← Ch.04 | Ch.06 → |
Khương Bình không biết hôn mê bao lâu, chỉ biết khi cô mở mắt ra, là ở trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh có hai quen người quen thuộc nhất.
"Cha, mẹ, các người sao lại đến đây? Các người không phải ở quê hương nghỉ ngơi sao?"
Cô ngọ ngoạy muốn rời giường, lại bị mẹ nuôi vội vàng ấn trở lại giừờng, "Không cần vội vã rời giừờng, con bây giờ có thai, không thể lộn xộn."
"Con có cái gì?" Nếu như bây giờ cô nghe mình có bệnh nan y nào đó, ngày mai lập tức sẽ chết, cũng sẽ không khiếp sợ hơn so vừa mới vừa nghe được.
"Cũng sắp làm mẹ, còn tùy hứng như vậy." Khương phu nhân cười mị mị nói, không quên nhìn bạn già ngồi ở xe lăn phía sau.
Kể từ sau khi ông trúng gió, thì chưa từng thấy qua ông cười đến vui vẻ như vậy.
"Ba con vui vẻ vô cùng, ông ấy vừa nghe đến có đứa cháu có thể ôm, ngay cả bệnh cũng đều khá hơn nhiều. Con có biết không trước ông ấy ngay cả một chén cơm cũng ăn không hết, nhưng mà hôm nay lại ăn hai chén, ta nghĩ, ông ấy nhất định là muốn bồi dưỡng tinh thần và khí lực, tương lai được ôm cháu."
"Mẹ, ai nói với người con có đứa bé?" Cô nhẹ nhàng hỏi, trong lòng suy nghĩ, kể từ lần trước ở Anh...... Xác thực kinh nguyệt của cô tháng này chưa có tới.
"Đương nhiên chính là chồng con a! Ta vạn vạn không nghĩ tới quyết định ban đầu khiến ta rất hối hận, lại có thể trở thành hạnh phúc tương lai sau này của con."
"Hạnh phúc tương lai?"
"Đúng vậy! Thiên Phàm nói nó thật sự rất thích con, con đối với nó cũng vừa thấy đã yêu, cho nên đã kết hôn trước. Bất quá Bình Bình, kết hôn là chuyện lớn, con nên phải có một hôn lễ long trọng mới đúng, không nên lén lén lút lút kết hôn như vậy."
Con cũng không muốn lén lén lút lút kết hôn như vậy, bởi vì ngay cả chính con cũng không biết con đã kết hôn. Khương Bình bất đắc dĩ suy nghĩ.
Nhìn hai lão nhân gia trước mắt, một người là ngay cả mình cũng đã không chăm sóc được, một người khác cũng bởi vì ban đầu tán thành cô đi hy sinh mà áy náy đến bây giờ, hai vị đều là người thân cô thích nhất, cô có thể tàn nhẫn như vậy mà nói ra chân tướng sao?
Không! Cô không có cách nào.
Chuyện cho tới bây giờ, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt diễn thôi, vô luận như thế nào, cô đều muốn che giấu tất cả chuyện tình có thể sẽ tổn thương cha mẹ nuôi.
"Đúng vậy! Cha, mẹ, thật xin lỗi, con muốn nói trước tiên tiến hành đăng kí kết hôn, chờ khi Thiên Phàm cùng con có thời gian rảnh rỗi, mới cử hành hôn lễ long trọng."
"Ta biết, Thiên Phàm đã nói qua cuối tháng này nó có thời gian rãnh, cũng coi kỹ ngày, đặt tiệc tốt hơn, muốn cho con ở ngày đó mặc lụa trắng, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất."
Cái gì?! Người đàn ông này thật sự là phái hành động, loại chuyện như vậy thậm chí hỏi cũng không hỏi qua cô, cô tuyệt không thích bị đẩy đi như vậy.
"Được rồi, tôi xem bộ dáng Bình Bình rất mệt mỏi, chúng ta cũng không nên ồn ào với nó nữa ".
"Cha và mẹ muốn tới ở lại chỗ con không?"
"Không cần, A Uy nói muốn tới đón chúng ta về nhà ở, ta còn muốn cảm tạ con chăm sóc nó như thế, đem công ty giao trả cho nó, thật ra thì, con không cần làm như vậy."
"Con vốn chính là tạm thay mặt mà thôi, hiện tại năng lực anh ấy đã có thể trông coi công ty, con cũng có thể dỡ xuống trọng trách lớn đảm nhiệm."
"Như vậy cũng tốt, con cực khổ nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có vì mình làm chút chuyện, hiện tại đúng lúc vừa mang thai vừa phải kết hôn, có thể làm bà chủ nhà hưởng thụ hạnh phúc gia đình thật tốt, đây mới là kết cục cuối cùng của phụ nữ."
"Con biết." Khương Bình gật đầu một cái.
Vừa lúc đó, cửa vang lên một hồi gõ nhẹ, sau đó một khuôn mặt khiến Khương Bình phải đau xót một hồi xuất hiện.
"Cha, mẹ, A Uy tới đón các người."
"Tốt, tốt, tốt." Khương phu nhân liền vội vàng đứng lên đi tới sau lưng chồng mình, sau đó lại một lần nữ đau lòng nhìn chăm chú vào Khương Bình, "Bình Bình, mặc dù ba con hiện tại không thể nói chuyện, nhưng mà ta lại tin tưởng con có thể cảm nhận được ông ấy rất yêu thương con, cùng chúc phúc cho con."
"Con biết." Mặc dù mặt của cha nuôi cứng ngắc, nhưng mà cô quả thật có thể từ trong đôi mắt ông ấy thấy được tình thương sâu sắc, đột nhiên, mũi cô có loại cảm giác ê ẩm.
Đưa mắt nhìn cha mẹ nuôi theo Khương Uy rời đi, cô cảm thấy mình thật sự giống như phải xuất giá, không phải là làm bộ càng không phải là bị lừa gạt.
Nhưng mà...... Rốt cuộc vẫn là lời nói dối.
Khương Bình miễn cưỡng chống đỡ thân thể còn có chút hoa mắt đi tới bên cửa sổ, thấy Khương Uy ân cần dìu cha nuôi bị trúng gió lên xe, một màn này làm cho trong lòng cô cảm thấy rung động thật sâu.
Nếu như không có sự tồn tại của cô, có phải Khương gia sẽ chân chính biến thành người một nhà không? Con trai bảo bối của cha mẹ nuôi cũng có thể lần nữa trở về, Khương Uy cũng sẽ không bởi vì tranh giành mà cố ý hư hỏng tới khiến cho cha mẹ chú ý, anh ta cũng có thể không có chút nào ngăn cách trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, có thể phát huy tài năng?
Nếu như không có cô......
Nhìn trên mặt cha nuôi bị trúng gió có nụ cười không che giấu được, mà mẹ nuôi cũng không ngừng cười nói chuyện với con trai mình, vẻ mặt Khương Uy cũng không có lửa giận trùng trùng khi gặp cô sẽ có, anh ta cũng là đang cười.
Đã bao lâu cô không nhìn thấy nụ cười người một nhà này?
Nếu như không có cô......
Lập tức, Khương Bình đã biết mình nên làm như thế nào rồi.
Xe chạy ra khỏi đại viện Hùng gia khí phái thì cửa phía sau bị người nhẹ nhàng mở ra, một giây kế tiếp, cô nghe được một tiếng gầm nhẹ không vui.
"Tại sao em có thể đứng lên? Bác sĩ nói em không thể đứng lên, nhanh một chút trở về nằm."
Cô vừa mới quay đầu, còn chưa mở miệng, liền bị anh chặn ôm lấy, sải bước đi về phía giường, cô liền bị thả lại trên giường lớn thoải mái rồi.
