Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 167

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 167
Nam nhân lượm ve chai
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

*Chương này 𝟏⑧_+, bà con cân nhắc trước khi vào xem*

"Bảo bối, anh muốn đi vào, " Đường Mặc Vũ lại một lần nữa 𝖍ô-𝓃 đôi môi đỏ mọng của cô, rồi lại dùng sức ⓣ·𝖍·â·ɱ 𝖓·♓ậ·🅿️ vào u cốc. Anh cảm giác được một tầng lá mỏng rách ra rồi tiếp theo đó là 𝖐●𝖍ⓞ●á●ı 𝖈●ả●𝖒 🎋í.𝖈.h †.ⓗí𝖈.ⓗ vô cùng. Cô vừa chặt lại vừa mê hoặc đến khiến người ta không lý trí nổi.

𝒯_𝖍â_𝓃 ✝️_𝒽_ể anh có chút cứng lại. Trong lòng có một loại thỏa mãn nói không nên lời, đây là lần đầu tiên của Lạc Tuyết, đây mới là lần đầu tiên chân chính của cô.

Lần đầu tiên đều sẽ như vậy, về sau liền sẽ không đau nữa. Anh đau lòng ôm chặt ✝️.ⓗ.â.𝓃 𝖙.ⓗ.ể cô bởi vì đau đớn mà không ngừng run run, mà lúc này, bọn họ hoàn toàn kết hợp cùng nhau, cứng rắn của anh và mề.ɱ 𝖒.ạ.ℹ️ của cô. Anh lấp đầy cô, mọi thứ đều tuyệt vời như vậy.

Lúc này, bọn họ hoàn toàn có được lẫn nhau.

"Đã đỡ hơn chút nào chưa?" Đường Mặc Vũ cẩn thận cảm nhận th·â·ռ 𝖙·ⓗ·ể của Lạc Tuyết đã không còn cứng ngắc, nơi tư mật của cô đang vây lấy anh cũng 〽️.ề.Ⓜ️ 〽️.ạ.𝖎 hơn, chứng tỏ cô không còn quá đau đớn.

"Đỡ hơn rồi, " Lạc Tuyết đem mặt mình chôn ở trong 𝖓ⓖ·ự·𝐜 anh, ⓣ𝖍·â·ⓝ ✞𝐡·ể không xương dính sát vào cơ thể cứng rắn như thép của anh.

Đường Mặc Vũ cười, trong mắt lướt qua chút tà khí của nam nhân, anh muốn cô vì sự yêu thương của anh mà điên cuồng giống anh.

Anh đột nhiên dùng sức đ●â●ɱ ✌️●à●🔴, chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Lạc Tuyết không khỏi kinh hô một tiếng, khuôn mặt trắng sữa đã đỏ lại càng thêm đỏ, mà da thịt trên người cô cũng nhiễm một tầng phấn hồng, non mềm vô cùng.

Mà đôi bàn tay ở trên người cô тⓗâ*𝓃 ɱậ*🌴 phủ lên hai khối ɱề_〽️ 〽️_ạ_ⓘ trước п*🌀ự*ⓒ cô, dùng sức v-ц-ố-† ν-𝖊, cô cảm giác bản thân mình thật nóng thật nóng, thanh âm cũng càng ngày càng mề-ⓜ 〽️ạ-i, thậm chí dần dần biến thành гê●п r●ỉ nức nở.

Bọn họ ⓣ.𝖍â.𝓃 ⓣ𝖍.ể gắt gao kết hợp ở một chỗ, nơi đó truyền đến 𝖐𝒽*𝑜á*❗ 𝐜ả*ⓜ mà cô chưa từng trải qua cho đến bây giờ.

Thật thoải mái khiến cô như muốn tan ra, thẳng cho đến khi cơ thể cô xẹt qua một trận гυ_𝖓 𝐫_ẩ_🍸 thì cô không tự giác nâng người để anh có thể đi vào càng sâu hơn, càng mạnh hơn. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bọn họ 𝐭𝖍-ở 𝐝-ố-𝖈, còn có tiếng г_ê_𝓃 г_ỉ, mặt chăn phập phồng theo động tác của hai người, họ đang thực hiện nghi thức tiếp xúc †♓â·𝐧 т·♓·ể т·ⓗ·â·п 〽️ậ·t mà cổ xưa nhất.

Đường Mặc Vũ không ngừng đem bản thân đư.@ ✔️à.𝖔 trong 𝖙_𝒽â_𝐧 т_ⓗ_ể cô, dùng phương thức của mình yêu thương cô, rốt cuộc ở khoảnh khắc cô không thừa nhận nổi liền đem mầm móng 𝓃ó𝓃*🌀 ⓑ*ỏ𝓃*𝖌 của mình phun ra tại nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Trước đây anh cùng phụ nữ 𝐥ê-ⓝ 🌀-1-ư-ờ-n-g đều vô cùng cẩn thận, cho tới bây giờ đều dùng biện pháp an toàn không lưu lại cái gì. Nhưng Lạc Tuyết không giống họ, anh muốn cho cô toàn bộ mọi thứ anh có, muốn cô hoài đứa nhỏ của anh.

Dưới ánh đèn màu vàng nhu hòa ấm áp, Đường Mặc Vũ cẩn thận vỗ về cô gái trong lòng, giúp cô vén sợi tóc dính mồ hôi, lại không ngừng 𝒽ô.n lên trán cô, bên môi tràn ra một chút ý cười nhàn nhạt ấm áp.

"Vũ, " lông mi thật dài của Lạc Tuyết run lên một chút, nàng mở to mắt, nhìn đến thấy п·g·ự·𝒸 hắn. Bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng vỗ về, ấm áp, nóng nóng...

Cô đột nhiên mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang làm chuyện gì, bên tai lại nghe được tiếng cười sang sảng của nam nhân.

"Thế nào, 𝖓𝖌-ự-c anh sờ rất tốt sao?" Đường Mặc Vũ giễu cợt xem ánh mắt có chút mơ hồ của cô, chỉ vài động tác nho nhỏ đó của cô lại khiến †♓â-ⓝ 𝐭ⓗ-ể anh có phản ứng. Lạc Tuyết cảm giác được trên đùi mình có một thứ cứng rắn không ngừng chọc chỗ này chỗ kia, cô cũng không dám động nữa, chỉ yên tĩnh ghé vào trong 𝐧🌀·ự·𝐜 anh, cô cũng biết đó phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân.

Đường Mặc Vũ đem đầu cô áp vào п·🌀·ự·↪️ mình nói, : Ngủ đi, em mệt rồi". Anh nghĩ cho cô, biết rằng cô không thể tiếp nhận lần thứ hai, vì phúc lợi về sau anh phải nhẫn nại mới được.

Lạc Tuyết nghe tiếng tim anh đập, đột nhiên trong lòng hiểu ra, anh hóa ra lại là người tỉ mỉ như vậy, rõ ràng anh đang phải cố chịu đựng đến mức cơ bắp toàn thân cứng rắn, trên người cũng đổ mồ hôi nhưng anh vẫn nghĩ cho cô.

"Vũ... Nếu anh muốn thì em có thể..., " giọng cô nhỏ như muỗi kêu, cũng không dám nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, chỉ có lông mi thật dài quét qua 𝓃-𝖌-ự-𝐜 anh.

"Em xác định?" Đường Mặc Vũ cất giọng khàn khàn, cô gái nhỏ này có biết mình đang nói gì không? Tự chủ của anh ở trước mặt cô là vô cùng có hạn, nếu cô khiêu chiến với anh thì liệu cô có chắc mình có thể thừa nhận thêm một lần nữa không?

"Vâng, " Lạc Tuyết gật đầu, "Em không muốn anh khó chịu... Em..." Cô còn muốn nói gì nữa nhưng anh đã nhiệt tình 𝖍-ô-ռ xuống, т●𝖍●â●𝖓 t●♓●ể cô rất nhanh lại một lần nữa bị áp chế bởi một thân hình cường tráng nam tính.

