Cầu cạnh, không có cửa đâu
← Ch.47 | Ch.49 → |
Trương Lệ Hồng bỏ cuộc chơi, còn lại năm người uống rất high, nửa đêm đội của Mập mạp gọi điện tới bảo có nhiệm vụ khẩn cấp, Mập mạp tiếc nuối rời đi, Cố Lăng Vi bất an nhìn Diệp Bành Đào, đã bị người này mạnh mẽ túm vào phòng ngủ, mắt hừm hừm chiếu tới, ai cũng biết cả đấy, tuyệt đối không có chuyện đi ngủ đơn giản như thế, hơn nữa tình trạng ở phòng khách lộn xộn như thế lại ném cho Trịnh Viễn và Hà Hiểu Vân dọn dẹp.
Trịnh Viễn lấy túi rác trong phòng bếp, cho mấy bình rượu nằm lăn lóc trên mặt đất vào, Hà Hiểu Vân nhanh chóng chọn thức ăn trên bàn, mang vào phòng bếp rửa, Trịnh Viễn ngạc nhiên nhìn Hà Hiểu Vân trong bếp, nhìn cũng thấy, cô ấy cực kì thuần thục, Trịnh Viễn bất ngờ nhíu mi: "Còn tưởng là đại tiểu thư không biết gì, hóa ra cũng đảm đang quá".
Hà Hiểu vân đặt bát đã rửa vào máy khử trùng bên cạnh, lấy khăn lau rồi bĩu môi: "Sao nào, kì lạ lắm à, ở phương diện này tôi còn là thiên phú nữa đấy, haha, ít nhất là giỏi hơn Lăng Vi".
Trịnh Viễn gật đầu cười, Lăng Vi không thể nào làm mấy chuyện gia đình thế này được.
"Hắc hắc, sao thế, Trịnh đẹp trai, rốt cục cũng phát hiện ra khuyết điểm của Lăng Vi rồi à, thực ra cô ấy không hoàn mỹ như anh tưởng đâu, nói nhỏ với anh, cô ấy nhìn thông minh thế chứ nhiều lúc hồ đồ kinh lắm, ai cũng oán".
Hà Hiểu Vân nhức đầu nói: "Nói xấu bạn bè sau lưng, đúng là nhân phẩm chả tốt đẹp gì".
Trịnh Viễn nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, khẽ cười, Hà Hiểu Vân như phát hiện ra đại lục mới: "Oa!Trịnh Viễn, anh cười đẹp thật đấy, đúng là giống Cổ Thiên Nhạc mà".
"Cố Thiên Nhạc?"
Trịnh Viễn không tin nổi nhếch môi, lộ ra má lúm đồng tiền hai bên, Hà Hiểu Vân khoa trương nịnh hót: "Trịnh Viễn sao anh không phúc hậu thế chứ, không biết là tôi uống rượu sao, khả năng chống cự với sắc đẹp giảm xuống rồi, anh còn cười câu hồn với tôi như thế, được lắm, biết anh trong lòng không thoải mái, thấy người ta có đôi có cặp, mình đây cô đơn tịch mịch..."
Hà Hiểu Vân thao thao bất tuyệt, bị Trịnh Viễn cướp lời: "Hà Hiểu Vân, cô uống cà phê không?"
Hà Hiểu Vân ngẩn ra, gật đầu ngây ngốc, Trịnh Viễn khẽ cười, lấy hai tách trà rồi mở bao cho cà phê vào, rót nước sôi, đưa cho Hiểu Vân một ly, ý định trêu tức: "Cô định đứng ở phòng bếp mà uống sao?"
Hà Hiểu Vân lúc này mới hoàn hồn, đi theo ra ngoài, cửa sổ sát đất rất rộng ở phòng khách, đến hai chiếc ghế bằng mây màu trắng kề bên, từ đó có thể quan sát được cảnh đêm ở thành phố B, ánh đèn chuyển động quanh co, xinh đẹp như mộng ảo.
Hà Hiểu Vân thở dài: "Nếu có một căn nhà nhỏ như thế này, cuộc sống của tôi còn gì mà không hài lòng nữa chứ, hành phúc muốn chết đi được".
Trịnh Viễn khẽ cười: "Hạnh phúc ở căn nhà thôi sao, tôi vẫn cho là, chỉ cần người yêu mình bên cạnh, dù là ở nhà tranh cũng thấy hạnh phúc rồi".
Hà Hiểu Vân kinh ngạc nhìn anh, lắc đầu nói: "Đúng là khác biệt nha, vì sao anh lại nghĩ thế, là bởi vì anh có điều kiện rồi, cho nên với anh chỉ cần yêu là được, Trịnh Viễn anh rất khờ biết không, cho dù vợ một bên đấy, nếu là tôi cho ở căn nhà không chống nổi gió, không đỡ nổi mưa tôi kiên quyết không đồng ý, vật chất là trụ cốt của kiến trúc thượng tầng, đây là quy luật muôn thưở, tình thần hư ảo không thể kéo dài được".
Trịnh Viễn nhìn cô, lý luận như thế sao được: "Hà Hiểu Vân cô nói tôi khở, cô không biết thật sao, ở tuổi cô bây giờ, không phải có thể vì tình yêu mà bỏ qua mọi thứ à, chẳng lẽ tư tưởng tôi lạc hậu đến thế".
"Xì, tôi mới không cần ngu như thế, các nhà khoa học đã nghiên cứu ràng, tình yêu chỉ kéo dài trong một năm, chúng ta thì sống bao nhiêu cái một năm chứ, cho nên bỏ tất cả vì một năm yêu nhau, chẳng phải là ngốc sao?"
Hà Hiểu Vân khinh thường nói. Trịnh Viễn có phần ngớ ra, lần đầu nhận ra cô gái trước mặt này không bình thường, quả thực là tư tưởng kì quặc mà, quá lý tính, nhịn không được tò mò nói: "Chẳng lẽ cô cả đời không tính kết hôn sao?"
"Kết hôn chứ, đương nhiên phải kết rồi!Nhưng mà hôn nhân không có tình yêu cũng không sao, tôi thấy thích hợp là được, không thích hợp cũng được, mọi hoàn cảnh tôi đều thích ứng được".
Hà Hiểu Vân nâng ly cà phê uống một ngụm, nói: "Sao nào, Trịnh đẹp trai bình thường lạnh lùng, hôm nay lại có hứng thú với tôi à?"
Nói xong đột nhiên đứng lên, nghiêng người ra trước mặt Trịnh Viễn, khoảng cách rất gần, ánh đèn dịu dàng lan tỏa, Trịnh Viễn thậm chí có thể thấy được vẻ trêu đùa trong mắt cô, giống như ánh sao giữa trời đêm, mà cô ấy như thể nhìn được lòng người, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt bạn, mọi thứ đều không trốn tránh được.
Trịnh Viễn không khỏi có phần né tránh, vô ý thức lùi mặt về phía sau, để lại một khoảng cách giữa, Hà Hiểu Vân cười ha hả: "Trịnh Viễn, tuy tôi không hi vọng vào một tình yêu trời sập cũng không buông, nhưng mà kiêu ngạo của tôi nói cho tôi biết, dù cho tôi không vĩ đại như Lăng Vi, nhưng tôi vĩnh viễn cũng không cầu một người đàn ông, ngủ ngon nhé, tôi đi ngủ đây".
Nói xong xoay người vào phòng khách, Trịnh Viễn trố mắt nửa ngày, không khỏi lắc đầu cười, ngay lúc đó, Trịnh Viễn đột nhiên lại thấy hóa ra Hà Hiểu vân lại là một cô bé thú vị như thế, quỷ quái, mẫn cảm, nhạy bén nhưng không hề mất đi sự đáng yêu, còn ý tứ hơn Hồ Đan Đan kia nhiều lắm, nhớ tới ba mẹ ngày nào cũng thúc giục, Trịnh Viễn tự mình cân nhắc, không muốn kết hôn, nhưng nếu đối tượng là Hà Hiểu Vân thì sao, chắc không ít chuyện đâu, cuộc sống khi đó lại có thêm phần vui vẻ, hơn nữa, cầu.... Trịnh Viễn nở nụ cười, cô ấy cũng có lúc xem nhẹ mình như thế. Anh không ngờ, năm đó từ bỏ Cố Lăng Vi, lần đầu tiên chú ý một người con gái.
Cố Lăng Vi cũng không có ngủ, không phải là không muốn ngủ, mà là cái tên đàn ông bị t*ng trùng xông lên não này ép buộc quá không thể ngủ, cho dù cách âm rất tốt nhưng bạn ở ngay cách vách, phòng khách còn có Trịnh Viễn nữa, dù Cố Lăng Vi không bảo thủ thì cũng biết xấu hổ là gì, hơn nữa tên Diệp Bành Đào xấu xa này, không ép cô chết đi sống lại, cầu xin tha thứ thì không bỏ qua mà.
Hơn nữa hôm nay giống như bị kích thích quá mức, hưng phấn nên ép buộc cô rất lâu không dừng, hai người đã quen thuộc cơ thể nhau lắm rồi, hơn nữa đối với bí mật trên cơ thể Cố Lăng Vi, Diệp Bành Đào đã sớm nghiên cứu triệt để, một tháng cấm dục, Diệp Bành Đào bất mãn tới cực hạn, rốt cục cũng có cơ hội, giờ còn lo chuyện khác được sao, dùng toàn bộ các thủ đoạn, nhìn cơ thể trắng nõn dưới thân mình không ngừng run rẩy, cắn răng không dám rên rỉ, thế mà lại nảy sinh nên khoái cảm biến thái, làm anh cực kì hưng phấn, tiếp tục đổi phương pháp mà chèn ép.
Cuối cùng Cố Lăng VI hung hăng cắn trên vai anh một cái, mới chịu buông tha, Lăng Vi đẩy người đang ôm chặt thắt lưng mình, tức giận nói: "Tránh sang một bên, đồ lưu manh".
Diệp Bành Đào cười ha hả: "Cùng vợ mình thân thiết mà lưu manh cái gì, toàn bộ đàn ông đều thành lưu manh hết mất, lần nào cũng nói lời này, Vi Vi em xem từ ngữ của em đúng là ít ỏi quá".
Cố Lăng Vi tức giận véo anh một phen, lấy chăn che người, xuống giường đi vào buồng tắm, dù sao cả người nhớp nháp thế, còn cả vị rượu, vị mồ hôi sau khi vận động, tắm xong đi ra thấy Diệp Bành Đào cũng không ngủ vùi như trước, mà lại mở cửa phòng, dựng tai nghe lén, trên mặt biểu cảm cực kì xấu xa.
Cố Lăng Vi tò mò đi sang, không khỏi bất ngờ, phòng khách mờ ảo, Hà Hiểu Vân tiến gần đến chỗ Trịnh Viễn, rất gần, làm sao có thể có chuyện này chứ, hau là Hà Hiểu Vân uống nhiều nên muốn làm chuyện xấu với Trịnh Viễn, ai ngờ cô ấy lại quay người về phòng, để lại Trịnh Viễn ngơ ngác ngồi lại.
Cố Lăng Vi cúi đầu sát hơn để nhìn rõ, lại bị DIệp Bành Đào đóng cửa lại, xoay người thành sói nhào cô xuống thảm.
"Vợ à, em thơm quá".
Nói xong lại y như cún hít hít hà hà trên người Cố Lăng Vi, mang theo hương vị rượu hôn tới tấp, liếm láp, dây lưng trên hông cô bị mở ra, cơ thể nóng rực áp sát, cực kì không biết xấu hổ nói: "NếuTiểu Vi Vi còn có sức như vậy chứng tỏ chồng đây chưa đủ tận trách, chúng ta thêm một lần nữa, lần này em ở trên, cho anh xem..."
