← Ch.01 | Ch.03 → |
Trong đầu nổ đầy đom đóm, cô hình như thấy được một góc nào đó trong lòng mình sụp đổ tan tành. Theo bản năng lui về phía sau cho đến khi lưng dựa vào sát tường không còn chỗ lui nữa nhưng ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người cô như một loại gông xiềng không tháo được. Ánh mắt nóng rực như muốn đem cô làm tan chảy thành nước, hô hấp trở nên gấp rút, bữa ăn khuya cầm trên tay đã sớm rơi trên đất, cô khom lưng đã cứng ngắc nhặt lên phần thức ăn, tay run rẩy chỉ ra cửa.
"Mục Lương Hòa, tôi không hiểu anh đang nói gì, làm phiền anh đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát?" Vì để cho anh càng tin mình nói là thật, cô lấy di động từ trong túi ra, tay run run bấm số. Mục Lương Hòa sải bước đến giật lấy điện thoại trong tay cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt phản chiếu vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của cô. Cô lui về phía sau một bước chống đỡ ở mép bàn, bả vai bị anh nắm chặt, rất đau.
"Tạ Thanh Ninh, kẻ lừa gạt này." Mục Lương Hòa từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, hận không thể bóp chết người đàn bà đang vờ ngây ngốc này. Đầu ngón tay lướt qua khóe mắt cô thấy hơi ươn ướt, sau đó chạm vào phiến môi đỏ thẫm, đến cái cằm hơi nhọn. Đã quen thấy dáng vẻ đanh đá, quyết liệt của cô, giờ lại yên tĩnh như con thỏ nhỏ, anh có chút không thích ứng kịp, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tạ Thanh Ninh, vị trí bà Mục em đã bỏ bê 3 năm qua, giờ biết phải làm như thế nào rồi chứ."
Bà Mục mấy chữ này như một cây kim không ngừng đâm vào dây thần kinh của cô, làm nỗi đau lại nhói lên, dùng sức giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của anh, điên cuồng đẩy anh ra xa, giữ khoảng cách qua cái bàn ăn kiểu Châu Âu.
Ánh mắt Mục Lương Hòa sáng quắc nhìn vào mái tóc vì giãy giụa mà có phần rối của cô, chậm rãi móc từ trong túi quần một thứ ném lên bàn. Trông thấy bìa giấy màu đỏ đó, cô liền vồ ngay lấy lập tức xé bỏ."Xé đi, ở đây vẫn còn." Giọng nói của anh đanh lại, nghe không được là giận giữ, màu đen giữa mi tâm cũng từ từ giãn ra, mắt sáng chăm chú nhìn chằm chằm như có thể nhìn xuyên qua thân thể cô vậy.
Động tác của cô dừng lại, chỉ là lừa mình dối người, cô gái cười ngọt ngào trong tờ hôn thú kia thật sự là mình, bên cạnh là người đàn ông cũng với nụ cười nhu hòa, hai mái đầu thân mật kề sát nhau. Cô nhắm mắt lại, mặc dù không muốn tiếp nhận sự thực này, nhưng sự thật vẫn là sự thật, khép lại giấy hôn thú, cô thật sự đã kết hôn, nói đúng hơn là 3 năm trước đã kết hôn với cái kẻ mặt lạnh như tiền này.
Cô đã từng mơ mộng về nửa kia của mình có thể không đẹp trai, nhưng phải hài hước, biết dỗ dành. Anh ấy có thể kiếm tiền ít một chút, nhưng phải dành thời gian quan tâm đến cô nhiều một chút. Yêu cầu của cô chỉ có thế thôi, nhưng người đàn ông này không hề có một điểm nào phù hợp, mà cô lại cứ thế gả cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, thì ra cô cùng ông sếp lớn này cũng ưa trào lưu tình một đêm, cưới chui, mới ba tháng đã lĩnh giấy kết hôn.
Mục Lương Hòa kinh ngạc thấy bộ dạng khuất phục ngồi im lìm trên ghế của cô, anh cũng lại ngồi đối diện, nhất thời cả hai cùng im lặng, nếu không phải lính cần vụ đột nhiên gọi một tiếng "thủ trưởng" phá vỡ không khí, cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Giống như con mèo bị kinh sợ, cô lập tức vọt dậy khỏi sofa, khẩn trương nhìn lính cần vụ, Mục Lương Hòa đứng dậy đi tới không biết đã dặn dò những gì, người lính gật đầu với anh rồi đóng cửa ra ngoài.
