← Ch.19 | Ch.21 → |
"Thê Tỷ Tỷ ta muốn nghiêm túc làm tỷ."
Nam nhân nói thẳng ra những lời thô tục này khiến Diệp Thê đ●ộ●п●🌀 𝐭ì𝐧●♓, cánh hoa ẩm ướt tiết ra hoa dịch chảy qua kẽ m*ô𝓃*ⓖ xuống mặt bàn.
"Đang chờ mong? Háo hức đến mức ướt đẫm?" Thẩm Tương Uyên không muốn lãng phí phút giây đẹp đẽ này, nhanh chóng đỡ vật dưới háng, dùng quy đầu cọ cọ vào miệng huyệt động.
"Không phải... !là vừa rồi... !ở trong bồn nước ấm..." quá ngại ngùng Diệp Thê giãy dụa muốn giải thích, khi nữ nhân xấu hổ thi thoảng nơi đó cũng sẽ trào ra hoa dịch.
"Nước ấm có dinh dính nhớp nhớp thế này sao? Chi bằng để ta nếm thử xem?" Thẩm Tương Uyên đổi tư thế chuẩn bị cúi đầu 𝖑ı.ế.〽️ thử bên dưới.
"Nếm cái gì? Chàng mau tiến vào... !a, thật sâu..."
Diệp Thê còn chưa nói hết câu, chưa kịp chuẩn bị đã bị vật thô nóng thần tốc tiến công vào cơ thể, "đại điêu" nóng hổi, dũng mãnh tiến sâu vào, len qua bức vách nhỏ hẹp, chạm tận đến tử cung, bức cho nữ tử bên dưới không ngừng tiết ra hoa dịch.
Tên nhóc này học được thói xấu... !bắt đầu biết dương đông kích tây rồi.
"Ô... !chàng cố tình lừa... !A, bị Uyên Nhi làm...".
truyện tiên hiệp hay
"Thê tỷ tỷ, binh bất yếm trá." Thẩm Tương Uyên v-𝖚ố-t ѵ-ⓔ từ bắp chân nàng lên thẳng chỗ 𝖌ℹ️-🅰️-o ♓-ợ-🅿️ của hai cơ thể, chống đỡ 🌴_hâ_𝐧 𝐭ⓗ_ể mình, hạn chế để "Đại điêu" không kiểm soát mà rong ruổi trên †●hâ●ⓝ ⓣ●♓●ể Diệp Thê.
Vừa rồi chàng làm hơi quá, sợ tỷ tỷ bị thương.
Nữ nhân bên dưới đã độ𝐧·🌀 𝖙·ì·ռ·h, cả người 𝐫𝖚●n ⓡẩ●🍸 mãnh liệt, nụ hoa bên dưới không ngừng tiết dịch.
Thẩm Tương Uyên làm đến sảng khoái, còn chưa bắn ra, đã nghe thấy bên dưới phát ra tiếng òm ọp òm ọp.
"Tỷ Tỷ thật nhiều nước, thích, tê... !A, khen nàng vài câu sẽ làm tiếp, đừng kẹp ta."
Một bên ma sát mãnh liệt nơi riêng tư của nàng, mặt khác lại muốn nhìn bầu ⓝ*ɢ*ự*↪️ trắng sữa chuyển động, Thẩm Tương Uyên làm đến hứng khởi, sau đó trực tiếp lật người Diệp Thê lại, để nàng ghé vào bàn, đẩy 〽️·ô·𝓃·𝐠 lên cao, còn mình đi vào trong cơ thể nàng từ phía sau.
Chàng yêu sâu sắc tư thế này.
Chàng có thể nhìn được tấm lưng mảnh mai, 𝐪υÿế.𝖓 ⓡ.ũ của thê tử, trong đầu như nghĩ đến cái gì đó, ngữ điệu ái muội nói: "Từ ngày theo phụ thân nhập ngũ đến giờ, trong quân đều là ngựa đực."
Cái gì mà ngựa đực... !Diệp Thê đầu óc ⓜ_ô_n_🌀 lung, không hiểu người này đang nói gì.
"Cưỡi ngựa cái vẫn là thích nhất, cảm ơn tỷ tỷ đã thành toàn tâm nguyện của ta."
Diệp Thê không có hơi sức đâu mà đi so đo với chàng phu quân ngốc nhà mình, đem nàng so sánh với ngựa cái, vì tư thế này 𝖓🌀ự●𝒸 nàng bị ép đến trướng đau.
Diệp Thê cố gắng nhón mũi chân, muốn nâng 𝐦●ô𝐧●ⓖ lên né tránh những cuộc tấn công kịch liệt của ai đó, nhưng tất cả đều vô ích, nàng có tránh cỡ nào cũng không thoát được.
Thẩm Tương Uyên quá cao lớn, cái bàn này độ cao lại cực kỳ vừa vặn để chàng thuận đường hành sự.
Động tác nâng 〽️-ôռ-🌀 này trước mặt nam nhân chính là đại ý câu dẫn không hơn không kém.
"Thê tỷ tỷ thật tốt để cưỡi nha."
"Chàng... !tên khốn."
"Thế nào là tên khốn?" Thẩm Tương Uyên cúi thấp người áp lên lưng nàng, há miệng cắn cổ Diệp Thê, hạ thân ♓𝖚-n-𝐠 𝖍ă𝓃-🌀 đâ●〽️ mạnh bạo hơn, "Tỷ Tỷ không muốn làm ngựa cái của Uyên Nhi sao?"
Khi đối phương nói lời này có biết bao ám muội, ⓓ●ụ d●ỗ, lại như thể muốn hòa làm một vào cơ thể nàng, chỗ hai nơi riêng tư ɢ*ï*𝐚*𝖔 𝒽ợ*𝓅 thêm gắt gao, âm thanh phát ra từ chỗ gắn kết đó nhanh mạnh hơn.
Diệp Thê bị đau theo bản năng kẹ_ρ ↪️_ⓗ_ặ_𝖙 𝖒ô_п_ⓖ, trong miệng phát ra tiếng 𝓇ê-𝓃 𝓇-ỉ 𝖉â*m đã*п*ℊ, câu hồn, thậm chí thoáng nức nở.
Vách thịt thít chặt lại, không biết là muốn ngăn trở người kia đi vào hay đang ra sức hút lấy "đại điêu" của chàng, nhưng mà dù là ý nghĩa nào chăng nữa Thẩm Tương Uyên vẫn cảm thấy sung ⓢư_ớ_𝓃_ℊ như trên mây, 𝖙●𝖍â●ⓝ ✞𝐡●ể đổ mồ hôi, hơi thở trầm dốc, mị thịt chặt chẽ cuốn lấy cán "đao" của chàng, thực sự ⓚí𝐜-𝒽 𝖙𝒽-í-ⓒ-♓.
Thẩm Tương Uyên m.ê đắ.ɱ nơi đó của nàng, điên cuồng rong ruổi trong 𝖙𝖍â.𝖓 🌴𝒽.ể nàng, buông thả 𝒹_ụ_ⓒ 𝖛_ọ_𝓃_𝐠, bàn gỗ không chịu được sức lực của chàng bắt đầu lúc lắc p𝒽_á_𝐭 𝐫_a â_𝖒 🌴_𝐡_𝖆n_♓ kẽo kẹt.
"Uyên Nhi... !Đừng như vậy, chậm một chút, chậm một chút... !a... !A... !A chỗ đó bị tướng quân xuyên thủng mất.
Ô ô ô."
Tay chàng đặt trên hông Diệp Thê, không muốn dừng lại, nhưng lại thấy ai thế nhà mình nỗ lực nâng thân mình lên, biết là ⓝ𝖌ự_🌜 sữa bị ma sát với bàn bị đau.
Thẩm Tương Uyên vội vã vòng tay qua, ngăn cơ thể 𝐦_ề_𝖒 𝖒ạ_ⓘ của nàng tiếp xúc với mặt bàn.
Đùa gì vậy, bảo bối của tỷ tỷ hỏng rồi thì chàng lấy gì để ăn.
Diệp Thê than khóc nức nở, bàn tay của tướng quân nhà nàng so với bàn gỗ chỉ có cứng hơn, lạnh hơn chứ không có kém, nhưng mà bàn là vật 𝐜·♓ế·†, ít nhất sẽ không thừa cơ làm chuyện xấu....
"Giúp ngựa cái vắt sữa." Trong lúc ⓛà●〽️ ⓣìп●𝒽, Thẩm Tương Uyên không kìm chế nổi nói mấy lời thô tục, ⓓ-â-𝖒 đ-ã-𝓃-🌀, ngón tay trêu chọc túm lấy núm vú lôi kéo, nghịch ngợm.
Trong giờ phút này chàng cảm thấy dù 𝒹â●𝖒 loạn thế nào cũng không đủ, càng lúc càng muốn nhiều hơn.
"Đừng mà... !Uyên Nhi, đừng, đừng làm thế, cho chàng ăn..."
𝒯.h.â.𝖓 †.h.ể bị lạnh, nhưng sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào bờ п𝖌-ự-🌜 nóng rực của nam nhân đang lúc độ*𝖓*𝖌 tì*𝐧*h, bầu ⓝ*g*ự*ⓒ bị chàng đùa nghịch tràn trề k𝒽𝐨*á*𝒾 𝒸*ả*Ⓜ️ bức cho hoa huy*t bên dưới co rút càng nhanh, hút chặt lấy "đại điêu" của chàng.
Hai cánh môi bên dưới đã sưng tấy vì bị ma sát quá nhiều lần, lúc nào cũng trong trạng thái "mở cửa" chờ chàng tiến vào.
Nữ tử chống tay lên mặt bàn, mu bàn tay trắng trẻo hiện rõ đường gân xanh mỏng manh tinh tế, nàng cảm giác nam nhân phía sau đang muốn xé đôi cơ thể nàng.
Diệp Thê ngất lên ngất xuống mấy lần, mỗi lần đều bị người phía sau làm cho đến tỉnh lại, cả người lại lần nữa chìm nổi trong biển ⓓụ_𝖈 vọ_п_🌀 không lối thoát, 𝖙h●â●ռ †♓●ể nàng như không còn là của chính mình nữa, tựa hồ thực sự biến thành tọa kỵ của chàng mất rồi.
Thẩm Tương Uyên bạo phát ԁụ-𝖈 𝖛-ọ-𝐧-ⓖ nguyên thủy nhất, "đại điêu" mãnh liệt đ·â·m ✔️·à·ο 𝖗ú·т 𝓇·𝐚 không ngừng nghỉ, quy đầu như một chiếc dùi lớn không biết nặng nhẹ đậm thẳng vào tử cung.
Mỗi lần 𝐜·ắ·Ⓜ️ ✔️·à·𝑜 đều ép nữ nhân bên dưới 💲ư-ớ𝓃-ℊ đến 𝓇ê_𝖓 г_ỉ.
Diệp Thê cảm thấy được bụng trướng căng trướng tê dại, k-𝐡-o-á-ⓘ 🌜ả-ⓜ xông lên tận óc, cảm giác 𝐥-ê-ռ đỉ𝓃-h đến sớm hơn dự liệu, nữ tử không kiềm chế được cong minh ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú đầy nước mắt, nhu nhược, mị hoặc động lòng người.
"A..."
Thời điểm †·1·ռ·𝒽 𝐝ị·𝐜·𝐡 mạnh mẽ phun vào vách thịt, hai người cùng thở dài thỏa mãn.
Sau một thời gian thật lâu ✞-❗-𝓃-𝐡 ◗-ịc-𝖍 toàn bộ đi vào cơ thể Diệp Thê, Thẩm Tương Uyên mới tạm thời lưu luyến rời khỏi bầu nⓖự●c đầy đặn, sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của nàng cảm nhận mầm sống chàng vừa reo vào, kỳ thực thứ đó cách một lớp da không thể sờ thấy được, chỉ là cảm giác cực kỳ hưởng thụ.
Một lát sau, phân nửa †-ı-𝐧-♓ 𝒹ị-🌜-♓ bắn vào cơ thể Diệp Thê từ nơi ⓖℹ️𝖆_o ⓗ_ợ_🅿️ của hai cơ thể từ từ chảy xuống bắp đùi nàng.
"Uyên Nhi... !chàng thật lợi hại, "đại điêu" cắm tỷ tỷ đến sung 💰*ướ𝖓*ⓖ..." Diệp Thê sau cơn kích tình si ngốc mỉm cười, xoay đầu, mị nhãn như tơ, khóe mắt chan chứa xuân tình, nhìn chàng.
𝐁i●ể●ц 🌴●ìռ●♓ này của nàng có biết bao câu dẫn, khiến tia lý trí cuối cùng của Thẩm Tương Uyên cũng bị lửa dục đốt cháy thành than, chang bóp 𝐦*ô𝖓*g Diệp Thê bế nàng lên cao, "đại điêu" dưới háng lần nữa ngóc đầu, căng trướng đầy hiếu chiến, lần nữa tiến quân, lần sau càng mãnh liệt, chiếm đoạt hơn lần trước, hận không thể dày vò người con gái này đến khi cạn kiệt sức lực.
Thẩm Tương Uyên mong chờ Diệp Thê mau chóng hoài thai, để nơi đầy đặn trước п·ɢự·🌜 sớm đong đầy bầu sữa ngọt...
- ----------
A Tả dán tai vào cửa phòng nghe ngóng động tĩnh, chỉ chốc lát đã hiểu trong kia chiến trận cam go đến mức nào, ánh mắt hắn ta rong ruổi phía xa, dừng lại tường viện nào đó, cẩn thận chọn một khối điểm tâm ném mạnh qua: tập trung nghe cái gì thế lũ này.
Đám hắc y nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, chạy trốn mất dạng.
Không biết qua bao lâu, âm thanh trong phòng rốt cuộc cũng dừng lại, A Tả ăn xong điểm tâm, thong thả uống một ngụm nước chè.
Cách phủ tướng quân vài con phố, tường đỏ ngói xanh, trong phủ viện bề thế, xa hoa.
Một dáng người զυ𝐲·ế·𝐧 𝖗·ũ, mị hoặc phóng túng cưỡi lên ✞·ⓗ·â·ⓝ 𝐭ⓗ·ể trần trụi của một tên nam kỹ, ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng sơn màu đỏ tươi.
Nàng ta vừa ve vuốt dưới háng nam nhân đang ✝️·𝖍·ở 🅓ố·ⓒ, vừa cười gằn ---
"Tên Thẩm gia không biết tốt xấu, coi thứ ti tiện nghèo hèn như bảo bối.
Bản công chúa cũng nên đến tìm hắn tính sổ một chút...".
*****
"Gia, phu nhân sẽ không đánh người đâu." A Hữu hảo tâm nói: "Không cần sợ."
Thẩm Tương Uyên như thể bị dẫm phải đuôi, dựng lông, ưỡn 𝐧g_ự_𝖈 để tay sau lưng, gương mặt lãnh khốc, nhíu mày đáp: "Nhìn ta giống người sợ vợ sao?"
Giống, A Hữu nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ nói: "Không giống."
Thẩm Tương Uyên và hắn ta hai mắt nhìn nhau, lập tức đoán được tên hộ vệ nhà mình đang suy nghĩ gì, thái dương giật giật, vẫy vẫy tay đuổi hắn ta đi, tiếp tục ngồi nghệt mặt trước cửa phòng.
"Kẽo kẹt" tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Tương Uyên vui mừng quá đỗi, hớn hở ra mặt, nhưng người đi ra lại là nha hoàn Hỉ Mai.
Nụ cười của chàng lập tức sụp xuống.
"Cô gia, phiền ngài nhường đường."
Thẩm Tương Uyên lập tức dịch sang một bước, ánh mắt xuyên qua khe cửa hẹp lén nhìn vào trong, đáy mắt chạm vào hình bóng nữ nhân thướt tha ngồi trước bàn thêu hoa, trái tim đột nhiên như bị ai cào nhẹ, ngứa ngáy khó chịu.
Trong phòng đã đổi một chiếc bàn khác, làm từ gỗ trầm hương thiên mộc hương hảo hạng, trăm năm mới có một cây, phóng mắt khắp kinh đô, thế gia có được thứ nguyên liệu quý hiếm này làm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sao lại đến mức phải thay chiếc bàn kiên cố này, nguyên nhân khụ khụ...
Thẩm Tương Uyên thừa nhận đêm hôm trước chàng có chút càn rỡ, khi dễ người ta quá mức, nhưng mà... !chiếc bàn kia đã bao nhiêu năm tuổi, chỉ vì cũ kỹ không chịu được lực mà gãy hỏng cũng đâu thể hoàn toàn đổ hết lỗi cho chàng được, đến nỗi chỉ vì việc nhỏ bằng con kiến này mà giận dỗi chàng?
Nữ tử trong phòng như thể cảm nhận được ánh mắt пón-𝖌 b-ỏ-п-🌀 đang nhìn thẳng mình, ngẩng đầu thấy chàng lập tức nhíu mày, thậm chí còn xoay người quay lưng về phía chàng.
Chỉ nhìn bóng lưng thì chỉ nhìn bóng lưng, nhưng ai ngờ nha đầu Hỉ Mai kia châm trà xong đã nhanh chóng trở lại, lưu loát bước vào thuận tiện đóng chặt cửa.
Hừ.
Đến bóng lưng cũng không cho nhìn.
Thẩm Tương Uyên đau xót nghĩ địa vị của trong phủ của chàng đã thấp đến thảm hại rồi.
Đúng lúc này Phúc Vinh chạy đến: "Thiếu gia, loại hoa Tây Vực ngài muốn đã đến rồi, giờ reo hạt luôn đúng không?"
"Ta tự mình đi xem." Nghỉ ngơi, tắm gội xong không cần đến doanh trại điểm binh, một thân sức lực tràn trề chẳng biết phát tiết chỗ nào.
Diệp Thê nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, mới dám quay lại nhìn về phía cửa: "Đi rồi à?"
"Dạ vâng, Phúc tổng quản nói cái gì mà loài hoa cô gia đặt đã được đưa đến.
Cô gia nghe xong liền rời đi." Hỉ Mai cung kính đáp.
Hiện tại Thẩm phủ đã khác ngày xưa, ngay hành lang chính giàn tử đằng nở hoa rực rỡ, ɱề-ⓜ 〽️ạ-❗ rủ xuống như một tấm rèm dệt từ mây nơi đường chân trời sớm bình minh.
Đương độ hè về thủ vệ đứng gác bên dưới được hưởng ké bóng ԁ*â*Ⓜ️ mát mẻ không ít.
Bọn họ nhớ ân phu nhân, mỗi lần đến đều hỏi thăm phu nhân nhà tướng quân, nhớ lần đầu nghe thấy việc này, Hỉ Mai còn kinh ngạc đến hoảng hốt.
Không chỉ hàng lang chính, ngay cả kỳ môn độn giáp, toàn núi giả dữ tợn sau hậu hoa viên Thẩm Phủ cũng bị bao phủ bởi ngàn hoa, chẳng còn cảnh tượng âm u, 🍳*𝐮*ỷ dị trước kia.
Lão thái thái ngẫu nhiên đến thăm tôn tử ban đầu cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, còn tưởng cháu trai mình đang say mê nghiên cứu thứ trận pháp kỳ lạ nào đó.
Lại gần xem xét thì thấy có một thân ảnh đang chăm chỉ cuốc đất, kia chẳng phải Thẩm Tương Uyên hay sao, tôn tử để mình trần, ống quần xắn cao đến gối, chân đất, chuyên tâm làm vườn.
Cơ bắp săn chắc theo từng động tác của chàng mà hằn lên, hôm nay trời nắng chói chang, mồ hôi theo 𝓃𝖌ự.𝐜 chàng đầm đìa chảy xuống, thấm xuống đất, mồ hôi chảy xuống cả mí mắt chàng, Thẩm Tương Uyên không nề hà dùng khuỷu tay lau đi, ngồi xổm xuống tay không vốc đất, đem hạt giống mai gieo xuống.
Thẩm Tương Uyên làm việc cực kỳ nghiêm túc, không hề nghỉ ngơi, chuyên chú gieo một lượt thẳng một mạch đến tận khi trước mặt xuất hiện một đôi giày thêu hoa, làn váy mỏng khẽ bay trong gió, có thể nhìn thấy mắt cá chân tinh tế quen thuộc, một chân bị tật cho nên dấu chân in trên đất sâu hơn bình thường.
Nam nhân nhanh trí nghĩ đến nên đưa cái gì làm tín vật cho phu nhân mình.
"Không giận nữa?" Thẩm Tương Uyên ngẩng đầu nhìn thê tử, trên mặt dính bùn đất nhem nhuốc, thoáng nét thiên chân.
Rõ ràng là một đại tướng quân cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, thế nào cứ đứng trước mặt nàng là lại không khác gì một đứa trẻ, chắc chắn là cố ý khiến nàng đau lòng.
"Ừ." Diệp Thê kéo váy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đáy mắt chàng, hàm hồ nói: "Thiếp đâu tức giận, chỉ là sau này chàng đừng thế nữa."
"Như thế là thế nào? Nàng nói nghe thử xem?" Thẩm Tương Uyên nâng tay, che nắng cho Diệp Thê.
Trời nắng gắt, chàng phơi nắng đã quen, nữ nhân của chàng thì không thể được.
Diệp Thê nhìn động tác nhỏ này của chàng, đột nhiên nhớ tới ngày nàng và Hỉ Mai tỷ tỷ bước vào phủ, Hỉ Mai vừa nhìn thấy tướng quân còn cảm thấy kinh sợ, bởi vì chồng trước của nàng ấy là một hán tử cao lớn, thô kệch, cho nên cực kỳ lo lắng cho tiểu thử bé nhỏ nhà mình, sợ cô gia lỗ mãng không thể chăm sóc tốt tiểu thư.
Dù sao Thẩm đại tướng quân cũng là công tử thế gia cao quý, ngạo mạn.
Chỗ nào cao ngạo, rõ ràng là một lão hổ tâm mềm!
Diệp Thê mỉm cười để lộ lúm đồng tiền duyên dáng, móc từ trong 𝐧·ɢ·ự·c chiếc khăn tay thêu của mình, tỉ mỉ lau bùn trên mặt, trên tay cho phu quân.
Loại chuyện này nàng đã làm nhiều lần, móng tay cũng lau cẩn thận sạch sẽ: "Tướng quân còn nói nữa, thiếp sẽ trở lại phòng đấy."
Khi nói lời này, nàng cụp mi, rũ mắt, không hề có chút uy ⓗi_ế_🅿️ nào, nhưng về phương diện tinh thần hoàn hảo đánh đúng tử huyệt của nam nhân trước mặt.
Thẩm Tương Uyên lập tức ngoan ngoãn, không dám khua môi múa mép trêu chọc nương tử nhà mình nữa, để nàng tùy ý lau khô tay cho mình, sau đó âm thầm tựa đầu lại gần đối phương, sợi tóc hai người theo làn gió quấn lấy nhau.
Khoảng cách dần dần được rút ngắn, thời điểm hai phiến môi sắp chạm đến nhau, thì tiếng bước chân vội vã truyền đến: "Thiếu gia! Thiếu gia."
Thẩm Tương Uyên hít sâu một hơi: "Phúc bá, thúc tốt nhất là cho ta một lý do chính đáng."
"Trưởng công chúa tới." Phúc bá nói.
Trưởng công chúa, tỷ tỷ của đương kim bệ hạ, quý nữ cao quý nhất gầm trời này, trong đầu Diệp Thê nhanh chóng xẹt qua những thông tin đứng quãng, giữa Thẩm Tương Uyên và trưởng công chúa tựa hồ chút...
"Ở đâu?" Chuyện tốt bị cắt ngang, Thẩm Tương Uyên hỏa khí bốc lên tận đỉnh đầu.
"Đã ở trước cửa lớn rồi." Phúc bá tỏ vẻ khó xử, trưởng công chúa muốn vào, ông muốn ngăn cũng lực bất tòng tâm..
← Ch. 19 | Ch. 21 → |