Vay nóng Tima

Truyện:Bầy Hạc - Chương 18

Bầy Hạc
Trọn bộ 37 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Nhà phân cho hai người thuộc khu ba, tòa nhà số hai, dãy thứ ba đếm ngược. Hai người đứng ở tầng thứ ba, Từ Nghi lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay tròn, mở cửa nhà ra.

Lần trước, lúc ở nông trường, Từ Nghi đã tiêm dự phòng trước cho cô, nói rằng với cấp bậc của anh không được phân nhà tốt, nên Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy. Tuy nhiên, tình hình này lại tốt hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.

Chử Điềm kinh ngạc "Òa" ra tiếng, kích động mở từng ngóc ngách trong nhà ra xem. Từ Nghi đi theo sau cô, đợi cô xem xong mới nói:

"Có lẽ nhà hơi nhỏ, nhưng mà..."

"Không nhỏ đâu!" – Chử Điềm quay người chỉ chỉ vào lồng ngực anh – "Đồng chí, đừng yêu cầu cao như vậy."

Từ Nghi bị cô chọc cười, biết bây giờ cô đang thật sự rất vui. Nhìn hết cả căn nhà, anh đứng ở phòng khách nói:

"Anh từng nghĩ, căn nhà này thuộc về sản nghiệp của quân đội, nên chúng ta sẽ không tốn công sửa sang, đồ gia dụng cũng không cần quá hoa hòe."

Chử Điềm gật đầu, trải qua một lần sửa sang và dọn nhà, cô thật sự ý thức được hai mục này đều quá ao phí tinh thần và thể lực.

Nếu đại thể đã có, phương án dọn nhà cũng nhanh chóng thành hình trong đầu. Từ Nghi nói tiếp:

"Hiện tại đồ đạc trong nhà kí không cần di dời, giường, bàn, tủ, vân vân...đồ đạc ở đây đều rất đầy đủ. Đồ đạc của anh mang theo người, em chỉ cần dành một ngày dọn dẹp đồ đạc em cần qua là được."

"Căn phòng này hơi lớn, coi như phòng ngủ chính, giường đã có, hơi cứng nhưng ngủ tốt cho thân thể. Có thể đặt vài món linh tinh, nhưng không nên bày nhiều đồ, nếu cần có thể đổi thành thư phòng cho em."

"Phòng vệ sinh không cần tu sửa, trong khu nhất trí cung cấp nước nóng 24 giờ. Điện nước đầy đủ, duy nhất cần mua thêm có lẽ là đồ dùng phòng bếp, cái này để anh làm."

Nói xong, anh quay mắt lại, phát hiện Chử Điềm sững sờ nhìn anh chằm chằm. Từ Nghi xua xua tay trước mặt cô:

"Sao vậy?"

Chử Điềm lấy lại tinh thần, khẽ mím môi, sau đó không nhịn được lại nhoẻn môi cười.

"Em xem như nghe rõ rồi, đối với nhà cửa anh chỉ yêu cầu bốn chữ: Đơn giản, thực dụng."

Từ Nghi khẽ cười:

"Anh đi lính lâu như vậy, đã quen nhấc balo lên là đi, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất đơn giản. Nếu em không hài lòng, vậy chúng ta cứ sửa theo cách em thích."

"Không cần đâu." – Chử Điềm bật dậy bóp cổ anh – "Đây là anh muốn giao lại vấn đề cho em à!"

Quả thật là càng lúc càng thông minh. Từ Nghi để mặc cô càn quấy một hồi, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay cô. Ánh mắt anh bình tĩnh, dịu dnagf nhìn thẳng vào mắt cô.

"Anh đã cho em cơ hội rồi nhé, là tự em không cần đấy." – Anh nói, môi nở một nụ cười tươi – "Cho nên trở về lo liệu tùy quân đi, dọn dẹp nhà cửa rồi dời qua đây."

Giờ Chử Điềm mới hiểu được hóa ra anh mới vừa rồi mượn lời cô để cho cô một chiếc lồng, thật là quá thâm độc. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô không thể nào nói lời cự tuyệt được, huống chi lòng cô thật sự chẳng hề muốn cự tuyệt.

Bởi vì cô nhìn thấy, lúc nãy khi anh mặc sức tưởng tượng và sắp xếp nhà mới của họ, đôi mắt anh sáng ngời biết bao, tia sáng ấy quả thật khiến người khác lóa mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kỳ vọng vào tương lai của họ như thế.

"Được."

Trả lời thẳng tuột như thế khiến hai người đều bật cười. Sau khi quyết định chuyện lớn, hai người lại xem nhà thêm chốc lát. Trước khi đi, Từ Nghi thật sự đưa Chử Điềm đến thăm một vị lãnh đạo ở trong khu nhà này. Là Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng của sư đoàn anh, có thể có được phân căn nhà này, anh ấy đã góp sức không nhỏ.

Lúc đến nhà, tham mưu trưởng đang nấu cơm tối, gia đình tham mưu trưởng Cố giữ họ lại, hai người cũng ở lại ăn cơm. Lúc ăn bữa tối này, Từ Nghi uống khá nhiều rượu, Chử Điềm cũng quen được vài người bạn. Gia đình của tham mưu trưởng có Nghiêm Chân và hai đứa con của chị ấy, Cố Gia Minh và Cố Manh Manh.

Do Từ Nghi uống rượu nên khi trở về Chử Điềm lái xe. Có điều Chính trị viên Từ không hề nhàn rỗi, ngồi trên ghế lái phụ, phụ giúp cô quan sát tình hình giao thông. Vì để Chử Điềm chuyên tâm lái xe, suôt quãng đường Từ Nghi chẳng hề nói chuyện với cô. Nhưng Chử Điềm thỉnh thoảng nhìn sang, phát hiện mắt anh sáng quắc lạ thường.

Lẽ nào do anh uống rượu bị say? Chử Điềm suy đoán. Sau khi kết hôn, cô gần như chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng cô biết, tửu lượng của anh rất tốt. Có thể nói, phàm đã từng đi lính trong quân đội, tửu lượng ai cũng cơ bản đều rất cao.

Cô liên tiếp liếc nhìn Từ Nghi khiến Từ Nghi chú ý, chính trị viên Từ nghiêng đầu nhìn cô, dặn dò:

"Chú tâm lái xe, cứ nhìn anh mãi làm gì?"

"Em lái rất tốt mà." – Chử Điềm bất mãn "Hứ" anh – "Em hỏi anh, hôm nay em nghe tham mưu trưởng Cố nói chúng ta đều là người một nhà, đây là ý gì?"

Từ Nghi ngả người dựa vào ghế, hỏi cô:

"Tham mưu trưởng họ gì?"

Chử Điềm muốn cắn anh, anh cho rằng cô ngốc sao? Là họ Cố mà! Không đúng! Trong đầu cô chợt lóe, cô kinh ngạc hỏi ngược lại.

"Là người nhà của dượng út hả? Hai người họ là anh em sao?"

Từ Nghi không nhìn được ho khan hai tiếng, bật cười nói: "Là chú cháu."

Chử Điềm hơi lung túng, nhưng sau đó cảm thấy rất lý thú.

"Vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra đều là người một nhà."

Từ Nghi cũng cảm thấy thế giới này thật quá đỗi kỳ diệu. Rẽ qua nhiều khúc cua, cuối cùng người con gái này vẫn thuộc về anh. Thật ra Từ Nghi còn có một chuyện không nói cho Chử Điềm biết. Hôm nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói chính xác là đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn được một năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.

Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời không bao lâu đã đãi tiệc cưới cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bay giờ. Lẽ ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin nghỉ phép, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ cưới, việc này anh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng có.

"Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?"

Nhấn thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ an tĩnh mang theo dịu dàng và yêu thương không hề che dấu.

Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:

"Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui."

Chử Điềm không biết vì sao anh đột nhiên lại xúc động như vậy, nhất thời sửng sốt ngay ra, tiếng còi phía sau làm cô bừng tỉnh. Quay đầu lại, đèn xanh đã sáng lên, cô vội vàng rút tay lại rồi khởi động xe. Đến khi lái qua ngã tư, lúc cô định hỏi rõ ràng thì phát hiện Từ Nghi đã ngủ thiếp đi rồi.

Được thôi....

Chử Điềm bất đắc dĩ nghiêng đầu qua tiếp tục lái xe, dường như là... lòng cô cũng cảm nhận được xíu xiu ngọt ngào giống lòng anh vậy.

*****

Sau khi quyết đinh chuyện nhà cửa xong thì Chử Điềm liền vội vàng bổ sung thủ tục và lo chuyện dọn nhà. Phùng Kiêu Kiêu khá oán giận với chuyện này. Bởi vì nếu Chử Điềm dọn đến khu gia thuộc thì cô nàng không thể nào đi chung đường về nhà với cô nữa. Hai người một hướng đông một hướng tây, hoàn toàn bất đồng phương hướng. Với lại cô nàng cũng thật sự không hiểu nổi tại sao Chử Điềm chịu bỏ căn nhà lớn đã sửa sang đâu ra đấy hiện tại để đi ở căn nhà nhỏ trong khu gia thuộc, chẳng phải cảm giác thích thú sẽ giảm mạnh sao?

Trong lòng Chử Điềm tự nhủ, đây không phải là chuyện cô gái độc thân có thể hiểu được. Bởi vì điều quan trọng nhất là, khu gia thuộc sư đoàn có tuyến xe tới lui nơi đóng quân của sư đoàn A, mỗi tối hai chuyến, hiện tại Từ Nghi không phải là lãnh đạo của đại đội cơ sở, không cần ngày ngày phải ngồi trông coi ở đó, buổi tối không có việc gì thì có thể đi xe về nhà mà không cần phải xin phép.

Vả lại cô tin tưởng Từ Nghi sẽ không mãi là anh lính quèn, từ từ sẽ thăng chức, như vậy cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Cô gần như không hoài nghi điều này, nhất là kể từ sau buổi tối gặp bốn thành viên gia đình của Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân. Cô cảm thấy chỉ cần hai người họ cố gắng thì học cũng có thể có được cuộc sống như thế. Giống như trong bộ phim "Matxcơva không tin vào nước mắt." đã nói, muốn làm vợ Tướng quân thì phải gả cho Trung úy trước, cùng anh ta bươn trải hai mươi năm giữa sa mạc, rừng rậm, biên thùy, thậm chí là mưa bom lửa đạn. Tình trạng của họ bây giờ chẳng lẽ không tốt hơn Trung úy nhiều sao?

Có điều trong lòng Chử Điềm đồng thời vân phải thừa nhận một câu nói, lý tưởng là tươi đẹp, thực tế là tàn khốc.

Ví như lúc thật sự dọn nhà, Từ Nghi cố ý xin hai ngày phép mang toàn bộ đồ dùng đến khu gia thuộc giúp Chử Điềm, không cho cô động một đầu ngón tay. Lần này Chử Điềm vui vẻ chỉ tay năm ngón. Tuy nhiên dọn đến khu gia thuộc chưa được bao lâu, một tờ mệnh lệnh ban xuống, đợt huấn luyện dã ngoại của sư đoàn A đã bắt đầu. Đặc biệt, bộ phận chịu trách nhiệm huấn luyện tại nơi tập huấn nhất định phải cử người giám sát. Thân là người mới của bộ phận tổ chức huấn luyện, Từ Nghi phải đến sớm, thế là đã có hai tuần lễ anh không trở về nhà rồi.

Chử Điềm đã tập mãi thành quen, thản nhiên bày tỏ: Haha.

Hai tuần này, Chử Điềm lại không cảm thấy cô đơn, vấn đề sinh hoạt cũng khá thoải mái. Bởi vì cô đã quen với việc thỉnh thoảng không muốn nấu cơm, mỗi lúc lười như vậy, cô đều đến nhà Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng Cố ăn ké.

Tay nghề của Nghiêm Chân – vợ tham mưu trưởng quả thật rất tuyệt, mặc dù đều tham khảo từ sách nhưng hương vị món ăn cô nấu lại chẳng giống hương vị Nghiêm Chân làm chút nào. Điều này không riếng gì cô, ngay cả hai người bạn nhỏ cũng nếm ra được. Vì vậy cậu bạn nhỏ Cố Gia Minh nghiêm túc kháng nghị với cô, sau này ở nhà cậu, cô chịu trách nhiệm ăn cơm là được rồi, không cần phải xuống bếp. Dưới sự khinh bỉ của người bạn nhỏ, Chử Điềm lại nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng có lý.

Tối nay cơm nước xong, Nghiêm Chân đốc thúc Cố Gia Minh đi làm bài, Chử Điềm theo Cố Manh Manh vẽ tranh. Tiểu Manh Manh vừa mới tắm xong, hai đuôi sam được tết ban ngày giờ thả xõa, ngoan ngoãn vén sau tai. Chử Điềm ngối phía sau cô bé, ngưit mùi hương thơm mát của mái tóc được gội sạch, nắm bàn tay nhỏ nhắn min màng của cô bé, tô màu cho bức tranh vừa vẽ xong.

Chử Điềm nhìn đứa bé trong lòng, trái tim hóa mềm nẫu, cô cảm thấy nếu thật sự có con cũng không tệ. Ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm, cô đã bị bản thân mình làm cho giật mình. Cô vừa thật sự suy nghĩ đến chuyện muốn có con sao?

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bạn học Tiểu Manh Manh bật dậy khỏi ngực cô, nhanh nhảu đi mở cửa. Người ngoài cửa khiến cô bé ngạc nhiên hoan hô một tiếng, đưa cánh tay muốn được ôm:

"Ba ơi!"

Cố Hoài Việt- tham mưu trưởng Cố khom lưng bế con gái lên, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của cô bé. Tiểu Manh Manh vui mừng ôm cổ ba. Nghiêm Chân hơi kinh ngạc nhìn chồng mình.

"Không phải nói ngày kia mới về sao? Sao hôm nay anh đã..."

"Kết thúc sớm." – Cố Hoài Việt nói – "Cho nên anh về thẳng nhà luôn, còn chưa về sư đoàn nữa."

Trách sao cả người bụi bặm. Nghiêm Chân bế con gái, thúc giục anh mau đi tắm. Cố Hoài Việt biết mình bị ghét bỏ, cười cười cởi áo khoác rồi đi về phía phòng tắm, cũng không quên lên tiếng chào Chử Điềm và thằng con trai béo nhà mình. Nhớ đến cái gì đó, anh quay đầu nói với Chử Điềm:

"Đúng rồi, Từ Nghi cũng về cùng xe anh, chắc hẳn lúc này đã về đến nhà rồi."

Tay Chử Điềm đang vẽ tranh khựng lại, Từ Nghi cũng về ư?!

Chử Điềm ngồi không yên nữa, cầm lấy chìa khóa, tạm biệt họ trở về nhà trong đôi mắt chăm chú thấp thoáng ý cười của Nghiêm Chân.

Nhìn từ lầu dưới, đèn trong nhà vẫn tối om. Chử Điềm ngừng thở, nhanh chóng lến lầu mở cửa, tạch một tiếng bật đèn lên, lại phát hiện trong phòng khách không có một bòng người. Cô thoáng tỉnh táo lại, đi đến hai căn phòng ngủ xem thử, cũng không có ai. Sau đó đến phòng bếp, phòng vệ sinh, kết quả đều giống nhau.

Chử Điềm chán nản trở về phòng khách, ngồi phịch xuống ghế salon. Nhìn chiếc bàn trà bóng loáng có thể soi người trước mắt, Chử Điềm nghĩ thầm, lẽ nào tham mưu trưởng Cố gạt cô? Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào. Nhưng mà người đâu, trong nhà quả thật không nhìn thấy bóng dáng Từ Nghi đâu cả.

Lúc đang vô cùng rối rắm, ngoài hành lang đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan, truyền qua khe cửa chưa đóng kín. Chử Điềm khẽ giật mình, đứng lên bước nhanh ra cửa nhà. Thoáng do dự, cô bật đèn hành lang lên, sau đó nhìn thấy một người ngồi trên bậc thứ nhất của cầu thang rẽ lên lầu, dựa vào lan can ngủ thiếp đi. Đèn đột ngột sáng lên, anh khẽ nhúc nhích, nhưng chẳng hề tỉnh lại, cảnh trước mặt như một giấc mơ.

Anh đang gục đầu, cổ áo dựng thẳng rất cao, khiến người ta không thấy rõ mặt lắm. Chử Điềm đành phải rón rén đi đến trước mặt anh, khẽ ngồi xuống, lay lay đôi chân đang gập lại của anh:

"Từ Nghi?"

*****

Quả nhiên người này bị đánh thức, anh ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiển hiện ngay trước mắt. Nhưng tức thì, nỗi ấm ức ùa đến, Chử Điềm đưa tay cào anh loạn xạ:

"Sao anh lại ngủ ở đây hả? Sao anh không vào nhà?Làm em sợ tới mức cho rằng tham mưu trưởng gạt em, tưởng anh không có về."

Chính trị viên Từ vừa mới tỉnh ngủ, lúc mơ mơ màng màng không biết trời trăng đã bị cào hai cái. Anh hít vào một hơi, sau khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, anh liền bật cười ôm cô vào lòng.

"Em là mèo à, hai tuần không gặp, vừa trở về đã cào anh?"

Sau khi bất chợt tỉnh ngủ, giọng anh hơi khàn khàn, nghe càng hấp dẫn hơn. Thoáng chốc thân thể Chử Điềm đã mềm nẫu, vùi đầu vào ngực anh:

"Ai bảo anh xuất hiện trễ, để em tìm lâu."

"Anh muốn vào nhà nhưng sờ túi mới phát hiện ra đã để quên chìa khóa ở nhà, muốn gọi điện thoại cho em nhưng điện thoại di động lại hết pin."

"Cái điện thoại cùi gì thế."

Chử Điềm dẩu môi oán trách.

"Không cho phép em tùy tiện chê bai điện thoại di động do đích thân vợ mua cho anh."

Chử Điềm á khẩu không nói được gì, ngẫm nghĩ lại đưa tay cào anh phát nữa, khiến anh khẽ cười, cánh tay ôm cô khẽ siết mạnh, cả người cô được anh bế lên.

Cô hoảng hốt kêu lên nhỏ xúi thì nghe thấy ba chữ khẽ khàng nhưng mạnh mẽ của người đàn ông này.

"Về nhà nào!"

Về đến nhà, Từ Nghi thong thả bắt đầu trả mối thù bị cào, địa điểm là phòng tắm. Quả thật Chử Điềm bị hành hạ điên mất, bởi vì hiệu quả cách âm trên dưới lầu không tốt lắm, nên cô không dám cất tiếng kêu, chịu đủ người ta bắt nạt từ trong ra ngoài. Đến khi trở về giường, cả người cô tựa như đã bị nghiền ép, đau nhức lại cứng đờ.

Chử Điềm muốn khóc cũng không khóc được. Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng lúc tân hôn cô cũng không thê thảm đến nỗi này. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đến lúc có thể cử động được thì hành động đầu tiên chính là véo eo người bên cạnh. Từ Nghi thoáng cử động cánh tay, tiện thể kéo cả người cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Trong lòng Chử Điềm vẫn tức giận:

"Anh...sao có thể như vậy? Ban đêm anh không thể dịu dàng với em chút hay sao?"

Cô cảm thấy vô vàn ấm ức. Trong bóng tôi, cô nghe thấy anh cười khe khẽ, bên tai vang lên giọng nam khàn khàn sau lúc thỏa mãn:

"Có thể anh am hiểu tác chiến ban đếm hơn. Lần sau anh sẽ chú ý."

"Lời này anh đã nói tám tram lần rồi, có quỷ mới tin anh."

Trong lúc tức giận cô đưa chân đá anh một phát, Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt chế ngự.

"Đừng náo loạn, bây giờ anh vẫn còn sức đấy."

Chử Điềm bị lời nói của anh làm cho sợ tới mức ngoan ngoãn, chốc lát sau thấy anh không có hành động bước tiếp theo cô lại không cam lòng đưa tay chọc nhẹ vào cơ bụng anh vài cái. Từ Nghi sừng sững bất động, xem tất cả hành động của cô như gãi ngứa.

Không ai lên tiếng, phòng yên tĩnh trở lại. Chử Điềm tựa vào ngực Từ Nghi, một tay nắm chiếc áo may ô 81 của anh, lúc sắp ngủ trong đầu cô lại hiện lên một ý nghĩ, cô thoáng tỉnh táo lại, đưa tay lay lay Từ Nghi:

"Từ Nghi, có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút."

"Chuyện gì thế?"

"Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có con được không?"

"Đây là việc lớn, ngủ trước đi, ngày mai thức dậy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ."

Phản ứng của anh khiến Chử Điềm hơi thất vọng, lẽ nào anh không kích động ngủ không yên như cô? Cô bất mãn lại chọc anh:

"Tối nay em nghĩ vậy đấy, nhưng ngày mai có thể em đã hối hận, vẫn muốn thế giới hai người chúng ta, anh xem có nên nắm chắc cơ hội này hay không?"

Từ Nghi bị cô làm cho buồn cười, ngay cả cơn buồn ngủ cũng bay biến, anh ôm chặt eo cô, mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Trong đêm tối, ánh trăng chiếu vào qua ô cửa kính, đôi mắt anh trở nên rực sáng. Anh nói:

"Vậy dù tối nay em nhận lời, nhưng ngày mai anh nhắc đến chuyện này em lại có thể nuốt lời, nói em không nhớ rõ thì cũng vậy thôi đúng không?"

Anh vẫn...thật hiểu cô. Chử Điềm hơi ngượng ngùng, vùi đầu vào lồng ngực anh.

"Không đâu, em đã nhận lời chắc chắn sẽ không nuốt lời."

"Thôi!" – Từ Nghi nói – "Anh nghĩ qua rồi, bây giờ sở dĩ chúng ta dao động, suy nghĩ muốn có con hay không, có lẽ bởi vì vẫn còn chưa chuẩn bị tốt. Nếu chưa chuẩn bị tốt vậy thì đừng nên ép buộc bản thân."

Chử Điềm ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù nhìn anh:

"Anh chưa chuẩn bị tốt hả?"

"So với em đương nhiên là tốt hơn một chút rồi." – anh cười – "Nhưng hiện tại anh phát hiện hai người thật ra lại không tệ. Tựa như ...bây giờ vậy. Chuyện con cái, chúng ta cứ thuận theo từ nhiên đi."

Chử Điềm phát hiện bây giờ anh quả thực càng lúc càng biết ăn nói, mà lời anh nói còn đúng chất anh như vậy. Vốn là cô nhìn thấy Tiểu Manh Manh, nghĩ đến Từ Nghi rất thích trẻ con, nếu thực sự muốn thì họ cứ sinh một đứa đi. Bây giờ nghe Từ Nghi nói thế, cô mới biết anh liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, mà còn suy nghĩ nhiều hơn cả cô nữa. Một khi đã như vậy thì cô còn rối rắm làm gì chứ?

Chử Điềm cọ vào ngực anh, ngọt ngào nói được.

Trải qua trận náo loạn tối qua, ngày hôm sau Chử Điềm không dậy nổi. Từ Nghi nấu bữa sáng xong phải đi gọi cô, nhưng mặc cho anh gọi thế nào, cù ở đâu, Chử Điềm cũng không chịu ngồi dậy, rõ ràng tỏ vẻ giận dỗi. Từ Nghi biết tối qua mình hơi quá đáng, anh cúi đầu vẽn mái tóc dài che kín tai cô, kề vào tai cô nói:

"Trong khu chỉ còn sót lại một chuyến xe cuối thôi, anh đi trước đây. Em có thể ngủ thêm chốc nữa, sau khi thức dậy thì hâm nóng thức ăn lại rồi ăn, nghe không?"

Chử Điềm không lên tiếng im lặng trốn tránh anh, Từ Nghi cười khẽ:

"Vậy em ngủ đi, anh canh giờ rồi gọi cho em, đánh thức em dậy."

Chử Điềm bất mãn ừm ừm hai tiếng, cảm thấy người này quả thật bá đọa đến cảnh giới cao lắm rồi. Trong lòng Từ Nghi biết cô đã bị dụ dỗ rồi, anh hôn lên thái dương cô, đội mũ lên rồi khóa cửa rời đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-37)