Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Đường Nơi Em - Chương 11

Thiên Đường Nơi Em
Trọn bộ 33 chương
Chương 11
Đưa anh cùng đi ngắm cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Siêu sale Shopee


"Khúc Uất Nhiên?" Thư Nhã Vọng khẽ nhẩm lại lần nữa mới cười nói: "Tên nghe rất hay."

Đường Tiểu Thiên thản nhiên nói: "Phải đó, dù sao thì nghe vẫn hay hơn là tên của mình, Nhã Vọng, mình cúp máy đây, đại ca còn phải gọi điện thoại nữa."

"Ừ." Thư Nhã Vọng cười khẽ gật đầu, cúp điện thoại.

Sau khi Đường Tiểu Thiên nghe thấy mấy tiếng u u truyền đến từ điện thoại, mới lưu luyến cúp máy.

"Nói gì tới anh vậy?" Câu hỏi hiếu kì của người thanh niên cao xêm xêm cậu vang lên bên cạnh.

Đường Tiểu Thiên quay sang, nhìn anh ta cười: "Nhã Vọng hỏi em anh tên gì."

"À, sau đó thì sao?"

"Cô ấy nói tên của anh nghe rất hay."

Khúc Uất Nhiên nhướng mày, môi vểnh lên cười: "Tên của cô bé nghe cũng rất hay."

"Đúng vậy, đúng vậy." Đường Tiểu Thiên cũng gật đầu theo rồi cười ha ha giống như là Khúc Uất Nhiên đang khen tên cậu vậy.

Nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, không có bài tập gì làm, không có áp lực lên lớp, không có thi đại học, không có những lời cằn nhằn liên miên của ba mẹ, không có màu vẽ, cái gì cũng không có.

Đây hẳn phải là một mùa hè vô cùng hạnh phúc với Thư Nhã Vọng nhưng bởi vì Hạ Mộc mà lu bù cả lên.

Thư Nhã Vọng nhìn phiếu điểm trong tay không dám tin vào mắt mình, trên phiếu điểm là một mảng màu đo đỏ, không có môn nào đạt hơn 50 điểm, cô cầm phiếu điểm lật qua lật lại, chắc chắn đúng là cái tên trên đó.

Thư Nhã Vọng ngẩng đầu, nhìn cậu nhóc mặt mũi khôi ngô, tóc đen mun mềm mại, tính tình trầm tĩnh đang ngồi trước mặt, cho dù là nhìn ở phương diện nào thì cũng thấy cậu bé là một người rất thông minh mà.

"Hạ Mộc." Thư Nhã Vọng nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm trọng: "Thành tích của em còn tệ hơn khi chị học cấp hai nữa."

Hạ Mộc thản nhiên nhìn cô.

Thư Nhã Vọng nổi giận, đập bốp một cái lên bàn, quát lớn: "Thái độ của em vậy là sao, thành tích tệ vậy mà coi được sao, một nam sinh ngoài vẻ bề ngoài đẹp đẽ thì ít nhất cũng phải có chút đầu óc chứ."

Hạ Mộc trợn mắt lườm cô.

Thư Nhã Vọng cũng trợn mắt lại: "Từ hồi chị học cấp hai cho tới giờ, chị có không chăm chú nghe giảng, không xem qua sách vở thì nhắm mắt lại cũng có thể thi tốt hơn em, em coi em nè, ngay cả môn ngữ văn mà cũng chỉ có 40 điểm?"

Thư Nhã Vọng nhìn trời than thở: "Bài thi đâu? Đưa chị coi thử cuối cùng là em thi làm sao mà để như vậy."

Hạ Mộc sờ sờ mũi, chậm chạp lấy bài thi trong cặp ra, trên bài thi ngoại trừ chép bài trắc nghiệm ra còn lại thì không làm một chữ nào.

"Phải thu lại đề à."

Hạ Mộc lắc đầu.

"Vậy sao lại chép hết vào đây?" Không chỉ ngữ văn mà nhưng bài thi môn khác môn nào cũng chỉ viết lại bài trắc nghiệm rồi thôi.

"Đoán mò."

"Em đoán hả!" Thư Nhã Vọng trừng mắt lườm cậu, ném bài thi lên bàn, vừa kéo Hạ Mộc lại ấn vào ghế vừa hung tợn nói: "Từ hôm nay trở đi chị sẽ kèm cho em, em mà dám không học hành đàng hoàng thử coi!"

Nói xong cô còn dứ dứ nắm tay uy hiếp cậu, Hạ Mộc yên lặng nhìn cô, nhếch môi, gật đầu.

Vì vậy, khóa học bổ túc kéo hài hai tháng bắt đầu, cả ngày Thư Nhã Vọng đều ngâm mình ở nhà Hạ Mộc, hai người cùng học, cùng ăn, cùng nhau ngủ trưa.

Hạ Mộc càng ngày càng tỏ ra gần gũi với Thư Nhã Vọng. Đôi khi cậu sẽ chủ động nói chuyện với cô, hoặc khi cô dạy mệt, ném lại đề kiểm tra cho cậu làm, mình thì nằm lên giường cậu đánh một giấc no, còn cậu, sẽ chống tay lên đầu nhìn vào cái gương nhỏ đặt trên bàn học, trong gương phản chiếu hình ảnh của cô, mái tóc dài như tơ xổ tung trên mặt ga màu trắng đục gạo có in hoa, tiếng hít thở khe khẽ không nghe rõ nhưng lại khiến cậu thấy an tâm lạ lùng.

Lúc hàng lông mi như phiến quạt của cô hơi động đậy, ngay lập tức cậu cúi đầu xuống nhìn vào bài kiểm tra chưa viết một chữ, còn cô mới ngồi dậy, vừa vuốt lại mái tóc dài vừa đi tới bên cạnh cậu, nhìn thấy bài làm trống không của cậu, đôi mắt xinh đẹp của cô trong nháy mắt long lên tức giận: "Một bài cũng chưa làm nữa!"

Cô cầm lấy cây bút đỏ trên bàn, kéo khuôn mặt của Hạ Mộc qua vẽ sáu cọng râu mèo lên khuôn mặt xinh xắn của cậu.

Nhìn vào khuôn mặt buồn bực của Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng nở nụ cười đắc ý, uy hiếp: "Lần sau mà còn lười biếng, chị sẽ vẽ con rùa lên mặt em."

Lúc Thư Nhã Vọng dạy học cho Hạ Mộc so ra cô còn chăm chú hơn khi tự mình học bài, lúc nào cô cũng cúi đầu vạch một đường ngang lên cuốn sách, vừa viết vừa giảng giải, cô sợ cậu nghe không hiểu, còn Hạ Mộc thì chỉ nhìn cô, đôi khi còn mất tập trung, mỗi lần cậu thất thần Thư Nhã Vọng sẽ bóp mặt cậu, trưng vẻ mặt mẹ kế nói: "Lại ngây người! Rốt cục em có hiểu gì không vậy?"

Hạ Mộc gật đầu.

"Vậy em làm xem." Thư Nhã Vọng chỉ vào một bài toán hơi khó cho cậu, trong lòng thầm nghĩ nếu như cậu làm không được, cô sẽ vẽ ngay một con rùa lên khuôn mặt xinh xắn của cậu.

Hạ Mộc cầm bút, liếc nhìn đề bài sau đó cúi đầu nhanh nhẹn viết ra ba cách giải loại bài này lên trên tập.

Thư Nhã Vọng nhìn cậu sững sờ, tên nhóc này, đâu phải ngu ngốc gì đâu! Những bài này ngay cả cô cũng làm không được, thôi được, cô thừa nhận là cô học toán rất dở, nhưng mà...

Thư Nhã Vọng nhìn cậu nghi ngờ hỏi: "Nè, sao lúc kiểm tra em không làm vậy?"

Hạ Mộc ngước nhìn cô.

"Lười viết nên mới không làm những bài khác hả?"

"Không..." Đôi tròng mắt xinh xinh của Hạ Mộc đảo tròn hai lượt.

"Không được nói dối."

"Không phải." Hạ Mộc nhìn chằm chằm vào cuốn tập nói: "Là do chị dạy hay thôi."

"Hở!" Thư Nhã Vọng ngạc nhiên, trên mặt cười như hoa nở: "Ha ha, không ngờ chị còn có khả năng làm cô giáo nữa à! Lại đây, lại đây, lại đây, chúng ta học tiếp một bài nữa."

Hạ Mộc nhìn nụ cười hớn hở của cô, hơi cúi đầu mím mím môi.

Một mùa hè nữa qua đi, thành tích của Hạ Mộc bất ngờ tăng vọt, chỉ cần là đề bài Thư Nhã Vọng cho cậu thì cậu đều có thể đạt trọn điểm, Thư Nhã Vọng rất vui vẻ dẫn Hạ Mộc đi chén một bữa lớn.

Nhưng trong bài kiểm tra chia lớp đầu tiên sau khai giảng, Hạ Mộc lại chỉ làm bài trắc nghiệm...

Lúc Thư Nhã Vọng cầm phiếu điểm của bài thi chia lớp của cậu, tức giận run hết cả người: "Đúng là em chỉ làm phí thời gian của chị! Thật là, thật là, chị mặc kệ em."

Thư Nhã Vọng nói xong, ném phiếu điểm lại cho cậu, quay người đi luôn, vì đang nổi nóng nên cô không để ý thấy trên mặt Hạ Mộc thoáng nét hốt hoảng.

Thư Nhã Vọng hầm hầm đi về nhà, bắt đầu sắp xếp hành lí, thời gian đi vẽ ngoại cảnh của sinh viên năm nhất bắt đầu rồi, lần này nhà trường sắp xếp cho họ đi Vân Nam, trong mười bốn ngày thì có bảy ngày bị phí phạm trên đường đi.

Khoa mĩ thuật tạo hình tổng cộng có bốn ngành, tám lớp, cùng đi chung chuyến xe lửa, chạy suốt từ thành phố S đến Vân Nam, trên xe lửa là những nam nữ thanh niên còn trẻ, lúc ban đầu thì còn mỗi người một chỗ, chưa tới hai ngày, đã có cảnh nam nữ ngồi chung rồi.

Thư Nhã Vọng là sinh viên ngoại trú, quan hệ với các bạn học không thân lắm, khai giảng đã hai tháng rồi mà tên của các bạn chung lớp cũng chưa nhớ được mấy người, nhưng cô cảm thấy cũng không vấn đề gì, cô không có ý định làm quen bạn bè trong trường đại học, Thư Nhã Vọng nghĩ, trái tim của con người rất nhỏ, những vị trí có thể dành ra cũng không nhiều, nếu người xung quanh cô quan hệ rộng rãi thì những bạn bè cấp ba trước đây sẽ dần dần bị cô vô tình đẩy khỏi trái tim. Cô không hi vọng như vậy, cũng không muốn như vậy, cô muốn sống trong mối quan hệ trước đây, không muốn có bất kỳ thay đổi gì.

Một mình cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đang xem quyển tiểu thuyết cầm trong tay, cũng không cảm thấy buồn chán, lúc đến nơi các sinh viên túm tụm tốp năm tốp ba tìm chỗ vẽ, cô đứng ở chỗ cách họ không xa cũng không gần bắt đầu phác họa trên tập vẽ.

Vân Nam vào tháng 12 hơi se lạnh, gió rất lớn, bản vẽ bị gió làm run lắc, Thư Nhã Vọng đội mũ dày, đứng trong gió, bỗng nhiên cảm thấy những ngày bình yên thế này cũng tốt, cô đã bắt đầu chờ đợi, cô dành ra vị trí trống bên cạnh mình, chờ một người trở về.

Chuyến đi này kéo dài nửa tháng, rồi cũng nhanh chóng kết thúc, sau chuyến đi, trong lớp đã có rất nhiều người bắt đầu có đôi có cặp, đôi khi, tình cảm đối với nhiều người mà nói, thật ra là thứ rất dễ dàng.

Dễ dàng đến nỗi làm Thư Nhã Vọng không hiểu, mặc kệ người khác thế nào, còn cô chỉ dùng bút vẽ màu đen không ngừng phác họa lên đầy cuốn tập kí họa, trang đầu tiên của tập kí họa cô viết: Đưa anh cùng đi ngắm cảnh – Thư Nhã Vọng.

Ở Vân Nam, cô dùng bì thư giấy kraft lớn, bỏ bản phác thảo vào, viết địa chỉ rồi mang đi gửi.

Cô kéo lại áo bước đi trong gió thổi, hơi hất đầu, gió làm mái tóc dài của cô tung bay, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, chỉ vừa nghĩ đến người nhận thư sẽ kích động thế nào, cô đã không kiềm nổi mà bật cười.

Trong lòng mềm mại, khuôn mặt thêm ngọt ngào.

Lúc Thư Nhã Vọng về đến nhà thì đã hơn 11 giờ tối, bà Thư ra đón lấy hành lí của cô, cười yêu thương: "Về rồi hả con? Vân Nam chơi vui không?"

Thư Nhã Vọng gật đầu: "Dạ, chơi vui lắm nhưng mà mệt chết đi được."

"Rửa ráy trước đi, mẹ hâm cơm cho con."

"Dạ." Thư Nhã Vọng về phòng, tìm quần áo đi tắm thì chợt nghe tiếng mẹ bên ngoài gọi với vào: "Con gọi điện thoại cho Hạ Mộc cái, thằng bé đó ngày nào cũng tới tìm con, hỏi nó làm gì, nó lại không nói, đúng là một đứa bé kì lạ."

Thư Nhã Vọng hơi ngạc nhiên, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cũng không để ý lắm: "Đã 11 giờ rồi, chắc là nó ngủ rồi, ngày mai con sẽ gọi."

Thư Nhã Vọng rửa mặt chải đầu, cơm nước xong, nằm lăn trên giường ngủ, chơi nửa tháng bên ngoài, sao lại không mệt?

Ngày hôm sau, lúc cô mới mở mắt còn đang mơ mơ màng màng, đập vào mắt lại là gương mặt xinh xắn tinh tế lại không có chút cảm xúc nào của Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng cười nói: "Hạ Mộc, bọng mắt của em đen thui rồi kìa."

Hạ Mộc ngồi trên giường Thư Nhã Vọng, hai tay nắm chắc lấy ga trải giường, mở to mắt nhìn cô, ngẹo đầu, nói nhỏ: "Lần sau, em sẽ làm hết."

"Hả? Làm cái gì?" Nhã Vọng còn chưa biết cậu đang nói cái gì.

"Bài kiểm tra."

"Há!" Cuối cùng thì Thư Nhã Vọng cũng nhớ ra là cậu đang nói tới cái gì, ha ha, ánh mắt cô sáng ngời, cậu nhóc tình cảm thế này là đến để xin lỗi cô, hay là nên nói, cậu bé thực sự sợ mình không thèm để ý tới cậu?

Á à, thật đáng yêu quá!

Thư Nhã Vọng nheo mắt, cười cười nhào qua: "Hạ Mộc, nhóc Hạ Mộc thật đáng yêu, cho chị ôm một cái đi."

Hạ Mộc phản xạ rất nhanh vội vụt đứng lên, làm Thư Nhã Vọng nhào trúng khoảng không, cô giả bộ đáng thương nhìn cậu nói: "Hạ Mộc, nửa tháng không gặp, không lẽ em không nhớ chị sao?"

Hạ Mộc nhếch môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Không nhớ à?" Thư Nhã Vọng nháy nháy mắt với cậu.

Hạ Mộc dẩu môi, quay mặt đi nói: "Không nhớ, chị cũng đâu có gọi điện cho em."

Xì! Cái này gọi là không nhớ à? Giận cũng lâu đấy nhỉ~!

*****

"Khúc Uất Nhiên?" Thư Nhã Vọng khẽ nhẩm lại lần nữa mới cười nói: "Tên nghe rất hay."

"Ha ha!" Cái vẻ mặt khó chịu đó của Hạ Mộc chọc cho Nhã Vọng bật cười, cô đập tay lên giường nhìn cậu cười, Hạ Mộc tức tối lườm cô, quay người muốn bỏ đi, Thư Nhã Vọng vội nhảy xuống giường chạy tới ôm cậu lại: "Ha ha, đừng giận mà! Chị sai rồi được chưa."

"Chị cũng đâu phải chị của em."

"Chứ chị là gì?"

"Hạ Mộc lườm cô, lạnh nhạt nhả ra hai chữ: "Là dì."

"Tên nhóc xấu xa." Thư Nhã Vọng chẳng nghĩ ngợi bẹo liền vào hai má cậu, dọa: "Em gọi dì thêm lần nữa xem."

"Dì à dì à." Hạ Mộc bị bẹo má nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng cậu kêu liên tục mấy tiếng dì à liền.

Thư Nhã Vọng gật gù, giả bộ muốn đánh cậu: "Giỏi lắm, hôm nay không cho em biết tay, em sẽ không biết chị là ai."

Cô vừa định làm gì đó thì bà Thư cũng vừa đi ngang qua cửa phòng vội vã kêu lên: "Nhã Vọng, không được ăn hiếp em nó."

Thư Nhã Vọng buông tay, quay lại nói: "Nó cũng đâu phải em của con."

Bà Thư giật mình, nhìn tới nhìn lui hai đứa, không phải đang cãi nhau chứ?

Hạ Mộc nhìn cô, ánh mắt thâm thẳm sâu xa, Thư Nhã Vọng ngưng một xíu mới nói tiếp: "Nó là cháu trai của con. (*^__^*)"

"..." Bà Thư không biết nói gì.

"..." Từ đầu đến cuối Hạ Mộc cũng không có bộc lộ cảm xúc gì.

Thư Nhã Vọng cười ha hả hỏi: "Sao vậy? Không lẽ không vui hả?"

Bà Thư nhìn cô một cái, con bé này thật sự rảnh quá mà, bà quay người lại cầm lấy cái áo khoác trên sô pha, lấy tờ một trăm đồng đưa cho cô: "Hôm nay mẹ với ba con phải ra ngoài, con tự lo ăn uống đi đó."

Thư Nhã Vọng vui vẻ nhận tiền, vội gật đầu: "Vâng, ba mẹ cứ đi ăn đi."

Chỉ cần cho cô tiền, cả ngày mẹ không nấu cơm cũng không sao.

Sau khi bà Thư thay quần áo đi ra ngoài, Thư Nhã Vọng cầm tiền bỏ vào bóp, sau khi đếm xem có bao nhiêu tiền mới vui vẻ quay ra cười với Hạ Mộc: "Cháu ơi, đi thôi, dì mua kẹo cho cháu ăn nha."

Hạ Mộc cười khì một tiếng, nhìn cô không nói tiếng nào.

Lúc Thư Nhã Vọng dậy đã mười một giờ trưa, cô vẽ một lúc tới mười hai giờ mới ra khỏi nhà, hai người cùng đi xuống lầu, rõ ràng Hạ Mộc đã cao hơn cô một chút, cũng phải đến 1m7, tên nhóc con này mau lớn ghê, không chừng bây giờ mà đánh nhau với nó, mình thua là cái chắc, chậc! Cái ngày xưa chơi vật lộn thằng nhóc cũng chẳng nhúc nhích được đã một đi không trở lại rồi.

Thư Nhã Vọng thụi vào người Hạ Mộc: "Cháu trai ơi, bây giờ cao hơn dì rồi, về sau không được ăn hiếp dì nha."

Hạ Mộc liếc nhìn cô không nói gì, leo lên xe đạp, lạnh lùng nói: "Lên xe."

"A, cám ơn cháu." Thư Nhã Vọng cười, leo lên ngồi trên yên sau xe, hai tay vịn vào eo Hạ Mộc, đùa giỡn cào cào hai cái, Hạ Mộc bị cô cào nhột xém chút nữa là không giữ được tay lái, loạng chà loạng choạng, Thư Nhã Vọng hoảng hồn ôm chặt lấy cậu thét lên: "Giữ chắc vào, giữ chắc vào."

Lắc lư một lúc cuối cùng xe cũng chạy bình thường trở lại, Thư Nhã Vọng hít một hơi thở dài: "Cháu à, tay lái của cháu không vững, để dì chở cháu đi."

"Thư Nhã Vọng!" Giọng nói của Hạ Mộc đã chứa đầy vẻ mất kiên nhẫn."

"Gì hả, cháu trai?"

"Đừng có kêu em là cháu trai nữa."

"Nhưng mà cháu à, cháu gọi dì là dì đương nhiên dì phải gọi cháu là cháu rồi."

Hạ Mộc mím môi, nhường một bước:"Em không kêu chị là dì nữa."

"Vậy không được, một ngày là dì, cả đời là dì, cháu à, cháu không thể không nhận dì?"

Hạ Mộc tức đến nỗi nói không ra lời, chỉ biết chạy thật nhanh, Thư Nhã Vọng ngồi phía sau tinh nghịch le lưỡi, ha ha, tên nhóc, đấu với chị hả, em còn non lắm.

Vào đến nội thành thành phố, trên đường người đến người đi, vì mấy ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh nên các cửa hàng đều trang trí mừng Noel rất đẹp mắt, màu sắc tươi tắn khiến cho phố phường cũng trở nên náo nhiệt hơn mọi ngày mấy phần.

