← Ch.07 | Ch.09 → |
"Tiểu Dĩnh, trễ giờ làm rồi kìa." Nhạc Thu Mạn gõ cửa phòng hai cái, Sở Dĩnh ậm ừ đồng ý ngồi dậy, vừa qua cơn ngủ gật, vừa suy nghĩ hôm nay phải đi đâu để giết thời gian.
Kể từ hôm từ chức ở công ty Vương Quang Tiêu, cô không muốn cho mẹ biết, tránh cho bà lo lắng, qua đợt cuối năm, Sở Dĩnh định sang năm mới sẽ tìm một công việc gần nhà, mấy ngày nay cứ phải cho qua đã.
Đứng lên cầm quần áo vào phòng tắm, ăn sáng xong rồi ra ngoài, ra khỏi chung cư, không biết nên đi đâu, vừa đúng xe buýt tới, cô cứ theo dòng người lên xe, rồi theo dòng người xuống xe, xuống rồi mới phát hiện ra là trung tâm thương mại, còn sớm quá chưa mở cửa.
Sở Dĩnh đứng ở cửa chờ một lát, nhớ sắp đến sinh nhật mẹ, nên mua chút quà tặng, vì vậy kiên nhẫn đứng chờ trung tâm thương mại mở cửa rồi đi vào, lên thẳng lầu hai, định mua cho mẹ một chiếc áo choàng lông dê, cái của mẹ cô đã cũ rồi, nhìn qua mấy màu, chọn chiếc đỏ thẫm, là màu mẹ cô thích, vừa mừng năm mới luôn, gói kỹ cho vào túi xách.
Ngồi café ở lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ, gọi một ly café đen cùng một chiếc bánh phomat, cô rất thích cái vị vừa ngọt ngào vừa đăng đăng này, giống như cuộc sống.
Cầm quyển tạp chí trên kệ giết thời gian, mở ra mới phát hiện là tuần san lá cải, ngay trang đầu là hình Chu Tự Hàn cùng cô minh tinh ở tiệm quần áo hôm trước, Sở Dĩnh không khỏi chán ngán, đóng tạp chí lại để một bên, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Ngoài cửa sổ là khu buôn bán sầm uất, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Sở Dĩnh nghĩ, mình đã bao lâu rồi chưa nhàn nhã như thế, mấy năm rồi kể từ khi cha ra đi, cô ngày nào cũng mệt mỏi, vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà cha để lại, vội vã chăm sóc mẹ, vội vã kiếm tiền, cũng sắp quên cái cuộc sống còn có từ nhàn nhã này, bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, cô chẳng cảm thấy chút nhẹ nhõm nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tôi có thể ngồi đây không?" Sự mệt mỏi của Sở Dĩnh bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang, Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn sang, cô rất ghét đàn ông bắt chuyện, cảm giác, đàn ông như thế thật tùy tiện, chỉ là người đàn ông bên cạnh, Sở Dĩnh không ngờ, tùy tiện có vẻ không hợp với anh ta. Người đàn ông này quá xuất sắc, phong thái nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, nhìn có vẻ ngoài ba mươi tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của đàn ông, cao ráo, liếc qua cũng phải mét tám, khoác một chiếc áo lông cừu may thủ công, trông dáng người cao lớn, phù hợp với một khuôn mặt đẹp trai hiếm có, khiến Sở Dĩnh trong phút chốc thất thần.
Người đàn ông này thấy cô không phản đối, ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt mặc dù nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, khiến Sở Dĩnh có cảm giác bị mạo phạm, người đàn ông này rất lịch sự để danh thiếp của mình trên bàn đẩy đến trước mặt Sở Dĩnh: "Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi không phải là người rảnh rỗi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Sở Dĩnh cúi đầu nhìn qua danh thiếp, rất đơn giản, nhưng tương đối tinh xảo, quét qua nội dụng danh thiếp Sở Dĩnh không khỏi chau mày nhìn người đàn ông đối diện, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Âu Phỉ, Hàn Chấn, có phải là quá trẻ tuổi không.
Tập đoàn Âu Phỉ cô cũng nghe Giai Giai nói qua, hình như tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức là họ Hàn, tên gì không nhớ, nghe nói đang xúc tiến chọn đại diện phát ngôn năm nay, chẳng lẽ người này thật sự là người đs, Sở Dĩnh không khỏi có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Hàn Chấn lóe cười, cầm danh thiếp viết một dòng địa chỉ ra đằng sau, đưa lại: "Đây là địa chỉ tập đoàn Âu Phỉ, tôi cảm thấy, hình tượng của cô rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, nếu cô đồng ý quay quảng cáo, 9 giờ sáng mai cô đến đây, về mặt thù lao, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện."
Chờ Hàn Chấn đi, Sở Dĩnh mới cầm danh thiếp lên nhìn qua, cười khổ, không nói tới thật giả, nếu cơ hội này đến với cô một năm trước, chắc hẳn cô sẽ đồng ý không chút do dự, so với bán mình, dù sao quay quảng cáo cũng sạch sẽ hơn nhiều, nhưng bây giờ... Sở Dĩnh ném danh thiếp vào túi xách, cô chẳng có chút thiện cảm nào với thế giới muôn màu muôn vẻ đó, cô cũng không muốn thiên hạ soi mói cô dưới ánh đèn flash, cô không có năng lực chịu đựng tốt như thế, càng không muốn thứ danh tiếng đó.
Thật ra thì cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, trước kia nguyện vọng lớn nhất của cô là lấy Lăng Chu, sống một cuộc sống êm đềm qua ngày, chỉ tiếc là nguyện vọng đơn giản đó cũng trở nên xa vời.
Sở Dĩnh cầm túi lên gọi tính tiền, phục vụ khách sáo nói với cô đã được thanh toán. Sở Dĩnh nhớ tới người đàn ông vừa rồi, bật cười, rất có phong độ đàn ông.
Trợ lý Hứa đi vào phòng làm việc của Chu tổng, hơi chần chừ báo cáo: "Chu tổng, bên Âu Phỉ đã gửi thông báo, nói Hàn tổng tự mình chỉ định đại diện phát ngôn." Chu Tự Hàn cau mày: "Là ai? Nghệ sĩ của công ty nào?" Trợ lý Hứa lắc đầ: "Cái này trước mắt vẫn chưa biết, đây là trợ lý của Hàn tổng nói vậy, việc chọn lựa chắc còn đang tiền hành, để chính thức quảng cáo tạo thế tuyên truyền, em đoán, có lẽ là người không có tên tuổi, lần này Âu Phỉ khá mạnh tay."
Chu Tự Hàn trầm ngâm một hồi: "Ta xem qua tài liệu quảng cáo quý một của Âu Phỉ, chính xác là lấy sự trong trẻo tỏa sáng làm chủ đạo, lấy người mới có phần mạo hiểm, nhưng một khi đỏ thì lại có hiệu quả hơn nhiều so với dùng nghệ sĩ, cậu đi điều tra xem, trước khi công ty khác ký với cô ấy, cho cô ấy điều kiện tốt nhất để thu nhận vào Tinh Huy."
Sauk hi trợ lý Hứa ra ngoài, Chu Tự Hàn gõ bàn, Hàn Chấn? Tối qua anh mở tiệc ở công ty, chào mừng chủ tịch mới của Âu Phỉ, không thể phủ nhận, tên Hàn Chấn này khá lợi hại, nói câu nào giọt nước cũng không lọt, ngược lại là người buôn bán kỳ tài, huống hồ tuổi không nhiều đã làm đến vị trí đó, có thể thấy năng lực tốt đến mức nào, không liên quan đến chuyện công việc, hai người coi như gặp nhau vui vẻ, còn có phần hiểu nhau.
Điện thoại nội tuyến vang lên, là trợ lý Hứa: Chu tổng, địa chỉ của Sở tiểu thư đã gửi vào di động của ngài." Chu Tự Hàn liếc nhìn điện thoại di động bật cười, thì ra cô chuyển đến khu Tử Trúc, xem ra một năm qua người bên cạnh mình đã kiếm được không ít, mua được cả căn hộ ở đây, cúi đầu nhìn đồng hồ, đi ra ngoài, nói với trợ lý Hứa: "Hủy bữa tiệc tối."
Trợ lý Hứa nhìn Chu tổng vào thang máy, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, mới bốn rưỡi, nếu là vì Sở Dĩnh, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Sở Dĩnh vẫn giống mấy ngày trước, lang thang ở ngoài đến năm giờ mới bắt xe về nhà, vừa xuống xe ở cửa chung cư, còn chưa kịp vào trong đã nghe một tiếng còi bên cạnh, Sở Dĩnh ngoảnh đầu thấy một chiếc Land Rover rất chói mắt đậu bên đường, Chu Tự Hàn đứng bên cạnh cửa xe, thò tay vào trong bấm còi.
Sở Dĩnh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phiền lòng, người đàn ông này tại sao lại như kẹo kéo thế, cô căn bản không buồn quan tâm, xem như không nhìn thấy Chu Tự Hàn, tiếp tục đi vào khu chung cư.
Chu Tự Hàn tâm tình vốn không tệ trở nên âm trầm, chân Sở Dĩnh chưa kịp bước vào cửa đã bị Chu Tự Hàn kéo lại: "Thế nào? Cô không nhìn thấy tôi hay là không thèm quan tâm đến tôi?"
Sở Dĩnh hít sâu một hơi: "Như nhau". Chu Tự Hàn bị sự bộc trực của cô chọc cười, kéo mạnh cánh tay cô, ôm vào ngực mình, Sở Dĩnh giãy giụa kịch liệt, Chu Tự Hàn lại cúi đầu rất vô lại thì thầm vào tai cô: "Đây là chỗ mọi người qua lại, cô giãy giụa như thế, tôi sẽ hôn cô ngay tại đây đấy, cô muốn thế hay là ngoan ngoãn theo tôi lên xe, tôi cho cô một phút lựa chọn."
Sở Dĩnh tức giận đỏ bừng mặt, nhìn hắn thù hận, nghiến răng nghiến lợi: "Lên xe". Chu Tự Hàn đưa tay vuốt ve tóc cô: "Thế mới ngoan chứ." Rồi kéo cô tới bên cạnh xe.
Sở Dĩnh hất tay hắn ra ngồi lên xe, Chu Tự Hàn cũng không bận tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng đã đạt được mục đích, Chu Tự Hàn phát hiện, phụ nữ thỉnh thoảng giận giỗi một chút cũng rất đáng yêu.
Sở Dĩnh cắn môi suy nghĩ, rốt cuộc Chu Tự Hàn có mục đích gì? Hay là vì cảm thấy bị mình lừa gạt, nên bám chặt lấy, hắn thiếu gì phụ nữ, kể cả bộ dạng mình không đến nỗi, cũng tuyệt đối không phải tiên trên trời, Chu Tự Hàn quấn lấy cô làm gì?
Chu Tự Hàn ngược lại tâm tình rất tốt, xe dừng lại, Sở Dĩnh mới phát hiện Chu Tự Hàn dẫn cô đến nhà hàng anh tự mở, đây là người đàn ông rất nặng về hưởng thụ và vô cùng biết hưởng thụ, thích thức ăn ngon, lập tức mở một nhà hàng, Sở Dĩnh mới nghe nói qua, chứ chưa từng tới, trước kia việc phục vụ tiệc tùng cho Chu tổng không đến lượt cô.
Đi theo Chu Tự Hàn vào một căn phòng rất có phong cách, Chu Tự Hàn bắt đầu gọi món ăn, phục vụ mang một chai rượu đỏ tới, anh cười lạnh rót đầy vào ly rượu trước mặt hai người, nhàn nhã nhìn Sở Dĩnh cười.
Sở Dĩnh biết hao tổn với hắn cũng vô dụng, đứng lên, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, để ly xuống nói: "Rượu tôi đã uống rồi, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, rốt cuộc anh muốn gì? Đường đường là Chu tổng không đến nỗi bám chặt lấy một người phụ nữ chứ?"
Chu Tự Hàn cười lạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu: "Tôi rất có hứng thú với Sở Dĩnh bây giờ, cô nói đã kết thúc, chúng ta bỏ qua thời gian trước đây, từ hôm nay bắt đầu lại, em lại ở bên tôi, điều kiện do em chọn."
Sở Dĩnh bật cười: "Thật cảm ơn Chu tổng nâng đỡ, điều kiện hậu hĩnh như thế, đáng tiếc phải để Chu tổng thất vọng..." Chu Tự Hàn nheo nheo mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ: "Sở Dĩnh, tôi phải nhắc nhở cô, phụ nữ nên biết chừng mực."
Sở Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy! Chu tổng trong mắt phụ nữ chẳng là cái cóc khô gì, không sánh nổi một cái áo sơ mi, cứ cho rằng anh là Chu tổng, thì chuyện này cũng phải là anh tình tôi nguyện, tôi nói rõ cho anh biết, tôi không muốn, bất luận anh là có điều kiện khiến nhiều người mê cũng vậy, kể cả anh đưa Tinh Huy cho tôi, tôi cũng không muốn, Chu tổng, tôi nói vậy đã đủ cho anh hiểu chưa?"
Chu Tự Hàn mặt sắc lạnh đến dọa người, môi cong lên: "Xác thực đủ hiểu, nhưng mà, Sở Dĩnh, cô có nên nghe vài điều kiện phụ của tôi rồi mới quyết định hay không..." Sở Dĩnh không nhịn được: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Vừa đi ra kéo cửa đã nghe giọng Chu Tự Hàn sau lưng: "Tôi nghĩ là việc hiến thận cho mẹ cô, điều kiện này có thể đáng cho cô suy nghĩ một chút."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |