← Ch.1 |
Kiếp thứ 5
Nàng bị mù từ nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp, tính cách hiền lương, ai cũng thương mến.
18 tuổi, cha mẹ nàng tìm một hôn phu cho con gái. Đó là nam nhân tuấn tú nho nhã, nhưng vì gia cảnh sa sút nên mới cam lòng ở rể.
Nàng và hắn tương kính như tân, cũng được hai năm ân ân ái ái.
Nhưng hai năm sau, trong lúc hắn không có nhà, một trận hỏa hoạn lớn nổi lên không rõ nguyên nhân hại cha mẹ nàng chết trong biển lửa, nàng tuy mù loà nhưng lại được người cứu.
Nàng rất đau buồn nhưng cũng may hắn vẫn bên cạnh yêu thương che chở nên dần dần cũng nguôi ngoai.
Sau đó hắn đưa nàng trở về nhà của hắn.
Nàng nhìn không được, đường không quen, đi lung tung trong nhà đến khi nghe thấy giọng hắn.
Hắn đang bái tế cha mẹ. Hắn nói: cha mẹ, con đã báo thù, những kẻ giá hoạ cho gia đình đã bị con đốt cháy. Nhưng mong cha mẹ tha thứ vì con đã thật lòng thương con gái kẻ thù, không thể hại nàng. Nàng là cô gái tốt, tôi của cha mẹ nàng nàng không hề biết, con muốn cùng nàng sống đến đầu bạc răng long.
Nàng xông vào, tức giận, thương tâm.
Nàng nói, ta nghĩ ông trời khiến ta mù loà là vì ta đã làm chuyện không tốt nhưng không ngờ là do lỗi lầm của cha mẹ. Nhưng ta mỗi ngày mở mắt ra đều chỉ là một mảng tối đen đã là sự trừng phạt kinh khủng rồi, ngươi còn hại cả cha mẹ ta. Ngươi lại là chồng ta, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?
Nàng nói rồi cơ thể mềm oặt ngã xuống. Hắn phát hiện hơi thở nàng yếu ớt, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Nàng thống khổ khóc nói: có lẽ kiếp trước ta nợ ngươi nên kiếp này ngươi đòi ta trả nợ nhưng vì ngươi thương ta nên không thể đòi ta mà bắt người thân của ta trả thay.
Ngươi hại ta ta cũng không nhẫn tâm oán hận ngươi nhưng ngươi lại tổn thương cha mẹ ta. Kiếp sau ngươi làm sao trả món nợ này cho ta?
Nước mắt hắn rơi. Là ta nợ ngươi, kiếp sau nếu ngươi không nhẫn tâm đòi, ta cũng tình nguyện trả
Nàng yếu ớt nhắm mắt, thoát một kiếp dây dưa cùng hắn.
Kiếp thứ 6
Hội đèn lồng Trung thu năm ấy, giữa đám người đông đúc đi chơi hội, hắn và nàng vô tình đụng vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau thời gian như ngưng lại, chớp mắt trong đầu tựa như trải qua nghìn năm quá khứ, thấy người kia vô cùng thân thiết.
Nhưng trước đây hắn chưa từng thấy nàng, nàng cũng chưa từng gặp hắn.
Trái tim hai người giống như có ma lực hấp dẫn đều rung động
Sau đó, bọn họ lại bị đám người tách ra.
Nhìn hình bóng người kia dần xa khuất, ánh mắt hai người lưu luyến không rời, trong lòng khắc sâu nét mặt của nhau
Sau đó hắn và nàng mới biết, bọn họ là hậu nhân của hai gia tộc có mối thù truyền kiếp
Cả hai đều tự cảm thán tạo hóa trêu ngươi nhưng cũng không ngăn nổi tiếng nói của trái tim
Họ vụng trộm gặp mặt, vụng trộm bên nhau nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện.
Tộc trưởng hai nhà vô cùng tức giận làm sao có thể tha thứ cho hành vi phản nghịch như vậy của con cháu. Hai người đều bị xử theo gia pháp, mâu thuẫn giữa hai gia tộc càng thêm sâu sắc, bên nào cũng cho rằng do con cháu bên kia không tốt quyến rũ con cháu họ.
Mặc cho vết thương trên người đau đớn, mặc cho hai gia tộc đấu đá ầm ĩ, tấm lòng hai người tuổi trẻ ngày càng kiên định nhất quyết bên nhau không rời xa.
Hắn dùng ngàn đau vạn khổ cho người hầu tâm phúc nhắn với nàng, hỏi nàng có chịu đi cùng hắn, bỏ lại tất cả. Nàng cũng trăm mưu ngàn kế trả lời hắn, đáp ta đi với ngươi, có ngươi, ta mới có tất cả.
Nhưng mà, kết cục lại không tốt đẹp như nàng vẫn mơ tưởng
Khi nàng hao tâm tổn trí trốn tới nơi hẹn ước, hắn không xuất hiện mà chỉ thấy người hầu tâm phúc của hắn
Người hầu nói, tiểu thư ngươi nghe xong đừng đau buồn. Tộc trưởng hỏi thiếu gia, nếu bây giờ ta đem toàn bộ gia nghiệp giao cho ngươi với điều kiện ngươi và nàng đoạn tuyệt quan hệ, lập tức thành thân cùng biểu muội ngươi, ngươi có bằng lòng hay không? Ta cũng không biết thiếu gia trả lời như thế nào, chỉ nghe hắn sai tới đây nói cùng tiểu thư một câu, nói rằng, thực xin lỗi, hắn không tới được.
Trái tim của nàng, trong khoảnh khắc vỡ thành trăm mảnh.
Chết lặng về nhà, nàng cam tâm để trưởng bối sắp đặt hôn lễ không một lời phản đối.
Ngày vu quy, người hầu của hắn một thân thương tích, bị người truy đuổi, không sợ hãi xông vào phòng nàng kêu to, tiểu thư đừng gả!
Nàng che chở hắn nói, ngươi có việc gì thì từ từ nói.
Tất cả mọi người không ai dám tiến tới. Ai cũng thấy trong tay nàng cầm sẵn một cây trâm, cây trâm đó đang chỉ vào chú rể.
Người hầu khóc một hồi mới kể ra sự tình
Tiểu thư, ngày đó ta chỉ nghe được một nửa câu chuyện; sau khi trở về ta mới biết được sự tình vốn không phải như ta nghĩ
Ta không biết là ngày đó tộc trưởng còn để một ly rượu độc trước mặt thiếu gia. Tộc trưởng hỏi thiếu gia nhưng thiếu gia không đáp lời nào, chỉ lẳng lặng uống ly rượu độc, sau đó đứng ở phía ngoài phòng ta lớn tiếng nói, nói với tiểu thư một câu, thực xin lỗi ta không tới được.
Ta vội vã đến nói với tiểu thư; lúc ta trở về thì thân thể thiếu gia đã lạnh.
Ta mỗi ngày đều muốn đến nói cho tiểu thư sự thật nhưng họ cho người canh giữ ta rất kỹ.
Tiểu thư, hôm nay ta liều chết xông vào để nói cho ngươi biết, thiếu gia chưa bao giờ phụ ngươi, dù thế nào ngươi cũng đừng làm tổn thương chính mình.
Nàng lẳng lặng nghe, nghe xong xương cốt toàn thân rã rời, há miệng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Nàng cười vô cùng thê lương.
Nàng nói với người hầu kia, có lẽ, đây chính là mệnh của chúng ta, cả đời dây dưa cũng không kết quả. Cũng có thể chúng ta đã dây dưa từ bao nhiêu kiếp trước nếu không vì sao ta lại thấy mỏi mệt như vậy. Ta và hắn đã không được sống cùng nhau vậy nhờ ngươi cho chúng ta cùng chôn một chỗ.
Không để ý đến sự khuyên bảo cùng ngăn cản của người khác, nàng lấy cây trâm trong tay đâm vào cổ của mình.
*****
Cũng không phải là kiếp thứ bảy.
Ban đầu là gì?
Tỉnh lại, chỉ thấy trong lòng tràn đầy sự tang thương.
Đứng bên cạnh là Thủ thần, còn nàng đã nhớ lại, nàng là một tiểu tiên tử động lòng phàm chỉ vì lúc nàng ở trên đám mây giỡn đùa làm mưa thì cùng mưa rơi xuống nhân gian, thấy một nam nhân, nam nhân đó để mình bị ướt lấy ô che cho nàng.
Vì thế, nàng trở lại thượng giới nói với Thủ thần nàng không muốn làm tiên tử trên trời nữa, nàng muốn làm người phàm trần, nàng muốn xuống nhân gian.
Thủ thần nói, ngươi thấy có đáng giá hay không? Chỉ vì nam nhân kia che cho ngươi mấy giọt mưa mà ngươi động lòng phàm, vì hắn buông tha toàn bộ tiên cảnh sao?
Nàng kiên định gật đầu.
Thủ thần nói, được ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi và hắn phải trải qua đau khổ. Ta sẽ để ngươi và hắn nhốt vào sinh tử luân hồi, các ngươi phải trải qua ma luyện 7 kiếp, ta sẽ sắp xếp ân oán giữa các ngươi để các ngươi phải trải qua từ lúc không quen biết đến khi dây dưa hận thù mấy đời, nếu cuối cùng các ngươi có thể ở trong vòng luân hồi mà đạt tới cảnh giới sinh tử gắn bó ta sẽ thành toàn cho ngươi và hắn, nếu không ngươi sẽ hồn phi phách tán. Ngươi còn muốn làm phàm nhân không?
Tiểu tiên tử không kìm nén được sự rung động trong lòng, không hề chùn bước dấn thân vào mấy vòng đời luân hồi đau khổ.
Thì ra, ban đầu đúng là như vậy.
Nhưng nàng nghĩ lại, vì sao chỉ có 6 kiếp luân hồi, kiếp thứ bảy đâu?
Nàng nghi hoặc nhìn thủ thần.
Thủ thần nói, ta cho các ngươi 7 kiếp dây dưa đau khổ nhưng ngươi và hắn tình cảm sâu đậm, mới có 6 kiếp đã đạt tới sinh tử gắn bó nên kiếp thứ 7 kia không còn cần thiết nữa. Nay ta đáp ứng để ngươi trở thành phàm nhân, coi như kiếp thứ 7 của ngươi chính là trên nhân thế. Cả đời này, ta cho ngươi và hắn ân ái hạnh phúc.
Thần ban cho kiếp thứ 7
Trời đất đúng là vô thường, muốn mưa liền mưa, rõ ràng đang quang đãng mà lại có tiếng sấm sét vang rền.
Nàng cuống quít chạy đi nhưng lại vấp ngã trên mặt đất.
Trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô, cầm ô là một nam nhân anh tuấn.
Hắn che ô trên đầu nàng còn thân mình thì bị mưa ướt đẫm.
Hắn chìa tay cho nàng, nàng đem trái tim mình đặt vào tay hắn, hắn nắm tay lại dẫn nàng đi.
Chiếc ô che bóng dáng của hai người, dần dần đi xa.
Hắn
Ngày đó, ở trong mưa nhìn thấy nàng té ngã, trong nháy mắt ta có một cảm giác rung động, tựa như thấy một tiên tử không cẩn thận cùng mưa rơi xuống nhân gian.
Trái tim đập loạn lên.
Ta bước tới, lấy ô che mưa cho nàng, không tự chủ đưa tay ra, nâng nàng dậy, sau đó chẳng buông ra nữa
Cho tới bây giờ, vẫn không buông tay.
Ta mơ, trong mơ nàng là tiên tử trên trời, vốn không lo không nghĩ nhưng vì thương ta nên liều lĩnh đi xuống nhân gian.
Tỉnh lại, nửa mơ nửa thực.
Lòng đã quyết những năm tháng sau này, ta nhất định dùng cả đời để yêu thương che chở nàng.
Chỉ vì, nàng yêu ta nên đã bỏ hết tiên cảnh nơi thượng giới.
Hoàn.
← Ch. 1 |