Vay nóng Tinvay

Truyện:Quân Sư Vương Phi - Chương 47

Quân Sư Vương Phi
Trọn bộ 90 chương
Chương 47
Nghĩ cách cứu viện
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Shopee


Thực thoải mái, thực thoải mái, Cẩn Hiên cảm thấy chính mình như đang nằm ở trên mây, thực thoải mái, thực thư thái, cái gì hắn cũng có thể không cần để ý, tinh thần và thể xác từ rất lâu tới nay bị buộc chặt giờ đây được thả lỏng, hắn vẫn nghe có người nói ở bên tai hắn điều gì đó, lúc nào cũng gọi hắn, nhưng hắn cái gì cũng không muốn để ý, thầm nghĩ luôn luôn ở nơi này, cứ như vậy cả đời, cái gì cũng không thèm quan tâm. Nhưng đột nhiên có một thanh âm thẳng tắp truyền tới, làm chấn động tâm hắn: 'Cẩn Hiên, ngươi nhất định phải nhanh tỉnh dậy, nhanh tỉnh lại a!' là thanh âm của Quân, Quân, y dường như đang bị nhốt, y đang chờ hắn...... (BB: Nàng Nguyệt, nàng xem, Hiên ca tự trong tâm tưởng đã buông xuôi a!) [ Lệ Nguyệt: Nhưng Cẩn ca vẫn nghe thấy tiếng của Quân tỷ mà tỉnh lại a!! Mà nàng đừng kêu Hiên ca vì Âu Dương Chính Hiên cũng là Hiên ca nga~]

Quân, Quân...... Không được, hắn không thể ở đây được, hắn phải ra ngoài, nhưng cả người lại không có một chút khí lực, vô luận hắn giãy dụa thế nào vẫn không động đậy nổi, đây là chuyện gì? Không, không, hắn nhất định phải ra ngoài, hắn còn rất nhiều việc phải làm! Quân còn chờ hắn đi cứu! Quân...... Khi nghĩ đến Quân, hắn như tràn ngập sức lực, giãy mở trói buộc, thân vọt đi hướng tới Quân, trước mắt tựa hồ sáng ngời......

"Quân...... Quân......" Trên giường sắc mặt Cẩn Hiên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, mày nhăn thật sâu, tay hắn loạn trảo trong không trung một trận như trên không trung ấy có Quân ở đó, thanh âm nhẹ giọng vô lực nỉ non trong miệng hắn vội vàng bật ra.

"Vương gia...... Vương gia, người rốt cục tỉnh rồi" Ngụy Tử Tề canh giữ ở một bên nghe được âm thanh nỉ non của Cẩn Hiên, bước nhanh tới trước giường, phát hiện ánh mắt Vương gia giật giật, còn nỉ non cái gì đó, không phải ảo giác, quả thật đã tỉnh, vui vẻ kêu to.

Phía bên kia các tướng quân khác nghe thấy tiếng hắn cũng nhanh chóng đi tới, bảy tám người cùng vui vẻ nói: "Thật tốt quá, Vương gia rốt cục tỉnh lại rồi"

"Tỉnh tỉnh, không có việc gì!" Bạch đại tướng quân tuổi đã cao quả thực kích động đến rơi nước mắt.

"Ta đã nói rồi! Vết thương nhỏ không thể khuất phục được Vương gia đâu! Ha ha......" Triệu Chi Dương ngây ngốc cười nói.

......

"Tốt lắm, tốt lắm, nhanh đi thỉnh Hoàng Anh... Cô nương đến, nói Vương gia đã tỉnh." Ngụy Tử Tề vẻ mặt vui vẻ, ôn hòa cười nói, trong lòng hắn cũng không ức chế được vui sướng, bất quá coi như tương đối còn có lý trí, không giống những người khác, vui vẻ đến cái gì cũng rối loạn.

Vừa nghe như thế, mọi người mới định thần lại, Bạch tướng quân liên tục nói: "Đúng, đúng...... Nhìn xem, chúng ta đều cao hứng nên hồ đồ a, nhanh đi thỉnh Hoàng cô nương đến."

"Không cần thỉnh, bổn cô nương tự mình đến rồi đây" Bạch tướng quân vừa dứt lời, ở cửa trướng liền truyền đến thanh âm của Hoàng Anh.

"Hoàng Anh, Vương gia đã tỉnh, ngươi mau tới đây xem." Ngụy Tử Tề vừa thấy Hoàng Anh đến, vui vẻ thúc giục nói.

"Tỉnh thì tỉnh, lớn xác như vậy còn ầm ĩ cái gì? Ngủ lâu như thế, chẳng lẽ tưởng hắn ngủ mãi không tỉnh a! Thật sự là một đám không có kiến thức" Hoàng Anh vừa chậm rãi hướng đến giường vừa thì thào lẩm bẩm.

Mọi người đương nhiên đều nghe được nàng nói gì! Chính là giận không dám nói mà thôi, mạng Vương gia vẫn là do nàng cứu! Hiện tại Vương gia bị thương nặng như vậy, tuy nói đã tỉnh, nhưng trước mắt vẫn là dựa vào y thuật cao minh của nàng, không thể sinh khí với nàng được. Thần y Hoàng Anh tính cách cổ quái, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu làm cho nàng không vui, việc nàng buông tay không thèm quản là phi thường có khả năng, trước kia Hoàng Thượng vì hoàng hậu mà cầu nàng đã bị hành khó hành dễ ra sao bọn họ đều đã nghe nói. Trong mắt nàng căn bản không có cái gì là Hoàng Thượng, cái gì là Vương gia, tướng quân, cứu chữa hay không toàn dựa vào tâm tình của nàng. Không phải nói lương y như từ mẫu sao? Như thế nào nàng đều là dựa vào tâm tình mà làm việc? Hừ, quả nhiên là người của Thánh Tiên Môn kỳ quái, trải qua chuyện Thánh Xích, Thánh Tiên Môn đều thành tà phái trong lòng bọn họ, bất quá quả thật Thánh Tiên Môn làm việc gì cũng là không thể giải thích theo lẽ thường.