Bởi vì là anh nên cô không sợ hãi, tuyệt không sợ hãi.

Đường Mặc Vũ vươn tay vuốt cái trán có chút mồ hôi của cô, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, "Nói với anh, cùng anh làm việc này, em có thích không?" Đường Mặc Vũ buộc chặt 🌴-𝒽â-𝐧 ⓣ𝐡-ể của chính mình, dù hiện tại rất muốn cô, lại khó chịu, cũng vẫn muốn biết cảm giác thực của cô.

Chỉ thấy lông mi dài của Lạc Tuyết không ngừng chớp động, ở khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, giọng nói của cô khe khẽ, nếu không nghe cẩn thận thì căn bản là nghe không rõ, "Tuy có chút đau, nhưng em .... thích."

"Bảo bối tin tưởng anh, sẽ chỉ đau một lần thôi, lần này sẽ không..." Đường Mặc Vũ dùng chăn chặt chẽ che kín cơ thể hai người, tách chân cô ra rồi vô cùng cẩn thận đ·â·ɱ 𝐯·à·ⓞ. Anh cam đoan anh sẽ làm cho cô yêu thích chuyện này, đây là chuyện vợ chồng 𝖙𝖍.â.𝖓 〽️ậ.t nhất, cũng sẽ là chuyện bọn họ thích làm nhất.

Rất nhanh, toàn bộ trong phòng là tiếng hít thở dồn dập, cùng với tiếng rê●n 𝐫●ỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập, mà bên ngoài trời cũng sáng dần.

Sáng sớm, từ ngoài cửa truyền vào vài tiếng chim hót mà từ lâu anh không nghe thấy. Đường Mặc Vũ cẩn thận ngồi dậy, sau đó lại không khỏi cúi người ⓗô_𝓃 cô gái đang vùi trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Anh mặc quần áo, cố gắng lặng lẽ để không quấy rầy cô.

"Vũ, anh muốn đi đâu vậy?" Lạc Tuyết dùng sức nâng mí mắt nặng trịch lên. Cả đêm hôm qua cô hầu như không ngủ, hôm nay rất mệt rất mệt, hóa ra làm loại chuyện này sẽ mệt như vậy.

"Anh phải đi làm a, " Đường Mặc Vũ đem chăn kéo lên, rồi lại ♓·ô·п mô·ı cô, "Em ngủ đi, rất nhanh anh sẽ trở lại..."

"Vâng, " Lạc Tuyết nhẹ dụi mắt, lại đem bản thân lui ở trong chăn ngủ tiếp.

Đường Mặc Vũ đứng lên, lại nhìn thoáng qua cô vợ bé nhỏ mà anh yêu nhất rồi mới đi ra ngoài.

Mà khi cửa nhẹ đóng lại thì Lạc Tuyết vô lực mở hai mắt, Vũ nói là phải đi làm đúng không, nhưng không phải anh nói giờ mình chỉ có hai bàn tay trắng hay sao? Cô rất tò mò nhưng thực sự quá mệt mỏi...

Trên đường cái, Đường Mặc Vũ giống Lạc Tuyết trước đây, trên tay anh cầm một cái túi rất to, cúi lưng nhặt những chai lọ người ta ném trên mặt đất ẩm ướt, sau đó tiếp tục đi về phía trước, anh đứng ở trước thùng rác, thò tay vào bên trong, một mùi khó chịu bay ra khiến anh không khỏi nhướng mày. Nhưng anh nhớ tới Lạc Tuyết trước kia đều sống như thế này thì lại nở nụ cười. Anh lấy từ trong thùng rác ra một ít giấy vụn, mà cái túi phía sau càng lúc càng nặng.

Cho dù là đi lượm ve chai thì anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Lạc Tuyết.

Đứng ở một bên có mấy vị phu nhân không ngừng chỉ trỏ Đường Mặc Vũ.

"Bà xem, người đàn ông kia thật đẹp trai a."

Chương (1-200)