Anh ngẩng đầu lên muốn mở miệng, lại phát hiện cô ngay thẳng không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh, giống như có lời gì muốn nói.
"Thế nào? Còn đang tức giận? Em muốn đánh tôi, mắng tôi cũng không sao, chỉ là đừng mơ tưởng tôi sẽ ly hôn." Anh nhưng là quyết tâm.
"Tôi là thật sự mang thai hay là anh bịa chuyện?"
"Đương nhiên là thật, nếu không muốn tôi nói với cha vợ, mẹ vợ đại nhân là tôi ở thời điểm Bá Vương ngạnh thượng cung* dọa em bất tỉnh sao?"
"Tôi là tức ngất."Cô uốn nắn.
"Có quan hệ gì, không phải cũng là bất tỉnh sao?"
Nhìn khuôn mặt an tuấn mỹ cao quý, anh còn có điều tất cả đàn ông hâm mộ, phụ nữ ái mộ quyền thế và của cải, nhưng lại khiêm tốn chuẩn bị kỹ chính là vì phải lấy được cô, đây đối với một phụ nữ tâm hư vinh mà nói, có thể nói là cảm động rất lớn.
"Anh thật muốn tôi?"
"So một trăm phần trăm còn muốn thật hơn."
Anh vươn tay thay cô phất đi sợi tóc bên mặt, trong giọng nói hàm chứa tình ý sâu sắc, điểm này cô không cách nào trốn tránh mình không thấy được, không nghe được nữa.
"Là như thế này a......" Cô tự mình lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhắm hai mắt lại, "Tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, em ngoan ngoãn ngủ, tôi sẽ không ầm ĩ em." Anh tỉ mỉ đắp chăn đến trên người cô, tiếp theo muốn đứng dậy rời đi, lại phát hiện ống quần bị người kéo lại.
Anh hồ nghi quay đầu lại, nhìn người vẫn nhắm hai mắt như cũ, "Làm sao vậy? Còn muốn cái gì không?"
"Nếu như anh có thời gian, có thể làm gối ôm cho tôi không?"
Nghe được cô nói ra những lời này, khiến cho tâm tình của anh giống như là trúng vui mừng thấu màu một dạng. Anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, không nói hai lời lập tức nói: "Có thời gian, có thời gian, đương nhiên có thời gian."
Giống như sợ tất cả trước mắt chỉ là một giấc mộng, anh cẩn thận đến nằm bên cạnh cô, sau đó vươn cánh tay.
Khương Bình lập tức giống như một con mèo con nhu thuận, đem đầu rúc vào ngực của anh.
Thật là không thể tưởng tượng nổi, lỗ tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, làm cho cô cảm nhận được yên tĩnh trước nay chưa từng có, vào lúc này, cô không còn là cô gái mạnh mẽ trên thương trường, cũng không phải là kẻ đáng thương vì không cô phụ người khác kỳ vọng, mà cố gắng không ngừng.
Cô bây giờ, chỉ là cô gái nhỏ cần được che chở.
Cô rốt cuộc đầu hàng sao? Rốt cuộc cũng không địch lại trở thành một trong chiến lợi phẩm của thợ săn rồi sao?
Không! Cô không muốn nhanh như vậy đã đi xuống kết luận, cô chỉ biết người mình hôm nay có thể dựa vào chỉ có anh.
Chỉ có phụ thuộc người này, cô mới có thể đòi hỏi tất cả chuyện mình khát vọng, mà một chút cảm giác tội ác cũng không có, bởi vì đàn ông lấy được ở trên người cô, tuyệt đối so với cô còn muốn nhiều hơn.
Cô muốn anh, anh muốn cô, theo như nhu cầu, không liên quan tình yêu.
Không phải đã nói với mình, tuyệt đối không nên trở lại cái chỗ này nữa, phải đem tất cả nơi này chôn giấu ở trong hồi ức sao? Thế nhưng Khương Bình đúng là vẫn còn bước lên khối thổ địa này.