Thư Nhã Vọng dẫn Hạ Mộc tới KFC, lục hết mấy phiếu ưu đãi trong bóp ra: "Cháu trai ơi, ăn gì đây?"

Hạ Mộc ngước mắt đầy vẻ cảnh cáo lên nhìn cô: "Thư Nhã Vọng."

Thư Nhã Vọng biết đã tới giới hạn chịu đựng của cậu rồi nên biết điều nhìn cậu cười: "Chọn đi chọn đi."

Hạ Mộc chuyển ánh mắt đi chọn một ít đồ ăn, Thư Nhã Vọng đi đến quầy trả tiền bưng thức ăn về, hai người cùng ăn bữa trưa nóng hôi hổi.

Ở bên cạnh tiệp gà rán chính là siêu thị lớn nhất của thành phố S, Thư Nhã Vọng dẫn Hạ Mộc đi dạo đủ mọi chỗ, cầm một bộ quần áo đẹp lên ướm lên người cậu, lại lấy khăn quàng cổ và đội nón cho cậu, giống như cô đang dẫn theo một búp bê Barbie Malibu vậy, tất cả quần áo đẹp trong cửa hàng đều mặc thử cho Hạ Mộc, sau đó mặt mày hớn hở vỗ tay khen, ngay cả nhân viên bán hàng cũng bị vẻ ngoài xinh xắn của Hạ Mộc làm cho mê mẩn, không có một lời phàn nàn nào với bọn cô dù là mà họ chỉ thử mà không mua gì cả, hơn nữa, chỉ cần là quần áo Hạ Mộc từng thử thì chưa tới một giây đã bị người khác tranh mua mất.

Đi chơi đến chiều, Nhã Vọng và Hạ Mộc ngồi nghỉ mệt trên ghế nghỉ của siêu thị, Thư Nhã Vọng lười nhác dựa vào người Hạ Mộc ăn kem trong tay, mùa đông mà ăn kem là thích nhất.

Đối diện chỗ ngồi là một cửa hàng bán đồ trang sức, dưới ngọn đèn đồ trang sức trong cửa hàng ánh lên lấp lánh những ánh sáng mê hoặc, một chiếc dây chuyền bằng bạc thu hút tầm mắt của Nhã Vọng, đó là một sợi dây mảnh, giữa sợi dây có hai con cá tạo dáng hình trái tim dễ thương đang chu môi hôn nhau, chính giữa hình trái tim có một hạt pha lê, hạt pha lê óng ánh làm Thư Nhã Vọng phải bước đến gần nhìn qua tủ kính đến ngẩn cả người.

Thư Nhã Vọng thuộc chòm sao Song Ngư nên thật lòng cô rất thích sợi dây chuyền này, nhưng nhìn giá của nó lại khiến cho cô giật mình thoát khỏi mơ mộng: "Hả, sao lại mắc như thế?"

"Chị xem gì nữa đấy?" Hạ Mộc bước tới nhìn vào tủ kính hỏi.

"Không có gì." Thư Nhã Vọng nhìn sợi dây chuyền lắc lắc đầu, ôi, thật sự rất đẹp, không biết sau khi nhận được tiền lì xì rồi thì nó có còn ở đây hay không.

Hạ Mộc nhìn theo tầm mắt của cô, sợi dây chuyền hai chú cá hình trái tim bằng bạc chợt lọt vào mắt.

Thư Nhã Vọng cầm ly kem cho một muỗng cuối cùng vào miệng ăn sạch, xong lại vỗ vào vai Hạ Mộc nói: "Đi thôi."

Hạ Mộc gật đầu, quay lại đi theo cô, mới đi được mấy bước lại quay đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trong tủ trưng bày.

Trên đường về nhà, Thư Nhã Vọng dựa vào phía sau tấm lưng gầy yếu của Hạ Mộc, mặt trời mùa đông tỏa ánh nắng ấm áp, cô dựa vào sau lưng cậu mỉm cười chúm chím, nửa mơ nửa tỉnh.

Chàng trai ngồi phía trước, nhếch nhẹ đôi môi, sức chân dồn trên bàn đạp càng ngày càng giảm, xe chạy ngày càng chậm dần chậm dần...

Ban đêm, Thư Nhã Vọng cầm lịch bàn đặt trên đầu giường đếm ngày trên đó, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày...Vẫn còn 391 ngày nữa.

Ủa, nhầm rồi, còn 390 ngày mới đúng, Thư Nhã Vọng cốc cốc đầu, dùng bút màu xanh gạch bỏ ngày hôm nay đi.

Cô mỉm cười đặt cuốn lịch sang một bên, lăn tròn một vòng trên giường rồi lại dựa vào đầu giường, cầm lấy điện thoại di động, cảm thấy chút phấn khởi gửi một tin nhắn: "Còn 390 ngày nữa."

Bấm gửi xong, không đến một lúc điện thoại đã hiện lên dòng chữ thông báo đã gửi tin nhắn thành công.

Một lúc lâu sau, điện thoại di động kêu ting tang, cô mở ra xem, trong tin nhắn viết: "Hà hà, sớm thế đã tính ngày rồi sau?"

Thư Nhã Vọng cong khóe miệng, nhẹ bấm phím trên đi động: "Mình nhớ cậu mà, rất muốn gặp cậu."

"Thật không? Thật sự muốn gặp mình à?"

"Ừ! Thật của thật luôn đấy." Thư Nhã Vọng gật mạnh đầu, liên tiếp gõ mấy chữ thật thật.

Điện thoại lại ting tang vang lên mấy tiếng, đuôi mắt ánh lên nét cười nhìn chiếc di động: "Được, vậy chờ khi có cơ hội, anh và Tiểu Thiên sẽ cùng đi gặp em."

Nụ cười trên mặt Thư Nhã Vọng cứng đơ. Ngất, cô vui quá nên nhất thời quên mất, di động này là của Khúc Uất Nhiên.

Ba tháng trước, Khúc Uất Nhiên và Đường Tiểu Thiên đều được chọn vào bộ đội đặc chủng, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm, ít khi có cơ hội liên lạc với bên ngoài, ông Khúc thật lòng rất nhớ con nên đã mua một chiếc điện thoại di động, nhờ người quen trong đơn vị lén đưa vào cho con trai, đương nhiên chuyện này đã vi phạm quân kỉ cho nên ban ngày điện thoại đều được đặt trong tủ khóa lại, chỉ khi trời tối tắt đèn mới lấy ra dùng, Đường Tiểu Thiên và Khúc Uất Nhiên rất thân, hàng ngày đều mượn điện thoại của anh ta nhắn tin với Nhã Vọng, lúc Nhã Vọng muốn tìm Đường Tiểu Thiên cũng gửi một tin nhắn vào điện thoại di động của anh ta, có điều sau khi cô gửi tin nhắn đi, tin trả lời đều là từ Đường Tiểu Thiên, nhưng không ngờ lần này lại là Khúc Uất Nhiên.

Thư Nhã Vọng liếm môi, hơi xấu hổ nhắn lại: "Sao lại là anh ạ? Hi hi."

Một lát sau, bên kia trả lời: "Tiểu Thiên bị thầy hướng dẫn gọi đi, tiện thể anh trả lời tin nhắn thôi."

"À." Thư Nhã Vọng nhắn lại một chữ, hơi mất hứng, cái gì mà tiện thể, Tiểu Thiên không có đó thì để lần khác là được, cô gõ một biểu tượng cảm xúc, rõ thật là 囧 muốn chết.

Âm báo tin nhắn lại vang lên, mở ra xem: "Giận à?"

"Đâu có." Thư Nhã Vọng phủ nhận, dù cho có tức giận, cũn không nói với anh ta.

Khúc Uất Nhiên: "Vậy sao không nói gì?"

Thư Nhã Vọng không nghĩ gì nhắn lại: "Em với anh có gì hay để nói."

Sau khi gửi xong, thật lâu cũng không thấy có tin nhắn lại.

Thư Nhã Vọng gãi đầu nghĩ, có phải lúc nãy nói chuyện hơi quá đáng không nhỉ? Cô cảm thấy hơi lo lắng nhắn lại:"Sao không nói gì? Giận à?"

Mộc lát sau, điện thoại ting tang một tiếng, mở ra thì thấy trên đó viết: "Không. Có điều đâu có gì hay để nói chuyện với em."

...

Thư Nhã Vọng nhìn tin nhắn, khóe miệng co rúm lại, chậc, tên đàn ông nhỏ mọn.

Xì ~ không thèm quan tâm hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33)