung Viễn Tu trên đường, bị Vu Thịnh Ưu dùng độc lăn lôn trên mặt đất, sau lại cùng bị kéo tới Khai Phong phủ, thập tam hoàng tử!

Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nổi giận đùng đùng, bỗng nhiên cảm thấy đó là chuyện đã xảy ra từ kiếp trước, nhưng kỳ thật, chỉ mới qua một năm mà thôi.

Lạnh nhạt nhìn chúng gia đinh ùa lên, Vu Thịnh Ưu đưa tay lên,

"Cẩn thận độc dược của nàng ta!" Thập tam hoàng tử kêu to.

Mọi người mạnh mẽ dừng lại không dám tới gần, toàn bộ hoảng sợ nhìn nàng, giáo huấn lần trước còn khắc sâu trong lòng, lần này không biết độc phụ nữ này còn làm ra chuyện gì đây!

Thập tam hoàng tử tránh ở phía sau gia đinh còn chưa đủ, còn lui lại xa vài chục bước, rất sợ bị độc dược lan đến.

Vu Thịnh Ưu đưa tay vào trong ngực sờ soạng một hồi, lại sờ soạng một hồi, gãi gãi đầu, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt còn thật sự nhìn bọn họ nói:"Khiến các ngươi thất vọng rồi, hôm nay không mang dược." (= = tỷ thật thà quá a~ ngốc ing)

Thập tam hoàng tử khóe miệng run rẩy một chút, nắm chiết phiến "Xoạt" một tiếng, trầm giọng nói:"Bắt lấy cho ta!"

"Vâng!" Chúng nanh vuốt kêu lớn xông lên.

Vu Thịnh Ưu xoay người bỏ chạy, cũng may nàng thân thủ linh hoạt, chúng nanh vuốt võ nghệ cũng không cao cường, chỉ thấy mười mấy người vạm vỡ đuổi theo một nữ tử kiều nhỏ chạy loạn khắp hội đèn lồng, nàng linh hoạt xen kẽ ở trong đám người, nàng nhảy lên, hạ xuống, né trái, vòng phải:"Ha ha ha, ngươi bắt không đến, bắt không được! Ngu ngốc!" Vu Thịnh Ưu vừa chạy, vừa kích thích bọn họ, nàng ngửa đầu cười lớn chạy trong gió đêm, bỗng nhiên cảm thấy vui sướng cực kì, những phiền muộn trong lòng nhất thời đều bị gió thổi tan.

Thập tam hoàng tử mặt đã chuyển sang màu gan heo, lại mệt thở không ra, chỉ vào Vu Thịnh Ưu mắng:"Ngươi ngoan ngoãn để ta bắt lấy, bổn hoàng tử liền không so đo với ngươi! Bằng không ta diệt cửu tộc ngươi......"

Nói còn chưa dứt, đã bị Vu Thịnh Ưu thuận tay cầm một trái táo lớn nện vào mặt:"A! Đau." Thập tam hoàng tử bụm mặt nhìn Vu Thịnh Ưu đang cười đến thực vui vẻ, nói:"Các ngươi là người chết a! Còn không bắt lấy cho ta!"

"Vâng!" Chúng nanh vuốt vây đuổi chặn đường, đi theo nàng lên xuống, trái phải, qua thật lâu thật lâu, rốt cục dồn nàng trong một góc đường, nhìn nàng cười dữ tợn, nha đầu chết tiệt kia! Rốt cục bắt được!

Thập tam hoàng tử đi ra từ phía sau chúng nanh vuốt, đắc ý nhìn nàng nói:"Xem ngươi còn chạy hướng nào, lần này không đánh cho ngươi cầu xin tha thứ......"

Nói còn chưa dứt, đã nghe người nào đó vẻ mặt chân chó nhìn hắn cười:"Ha ha, thập tam hoàng tử, ta sai lầm rồi. Van cầu ngươi, buông tha ta đi."

"...... Hoàng tử, nàng cầu xin tha thứ, còn muốn đánh sao?"

"Đánh! Đánh cho ta!" Nàng như vậy là cầu xin tha thứ sao? Trong mắt nàng nếu bớt đi một phần khinh bỉ, có lẽ hắn đã có thể bỏ qua cho nàng!

*****

Vu Thịnh Ưu nhìn mười mấy tên tay chân tiến dần về phía mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, thiên! Sớm biết sẽ đụng tới tên ôn thần này, hôm nay nàng đã ngoan ngoãn ở nhà.

Mười mấy tên tay chân hét lớn xông lên, Vu Thịnh Ưu đưa tay phòng vệ, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là khoa chân múa tay, trên tay lại không có vũ khí phòng thân, chưa đến một khắc đã rơi vào thế hạ phong, Vu Thịnh Ưu nghiêng người tránh khỏi một cú đá, lại bị một quyền vung đến đánh trúng cằm, thân mình nhất thời bay ra ngoài, ngã xuống đất, chật vật lăn hai vòng, miệng đầy mùi máu, đưa tay lau qua, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh trên tay áo.

Nàng còn chưa đứng dậy, hai nam nhân to lớn đã xông lại, Vu Thịnh Ưu theo bản năng ôm đầu hụp xuống, nhưng mà... Đợi một hồi, quyền cước cũng không nện như mưa xuống người nàng, nàng nghi hoặc giương mắt, nhìn lại, chỉ thấy trước mắt ba nam tử đang đứng, hai người dường như là hộ vệ, mặc trường bào màu xanh thẫm, che ở phía trước, một nam tử mặc hoa phục ngồi xổm bên người nàng, cười khẽ nhìn nàng:"Cô nương, nàng không sao chứ?"

Vu Thịnh Ưu đưa mắt nhìn phía hắn, hô hấp nháy mắt dừng lại, thiên! Mỹ nam tử cỡ nào xinh đẹp, cỡ nào yêu nghiệt, giống như tiên nhân a! Chỉ thấy nam tử này khuôn mặt tà mĩ, thân hình gầy yếu, mị mâu trầm mặc, phong mi như kiếm, khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ thâm sắc, thật sự là nói không hết phong tình, vô cùng tà khí, lại làm cho người ta không khỏi thầm tán thưởng không thôi.

"Cô nương?" Nam tử hơi nhíu mày lo lắng nhìn nàng.

"Không... Không có việc gì." Vu Thịnh Ưu có chút lắp bắp, thiên! Vẻ mặt hắn nhíu mày thật gợi cảm! Thật khá! Sao lại có nam nhân xinh đẹp như vậy, mĩ nam nàng cũng đã gặp qua vô số, hai người đẹp nhất chính là nhị sư huynh cùng Cung Viễn Hàm, nhưng nam nhân này, mỹ mạo so với hai người bọn họ, thật là ngang ngửa.

Ánh mắt hắn giống như là sao đêm xinh đẹp tuyệt vời, khiến người ta nhìn vào mà quên cả ngôn ngữ.

Nam tử vươn tay lắc lắc trước mặt Vu Thịnh Ưu, ánh mắt Vu Thịnh Ưu lại tập trung vào tay hắn, thiên! Thật sự là: Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi (1).

(1. Hai câu thơ trong bài Thạc Nhân 2, nghĩa là: 'Tay mềm như tranh non lên tươi, Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da. ')

Vu Thịnh Ưu ngốc lăng lăng để hắn nâng dậy, nam tử hờ hững trước sự kêu gào của thập tam hoàng tử, giống như căn bản không thèm để hắn vào mắt, giúp Vu Thịnh Ưu tiêu sái ra khỏi vòng vây, a? Ngươi hỏi vì sao bọn chúng để ta ra?

Không ai để a! Đám người kia tiến lên ngăn cản đều bị hai gã hộ vệ của nam tử kia một đao xử lý! Đao pháp kia vừa mau vừa chuẩn! Vừa thấy đã biết là cao thủ võ lâm.

Nam tử này thân phận nhất định không đơn giản!

Vu Thịnh Ưu ngốc thất thần để hắn đưa trở lại phố hoa đăng, nơi đây vẫn đèn đuốc sáng trưng, đám đông náo nhiệt phi phàm.

Tiếng người ồn ào khiến Vu Thịnh Ưu hoàn hồn trở lại, nàng tránh khỏi cánh tay hắn, nhìn dung nhan tuyệt thế của hắn nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

"Cám ơn ngươi đã cứu ta."

"Nhấc tay chi lao mà thôi." Nam tử nhìn nàng mỉm cười, dưới đèn hoa nhiều màu, càng lộ vẻ khuynh thành, người chung quanh, bất luận là nam nữ già trẻ đều bị vẻ tươi cười của hắn thu hút tầm mắt, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Vu Thịnh Ưu bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng không hiểu, gãi gãi đầu, cầm lấy mặt nạ đưa cho hắn:"Này cho ngươi mang."

Nam tử chọn mi hỏi:"Vì sao ta phải mang mặt nạ? Ta vẫn chưa cưới vợ."

Lời này vừa nói ra, chung quanh truyền đến một trận tiếng kích động hút không khí, những nữ tử bên đường, vốn vì thẹn thùng mà mang mặt nạ, đều vụng trộm tháo xuống, đỏ mặt nhìn hắn, vẻ mặt như thúc giục mau nhìn ta, nhìn xem dung mạo của ta.

Vu Thịnh Ưu đỏ mặt cười:"Mang theo đi, ngươi sẽ làm tắc đường đấy."

"Nàng không thích người khác nhìn ta?" Nam tử nhận lấy mặt nạ, cầm trên tay, nhìn nàng hỏi.

"Không phải, ta sợ làm mọi người xôn xao."

"Nếu như vậy ta sẽ không mang."

"Vậy đưa lại mặt nạ cho ta."

"Không trả, nàng đã đưa ta." Hắn cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt

"Không trả thì mang vào." Vu Thịnh Ưu vô lực nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều nữ tử bị nụ cười của hắn hấp dẫn không đi nổi.

Nam tử tà mị cười, mặt mày loan loan, nốt ruồi lệ trên khóe mắt tựa như phát ra hào quang, hắn nhẹ giọng nói:"Nàng vẫn là không thích người khác nhìn ta? Đúng không?"

"Được, được! Cứ coi là thế đi." Vu Thịnh Ưu tránh ánh mắt hắn, gật đầu lung tung. Người này, khi cười rộ lên chính là một yêu nghiệt mê hoặc lòng người!

"Ta mang vào, nàng phải phụ trách." Nam tử khóe mắt hiện lên một tia tinh quang, cười khẽ mang mặt nạ vào, mặt nạ đơn giản, che đi tuyệt thế dung nhan của hắn.

Phụ trách? Lời này nghe sao lại ái muội như vậy a?

"Ngươi muốn ta phụ trách như thế nào." Vu Thịnh Ưu vuốt cằm kỳ quái nhìn hắn.

"Vốn ta chưa lập gia đình, định tìm một nữ tử ôn nhu hiền thục tại hội đèn lồng này." Nói xong hắn nhìn bốn phía một vòng, bốn phía các cô gái đều đỏ mặt, tỏ vẻ ta chính là người như thế.

Nam tử tiếp tục nói:"Nhưng mà, nàng khiến ta đeo mặt nạ vào, ngăn trở nhân duyên của ta, tự nhiên phải phụ trách gả cho ta."

Ánh mắt mềm mại ngượng ngùng của các nữ tử bốn phía, bỗng nhiên trở nên sắc như đao nhằm vào Vu Thịnh Ưu, giống như nếu nàng đáp ứng, các nàng sẽ lập tức lao lên chém chết nàng vậy.

"A? Gả cho ngươi làm vợ?" Vu Thịnh Ưu choáng váng đầu óc, thiên! Vận may của nàng đến sao? Một mĩ nam, lại còn là mĩ nam có tiền có thế, có phẩm có mạo giữa đường cầu hôn với nàng! Nếu là trước kia, Vu Thịnh Ưu nhất định lập tức gật đầu đáp ứng rồi!

Nếu là trước kia, Vu Thịnh Ưu nhất định không nói hai lời, lập tức kéo hắn đi bái đường động phòng! Nếu là trước kia —-!

A a a!

"Nhưng mà ta đã lập gia đình!" Vu Thịnh Ưu dốc hết tâm can nói, hóa ra cảm giác hận không sớm gặp nhau khi chưa thành thân là thế này a! Gả cho người khác rồi, sẽ không thể tìm nam nhân bên ngoài! Nữ tử cổ đại làm như vậy nhất định sẽ bị tẩm trư lung (2)! Lệ rơi!

(2. Tẩm trư lung: cho người vào lồng nhốt lợn, đan bằng tre trúc, sau đó ném xuống nước cho chết ngập)

Nam tử cười:"Ta không ngại."

"Nhưng tướng công ta để ý a." Vu Thịnh Ưu thở dài.

"Không nói cho tướng công nàng, nàng có bằng lòng hay không?"

Vu Thịnh Ưu không chút do dự lắc đầu:"Không cần."

Nàng đã sớm không phải Vu Thịnh Ưu mê trai nhìn thấy mĩ nam là bước đi không nổi, nam tử dễ nhìn một chút nhìn nàng phóng điện là đã nhũn cả người như trước đây, nàng hiện tại nhìn thấy mĩ nam cực kỳ bình tĩnh, tựa như bọn họ đều là hoa ven đường, nàng tuyệt không muốn ngắt lấy.

"Vì sao không cần?" Nam tử cởi mặt nạ lộ ra tuấn nhan, trầm giọng hỏi:"Chẳng lẽ nàng đã từng gặp qua nam tử tuấn mĩ hơn ta sao? Nàng đã từng gặp qua nam tử phong nhã hơn ta sao? Nàng đã từng gặp qua nam tử bất phàm hơn ta sao?"

Nam tử hỏi một câu, người chung quanh lại lắc đầu một cái.

Vu Thịnh Ưu vuốt cằm gắt gao nhíu mày.

"Vì sao nàng không nói lời nào?" Nam tử trừng mắt nhìn nàng.

"Ta đang suy nghĩ, có phải ta biết ngươi?" Vu Thịnh Ưu nghi hoặc nhìn hắn, ghé sát vào hắn cẩn thận xem xét.

"Có biết hay không, không nên hỏi ta, hẳn là phải hỏi chính tâm của nàng, nếu nàng có đặt ta trong tâm, tự nhiên sẽ nhận ra ta là ai, nếu không, ta có nói ra thì cũng thế nào?" Nam tử nói xong, xoay người rời đi, phất tay nói:"Chúng ta còn có thể tái kiến."

"Ai! Ta còn chưa hỏi tên ngươi." Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng hắn kêu lên.

Nam tử xoay người, ngoái đầu nhìn lại cười, lại khiến vang lên một trận suýt xoa.

Hắn hạ mắt, nhẹ giọng nói:"Tên của ta, nàng có biết a."

Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng dáng hắn, nhíu mày, người này cảm giác rất quen thuộc! Nàng nhất định biết hắn! Nhất định! Nhưng vì sao nhất thời lại không nhớ ra?

Cách hội đèn lồng không xa, tại tửu lâu trên chính phố, một nam tử áo trắng một mình uống rượu, bởi vì hội đèn lồng, tửu lâu không có khách, toàn bộ lầu hai chỉ có một mình hắn, hắn nâng tay rót rượu, rượu mới rót nửa chén đã hết. Hắn buông bầu rượu, ánh mắt nhìn ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng phía trước, yên lặng không nói gì, cầm ly rượu cuối cùng uống cạn, tao nhã đứng dậy, trả tiền bước đi.

Trong rừng trúc Cung gia bảo, một nam tử áo xanh một mình ôm kiếm dưới ánh trăng, hắn bước chân thong thả, kiếm pháp hỗn độn, ánh mắt hắn có chút ảm đạm, chiêu thức của hắn không có nửa sự sắc bén như ngày thường. Một lát sau hắn thu kiếm, xoay người rời khỏi Cung gia bảo.

Nam tử áo trắng bất tri bất giác đi đến phía đông phố hội đèn lồng, dường như bị bầu không khí náo nhiệt nơi đây dẫn dắt qua, hắn mua một chiếc mặt nạ ở cửa tiệm đầu phố, mang vào, chậm rãi đi vào hội đèn lồng.

Nam tử áo xanh đi vào từ phía tây phố đèn lồng, cũng tùy tay mua một cái mặt nạ, mang ở trên mặt, chậm rãi đến gần chỗ trung tâm đèn đuốc sáng trưng kia.

Vu Thịnh Ưu ngồi ở đoạn trung tâm phố đèn lồng, một mình, có chút nhàm chán, nhưng cũng có chút thú vị, nàng ngồi ở một quán ăn nhỏ ăn vặt, đưa lưng về phía ngã tư đường, một mình ăn mạnh mẽ, không chú ý phía sau nàng có một nam tử áo trắng tao nhã chậm rãi đi qua.

Nàng ăn vặt xong, lại bị tiếng chiêng trống phía trước hấp dẫn, kích động chạy tới xem xiếc khỉ, nàng không phát hiện một nam tử áo xanh đang cúi đầu tại một cửa tiệm nhỏ, cầm một chiếc trâm thanh tú lại không mất vẻ đáng yêu, nhợt nhạt mỉm cười, hắn cảm thấy, nếu nàng cài vào, nhất định sẽ rất đẹp, hắn trả tiền, cất nó vào lòng.

Nàng xem xiếc ở cách hắn ba bước chân, mà khi hắn đứng thẳng dậy, bóng dáng của nàng đã bị đám người bao phủ. Nam tử áo xanh nhìn thoáng qua con khỉ nhảy lên nhảy xuống trong đám người, mỉm cười, xoay người rời đi.

Nàng xem một hồi, cảm thấy không thú vị, lại đi ra từ trong đám đông, quyết định về nhà.

Xoay người, đi về phía trước, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi tới, không biết hoa nhà ai nở nhiều như vậy, mùi hoa thơm như vậy, bay trong không khí, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Vu Thịnh Ưu theo mùi hoa quay đầu nhìn lại, góc đường có một nam tử, đứng đưa lưng về phía nàng, dường như cũng bị mùi hoa hấp dẫn, trong tay hắn cầm theo một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp, lẳng lặng nhìn về phía mùi hương phát ra, bóng dáng hắn thẳng thắn như tùng, quen thuộc như thế, ánh mắt Vu Thịnh Ưu căng thẳng, tâm niệm vừa động, chính nàng cũng không biết vì sao, liền đi qua, giữ chặt hắn, làm cho hắn đối diện với mình, nâng tay kéo mặt nạ của hắn xuống.

Trong gió đêm, giữa hương hoa,

Mặt nạ hạ xuống, nam tử áo trắng tuấn mỹ phi phàm, vẻ mặt phục tùng cười yếu ớt:"Đại tẩu, là ngươi."

Thanh âm hắn có chút cường lực áp chế xa cách, hơi hơi rung động như đi vào lòng nàng, Vu Thịnh Ưu tâm bỗng nhiên đập mạnh, buông hắn ra, hai tay gắt gao nắm chặt, mở to hai mắt lui ra phía sau hai bước.

Bỗng nhiên nhớ tới, trong Đại Minh Cung Từ, Chu Tấn diễn Tiểu Thái Bình, khi nàng kéo mặt nạ Trần Tiết Thiệu, liền trầm luân cả đời cả kiếp.

Tiết Thiệu, là một nam tử mắt ngọc mày ngài, ôn nhuận như ngọc làm cho người ta mê muội...

Mà Cung Viễn Hàm......

Cung Viễn Hàm...... Cũng là nam tử như vậy.

Vu Thịnh Ưu ánh mắt căng thẳng, lại lui về phía sau hai bước.

"Mặt của ngươi?" Cung Viễn Hàm bỗng nhiên tiến lên giữ lấy nàng, nâng cằm của nàng lên, trong mắt tràn đầy tức giận hỏi:"Là ai đánh ngươi?"

"Không có việc gì." Vu Thịnh Ưu giống như bị dọa, tránh khỏi tay hắn, dùng sức lắc đầu, kích động xoay người chạy vội đi, giống như phía sau có độc xà mãnh thú gì đuổi theo nàng vậy.

Cung Viễn Hàm hai tay nắm chặt, do dự tại chỗ nửa ngày, vẫn là đuổi theo.

Cách bọn họ không xa, một nam tử áo xanh yên lặng nhắm mắt lại, một giây trước khi nàng nhìn thấy Viễn Hàm, hắn cũng thấy nàng, thời điểm nàng chạy nhanh qua bắt lấy Viễn Hàm, hắn lại ngơ ngác đứng lại.

Nếu...

Một người không thể lui về... Một người thật sự thấy rõ...

Vậy...

Vậy...

Câu nói kia, quyết định kia, rõ ràng đã từng nghĩ tới, hắn lại gắt gao không chịu mở miệng...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-59)