"Khuya lắm rồi, anh nên đi đi." Cô đến đứng bên mắc áo khoác nhắc nhở, đã đến lúc đối mặt thực tế nhưng cô còn phải có thời gian tiếp nhận. Bỏ đi đã ba năm, cô không còn hiểu được người đàn ông trước mắt mình, tính tình so với trước hình như càng thêm thâm trầm, khó hiểu, cả người tản ra một loại cảm giác như vực sâu nhìn không thấy đáy.
"Em đi cùng tôi."
Cô không thể tin được những gì vừa nghe, lại thấy anh lặp lại lại một lần nữa với thanh âm to hơn lần trước, thậm chí nghe ra có chút tức giận trong câu nói: "Tạ Thanh Ninh, nếu đã trở về thì nên chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, 3 năm trước em đã không còn là đứa trẻ, 3 năm sau càng đừng nên giở tính trẻ con ra nữa."
Cô cũng không biết mình bị anh kéo xuống lầu như thế nào, ở trong thang máy chỉ biết cắn chặt lấy vai anh như kẻ mất trí. Đôi mắt vằn đỏ phản chiếu trong kính thang máy, thân thể bị anh siết chặt không thể động đậy, đến thở cũng thấy khó khăn.
Xe lần nữa lái vào đại viện, qua cửa xe cô đã thấy cảnh vệ đứng nghiêm chào, xe chậm rãi vào trong sân, cuối cùng dừng bên cạnh bồn hoa. Cảnh này được lặp lại, chỉ khác lần trước là ban ngày, giờ là buổi tối, bân cạnh cô giờ còn có thêm một vali đồ.
Lính cần vụ manh hành lý đi ở phía trước, Mục Lương Hòa đi lên bậc thang rồi quay lại nhìn cô. Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, phía sau là chiếc Audi, kinh ngạc ngước nhìn căn nhà, đối với cô mà nói nơi này hoàn toàn xa lạ, nơi anh ở trước kia cũng không phải là chỗ này.
Mục Lương Hòa không bước tiếp mà đợi cô đi tới, sau đó hai người một trước một sau vào nhà. Tuy đã đến đây lần thứ hai nhưng Tạ Thanh Ninh vẫn thấy nơi này quá xa lạ. Nhìn người lính cần vụ từ trên lầu đi xuống mà cô đã từng gặp, cô thở dài đến trước sofa nhìn chằm chằm anh đang cởi áo khoác quân phục vắt trên ghế, ngôi sao năm cánh lóng lánh sáng dưới ánh đèn. Bên trong vẫn là sơmi xanh lục quen thuộc, anh không nới cổ áo mà chỉ tháo măng sét tay, đi ra cửa thay dép rồi lại trở về ngồi đối diện cô.
Mục Lương Hòa rót lai ly trà, một ly đẩy về phía đối diện, đem ly còn lại lên nhấp môi, tầm mắt như có như không nhìn cô ở đối diện. Hình như đã lâu lắm anh không được nhìn cô kỹ như vậy.
"Tôi sẽ ngủ ở đâu?" cô đang tính toán buổi tối sẽ ngủ ở đâu.
"Ông Mục rất khỏe mạnh, tạm thời không định chia phòng ngủ."
"Anh biết rõ là......"
"Gì?"
Anh thoáng nâng cao giọng nói, trên mặt rõ ràng không có chút nét cười nhưng lại toát ra vẻ tà mị. Cô mở to hai mắt muốn nhìn rõ mặt anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt không có nhiệt độ từ đối diện, cô luôn cho rằng anh có dung mạo đẹp đẽ, ưa nhìn, nếu không ban đầu cũng không vì thế mà mới chỉ yêu đương 3 tháng đã cưới, đúng là đầu óc hỏng rồi.
Mục Lương Hòa uống xong trà đứng dậy, liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng lên lầu. Cô nhìn theo anh đến mức chỉ mong tạo ra một cái lỗ trên người, không thể không thừa nhận, sau 3 năm anh đã thay đổi không ít.
Dọc theo hành lang trải thảm màu xám tro đến cửa phòng mở rộng bên tay trái, bên trong ánh đèn tràn ra, cô đang đứng tần ngần ở cửa không biết có nên đi vào không thì giọng nam lạnh lùng vang lên. Hành lý đã đặt trong góc phòng, đập vào mắt là chiếc giường lớn xếp đặt gọn gàng cũng giống như tính cách của anh. Trước kia cô thường gọi anh là sếp, giờ gặp lại cô đều gọi luôn cả họ lẫn tên anh.
"Đồ của em trước tiên cứ để kia, mai tôi sẽ cho người đem bàn trang điểm tới, tối nay tạm thế này đã."
Mục Lương Hòa dọn ra một hộc tủ cho cô, cô miễn cưỡng lấy đồ trong valy tùy tiện chọn vài bộ quần áo xếp vào trong tủ. Bên cạnh chính là quần áo của anh, quân trang treo một hàng, đồ thường treo một hàng, sau đó là...... Ặc, tầm mắt vô tình nhìn vào chỗ đồ lót đàn ông, là màu đen, cô mất tự nhiên quay mặt đi, thật may là anh không phát hiện.
Mục Lương Hòa đi ra bancon hút thuốc, trong quân đội đàn ông cơ bản không hút thuốc, anh cũng không ngoại lệ, nhưng đôi khi vẫn hút một chút. Đầu mẩu thuốc lập lòe trên đầu ngón tay, nét mặt bị bóng tối che khuất, phun ra từng vòng khói thuốc phiêu tán ra xung quanh rồi không thấy đâu nữa. Thân hình cao lớn dựa vào lan can, trên đầu trời đêm đầy sao, đêm nay ánh sao rất đẹp.
Tạ Thanh Ninh từ phòng tắm bước ra, gương mặt bởi vì nước nóng mà đỏ bừng, mắt cũng trở nên sáng hơn, mái tóc buông xõa xuống vai. Cô chọn mặc một bộ áo ngủ bảo thủ nhất đứng trước giường, ngẩn người nhìn chiếc giường lớn.
Mục Lương Hòa dụi điếu thuốc đi vào, nhìn cô một cái rồi không nói gì mà đi luôn vào phòng tắm. Khi anh xoay người sau cô lập tức xỏ dép chạy xuống lầu.
Trần Minh đã lái xe cho thủ trưởng 2 năm rồi mà đây là lần đầu tiên trông thấy vợ thủ trưởng. Không như trong tưởng tượng, vợ thủ trưởng trẻ tuổi, xinh đẹp, có sức sống, chỉ là vì sao trước đó không hề nghe một chút lời đồn nào. Có người còn bảo thủ trưởng là gốc cây vạn tuế không nở hoa, quả thật lời đồn đãi không đáng tin.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, áng chừng hai phút sau Mục Lương Hòa đã vội vã ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ không một bóng người, chạy xuống lầu nhẹ nhàng bước trên thảm không phát ra tiếng động.
"Đói bụng?"
Tạ Thanh Ninh từ trong tủ lạnh thò đầu ra, tức giận mở miệng: "Tôi chỉ muốn xem có thuốc chuột trong này không thôi." Cửa tủ lạnh bị cô đóng sầm lại, hừ mũi một tiếng, khi đi qua cố ý đụng vào bả vai anh.
Tắt đèn, trên giường rộng lớn hai người nằm, đắp chung chăn. Cô nằm ở mép giường, cố cách xa hết sức nhưng trong chăn tất cả đều tràn ngập hơi thở của anh, thứ mùi vị không thể gọi tên nhưng thật dễ chịu. Mùi vị ngập tràn trong mũi, xâm nhập thần kinh làm cô bỗng có ý nghĩ hoảng hốt muốn đá chăn ra. Quay người lại, nhờ ánh đèn mờ nhạt hắt vào cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt anh, đang định trêu chọc một chút thì bất ngờ anh quay lại. Trong bóng đêm ánh mắt hai người gặp nhau, cô nghe trong không khí như có tia sét xẹt qua.
Chiếc chăn trượt xuống, Mục Lương Hòa nhìn chằm chằm vào khoảng không, tay dài vươn ra đem chăn lại kéo lên, chỉ nghe tiếng kêu khẽ của cô, luống cuống tay chân túm chặt chăn. Tạ Thanh Ninh dùng hết sức cũng chỉ túm được một tay anh, đêm thì lạnh mà lại không thể đắp chăn, dù khó chịu nhưng mùi hương ấm áp đó vẫn không tản đi.
"Ngủ đi, nếu tôi muốn làm gì, liệu em có ngăn được không."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |