Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Sở Ở Thanh Triều - Chương 63

Sở Sở Ở Thanh Triều
Trọn bộ 87 chương
Chương 63
Mười năm sau, tổng tư sản kinh người
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Rất khác biệt, ngay bên hồ có thể nhìn thấy đình lầu các phía bờ bên kia. Sở Sở đoán mình và Thuấn An Nhan phải có chút quan hệ nào đó, không nói ánh mắt hắn đang nhìn mình dị thường thân thiết, chính là khí chất của hắn làm Sở Sở cảm thấy một loại quen thuộc. Bát a ca nhàn nhạt nhìn lướt qua cô nương đứng gần cửa sổ, một nữ nhân dung mạo có thể mười năm không thay đổi chút nào, cho dù không phải khuynh quốc khuynh thành cũng đủ quỷ dị, huống chi nữ tử này còn là Đông Sở Sở, cô nương mười năm trước làm ra rất nhiều điều không tưởng.

Nàng xuất hiện chỉ mấy tháng, trong triều đã nghịch chuyển rất nhiều, nơi này thì không biết, nhưng mà lần này tổn thất một đảng của mình ở Giang Nam, đoán chừng có chút liên quan tới nàng. Hoàng a mã ở Giang Nam mượn chuyện quét sạch khoa cử làm mòn yếu thực lực của mình, nha đầu này có lẽ là một nhân tố làm hoàng a mã quả quyết ra tay, dù sao mười năm trước ai nấy đều thấy được sự yêu thích, sùng bái của hoàng a mã đối với nàng, tuyệt đối không chỉ là một đệ tử, mà lúc nào cũng đặt ở bên cạnh để chỉ điểm, sủng ái đối với nàng quả thật vượt qua bất kỳ một a ca nào bao gồm cả thái tử - đang như mặt trời ban trưa.

May loại tình cảnh khó hiểu này không có tiếp tục nữa, nha đầu này liền chạy, nếu không hôm nay thế cục đại khái không phải là mình đang ở tư thế thượng phong. Dù sao nha đầu này ở trong lòng hoàng a mã rất đặc biệt và cũng rất quan trọng, hôm nay xem ra đối với mình rất bất lợi. Liếc thấy vẻ mặt tình thế bắt buộc của Cửu đệ cùng ánh mắt dị thường dịu dàng của Thuấn An Nhan một cái, Bát a ca bất giác khẽ thở dài, nghĩ thầm: nếu như nha đầu này có lòng muốn tham gia vào, mình đại khái một chút phần thắng cũng không có, cũng thật may nha đầu này từ trước đến giờ không tham dự những chuyện chính sự.

Sở Sở đưa ngón tay chỉ chỉ đình đối diện nói:

"Chỗ đó thật tốt, nếu tới mùa hè trong đình khẳng định mát lạnh

Mọi người nhìn theo phương hướng nàng chỉ, Thuấn An Nhan bất giác bật cười nói:

"Nàng quên rồi sao, đó là biệt viện Lục Thủy Đình của ta, nàng đã từng ở qua."

"Lục Thủy Đình nghe rất quen."

Thuấn An Nhan nói:

"Hiện tại qua mùa, đợi đến mùa hè năm sau nếu nàng muốn có thể tới nơi đó ở lại mấy ngày, dưới đình có rất nhiều hoa sen, đến tháng sáu càng thú vị."

"Được, một lời đã định, mùa hè sang năm ta nhất định đi làm khách, người chủ nhân này cũng không thể đổi ý nha!"

Thuấn An Nhan cười một chút, Sở Sở xoay người hướng về phía Cửu a ca nói:

"Chúng ta là ăn cơm trước hay là tính sổ trước?"

"Tính sổ gì?"

"Đương nhiên chính là trương mục mà ngài thiếu nợ ta, chính là hoa hồng Dạ Nùng Trang bọn họ nói!"

"Thì ra là hoa hồng!"

Trên mặt Cửu a ca thoáng qua một nụ cười nói:

"Nếu không ăn cơm trước, lấp đầy bụng, tính toán lại sổ sách cũng không muộn, dù sao gia cũng không chạy được, không phải sao?"

Mấy người đều cười to một hồi, Sở Sở nói:

"Cũng tốt, chỉ là bữa cơm này ngài mời khách."

Nói xong tìm ghế dựa thoải mái ngồi xuống chờ. Cửu a ca bất giác mỉm cười, lệnh mang thức ăn lên.

Món ăn Quảng Đông rất ngon, đây là cảm giác sau khi Sở Sở ăn no, uống một ngụm trà Sở Sở nói:

"Hiện tại nên nói rồi, ta có bao nhiêu bạc trong sổ sách?"

Cửu a ca nói:

"Đúng là số tiền lớn!"

Nói xong nhìn Đại Nữu một cái, Đại Nữu nói:

"Cách cách, Cửu gia hàng năm có đưa một phần hoa hồng cho nô tỳ, nô tỳ còn chưa có cùng ngài nói chuyện này."

Sở Sở vui mừng nói:

"Có thật không, có bao nhiêu?"

Đại Nữu sát ở bên tai Sở Sở nói:

"Có khoảng mười triệu lượng!"

"Có nhiều như vậy, vậy ta chẳng phải là người giàu có rồi."

Cửu a ca cùng mấy người đàn ông bất giác mỉm cười. Thập a ca nói:

"Nàng mười năm trước cũng đã là người có tiền rồi, cho tới bây giờ bên ngoài còn có truyền thuyết nàng có thể biến đá thành vàng đó."

Cửu a ca trầm tư chốc lát nói:

"Cho Đại Nữu là một phần rất ít, còn dư lại ta cho bằng hữu John của nàng, chính là thuyền trưởng người nước ngoài, ông ta nói nàng ở Anh quốc mua thôn trang, vì vậy ta để cho ông ta dùng chút bạc này tiếp tục mở rộng. Năm ngoái lúc ông ta tới nói kinh doanh vô cùng tốt, nói là theo ý của nàng, đem quyền quản lý đất đai thôn trang cho nông phu địa phương, có rất nhiều tiền lời. Hôm nay nàng đã có năm tòa thôn trang kích thước không nhỏ tại Anh quốc rồi, trừ cái thứ nhất, bốn văn thư khế đất khác đều ở chỗ ta, sau này ta lại sai lão Tát đưa cho nàng!"

Sở Sở kinh hãi nói:

"Ngài nói ta ở Anh quốc còn có sản nghiệp sao?"

Đại Nữu gật đầu nói:

"Tất cả khế đất trang viên ở trong tay nô tỳ!"

Sở Sở bất giác không ức chế được hắc hắc cười khúc khích

"Nói như vậy ta là trùm quốc tế rồi."

Thập a ca nói:

"Trùm quốc tế là cái gì?"

Sở Sở sờ sờ tóc của mình, hàm hồ nói:

"Chính là tài phiệt, chính là giống như Cửu gia, người siêu cấp có tiền!"

Bát a ca bất giác thở phào nhẹ nhõm: một số bạc lớn như vậy nếu hiện tại trực tiếp cho nha đầu này, chẳng phải là trắng trợn tiện nghi Tứ ca ư, xem ra Cửu đệ mê luyến nha đầu này, vẫn còn có chút lý trí. Anh quốc xa với không tới, ngược lại không có ảnh hưởng gì.

Bây giờ Sở Sở càng xem Cửu a ca càng thuận mắt thầm nghĩ: người này thật là nhân tài a! Người ta cho dù sau khi mình chết vẫn cho mình hoa hồng như cũ, điểm này đã nói lên người này có độ thành tín tương đối cao a.

Nhanh chóng tiến tới nói:

"Không bằng chúng ta tiếp tục hợp tác, xem có ý tưởng khác không, như thế nào?"

Mắt Thập a ca nhìn chằm chằm không thể tưởng tượng nổi, nói:

"Nàng đều có nhiều bạc như vậy rồi, đủ cho nàng tám đời cũng xài không hết, làm gì còn kiếm thêm nữa?"

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

"Quá trình hiểu không, tựu như các ngài săn thú, muốn chính là quá trình săn thú, chẳng lẽ hàng năm ngài cùng sư phụ đi vây săn đều là vì muốn ăn thịt mới đi sao?"

Thập a ca bị nàng đả kích nghẹn nửa ngày nói không ra lời. Thuấn An Nhan thầm nghĩ: nha đầu này thật là một người không hiểu chuyện, hôm nay dù sao cũng là trắc phúc tấn của Tứ gia lại cùng Bát gia đảng nói chuyện hợp tác, thực sự hoang đường ghê gớm, mỉm cười lên tiếng nói:

"Nàng đừng nghĩ tới nữa thì tốt hơn, qua ít ngày, hoàng thượng sẽ phải đi Mộc Lan tái ngoại rồi, đến lúc đó nàng nhất định theo giá, nào có thời gian làm chuyện khác."

Sở Sở nghĩ: đúng vậy, Khang sư phụ đối với nàng vẫn rất mới mẻ, đoán chừng tám chín phần là muốn mình đi theo rồi, có chút thất vọng, nhưng mà cùng Khang Hi đi tái ngoại cũng là cơ hội tốt.

Đại Nữu thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng nhỏ giọng nói:

"Cách cách, chúng ta nên trở về thôi."

Sở Sở nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bất tri bất giác nửa buổi chiều đều đi qua rồi, nhanh chóng đứng lên nói:

"Được rồi, các vị gia, ta cáo lui trước. Đúng rồi, Cửu gia, John trở lại nhất định sai người nói cho ta biết, ta tìm ông ta còn có chuyện."

Nói xong khẽ bước đi xuống lầu. Cửu a ca đi tới cửa sổ đợi một hồi, thấy bóng dáng thần thái tung bay của người kia dần dần biến mất mới xoay người nói với Thuấn An Nhan:

"Thì ra mười năm trước là ngươi giúp đỡ nha đầu này tránh thoát sự truy bắt của Tứ ca, không trách được Tứ ca hận ngươi như thế!"

Thuấn An Nhan cười khổ nói:

"Năm đó cũng là trời xui đất khiến gặp gỡ nàng. Khi đó nàng không muốn đi theo Tứ gia, ta có thể nào ngồi nhìn, huống chi..."

"Huống chi nàng không chỉ có mang họ Đông gia, còn là cô nương trong lòng ngươi đúng không?"

Bát a ca sắc bén nói một câu, ánh mắt Cửu a ca trầm trầm nhìn chằm chằm Thuấn An Nhan, Thuấn An Nhan ngược lại rất là hào phóng nói:

"Đúng vậy, ta thích Sở Sở, chỉ là vào mười năm trước ta bởi vì Đông gia không thể đi theo nàng. Hôm nay sớm đã không còn tư cách hâm mộ nàng không phải sao, lại nói ta thủy chung bởi vì trong lòng nàng vẫn còn yêu Tứ gia, mặc dù hiện tại nàng không nhớ rõ, nhưng nhân duyên của hai người bọn họ xa cách mười năm cuối cùng không phải vẫn quấn quít lấy nhau ư, có thể thấy được bọn họ đại khái là do ông trời se duyên a!"

Cửu a ca nói:

"Ta tin tưởng người nhất định thắng trời. Tứ ca nơi đó làm gì còn có tư cách độc chiếm nàng, chuyện xảy ra vào mười năm trước, sau này cũng s vậy!"

Mấy người cũng trầm mặc không nói, gian phòng nhất thời yên tĩnh vô cùng.

Sở Sở trở về thấy Tứ a ca thật bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa có xảy ra. Sở Sở bất giác chu mỏ thầm nghĩ: vị gia này là một cao thủ bịt tai trộm chuông. Lúc ăn cơm chiều, Sở Sở suy nghĩ một chút vẫn là cùng Tứ a ca nói:

"Ngày mai Đại Nữu đem con của nàng cùng con trai của Lý Vệ đến viện bên cạnh ở, sư gia kia cũng đi theo vào đây ở cùng, đúng rồi sư gia đó họ gì nhỉ?"

Đại Nữu vội nói:

"Ô! Họ Ô!"

Ánh mắt Sở Sở sáng lên nói:

"Không phải gọi Ô Tư Đạo chứ?"

"Làm sao nàng biết?"

Sở Sở cười hắc hắc nói:

"Đoán đoán!"

Sắc mặt Tứ a ca rất kỳ quái: nha đầu này mười năm trước cũng có chút quái dị, hiện tại nhớ tới Lý Vệ, Điền Văn Tĩnh, đều là nàng vừa thấy giống như đã biết trước. Còn có Ô Tư Đạo này, năm ngoái mới bị mình kéo vào phủ, dòng họ hiếm thấy như thế làm sao có thể thuận miệng đoán được? Chẳng lẽ nha đầu này đã sớm biết tất cả, giống như những thuật sĩ có thể tiên đoán tương lai sao? Chỉ là nào có thuật sĩ kỳ lạ như nàng vậy? Gia suy nghĩ nửa ngày cũng không có có kết quả, chẳng qua, trải qua chuyện sáng sớm, nàng còn có thể nhẹ nhàng nói chuyện với mình như thế, mình thật không biết là may mắn hay là thất vọng đây?

Nghĩ tới không khỏi âm thầm thở dài ngẩng đầu đối với Cao Vô Dung nói:

"Sai Ngạc Kỳ Thái đem mấy tiểu viện gần Dung Nguyệt cư dọn dẹp một chút, cho mấy đứa bé cùng Ô tiên sinh ở, không thể chậm trễ."

Nghĩ đến nha đầu Niệm Sở kia, Tứ a ca không nhịn được cười một tiếng, liếc Sở Sở một cái nói:

"Đại nha đầu nhà Điền Văn Viễn rất thông minh, Ô tiên sinh nói qua mấy lần với gia, hôm nay là môn sinh đắc ý của Ô tiên sinh đó!"

Đại Nữu không khỏi có chút tự hào nói:

"Ô tiên sinh rất ưu ái, Văn Viễn nói so với cách cách còn là một trời một vực."

Tứ a ca gật đầu một cái, cười nói:

"Ngươi nói Văn Viễn hắn cố ý nghiêm khắc chút, nếu thật giống như Sở Sở, tương lai hai người các ngươi sẽ rất nhức đầu đấy!"

Đại Nữu cùng Cao Vô Dung cũng bất giác phát ra tiếng cười thật thấp, Sở Sở nói:

"Cô nương phải có chút cá tính mới không bị thua thiệt!"

Nói xong vỗ vỗ Đại Nữu nói:

"Cô yên tâm, đem nha đầu nhà cô giao cho ta, bảo đảm sau mấy tháng trả lại cô một khuê nữ hài lòng!"

Đại Nữu ấp úng không nói chuyện, Tứ a ca không khỏi mỉm cười.

Ngày hôm sau Sở Sở chính mắt thấy được khuê nữ Tiểu Niệm Sở của Đại Nữu thì có cảm giác than vãn ông trời thích đùa dai. Đại Nữu tất nhiên dáng dấp khá tốt, nhưng Điền Văn Viễn cũng không đẹp, khuê nữ nhà người ta lại đột nhiên như hoa như ngọc vả lại tự có một cỗ khí chất nhã nhặn lịch sự của đại gia khuê tú, tiểu nha đầu rất xinh đẹp xuất sắc. Như lời của Điền Văn Viễn: mình dáng dấp khó coi nhưng đệ đệ của mình cũng không tệ, khuê nữ nhà mình đại khái là giống đệ đệ của mình. Sở Sở không khỏi thầm than người này da mặt dày ghê gớm.

Tiểu Niệm Sở mặc dù chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi, nhưng hành động làm việc so với Sở Sở còn chững chạc hơn, làm Tứ a ca không khỏi cười thầm. Sở Sở rất ưa thích Niệm Sở cùng mấy tiểu tử, kể cho bọn chúng vài chuyện cổ tích ở hiện đại như Tiểu Đinh Đang, như cậu bé Hồ Lô, đem mấy tiểu tử ngốc nghe mê mệt, cả ngày đuổi theo Sở Sở sùng bái nhìn nàng. Trên tâm lý Sở Sở đạt được thỏa mãn cực lớn, hậu di chứng chính là mỗi ngày bị dây dưa sắp bị điên rồi.

Sau giữa trưa, Niệm Sở mang theo mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh trong noãn các, mấy tiểu tử quấn Sở Sở kSở Sở nghĩ thầm ngày ngày kể, cũng sắp khô kiệt rồi. Suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được mấy đứa quấn quýt si mê nói:

"Được rồi, được rồi hôm nay liền kể một chuyện xưa có thật, lại nói có một cậu bé năm tuổi cùng cha mẹ, ca ca lên rừng đốn củi, trong lúc đó trời bất chợt bắt đầu mưa, nhưng là bọn họ chỉ mang theo một chiếc dù che mưa. Người cha đem cây dù cho người mẹ, người mẹ đưa cho ca ca, ca ca lại cho cậu bé. Cậu bé hỏi: "Tại sao cha đưa cho mẹ, mẹ đưa cho ca ca, ca ca lại đưa cho con vậy?" Cha bé trả lời: "Bởi vì cha mạnh khỏe hơn mẹ, mẹ khỏe mạnh hơn ca ca, ca ca lại khỏe mạnh hơn so với con. Chúng ta cũng sẽ bảo vệ con vì con còn quá nhỏ." Cậu bé nhìn chung quanh một chút, chạy tới bung cây dù ra để che cho một đóa hoa nhỏ mảnh mai trong mưa gió. Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết người mạnh chân chính không nhất định có nhiều lực, hoặc là có nhiều tiền, mà là hắn có nhiều trợ giúp từ người khác. Trách nhiệm có thể làm cho chúng ta làm được tất cả mọi chuyện, yêu thương có thể làm cho chúng ta làm được tất cả mọi chuyện."

Mấy tiểu tử không hài lòng mà nói:

"Chuyện xưa này không dễ nghe, chúng con muốn nghe Tiểu Đinh Đang, tiếp tục kể Tiểu Đinh Đang đi!"

Sở Sở không khỏi lúng túng nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, đáng thương nói:

"Thật không tốt sao, chuyện xưa này rất có đạo lý mà!"

Niệm Sở ở một bên lẳng lặng nhìn cô nương trước mắt: nhìn qua lớn hơn mình không được bao nhiêu, nhưng nương lại nói nàng chỉ so nương nhỏ một chút mà thôi. Từ khi bắt đầu biết chuyện, nương liền cơ hồ luôn nói chuyện xưa của nàng, cho nên mình thấy cũng rất thân thiết với nàng. Mình và mấy tên tiểu tử giống nhau, không muốn gọi nàng là trắc phúc tấn hay cách cách, cảm thấy nàng thân thiết tự nhiên tựa như một tỷ tỷ. Cùng nàng tiếp xúc thời gian không lâu, lại rất thích nàng, trong lòng hi vọng mình tương lai có thể dũng cảm, kiên cường, tiêu sái, vui vẻ như nàng.

Dừng ở ngoài cửa sổ, Ô Tư Đạo vuốt râu mép của mình nói:

"Nữ tử này cũng rất không bình thường nha Tứ gia!"

Tứ a ca cười cười nói:

"Dĩ nhiên, hoàng a mã đối với nàng so với bất cứ một cách cách khác ở trong cung đều tốt sắc mặt không khỏi tối sầm lại, thở dài nói:

"Thế nhưng, Sở Sở cũng rất khó nắm chặt. Không sợ Ô tiên sinh cười, giờ ta rất sợ, chỉ sợ nàng lại giống như mười năm trước, biến mất vô ảnh vô tung!"

Ô Tư Đạo bất giác mỉm cười nói:

"Yên tâm, ta thấy nàng không chạy thoát, ngài không nhìn ra ý tứ của hoàng thượng, hôm nay chúng ta bên này cộng thêm phân lượng nặng hình thức này đã có lợi rất nhiều rồi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)