Ước định
← Ch.27 | Ch.29 → |
Đêm khuya, một lão đại phu tóc hoa râm, sắc mặt không kiên nhẫn ngồi bắt mạch, một lát sau, lại nhìn nhìn miệng vết thương trên tay Cung Viễn Tu, sau đó đứng dậy nói:"Vết thương trên tay vị công tử này có phải có độc?"
"Đúng! Thời điểm bị thương miệng vết thương quả thật có độc." Vu Thịnh Ưu gật đầu.
"Ừm." Lão đại phu sờ sờ chòm râu hoa râm, trầm tư một hồi, lại lắc lắc đầu:"Khó, khó, khó."
"Đại phu, chỉ giáo cho?" Cung Viễn Hàm sắc mặt có chút ngưng trọng.
Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn lão đại phu, cái gì mà khó, khó, khó? Xú lão đầu này sẽ không bởi vì ta nửa đêm túm lão đến xem bệnh, làm cho lão không thể ôm được tiểu thiếp thứ mười bảy của mình, cho nên cố ý làm ta sợ đấy chứ!
Đại phu chậm rãi nói:"Vị công tử này trúng độc sơ qua, từng có người bức độc từ vết thương của hắn ra, nhưng người này công lực không đủ, trong vết thương của công tử này vẫn còn chất độc, đối với thân thể cũng không đáng ngại, nhưng mà, miệng vết thương của công tử này nhiễm trùng chuyển biến xấu, làm cho dư độc toàn bộ hút vào trong cơ thể, sốt cao hơn nữa còn trúng độc, cho nên hắn hiện tại sốt cao không lùi, toàn thân vô lực, ý thức không rõ."
Nói ngắn gọn, chính là một loại độc dược đơn giản, trải qua tay Vu Thịnh Ưu, đã xảy ra đột biến chất cùng lượng.
Cung Viễn Hàm liếc mắt nhìn Vu Thịnh Ưu một cái, âm thầm thề, về sau trừ phi hại người, giết người, tra tấn người, nếu không tuyệt đối không dùng y thuật của nàng, a! Không đúng, của nàng không thể gọi là y thuật, gọi là độc thuật!
Vu Thịnh Ưu bị Cung Viễn Hàm liếc mắt, hổ thẹn cúi đầu, có chút đáng thương hề hề nhìn đại phu nói:"Kia...kia hiện tại làm sao bây giờ?"
Lão đại phu một bên vuốt râu một bên lắc đầu:"Khó, khó, khó."
Khó cái đầu ngươi a! Lão hẳn không phải cũng là lang băm giống nàng đấy chứ! Vu Thịnh Ưu một bụng buồn bực lại không dám phát tiết, chỉ đành trông mong nhìn đại phu.
Cung Viễn Hàm nhíu mày hỏi:"Đại phu có thể có biện pháp chứ."
"Lão phu trước kê phương thuốc, công tử dùng một ngày, nếu vẫn sốt cao không lùi, nên mời vị đại phu cao minh khác đi."
"Làm phiền đại phu." Cung Viễn Hàm thở dài.
Lão đại phu mở hòm thuốc ra, bắt đầu bốc thuốc, giao cho Cung Viễn Hàm, cầm tiền chẩn bệnh rồi đi.
Vu Thịnh Ưu tự giác ôm lấy gói thuốc nói:"Ta đi sắc thuốc."
Cung Viễn Hàm giữ chặt nàng, thở dài một hơi nói:"Loại việc này gọi tiểu nhị làm là được, ở lại chiếu cố đại ca ta, ta tới Triệu thành gần đây một chuyến."
Vu Thịnh Ưu nhíu mày hỏi:"Ngươi đi Triệu thành làm gì?"
"Triệu thành có một lão Thái y áo gấm về nhà, hắn y thuật cao minh, từng là Ngự dụng thái y ở Cung gia chúng ta, ta đi mời hắn đến, đại ca bệnh tình không mấy lạc quan." Cung Viễn Hàm nhìn Cung Viễn Tu nằm ở trên giường hai mắt nhắm chặt, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, năm đó cũng chính là một hồi sốt cao như vậy, thiêu một thế hệ thiếu niên anh hùng, biến thành bộ dáng như thế.
"Không thể...... Không thể phái người đi mời sao?"
Cung Viễn Hàm lắc đầu:"Lão thái y kia tính tình cổ quái quật cường, nếu không phải ta tự mình đi mời, nhất định sẽ không đến."
"Vậy ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ?" Những lời này cơ hồ là thốt ra, sau khi nói xong, hai người đều sửng sốt một chút, Vu Thịnh Ưu có chút kích động nói:"Ta là nói...... Cái lão Thái y kia thật là cao giá, còn muốn ngươi tự mình đi mời. Thật sự là đáng ghét!"
Cung Viễn Hàm cười:"Người có bản lĩnh tự nhiên sẽ cao giá một chút."
"Hừ. Cha ta cùng sư huynh bản sự cũng rất lớn, còn chưa có cao giá như vậy." Vu Thịnh Ưu bất mãn bỉu môi nói, nhưng nghĩ tới bọn họ, ánh mắt của nàng liền trở nên u ám, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Đừng lo lắng, Cung gia đã ra mặt tìm bọn họ." Cung Viễn Hàm ôn nhu trấn an nàng, cúi đầu nhìn nàng, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, mỉm cười nói:"Ta chỉ hai ngày sẽ trở lại, cố gắng chiếu cố đại ca. Biết không?"
Vu Thịnh Ưu lại gật gật đầu, qua một hồi lâu, mới ngẩng lên, không tình nguyện nói:"Ngươi trở về sớm một chút."
Cung Viễn Hàm cười, thực ôn nhu:"Được."
Cung Viễn Hàm đi rồi, khi đó sắc trời chưa rõ, mặt trăng đã ngả về phía tây.
Vu Thịnh Ưu ngồi ở cửa sổ lầu hai của khách sạn nhìn theo hắn, xoay người lên ngựa, động tác tao nhã trước sau như một, một thân áo trắng ở trong bóng đêm chậm rãi phiêu khởi, hắn ngẩng đầu, chuẩn xác không có lầm nhìn Vu Thịnh Ưu phía trên lầu, nàng ngồi yên lặng, một thân nam trang màu lam nhạt, tóc cũng là tùy ý buông, không mĩ mạo cũng tuyệt đối thanh tú đáng yêu, nàng ở bên cửa sổ, nhoẻn miệng cười với hắn, không sáng lạn bằng ngày thường, như là muốn cười cho hắn yên tâm.
Hắn hạ mắt, quay đầu, vung roi, giục ngựa mà đi, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tươi cười, ôn nhu, nhợt nhạt, mê người.
Vu Thịnh Ưu vẫn đợi cho tới khi bóng dáng màu trắng của hắn hoàn toàn biến mất, mới trở về phòng, nhìn Cung Viễn Tu mê man trên giường, đưa tay lấy chiếc khăn lông thấm ướt đã bị nóng trên đầu hắn, bỏ vào nước lạnh, thay một khối khăn lông ướt lạnh lẽo khác.
Sau đó kéo tay hắn, đặt ở trong lòng bàn tay, gắt gao nắm, tay hắn rất lớn, thon dài thẳng tắp, lòng bàn tay hắn có vết chai do nhiều năm cầm kiếm lưu lại, Vu Thịnh Ưu tựa đầu cọ ở trên tay hắn, nhẹ giọng nói:"Viễn Tu, thực xin lỗi. Mỗi lần chữa bệnh cho ngươi, kết cục của ngươi đều như vậy, ta đáng lẽ nên học y cho tốt. Ta thật sự là vô dụng, phụ thân dạy ta lâu như vậy, ta không học được gì. Ngươi có giận ta hay không?"
Nàng sâu kín nói xong, trầm mặc một hồi, lại hung hăng nói:"Không cho ngươi giận ta! Không được."
"Sẽ không......" Người vẫn hôn mê kia, có chút yếu ớt nói.
"Viễn Tu! Ngươi tỉnh?" Vu Thịnh Ưu kinh hỉ nhìn hắn.
Cung Viễn Tu suy yếu nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:"Viễn Tu...... Sẽ không giận nương tử, vĩnh viễn cũng sẽ không giận."
"Thật sự?" Vu Thịnh Ưu giương mắt hỏi.
"Ừm." Hắn dùng lực gật đầu, tươi cười như ánh mặt trời mà trong suốt.
Vu Thịnh Ưu mỉm cười nhìn hắn, hắn thật tốt, hắn thật sự tốt lắm.
Đúng, hắn là ngốc tử, nhưng nàng nói gì hắn sẽ nghe đấy.
Đúng, hắn là ngốc tử, nhưng hắn yêu thương nàng hơn bất kỳ kẻ nào.
Đúng, hắn là ngốc tử, nhưng hắn có thể làm nàng vui vẻ hơn bất kỳ kẻ nào.
Đúng, hắn là ngốc tử, nhưng hắn có một trái tim trong suốt như thủy tinh.
Đúng, hắn là ngốc tử, như thế thì sao chứ?
Hắn có người nhà thương hắn, hắn có nàng, cho nên, hắn là ngốc tử có phúc của người ngốc!
Cho nên, cho dù về sau hắn cả đời cũng không tốt, cũng có vấn đề gì?
Nguyện vọng của nàng lúc ban đầu, không phải là tìm một người để gả đi sao, tiền đủ dùng là tốt rồi, bộ dáng không khó xem là được, trong nhà không có gánh nặng là tốt nhất, mà quan trọng nhất là, phẩm tính tốt.
Những điều này, Viễn Tu so với bất kỳ kẻ nào trên đời cũng tốt hơn nhiều lắm.
Cho nên......
Vu Thịnh Ưu: "Viễn Tu...... Ngươi cảm thấy...... Cùng ta cùng một chỗ...... Hạnh phúc sao?"
"Phải! Thực hạnh phúc...... Viễn Tu siêu thích nương tử nga."
"Như vậy về sau, vẫn luôn luôn ở cùng nhau được không?"
"Được!"
"Kia...... Hứa chắc."
"Hứa chắc."
Cho nên...... Ước định đi! Lần này, ta thật lòng, muốn trở thành thê tử của ngươi, trở thành...... Người làm bạn với ngươi cả đời.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |