Vay nóng Tinvay

Truyện:Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Chương 10

Ai Nói Xuyên Qua Hảo
Trọn bộ 59 chương
Chương 10
Nàng cũng là cao thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Siêu sale Lazada


Đêm nay là đêm nguyệt hắc phong cao, thời gian tốt nhất để giết người phóng hỏa.

Tiểu tì nữ Lạc Nhạn xinh đẹp như trăng hạ huyền, bưng một tô canh nhân sâm thập toàn đại bổ chân thành hướng Cung gia bảo nam uyển đi đến.

"Lạc Nhạn cô nương, sao cô lại tới đây?" Gã sai vặt phụ trách quét tước nam uyển hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào nàng, phải biết rằng, Lạc Nhạn là tì nữ xinh đẹp nhất ở Cung gia bảo, đám sai vặt cùng thủ vệ đều muốn được nói chuyện với nàng vài câu, nhưng Lạc Nhạn cô nương luôn ngượng ngùng nhìn ngươi, lẳng lặng xem xét ngươi, chờ ngươi có cam đảm bắt chuyện, người ta đã đi thật xa.

Lạc Nhạn đi đến phòng ngủ nam uyển, gõ gõ cửa, nhẹ giọng kêu:"Thiếu nãi nãi, nô tì là Lạc Nhạn, phu nhân bảo nô tì đưa vài thứ đến cho ngài."

"Vào đi." Trong phòng thanh âm nghe thực suy yếu.

Lạc Nhạn đẩy cửa ra, đi vào, chỉ thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Vu Thịnh Ưu nằm dựa vào ghế, một bộ dáng thực suy yếu, Cung Viễn Tu ngồi ở trên giường, bọc chăn bông rất dầy, vẻ mặt ủy khuất nhìn người đang dựa vào ghế.

Lạc Nhạn đi đến bên cạnh bàn, cười khẽ:"Thiếu nãi nãi, phu nhân biết ngài gần đây thân thể không tốt, cố ý phân phó nô tì làm canh thập toàn đại bổ cho ngài uống."

Vu Thịnh Ưu hừ một tiếng nói:"Cám ơn."

"Đại thiếu nãi nãi không nếm thử sao?"

"Ta lười động."

"......" Lạc Nhạn tay chân lanh lẹ rót một chén, đưa đến trước mặt Vu Thịnh Ưu:"Thiếu nãi nãi, thỉnh dùng." Lại bưng một chén đến trước mặt Cung Viễn Tu:"Đại thiếu gia cũng uống chút đi."

Cung Viễn Tu đưa tay tiếp nhận, bộ dáng thực vui vẻ, bát vừa bưng tới miệng, bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe lên, đánh vỡ cái bát, nước canh bắn ra khắp giường. Cung Viễn Tu ủy khuất nhìn về phía kia:"Nương tử......"

Vu Thịnh Ưu vẫy vẫy ngón tay nói:"Đem cây trâm của ta đưa qua."

"Nga." Cung Viễn Tu nhu thuận cầm lấy cây trâm của Vu Thịnh Ưu xốc chăn lên xuống giường, Vu Thịnh Ưu lập tức quay đầu sang một bên:"Được rồi, ngươi đừng lại đây."

Hắn một thân trang phục và đạo cụ còn chưa có đổi đâu! Cung Viễn Tu cầm cây trâm niết ở trong tay, nhìn đi nhìn lại bản thân, mở to mắt, trong mắt tràn đầy ủy khuất, vì sao nương tử chán ghét hắn như vậy...... Ô......

Vu Thịnh Ưu hoàn toàn không nhìn ánh mắt Cung Viễn Tu, nàng nâng tay, lắc lắc canh trong bát, nhìn Lạc Nhạn nhẹ nhàng cười:"Bà bà có phải đã quên Vu gia chúng ta là làm gì hay không, hoa Lan Thảo tuy rằng vô sắc vô vị, nhưng ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra." Oai miệng cười hỏi:"Biết vì cái gì không?"

Lạc Nhạn lắc đầu.

"Bởi vì ta rất hợp với khoản xuân dược này." Vu Thịnh Ưu cười:"Ngươi đi nói cho bà bà, ta có rất nhiều thứ giống thế này, ăn vào khỏe người lại có tác dụng dưỡng nhan sắc, vài ngày nữa ta sẽ đưa tới cho nàng để hồi lễ, để nàng cùng lão gia...... Ha ha."

Lạc Nhạn vừa nghe lời này, mặt xoát xoát đỏ, bưng tô canh đi.

Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng dáng của nàng trong lòng nhĩ: Hừ, hạ xuân dược ta, cũng không ngẫm lại tiểu thuyết xuyên qua cái gì xuất hiện nhiều nhất? Xuân dược! Tác dụng lớn nhất là cái gì? Xuân dược! Tối đẩy mạnh kịch tình là cái gì? Xuân dược! Trọng yếu như vậy nàng có thể không nghiên cứu? Đương nhiên sẽ không, nàng ở Thánh Y sơn bằng đấy năm, cái gì cũng không nghiên cứu, chỉ nghiên cứu xuân dược.

Hừ hừ, nàng ngẫm kĩ lại, dùng cái gì đáp lễ Cung phu nhân đây? A, Xuân Đến Xuân Đi có vẻ rất kịch liệt, bà ta có lẽ chịu không nổi, Tiếu Xuân Phong a, có vẻ lại rất đạm, không đủ kích tình a ~ ha ha, vẫn là Mộng Tam Sinh tốt nhất, ba lượt đủ chưa! Không nhiều không ít, oa ca ca ca ~! Đắc tội ta! Ám toán ta! Oa ca ca ca ~ cũng không nhìn xem ta là làm gì! Ta là người lập chí muốn trở thành xuân dược đệ nhất tông sư!

Cung Viễn Tu hơi sợ rụt lại bên giường, ô...... Nương tử mặt thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người a! Nàng nhìn ta, làm sao bây giờ? Viễn Tu có thể bị ăn luôn hay không! Ô — ô —

"Tướng công."

"Nương tử."

"Tướng công, nhanh đi thay đổi quần áo, ngủ."

"A? Nga, nương tử muốn động phòng a! Thực tốt a."

"...... Động cái đầu ngươi!"

– Cung gia bắc uyển –

"Nó thật nói như vậy!" Cung phu nhân cau mày hỏi.

"Vâng. Nô tì không dám có một lời nói dối." Lạc Nhạn cúi đầu cung kính đáp lời.

"Được rồi, ngươi trước đi xuống đi."

"Vâng, phu nhân."

Lạc Nhạn nhanh nhẹn cáo lui.

Cung phu nhân quay đầu, liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm đang trấn định ngồi một bên phẩm trà nói:"Làm sao bây giờ."

Cung Viễn Hàm nhấp trà, sau đó đứng dậy nói:"Mẫu thân, sắc trời đã tối muộn, Viễn Hàm cáo lui."

"Này này!" Đứa nhỏ đáng chết, nhanh như vậy đã muốn phủi tay!

Cung Viễn Hàm cúi đầu, cười ôn nhu:"Mẫu thân, người Thánh Y sơn nếu muốn hạ độc, dù là ai cũng không phòng được, mẫu thân coi như là cùng phụ thân gia tăng cảm tình cũng tốt lắm."

"Này này!" Hạ xuân dược phương pháp này là ngươi nghĩ ra đi! Đứa nhỏ đáng chết!

"Viễn Hàm cáo lui!"

"Này này!"

Nhìn bóng dáng Cung Viễn Hàm, Cung phu nhân cắn răng, ba nhi tử của mình, một đứa ngốc, một đứa gian xảo, một đứa không để ý tới người khác, mệnh nàng vì sao lại khổ như vậy a! Nàng chỉ là muốn một tiểu tôn tử nhu thuận đáng yêu, tinh xảo đặc sắc có cái gì sai!

"Phu nhân, đã trễ thế này, nàng sao vẫn còn tại thư phòng?" thanh âm trầm ổn của Cung lão gia theo cửa truyền vào.

"Lão gia." Cung phu nhân ủy khuất đi lên ôm lấy hắn:"Con thứ hai cùng tức phụ nhà ông khi dễ ta."

Cung lão gia lãnh tuấn khóe miệng hơi hơi tác động, lộ ra vẻ tươi cười, vòng tay ôm lấy ái thê nói:"Lớn như vậy, còn cùng bọn nhỏ ngoạn, xấu hổ cũng không xấu hổ."

"Hừ."

"Giống như tiểu hài tử." Cung lão gia nâng nhẹ tay nhu nhu sợi tóc của nàng, ôn nhu khuyên nhủ:"Trở về nghỉ ngơi đi."

"Ừm." Cung phu nhân mềm mại tựa vào trượng phu trong lòng nghĩ, hạ xuân dược đã hạ xuân dược, tựa như Viễn Hàm nói, coi như tăng tiến cảm tình đi, nhìn trượng phu anh tuấn, nàng hơi hơi đỏ bừng mặt, nàng vì cái gì còn chờ mong chứ?

Cung Viễn Hàm một mình đi ở trong đêm, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài như mực, y vĩ phiêu phiêu, tựa như tiên nhân, hắn hơi hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười, a a. Lại phát hiện một người thú vị — Vu Thịnh Ưu a, tẩu tử của hắn thật là có ý tứ.

.............

Tính tính toán toán, Vu Thịnh Ưu gả đến Cung gia đã nửa tháng, nàng đã nhàm chán toàn thân đều sắp phát mốc, trước kia ở Thánh Y sơn không có việc gì còn có thể đi khắp núi gãi gãi con khỉ, đánh đánh con hổ, khi dễ khi dễ Tiểu Lục, có cơ man là lạc thú. Nhưng là hiện tại đâu, mỗi ngày ở bên một trượng phu ngốc, cùng hắn chơi, cùng luyện công, cùng ăn cùng uống cùng ngủ, nàng quả thực so với tam bồi tiểu thư  còn hơn tam bồi! Mẹ nó, người ta tam bồi tiểu thư còn có thể kiếm tiền, mình có cái gì.

Vu Thịnh Ưu nhàm chán nằm ở trên ghế trong hoa viên, Cung Viễn Tu đem vô số hoa mai cắm ở trên đầu nàng, giật giật lỗ tai, véo véo cái mũi. Nàng nhìn vẻ mặt tươi cười của Cung Viễn Tu, ngáp một cái, kỳ thật ngốc tử cũng tốt, ngươi xem người ta nhiều vui vẻ a, chính mình tuy rằng không ngốc, lại tuyệt không vui vẻ, nhàm chán đứng lên, lắc lắc đầu, hoa mai trên đầu lả tả rơi xuống.

Cung Viễn Tu bất mãn mím mím miệng, lại đem một nắm mai vàng cắm ở trên đầu nàng, Vu Thịnh Ưu bắt lấy tay hắn, giương mắt nhìn hắn nói:"Ngốc tử, hoa mai không thể tùy tiện cắm trên đầu."

Cung Viễn Tu nghiêng đầu, vẻ mặt thực ngốc thành thật hỏi:"Vì sao? Hoa mai thơm thơm, lại phiêu phiêu, giống nương tử a."

"Ta nói không thể cắm là không thể cắm." Vu Thịnh Ưu lười cùng hắn giải thích nhiều như vậy, đứng dậy đi về phía ngoài hoa viên.

"Ai, nương tử, nàng đi đâu?" Cung Viễn Tu cũng đứng lên, đuổi theo nàng hỏi.

"Nhàm chán, ra đường đi dạo."

"Ra đường!" Cung Viễn Tu ánh mắt nháy mắt sáng ngời, vọt tới trước mặt Vu Thịnh Ưu, dùng ánh mắt đặc biệt lóe sáng nhìn nàng nói:"Mang Viễn Tu đi sao?"

"Không mang theo ngươi." Người nào đó không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

"......" Ủy khuất nhìn nàng.

Lạnh lùng nhìn hắn.

Tiếp tục ủy khuất nhìn nàng, trong mắt mênh mông một mảnh sương mù.

Tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.

Tiếp tục tiếp tục ủy khuất nhìn nàng, trong mắt lệ quang lòe lòe, nước mắt ngân ngấn.

Người nào đó rốt cuộc không lạnh lùng được nữa, ánh mắt nhìn sang một bên.

"Nương tử......" Nghẹn ngào thanh âm, nhẹ tay lôi kéo ống tay áo của nàng.

Vu Thịnh Ưu thở dài, bất đắc dĩ nói:"Đã biết đã biết, mang ngươi đi." Ai, chính mình vẫn là rất thiện lương.

Cung Viễn Tu nháy mắt tươi cười rạng rỡ, trong mắt nước mắt như là hít vào, một chút đã không thấy tăm hơi, hắn vui vẻ kéo Vu Thịnh Ưu chạy ra cửa:"Nương tử, nương tử, đi thôi, chúng ta ra đường."

"Chậm một chút chậm một chút! Chạy cái gì." Vu Thịnh Ưu bất đắc dĩ bị hắn lôi kéo.

Trong hoa viên, mai vàng rơi đầy, tản ra hương khí ý vị thản nhiên sâu xa.

Vừa ra đường, Vu Thịnh Ưu liền vì chính mình nhất thời thiện lương mà hối hận vô cùng.

"Oa! Oa! Nương tử! Nương tử, nàng xem này thật đáng yêu nha."

"Oa! Oa! Nương tử! Viễn Tu rất muốn ăn cái này!" Xuyên qua nữ chủ tất ăn mứt quả.

"Oa! Oa! Nương tử, Viễn Tu rất thích cái này!"

"Oa! Oa! Nương tử ~ nương tử ~"

"Câm miệng!" Bị quá nhiều tiếng oa oa tàn phá, Vu Thịnh Ưu rốt cuộc chịu không nổi quát lớn hắn, thiên, hắn chẳng lẽ không phát hiện trên đường mọi người đều đang nhìn bọn họ sao? Cung Viễn Tu vốn vô cùng tuấn tú, vừa xuất hiện trên đường, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người trong mắt ban đầu rõ ràng viết hai chữ kinh diễm, sau khi nghe n tiếng Oa! Oa! Nương tử của hắn liền biến thành kinh ngạc! Thiếu gia tuấn tú như vậy lại là một kẻ ngốc tử, ai! Ông trời quả nhiên là công bình, những người soái như vậy, đầu óc khẳng định sẽ ngu đi một chút.

"Nương tử......" Ô...... Nương tử lại tức giận với hắn, Cung Viễn Tu ủy khuất cúi đầu, vì sao nương tử luôn tức giận với hắn, nương tử có phải thực chán ghét hắn hay không a?

"Trở về đi." Vu Thịnh Ưu cúi đầu, đi nhanh về phía trước, không muốn để cho người ta chỉ trỏ chế giễu.

Cung Viễn Tu ngây người nhìn bóng dáng nàng, qua một hồi lâu mới nhanh chạy lên đuổi theo nàng, vừa chạy vừa kêu:"Nương tử...... Nương tử...... Ô...... Nương tử, nàng đừng giận ta......"

Cung Viễn Tu mới chạy vài bước, bỗng nhiên bị một người vươn chân ngáng, hắn ngã úp sấp xuống đất, gương mặt tuấn tú dính đầy đất, hắn sờ sờ cái mũi vì bị ngã mà có chút đau, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

"Oa ha ha ha, đây không phải Cung gia đại thiếu gia sao! Như thế nào lại ngã gục a!" Một nam nhân mặc hoa phục, cầm chiết phiến cười vẻ mặt tà ác.

Bên người hắn có hơn mười gia đinh, đều cười to lên.

Cung Viễn Tu đứng lên, không để ý tới bọn họ, nhìn hướng Vu Thịnh Ưu đi, cư nhiên đã không thấy bóng dáng của nàng, hắn vội kêu to:"Nương tử, nương tử." Trong mắt nước mắt cũng không không chịu thua kém chảy xuống.

"Ha ha, nương tử nhà ngươi không cần ngươi, ngươi kêu cũng vô dụng." Nam nhân mặc hoa phục cười vui sướng.

"Ha ha ha, ngốc tử cũng cưới vợ, thật sự là rất buồn cười."

"Viễn Tu không phải ngốc tử, mẫu thân nói, Viễn Tu thông minh nhất!"

"Ha ha ha ha, thông minh, hắn thông minh!"

"Ha ha ha." Một đám người cười vang ra tiếng.

Cung Viễn Tu đứng ở trong đám người, mân môi, không biết làm sao nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm của bọn họ.

"Các ngươi muốn chết a!" Một tiếng gầm giận dữ đánh gãy tiếng cười của mọi người, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vu Thịnh Ưu hai tay chống thắt lưng, bộ dáng muốn ăn thịt người trừng mắt nhìn bọn họ:"Các ngươi nghĩ, các ngươi đang khi dễ ai a!"

"Nương tử......" Cung Viễn Tu quay lại nhìn Vu Thịnh Ưu, gương mặt bị khi dễ ngân ngấn nước mắt, lại lộ ra vẻ tươi cười.

"Muốn chết cứ nói với ta a! Tuyệt đối thành toàn các ngươi!" Vu Thịnh Ưu kéo Cung Viễn Tu từ trong đám người ra, chắn trước mặt hắn, mày liễu dựng thẳng, phượng nhãn hung hăng trừng lên nhìn mười mấy nam nhân trước mặt, trừng tới đâu, ánh mắt như phun hỏa tới đó.

"Ui, tránh ở sau lưng nữ nhân a? Ha ha ha, ngươi chính là tân tức phụ Cung gia? Ha ha ha. Gả cho một ngốc tử, cũng thật là đáng thương, trách không được tức giận như vậy." Hoa phục nam tử cười dâm đãng.

"Chắc chắn là không thể thỏa mãn a!"

"Oa ha ha ha ha!"

"Đến đến, đến ca ca này, đến, ca ca cho ngươi."

"Ha ha ha ha, chúng ta đều có thể cho ngươi."

Hoa y nam tử, gia đinh, bảo tiêu cười ầm lên, ánh mắt dâm đãng, biểu tình đáng khinh, miệng thốt ra đều là lời nói dơ bẩn!

"Các ngươi! Các ngươi không được khi dễ nương tử  của ta!" Cung Viễn Tu vẫn đứng ở phía sau Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên đứng ra rống, tuy rằng hắn không biết bọn họ đang cười cái gì, nhưng là, hắn có thể cảm giác được, bọn họ đang khi dễ nương tử bảo bối của hắn.

"Này, Cung đại thiếu gia, chúng ta cũng không khi dễ nương tử nhà ngươi, chúng ta a, chúng ta chính là giúp ngươi thực hiện nghĩa vụ tướng công một chút mà thôi a!"

"Chính vậy chính vậy a! Ha ha ha."

"Không cần các ngươi làm, tự ta sẽ đối tốt với nương tử của ta." Cung Viễn Tu thở phì phì nói.

"Ngươi! Ngươi là một kẻ ngốc tử, ngươi làm được sao! Các ngươi động phòng không a? Ha ha ha."

"Ha ha ha, một kẻ ngốc tử, hắn có thể sao! Hắn có thể sao! Ha ha ha."

"Ta sẽ! Ta cùng nương tử, mỗi ngày buổi tối đều động phòng!" Cung Viễn Tu lời này rống rất lớn, một cái phố đều nghe được.

Hoa phục nam tử cùng gia đinh giật mình, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, hoa phục nam tử ác độc nhìn Vu Thịnh Ưu nói:"Thật sự sao? Ta đây nên hảo hảo kiểm tra mới được."

Vu Thịnh Ưu giương mắt, vươn một bàn tay, tất cả mọi người nhìn tay nàng, nàng mỉm cười, sau đó nói:"Muốn kiểm tra sao? Tốt, các ngươi xem."

Nàng nói xong, mở tay ra, trong tay cư nhiên toát ra khí màu tím, luồng khí sắc tím ở tay nàng bay giống như  điệu múa của một nữ  tử xinh đẹp, đẹp mắt phi vũ, hoa phục nam tử cùng gia đinh đều xem ngây người, một trận gió lạnh thổi qua, trong không khí bỗng nhiên có một mùi hoa lạ, hoa phục nam tử bỗng nhiên vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, toàn thân thống khổ vặn vẹo, run rẩy ngã xuống, hai tay không ngừng gãi, thống khổ kêu to:"A a a, ngứa quá, ngứa quá!!"

Bọn gia đinh vừa định tiến lên xem xét, còn chưa đi hai bước, mười mấy người cùng nhau phát sinh bệnh trạng tương tự, lăn lộn trên đất, trong lúc nhất thời, trên đường cái đều tràn ngập tiếng kêu thống khổ của bọn họ.

Vu Thịnh Ưu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, sau đó nhìn dân chúng trên đường nói:"Các ngươi nghe, về sau ai còn dám khi dễ tướng công ta, đây là kết cục!"

Nói xong, cũng không quản ánh mắt khủng hoảng của mọi người, lôi kéo Cung Viễn Tu muốn đi.

"Cung phu nhân xin dừng bước!" Một thanh âm tràn ngập từ tính bỗng nhiên gọi Vu Thịnh Ưu lại.

Vu Thịnh Ưu chậm rãi quay đầu......

——— ———- tiểu kịch trường ——— ———

[ xuyên qua suy ca ] [ [ độc thân tình ca ] xuyên qua thăng cấp bản ]

Mỗ Nguyệt tự bạch: Độc giả mắng ta, luôn ngạnh sinh sinh khí hố đào tẩu. Tiểu thuyết xuyên qua nơi nơi đều có, chỉ mình ta khí hố.

Nữ chủ tự bạch: Vì muốn xuyên qua, ta mới tìm Mỗ Nguyệt nương tựa, đã sớm nếm đủ khốn khổ. Xuyên qua gặp rất nhiều người dễ nhìn, nhưng lại gả cho một ngốc tử.

Mỗ Nguyệt tự bạch: Hố càng đào càng hăng, nhưng rơi xuống cũng không sao đâu. Kết cục của nữ chủ xuyên qua mọi người đều biết, ngươi cũng không cần đau xót như vậy.

Nữ chủ tự bạch: Ngươi là kẻ thiếu đạo đức, vô lương, thiếu tâm thiếu phế, lừa gạt ta rơi xuống hố. Ngươi mẹ nó lừa ta, bỏ quên ta, để ta một mình bi thương đợi ngươi.

Nhiều người xuyên qua như vậy, ta lại không được một chút khoái hoạt. Vừa xuyên qua ngươi đã bỏ rơi ta, ở đó mà hát bài ca xuyên qua.

[ca từ là hảo tỷ muội của ta hỗ trợ cùng nhau nghĩ ~ cảm tạ!!!]

*****

Phía sau một vị áo lam công tử đang đứng, người nọ tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao ngất thẳng tắp, cả người tản ra một loại tư thế tao nhã, trầm ổn giỏi giang.

Vu Thịnh Ưu bình tĩnh nhìn hắn, đúng, hắn rất dễ nhìn, rất tuấn tú, phi thường soái, nhưng hắn đang xen vào việc của nàng a! Nàng không thể là một kẻ nhìn thấy nam nhân soái là kích động được.

Công tử kia ôm quyền hạ lễ với Vu Thịnh Ưu nói:"Cung phu nhân, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong rằng phu nhân đáp ứng."

Vu Thịnh Ưu giương mắt, bộ dáng ngươi nói ta nghe thử xem.

"Tại hạ muốn mời phu nhân đem giải dược giao ra đây." Lam y công tử thản nhiên nói, trong mắt có tia nhìn khắc nghiệt.

"Ta vì sao phải giao a? Bọn họ vừa rồi khi dễ tướng công ta, ta chỉnh sửa nhan sắc cho bọn hắn một chút, ngươi quản chuyện gì a?"

"Cung phu nhân lời ấy sai rồi, những người này vũ nhục tướng công nhà ngươi có sai, nhưng dùng loại độc dược này cũng thật quá mức." Áo lam công tử nhíu mày nhìn đám người đang lăn lộn trên đất điên cuồng gãi, có người đã gãi mạnh tới mức chảy máu phát ghê sợ, tiếng kêu thực thảm thiết.

Vu Thịnh Ưu hừ lạnh một tiếng, bộ dạng không sao cả nói:"Yên tâm, không chết được!"

Áo lam công tử ánh mắt hơi hơi nhíu lại:"Phu nhân không biết trừng phạt như thế là quá nặng?"

"Ai bảo bọn họ chọc ta tức giận?" Cung Viễn Tu là người bọn hắn có thể khi dễ, có thể cười nhạo sao?

"Bọn họ khiến phu nhân tức giận thật là không nên, nhưng vẫn chưa phạm đại tội, mà phu nhân trên đường phóng độc đả thương người, phu nhân trong mắt rốt cuộc có còn vương pháp hay không!"

"Ngươi là ai mà giáo huấn ta." Vu Thịnh Ưu khó chịu nhíu mày.

"Tại hạ Triển Chiêu."

"Ai? Triển Chiêu?" Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi:"Khai Phong phủ Triển Chiêu?"

"Tại hạ đúng là Khai Phong phủ Triển Chiêu."

"Triển Chiêu nhận thức Bạch Ngọc Đường?"

"Triển mỗ quả thật cùng Bạch huynh quen biết."

"Triển Chiêu thủ trưởng là Bao Chửng?"

"Quả thật."

Vu Thịnh Ưu gãi đầu, khó hiểu, vì sao Tống Triều siêu cấp dễ nhìn Triển Chiêu lại ở này?! Này không phải thế giới mất quyền lực sao? Tại sao lại có Triển Chiêu ở đây?

"Cung phu nhân?" Triển Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn vẻ mặt dại ra có chút đăm chiêu của Vu Thịnh Ưu.

"Nga! Giải dược, giải dược đây!" Vu Thịnh Ưu nguyên bản gương mặt mẹ kế thực khó chịu bỗng nhiên thoắt một chút liền trở nên sáng lạn như mặt trời:"Ta đưa, ta đưa! Triển đại nhân ngươi muốn thứ đó ta còn có thể không đưa ra sao. Nga ha ha."

Nói xong liền vươn tay phải về phía đám người trúng độc nhẹ nhàng vung lên, trong không khí xuất hiện một cỗ hương hoa hồng, mùi hương khiến mọi người hơi hơi bị mị hoặc, Vu Thịnh Ưu nhìn Triển Chiêu ánh mắt cũng có vẻ mị hoặc, trong người giống như là đang nhảy múa, vui vẻ kêu to, Ngọc Miêu sama (1) ...... A Ngọc Miêu sama...... A, tối soái trên thế giới Ngọc Miêu sama...... A nga nga nga nga ~ thật hoa lệ ~! Thật lãnh băng ~! Nga thông suốt, thông suốt, thông suốt, thông suốt ~!

(1* sama:cách gọi những người tôn kính, thần tượng, rất phổ biến trong truyện tranh)

"Nương tử, nương tử." Cung Viễn Tu chọc chọc vẻ mặt mê trai của Vu Thịnh Ưu, nương tử vẻ mặt thực kỳ quái nga.

"Hử." Vu Thịnh Ưu phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn ngốc tướng công của mình, ô! Nàng nổi giận! Nàng phẫn nộ rồi! Vì sao thế giới này có Triển Chiêu mà nàng lại phải gả cho một ngốc tử!! Vì sao vì sao! Đây là vì sao! Vì sao tác giả không an bài cho nàng gặp được Triển Chiêu trước, sau đó lại gặp gỡ Bạch Ngọc Đường, cuối cùng hình thành một tam giác quan hệ hoa hoa lệ lệ, nga nga nga nga ~ chính mình ở giữa hai người, khó có thể chọn lựa, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể tay trái dưỡng miêu, tay phải dưỡng chuột, hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải cứng rắn! Một người cũng không thể buông tha mới đúng a a!!

"Cung phu nhân." Triển Chiêu chắp tay cất cao giọng nói:"Phu nhân tuy rằng giao ra giải dược, nhưng cũng phạm vào vương pháp, còn thỉnh Cung phu nhân cùng Triển mỗ đi một chuyến."

"A? Ngươi muốn bắt ta sao?"

Triển Chiêu thản nhiên gật đầu.

Triển Chiêu muốn bắt nàng! Muốn bắt nàng a! Ngọc Miêu Triển Chiêu muốn bắt nàng a, người ta thực vinh hạnh nga......! Thật tốt oa! Thời cơ tốt để phát triển gian tình a, Vu Thịnh Ưu thực sảng khoái dùng sức gật đầu:"Được được, ngươi bắt ta, ngươi bắt ta đi!"

Triển Chiêu thanh âm hơi hơi bị kiềm hãm:"Mời phu nhân cùng Triển mỗ đi"

"Từ từ!" Hoa y công tử từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt cừu hận nhìn Vu Thịnh Ưu:"Triển hộ vệ, bản công tử đi cùng ngươi, ta nhất định phải bắt người đàn bà chanh chua này chịu hình cẩu đầu trảm."

Vu Thịnh Ưu hơi hơi hí mắt, xem ra giáo huấn còn chưa đủ sao!

Triển Chiêu ôm quyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:"Vị công tử này, phán hình phạt nào đã có Bao đại nhân xử lý, không cần công tử quan tâm."

Chính vậy, chính vậy, vẫn là Triển Chiêu nói rất đúng! Oa oa, bộ dáng chính nghĩa đúng là làm cho người ta khâm phục oa oa ~!

"Hừ!" Hoa y công tử vung ống tay áo nói:"Bản công tử, hôm nay phải đi nhìn Bao Chửng!"

Đoàn người đi theo Triển Chiêu cùng trở về Khai Phong phủ, đáng tiếc Bao đại nhân đi tham gia cái tiệc rượu gì gì đó, không ở trong phủ, Triển Chiêu không biết làm thế nào, chỉ đành đem đoàn người trước hết mời tiến đại lao Khai Phong phủ.

Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu ở một phòng, phòng đối diện là đám người bị nàng hạ độc.

Triển Chiêu chân vừa mới dời đi, hoa y nam tử kia trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu nói:"Ngươi dám đắc tội ta! Ta lần này nhất định cho ngươi chết một cách khó coi."

Vu Thịnh Ưu không cười liếc hắn một cái hỏi:"Ngươi là ai a?"

"Hừ, ngươi ngay cả công tử nhà ta là ai cũng không biết sao! Công tử nhà ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Dận Lễ, Thừa Đức hoàng triều hoàng tử thứ mười bảy."

Vu Thịnh Ưu vốn dựa vào vách tường, vừa nghe lời này toàn bộ thân mình bật dậy, mở lớn mắt kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi chính là hoàng tử Dận Lễ, lão ba ngươi chính là Khang Hi, bát ca kêu Dận Tự, thập tam ca kêu Dận Tường, còn có một đống một đống huynh đệ?"

"Ngươi nói thúi lắm!" Đám gia đinh cùng kêu lên quát lớn nàng!

"Đương triều thiên tử rõ ràng là Lý Thế Dân! Khang Hi đó là cái gì vậy!"

"A?" Đường triều Lý Thế Dân?? Vu Thịnh Ưu cẩn thận nhìn bọn họ hỏi:"Như vậy đương kim hoàng hậu là?"

"Đương kim hoàng hậu đương nhiên là mẫu thân ta Từ Hi!"

Hỏng mất a! Hỏng mất!! Đây là cái thế giới gì a!! Lý Thế Dân sinh ra con Khang Hi, Từ Hi lão vu bà gả cho Lý Thế Dân!! Rống rống...... Hộ vệ đeo đao tứ phẩm nhà bọn họ là Triển Chiêu! (2)

Oh, my god! Tác giả không có suy nghĩ về lịnh sử sao! Nàng ta rốt cuộc nghĩ cái gì!!

"Nương tử, nương tử? Nàng làm sao vậy?" Cung Viễn Tu lắc lắc Vu Thịnh Ưu đang cứng ngắc cả mặt, nương tử có vẻ bị dọa sợ hãi, đều là những người này không tốt, ô, Viễn Tu phải bảo vệ nương tử của mình!

"Này, các ngươi. Ta không sợ các ngươi đâu!" Cung Viễn Tu mạnh mẽ đứng lên nói:"Biết sao, ông nội của ta là Lã Bất Vi, bà nội ta là Đại Ngọc Nhi, cậu ta là Quan Vũ, đại bá ta là Hoắc Khứ Bệnh, cha ta là Quách Tĩnh, mẫu thân ta là Triệu Mẫn!" (3)

Vu Thịnh Ưu vốn đang hoàn hồn lại, nghe Cung Viễn Tu một loạt xx của ta là xx xong, hoàn toàn muốn ngất! Hoàn toàn muốn ngất! TMD, Lã Bất Vi cưới Đại Ngọc Nhi, Quách Tĩnh cưới Triệu Mẫn! Kia.. Đa Nhĩ Cổn cùng Hoàng Dung có phải là một đôi hay không a (4)? Nàng cào tường, nàng cào tường! Nàng dùng sức cào tường!!

Con bà nó! Con mẹ nó! Tác giả!! Ngươi đi chết cho ta!! Ngươi gọi đây là thế giới mất quyền lực a a a! Đây là Trung Quốc lịch sử lẫn nhân vật võ hiệp, một đống rau trộn siêu cấp, siêu cấp a!!!

Lão Thiên, trời ơi, ta muốn về hiện đại!!555555555555 ta không muốn ở đây nữa!!

Đúng lúc này, từ cửa truyền đến khẩu lệnh:"Khai đường, mang phạm nhân vào–!"

Vu Thịnh Ưu đứng lên, sửa sang lại quần áo, khách sáo liếc mắt nhìn mười bảy vị đại ca bị hủy dung một nửa kia, theo nha dịch đi đến đại đường.

Cung Viễn Tu vốn cũng muốn đi theo, lại bị nha dịch ngăn lại. Cung Viễn Tu nháo lên muốn đi, bị Vu Thịnh Ưu quay đầu trừng mắt nhìn một cái, liền ngoan ngoãn ngân ngấn nước mắt nhìn bóng dáng nàng.

Đi vào đại đường, Vu Thịnh Ưu đứng ngây ngốc, không biết nên làm gì bây giờ.

"Người dưới đường kia là ai, nhìn thấy bản phủ vì sao không quỳ!" Một tiếng kinh đường mộc vang lên, Vu Thịnh Ưu giật mình không chút tiền đồ quỳ xuống.

Vu Thịnh Ưu quỳ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bao Công mặt đen ngồi phía trên công đường, tứ đại hộ vệ đứng bên người, tư thế kia, so với trong phim cũng không khác biệt gì lắm, lúc này Triển Chiêu đã thay quan phục đỏ sẫm, thẳng tắp đứng ở phía trên đại đường, soái a, hoa lệ a, thật sự là không thể dùng văn chương hình dung.

Trên đường trừ bỏ đám người đó, cư nhiên còn có Cung gia lão Nhị Cung Viễn Hàm, cùng với một kẻ dễ nhìn nàng chưa gặp qua.

Cung Viễn Hàm ngồi ở trên bàn, cầm bút lông, nhẹ nhàng cười với Vu Thịnh Ưu, thực khuynh thành, nhưng vì sao Vu Thịnh Ưu nhìn trong ánh mắt hắn lại có cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa?

"Người đang quỳ dưới đường kia là ai?" Bao Hắc Tử đặt câu hỏi.

Vu Thịnh Ưu nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy tất cả mọi người nhìn nàng, hỏi nàng sao? "Dân nữ Vu Thịnh Ưu?"

"Ngươi cũng biết chính mình đã phạm tội?"

"Đại khái là...... Trên đường phóng độc đả thương người đi." Gãi đầu, ra vẻ đúng vậy.

"Cũng biết chính mình gây thương tích người nào?"

"Lúc trước không biết, hiện tại đã biết."

"Vu Thịnh Ưu, ngươi vì nhất thời tức giận, trên đường phóng độc đả thương mười bảy người, tội khó dung tha, ngươi có nhận tội hay không?!"