Hoàng Anh không biết ngoại trừ Ngụy Tử Tề, tất cả mọi người đều thầm phỉ báng nàng, cho dù biết nàng cũng không để ý, dù sao tựa như lời hoàng hậu nói, bị nói cũng không thiếu khối thịt nào. Nàng lập tức đi vào, ngồi xuống bên giường, thấy Cẩn Hiên quả nhiên đã tỉnh, chỉ là khí lực còn suy nhược, nên nhất thời chưa mở mắt mà thôi, tay bắt mạch Cẩn Hiên, mạch tượng đã đập vững vàng, xem ra Cẩn Vương gia này quả nhiên không giống thường nhân, bị thương nặng như vậy, nhanh như thế đã tỉnh.

"Hoàng Anh, Vương gia thế nào?" Ngụy Tử Tề vẻ mặt vội vàng hỏi.

"Không chết được." Hoàng Anh không kiên nhẫn trừng mắt, khẩn trương như vậy làm chi, không tin y thuật của nàng sao?

Ở đây mọi người bao gồm Ngụy Tử Tề nghe được Hoàng Anh nói như vậy, miệng đều thở phì phì muốn mở miệng, lại nhìn đến đôi mắt thâm thuý của Vương gia đã hé mở, lập tức liền quên những lời không hay Hoàng Anh vừa mới nói, tất cả đều xông tới, vẫn là Vương gia quan trọng hơn.

"Ngươi......" Cẩn Hiên rốt cục mở mắt, nhưng thần chí vẫn mông lung, trong mơ mơ màng màng chỉ nhìn được nữ tử trước mắt tựa hồ như đã từng quen biết.

"Vương gia." Hoàng Anh lời chưa xuất khẩu, Ngụy Tử Tề liền đối với Cẩn Hiên nhẹ nhàng mà kêu một tiếng. Hoàng Anh vẻ mặt khó chịu quay đi, hừ.

"Tử Tề?" Cẩn Hiên nghi hoặc gọi một tiếng, tiếng kêu của Ngụy Tử Tề làm cho thần chí Cẩn Hiên khôi phục lại, tình cảnh trước mắt chậm rãi rõ ràng, tại sao các tướng quân tất cả đều ở trong này, đã xảy ra chuyện gì? Muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân hư nhuyễn vô lực, hắn đây là như thế nào vậy!

Thấy Vương gia giãy dụa muốn ngồi dậy, Ngụy Tử Tề tiến lên một bước, giúp Cẩn Hiên ngồi dậy nói: "Vương gia bị thương, hôn mê năm ngày năm đêm, ngay cả quân y đều thúc thủ vô sách, mạt tướng chờ đợi lo lắng không thôi, may nhờ có Hoàng cô nương đây". Nói xong, ánh mắt không tự giác liếc về phía Hoàng Anh.

"Thần y Hoàng Anh?" Cẩn Hiên nghi hoặc nhìn về phía cô nương vận y phục hoàng sắc ngồi ở trước giường, thật là Hoàng Anh. Hắn bị thương hôn mê năm ngày năm đêm? Bị thương? Quân? Quân đâu? Cùng lúc đó trận chiến với Thánh Xích ấy dần dần hiện lên trong đầu, trí nhớ chậm rãi quay lại, Quân bị Thánh Xích đâm trúng một kiếm, sau lại bị Gia Luật Ưng bắt đi, không, không được, hắn phải cứu Quân.

"Vương gia còn nhớ rõ tiểu nữ a!......" Hoàng Anh rốt cục quay sang, cả giận nói, tỏ vẻ nàng đang khó chịu, chính là nàng chưa nói xong, chỉ thấy Cẩn Hiên giãy dụa muốn xuống giường, lập tức lại càng không thích: Ta nói chuyện ngươi làm như không nghe còn chưa tính, thân thể hư nhược như vậy còn muốn cậy mạnh. Lập tức không cần để ý, nàng biết bọn Ngụy Tử Tề hội đứng dậy ngăn cản, đem việc này dao tặng cho mấy tên mãng phu kia, kỳ thật nàng cũng thiện lương đấy thôi! Chẳng hiểu tại sao bên ngoài cứ nói nàng cái gì tính cách cổ quái? Nàng không muốn quái cũng không được, muốn trách thì cứ trách đương kim hoàng hậu a!

"Vương gia, ngươi muốn làm gì? Hiện tại thân thể ngài còn thực suy yếu" Ngụy Tử Tề thấy Vương gia giãy dụa muốn ngồi dậy, vội vàng ngăn cản nói.

"Quân, Quân bị Gia Luật Ưng bắt đi, bổn vương...... Bổn vương muốn đi cứu y!" Cẩn Hiên vừa thở hổn hển vừa muốn tránh khỏi sự ngăn cản của Ngụy Tử Tề, trên trán mồ hôi chảy thành dòng, nhưng hắn tuyệt không để ý, hắn thầm nghĩ đi cứu Quân.

"Vương gia, ngài hiện tại vừa mới tỉnh, hay là hảo hảo nghỉ ngơi, hãy để Tử Tề cứu Quân, Tử Tề cho dù liều mạng nhất định đem Quân an toàn trở về." Ngụy Tử Tề một bên ngăn cản Cẩn Hiên, một bên kiên quyết nói với Cẩn Hiên.

Không phải hắn muốn an ủi Cẩn Hiên, hắn thật sự lo lắng cho Quân, rất muốn cứu Quân, nhưng do mấy ngày nay Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Gia Luật Ưng lại thường phái người đánh đột kích, làm hắn vừa lo lắng cho Vương gia, vừa hết sức lo lắng cho Quân, lại phải luôn luôn chuẩn bị ngăn cản sự tấn công của Thương Liêu, nên không dám rời đi, hiện tại cuối cùng Vương gia cũng đã tỉnh, hắn có thể an tâm đi cứu Quân.

"Không được, Tử Tề ngươi tạm để ý quân vụ, bổn vương đi cứu Quân, Quân đang chờ ta cứu!" Cẩn Hiên vẻ mặt kiên quyết nói, hắn phải tự mình đi mới yên tâm, nhất là khi nhớ đến ánh mắt của Gia Luật Ưng nhìn Quân, hắn liền cảm thấy Gia Luật Ưng có ý đồ với Quân, hiện tại Quân lại ở trong tay Gia Luật Ưng, nhất định dữ nhiều lành ít, hơn nữa Quân còn bị trọng thương như vậy, không biết hiện tại ra sao, năm ngày năm đêm này không biết Gia Luật Ưng đối đãi Quân như thế nào.

"Vương gia, ngươi bị thương nặng như vậy, đi thế nào được, vẫn nên để Tử Tề đi!" Ngụy Tử Tề cũng kiên trì nói.

"Võ công ngươi mặc dù cao, nhưng vẫn là kém hơn Gia Luật Ưng, vả lại trong quân doanh Thương Liêu thủ binh rất mạnh, bổn vương đích thân đi mới yên tâm." Cẩn Hiên vẻ mặt trầm trọng nói. Ngụy Tử Tề nhìn hắn lo lắng.

"Vậy ngươi nghĩ rằng với thân thể ngươi hiện tại có thể đánh thắng được Gia Luật Ưng, tránh được bọn thủ vệ trong quân doanh Thương Liêu cứu đi cái gì Quân kia hử?" Lúc này người dám ở đây nói với Cẩn Hiên như vậy trừ bỏ Hoàng Anh ra, còn có thể là ai? Nàng vẫn đang hờn dỗi không muốn nói chuyện, thật sự vì nhìn ngứa mắt mới nhịn không được mở miệng châm chọc nói.

Thật là, không biết chính mình bị trọng thương nặng bao nhiêu sao? Hiện tại ngay cả hành động cũng có điểm khó khăn, còn muốn đi cứu người, người còn chưa đến được quân doanh Thương Liêu liền đã bị giết, nàng đã dùng rất nhiều dược liệu trân quý mới cứu tỉnh hắn, cũng không muốn không công lãng phí dược liệu tốt như vậy, mà nàng lại càng không muốn Ngụy Tử Tề đi, không cần phải nói, nếu như đi, nhất định có đi không có về.

"Cho dù bổn vương bị trọng thương cũng không ngăn cản được lòng bổn vương muốn cứu Quân, Hoàng cô nương, cám ơn quan tâm và đa tạ ân cứu mạng, nhưng chuyện cứu Quân, bổn vương nhất định không thay đổi chủ ý." Cẩn Hiên ngữ khí kiên quyết nói. Hắn biết hiện tại hắn bị thương rất nặng, nhưng trong lòng hắn thật gấp rút a! Một khắc cũng không chờ được, cho dù phải chết, hắn cũng phải đi cứu Quân, chỉ cần có thể nhìn thấy Quân, chết cũng không tiếc.

"Ngươi...... Ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, nhưng ta không muốn lãng phí nhiều dược liệu trân quý như vậy." Hoàng Anh sinh khí chỉ vào Cẩn Hiên mắng, sau đó cười quỷ dị, mọi người không kịp phản ứng thì một cây ngân châm đã châm trúng huyệt đạo Cẩn Hiên, hừ lạnh, cười nói: "Hừ, nhìn ngươi như thế nào đi cứu người, ta đã phong bế huyệt đạo của ngươi, làm toàn thân ngươi vô lực, vẫn nên hảo hảo dưỡng thương đi! Cẩn vương gia của ta, thương thế tuy là của ngươi nhưng ngươi không được quyền tùy tiện lộn xộn nga, chờ vết thương ngươi tốt lên, đến lúc đó ngươi muốn cứu bao nhiêu Quân, ta cũng không hội ngăn cản ngươi. Ha ha......" Nhìn Cẩn Hiên chỉ có thể lấy ánh mắt giết người nhìn nàng, cả người hắn suy yếu vô lực, Hoàng Anh đắc ý nở nụ cười.

"Hoàng Anh, tại sao ngươi có thể đối với Vương gia như vậy?" Ngụy Tử Tề bất mãn giận đến đỏ mặt nhìn Hoàng Anh nói.

"Tại sao ta đối với hắn như vậy? Hảo, Ngụy Tử Tề, ngươi đã nói như vậy, ta đây liền giải khai huyệt đạo để hắn đi chịu chết." Hoàng Anh chống nạnh chỉ vào Ngụy Tử Tề cả giận nói, nói xong làm như muốn giải huyệt Cẩn Hiên.

"Khoan khoan" Ngay khi Hoàng Anh muốn giải huyệt, Ngụy Tử Tề lập tức lên tiếng ngăn trở.

Hoàng Anh hừ một tiếng xoay đầu lại, nàng cũng không thật sự muốn giải huyệt, chỉ là muốn ngoạn Ngụy Tử Tề một chút mà thôi.

"Vương gia, thực xin lỗi, người hiện tại không nên hành động, Tử Tề chỉ có thể để Hoàng cô nương chế trụ huyệt đạo người vậy" Ngụy Tử Tề đối với Cẩn Hiên nói.

"Đúng vậy! Vương gia người hiện tại không nên lộn xộn, mà Tử Tề lại quản lý quân vụ, việc cứu quân sư để mạt tướng đi!" Triệu Chi Dương thấy Vương gia mặt buồn bã, lập tức chờ lệnh nói.

"Vương gia, mạt tướng cũng muốn cứu quân sư, dù là đầm rồng hang hổ, mạt tướng cũng muốn cứu quân sư an toàn thoát ra" Hồng tướng quân cũng vẻ mặt kiên quyết chờ lệnh đi cứu Ngạo Quân.

"Vương gia, mạt tướng cũng đi." Bạch tướng quân cũng chờ lệnh nói.

"Vương gia, mạt tướng cũng đi."

......

Nhất thời trong nội trướng tất cả tướng quân đều hướng Cẩn Hiên chờ lệnh đi cứu Ngạo Quân, kỳ thật năm ngày trước, khi Ngụy Tử Tề cùng Hoàng cô nương mang Vương gia bị trọng thương về mà không có quân sư, hỏi Tử Tề mới biết được, quân sư bị Gia Luật Ưng bắt đi, lập tức mỗi người đều vì quân sư mà lo lắng không thôi, hận không thể lập tức lẻn vào quân doanh Thương Liêu cứu quân sư trở về, lại nghe nói quân sư cũng bị trọng thương, gấp đến độ muốn hoảng loạn, thân thể quân sư vốn yếu nhược như thế [là bọn họ tự cho là thế a!] không biết đã bị Gia Luật Ưng tra tấn như thế nào. Nhưng Vương gia lại bị trọng thương nặng như vậy, mãi vẫn chưa tỉnh, nội tâm cũng thực vì Vương gia lo lắng, không biết nên như thế nào cho phải, sau lại vì quân Thương Liêu quân đánh lén, quân tâm bất ổn, làm bọn họ phải đề phòng, không dám rời bỏ trại. Hiện tại Vương gia rốt cục tỉnh, hơn nữa lại có thần y Hoàng Anh bên cạnh, bọn họ rốt cục có thể không cần lo lắng nữa mà toàn tâm đi cứu quân sư.

Không ai biết Vương gia và quân sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Tử Tề kể lại khi hắn cùng Hoàng Anh đuổi tới vừa vặn thấy Gia Luật Ưng đang muốn đâm trúng Vương gia, tuy rằng chặn được một kiếm của Gia Luật Ưng, nhưng quân sư lại bị Gia Luật Ưng thừa dịp bọn họ không chú ý mà bắt đi, mà Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận tà ác kia nghe Hoàng Anh nói đã bị phá, nhưng cụ thể như thế nào, ngay cả Hoàng Anh cũng nói không rõ, hiện trường nơi đó chỉ còn tường đổ cột xiêu, còn có thi thể một hắc y nhân và thi thể Ngọc nhi.

"Ai cũng không được đi" Cẩn Hiên tái nhợt nghiêm mặt, lời tuy nói hữu khí vô lực, nhưng chúng tướng nghe được cũng biết là không thể kháng lệnh. Hắn biết mọi người muốn tốt cho hắn, cũng vì lo lắng cho Quân, nhưng hắn sẽ không vì biết rõ đó là đường chết mà còn để bọn họ đi.

"Tuân lệnh" Chúng tướng mặc dù không muốn, nhưng không thể không tuân theo lờiVương gia, chỉ là mặt ngoài đáp ứng, trong lòng lại nghĩ cho dù phải trái lệnh, bọn họ cũng muốn liều chết cứu quân sư ra, bọn họ còn chưa hướng quân sư giải thích. Trước đây đối xử với y như vậy!

"Ai dám một mình hành động, về sau không cần xưng là tướng quân dưới trướng Âu Dương Cẩn Hiên ta" Cẩn Hiên lãnh nghiêm mặt trầm giọng nói. Mọi người ở chung lâu như vậy, bọn họ có suy nghĩ gì sao có thể thoát được đôi mắt tinh tường của Cẩn vương gia!

"Vương gia......" Chúng tướng đồng loạt tiến lên một bước, cùng kêu lên, nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của Cẩn Hiên ngăn lại, chỉ phải gục đầu lĩnh mệnh.

Cẩn Hiên yên lòng, nói với Hoàng Anh: "Hoàng cô nương, bổn vương khi nào hồi phục?" Nếu việc đã như thế, hắn biết vô luận thế nào Hoàng Anh cũng không để hắn ra ngoài, mà hiện tại căn bản hắn quả thật không thể đi cứu Quân, chỉ hy vọng nhanh chóng dưỡng thương tốt hơn, có thể sớm ngày cứu y. Quân, ngươi nhất định phải kiên trì.

