Điều kiện
← Ch.38 | Ch.40 → |
Đêm ở Tinh trấn thật sự rất đẹp, sao đầy trời không ngừng lóe sáng, tựa như những viên ngọc sáng óng ánh tương khảm trên mảnh vải nhung đen, hoà lẫn cùng sông Tinh Nguyệt dưới ánh trăng. Đứng ở rào chắn bạch ngọc của Hoàn Thải các nhìn ra xa, có thể thấy từng ánh nến đối diện Nghiệp thành, thành phủ ở Nghiệp thành có địa thế khá cao, xa xa nhìn lại, giống như ngang hàng với Hoàn Thải các.
Tiểu Nguyệt có chút ngẩn ngơ nhìn về phương xa, suy nghĩ giống như bay đến Trà Hương viên ở Nguyệt Thành, đêm hôm đó pháo bông rực rỡ, tuy mỹ lệ nhưng bùng cháy rất nhanh, đến giờ ngay cả một tàn lửa nhỏ cũng không lưu lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động màn lụa bên cạnh tựa như ảo mộng, sau lưng nàng là bóng dáng Vân Tử Liệt lặng lẽ đến gần, Tiểu Nguyệt đứng trước gió, có một nét phong tình thoát tục khác, Vân Tử Liệt không khỏi mỉm cười, nhưng đến cạnh nàng, nàng vẫn không phát hiện mình, thấy không thích hợp.
Vân Tử Liệt theo ánh mắt nàng nhìn, không khỏi có chút giận dữ, tuy nàng đối với an bài của mình không có bất luận dị nghị, nhưng vẫn khiến Vân Tử Liệt có cảm giác, nàng đối với mình, đối với đại hôn, không chút để ý, chỉ có mình y vui sướng nhiệt tình, rất cách biệt. Cho dù vừa mới ở chung một thời gian rất ngắn, nhưng nàng vẫn nhiều lần thất thần ngẩn người, thậm chí có khi một món ăn cũng có thể để cho nàng lộ ra ánh mắt có một chút mê ly, rất lạ. Vân Tử Liệt căm tức, cuối cùng suy đoán, nàng có phải lại nghĩ tới Vân Tử Xung hay không.
Tuy nàng ở một chỗ với mình, nhưng Vân Tử Liệt cảm giác rõ ràng, giữa y và Tiểu Nguyệt vẫn còn có Vân Tử Xung chen ngang, bất luận hắn không ở đây. Nhưng Vân Tử Liệt biết chính mình không thể dồn ép nàng chặt chẽ, tựa như Chu Nhược nói, nàng và Vân Tử Xung từ nhỏ cùng nhau lớn lên, loại tình nghĩa này làm sao có khả năng liền quên trong khoảnh khắc.
Chu Nhược cùng Chu Tấn, đối với việc hắn mang về Kỷ Tiểu Nguyệt cùng Kỷ Thần Tinh cực kỳ giật mình, hơn nữa Chu Nhược nhìn dáng vẻ Tiểu Nguyệt trầm tĩnh, bình chân như vại lại hết sức kỳ quái, nhưng cứ như vậy, Chu Nhược vẫn suốt đêm đi Nghiệp thành. Đương nhiên, Vân Tử Liệt sẽ không cho nàng đi truyền tin cho Vân Tử Xung, dù truyền cũng được, đại hôn của y và Tiểu Nguyệt sớm muộn cũng phải chiêu cáo thiên hạ, để thiên hạ biết, để Nghiêu Quốc biết và để Vân Tử Xung biết, Tiểu Nguyệt hiện giờ thuộc về y, hơn nữa sẽ vĩnh viễn để y ôm vào ngực.
Cúc Nguyệt các quả thật là một cái tên hay, nhưng người nắm giữ Nguyệt này chỉ có thể là y, Vân Tử Liệt. Không biết qua bao lâu, Tiểu Nguyệt mới trầm thấp thở dài, quay đầu lại, không khỏi cả kinh, Vân Tử Liệt vậy mà đứng ở bên cạnh mình, nhìn mình không biết đã bao lâu. Từ khi đến Hoàn Thải các, trừ bỏ bữa tối ăn cùng y, ăn cơm xong liền không thấy bóng dáng y, điều này làm cho Tiểu Nguyệt vẫn chờ y không biết làm thế nào.
Hoàn Thải các là một hoa các nổi tiếng thiên hạ, Tiểu Nguyệt thật sự không nghĩ tới, Vân Tử Liệt sẽ lựa chọn một địa phương không trang trọng như thế để đặt chân, nhưng bố trí lại ngoài dự kiến của Tiểu Nguyệt, cực kỳ lịch sự tao nhã. Vân Tử Liệt rất kỳ quái, một người hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt của bất kỳ ai trong thiên hạ, làm theo ý mình, dùng từ ngữ hiện đại là một người cực kỳ hậu hiện đại, tính cách như vậy tuy bá đạo lại khiến người khác thưởng thức. Cùng y ở chung thời gian không nhiều, nhưng Tiểu Nguyệt phát hiện, y đã phá vỡ ấn tượng của hai lần trước lưu cho mình, tuy lạnh lùng nhưng y cũng có thể ôn hòa, có lẽ tàn khốc nhưng trong mắt y Tiểu Nguyệt vậy mà có thể thấy được sự chân thành tha thiết, làm Tiểu Nguyệt cực kỳ rung động, ít nhất Tiểu Nguyệt cảm thấy được y cực kỳ thành thực, so với Vân Tử Xung sống chân thật hơn.
Có lẽ mình thật sự có thể cùng y làm một đôi vợ chồng tương kính như tân, chỉ một buổi tối, Tiểu Nguyệt nhất thời có tin tưởng rất lớn, con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe nói: "Như thế nào, đang đợi ta"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười nói: "Ngươi bề bộn nhiều việc"
"Không tính bề bộn, hiện giờ mặc dù không chiến sự, nhưng ta còn thói quen mỗi ngày đi quân doanh quan sát"
Tiểu Nguyệt trong mắt dâng lên một tia kính trọng: "Ngươi cực kỳ xứng với chức Nguyên soái, trách không được quân đội của ngươi nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, cơ hồ bách chiến bách thắng"
Vân Tử Liệt thâm sâu nhìn chăm chú vào nàng nói: "Lại dễ dàng bại bởi ngươi, không phải sao"
Tiểu Nguyệt sửng sốt, ánh mắt chớp chớp, nhất thời hiểu được, y nhất định biết rõ thuốc nổ thực tế do mình phát minh, lại nhợt nhạt cười nói: "Ngay cả như vậy, ta nhớ ngươi muốn hòa đàm, cũng không phải vì nguyên nhân này "
Nói xong thuận tiện ngồi ở giường êm bên cạnh rào chắn, Vân Tử Liệt tiến lên một bước, ngọn đèn đem bóng dáng y kéo thật là dài, khiến cho Tiểu Nguyệt cả người hoà vào bóng của y, thấy không rõ vẻ mặt y, nhưng lại có một loại cảm giác áp bách không hiểu nổi. Tiểu Nguyệt định đứng lên né tránh y, nói thật cho dù không sợ hãi giống trước kia, nhưng đối với việc y dựa vào mình quá gần cũng rất khó chịu, y là người có khí chất mãnh liệt. Nhưng là Tiểu Nguyệt không thể như nguyện, Vân Tử Liệt đột nhiên vươn tay phải, đè lại bả vai Tiểu Nguyệt, khiến cho Tiểu Nguyệt nhúc nhích cũng nhúc nhích không được, mà Vân Tử Liệt cúi người nhanh chóng đến gần Tiểu Nguyệt, ánh mắt trực tiếp chống lại con ngươi của nàng, thật sự chuyên chú nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt.
Qua một lúc lâu sau, mới cúi đầu nở nụ cười, thanh âm trầm thấp từ tính, như tiếng đàn vĩ cầm đầy cảm xúc, cười khẽ rồi mở miệng nói: "Ngươi thật sự rất thông minh"
Tiểu Nguyệt nhăn nhíu mi nói: "Ta kỳ thật rất không thông minh, chẳng thế thì ca ca của ta, làm sao có thể có kết cục như vậy"
Vân Tử Liệt nói: "Kia không phải ngươi sai, là Vân Tử Xung sơ suất". Khi nhắc tới Vân Tử Xung, Vân Tử Liệt chú ý tới ánh mắt Tiểu Nguyệt chợt nhảy dựng, tuy ngắn ngủn trong chớp mắt, nhưng Vân Tử Liệt vẫn bắt được, trong mắt không khỏi nảy lên một tia lạnh lẽo bá đạo, nghiêng người ngồi bên người Tiểu Nguyệt nói: "Sao nào, bây giờ vẫn còn nhớ Vân Tử Xung?"
Trong thanh âm kia rõ ràng chứa sự ghen tuông cùng bất mãn, Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười nói: "Nhớ hắn thì thế nào, không thể sao"
"Đương nhiên không thể, trong lòng ngươi từ hôm nay trở đi, chỉ có thể có ta "
Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn y một cái thản nhiên nói: "Ngươi đây là yêu cầu ta sao"
Giọng nói Tiểu Nguyệt rất nhẹ, Vân Tử Liệt cúi đầu thở dài thỏa hiệp: "Ta có thể cho ngươi chút thời gian, nhưng ta hi vọng thời điểm chúng ta đại hôn, ngươi có thể hoàn hoàn toàn toàn thuộc về ta"
Tiểu Nguyệt trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu sáng quắc nhìn y nói: " Ngươi có thể làm được sao?"
Vân Tử Liệt sửng sốt nói: "Cái gì?"
Tiểu Nguyệt cười như không cười nói: "Ngươi đưa ra yêu cầu, đồng dạng, ta nếu cũng yêu cầu thế với ngươi, ngươi có thể làm được sao?"
Vân Tử Liệt sắc mặt trầm xuống, không tin lại hỏi một lần: "Ngươi nói cái gì"
Tiểu Nguyệt trong mắt hiện lên một tia sắc bén cùng bướng bỉnh, giờ khắc này, Tiểu Nguyệt thật sự rất muốn biết, y sẽ thế nào trả lời, có phải tất cả nam nhân đều giống Vân Tử Xung hay không, đều là cá mè một lứa, vì thế Tiểu Nguyệt rõ ràng lặp lại: " Giống như ngươi yêu cầu ta, sau đại hôn ngươi cũng chỉ có một mình ta vô luận thể xác và tinh thần"
Nghe rõ Tiểu Nguyệt nói, Vân Tử Liệt ngược lại không tức giận, mà là khó lường nhìn Tiểu Nguyệt thật lâu mới nói: "Ta chưa bao giờ nói dối, vấn đề này ta hiện giờ chỉ có thể trả lời ngươi, ta không biết. Thế nhưng trước mắt ta có thể làm được, về sau thì không biết, tuy ta thích ngươi, thậm chí là thích không hợp với lẽ thường, nhưng ta vẫn không thể giữ nó vĩnh viễn như thế. Dù sao vật đổi sao dời, ngươi xem những ngôi sao trên bầu trời đều không ngừng biến hóa huống chi là lòng người, làm sao có thể giữ được vĩnh viễn"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười nói: "Một khi đã như vậy, ngươi không biết yêu cầu một nữ nhân như vậy cũng rất không đạo lý ư. Có biết ta vì sao đồng ý gả cho ngươi không?"
Vân Tử Liệt nhìn nàng không nói, biết điều nàng sắp nói, nhất định bản thân không muốn nghe, nhưng vẫn nghiêm túc nghe.
"Bởi vì ta biết ngươi là người như vậy, sức nặng của nữ nhân trong lòng ngươi rất thấp, cho dù thích cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao, đương nhiên còn có nguyên nhân ca ca ta. Thế nhưng quan trọng là, ta không thích ngươi, hẳn là về sau cũng sẽ không thích ngươi, bởi vì biết ngươi là người như vậy, cho nên ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi, mà cái gọi "thích ta" của ngươi, cũng chỉ là dục vọng chinh phục tạo nên mà thôi. Một khi đã như vậy, ngươi và ta không ngại ngồi xuống cùng nói chuyện sau này. Yên tâm, ta cũng sẽ không thích người khác, bởi vì ta hiện tại không tin bất luận kẻ nào, trừ bỏ người nhà của ta"
Vân Tử Liệt cảm giác một trận thất bại và lửa giận trào dâng trong lòng, nhìn nàng bình tĩnh mà phân tích rõ ràng cảm tình của mình và nàng, bất giác có một loại kích động muốn bóp chết nàng. Giờ khắc này, Vân Tử Liệt cảm thấy mình không ghen tị với Vân Tử Xung nữa, Kỷ Tiểu Nguyệt này không phải là tiên nữ không vướng khói lửa nhân gian, rõ ràng là một ma nữ máu lạnh. Bản thân nàng nói, nàng rất thực tế và lý trí, làm sao sẽ thích người khác chứ, chỉ sợ cho dù đối với Vân Tử Xung, cũng chỉ là thói quen mà ra, nhưng Kỷ Tiểu Nguyệt trong veo mà lạnh lùng vô tình như vậy, lại dường như càng hấp dẫn mình không ngừng hãm sâu.
Vân Tử Liệt rất rõ ràng chính mình đang dần trầm luân, tuy chỉ tiếp xúc cùng nàng thời gian ngắn, nhưng loại sức quyến rũ rõ ràng của nữ nhân này chỉ sợ khiến cho nam nhân muốn ngừng mà không được, Vân Tử Liệt dám khẳng định, tâm tình chợt tốt, cười cười nói: "Ngươi nói một chút điều kiện của ngươi là gì?"
Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ nói: "Thứ nhất, hi vọng sau khi chúng ta đại hôn, đợi cho ta mười tám tuổi mới viên phòng"
Vân Tử Liệt khóe miệng cười tà hỏi: "Ngươi có biết ta rất háo sắc không, thiên hạ đều biết, chẳng lẽ ngươi để cho ta làm hòa thượng trong bốn năm?"
Tiểu Nguyệt đáp: "Ta cho rằng, thiếu nữ mười tám tuổi mới có thể triệt để trưởng thành, chuyện phòng the quá sớm sẽ gây thương tổn cho thân thể. Nếu ngươi cần, ta nhớ Chiêu vương cung có rất nhiều mỹ nhân, họ sẽ nguyện ý cúi người thỏa mãn cho ngươi"
Vân Tử Liệt không khỏi sửng sốt, ánh mắt trở nên sâu đáng sợ, Kỷ Tiểu Nguyệt trước mắt thật sự vượt ngoài dự kiến của y, một nha đầu mới mười bốn tuổi có thể cùng mình chậm rãi nói chuyện phòng the, hơn nữa còn khiến người ta không cảm thấy chút bẩn thỉu nào, nhưng Vân Tử Liệt lại thấy rất không thoải mái.
"Thứ hai, ngươi phải phụ trách chữa khỏi vết thương của ca ca ta. Thứ ba ngươi hãy đem phụ mẫu ta an trí tốt, nuôi dưỡng về già. Thứ tư, nếu bốn năm sau ngươi vẫn cảm thấy thích ta, như thế chúng ta có thể làm một đôi phu thê đúng nghĩa, nhưng ngươi đã chạm vào ta thì tuyệt đối không thể đi đụng chạm nữ nhân khác. Nếu ngươi vẫn còn người khác, vậy thực xin lỗi, ta không phụng bồi, ta bị bệnh sạch sẽ, dùng chung nam nhân với người khác ta không hứng thú. Nếu ngươi làm được bốn điều này, ta lập tức làm Chiêu vương phi của ngươi, có thể đại hôn ngay. Đồng thời để báo đáp, ta có thể giúp ngươi ngươi mang lại lợi ích cho nước cho dân, đưa ra lời khuyên cho ngươi, đương nhiên việc này còn phải để ta xem qua cụ thể tình huống ở Tinh Thành thì nói sau"
Kỷ Tiểu Nguyệt từng câu đầy khí thế, cùng sự tự tin tuyệt đối, khiến cả người nàng nhất thời toả ra một loại ánh sáng cực kỳ sáng ngời, Vân Tử Liệt cũng chợt hiểu rõ, Kỷ Tiểu Nguyệt thật sự không hổ là đệ nhất kỳ nữ Nghiêu Quốc. Thật sự không phải chỉ là một cô gái bình thường, che giấu dưới thân hình đạm bạc của nàng là một tài hoa kinh người, mấy bài thơ từ chỉ là làm lúc vui vẻ mà thôi. Vân Tử Liệt dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá nàng, giờ khắc này, nàng thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.
Thế nhưng đến mười tám tuổi, đôi mắt Vân Tử Liệt nhìn mặt nàng, con ngươi sáng trong, cái mũi vểnh cao, đôi môi hồng nhuận tựa như đóa hoa, xuống dưới là chiếc cổ trắng nõn thon dài, lại xuống phía dưới nữa... quả thật cực kỳ ngây ngô. Kỷ Tiểu Nguyệt hiện tại vẫn chưa thể xem là nữ nhân, tuy cũng eo nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, nhưng vẫn còn nhỏ con, Vân Tử Liệt đoán có lẽ kinh nguyệt của nàng còn chưa có. Bốn năm, tựa như hơi dài, thế nhưng thật sự đáng mong chờ.
Y hiện tại có thể hiểu rõ cảm giác của Vân Tử Xung, một tay che chở, nhìn nàng từ non nớt trở nên thành thục, tất nhiên cực kỳ khiến người phải kinh ngạc và vui vẻ. Y đắn đo rồi cười nói: "Những điều kiện này chỉ đặt với ta thôi ư, ngươi đã từng yêu cầu như thế đối với Vân Tử Xung chưa?"
Tiểu Nguyệt sửng sốt, thật sự không nghĩ tới y sẽ nhắc tới Vân Tử Xung, không trả lời ngay Vân Tử Liệt, mà xoay người đối mặt sông Tinh Nguyệt. Bóng đêm thăm thẳm, đối diện trừ bỏ một hai ngọn đèn, tất cả dường như đều phủ một màn đen, sao trời có chút mông lung, rọi qua nước chảy như một mảnh sương mù, loáng thoáng thấy không rõ lắm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Tiểu Nguyệt không khỏi suy nghĩ. Đúng vậy, nếu nàng thật sự nói trực tiếp cho Tử Xung, hắn sẽ như thế nào, có thể sẽ vì mình mà phản kháng hay không, có lẽ có khả năng, nhưng Tiểu Nguyệt biết, chính mình thật sự không có dũng khí đối diện để nói trực tiếp, trong chuyện tình cảm, nàng thật sự cực kỳ yếu đuối.
Cúi đầu thở dài, không ngại một bàn tay duỗi lại, đỡ lấy hai gò má của nàng nhẹ nhàng nâng lên, trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt Vân Tử Liệt, con ngươi của y sâu thâm không thấy đáy, nhưng đáy mắt lại tựa như có ánh lửa, cứ như vậy nhìn chăm chú vào Tiểu Nguyệt, nửa ngày mới cúi đầu nói: "Điều kiện của ngươi ta toàn bộ đáp ứng, nhưng ta hi vọng, về sau trong lòng ngươi, trong mắt ngươi chỉ có ta, nếu không ta có thể sẽ không khống chế nổi chính mình muốn trừng phạt ngươi "
Dứt lời liền cúi đầu, môi gần kề trên môi Tiểu Nguyệt, trằn trọc mút, cho dù Tiểu Nguyệt nghĩ muốn né tránh cũng không được, y nắm cằm mình, khiến miệng mình không thể không mở ra mặc y nhấm nháp. Mãi đến khi Tiểu Nguyệt cho rằng không khí trong phổi mình đều bị y hút hết, Vân Tử Liệt mới buông ra, bờ môi ẩm nóng lướt qua mặt Tiểu Nguyệt, vờn bên tai nàng thì thầm:
"Ngươi phải nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi là Chiêu vương phi của ta".
*Hậu hiện đại: tóm lại là đi ngược với cái chung và tổng thể, nhấn mạnh sự đặc biệt và cái tôi
**Cúc Nguyệt: chữ "cúc" ở đây là nắm giữ, cũng giải thích tên truyện là Cúc Nguyệt Ký = Hành trình nắm giữ Nguyệt:S
← Ch. 38 | Ch. 40 → |