Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Đường Nơi Em - Chương 01

Thiên Đường Nơi Em
Trọn bộ 33 chương
Chương 01
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Siêu sale Lazada


Miền nam có cây gỗ lớn, tiếc rằng ta chẳng thể nghỉ chân. [1]

Khi em viết những lời này là khi em đang rất nhớ về anh.

Anh nói tên của em là lời nguyện cầu tốt đẹp nhất

Anh không biết, em không để tâm đến điều này

Chỉ cần cùng anh nhìn về chốn thiên đường

Nơi nào có anh thì đó chính là thiên đường

Em cất tiếng ca anh có thể nghe được không

Một người vác trên vai gói hành trang

Ngọn đèn dầu đã cạn, giống như ánh sao rơi

Đó là nỗi u buồn mà em để lại

Em hi vọng, nhất định chúng ta sẽ gặp lại,

Lúc đó, em nhất định chờ anh,

Lúc đó, anh không đến, em không già.

Lúc đó, nhất định anh đừng để lạc mất em.

[1] Trích trong Hán Quảng, Quốc Phong, Kinh Thi

Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư.

Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.

(Núi nam có cây trụi cao, mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.

Các cô sông Hán dạo chơi, đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.

Người dịch: Tạ Quang Phát)

11 giờ 40 tối, Thư Nhã Vọng còn đang ở trong một căn phòng cùng một đám người hát karaoke, nói là hát karaoke nhưng mà thực ra Thư Nhã Vọng cũng chỉ là người nghe, suốt buổi tối ngay cả một bài cô cũng không hát, không phải vì cô hát không hay mà là vì bị người ta cướp mic quá nhiều lần.

Tới phiên Trình tổng của công ty cây xanh cầm micro chọn bài "Sự dịu dàng của anh em mãi không hiểu", đang lúc hứng chí với bộ dạng say sưa, cái đầu hói sáng bóng của ông ta trong ghế lô mờ tối dần dần ánh lên ánh sáng bảy sắc dưới ngọn đèn màu.

Quản lý Lâm ngồi trên bục đứng hát chọn một lúc liên tiếp ba bài, danh sách bài hát đã hiện đầy cả 3 trang mà anh ta vẫn bình tĩnh không đổi sắc mặt ấn vào nút ưu tiên ba bài đó.

Kế toán Trương Như ngồi bên cạnh Thư Nhã Vọng giật giật khóe môi, quay sang cô ai oán: "Thật khó ưa, anh ta lại dám xen ngang."

Cô lắc lắc ly rượu vang, cười vô tư: "Bỏ đi, ưu tiên cho anh ta đi."

"Không được! Tôi cũng chờ nửa tiếng rồi mới đến lượt tôi hát." Trương Như không nhịn được còn nói thêm một câu: "Quản lý Lâm, không phải vừa nãy đã nói hay lắm à, không được chen ngang bài hát chứ?"

Quản lý Lâm quay đầu lại nở nụ cười vô lại với cô ta: "Một lần cuối cùng!"

Trương Như ấm ức chạy tới, chen lên đẩy quản lý Lâm ra, muốn đổi lại bài hát cho mình, quản lý Lâm không cho đổi thế là xô đẩy, ầm ĩ một hồi trời, sau cùng Trương Như giậm chân nũng nịu một lúc nữa quản lý Lâm mới tươi cười nhường lại, xếp hai bài hát của cô ưu tiên lên trước.

Người phụ nữ 22 tuổi, xinh đẹp giống như Trương Như luôn luôn có loại quyền lợi này, đứng trước mặt đàn ông nhõng nhẽo, ra vẻ nhỏ nhẹ đáng yêu là có thể đạt được mục đích của mình, mà bọn đàn ông cũng rất thoải mái nhận lấy những ưu đãi như vậy.

Thư Nhã Vọng cầm ly rượu lên, cái miệng nho nhỏ nhếch lên thờ ơ nhấp chút bia, cảm thấy vị đăng đắng, nó kích thích nụ vị giác cô tê tê. Hôm nay công ty đã trúng thầu quyền thiết kế thi công công viên Hoa Hạnh tại trung tâm thành phố, một công trình mới năm 2009 của chính phủ, nhận dự án này đối với một công ty nhỏ như Địa Hóa mà nói thì có nghĩa là cả năm sau dù không nhận được công trình nào thì công ty cũng sẽ không đóng cửa.

Thân là ông chủ của Địa Hóa, ngày hôm nay tổng giám đốc Trình đặc biệt phấn khởi, hát cho hết đến câu cuối cùng, ông ta bỗng nhiên cầm một ly rượu đi tới giữa sân khấu, nói vào micro: "Ngày hôm nay, chúng ta có thể nắm chắc được dự án công viên Hoa Hạnh! Chính là phải cảm ơn tất cả mọi người đã đồng tâm hiệp lực! Phấn đấu cực khổ! Chờ đến lúc dự án khởi công, thì tất cả mọi người đều bề bộn công việc sẽ rất vất vả, cho nên tôi mong muốn mọi người tiếp tục phát huy tinh thần chịu thương chịu khó của chúng ta, kiên trì đến cùng! Cố gắng đến cùng! Nào, chúng ta cùng nâng ly!"

"Hay, cụng ly." Mọi người trong ghế lô đều nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Trình tổng hài lòng đặt ly rượu xuống, cầm micro nói: "Lão Lâm, cho tôi bài 'Bạn ngồi cùng bàn."

Quản lý Lâm khom lưng cúi đầu, vẻ mặt tươi cười, nhanh chóng chọn bài hát, nhấn ưu tiên, Trình tổng lại bắt đầu hát say sưa, chờ đến khi Trình tổng hát xong thì nhân viên phục vụ của ghế lô gõ cửa báo với mọi người là đã tới giờ.

Thư Nhã Vọng nhìn lướt qua vẻ mặt buồn chán của quản lý Lâm và Trương Như thì cười khúc khích.

Hai nhân viên thực tập bên cạnh nhìn cô một cái cảm thấy không tin nổi.

"Sao?" Thư Nhã Vọng cầm lấy túi xách, quay lại nhìn nhân viên thực tập Lâm Vũ Thần đang nhìn cô chằm chằm.

"Không có gì, không có gì." Lâm Vũ Thần vội vàng khoát tay, giấu đi sự ngạc nhiên trong lòng: "Có điều, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị Thư cười đấy."

Thư Nhã Vọng hơi sững sờ một chút, còn kinh ngạc thì hơi nhiều, cậu ta tới công ty đã ba tháng rồi mà là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười sao?

"Không thể nào, tôi nhớ là tôi hay cười lắm mà."

"Không phải, không phải, cảm giác này không giống như vậy, tôi cảm thấy ban nãy chị cười rất đáng yêu."

Đáng yêu? Trong nháy mắt, cô nhìn người phụ nữ qua tấm kính trong ghế lô, áo khoác đen, mái tóc dài cột lên đơn giản, sắc mặt có hơi tối tăm, biểu cảm cứng đờ chết lặng.

Một cô gái đã gần hai mươi tám, cũng không được coi là trẻ trung gì nữa vậy mà lại dùng từ đáng yêu để miêu tả? Lườm cậu ta một cái, cô vơ túi xách lên vai, miễn cưỡng cười cười với cậu ta: "Đi thôi."

Xuống tới dưới lầu, mọi người chào hỏi nhau một hồi rồi lớp thì bắt taxi, lớp thì lái xe, đi vừa nhanh vừa gọn.

Thư Nhã Vọng kéo cổ áo khoác thẳng lên, cũng không vội bắt xe, tối nay uống có hơi nhiều trong bụng thấy hơi cồn cào nhờn nhợn nhưng lại không muốn nôn ra, cô muốn chạy cho gió thổi tốc tới, dù cho gió mùa đông bao giờ cũng rét lạnh đến thấu xương, nhưng có một số chuyện phải đi trong gió đông lạnh buốt thế này mới có thể hiểu được rõ ràng.

Cho dù là thành phố T sầm uất này thì sau mười hai giờ đêm cũng không còn cảnh tượng người xe như nước nữa, trên đường lộ thỉnh thoảng có một chiếc xe thét gào chạy qua, hai tay cô đút vào trong túi áo khoác, cô bước đi chậm rãi, tiếng chiếc giày boot cổ cao vang lên trong trẻo mà lạnh lùng giữa đêm khuya thanh lạnh hơi có vẻ cô đơn.

"Chị Thư." Phía sau có tiếng gọi cô.

Thư Nhã Vọng đứng yên chờ cậu ta, lúc cậu ta chạy tới, trên gương mặt đẹp trai, trẻ trung là một nụ cười tươi sáng, cô nhìn cậu ta có hơi hoảng hốt, ký ức không thể chạm tới trong trí nhớ lại lần nữa giống như một cơn sóng ngầm dữ dội ập tới. Cô nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, chờ cho cơn đau đớn khắc khoải qua đi.

"Chị Thư, chị cũng đi đường này à?" Lâm Vũ Thần hơi ngại ngùng cười cười: "Nhà của tôi ở ngay đằng trước."

Thư Nhã Vọng gật đầu, vừa định quay đi thì dưới chân đột nhiên bị trượt, cô ngã người về phía trước, Lâm Vũ Thần lật đật đưa tay kéo cô ngược lại, theo quán tính cô bị kéo vào trong lòng cậu ta, cậu ta mặc một chiếc áo lông dày, Thư Nhã Vọng đâm sầm vào người cậu ta, nhưng không đau chút nào, cảm giác cái ôm của cậu ta thật êm ái, có hương thuốc lá thoang thoảng, có chút gì đó giống như mùi hương trong trí nhớ của cô.

Thư Nhã Vọng đứng vững người lại, đang định đẩy cậu ta ra thì ánh đèn xe chói mắt của một chiếc xe trên đường chiếu thẳng tới chỗ bọn cô, cô híp mắt lại, ngoảnh lại nhìn về hướng chiếc xe, một người đàn ông không hề xa lạ từ trên chiếc Jaguar XF, màu bạc bước xuống, anh ta nhìn cô, nở một nụ cười quen thuộc.

Cô đẩy Lâm Vũ Thần ra, lùi lại một bước, giương mắt nhìn anh ta, anh ta vẫn giống như trước đây, mặt mũi anh tuấn, nụ cười trang nhã, một dáng vẻ dịu dàng lịch sự, nhưng lúc này trong mắt anh ta lại có sự khinh miệt không nói thành lời.

"Nhã Vọng à." Anh ta khẽ gọi tên của cô.

Anh ta luôn thêm một chữ "à" phía sau tên gọi của cô.

Khi kết hôn, anh ta nói: Nhã Vọng à, em có thể cho anh một gia đình không?

Gia đình của chúng ta.

Khi ly hôn, anh ta nói: Nhã Vọng à, anh không thể cho em hạnh phúc, em cũng không thể trao nó cho anh.

Thư Nhã Vọng nắm chặt hai tay trong túi áo theo quán tính, lặng lẽ nhìn anh ta pha một chút cứng ngắc, lại có một chút cảm giác giống như đã mấy đời mấy kiếp rồi vậy. Thật lâu rồi, không gặp anh ta.

Anh ta hếch miệng, nhìn thoáng qua Lâm Vũ Thần, khẽ lướt đến Thư Nhã Vọng rồi cười: "Nhã Vọng à, lại đổi một quỷ con mới rồi sao? Em quên là năm nay em bao nhiêu rồi à?"

Cô nhìn khuôn mặt vẫn đẹp trai như xưa của anh ta, có một vẻ giễu cợt mà trước đây chẳng bao giờ có, cô gật đầu nói: "Lâu rồi không gặp."

Khúc Uất Nhiên chìa tay ghếch vào cằm cô, cười độc địa: "Nhã Vọng. Cô rất già rồi đó."

Cô nhíu nhíu mày, nhếch miệng, nhún vai chẳng để ý: "Hết cách, phụ nữ thì luôn luôn mau già mà."

Anh ta cúi đầu hỏi: "Năm nay Hạ Mộc đã hai mươi ba rồi nhỉ?" Anh ta xòe hai bàn tay, quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi như kiểu không chịu nổi dáng vẻ của cô mà tiếp tục nói: "Vẫn không hết hứng thú với khuôn mặt của một bà cô già là em hay sao?"

"Này! Này anh, sao lại nói chuyện kiểu đó?" Lâm Vũ Thần cau mày, trợn mắt lên với người đàn ông trước mặt.

Thư Nhã Vọng thở dài một tiếng, không muốn so đo với anh ta, quay người định đi, nhưng bị anh ta bước nhanh tới kéo giựt lại.

Anh ta trừng mắt có phần giận dữ với Thư Nhã Vọng: "Không vui? Tôi chỉ nói mấy câu cô đã tức giận? Ha ha..."

"Khúc Uất Nhiên." Thư Nhã Vọng khẽ gọi tên anh ta, cau mà nhìn anh ta: "Tôi không tức giận, người đang giận là anh."

"Ha ha, phải rồi, người tức giận là tôi, luôn là tôi." Anh ta trừng ánh mắt dữ tợn nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt cũng không thấy đâu nữa, trong đôi mắt sâu xa toàn là nỗi căm hận vì bị phản bội, anh ta hỏi từng câu từng chữ một: "Thế đấy, là ai chọc tôi tức giận, là ai, vào năm năm trước, cùng một tên chưa đủ mười tám tuổi bỏ trốn?"

"Bây giờ, tôi chỉ muốn biết, lời nguyền rủa năm năm trước của tôi có thành hiện thực hay chưa?"

"Cô và hắn, không được hạnh phúc hả?"

Thư Nhã Vọng thở dài một tiếng, giương mắt nhìn anh ta bình thản: "Anh Khúc, hôn nhân của chúng ta vốn là một trò đùa, tôi ở bên cạnh ai cũng không cần lời chúc phúc của anh."

Nói xong cô không nhìn anh ta nữa, gật đầu với Lâm Vũ Thần, nói: "Tôi đi trước."

Đưa tay ngoắc một chiếc xe, ngồi vào trong, đóng cửa xe, nói địa chỉ, chiếc xe chầm chậm đi chuyển, cô không quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng cô biết anh ta vẫn đang nhìn cô, bằng một ánh mắt rất sắc bén, nhìn chòng chọc theo cô.

Thư Nhã Vọng dựa đầu vào thành cửa sổ xe cảm thấy hơi uể oải, thật sự không ngờ tới sẽ gặp anh ta ở thành phố T, bỗng nhiên nhớ tới nhiều chuyện trước đây, giống như là đã xảy ra từ kiếp trước rồi vậy.

"Thưa cô, đến nơi rồi." Trả tiền, lấy hóa đơn, cầm túi xách, mở cửa xe bước ra ngoài.

Lên lầu hai, vừa mở cửa nhà cô đã bật đèn trong phòng khách sáng lên, ném túi xách lên sô pha, mình cũng ngã theo xuống, nhắm mắt lại, cả người giống như rã rời ra, bôn ba ở bên ngoài suốt một ngày, về đến nhà rồi, mệt mỏi không muốn nhúc nhích tí nào.

Cửa buồng bị ai đó mở, cô biết là ai, nhưng không mở mắt.

"Sao trễ thế?"

"Ừm."

"Đừng ngủ trong phòng khách, lại bị cảm bây giờ."

"Ừm."

"Đừng chỉ ừm, cậu nhúc nhích đi chứ."

"Ừm."

Viên Trúc Úc bước tới, kéo cô lên khỏi ghế sô pha, tức tối nói: "Phải ép tớ ra tay!"

Thư Nhã Vọng cười thầm, gạt mớ tóc qua mở mắt ra nhìn cô ấy, áo ngủ cotton, mái tóc dài xổ bung, cái mắt kính thật dày trên sống mũi che mất đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.

"Nhìn tớ làm gì? Mau đi rửa mặt rồi đi ngủ." Cô ấy lại đẩy cô một cái.

Thư Nhã Vọng ngồi im trên sô pha, sau đó nói: "Trúc Nhỏ."

"Ừ?"

"Hôm nay tớ, gặp chồng trước của mình."

"Oh? Sau đó thì?" Viên Trúc Úc bày ra vẻ mặt hứng thú ngồi xuống bên cạnh tôi, kiểu như một bức biếm họa.

"Không phải cậu vẫn luôn muốn biết vì sao tớ ly hôn sao?"

"Ừ?"

"Bởi vì trong lòng tớ có một..." Thư Nhã Vọng suy nghĩ một lát, hình dung rồi nói tiếp: "Không có cách nào quên được một người."

Ngày hôm nay, cô muốn nói một câu chuyện cũ, một chuyện mà bằng cách nào cũng không quên được, làm thế nào cũng không nói rõ ràng được.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33)