Vay nóng Homecredit

Truyện:Giấc Mộng Quân Doanh - Chương 22

Giấc Mộng Quân Doanh
Trọn bộ 73 chương
Chương 22
Đêm khuya ký giấy vay nợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

Siêu sale Shopee


Con người khi có mục tiêu thì sẽ càng thêm cố gắng, Cố Lăng Vi cũng vậy, nếu nói tham gia quân ngũ là giấc mộng mà cả đời Cố Lăng Vi hằng mơ ước, thì việc trở thành một lính trinh sát ngay tự đáy lòng cô cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa xôi. Lính điều tra là bộ đội tiên phong tác chiến, là đao nhọn, điều này ai cũng biết, đó còn là giới hạn cao nhất của những tiêu chuẩn và tinh thần quân nhân, cho nên Cố Lăng Vi mới mơ ước tha thiết.

Có cơ hội này, cô đương nhiên sẽ càng liều lĩnh. Mấy ngày sau, Hà Hiểu Vân càng lúc càng hối hận vì mình đã nói tin tức này cho Lăng Vi, cô ấy tập luyện ngày càng thêm khắc khổ, thậm chí giống như không muốn sống nữa, có lẽ lý tưởng của con người có thể bộc lộ những tiềm năng vô hạn, nghiêm khắc huấn luyện như vậy khiến Cố Lăng Vi vốn đã nổi bật hơn người lại càng thêm vượt xa sinh viên khác, Vu đội trưởng thầm vui mừng không thôi.

Cùng với sự tiến bộ vượt bậc với Cố Lăng Vi còn có Trương Lệ Hồng, đáng tiếc kỹ năng quân sự đạt tiêu chuẩn, nhưng các môn văn hóa lại chỉ ở top sau, đã vậy khi đến lớp, lúc nào cô ấy cũng nằm trên bàn mà ngủ, lần lượt từng thành viên trong phòng ký túc xá 308 đều phải giúp cô viết bài kiểm tra. Làm kiểm tra đối với Cố Lăng Vi mà nói, là những trải nghiệm mới mẻ nhưng lại vô cùng mệt nhọc.

Trường quân sự rất coi trọng giáo dục tư tưởng, kiểm tra là để khắc sâu trong đầu, cái gọi là khắc sâu chính là viết càng nhiều lần sẽ càng sâu khắc, các sinh viên nếu một lần phải viết mười trang, không chuẩn một trang cũng có thể được thông qua, nhưng mà sinh viên nào dám bỏ bớt, cắt xén nội dung, thì tuyệt đối sẽ phải trả một cái giá cực lớn. Cho dù là sinh viên hệ tin tức, viết kiểm tra chắp vá lung tung thế này cũng cực kì đau khổ.

Lý Dĩnh có một lần nảy ra ý:

"Các cậu xem trên bảng thông báo hệ tin tức có đăng về cuộc triển lãm luận văn tốt nghiệp không, mỗi một bài đều rất là hay, rất mạch lạc, không biết có phải do viết kiểm tra mà luyện ra không nữa? "

Mọi người bật cười, nhưng mà bài chuyên ngành của Lệ Hồng thật sự có rất nhiều vấn đề, còn tiếng Anh nữa, Cố Lăng Vi thấy ngay cả trình độ sơ cấp cô ấy cũng không qua được. Việc này cũng đâu thể trách Lệ Hồng, sinh ra và lớn lên trên một vùng thôn núi hẻo lánh, trình độ giáo dục tất nhiên sẽ không cao, hơn nữa nhà cô ấy có rất nhiều anh em, có thể đậu vào trường quân sự này ngoài sự xuất sắc về thể dục thể thao ra, thì theo như cô ấy nói, chính là nhờ may mắn.

Trương Lệ Hồng rất ít nói về chuyện trong nhà, ba người khác trong phòng cũng sẽ không chủ động hỏi. Có lẽ ai cũng biết, Trương Lệ Hồng tuy bề ngoài tùy tiện vậy thôi, chứ thật ra lại là một cô gái cực kì mẫn cảm và cả tự ti nữa. Nhưng mà, chỉ yên lặng quan tâm thôi cũng đủ, tình bạn đôi khi diệu kì vậy đó, không cần nói cũng có thể biết đối phương cần gì, làm thế nào để giúp bạn, mọi người trong lòng đều biết. Giống như mỗi lần ra ngoài ăn cơm hoặc là mua này nọ, bọn họ không bao giờ để Trương Lệ Hồng trả tiền, cô ấy thiếu thốn hơn người khác nhiều lắm vì toàn bộ tiền trợ cấp cô đều gửi về nhà hết cả.

