Ch.02 → |
Mở đầu
Thời gian trà chiều luôn là lúc thích hợp để các cô gái tụ tập tám chuyện.
Diêu Khả Na vốn là trốn việc nửa ngày, nghĩ đến nơi này có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ tới đây vẫn không tránh khỏi nghe được chuyện liên quan đến người đàn ông kia.
Cô thật sự không muốn nghe nhưng rất khó, bởi vì đám con gái tám chuyện đó ngồi ngay sau lưng cô
"Nghe nói anh ta là người đàn ông đào hoa không tả nổi, chỉ cần anh vừa xuất hiện, sẽ có nhiều cô gái không tự chủ được bị anh hấp dẫn"
"Còn có nhiều thiên kim tiểu thư vì muốn nhìn anh một lần, không tiếc bao cả rạp chiếu bóng, chỉ vì anh ta muốn đi xem phim mà thôi!"
"Hơn nữa gia đình anh ta chỉ tính tài sản của cha anh ta đã có thể nằm ăn ba đời cũng không hết, có được gia thế hiển hách như vậy thật khiến người ta hâm mộ, nhà bọn họ có thể nói là nhà giàu có trong giới nhà giàu."
"Tuổi trẻ tài cao lại đẹp trai, anh ta căn bản là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích."
"Đúng vậy đúng vậy! Đàn ông như thế không đào hoa mới lạ chứ!"
"Chỉ là nghe nói không một người con gái nào có thể để anh ta nhìn một cái hoặc nói hơn một câu, anh ta mỗi ngày đều nỗ lực làm việc, thời gian ở trong phòng làm việc còn nhiều hơn so với thời gian hẹn hò cùng con gái"
"Nói như vậy, anh ta không có bạn gái?"
"Đúng vậy! Còn có lời đồn anh ta... Không thích con gái."
"Cái gì? Cực phẩm ưu tú như vậy mà không thích con gái? Nhất định là chân mệnh thiên nữ (nửa kia) của anh ta còn chưa xuất hiện, anh ta mới như thế"
Tất cả cô gái đều gật đầu một cái, nghĩ mình chính là công chúa Bạch Tuyết mà vương tử chờ đợi, mà một màn này làm người phái sau các cô nghe trộm nhịn không được thở dài một cái.
Chẳng lẽ tất cả mọi người cho là đàn ông có vẻ ngoài tuấn mỹ đều giống như vương tử dịu dàng săn sóc? Nếu đây chính là đạo lý, sợ rằng trên cái thế giới này có một người muốn đạp đổ cái định luật này rồi.
Nhóm bà tám nghe được tiếng than thở đều dừng lại mấy giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.
"Các cô có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không có!"
Xác định là mình nghe nhầm, mọi người lại tiếp tục tám chuyện.
"Đúng vậy! Nhưng mà mình đã nhìn thấy anh ta một lần từ xa đó!"
"Anh ta rốt cuộc có dáng dấp như thế nào?"
"Dáng dấp của anh ta...."
Chỉ thấy một đống con gái đầu đều nghiêng về phía cô gái mới vừa nói, cơ hồ muốn tựa vào nhau.
Cái đầu nhỏ của Khả Na cũng lui về phía sau, rõ ràng là muốn nghe lén.
Mặc dù cô không nghe thấy nhưng chỉ nghĩ cũng biết họ đang nói cái gì rồi, nhất định là nói anh đẹp trai, đẹp trai lại đẹp trai....
Thế nào đều nói con gái là mầm tai hoạ? Khả Na cảm thấy đàn ông cũng không kém, không nhất định là vẻ bề ngoài, cũng có thể có những thứ khác khiến các cô gái không cách nào tự kiềm chế, tiếp theo sẽ khiến con gái tranh cãi cùng chiến tranh.
Không phải phim truyền hình thường diễn như vậy sao? Hai cô gái vì tranh đoạt một người đàn ông mà sát hại đối phương. Mà người đàn ông trong miệng các cô cũng như vậy.
"Mình mới biết thì ra anh ta thật là có duyên đào hoa." Một cô gái chậm rãi nói.
"Thật không? Tại sao?"
"Bởi vì...."
Lời mới nói chưa được một nữa, Khả Na đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc.
Điều này đại biểu người kia xuất hiện.
Khả Na ngừng thở, chậm rãi nhìn về phía cửa quán cà phê, một người đàn ông mặc tây trang màu trắng mang bao tay trắng mở cánh cửa ra, nhìn giống như khi vương tử sắp xuất hiện phải có người mở đường trước.
Có cần khoa trương như vậy không, sợ rằng chỉ có một người như vậy thôi.
Quả nhiên, một người cao lớn xuất hiện ở cửa, giống như quân vương cao cao tại thượng giá lâm, gương mặt tuấn mỹ lại quý khí mười phần không thay đổi như đang tìm thứ gì.
Tất cả các cô gái trong quán cà phê đều rướn cổ lên muốn hấp dẫn sự chú ý của vương tử, lại có bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ chui xuống dưới bàn.
"Xác định là chỗ này?" Thanh âm chững chạc lại mang một chút uy nghiêm của người đàn ông làm cho người ta có cám giác không sợ mà phục, khiến người nghe không nhịn được phải quỳ xuống cúng bái.
"Đúng vậy, thiếu gia, chính Diêu quản gia nói." Người làm cung kính trả lời.
Cái gì? Cư nhiên gọi điện cho ông nội? Không thể nào?
Ông nội cùng ông chủ vui vẻ đi đến đại lục chơi, bọn họ bảo không có chuyện quan trọng, không nên tuỳ tiện gọi điện quốc tế, mặc dù từ Đài Loan gọi đến đại lục so với gọi điện tới các nước bên cạnh có vẻ tiện nghi hơn, mà tiền đối với người đàn ông kia mà nói cũng không phải là vấn đề.
"Nhưng tôi..." Lời vừa nói chợt ngừng, vương tử đã thấy cô gái trốn dưới gầm bàn kia.
Tròng mắt đen của anh lạnh lẽo, hơi tức giận bước đến góc quán cà phê, rốt cuộc đi tới trước, anh tự tay đẩy bàn ra, kéo ra một cô gái mới cắt tóc.
"Đây là kiểu tóc gì?" Vương tử như nhìn thấy quỷ, lông mày anh tuấn nhăn chặt.
Khả Na vội vàng đưa tay ôm đầu, không phục nói: "Anh không hiểu, đây là kiểu tóc hiện tại lưu hành nhất."
"Vậy sao?" Vương tử rất muồn cười to lên.
Dám cười thử xem.
Khả Na bị anh kéo đến giữa không trung, hai chân phải dùng mũi chân nhón hết sức mới mới có thể miễn cưỡng đứng vững, xem ra bộ dáng rất buồn cười, mặc dù như thế cô vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này mặc dù nhìn hào hoa phong nhã, lịch sự nho nhã, cũng rất cậy mạnh, toàn thân Khả Na toàn vết bầm là bằng chứng tốt nhất cho việc thường bị anh chộp tới bắt đi.
May là anh kịp thời thu hồi vẻ mặt muốn cười, thay vào đó là vẻ mặt mất hứng.
"Chẳng lẽ em không biết giờ anh tan sở sao?"
"Biết."
"Vậy tại sao anh về đến nhà mà không thấy em?"
Khả Na nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hút khí thật mạnh, hiểu mình lại lần nữa vì người đàn ông này trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Người đàn ông này thích nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm, thậm chí có lúc cô cảm thấy anh cố ý.
"Em không nhớ rõ có đồng ý với anh buổi tối làm cái gì!"
"Làm sao có thể? Anh nhớ rõ anh đã nói với em buổi tối tan việc phải chờ anh, em chẳng những không đợi anh, còn chạy trước, khiến anh phải tìm khắp nơi đến nỗi gọi điện cho ông nội sao?"
"Em không vui khi anh tìm em như vậy." Khả Na như cũ bày ra mặt thối, vì cô nhìn thấy cô gái bên cạnh cô bắt đầu bắn ra làn sóng điện ghen tỵ rồi.
Cô biết tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, trông mặt mà bắt hình dong cho tới nay vẫn là thiên tính của con người, cũng là một thói hư tật xấu, nhất là bề ngoài cô tuyệt không thu hút con gái.
Nếu như cô một mình xuất hiện trước mặt mọi người, có thể miễn cưỡng được coi là thanh tú hoặc là có phong độ của người trí thức để hình dung cô.
Nhưng chỉ cần người đàn ông này vừa xuất hiện sẽ lập tức hấp dẫn anh mắt của mọi người, sau đó cô sẽ giống như con chim nhỏ không có màu sắc bên cạnh Khổng Tước xinh đẹp.
Cô bị anh làm cho như vậy không ít lần, cơ hồ có thể nói từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Cô cũng cảm thấy thành thói quen đi! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Nhưng vẫn cảm thấy có chút không vui, làm gì có ai thích bị làm lơ, biến thành người làm nền cho người khác?
Cho nên chỉ cần có cơ hội, cô đều tận lực cách xa người đàn ông này một chút, không làm cho mình thành người làm nền cho anh, cũng không muốn vì anh mà trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Chỉ là luôn không được, người đàn ông này có thói quen tự cho là đúng, người ta nói gì cũng không nghe lọt.
"Anh chờ không kịp rồi, theo anh về nhà nhanh một chút, anh nhịn cả ngày đến buồn chết rồi."
Trời ạ! Bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Khả Na thấy con gái bốn phía hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ sau khi nghe câu nói sau của anh, còn có sát khí làm cô rợn cả tóc gáy, như là bạch mã hoàng tử bị một hầu nữ không có danh tiếng gì cướp đi, mà không phải cùng công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Cô lập tức trở thành hồ ly tinh trong mắt họ.
"Không nhất định phải là em!" Nói xong lời này cô đã không còn sức, bởi vì cô đã nói không biết mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng cô biết, câu trả lời nhất định là-----
"Nhất định phải là em, chỉ có em mới có thể làm cho anh có cái loại Feeling đó."
Chương 1
Người Đài Loan nổi tiếng khắp thế giới là thích ca hát, vô luận nam nữ già trẻ cầm lấy microphone là có thể hát một bài, hơn nữa hát cũng không đến nỗi vì tất cả mọi người có cơ hội đều hát, hát lâu tự nhiên sẽ hay, nếu không thì xem tivi cũng có thể tập theo.
Trừ phi gặp phải người trời sinh hát dở hoặc là không đuổi kịp giai điệu của người ta, nếu không miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng nếu đụng phải người yêu hát lại hát rất kinh khủng, vậy thì đó thật là thảm hoạ của thế giới.
Chỉ thấy một biệt thự sang trọng, đèn sáng rực, có vẻ như cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không nghe thấy âm thanh bên trong.
Thật ra thì bên trong âm nhạc đinh tai nhức óc, nhưng vẻ mặt những người ở bên trong đều không được tự nhiên, giống như đang cười gượng.
Nhưng người ca hát tuyệt không để ý, vẫn còn vui vẻ hát.
Âm nhạc đều là nam nữ hợp ca, nhưng giọng nữ chỉ có một ít, dĩ nhiên đó là của Khả Na.
Bình thường hát mấy bài hát đối với một người mà nói là việc đơn giản, nhưng Khả Na đã liên tục hát mấy chục bài, cơ hồ không có buổi tối nào không hát.
Coi như có yêu ca hát thế nào cũng sẽ ngán, chứ đừng nói đến giọng của cô cũng muốn khàn cả rồi.
Sao lại có người như thế nào cũng không ngại mệt mỏi, hát còn chưa đã, muốn dừng mà không được? Anh ta không biết mệt à.
Cuối cùng cũng sắp hát xong.
Một bài hát xong, lập tức có nhiều người nhiệt liệt vỗ tay, giống như nhóm người diễn xướng.
Những người này đều là người phụ trách giúp đỡ vỗ tay
Bởi vì tiền rất khó kiếm.
Ban ngày thì khổ cực làm người giúp việc, đợi đến sau khi thiếu gia và ông chủ về nhà, lại phải hoá thân thành người ái mộ nhiệt tình như lửa, phụ trách vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chẳng qua bọn họ cũng biết, thật ra có người vỗ tay hay không đối với thiếu gia mà nói không hề khác nhau, chỉ cần tiểu thư Khả Na ở chỗ này hát với cậu ấy là được rồi.
Cho nên mọi người vỗ tay đến cuối cùng là vì tiểu thư Khả Na thiện lương, bởi vì cô biết nếu như không hát với thiếu gia đến thoả mãn, tâm tình thiếu gia sẽ không tốt, một khi tâm tình không tốt, những người làm như họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu thư Khả Na, nếu như không có cô, chúng tôi nhất định không biết làm sao bây giờ? Tất cả người làm ở đây không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
"Cổ họng em đau." Khả Na muốn để microphone xuống, lại bị Tư Mã Đông Lôi cầm tay, đưa microphone lên bên miệng cô.
"Nhanh một chút, đổi cho em hát." Đoạn kế tiếp Khả Na hát thích hợp, cô hát rất dễ nghe.
"Em nói cổ họng em đau, em không muốn hát." Cô lớn tiếng nói qua microphone, giống như dội thẳng thùng nước lạnh lên đầu anh.
Sắc mặt của người làm đứng bên cạnh trắng bệch như tường, hận không thể chạy nhanh vì sắp sửa xảy ra bão lớn.
"Hát xong bài hát này là được, anh đang luyện tập bài này." Đông Lôi cố nén tức giận dụ dỗ.
Chỉ có cô gái này khiến anh ăn nói khép nép như vậy, nếu là cô gái khác, sớm đã bị anh ném ra ngoài.
"Em giúp anh tìm thiên kim tiểu thư của công ty đĩa nhạc Thiên Hoa tới hát cùng anh." Khả Na vừa nói vừa lấy ra cuốn sổ. Cô nhớ mình có số điện thoại của vị tiểu thư đó.
Trên thực tế, cô có không ít số điện thoại của các thiên kim tiểu thư, dĩ nhiên không phải vì cô giao tiếp rộng, mà là những thiên kim tiểu thư này chủ động để lại số điện thoại, hi vọng thư kí Diêu cô đây có thể đề cử mình ở trước mặt vương tử.
Có gì cần cũng có thể gọi, chỉ cần vương tử cần, cho nên Khả Na có trong tay sổ ghi số điện thoại của các thiên kim tiểu thư trong cả nước, tất cả đều do quý công tử hào hoa trước mắt này ban tặng.
Bất kì cô gái nào nhìn thấy anh, sẽ không tự chủ được thần hồn điên đảo.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Đông Lôi tản ra một vẻ quyến rũ mà người ta không thể kháng cự, đó chính là người đàn ông xấu xa.
Đàn ông xấu xa, con gái thích nhất.
"Không cần." Người đàn ông xấu xa cự tuyệt.
"Ngày đó từng đồng ý cho vị tiểu thư của một tập đoàn sản xuất đĩa nhạc, cô ấy hát hay hơn em." Khả Na đề cử một người khác.
"Không cần."
"Vậy........"
"Anh chỉ muốn hát với em!" Đông Lôi có chút tức giận gầm nhẹ. Tại sao chỉ hát một bài mà cô gái này cố ý muốn làm trái anh?
"Muốn hát thì anh tự hát, em không hát." Vừa nói xong, Khả Na liền tắt microphone trong tay đi, đặt lên bàn muốn đứng lên.
Đột nhiên một cánh tay vươn ra bắt lấy tay cô, không cho cô rời đi.
Tay Khả Na bị cầm đến đau, nhưng cô không có hất tay anh ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Không khí trong phòng ngưng tụ.
"Em!"
"Nếu anh tiếp tục ép em, em sợ cổ họng của em sẽ bị nhiễm trùng, cuối cùng sẽ không có thuốc nào cứu được, kết quả là anh phải tự hát, không có cô gái khác có thể cùng anh hát song ca nam nữ." Khả Na lạnh lùng nói.
Sao có thể vậy được? Anh thích nhất hát song ca nam nữ, hơn nữa những cô gái khác cùng anh hợp ca, hát thế nào cũng không hợp, chỉ có cô gái thanh mai trúc mã đáng yêu khó dây dưa này có thể cùng anh hát tất cả các bài nam nữ song ca, hát thế nào cũng rất thoải mái, dễ chịu.
Nhưng trọng điểm anh là vương tử, làm sao có thể bị phát hiện anh yêu karaoke! Như vậy cùng bề ngoài tạo nên hình tượng không phù hợp, cho nên anh cũng không dám đi ra ngoài hát, chỉ có tại nhà mình xây một phòng hát siêu lớn, đặc biệt để cho anh sử dụng.
Cho dù hát tốt hay không chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, nếu hát tốt, vậy thì đĩa nhạc sắp tới do anh đảm nhiệm tốt lắm.
Chính miệng Khả Na đã nói với anh như vậy, cũng từ đó cởi bỏ nút thắt trong lòng anh, để anh càng thích ca hát, còn càng thích hát cùng cô, cơ hồ sau khi tan sở, việc giải trí chính là ca hát.
Nhưng gần đây cô không thích cùng anh hát, luôn cự tuyệt anh.
Khả Na để microphone xuống, tự nhiên rời đi, bỏ lại Đông Lôi cùng người làm.
Mọi người chậm rãi quay đầu nhìn Đông Lôi vẫn cầm microphone, âm nhạc trong ti vi vẫn phát, lại làm cho người ta một chút cũng không cảm thấy vui.
Bạo quân lại sắp tức giận, làm thế nào mới tốt đây?
Thế là mọi người men theo bức tường, từ từ đi đến cửa, nghĩ muốn im hơi lặng tiếng tránh thoát một tai kiếp này.
Chỉ là khó thoát khỏi xui xẻo, giây cuối cùng bị gọi lại.
"Chờ đã." Đông Lôi ngẩng đầu lên nhìn một người làm còn trẻ, phát hiện anh ta run rẩy kì lạ, Đông Lôi nhịn không được nhíu mày hỏi: "Cậu rất lạnh sao?"
"Có.... Có một chút."
Sát khí càng thêm nồng đậm, anh chàng đáng thương đó càng run thêm, nhưng mọi người núp ở sau cửa, muốn cứu cũng không có cách, chỉ có thể lo lắng thay cậu ta.
Lúc này họ cũng không muốn bị thiếu gia ném ra ngoài đường lớn như đồ bỏ, hay muốn đi hái trộm trái cây của nông phu bên cạnh, làm việc nguy hiểm này rất nhàm chán lại còn phạm tội.
Nhưng sợ nhất chính là bị thiếu gia gọi trở về, không muốn bị như vậy.
"Cậu...."
"Thiếu gia...." Anh chàng đó đột nhiên quỳ xuống, vừa nhịn nước mũi, nước mắt nói: "Nhà tôi có mẹ bị bệnh chờ tiền lương của tôi mà chữa bệnh, tôi không thể không có công việc này, cậu bảo gì tôi cũng có thể làm, nhưng đừng đuổi tôi."
Tâm tình của anh đã không tốt rồi, lại gặp phải người làm yêu biểu diễn như vậy, nếu như thích diễn, sao không đi làm diễn viên? Đông Lôi không vui nghĩ.
Nhưng bây giờ không phải anh quan tâm cậu ta có làm diễn viên không, mà là-----
"Đi pha cho tôi một ly quả đười ươi." Đông Lôi ra lệnh
Chỉ vậy thôi? Không phải tức giận sao?
Anh chàng kia ngây người.
Đông Lôi nhìn cậu ta không nhúc nhích, một trận hoả khí bộc phát.
"Còn không mau đi, phải đợi tăng lương sao?"
"Vâng" vừa nói xong, anh chàng đáng thương như phía sau có rắn độc đuổi theo cậu, lập tức chạy ra cửa.
*******
"Chị, chị làm gì anh Đông Lôi vậy? Anh ấy rất tốt với chị!"
Vừa mới dịu xuống tức giận, em gái đáng yêu lại chạy tới quấy rầy, Khả Na không nhịn được thở dài, xoay người lại đối mặt với em gái.
"Khả Lệ, em không phải đi nước ngoài sao? Sao lại quay lại?" Khả Na rõ ràng muốn đánh trống lảng.
"Đúng vậy! Em chỉ ở lại một ngày. Em rất nhớ chị, cho nên quay về thăm chị đấy! Có phải rất cảm động không?" Khả Lệ vừa nói xong, liền ôm lấy chị thật chặt, hôn rồi lại ôm, khiến Khả Na cảm thấy rất ngượng.
"Đừng có lúc nào cũng giống trẻ con như vậy."
"Em đâu có? Cái này gọi là tuổi trẻ. Đâu có giống như chị, mới hai mươi tuổi mà nhìn như ba mươi tuổi vậy, em thật sự không hiểu anh Đông Lôi thích chị điểm nào?"
"Anh ta đâu có thích chị?"
"Làm sao không có? Anh ấy thích chị từ nhỏ đến lớn, toàn thế giới ai cũng biết, chỉ có chị không biết thôi. Chị cố ý không phát hiện hay là đang trốn tránh?" Nhớ trước kia chị cô không có ghét anh Đông Lôi như bây giờ!
"Anh ta không thích chị, chị không cần biết cũng không cần trốn tránh." Mặt Khả Na không tỏ vẻ gì nói.
"Tại sao? Dáng dấp anh ấy có thể nói là cực kì đẹp trai, không ai đẹp trai bằng, hơn nữa nhà anh ấy còn có nhiều tiền, nếu như có thể lấy được lòng anh ấy, vậy thì truyền thống làm quản gia nhà Tư Mã chúng ta đây sẽ thay đổi, biến thành hoàng thân quốc thích, vinh hoa phú quý suốt đời."
"Có phải em đi máy bay quá nhiều, ở trên không trung thiếu dưỡng khí lâu quá, đầu óc cũng có vấn đề không?" Khả na tức giận hỏi.
"Đâu có? Em nói thật mà." Khả Lệ phản kháng.
"Loại đàn ông đó trừ bỏ vẻ bề ngoài, bên trong đều xấu xa, đàn ông tệ như vậy em cảm thấy tốt sao?" Khả Na xem thường nói.
"Ít nhất mỗi nhày có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai tuyệt vời như vậy, cũng còn hơn sáng mở mắt ra nhìn thấy quỷ!" Mỗi ngày nhìn thấy quỷ không phải chuyện hay ho gì.
"Nếu như em thích anh ta như vậy, em có thể tỏ tình với anh ta!" Không biết vì sao vừa nghĩ tới hình ảnh em gái của mình ở cùng người đàn ông xấu xa đó, tim của cô liền cảm thấy hơi đau.
Đương nhiên đau, bởi vì mình ghen tị, nhưng cô không cho phép như vậy.
"Đương nhiên em cũng muốn! Nhưng trọng điểm là anh Đông Lôi phải thích em!"
"Em chưa tỏ tình với anh ta, tại sao biết anh ta không thích em?"
"Bởi vì chỉ cần chị vừa xuất hiện, những cô gái khác ở trước mặt anh ấy sẽ bị loại bỏ, trong mắt anh ấy chỉ có chị thôi." Khả Lệ nhìn chị gái nói.
"Nói dối."
"Em không nói dối, em nói thật."
"Cái loại đàn ông đào hoa đó, đi tới chỗ nào cũng sẽ có một đống hoa đào bám lấy anh ta, loại đàn ông đó làm sao có thể chỉ có một cô gái? Chị không có hứng thú làm cây kiếm thay anh ta chặt đứt mấy bông hoa kia." Mặc dù công dụng của cô chính là vậy.
"Làm kiếm chặt đứt đường đào hoa thay anh ấy có gì không tốt? Chính là vì số mệnh của chị có thể thay anh ấy cắt đứt số đào hoa, cho nên ông Tư Mã mới để chị em chúng ta ở cùng họ."
Lại nói, thật đúng là phải cảm ơn chị cô, nếu không phải mệnh của chị cô có thể khắc chế mệnh đào hoa của anh Đông Lôi, cô và chị gái làm sao được sống trong nhà người ta, có thể cảm nhận được tình người ấm áp.
Khả Na cũng muốn cảm ơn ông Tư Mã thu nhận, nhưng không có nghĩa cô phải như mọi người mong muốn, có quan hệ gì với công tử đào hoa đó.
Cô không cần biến thành một bông hoa trong vườn của công tử đào hoa đó.
"Dù sao, chị không thể thích cái loại đàn ông bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đó, tính khí anh ta còn không tốt nữa." Khả Na tức giận nói dứt lời, sau đó đi tới mở cửa, lại thấy người đàn ông tay cầm một ly quả đười ươi đứng ở cửa, sắc mặt có thể dùng xanh mét để hình dung.
Hai người nhìn nhau thật lâu, bắt đầu có chút xấu hổ, Khả Na còn có chút cảm giác tội lỗi, dù sao nói ra lời thật lòng còn bị người khác nghe được, thật là vô cùng ngại.
Nhưng cô lại nghĩ, mình nói thật cũng không có lỗi, cho nên không cần nói xin lỗi với anh ta.
Nhưng cô không biết đối phương không nói gì hay là đợi mình xin lỗi. Phát hiện cô không có động tĩnh, mà anh lại không thể làm gì cô, chỉ có thể phát tiết tức giận vào thứ khác.
Đông Lôi tức giận dùng hết sức ném ly trà trong tay tới góc tường, tiếng va chạm lớn vang lên khiến mọi người giật mình.
Khả Na còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh giữ lấy cằm, cưỡng bách cô đối mặt với anh.
"Dám nói xấu anh, không cho em uống nữa, để cổ họng em đau chết luôn." Nói xong, anh liền tức giận xoay người rời đi.
Tại sao biết anh tức giận? Bởi vì bước chân anh cố ý dẫm thật mạnh, chỉ sợ Khả Na không biết anh đang tức giận.
"Chị, làm sao đây? Anh Đông Lôi tức giận, muốn đi an ủi anh ấy không?" Khả Lệ đặt đầu mình lên bả vai Khả Na, lo lắng hỏi.
Không để ý trên vai có sức nặng, Khả Na chỉ lẳng lặng nhìn mảnh vụn ở góc tường, còn bốc lên khí nóng của quả đười ươi.....
Cô cảm thấy cổ họng mình trở nên rất đau rồi.
***********
"Thư ký Diêu."
"Vâng"
"Xế chiều hôm nay có một cuộc họp quan trọng...."
"Đúng vậy, tôi biết rõ, tôi đã sửa lại tài liệu, đem đến phòng làm việc của tổng giám đốc, chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?"
"Không phải, tài liệu rất đầy đủ, nhưng có vấn đề không biết giải quyết thế nào."
"Vấn đề gì?"
"Chính là người chủ trì cuộc họp ở trong phòng không chịu ra. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Cuộc họp này liên quan đến công ty dự tính sẽ tiếp tục hợp tác hàng năm, rất quan trọng, các quản lí của công ty đều đang đợi, không dám đi đâu..." Chờ đến dài cả cổ, vẫn không thấy ông chủ, thật là chuyện bó tay.
"Tôi hiểu rồi, tôi đi xem một chút."
"Cảm ơn cô, thư ký Diêu. Thật không có cách nào, mọi người đều biết tổng giám đốc chỉ nghe lời cô."
Khả Na cảm thấy dở khóc dở cười.
Chính vì mọi người đều cho là vậy, mới không có cách nào xử lí chuyện như thế này, mới tìm cô làm người chết thay, giống như cô là Phật Như Lai, có thể trị được Tề Thiên đại thánh vô pháp vô thiên kia.
Nhưng thân là thư kí của anh ta cũng không thể mặc kệ như vậy.
Sửa sang tài liệu, sau đó sửa lại dung nhan mình, Khả Na liền đi đến phòng tổng giám đốc.
Kì lạ? Cửa không khoá, chẳng lẽ có trong phòng?
Khả Na vươn tay đẩy cửa, đập vào mắt là cảnh nam nữ hôn nhau, cô nhất thời ngây ngẩn người.
Dáng dấp Đông Lôi vốn rất tuấn mỹ, mà cô gái rúc vào ngực anh rất xinh đẹp, yểu điệu như chim nhỏ nép vào người.
Nếu làm phim thần tượng, tuyệt đối rất nhiều người khen ngợi là trai tài gái sắc!
Nhưng tên xấu xa là cô đây lại xông vào phá hỏng tất cả, không biết vì sao, trong lòng cô lại có chút vui sướng.
Cô xông vào làm kinh động nam nữ trong phòng, Đông Lôi vừa nhìn thấy Khả Na, lập tức đẩy cô gái trong ngực ra, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh lùng nói với cô: "Đi vào cũng không gõ cửa."
"Tổng giám đốc, tất cả quản lí được anh ra lệnh, sáng sớm đã chờ ở phòng họp, nếu như tổng giám đốc muốn thay đổi giờ họp, cũng nên cho em biết sớm một chút, như vậy em mới có thể thông báo cho các quản lí." Khả Na tỉnh táo trả lời, trong lời nói ẩn giấu đầy chỉ trích.
Trên thế giới không biết lớn nhỏ với anh như vậy chỉ có cô, cái này là do ông nội anh cưng chiều.
"Em....."
Đông Lôi còn chưa nói xong, cô gái bên cạnh liền ngạo mạn lên tiếng.
"Cô không phải chỉ là một thư ký nho nhỏ thôi sao, lại dám nói chuyện với ông chủ của mình như vậy, ngày mai cô không cần đến nữa."
Khả Na mở to mắt, mà mắt Đông Lôi mở còn lớn hơn.
Mỹ nữ nép trong ngực ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, lấy lòng nói: "Không cần lo lắng, thư ký của em có thể làm, bảo đảm tốt hơn cô gái xấu xí không biết lễ phép này mấy ngàn mấy vạn lần, hay là..." Tựa đầu vào vòm ngực rộng và an toàn của anh, làm nũng nói: "Em cũng từng bị thư ký chuyên nghiệp dạy dỗ."
Cô không nhìn thấy sắc mặt Đông Lôi càng ngày càng khó coi, tự mình tựa vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Trong tất cả thiên kim tiểu thư, cô gái nào cũng đối với quý công tử đào hoa nổi danh này tràn đầy hứng thú.
Nghe nói khi còn bé anh từng bị thầy bói danh tiếng trong nước đoán anh là mệnh đại phú đại quý, tiền đồ có thể nói là không thể dự đoán.
Duy nhất chỉ có mệnh anh là mệnh đào hoa, còn rất là đào hoa.
Đàn ông mệnh đào hoa thật ra cũng may, nhưng nếu trên người Đông Lôi, sẽ ảnh hưởng anh cả đời khó thoát khỏi bị con gái tranh giành, sẽ làm tài sản gia tộc kinh doanh hàng năm phá sản, từ mệnh vương tử biến thành mệnh ăn mày, cho nên ông Tư Mã lập tức sai người tìm cách.
Dĩ nhiên người ngoài không biết rốt cuộc cách phá giải là gì, phụ nữ đến gần anh cơ hồ cũng là vì muốn khiêu chiến, nhất là thiên kim tiểu thư mới sinh ra đã vô ưu vô lo, muốn cái gì có cái đó, lại thích so sánh, cho nên sẽ tranh nhau cướp lấy lòng của quý công tử đào hoa này.
Mặc dù không biết có lấy được tim anh không, nhưng trước tiên anh đã được ôm lấy mỹ nhân. Khả Na lại có cảm giác không thoải mái, một lần nữa chứng thực người đàn ông này yêu trêu hoa ghẹo cỏ.
Hôm nay Đông Lôi vừa đến, Thuỷ Li liền tiến hành công kích, trước cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được vẻ xinh đẹp hấp dẫn và gia thế hiển hách của cô.
Cô tự tin nghĩ như vậy, lại bị gương mặt xanh mét hù doạ.
"A! Đông Lôi..." Không ngờ sắc mặt người đàn ông này xanh đến vậy, thật đúng là doạ người. Thuỷ Li thầm nghĩ. Mặc dù như thế, anh vẫn đẹp hơn đàn ông bình thường nhiều, ngay cả tức giận cũng có cá tính như vậy.
"Tiểu thư Thuỷ Li, mời đi ra ngoài." Đông Lôi lạnh nhạt nói.
"Cái gì?"
"Tôi nói mời ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ đem cô ra ngoài."
"Sao anh tự nhiên hung dữ với em thế?"
"Không sai, tôi chính là hung dữ như vậy, cô mất hứng có thể đi." Hắn tức giận nói, tuyệt nhiên không quan tâm Thuỷ Li có mất mặt ở trước mặt Khả Na hay không.
Chát!
Thuỷ Li thưởng cho anh một cái tát vang dội, sau đó rưng rưng tông cửa xông ra, để lại Khả Na không tỏ vẻ gì, và dấu tay rất rõ ràng trên mặt Đông Lôi.
Khả Na chuyển tầm mắt từ bóng lưng biến mất ở cửa quay lại nhìn nam chính, giống như không nhìn thấy ông chủ được thưởng một cái tát, lẳng lặng nói: "Nếu như không có chuyện gì, xin mời tổng giám đốc đi chủ trì cuộc họp."
"Khả Na...."
Đông Lôi muốn mở miệng, nhưng Khả Na đã xoay người rời đi, còn cân nhắc đóng cửa lại.
Ch. 02 → |