"Có nghiêm trọng như vậy sao?" Vu Thịnh Ưu hung hăng trợn to mắt không thể tin được nhìn Bao Hắc Tử! Kỳ quái, nữ chủ xuyên qua người ta muốn giết người là giết người, muốn tai họa là tai họa, mình không phải chỉ hạ độc trên đường thôi sao? So với các nữ chủ khác cũng có khác biệt gì lắm đâu?

Bao đại nhân dựng thẳng lợi mi, đột nhiên chụp kinh đường mộc, quát to:"Lớn mật! Bản phủ hỏi ngươi, đối phương vũ nhục tướng công nhà ngươi, mới khiến ngươi xuất thủ đả thương người, có phải thế không? Những người đó chỉ mới động khẩu, đã khiến cho ngươi phẫn nộ như thế; Mà hành vi của ngươi, sẽ khiến cho cha mẹ thê nhi những người đó thương tâm như thế nào! Vu Thịnh Ưu, bản phủ hỏi lại ngươi, ngươi sai hay không sai?"

"Ngô......" Vu Thịnh Ưu khí thế của Bao Hắc Tử ép tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng kêu khóc a! Vì sao, vì sao xuyên qua truyện lại biến thành xử án văn, không khí này, vì sao quỷ dị như vậy, vì sao làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (5) như vậy chứ!

(5* nổi da gà, sởn tóc gáy)

"Ngươi có biết sai không!" Ba! Lại là một tiếng kinh đường mộc vang lên.

"Sai, sai, ta sai lầm rồi." Vu Thịnh Ưu gật đầu, có chút hối hận vì sao lại để Triển Chiêu bắt dễ dàng như vậy, Bao Hắc Tử quả nhiên danh bất hư truyền! Đáng sợ a!

"Vì ngươi đã nhận tội, đến, đem phạm nhân áp giải xuống, tùy ý tuyên án! Bãi đường –"

Sau tiếng bãi đường, một hồi trò khôi hài mới hoàn toàn chấm dứt, lúc Vu Thịnh Ưu một mình nằm trong nhà tù, nàng vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận, chính mình như thế nào lại vào đây được? Này rốt cuộc là chuyện gì a? Có nữ chủ nào như nàng sao? A? Bị vứt bỏ ở trên núi tám năm, gả cho một kẻ ngốc tử, bây giờ còn gặp tai ương lao ngục? Nàng có phải đang nằm mơ hay không? Có lẽ là đang nằm mơ đi! Không có khả năng có chuyện như vậy a, ân! Nàng nhất định là đang nằm mơ!

Vu Thịnh Ưu dùng sức nhắm mắt lại, thôi miên chính mình, ân, chính mình khẳng định là đang nằm mơ, chỉ là nằm mơ thôi, đây là giả, đây là giả! Khi nàng mở to mắt, nàng sẽ phát hiện, nàng vốn không xuyên qua!

Rống......! Mở!

Vừa lúc mở mắt lại thấy ánh mắt Cung Viễn Hàm tựa tiếu phi tiếu, Vu Thịnh Ưu quay đi không nhìn hắn, người này nhất định là đến xem nàng, chê cười nàng! Hừ!

"Tẩu tử không hỏi ta, ngươi sẽ bị giam bao lâu sao?" Cung Viễn Hàm cười ôn nhã, bộ dáng có vẻ thực quan tâm tới nàng.

Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn, nhìn cái bộ dạng đáng chết kia, mình không hỏi hắn cũng sẽ nói đi.

"Sáu đến mười năm nga!" Quả nhiên! Cung Viễn Hàm cười meo meo nói.

"Cho nên sao? Cung gia các ngươi tính cho ta ngồi tù?" Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu nhìn hắn.

"A, sao có chuyện đó, chúng ta đương nhiên không muốn. Chỉ là Bao đại nhân không phải nói một câu là được, cho dù chúng ta muốn chạy cửa sau, cũng phải xem cửa sau này có mở không đã a."

"Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đi?" Vu Thịnh Ưu bình tĩnh mặt có chút không nhịn được.

"Đương nhiên –" Cung Viễn Hàm gật gật đầu, còn thật sự nói:"Sẽ!"

"Ngươi đi chết đi!" Vu Thịnh Ưu tức giận cầm cái gối trong phòng giam ném qua. Cung Viễn Hàm trốn cũng không trốn nhìn gối đầu đánh vào trên rào chắn, rơi xuống.

"A! Nhanh như vậy liền tức giận." Cung Viễn Hàm nghiêng đầu, vẻ mặt khoái trá:"Ngươi yên tâm, cho dù ta không cứu ngươi, đại ca của ta cũng sẽ cứu ngươi."

"Dựa vào hắn! Rống ~" Vu Thịnh Ưu khinh thường rống một tiếng.

"Ha ha, tẩu tử đã sai lầm rồi, đại ca nhà chúng ta, là người hoàng thượng sủng ái nhất a, chỉ cần huynh ấy đi nháo một hồi, ngươi nhất định có thể được thả ra."

"Tối hôm nay ta làm sao giờ?"

"Ngủ ở đây."

"Ngươi không thấy cái chỗ này sao, ta như thế nào ngủ a?" Vu Thịnh Ưu rống to.

Cung Viễn Hàm lắc lắc ngón tay:"Đây là trừng phạt đối với tẩu tử!"

"Vì sao muốn trừng phạt ta?"

"Tẩu tử, ngươi a, quá manh động, chuyện hôm nay nếu ngươi vụng trộm hạ độc sẽ không người nào biết, hoặc là ngươi nhẫn nhịn một chút, giả trang nhu nhược, giả trang ủy khuất, Triển Chiêu kia tự nhiên sẽ bảo hộ các ngươi, thế nhưng ngươi lại ngang ngược, giữa đường hạ độc người khác, lại còn chỉ sợ người ta không biết là do ngươi làm."

"Ai bảo những người đó muốn khi dễ ca ngươi?"

"Vậy ngươi không thể chịu đựng một chút sao?"

"Không thể?"

"Ngươi liền như vậy tức giận?"

"Đúng!"

"Một khắc cũng đều không nhịn được?"

"Đúng!"

"Hận không thể bóp chết bọn họ ngay tại chỗ?"

"Đúng!"

"Ngươi liền như vậy thích ca ta?"

"Đúng! A?" Phi phi! Hắn dám lừa nàng a!

Cung Viễn Hàm nhìn Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu, nhẹ nhàng cười, trong mắt cũng lộ ý cười, quay đầu kêu:"Đại ca, đệ nói đúng mà! Nương tử nhà huynh siêu thích huynh."

"Ta không có!!" Vu Thịnh Ưu những lời này cơ hồ là rống ra!

"Nương tử ~!" Cung Viễn Tu thò đầu vào, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng nói:"Nương tử, thực xin lỗi, đều là Viễn Tu hại nàng."

"Không liên quan tới ngươi, là những người đó khiến ta ghét!" Vu Thịnh Ưu quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.

"Tốt lắm, ra đi." Cung Viễn Hàm mở cửa lao nói.

"A? Không phải phải đợi ngày mai sao?" Vu Thịnh Ưu vừa hỏi vừa tiếp được Cung Viễn Tu đang phi qua bám lấy nàng. Cung Viễn Tu dùng sức dùng đầu cọ lên cổ nàng làm nũng nói:"Nương tử không đi Viễn Tu cũng không đi."

Hóa ra...... Là vì Cung gia đại thiếu gia sống chết muốn ở trong tù cùng với nàng, Cung Viễn Hàm không có biện pháp, chỉ có thể đưa nàng ra trước thời hạn!

Trên đường về nhà, Vu Thịnh Ưu trăm tư không thể giải hỏi:"Cái kia...... Hỏi một chút nga."

"Hử?" Cung Viễn Hàm quay đầu nhìn nàng.

"Vì sao người nhà các ngươi họ không giống nhau a?"

"Không giống?" Cung Viễn Hàm kinh ngạc nhìn nàng.

"Đúng vậy? Vì sao gia gia ngươi là Lã Bất Vi, cha ngươi là Quách Tĩnh, đại bá ngươi lại là Quan Vũ vậy? Cậu ngươi là Hoắc Khứ Bệnh, sao mẫu thân ngươi lại là Triệu Mẫn, những họ đó không giống nhau a." Vu Thịnh Ưu nhíu mày, cho dù đặt bừa cũng không thể bừa quá như thế chứ.

"Ngươi nói cái gì? Ông nội của ta là Lã Bất Vi, đại bá ta là Quan Vũ? Ha ha ha ha ~ cha ta là Quách Tĩnh, mẫu thân ta là Triệu Mẫn? Ha ha ha, ai nói cho ngươi? Hả? Là ai nói?" Cung Viễn Hàm cười gập lưng không đứng dậy được.

Vu Thịnh Ưu vươn một đầu ngón tay chỉ vào Cung Viễn Tu vẫn đang bám dính trên người nàng.

"Ha ha ha ha ~ đại ca, đây là huynh nói sao? Ha ha?" Cung Viễn Hàm cười đến mức ngữ điệu đều thay đổi.

Cung Viễn Tu thực đơn thuần thực đáng yêu gật gật đầu.

"Vì sao lại nói như vậy chứ?"

"Bởi vì cái người xấu kia phụ thân mẫu thân đều rất lợi hại a, nương tử bị dọa a, cho nên Viễn Tu muốn nói phụ thân mẫu thân mình lợi hại hơn người ta a."

"Ha ha ha, cho nên huynh liền nói như vậy?"

"Phải! Họ đều là những người lợi hại a!"

"Ha ha ha ha, đại ca, về sau a, huynh muốn dùng thân phận hù dọa người ta, huynh chỉ cần nói Cung Vân Hạo là phụ thân huynh, Tương Vân công chúa là mẫu thân huynh là đủ rồi. Biết chưa?"

"A? Như vậy a! Về sau a, ta cũng muốn trở thành người lợi hại, như vậy nếu nương tử bị khi dễ liền nói tên của ta là đủ rồi!" Cung Viễn Tu cười vẻ mặt vui vẻ:"Ai, nương tử, nàng sao lại không nói lời nào? Ai? Nương tử? Nàng làm sao vậy?"

Vu Thịnh Ưu nhẫn! Nàng nhẫn! Nàng vẫn là nhịn không được khóc......

——— ———————–

2: Lý Thế Dân tức Đường Thái Tông, là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Đường.

Từ Hi thái hậu:mẹ của hoàng đế Đổng Trị nhà Thanh, là người nắm quyền lực thực tế trong suốt 40 năm.

Triển Chiêu: người thời Tống, hộ vệ đeo đao tứ phẩm, làm việc tại Khai Phong phủ.

3. Lã Bất Vi là một thương gia thời Chiến Quốc. Sau ông được chọn giữ chức thừa tướng cho nước Tần. Lã Bất Vi được cho là cha của Doanh Chính tức Tần Thủy Hoàng vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa.

Đại Ngọc Nhi là tên thật của Hiếu Trang Hoàng Thái Hậu, mẹ của Thuận Trị hoàng đế, bà nội của vua Khang Hy thời nhà Thanh, người được xưng là "Đệ Nhất Mĩ Nhân" của tộc Mãn-Mông.

Quan Vũ, còn gọi là Quan Công, tự Vân Trường, người thời Tam Quốc, đã góp công lớn trong việc thành lập nhà Thục Hán, anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi.

Hoắc Khứ Bệnh là danh tướng dưới thời Hán Vũ Đế, có công lớn trong việc chinh phạt Hung Nô.

Quách Tĩnh (Anh hùng xạ điêu, Thần điêu hiệp lữ), Triệu Mẫn (Ỷ thiên đồ long ký) là nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung. Quách Tĩnh là người thời Tống, Triệu Mẫn là người cuối đời nhà Nguyên, đầu nhà Minh.

4. Đa Nhĩ Cổn: Dụệ thân vương, Nhiếp chính vương thời nhà Thanh. Tương truyền ông chính là người tình của Hiếu Trang hoàng thái hậu.

Hoàng Dung (Anh hùng xạ điêu, Thần điêu hiệp lữ), nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung, vợ của Quách Tĩnh, người thời Tống.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-59)