Cũng bởi vì những hành động đó của Lệ Hồng, ba người học hỏi được rất nhiều điều, nháy mắt trưởng thành lên không ít. Dù là vậy, tết nguyên đán qua đi, ba người trong phòng ký túc xá 308 mới phát hiện ra, Trương Lệ Hồng vẻ gì đó rất lạ. Cô ấy rất hay lo lắng bất an, chau mày nhăn trán, được vài ngày như thế, rốt cuộc tối nay Lý Dĩnh lăn qua lăn lai cũng không ngủ được mới đi hỏi Trương Lệ Hồng:

"Lệ Hồng, cậu gần đây làm sao vậy, thành tích tiếng Anh không phải tốt hơn rất nhiều rồi sao, yên tâm, ba đứa mình sau này sẽ thay phiên giúp cậu phụ đạo, qua được cuộc thi cuối kỳ chắc chắn không phải vấn đề lớn đâu."

Trương Lệ Hồng trầm mặc mãi không trả lời, ba người kia đang buồn bực, chợt nghe tiếng khóc vang lên, Trương Lệ Hồng cho tới bây giờ chưa hề khóc, vậy mà giờ đây, tiếng khóc đó lại cực kỳ ẩn nhẫn trầm thấp, giống như con thú nhỏ bị thương, khiến người ta vô cùng chua xót, ba người hoảng sợ, vội nhảy xuống giường chạy đến bên giường cô.

Tiếng chuông tắt đèn vang lên thì không cho phép được bật đèn, lần mò trong bóng tối, Hà Hiểu Vân rót được ly nước đưa cho bạn, Cố Lăng Vi thấp giọng:

"Hiểu Vân lần trước bọn mình cũng nói rồi mà, chúng ta bốn người phải làm bạn bè cả đời, cả đời làm chị em, làm chị em thì có phúc cùng hưởng đúng hay không, nếu không cậu chính là phản đồ, là kẻ nuốt lời đấy."

Lý Dĩnh mím miệng không dám cười, Trương Lệ Hồng đánh Cố Lăng Vi một cái, nín khóc mỉm cười:

"Cậu mới là kẻ nuốt lời."

Nhìn mọi người một lượt, Trương Lệ Hồng nghẹn ngào:

"Mình.... . Ba mình gởi thư nói... Nói mẹ mình bị bệnh, là bệnh lao phổi, các cậu biết không... Chính là ho lao."

Ba người nhìn nhau hoảng sợ, Lý Dĩnh nói:

"Tuy bệnh này bây giờ không khó trị, nhưng mà mẹ cậu về sau chắc không thể làm việc nặng được nữa, nhà mình cũng có người họ hàng mắc bệnh này, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh, uống thuốc, còn phải ăn uống có dinh dưỡng gì đó nữa, vì vậy nhà các cậu phải có điều kiện..."

Lý Dĩnh không nói nữa, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đều im lặng, mọi người rốt cục cũng hiểu được Trương Lệ Hồng mấy ngày nay vì sao mà buồn bã, với điều kiện nhà cô, đừng nói đến dinh dưỡng, ngay cả tiền khám bệnh uống thuốc có lẽ cũng là vấn đề khó khăn lắm rồi. Cố Lăng Vi cũng không nói gì, đi đến bên con heo đất sờ soạng cả buổi, lấy toàn bộ tài sản còn lại bên trong đến đưa cho Trương Lệ Hồng:

"Cái này mình cho cậu mượn, khi nào có tiền thì trả lại cho mình, được không?"

Hà Hiểu Vân với Lý Dĩnh cũng đem toàn bộ tiền trên người đưa cho Trương Lệ Hồng, tuy rằng tiền của ba người cũng không thể nào đủ được, nhưng nhiêu đó cũng được một ít, Cố Lăng Vi nói:

"Cậu ngày mai về nhà trước đi, chúng mình nghĩ cách, mượn thêm cho cậu một ít, dù thế nào cũng phải xem tiền chữa bệnh là bao nhiêu cái đã."

Ánh đèn leo lắt ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt Trương Lệ Hồng, có thể nhìn thấy trong đó lấp lánh ngập nước, Trương Lệ Hồng nhảy xuống giường cầm đèn pin và một tập giấy ra, đưa đèn pin cho Lý Dĩnh giơ lên, cô ngồi trên bàn bắt đầu viết giấy vay nợ. Ba người vốn cũng không nghĩ sẽ lấy lại tiền, nói mượn, thực ra là vì sợ lòng tự tôn của Trương Lệ Hồng mà thôi, nhưng cô ấy lại viết giấy vay nợ, thôi thì các cô cũng không ngăn cản.

Ánh sáng đèn pin chiếu xuống, Trương Lệ Hồng chăm chú viết giấy vay, theo từng nét chữ lại là từng giọt nước mắt không nhịn được mà rơi tích tách trên mặt giấy, nhòe đi đến mơ hồ, cũng chẳng ai buồn để ý, dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Cố Lăng Vi nghiêng đầu nhìn lại, không chỉ có Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân, Lý Dĩnh thậm chí cả mình cũng đã rưng rưng.

Chỉ là kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, Cố Lăng Vi từ khi chào đời cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát hiện mình may mắn đến thế, cha mẹ khỏe mạnh, không lo cuộc sống. Thế mà trước kia cô luôn cho rằng đó là những chuyện rất bình thường, vậy mà với Lệ Hồng đó lại là điều xa vời khó với, cô ấy chỉ mới 18 tuổi thôi mà, gánh nặng cuộc sống gia đình lại lên vai cô nặng đến thế.

Trong nháy mắt Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân và Lý Dĩnh đều cảm thấy mình trưởng thành lên, cảnh Trương Lệ Hồng nửa đêm viết giấy vay nợ đã thực sự khắc sâu vào đầu mỗi người, cho dù sau đó rất nhiều năm, có lẽ bọn họ cũng không thể nào quên được.

Hai ngày sau, Cố Lăng Vi ở sân thể dục luyện tập kỹ năng cầm súng và ngắm bắn mà đội trưởng Vu mới dạy, bắn cố định thì thành tích của Cố Lăng Vi tốt rồi, nhưng tuần trước Vu đội trưởng cho cô bắn thử súng lục một lần, Cố Lăng Vi lại làm không được. Hơn nữa súng lục và súng trường rất khác nhau, Vu đội trưởng nói tư thế cầm súng và ngắm bắn của cô không đúng tiêu chuẩn, cũng không vững chắc, ngoài việc tiếp tục luyện tập ra cũng không còn cách nào nữa cả.

Đội trưởng Vu nói rất đúng, trên chiến trường, bia ngắm đều là di động, làm gì có quân địch nào lại ngốc tới mức đứng cố định không nhúc nhích để cho người ta nhắm bắn chứ, cho nên muốn đạt tới tiêu chuẩn tác chiến của bộ đội, vị trí cố định hoàn toàn vô dụng.

Diệp Bành Đào ở rất xa cũng nhìn thấy Cố Lăng Vi đứng ở sân luyện nhắm, ngoài trời lạnh như thế, cô ấy không cảm thấy sao, cô bé này cố chấp tới mức làm người khác đau lòng, liều mạng luyện tập như vậy, Diệp Bành Đào khi nào cũng thấy cả. Có đôi khi Diệp Bành Đào thậm chí hận không thể kéo cô trở về nghỉ ngơi, loại đau lòng này nảy sinh từ rất sâu trong lòng anh, có lúc như muốn xé rách tâm can ra được.

Diệp Bành Đào biết mình thật sự gặp hạn rồi, cho dù cô ấy vẫn không có biểu hiện gì với mình cả đấy, những mỗi việc cô ấy làm, anh đều trân trọng trong tim, chỉ đứng một bên mà nhìn thôi, Diệp Bành Đào thế mà lại phát hiện có một thứ hạnh phúc thỏa mãn không nói nên lời. Ngày hôm qua anh nghe được chuyện từ Đại Hùng, tự nhiên trong lòng lại nảy sinh hờn dỗi.

Phòng ký túc xá của cô đều đi xung quanh tìm người vay tiền, vì muốn có tiền cho mẹ Trương Lệ Hồng khám bệnh, mọi người đều chạy vạy khắp nơi, ngay cả Trịnh Viễn, Hà Hiểu Vân cũng tìm. Nhưng lại không có ai đến tìm anh, Diệp Bành Đào nghe xong thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, muốn nhịn một ngày cũng không nhịn được, cho nên quyết định tự mình đến đây tìm người.

Cố Lăng Vi nhìn đến Diệp Bành Đào đi tới, không khỏi trợn mắt nhìn, tức giận nói:

"Anh lại đến đây là làm gì? "

Diệp Bành Đào lấy khẩu súng trong tay cô, nhìn qua:

"Làm sao em lấy ra được?"

"Vu đội trưởng cho tôi mượn."

Diệp Bành Đào thuần thục cầm khẩu súng rồi xoay, làm một tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn, Cố Lăng Vi há hốc cả mồm, đừng nhìn người này bề ngoài giống lưu manh vậy thôi, thực ra bản lĩnh rất đáng nể, Diệp Bành Đào liếc nhìn cô một cái, rồi nói:

"Súng lục khác với súng trường, có bí quyết, em một tay nắm thân sau, dùng lực nắm súng, tay kia cầm vững bộ phận nòng súng, khẩu súng dựng lên, gan bàn tay nắm phần trung tâm súng, lòng bàn tay phải tìm vị trí thoải mái thích hợp, sau đó nắm chặt. Tư thế chính xác phải là: cầm súng, cúi hạ hai tay, chuẩn bị tư thế nằm, họng súng hạ xuống 40 độ, sau đó nhanh chóng cử động súng chỉ hướng mục tiêu. Nếu không phải chỉ nhắm mục tiêu thì tư thế nắm súng và góc độ cổ tay cũng không quan trọng lắm. Này luyện tập lại xem, đến khi nào có thể cử động súng nhắm đến mục tiêu mà không cần điều chỉnh vị trí là đạt tiêu chuẩn."

Nói xong đưa sang cho cô:

"Em thử xem."

Cố Lăng Vi dựa theo lời anh ta thử lại, quả nhiên thoải mái và vững chắc rất nhiều, Diệp Bành Đào cười nói:

"Sức của phái nữ có hạn, nữ sinh bắp thịt và lực tay không lớn, nếu em muốn một tay cầm súng, em phải luyện tập thêm nhiều về phần bắp và lực cánh tay mới được."

Cố Lăng Vi quét mắt liếc ai đó một cái, không được tự nhiên thấp giọng nói:

"Diệp Bành Đào, cám ơn anh."

Diệp Bành Đào chớp chớp mắt:

"Cảm ơn như vậy thật không có thành ý chút nào."

Cố Lăng Vi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.

Diệp Bành Đào thu lạivẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc nói:

"Vì sao không tới tìm anh?"

Cố Lăng Vi không hiểu:

"Cái gì cơ?"

"Cho dù em còn không đồng ý làm bạn gái anh, nhưng ít nhất trước mắt chúng ta cũng là bạn bè, em có khó khăn vì sao không tới tìm anh?"

Ngữ khí tức giận của Diệp Bành Đào giống như có chút gì đó mất mát.

Cố Lăng Vi hiểu ra, anh ta đang nói đến chuyện vay tiền sao, cô thu súng lại, thản nhiên nói:

"Đã vay đủ tiền rồi, với lại Lệ Hồng lòng tự trọng rất cao, cũng không muốn để nhiều người biết."

Diệp Bành Đào nghĩ nghĩ rồi nói:

"Mẹ cô ấy bệnh, cho dù các em có vay nhiều tiền, chỉ sợ cũng chỉ có thể giải quyết tạm thời trong lúc khó khăn thôi, sau này thì tính sao?"

Cố Lăng Vi ngẩn ra, thở dài:

"Về sau rồi tính, trước mắt cứ như vậy đã."

Diệp Bành Đào nói:

"Trương Lệ Hồng nếu học ở trường quân sự cũng coi như là quân nhân, người nhà của cô ấy là có thể được đối đãi theo quân chúc, có thể phối hợp với địa phương để giúp đỡ thêm."

Ánh mắt Cố Lăng Vi sáng lên, kéo kéo cánh tay anh nói:

"Ý của anh là nói nhà nước có thể trợ cấp cho nhà cô ấy sao, chuyện này nếu được, mọi chuyện coi như giải quyết được rồi. Tình hình nhà cô ấy anh không biết đâu, nhà có năm anh em, ba cô ấy sức khỏe cũng không tốt, nay mẹ lại bị bệnh này, hai người anh ở bên ngoài làm công chỉ có ít tiền, dù đã có thêm tiền trợ cấp của Lệ Hồng những vẫn rất túng quẫn, nếu nhà nước có thể trợ cấp thì thật quá tốt đi."

Diệp Bành Đào đảo mắt qua cánh tay ai đó đang lôi lôi kéo kéo tay mình, ánh mắt dừng lại trên nụ cười tươi của cô ấy, là lần đầu tiên được nghe cô ấy nói nhiều như vậy, trên mặt trong mắt tràn đầy vui sướng, cô thật lòng vì Trương Lệ Hồng mà vui mừng, cũng không phải để lấy lòng người ta, giờ khắc này, nụ cười của cô còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời.

Đó là điều đẹp nhất của con gái, còn với cô, Diệp Bành Đào càng thích hơn cả, từng chút từng chút một không ngừng tăng thêm, không biết có khi nào ngừng lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bài này ngày mai tiến V, tiến V đó, hy vọng mọi người tiếp tục duy trì, viết thêm bình luận, Hân Hân Hướng Vinh sẽ tận lực hơn nữa, cám ơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-73)