Tiết tử
Ch.02 → |
"Nhanh! Bệnh nhân chảy m·á·u rất nhiều, nhanh đi chuẩn bị 𝖒á*𝖚 truyền..."
Bên ngoài phòng cấp cứu một mảnh hỗn loạn, bác sĩ, y tá trực đang cố gắng cứu bệnh nhân nam vừa được đẩy đến, toàn thân dính đầy Ⓜ️á●ц, còn Ⓜ️.ê mⓐ.п.
"Bác sĩ, không ổn rồi! Kết quả kiểm tra vừa thấy bệnh nhân là nhóm má.ц O Rh âm tính, kho ɱ-á-𝖚 bệnh viện vừa lúc lại thiếu..." Một y tá hốt hoảng báo cáo.
"Rh âm tính!" Bác sĩ kinh ngạc kêu lên, không thể tin tưởng được thời điểm nguy cấp thế này, mà lại để cho anh đụng phải người có nhóm ⓜ-á-υ chỉ chiếm chưa đến 0, 3% toàn bộ Đài Loan này.
"Để tôi gọi điện thoại đến Trung tâm hiến Ⓜ️*á*⛎ quốc gia tìm hỗ trợ..." Cứu người như cứu hỏa, y tá vội vã chạy về phía điện thoại.
"Không kịp nữa! Chờ ɱ_á_ⓤ đến, bệnh nhân đã mất ɱá-u quá nhiều mà т●ử v🔴𝐧●ⓖ rồi!" Bác sĩ đang tận lực cầm Ⓜ️á*⛎ chán nản gào lên, lập tức cấp tốc ngắn gọn ra lệnh."Liên lạc với Trung tâm hiến 𝐦-á-u, đồng thời đến phòng phục vụ gọi loa, hỏi xem những người trong bệnh viện hiện tại có ai có nhóm 𝖒●á●υ loại này không!"
Vừa nhận lệnh, y tá lập tức gấp rút thi hành, không tới mười giây, cả bệnh viện vang lên tiếng thông báo dồn dập...
Ai có nhóm m·á·⛎ O Rh âm tính, xin phiền đến phòng cấp cứu, hiện tại một bệnh nhân đang xuất huyết nặng, rất cần có sự giúp đỡ của ngài...
Loa phóng thanh khẩn cấp vang lên không ngừng, một câu lại một câu đập mạnh vào trong tai cô gái thần sắc phờ phắc, vẻ mặt mờ mịt ngồi yên phía ngoài phòng cấp cứu.
Rh âm tính sao...
Thần người nhìn chằm chằm hai tay thon dài trắng nõn đang 𝐫-⛎-𝐧 гẩ-🍸, trong mắt cô đong đầy đau đớn thống khổ, khóe môi ⓜề_m 𝖒ạ_ı xin đẹp lại nhếch lên một nụ cười bi thảm... Đêm nay sẽ lại có người phải chịu đựng nỗi đau đớn mất người thân giống như cô! Tai nạn giao thông này thương vong đã quá đủ rồi... Đủ rồi...
ℛ*u*ⓝ 𝖗ẩ*🍸 mà đứng dậy, cô chậm rãi đi vào phòng cấp cứu, đến trước mặt bác sĩ đang cố gắng kéo bệnh nhân từ cõi 𝐜-hế-𝖙."Tôi có nhóm 𝐦á.𝖚 O Rh âm..."
Bất thình lình bị một cô gái trẻ mặt trắng bệnh chặn trước mặt đã làm hết hồn, đợi nghe được lời nói thều thào của cô, bác sĩ đầu đầu mồ hôi trong mắt lập tức sáng lên, quay sang y tá bên cạnh mững rỡ kêu to: "Cô Lý, lập tức đưa cô gái này đi làm xét nghiệm ⓜá*ⓤ, xác định xem có phải nhóm 𝖒á●𝖚 O Rh- không!"
"Vâng!" Đáp lại, một y tá trong đó lập tức tóm lấy cô, nhanh chóng rút Ⓜ️á●ⓤ chuẩn bị kiểm tra.
Thẫn thờ mặc cho y tá làm việc, cô chậm rãi quay ra nhìn người đàn ông được cấp cứu trên giường bệnh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bê bết đỏ vẫn còn nhìn được vẻ tao nhã tuấn tú.
Gương mặt này, có vẻ quen quen... Đúng rồi, là anh ta! Cái người hôm ấy tràn đầy yêu thương đưa bạn gái đi dạo, cuối cùng cũng để cho cô nhìn thấy người cô thật hâm mộ rồi...
Năm tháng sau —
"Duẫn Thiên, em... em sẽ kết hô_n với Minh Vĩ."
"Em đang nói đùa đúng không?" Trên giường bệnh, người đàn ông văn nhã từ từ ngẩng đầu khỏi quyển sách "Niên giám kiến trúc", nặn ra một tiếng khô khốc khàn đặc, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu rõ cô gái trước mặt không phải nói đùa.
"Anh cũng biết em sẽ không đùa những chuyện như vậy."
"Vì, vì sao?" Bàn tay lặng lẽ túm chặt tấm chăn mỏng phủ trên đùi, anh... thật ra cũng đã mơ hồ hiểu được lý do.
"Anh biết rồi." Lo sợ tránh đi ánh mắt sáng rực của người đàn ông, cô gái cảm thấy rõ ràng thật sự hổ thẹn, nhưng vẫn tàn nhẫn như thế không hề đổi."Em còn trẻ, tương lai vẫn còn tươi sáng. Em không muốn mắc kẹt lại bên người một kẻ... tàn phế. Anh cũng hiểu ý em chứ! Em không thể nào chấp nhận người đàn ông của em là người tàn phế, cả đời phải đợi em chăm sóc!" Đừng trách cô ích kỷ! Cô muốn vẫn là người chồng có thể chăm sóc cô, để cho cô dựa vào.
Ch. 02 → |