Một cơn gió nhẹ mát mẻ thổi qua, cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt áp lực trong cuộc sống huyên náo ở Đài Bắc giống như vô ảnh vô tung biến mất.
Cô không thể không thừa nhận người đàn ông Hùng Thiên Phàm này biết hưởng thụ cuộc sống, anh không phải là loại thần giữ của chỉ biết liều chết kiếm tiền lại tuyệt không chịu tốn tiền, hoặc là máy móc kiếm tiền mà thôi.
Nghĩ đến mình cư nhiên còn ở trong lòng khen ngợi anh, cô liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bất quá cô cũng chỉ biết để ở trong lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.
Anh nói muốn hưởng tuần trăng mật, còn an bài một đống lớn hành trình quý tộc, lại địch không lại một chỗ cô nói ——
Hòn đảo ban đầu cô bán mình gặp anh, cũng từng ở trong thế giới nho nhỏ, giống như bồng lai tiên cảnh này lấy được bình tĩnh trong tâm hồn.
Không suy nghĩ mọi thứ cùng Thiên Phàm, chỉ nghĩ đến mọi thứ trên hòn đảo này, cũng đã làm cho cô rất muốn trở về một lần nữa.
Nếu như có thể, cô rất nguyện ý cứ như vậy ở tại trên đảo nhỏ ngăn cách nơi này, sau đó trải qua cuộc sống bình thường lại không lo lắng.
Cô đã quen thân phận Hùng phu nhân, cảm giác bị lường gạt ban đầu cũng đều sắp biến mất không cảm giác được, quan trọng nhất là anh rất chăm sóc cha mẹ nuôi và anh trai của cô.
Hiện tại công ty kiến thiết Khương Khương biến thành công ty chi nhánh của công ty Hùng thị, hơn nữa tích cực phát triển toàn bộ, có tài lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn, Khương Uy cũng xác thực có phát triển tài năng trên võ đài.
Một khi về mặt sự nghiệp đạt được cảm giác thành tựu, Khương Uy đối với sinh mạng cũng có mục tiêu mới cùng định nghĩa, không hề hận đời như vậy nữa, cả người anh ta thay đổi rất nhiều, thậm chí trước khi cô lên đường còn tới tiễn lên máy bay, hơn nữa còn đưa quà tặng kết hôn.
Quà tặng quý hay không quý đối với cô mà nói tuyệt không quan trọng, quan trọng là cô lại lần nữa lấy được người nhà thương yêu.
Có thể khiến cho Khương Uy lại khôi phục lại làm anh trai thương cô như trước, bị lừa gạt cùng cưỡng bách trở thành Hùng phu nhân, cũng không có vấn đề gì.
Hôm nay một mình cô tới trước, sau khi Thiên Phàm xử lí xong công việc thì, cũng sẽ lập tức cùng tới đây.
Cô nghĩ đến đồng dạng là ở trên hòn đảo này, lại có hai loại thân phận cùng tâm tình không đồng dạng, gả cho anh làm vợ cũng không tồi, ít nhất cô hưởng thụ đến tư vị một cô gái được nuông chiều.
Đây là cô phải làm đạt được, hơn nữa cô sẽ nguyên vẹn hưởng thụ nó.
Đột nhiên, cô có chút cảm giác buồn nôn, mặc dù cô mới mang thai ngắn ngủn hơn một tháng, nhưng cô vẫn là có thể cảm nhận được tiểu bảo bảo tồn tại trong bụng.
Sờ sờ bụng vẫn bằng phẳng như cũ, tình thương của mẹ theo bản năng làm cho cô nhịn không được mà lộ ra mỉm cười xinh đẹp. Vì bảo bối này, cô sẽ dũng cảm đối mặt hết thảy ở tương lai, dù cho kết quả co thể sẽ bị có mới nới cũ, cô cũng có chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao cô hiểu rất rõ bản tính của thợ săn, vĩnh viễn đều không thể nào biết thoả mãn với cuộc sống an nhàn, chỉ có không ngừng săn thú cùng chinh phục, mới có thể trấn an tâm phóng đãng của anh.
Bởi vì cô khiến anh không thể làm gì, anh mới có thể chú ý mọi thứ, thậm chí dùng cách đàn ông không thích dùng nhất là hôn ước trói chặt cô, ý đồ đem cô vây ở dưới cánh chim của mình, không thể tự do tự tại nữa, nhưng không biết cũng đồng thời vây hãm chính mình.
Nhưng vậy thì thế nào? Tất cả đều là chính bản thân anh quyết định, mà cô chỉ là công chúa Bạch Tuyết chẳng hay biết gì, không phải sao?
Cô vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở bên cạnh một chiếc xe hơi cao cấp màu đen, ánh mắt như có đăm chiêu nhìn nơi xa không biết tên, gương mặt tuấn mỹ cùng vóc người sánh ngang người mẫu của anh trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú trong sân bay.
Gặp lại anh lần nữa, trong lòng cô vẫn là sẽ nhịn không ngừng thở dài tạo hóa thần kỳ cùng không công bằng, cư nhiên có thể sáng tạo ra người xinh đẹp như vậy, rồi lại không công bằng đem mọi thứ hoàn mỹ nhất đều cho anh.
Dĩ nhiên còn có một người đàn ông khác không công bằng, có nhiều quyền thế cùng địa vị hơn, bất quá cũng là khiến người chán ghét, điểm này khiến cho Khương Bình cảm thấy tốt hơn một chút.
Xách theo hành lý tùy thân nho nhỏ, cô chậm rãi đi tới bên cạnh xe hơi, lúc này người đàn ông ở bên cạnh xe hơi rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của cô.
"Này! Tây Phi."
"Tiểu Bình Quả, đã lâu không gặp." Tây Phi nhìn cô, mỉm cười xinh đẹp.
Đây là cái khiến trong cuộc sống này, Khương Bình vẫn chịu đựng áp lực cảm thấy một khắc hạnh phúc.
Khí phái trong phòng làm việc, Thiên Phàm giống như một quân vương ngày kiếm tỷ bạc ngồi ở trên vương vị của anh xử lý công sự.
Dĩ nhiên, anh không cần thật giống như là vua của một nước ban chiếu đến bể đầu sứt trán, bởi vì anh bây giờ làm, tuyệt đối là chuyện rất nhẹ và dễ dàng.
Hôm nay, anh lại thuận lợi thống nhất một công ty lớn —— tập đoàn Long Tuấn.
Đó là một công ty trụ sở rất ổn, chỉ là người kinh doanh Long Nghị tuổi còn trẻ lại xảy ra tai nạn xe cộ chết, lưu lại một công ty vừa lớn vừa tốt không có ai quản lý.
Như vậy tại sao có thể chứ? Anh thân là một người cần kiệm thiết thực, dĩ nhiên sẽ tham gia trước tiên. Bình thường trong một công ty không có đầu, còn dư lại cũng chỉ có chủ quản cấp cao phân chia quyền lực, mà đám chủ quản cấp cao chỉ cần cho chút ít ân huệ là có thể đuổi, không có một chút ánh mắt có thể nhìn đến công ty này thực chất tốt bao nhiêu, tốt đến chỉ cần anh vừa tiếp nhận, lại an bài người của mình vào, không cần một tuần, thì có thể làm cho công ty này tiếp tục vận chuyển buôn bán.
Kế tiếp qua một tháng nữa, liền chuẩn bị đưa ra thị trường.
Anh xử lý một chút nữa liền có thể đi đuổi theo máy bay rồi, sau đó trải qua mấy giờ, là anh có thể ôm vợ mới cưới ngọt ngào của anh.
Khương Bình, phần thưởng nhỏ của anh.
Nghĩ đến bộ dạng cô luôn đứng đắn, không dễ dàng để cho anh thấy mính ngọt ngào, mặc dù như thế, nhưng vẫn là không ngăn cản được kích động anh nghĩ muốn trộm hương.
Khi anh vạch trần mặt nạ nhỏ của cô, nguyên vẹn thưởng thức lúc cô kiều mỵ thở hổn hển, đây đối với một người đàn ông mà nói, là cảm giác thành tựu lớn nhất.
Nhưng mà anh phát hiện, vừa bắt đầu chinh phục đã có chút biến chất, trong lòng anh không chỉ là muốn chinh phục cô, hơn nữa là muốn sủng ái cô, đem toàn thế giới đều đặt ở trong tay của cô, không để cho cô phải hối hận trở thành người phụ nữ của anh.
Anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn cưng chiều một phụ nữ như vậy, phần thưởng nhỏ này ngược lại là thứ nhất, hơn nữa anh tin tưởng cũng tuyệt đối sẽ là duy nhất.
Về sau, anh chính là chồng cô, anh đương nhiên sẽ nguyên vẹn hưởng thụ quyền lợi cùng nghĩa vụ luật hôn nhân cho anh.
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, thư kí giỏi giang luôn luôn trung thành ngay sau đó đi vào.
"Tổng giám đốc, đại tiểu thư tập đoàn Long Tuấn muốn tới gặp anh."
"Em gái Long Nghị?"
Trong tư liệu bao gồm cả tổ tông mười tám đời của hắn, dĩ nhiên sẽ không bỏ sót em gái của hắn, cũng chính là người thừa kế thứ hai tập đoàn Long Tuấn, nhưng mà rất đáng tiếc, cô không có được bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp, dĩ nhiên là không ngăn chặn được mình toàn lực công kích, rất nhanh liền bất chiến mà hàng.
Tại sao còn phải tìm đến anh? Chuyện cho tới bây giờ, cô ta còn vọng tưởng cầu xin tha thứ sao?
"Gọi cô ấy vào đi!"
Một giây kế tiếp, cửa được mở ra, một tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, Thiên Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt vốn là không vẻ gì nhanh chóng bị lạnh lùng thay thế.
Tiến vào cũng không phải là đại tiểu thư tập đoàn Long Tuấn, mà là một con......
"Chuột Mickey?" Anh nghe được " Phịch " một tiếng, cảm thấy có vật gì đó dồn dập xuyên qua bên trái tim anh.
Hung thủ giết người mang theo mặt nạ Chuột Mickey sau đó, liền nhanh chóng xông ra ngoài.
"A! Giết người rồi! Mau cứu người a!" Thư ký lớn tiếng kêu.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Các nhân viên nghe được âm thanh, tất cả đều lập tức chạy tới.
"Ông chủ trúng đạn! Nhanh lên gọi xe cứu thương."
Bên tai truyền tới tiếng thét chói tai cùng tiếng chạy bộ hốt hoảng cũng đã không ảnh hưởng đến Thiên Phàm, đau nhức trong nháy mắt đem anh đánh ngã, cả người anh ngã sấp, sau đó thân thể không yên lại trượt hướng bên kia, đầu không cẩn thận đụng vào góc bàn, tại chỗ đầu máu tươi chảy ra, lúc này, anh cảm thấy vô cùng đến gần Tử Thần.
Khương Bình...... Anh còn không muốn chết, anh còn không có...... Yêu cô đủ...... Còn không có nói với cô anh yêu cô, anh không thể chết...... Không thể...... Phần thưởng nhỏ, cô sẽ vì anh khóc thút thít sao? Nếu như anh thực sự không lên nổi, cô sẽ khóc sao?
Ở trước một giây sau cùng Thiên Phàm hôn mê, duy nhất nghĩ chỉ có Khương Bình.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |