← Ch.04 | Ch.06 → |
"Không..."
Cả cơ hội thở dốc Bạch Nhị cũng không có, liền bị khát vọng của Ưng Kiệt nhanh chóng che lại đôi môi, hắn mạnh mẽ hôn nàng, muốn ép nàng mở miệng ra, nhưng nàng liều mạng mím chặt môi.
Không! Không muốn như vậy! Nàng không muốn thấy hình dạng giống như mất trí này của hắn, giống như dã thú bị thương, muốn xâm chiếm nàng, nàng càng phản kháng chỉ khiến hắn càng hưng phấn.
Hắn cuồng dã hôn, như đang hung ác trừng phạt nàng, hắn đùng răng và đầu lưỡi của mình khẽ cắn và liếm đôi môi hồng của nàng, sau đó mạnh mẽ cạy miệng nàng ra.
"Mở miệng ra"
"Không"
Hắn không để ý phản kháng của nàng vội xâm nhập vào miệng nàng, giống như một nam nhân đang chiếm hữu, đánh giá một nữ nhân hoàn toàn thuộc về hắn.
"Đừng..." nàng bật ra những âm thanh vô lực, không trọn vẹn, đứt đoạn.
Bạch Nhị muốn phản kháng, nhưng từng nụ hôn của hắn, hơi thở của hắn, cơ thể nóng rực của hắn đánh thức triệt để bản năng ham muốn dục vọng của nàng, đánh thức quá khứ, đánh thức khát vọng mãnh liệt của nàng đối với hắn, đánh thức tình yêu của nàng.
"Không..."
"Đừng kháng cự ta, nàng vốn thuộc về ta" thanh âm trầm thấp vang bên tai nàng.
Nàng rất muốn đẩy hắn ra nhưng đôi môi của hắn đang lướt xuống cổ nàng, hạ xuống vô số nụ hôn, khiến thân thể nàng vô lực run rẩy.
Đối với công kích của hắn, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt như bị một luồng sóng tập kích.
Hô hấp của Bạch Nhị dần nặng nề, trên gương mặt thanh lệ khẽ chảy xuống từng giọt mồ hôi.
"Đừng như vậy... A..."
Ánh mắt của hắn dần dần rời xuống, tầm mắt rơi vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn, vì cơ thể nàng vặn vẹo mà bộ ngực liên tục run rẩy.
Khi hắn cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa màu phấn hồng, thì, tất cả âm thanh kháng cự mà nàng phát ra đều hóa thành những tiếng rên rỉ mất hồn, phản ứng của nàng càng khiến thân thể hắn nóng rực và hưng phấn.
Tay bên kia của hắn cũng không quên âu yếm bên ngực mền mãi trắng nõn còn lại của nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn kẹp lấy nhũ hoa xinh xắn, làm nó vừa cứng vừa nóng rực, khiến cả người nàng mềm nhũn.
"Nàng sung sướng như vậy? Vậy nếu như thế này thì sao?" Hắn ác ý dùng hàm răng cắn nhẹ nhũ hoa của nàng, khoái cảm giống như dòng điện chạy khắp toàn thân nàng.
"A! Ngươi không được làm nhục ta! Ưng Kiệt"
Nàng muốn đẩy đầu hắn ra, muốn hắn không vũ nhục nàng nữa, nhưng tay của nàng không tự chủ ôm lấy đầu hắn, cảm thụ đầu lưỡi và bàn tay nóng rát của hắn ngao du trên người nàng đốt lên từng cơn lửa dục.
Trời a! Trời ạ! Nàng quên phải hận hắn! Phải nhớ kĩ nam nhân này đã từng hành hạ, giày vò nàng!
Trong đầu óc nàng chứa đầy những âm thanh cảnh báo, nhưng lại ngầm cho phép tay hắn mạnh mẽ xâm nhập vùng đất giữa hai chân của nàng, nơi đó theo bản năng chảy ra ngọc dịch...
"Nơi này đã ẩm ướt như vậy! Sao còn không nguyện ý, sao lại kháng cự, sao lại ghét bỏ hành động của ta, nàng trời sinh bản tính hạ tiện, đúng là loại kỹ nữ dâm đãng, yên tâm ta sẽ thỏa mãn nàng!"
Hắn nói cái gì?! Hắn vũ nhục nàng, khiến nàng đang chìm đắm trong tình dục bỗng hoảng hốt dần dần tỉnh táo lại.
"Không!"
Lý trí của nàng trở lại, nàng sao lại có thể tiến nhập vào trong ngực của hắn để hắn dùng tình dục khống chế nàng!
Không! Không thể!
Nàng vũng vẫy, đá đạp hắn "Thả ta ra!"
Hắn chen chân vào, đem một chân nàng đặt dưới thân thể hắn, tay trái bắt được cái chân khác của nàng kéo đầu gối nàng ra khiến hai chân mở rộng, làm cho u huyệt nhỏ bé mền mại triệt để lộ ra ngoài, hắn chăm chú nhìn đến say đắm.
Bạch Nhị không muốn trong lúc câm hận này lại mở rộng hai chân trước mặt nam nhân, tư thế dâm đãng tới cực điểm, khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Mông của nàng di chuyển, nhưng hai chân bị hắn khống chế, không vùng vẫy được.
Hắn quyết định nhanh chóng chiếm lấy nàng, hai bàn tay dùng sức bắt lấy bắt đùi của nàng, mạnh mẽ phơi bày nơi kín đáo của nàng ra ngoài.
"Đừng!"
Nàng thẹn thùng phẫn hận muốn tránh khỏi ảnh mắt lửa nóng kia, cũng cảm giác được thân thể của mình trở nên khó chịu và nóng rực khi hắn nhìn vào, u huyệt giữa hai chân cũng bởi vì hắn mà chảy ra ngọc dịch...
Hắn mê đắm nhìn làn da đỏ ửng trước mặt, thân thể nàng tản ra mùi thơm quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt triệt để đánh thức sự yêu thương và luyến tiếc nàng bên trong cơ thể của hắn.
Hắn vốn muốn đối đãi với nàng như kỹ nữ, nhưng hắn không làm được! Trong lòng hắn vẫn còn lờ mờ dấu vết của tình yêu của nàng và hắn.
Hắn dùng một tay đè nàng lại, một tay cởi bỏ quần dài của chính mình, dưới ánh mắt xấu hổ và sợ hãi của nàng, hắn mạnh mẽ kéo hai chân nàng ra, để cây gậy sớm đã sưng đỏ ngay trước u huyệt của nàng.
"Không! Đừng mà... A"
Ưng Kiệt tiến vào u huyệt mền mại của nàng từng chút từng chút một, nữ nhân xinh đẹp yêu kiều trước mắt này dường như có lực hấp dẫn vô cùng vô tận đối với hắn, hắn bất chấp mọi thứ chiếm hữu nàng, chinh phục nàng.
Thân thể của nàng thừa nhận đụng chạm gần như điên cuồng của hắn, eo nhỏ cong lại như sắp gãy, nàng nhắm chặt hai mắt, toàn thân xụi lơ, vô lực thuận theo đụng chạm nặng nề của hắn đu đưa ra trước sau
Bạch Nhị cảm thấy một ngọn lửa dục như muốn thoát ra khỏi cơ thể nàng, sau đó biến thành những tia lửa hiện lên bầu trời.
Mà Ưng kiệt cũng có cảm giác như vậy, hắn không thể tin được chính mình không khống chế được thân thể, lửa nóng thuận theo sự mềm mại bên trong cơ thể của nàng nhịp nhàng đâm vào rút ra, mà nàng cũng không kiềm hãm được lắc lư cơ thể phối hợp cùng hắn.
"Ưng... thật là tuyệt... ta không chịu nổi..."
Nàng không cầm lòng được gọi tên hắn, nàng cảm thấy thân thể của mình giống như thuận theo sự chiếm hữu của hắn mà muốn nổ tung, chỉ có thể thở dốc, bắt lấy cánh tay hắn, sợ buông lỏng liền rơi xuống đất.
"Tiểu Nhị..."
Hắn gầm nhẹ kêu tên nàng, sau đó cơ thể mãnh liệt tăng tốc, nàng chỉ cảm thấy bên trong cơ thể mình bị một luồng nóng bỏng và ẩm ướt bắn vào, làm nàng đạt tới cao trào từ trước đến nay chưa từng có......
Trong khuỷu tay cường tráng của hắn, nàng động cũng không động được, chỉ có thể thở gấp gáp nằm ở dưới người hắn, sự thật, nàng cũng không muốn động, bởi vì nàng vừa mới phát hiện nằm trong khuỷu tay hắn khoái lạc không tưởng được.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, trong bầu không khí nặng nề chỉ có tiếng hô hấp của hai người dây dưa không rõ, bốn phía tràn ngập khí tức mờ ám của tình dục đã qua.
Ưng Kiệt chôn đầu mình thật sâu vào mái tóc của Bạch Nhị, quyến luyến ngửi mùi hương nhàn nhạt đặc biệt trên tóc nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện nàng không biết đã ngủ từ lúc nào, thấy nàng mệt mỏi nhưng tinh thần rất thỏa mãn, khuôn mặt ửng hồng cho biết nàng vừa mới trải qua một cơn kích tình mãnh liệt.
Hắn xoay người, hôn nhẹ lên trán nàng, nàng đang ngủ phát ra một tiếng hừ nhẹ, sau đó giống hệt con mèo nhỏ, không ngừng hướng tới lồng ngực ấm áp của hắn dựa vào, tìm vị trí thoải mái nhất một lần nữa lại ngủ say.
Hắn nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch, hắn không phát giác mình đã cười, nụ cười hiện lên sự sủng ái cùng luyến tiếc nàng.
Hắn nhắm mắt lại, ôm nàng tiến vào giấc mơ, ý thức không rõ ràng Bạch Nhị vươn tay ôm lấy thân thể hắn, hai người bây giờ đều buông xuống địch ý, vô ý lộ ra tình cảm dành cho nhau.
Ưng Kiệt nghĩ có thể duy trì được ý trí báo thù và rửa hận lúc trước, nhưng không biết khi hắn hận nàng, làm ra những hành vi báo thù, thì lớp phòng ngự của hắn cũng dễ dàng tan vỡ và yếu đuối bấy nhiêu.
Lúc hắn nghĩ hắn đã thắng, nhưng sự thật hắn đã thua, vì trừ khi hắn không còn yêu nàng nữa nếu không thì vĩnh viễn hắn không bao giờ hận được nàng.
Bạch Nhị bị giam lỏng đã mười mấy ngày, phía trong và phía ngoài cửa đều có người trông coi nàng, nàng bị hạn chế tự do.
Như thế này làm cách nào để liên lạc với trượng phu bảo y đến cứu nàng đây.
Hiện nay nàng chỉ có thể ngồi bên hồ nước trong sân sau của Đao sơn trang ngắm nhìn hoa sen nở rộ, nàng tuyệt đối không có nghĩ đến, tên sát thủ giết người canh giữ ở trong gian phòng rách nhỏ trước đó, bây giờ đã trở nên giàu có không ai địch lại được.
Thật sự lúc đó nàng muốn cùng hắn ở căn phòng rách nát nhỏ bé đó cả đời, vì nàng tin tưởng tình yêu chân thành sẽ chiến thắng mọi khó khăn.
Nhưng nàng không ngờ tất cả chỉ là ảo mộng của một thời con gái rất đơn thuần, bây giờ nghĩ lại thấy thật nực cười lúc đó mình quá ngây thơ.
Khi đó nàng chỉ là cô gái nhỏ vì người yêu mà đau lòng khóc lóc, lúc đó thấy mình thật vô dụng, chỉ muốn lớn lên thật mạnh mẽ và học cách đối mặt với sự thật.
Nhưng tất cả thật không công bằng đối với người mang danh nghĩa là trượng phu của nàng.
Nghĩ tới trượng phu, trong lòng nàng tràn đầy áy náy, lúc gả cho y nàng chẳng những mất đi sự trong sạch, trong bụng lại mang thai đứa bé, nàng chờ đợi đêm tân hôn nói tất cả mọi chuyện cho y biết, nhưng y không có trách nàng, ngược lại y còn đưa ra một điều kiện để trao đổi, chính là hi vọng nàng tha thứ cho y vì trong tim y đã có hình bóng khác, vì cô gái kia là người chốn thanh lâu, cho nên người nhà y phản đối rất gay gắt bắt buộc y phải lấy vợ, mới có thể rước cô gái kia vào cửa với danh phận là vợ bé.
Cho nên, chỉ cần Bạch Nhị không phản đối, có thể tác thành giúp bọn họ, bọn họ đều không để ý đến danh phận, ngược lại nàng vẫn giữ được danh tiết cùng đứa bé trong bụng, giúp nàng giữ được thanh danh cho nửa đời còn lại.
Nhưng nàng không thể cùng người y yêu tranh giành, ghen tuông vì tim nàng đã dành cho một tên nam nhân không có tâm.
Nhưng, người đối với nàng như em gái ruột, trượng phu, lại bị Ưng Kiệt nói là bất lực, thật quá oan uổng.
Y không có đụng vào nữ nhân của hắn, hắn phải biết ơn cùng cảm tạ, nhưng hắn cư nhiên còn cười nhạo ân nhân cứu mạng, nếu hắn biết được sự thật, nhất định sẽ tức chết. Bạch Nhị xúc động nhịn không được, muốn nói rõ tất cả, sau đó xem nét mặt Ưng Kiệt, nhất định được một trận cười đã đời.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy thanh âm Ưng Kiệt đang hỏi người hầu nàng ở đâu, theo bản năng nàng muốn trốn đi, nàng thấy cạnh bờ hồ có một cái bụi rậm nhỏ, muốn trốn tại chỗ đó, lại không cẩn thận dẫm vào váy mình.
"Tiểu Nhị"
Cùng với tiếng kêu của Ưng Kiệt, thân thể nhỏ xinh của nàng rơi xuống theo một đường thẳng, tiếp theo trong một cái chớp mắt liền thấy bọt trên mặt hồ bắn tung tóe.
"Cứu mang! Ta không biết bơi!" Bạch Nhị vừa mở mồm kêu to, liền bị uống vài ngụm nước, làm nàng hết sức khó chịu.
Ngay tại lúc đó hắn liền nhảy xuống, nhanh chóng mang nàng lên bờ.
Bạch Nhị nằm trên bờ liều chết ho khan.
"Không thể ngờ nàng lại muốn nhảy xuống hồ tự sát?"
"Không... không phải..." Nàng muốn lui ra, lại không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng.
"Được, nàng đừng nghĩ rằng ta sẽ để cho nàng được như ý muốn"
Hắn dùng môi cùng hai tay chặt chẽ khóa nàng lại, làm nàng không di chuyển được.
Nàng liều mạng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm lấy chặt chẽ, sau đó mang nàng về phòng, hắn đã ra lệnh cho người hầu chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho nàng thay.
Sau khi nàng thay đồ xong đi ra thì phát hiện thấy hắn cũng đã thay xong, hơn nữa đang giao phó cận vệ thân tín Dẫn Phong bảo y lập tức lấp đầy hồ phía sau.
" Vì sao muốn lấp hồ phía sau? Nó đẹp như vậy..." Nàng đề cao âm lượng hỏi.
" Bởi vì nàng " Hắn đẩy toàn bộ tội lỗi đẩy tới trên người nàng.
" Ta?"
" Nàng thà chọn cái chết cũng không nguyện ở cùng một chỗ với ta hay sao?" Hắn nói thật nhẹ nhàng thong thả nhưng lại mang một ý vị nguy hiểm.
Nàng không muốn tự sát chỉ là mốn tránh hắn nên mới không cẩn thận ngã xuống. Hắn làm cái gì mà cứ nói nàng muốn tìm cái chết...Nhưng mà nếu dùng chiêu này hắn có thể thả nàng đi hay không?
" Nàng nói. Nàng đang suy nghĩ gì vậy?" Tự nhiên lại nhảy hồ thật làm hắn tức chết mà. Nhưng lại càng thêm căm hận nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn thật sự rất lo sợ mất đi nàng. Nếu mất đi nàng, kế hoạch trả thù của hắn không thực hiện được. Nhưng mà tận sâu thẳm trong nội tâm hắn lại có một thanh âm không ngừng cho hắn biết hắn không quan tâm kế hoạch đó, chỉ để ý rằng thiếu nàng hắn tuyệt đối không sổng nổi nữa.
"Ta muốn đến Du phu"
Lời nói của nàng làm lòng hắn ghen tức thật mãnh liệt, bị ngọn lửa ghen gét thiêu rụi lý trí
"Ta đã nói không cho phép nhớ hắn."
Trước khi nàng xuất hiện, hắn chưa bao giờ xuất hiện bộ dáng để tâm hao tổn sức lực muốn có được một cô gái. Nữ tử vây quanh hắn thật nhiều như nước sông chảy qua cầu, không cần dùng lời ngon tiếng ngọt, không cần phải dùng uy hiếp dụ dỗ. Nhưng vì sao với nàng, hắn ngay cả một biện pháp cũng không có, cuối cùng lại dùng thủ đoạn nguyên thủy từ xưa đến nay của nam nhân để có được nàng. Hắn không muốn cưỡng ép nàng nhưng khát vọng muốn nàng làm cho hắn gần như bị xé hủy.
"Ta muốn nàng triệt để quên nam nhân kia. Từ tối nay trở về sau nàng là của ta."
"Không" Nàng thở dốc kinh ngạc, cả người vùng vẫy tránh thoát cái ôm chặt của hắn.
"Không nên phản kháng ta. Ta yêu nàng hơn tướng công của nàng "
"Không" Nàng cố tránh thoát hắn nhưng lại không ngăn cản được hắn xé rách y phục trên người nàng, lộ ra thân thể yêu kiều tuyết trắng. Nàng hốt hoảng lấy chăn qua che lại mình.
" Trong lòng của ta chỉ yêu một mình Du phu"
"Nàng nói dối"
Trong lúc thần trí của nàng vẫn chưa hồi tỉnh liền thấy nam nhân đáng giận kia sung sức thoát đi vật che đậy duy nhất trên người nàng. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười lạnh lùng vô tình mà tà ác.
"Nàng không nên làm như vậy"
"Ta nhất định sẽ trốn khỏi ngươi, ta bảo đảm!" Nàng lui xuống từng bước.
"Nếu như nàng chết ở đây? Vậy ta nên làm sao bây giờ?" Hắn từng bước từng bước đến gần nàng, vươn bàn tay ra bắt được nàng khiến nàng căn bản không còn đường lui.
Nếu ngươi thật vì ta. Vậy bây giờ chân chính cần người phải là ngươi! "
"Đừng rời khỏi ta!"
Nàng muốn trốn thoát hắn nhưng vẫn không chống đỡ được bị hắn áp đảo trên giường, cả người nàng mền mại áp sát phía dưới người hắn. Tay phải của nàng bị hắn đè lại, tay trái bị hắn nắm lấy căn bản không có phương pháp di chuyển.
"Nàng trốn không thoát đâu" hắn trói chặt hai tay của nàng trên đầu giường làm nàng không thể trốn thoát. Bàn tay lướt xuống phần ngực mền mại đứng thẳng, cách cái yếm tùy ý đùa giỡn hai đỉnh nhũ hoa của nàng. Bạch Nhị cắn môi dưới kháng cự cảm giác mền yếu vô lực này.
" Không.." nàng quay đầu cố gắng trốn tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn không để ý tới, ngược lại những nụ hôn như mưa rơi xuống cổ họng nàng. Men theo cổ họng, môi hắn trượt xuống ngực nàng một ngụm mút lấy hai đầu nụ hoa hồng phấn đang run rẩy, tay kia thì tùy ý vuốt ve. Hắn dùng kỹ xảo cao siêu xoa nắn phần ngực mê người của nàng làm nàng cảm thấy tất cả kích tình bên trong thân thể đều bị hắn đánh thức...
"Không. Ta không thể có lỗi với Du phu...không ...rời khỏi ta...Ngươi không thể dùng bộ dáng này đối xử với ta...van cầu ngươi..." Nước mắt tuyệt vọng của nàng chảy xuống nhưng vẫn không thể thay đổi được ý muốn mãnh liệt của nam nhân trước mặt.
"Đừng cầu xin ta. Cầu xin ta chỉ càng làm ta hận ngươi hơn mà thôi" Ưng Kiệt nặng nề hướng nàng nói ra.
"Không"
Bộ dạng hoa lê đẫm mưa của nàng làm cho người ta phải cảm thấy thương xót nhưng trong lúc đó Ưng Kiệt đã xé rách cái yếm duy nhất của nàng, lộ ra vẻ đẹp tuyệt diễm vô song, bộ ngực mền mại trắng noãn, làn da trong suốt như tuyết, hai chân thon dài cùng với hoa viên bí ẩn mê người làm dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, sáng rực trong mắt Ưng Kiệt dường như muốn thiêu đốt mỗi tấc da thịt của nàng.
Nàng không thể có cảm giác đối với tiếp xúc của hắn nhưng mỗi lần Ưng Kiệt đều làm cho nàng run rẩy. Chẳng lẽ nàng thật sự là một nữ nhân dâm đãng? Đang trong lúc nàng vô lực vùng vẫy lại không ngăn cản được bàn tay muốn xâm nhập khám phá mảnh đất thần bí giữa hai chân nàng của hắn.
"Không"
Nàng hít vào một hơi sâu, ngón tay của hắn vẫn mạnh mẽ cứng rắn cắm sâu vào trong tiểu huyệt của nàng, rút ra đưa vào bên trong thân thể nàng. Bàn tay giống như ngọn lửa cường đại nóng bỏng thiêu đốt thân thể nàng, trận trận khoái cảm tê dại mãnh liệt lan tỏa ở trong cơ thể nàng.
"Không... Không được! Ưng kiệt... Van cầu ngươi..."
Nước mắt khẩn cầu của nàng chảy xuống biến mất vào trong mái tóc mềm mượt như tơ lại không cách nào kháng cự mỗi cái vuốt ve đụng chạm của hắn. Mỗi lần cuồng nhiệt lại như lửa nóng, rút ra đưa vào khiến thân thể nàng run rẩy, lý trí dần dần bị tình dục thiêu đốt.
Hắn cưỡng bách chính mình phải mạnh mẽ, không thể mềm lòng đối mặt với lệ nóng của nàng. Bởi vì hắn nhất định phải chiếm hữu được nàng, để nàng ở trong lòng hắn rên rỉ mới làm hắn bình ổn. Hắn muốn nàng đến gần như thần trí điên cuồng.
"A... Ừ..." Nàng không tự chủ được mà phát ra từng tiếng rên rỉ, hạ thân cũng vô thức nghênh hợp. Từng tiếng rên rỉ mất hồn ấy làm hắn cảm thấy thỏa mãn, càng thêm như si như điên hôn khắp mỗi một tấc da thịt mềm mại của nàng.
"Tiểu Nhụy, hãy nhớ ta muốn nàng, muốn nàng là của ta."
"Ta... Ta..." Nàng còn chưa nói xong, môi lại một lần nữa bị hắn hung hăng chiếm đoạt, một tay vuốt ve lấy đầu vú màu hồng phấn của nàng, một tay kia gia tăng tốc độ, đem nàng đưa đến một cơn sóng cao triều khác.
Nàng vô lực co quắp ở trên giường, cảm thấy một trận khoái cảm lan tỏa càng làm cho đầu nàng hỗn loạn.
"Tiểu Nhụy, nói nàng là của ta!" Hắn công kích không ngừng, lần nữa dấy lên một ngọn lửa dục vọng trong thân thể nàng. Lúc này hắn buông tay nàng ra, Bạch Nhị cũng tự giác ôm lấy cổ hắn, để hắn càng thêm tới sát mình. Ưng Kiệt rút tay ra, thay vào đó là nam căn đã sớm sưng to cứng rắn ở trước tiểu huyệt của nàng.
"Không... Không muốn! Ta không muốn...."
Hắn cúi đầu xuống che lại tất cả kháng cự của nàng, sau đó dùng sức một cái, thật sâu tiến vào bên trong thân thể của nàng...
Hắn nhìn thẳng vào trong con ngươi ngập nước phủ đầy kích tình của nàng, khi nằm phía dưới hắn rền rỉ, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt lâm ly mất hồn làm hắn càng thêm hưng phấn. Ưng Kiệt càng gia tăng tốc độ rút ra đưa vào ở trong thân thể của nàng.
Bạch Nhị chỉ cảm thấy một loại kích tình cuồng liệt như sóng to không ngừng ập về phía nàng, làm nàng không nhịn được phát ra từng tiếng kêu ngâm khiến người ta e lệ.
"Ưng kiệt... A... Không được... Ta không chịu nổi.... Không được.... A...."
Đến lúc cao triều, cơ thể nàng như ngọn lửa nổ tung, chặt chẽ ôm ấp lấy hắn, mà hắn cũng hiểu được nàng đã đến đỉnh rồi.
Đây là hắn đang chờ đợi, chờ đợi nàng khuất phục, chờ đợi nàng hưng phấn điên cuồng la lên, rồi sau mới càn rỡ mình cùng theo nàng tới thiên đường cực lạc...
Kích tình đi qua, hắn tự tay ôm chặt lấy nàng, giống như nàng là một bảo bối hết sức trân quý, phải bảovệ trong lòng.
"Chát!"
Nàng đột nhiên tức tối cho hắn một cái tát, làm vẻ mặt hắn trở nên khó coi.
"Người của ta vô lực chống cự sự cường đoạt chiếm hữu của ngươi, nhưng linh hồn ta, lòng của ta ngươi vĩnh viễn không có được!" Nàng dùng giọng điệu kiên định trước nay chưa từng có nói với hắn, giống như không riêng gì muốn thuyết phục nam nhân bá đạo trước mắt này, cũng là tự thuyết phục trái tim đã có mấy phần dao động của mình.
Hai tay của hắn bắt lấy hai vai nàng, tròng mắt đen lấp lánh một ngọn lửa kỳ dị, chặt chẽ chăm chú khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Cả người tuyết trắng như ngọc, mái tóc dài như tơ đen xõa xuống dây dưa lấy hai người không thả. Hắn cảm giác mình đã bị nàng hấp dẫn thật sâu, dây dưa ở chung một chỗ.
Tay của hắn vuốt nhẹ mặt của nàng, mê luyến vỗ về má phấn trắng noãn như trẻ sơ sinh của nàng, dẫn đến chỉ là sự chán ghét của nàng, nhắm mắt lại nhận lấy sự im lặng kháng nghị của nàng.
"Thế nào? Cảm thấy thống khổ sao? Hồi trước ngươi phụ lòng, bây giờ mới khổ sở." Hắn thong thả đối diện nàng mà nói, ấn xuống một nụ hôn bá đạo lại chuyên chế trên má nàng, sau đó xoay người rời khỏi nàng.
Khi nàng nghe thanh âm đóng cửa cũng là lúc nước mắt bất tri bất giác chảy ra.
Phụ lòng?! Không, không phải như vậy, lúc đó căn bản là nàng bị hắn vứt bỏ vô tình, thế nào bây giờ lại biến thành là nàng phụ lòng rồi?
Không phải như vậy! Không phải vậy...
← Ch. 04 | Ch. 06 → |