"Được rồi! Lấy bản lĩnh nội công thâm hậu của ngươi cộng với thần y diệu thủ hồi xuân của ta, đại khái là nửa tháng!" Hoàng Anh ra dáng tự hỏi nói, còn không quên tự kỷ một phen.

"Nửa tháng? Không được, Quân không thể chờ lâu như vậy được, Hoàng cô nương, có biện pháp gì không, có thể làm bổn vương nội trong vài ngày có thể khôi phục?" Cẩn Hiên vừa nghe lập tức vội vã nói, nửa tháng lâu lắm.

"Vài ngày? Ngươi tưởng ta là thần tiên a? Không có biện pháp, hảo hảo dưỡng thương cho ta" Hoàng Anh thốt lên sợ hãi nói, kỳ thật có điểm ra vẻ khoa trương, tay áo vung lên, cũng không để ý người khác đang sinh khí, đi thẳng ra ngoài.

"Nàng......" Triệu Chi Dương thấy Hoàng Anh vô lễ như thế, sinh khí muốn nói gì đó, lại thấy Vương gia vô lực nằm xuống, đối với bọn họ phất phất tay, bèn phải theo mọi người lui ra ngoài.

Năm ngày sau, thần y không hổ là thần y, Cẩn Hiên hiện đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua nội thương còn chưa tốt, huyệt đạo lại bị phong, toàn thân vô lực mà thôi.

Cẩn Hiên ngồi trên giường trong doanh trướng Ngạo Quân, cảnh vật như trước, nhưng người đã mất, Quân, ngươi hiện tại ra sao? Mấy ngày nay, hắn phái Y Thiên, Y Hàn đi thăm dò tình thế của Quân, nhưng bất luận bọn họ dò thám như thế nào, một chút tin tức cũng không có, giống như Quân căn bản không có trong doanh trại của Gia Luật Ưng.

Chẳng lẽ Quân đã xảy ra chuyện? Khi ý nghĩ này bất chợt xuất hiện, Cẩn Hiên đang ngồi lập tức đứng lên, không được, hắn không thể đợi nữa, hắn nhất định phải đi cứu Quân.

Lập tức ngồi xếp bằng trên giường, mạnh mẽ dùng nội lực đem huyệt đạo bị Hoàng Anh phong bế giải khai, giải khai huyệt đạo như vậy là chuyện thập phần nguy hiểm, dễ làm thân thể tổn thương, hơn nữa nếu có gì không ổn, khả năng tẩu hỏa nhập ma rất cao, ngoài ra hiện tại nội thương của hắn chưa lành, tùy thời đều có khả năng mất mạng, nhưng hắn bất chấp tất cả, hắn chỉ cần nhất nhắm mắt lại là thấy Quân cả người toàn máu nằm trong lòng hắn, hắn rốt cuộc chịu không nổi loại tra tấn này.

Nửa ngày sau, Cẩn Hiên toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt hư thoát ở trên giường, thở phì phò, bất quá cuối cùng cũng đã đem huyệt đạo giải hết, Quân, ngươi chờ ta, ta tới cứu ngươi.

Trong doanh trướng của Thương Liêu, Ngạo Quân một thân bạch y tay cầm một quyển sách, thần thái nhàn nhã ngồi ở đầu giường xem, xem cả buổi vẫn chỉ là nhìn một tờ, suy nghĩ vẫn quanh quẩn ở lời nói lúc nãy của Gia Luật Ưng: 'Quân, không cần rời khỏi ta, không cần buông tha cho ta, ta hiện tại chỉ có ngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gì cũng không muốn có'.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ năm ngày trước, sau khi nàng tỉnh lại liền phát sinh sự việc đó, liên tục năm ngày Gia Luật Ưng đều không xuất hiện nữa, chỉ phái tỳ nữ tới chăm sóc nàng, hơn nữa dùng loại dược tốt nhất, làm thương thế của nàng hồi phục hơn phân nửa chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, chỉ là nội lực vẫn bị phong bế, đào thoát không được.

Hôm nay, nàng nghĩ Gia Luật Ưng sẽ không đến như mọi khi nhưng lúc nàng đang hảo hảo đọc sách, Gia Luật Ưng đột nhiên tiến vào, nàng chưa kịp phản ứng đã bị hắn gắt gao ôm lấy, vốn định đẩy hắn ra nhưng phát giác hắn hôm nay thật là lạ, không nói lời nào, chỉ là chôn đầu vào cổ nàng, thần sắc buồn bã, thân thể nàng cứng đờ, nàng cũng chỉ có thể để yên cho hắn ôm.

Một lát sau, Gia Luật Ưng rốt cục mới chậm rãi buông nàng ra, trên mặt đã không còn nét cười tà mị ngày xưa, mà là vẻ mặt suy sút, vô thần, trong lòng nàng tê rần, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, Gia Luật Ưng lại đột nhiên hôn nàng, nhưng chỉ là nhẹ nhàng, cực kỳ ôn nhu quý trọng, sau đó đôi hồng mâu nhìn thật sâu vào đôi mắt của nàng, khẩn cầu nói: "Quân, không cần rời khỏi ta, không cần buông tha cho ta, ta hiện tại chỉ có ngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gì cũng không muốn có."

Aiz, Ngạo Quân thở dài thật sâu, câu nói này của Gia Luật Ưng thật sự là khuấy đảo lòng nàng, làm nàng một chút cũng không thể an tĩnh, hơn nữa nàng phát hiện, cảm xúc nàng càng ngày càng bị Gia Luật Ưng nắm đi, trong lòng nàng có hắn sao?

Đang lúc nàng cầm sách nhưng lòng đầy buồn khổ, đột nhiên một thân ảnh màu xanh xuất hiện ở nội trướng, Ngạo Quân mặc dù nội lực bị phong tỏa, nhưng vẫn cảm giác sâu sắc được một hơi thở khác tồn tại ở đây, không phải Gia Luật Ưng, cũng không phải tỳ nữ kia.

"Quân" Đang lúc nàng muốn ngẩng đầu lên để xem hơi thở đột nhiên xuất hiện kia là ai, thân ảnh màu xanh đó đã ôm mạnh lấy nàng, kêu to một tiếng.

Ngạo Quân thân thể cứng đờ, trong mắt đã có vệt nước khả nghi xuất hiện, động một chút cũng không dám động, nàng sợ vừa động, lại phát hiện này chính là giấc mộng, là nàng rất nhớ Cẩn Hiên mà hiện ra ảo giác.

"Quân" Thấy Ngạo Quân không phản ứng, Cẩn Hiên ôm nàng càng mạnh, hận không thể đem nàng tiến vào trong cơ thể chính mình, lại thâm tình gọi một tiếng, nhiều ngày lo lắng, tưởng niệm đều hóa thành một tiếng gọi đầy thâm tình, nội tâm kích động, cảm xúc vui vẻ tất cả đều dồn vào tiếng gọi này. Nhắn gửi trong tiếng gọi này.

"Cẩn Hiên, là ngươi sao? Ngươi thật sự đến đây sao?" Ngạo Quân run run nắm lấy thắt lưng của Cẩn Hiên, nơm nớp lo sợ khẽ hỏi. Vui sướng quá độ làm nàng đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, Cẩn Hiên thật sự tới cứu nàng.

"Đúng, là ta, ta tới cứu ngươi, Quân, thực xin lỗi, tha thứ cho ta đến bây giờ mới đến cứu ngươi, để ngươi chịu khổ nhiều như vậy" Cẩn Hiên vùi đầu vào cổ Ngạo Quân, tham lam hấp thụ mùi hương thoang thoảng, động tình nói.

"Không, không, ta không sao, Gia Luật Ưng đối đãi ta tốt lắm." Ngạo Quân khẽ ngẩng đầu lên, đem nước mắt bức trở về, vội vàng nói.

Cẩn Hiên thật sự đến đây, nàng không phải đang nằm mơ, nàng thật sự gặp lại hắn, trái tim nàng thật vui vẻ tựa hồ sắp nhảy ra, chưa bao giờ cảm giác xa lạ này chiếm đầy toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng như thế, lúc này, nàng mới bất tri bất giác hiểu được, vị trí Cẩn Hiên trong lòng nàng không đơn giản như nàng tưởng, nàng đối với hắn sớm đã có cảm tình vượt hơn cả tình bạn, nhưng chính nàng phải đem loại cảm tình này bóp chết khi nó còn chưa sâu sắc, nàng không thể biểu hiện ra ngoài, trong lòng Cẩn Hiên chỉ có Tuyết thôi, nếu nói ra, ngay cả khả năng làm bằng hữu của bọn họ cũng không được. Mặc kệ nàng đối Cẩn Hiên có cảm tình như thế nào, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn làm bằng hữu, bởi vì giữa bọn họ còn có Tuyết, có lẽ còn có Gia Luật Ưng, nàng rốt cuộc nên đối với cảm tình của Gia Luật Ưng như thế nào!

Ngạo Quân nói là sự thật, cũng muốn an ủi Cẩn Hiên, để hắn không cần tự trách bản thân như vậy, nhưng Cẩn Hiên hình như không để vào tai.

Cẩn Hiên chậm rãi buông Ngạo Quân ra, vẻ mặt kích động nháy mắt trở nên âm trầm, hàn thanh nói: "Gia Luật Ưng đối đãi ngươi tốt lắm? Xem ra cảm tình giữa ngươi và Gia Luật Ưng thật tốt! Ngay cả quân sư quân địch đều lấy lễ khách quý mà đãi, quân sư ở đây tựa hồ rất khá, bổn vương thật là kẻ nhiễu sự."

Sự vội vàng trong lời nói Ngạo Quân làm hắn cảm thấy y đang biện giải cho Gia Luật Ưng, hơn nữa hắn yên lặng một cách lạnh lùng khi chợt nhớ đến hắn vừa mới lần tìm các doanh trại Thương Liêu nhưng không thể tìm thấy Quân, đang lúc hắn hết sức thất vọng đột nhiên nghĩ tới có thể y ở trong doanh trướng của Gia Luật Ưng hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cảm thấy không có khả năng đó xảy ra, Gia Luật Ưng hội như thế nào đem quân sư phe địch nhốt ở doanh trướng chính mình! Nhưng lại nơi nơi tìm không thấy người, cũng chỉ đánh cuộc một phen, không thể ngờ được Quân thật sự trong này. Nhất thời quá mức kích động, hiện tại mới chú ý Quân không chỉ ở tại doanh trướng Gia Luật Ưng, hơn nữa thần thái tự nhiên, tuyệt không như tù nhân, tựa hồ còn được đãi ngộ tốt nhất, lại nghĩ tới ngày phá Huyết Hồn thiên can bát quái trận khi hai người này trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau, Gia Luật Ưng còn đối với Quân khẩn trương không thua hắn, xem ra y cùng Gia Luật Ưng quan hệ thật sự không đơn giản, còn cùng ở trong một trướng, nhất thời nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy ngực thực buồn, buồn đến muốn giết người.

"Ta không phải ý tứ này, chỉ là......" Ngạo Quân giải thích, nhưng lại không biết nên nói thế nào, bởi vì nàng căn bản không biết nàng rốt cuộc nói sai cái gì, vì cái gì mặt Cẩn Hiên vô duyên vô cớ thay đổi, sinh khí lớn như vậy, nói những lời lạnh lùng như vậy.

"Tốt lắm, Quân, chúng ta đi thôi!" Cẩn Hiên lạnh lùng ngắt lời, nắm tay Ngạo Quân tính rời khỏi. Hắn không muốn nghe y nói những gì liên quan đến Gia Luật Ưng, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc, nếu bị phát hiện, lấy tình trạng hắn hiện tại, căn bản là trốn không thoát.

"Khoan đã" Ngạo Quân kéo tay Cẩn Hiên lại nói. Nàng không thể cứ như vậy mà đi, hôm nay vẻ mặt Gia Luật Ưng và lời nói của hắn vẫn bồi hồi trong lòng nàng, trực giác nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu nàng cứ như vậy mà đi, Gia Luật Ưng sẽ như thế nào? Nhưng Cẩn Hiên mạo hiểm như vậy tới cứu nàng, hơn nữa hiện tại không đi, nàng thấy cũng không được. Rốt cuộc có muốn cùng Cẩn Hiên rời đi hay không?

"Ngươi không muốn đi" Thanh âm Cẩn Hiên lãnh tới cực điểm âm u vang lên, khuôn mặt thoáng chốc giống như một khối băng tỏa ra từng trận hàn khí, đôi mắt thâm thúy bắn ra những ánh mắt giết người, tựa hồ muốn nói: Ngươi dám không đi theo ta thử xem xem.

"Không phải, ta......" Nhìn vẻ mặt Cẩn Hiên như vậy, Ngạo Quân bất giác rét run lên, do dự không biết nên nói như thế nào.

Tay đang lôi kéo tay nàng đột nhiên run lên, Ngạo Quân nghi hoặc nhìn về phía Cẩn Hiên, ngoài ý muốn thấy được trong mắt hắn toát ra tia khẩn trương, sợ hãi, hắn đang sợ cái gì? Sợ nàng không chịu đi cùng hắn sao? Không, nàng nguyện ý đi cùng hắn.

Sau khi hạ quyết tâm, Ngạo Quân thẳng tắp nhìn về phía Cẩn Hiên, kiên định nói: "Ta đi theo ngươi."

"Ân." Cẩn Hiên trong nháy mắt cười đến như xuân về hoa nở rộ, vui vẻ kéo tay Ngạo Quân muốn rời đi.

"Khoan khoan" Ngạo Quân đột nhiên lại nói, nhận được ánh mắt nghi hoặc mang theo phẫn nộ của Cẩn Hiên, chính là thản nhiên nở nụ cười, sau đó buông tay Cẩn Hiên, trong cái nhìn chăm chú của Cẩn Hiên nàng tiến đến bàn, cầm lấy bút "Xoát xoát......" viết một chút, suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trong lòng lấy ra một khối lang hình ngọc bội, nhìn ngọc bội một chút rồi đặt trên giấy, xong xuôi nàng lững thững đến bên người Cẩn Hiên, chủ động nắm tay Cẩn Hiên nói: "Chúng ta đi thôi!"

Cẩn Hiên tuy nghi nghi hoặc hoặc Ngạo Quân rốt cuộc đã viết cái gì? Hơn nữa vì sao nàng lại có ngọc bội hình lang của Thương Liêu? Nhưng lúc này hắn lựa chọn trầm mặc, không nói đến hiện tại không phải lúc để hỏi, hơn nữa cho dù hắn hỏi, Quân nếu không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp.

Hai người vừa ra khỏi doanh trướng, trước mắt rõ ràng binh Thương Liêu đông nghìn nghịt, Gia Luật Ưng đứng trước nhất, đôi hồng mâu bốc lên hoả diễm nhìn chằm chằm hai người đang tay trong tay.

Ánh mắt hắn rất nóng cháy chiếu vào Ngạo Quân, nàng không thể không tự giác rút tay ra khỏi tay Cẩn Hiên, giống như tiểu hài tử làm sai sự, chột dạ quay hướng khác, không hề nhìn Gia Luật Ưng.

"Cẩn Vương gia đại giá quang lâm quân doanh Thương Liêu ta, như thế nào không lưu lại làm khách vài ngày đã vội đi?" Gia Luật Ưng thấy Ngạo Quân không nhìn hắn, cũng chuyển sang hướng, thẳng tắp nhìn Cẩn Hiên, nụ cười lộ vẻ thập phần tà khí, âm trầm nói.

"Quân sư đã quấy rầy nhiều ngày, nhận được 'Nhiệt tình khoản đãi' của thái tử, thật không tốt nếu lại tiếp tục quấy rầy, bổn vương hiện thầm nghĩ nên đón quân sư về, nhiệt tình của Gia Luật thái tử bổn vương tâm lĩnh." Cẩn Hiên tiếng nói mang theo từ tính trầm ổn vang lên. Biểu tình và động tác của Ngạo Quân không lọt khỏi mắt Cẩn Hiên, trong lòng mặc dù tức giận nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bộ dáng trầm ổn, làm người ta nhìn không thấu hắn là hỉ giận.

"Như thế nào hội quấy rầy đâu! Mạc quân sư tri thức uyên bác, cùng quân sư 'Sớm chiều ở chung' mấy ngày, bản thái tử được lợi rất nhiều, hiện tại buổi tối nếu không nghe được Mạc quân sư 'Giải thích sâu sắc', bản thái tử sẽ ngủ không được, cho nên vẫn là thỉnh Vương gia và quân sư ở lại vài mấy ngày, đừng nóng vội trở về. Ngươi nói đi! Quân." Gia Luật Ưng giơ lên một nụ cười tà khí, ái muội đối với Ngạo Quân phao mị nhãn nói. Đôi hồng mâu cũng nhìn thật sâu vào mắt Ngạo Quân, giống như cuồng hô: Quân, không cần đi.

Mặt Cẩn Hiên vẫn như cũ không đổi sắc, tựa hồ lời nói của Gia Luật Ưng đối với hắn không hề ảnh hưởng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay hắn gân xanh đã nổi lên, đầu quyền nắm chặt đang rung động "Khanh khách", đồng thời đôi hắc mâu của hắn miệt mài nhìn thẳng tắp về phía Ngạo Quân, không nói được lời nào.

Ngạo Quân hiện tại là bị kẹt vào thế gọng kiềm, ánh mắt mơ hồ không chừng, chính là không dám nhìn về phía hai người, trong lòng không cam tâm mà kêu: Làm ơn đi, hai người các ngươi cũng không cần dùng ánh mắt nóng cháy như vậy nhìn ta chằm chằm có được hay không, làm da đầu ta đều run lên. Âu Dương Cẩn Hiên, ngươi cũng dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm chi, ta hảo tưởng không làm gì sai? Còn có Gia Luật Ưng, đừng nhìn ta như vậy, ta nhất định phải đi.

"Gia Luật thái tử, đa tạ đã chiếu cố trong những ngày gần đây, Mạc Quân rất cảm kích" Ngạo Quân khởi tâm cứng rắn, thẳng tắp nhìn lại Gia Luật Ưng, khách khí lạnh nhạt nói, cảm giác xa cách là rõ ràng như vậy.

Thông minh như Gia Luật Ưng như thế nào không biết ý tứ những lời này! Tà tà tươi cười nháy mắt biến mất, biến sắc, cắn răng, khẽ cười nói: "Ngươi vẫn là quyết định rời khỏi ta, ngay cả ngươi cũng muốn rời đi......" Gia Luật Ưng như có điểm thất thường, vẫn là cười khẽ, nhìn chằm chằm Ngạo Quân nói: "Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta, ngay cả ngươi cũng muốn buông tha ta......"

Nhìn Gia Luật Ưng đang thất thần, Ngạo Quân bên tai lại vang lên lời nói Gia Luật Ưng lúc trước: "Quân, không cần rời khỏi ta, không cần buông tha cho ta, ta hiện tại chỉ có ngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gì cũng không muốn có."

Trong lòng đau xót, vừa muốn nói gì, đã thấy Gia Luật Ưng khôi phục lại bộ dáng tà ác, trong mắt tựa như có hỏa diễm, cười đến như yêu dã, nói với nàng: "Quân, ngươi đã muốn rời khỏi ta, vậy để ta tự mình tiễn ngươi một đoạn đường." Nói xong rút ra Hỏa Vân kiếm đâm tới Ngạo Quân. (BB: Ưng ca yêu quá hóa rồ rồi... Ta hận tác giả không thành toàn cho Ưng ca mà cũng không đem mỹ nữ tỉ tỉ nào xoa dịu ca nga >"

Động tác vừa nhanh lại mạnh, mà Ngạo Quân lúc này tay trói gà không chặt, xem ra chỉ có thể đợi bị làm thịt, nhưng kiếm Gia Luật Ưng còn chưa đụng tới Ngạo Quân thì đã bị Cẩn Hiên lấy Long Ngâm kiếm cấp đẩy ra.

Hai người lại ở giữa không trung bay lên đánh, rất nhanh, Ngạo Quân liền phát giác điều không ổn, trán Cẩn Hiên lúc nào cũng đổ mồ hôi, đánh không đến một hồi liền bị rơi vào thế hạ phong, chẳng lẽ...... thương thế Cẩn Hiên vẫn chưa lành? Đúng rồi, ngày đó Gia Luật Ưng đã nói, Cẩn Hiên hôn mê bất tỉnh, có thể thấy hắn bị thương rất nặng, như thế nào nhanh như vậy đã hồi phục? Hắn...... Hắn bị thương nhưng vẫn đến cứu nàng, hơn nữa xem ra hiện tại hắn chưa khôi phục đến năm phần công lực, Cẩn Hiên ngươi...... Rất choáng váng, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?

Ngạo Quân đang cảm động và hết sức lo lắng, Cẩn Hiên 'a' một tiếng, trúng một chưởng, bị ném bay đi, đồng thời trên người một vật gì đó tinh xảo rớt xuống, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóe ngân quang. [Lệ Nguyệt: Ta đố các nàng đó là vật gì đó!! Hi hi! Cấm nàng Bảo nói nha~! Ai đoán được ta sẽ cấp cho 1 chương tiếp theo của nàng Bảo. Hắc hắc!!]

Gia Luật Ưng hoàn toàn mặc kệ Cẩn Hiên trúng một chưởng của hắn, kiếm phong vừa chuyển, lại thẳng tắp đâm tới Ngạo Quân, xem ra, không giết Ngạo Quân hắn quyết không bỏ qua.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-90)