Diệp Bành Đào từ trước đến nay da mặt vốn dày kinh người, lời nào buồn nôn đến mấy cũng dám nói, huống chi là lúc thân mật giữa hai người, càng không kiêng kị, nói xong xoay người một phát để Cố Lăng Vi phía trên...Sau đó là một tràng tiếng thở dốc rên rỉ vây quanh, trên vách tường, ánh sáng đèn hắt lên, trận giao chiến nguyên thủy giữa nam và nữ chỉ mới bắt đầu.
Kết quả của sự miệt mài chính là tới giữa trưa Cố Lăng Vi mới dậy, tắm xong đi ra mới phát hiện, phòng khách chật đầy khách quý, trừ Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân, Trịnh Viễn, Diệp Bành Đào còn cả ba người nhà dì út.
Nghiêm Thuận Thuận không một chút tự giác, vừa trong tháng đã bắt đầu giảm béo, yoga, đã thế còn mang cả công chúa nhỏ ra đường dạo phố, nhận không biết ánh mắt ngưỡng mộ, gọi mẹ mẹ xinh đẹp không nói nên lời, người phụ nữ này đúng là cực kì hư vinh mà, cho tới giờ CỐ Lăng Vi cũng không hiểu được Lưu Thiếu QUân chinh chiến bao năm sao lại buông ngựa trong tay dì chứ, nhưng mà nhìn cậu bàng quan mọi thứ, tuy là dì không ít người lo lắng cho, nhưng mà Lưu Thiếu Quân lại tỏ vẻ cực kì thích thú, cuộc sống này cũng là mẫu hệ mà.
Cố Lăng Vi vừa ra tới nơi đã thấy mọi người nhìn mình cười đầy đen tối, hơn nữa Hà Hiểu Vân và Nghiêm Thuận Thuân là tối nhất, Nghiêm Thuận THuận cười cuời đáo mắt nhìn cô, bắt đầu trêu chọc: "Tiểu Vi Vi, mặc gì mà kín thế, không nóng sao cháu?"
Mặt Cố Lăng VI đỏ lên, liếc mắt nhìn dì một cái, trừng tiếp sang Hà Hiểu Vân cực kì không thuần khiết kia, lại thấy Diệp Bành Đào mặt đây sắc xuân, bế bé con tới chỗ cô, vừa thấy cô đã vươn tay vươn chân cực kì phấn khích, cô nhóc này lúc nào cũng thế, xinh xắn như mấy nhóc trong quảng cáo sữa bột trên TV, đáng yêu không chịu được. Bế nhiều lần, Cố Lăng Vi đã cực kì thuần thục, Diệp Bành Đào vòng tay qua thắt lưng cô, hứng thú cầm chiếc chuông nhỏ đung đưa, cùng nhau đùa nghịch cô nhóc trong lòng Lăng Vi, chọc cho cô bé cười khanh khách.
Người cha nhị thập tứ hiếu Lưu Thiếu Quân không vui, đi tới cướp lại con mình, tức giận nói: "Thích thì sinh một đứa, đây là con cậu, không phải là đồ chơi chọc cười của mấy người".
Diệp Bành Đào bĩu môi: "Keo kiệt".
Quay đầu nói vào tai Cố Lăng Vi: "Nếu không mình cũng sinh một đứa, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn cô bé này nữa".
Cố Lăng Vi đẩy mặt anh ra: "Đi qua bên kia, anh tự mà sinh, dì út, sao dì tới đây".
Nghiêm Thuận Thuận lắc lắc thắt lưng: "Cháu còn nói, sáng sớm dì đã tới, giữa trưa mới gặp được mặt cháu, Tiểu Vi Vi à, miệt mài quas độ không tốt đâu, phải bảo trọng".
Mặt Cố Lăng Vi đỏ bừng, Lưu Thiếu Quân cười tủm tỉm: "Được rồi Thuận Thuận, không dạy thế được, Bành Đào phải tiếp tục cố gắng, cậu út ủng hộ con, là đàn ông phải thế, đàn ông cũng phải khéo léo, cậu hôm nay mời mọi người ăn, chọn đi".
Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng mắt sáng ngời, Trịnh Viễn nói: "Cậu út ra mặt, không thể chọn chỗ xoàng được rồi, mình đi Thụy Cảnh đi".
Ngồi ở tầng cao nhất tòa Thụy Cảnh, Hà Hiểu Vân thì không sao chứ Trương Lệ Hồng đi đâu cũng thấy mới mẻ, nhìn mấy đồ sứ trang trí trong phòng, vừa định sờ, Hà Hiểu Vân nói nhỏ bên tai: "Cậu phải chú ý, đừng có đụng vào, nếu mà vỡ bán cả người cậu cũng không trả nổi đâu".
Trương Lệ Hồng vừa nghe đã hoảng, vội vàng ngồi quy củ hẳn, Lưu Thiếu Quân vừa đến đã kinh động đến ông chủ, cực kì khách khí ra tiếp đón, ông chủ họ Triệu, hơn bốn mươi tuổi lại khéo đưa đẩy nhưng cũng có bối cảnh nhất định, nếu không sao có thể mở quán lớn như thế ở thành phố B, đúng là không phải chuyện thường.
Phục vụ xinh đẹp đưa đến sa lat và cơm, còn cô ý mang cho công chúa nhỏ Lưu gia một chén canh lòng đỏ trứng, tự mình mở rượu rót cho mọi người: "Đây là một chút lòng thành, đây là sâm panh vừa đưa tới, mọi người đánh giá thử, Diệp thiếu, Trịnh thiếu, hai vị gần đây hiếm đến chơi".
Trịnh Viễn cười nói: "Lão triệu ông nói câu này sao được, tôi và Bành Đào là tiền lương quân nhân, ở chỗ ông mà tới thường xuyên thì bán máu cũng không đủ".
"Haha Trịnh thiếu lại đùa".
Ánh mắt đảo qua Cố Lăng Vi thì không khỏi ngẩn ra, Triệu tổng là người khôn khéo, làm buôn bán ở đây gặp người có bối cảnh thì luôn có đuôi theo bên người, người kia cũng là đại gia, hơn nữa rất quan trọng nên ông toàn phải tự mình chiêu đãi, chỉ sợ không chu toàn, cho nên với Cố Lăng Vi ấn tượng cực kì sâu sắc. Chu Tử Phong luôn mang một cô gái xinh đẹp đến ăn cơm, người đó lúc nào cũng lạnh lùng nhưng với nữ binh này lại cười dịu dàng đến thế, Triệu tổng biết, ánh mắt kia của Chu Tử Phong, đặt người kia vào tay cũng sợ ngã, vô cùng trân trọng, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng thấy qua. Chu Tử Phong chính là đại thần của ông, ở phương diện khác thì đắc tội không nổi, năng lực mạnh, thủ đoạn nhiều, với đàn bà cũng thế, không bao giờ thương hoa tiếc ngọc, năm trước có mang tới một cô em xinh đẹp ăn cơm, không biết sao chạm vào hắn thế là không lưu tình mà tát ngay vào mặt, nhìn khuôn mặt đau đớn của cô ta, khóe miệng còn có máu, một tiếng cũng không dám rên, ngoan ngoãn mà đứng bên hầu hạ, ông thấy mà cũng khiếp hồn.
Cho nên với Cố Lăng Vi ông mới cực kì ấn tượng, giờ lại cùng mấy người này đến đây, không khỏi nghĩ thầm, với thái độ của Chu Tử Phong với cô ta, sao lại để người mình yêu đi ăn với tên đàn ông khác. Nhưng mà kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, đảo cái đã bình tĩnh như trước, hàn huyên xong, ông khom người đi ra, Lưu Thiếu Quân không khỏi nghi ngờ nhìn Cố Lăng VI một cái, Triệu gia này thế lực bình thường, vai diễn nào cũng không để vào mắt, nhưng Lưu thiếu Quân lại nhận ra, tuy chỉ chớp mắt vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn Lăng Vi cực kì ý vị sâu xa
← Ch. 47 | Ch. 49 → |