Lựa chọn
← Ch.061 | Ch.063 → |
Lạc Tuyết, chạy đi, chạy nhanh chút...
"Trả con lại cho tôi..." Ánh mắt Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm Đường Mặc Vũ, cơ thể anh 𝓇·ⓤ·ռ ⓡẩ·y không ngừng, trong mắt, trong lòng cũng chỉ có Đường Mặc Vũ, cô không biết sợ hãi, chỉ một lòng bảo vệ con của cô thôi.
" Đã lâu rồi chúng tao chưa ↪️𝖍-ơ-ℹ️ 🌀á-i, cô em cũng chấp nhận đi, dù sao vẫn không thể nói không."Gã gầy bỏ cằm Lạc Tuyết xuống, cúi đầu nhìn mặt cô.... Vẻ mặt cười tà ma, dưới ngọn đèn mờ ám, giống như ma զц-ỷ đáng sợ.
Bàn tay Lạc Tuyết nắm chặt quần áo mình, ánh mặt cô đột nhiên trợn to: " Các anh... muốn gì?" Cô cảm giác được sự nguy hiểm đến gần, một loại nguy hiểm đáng sợ, mắt Đường Mặc Vũ trừng đỏ, nhưng anh vô dụng, không thể cứu được cô, không giúp được cô. Thậm chí còn luôn miệng nói, cũng chỉ phát tiếng huhu.
" Làm gì ư, tẹo nữa cô em sẽ biết." Gã gầy cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua cơ thể người phụ nữ gầy trẻ tuổi trước mặt này: "Cô em, lựa chọn bọn anh đi." Gã gầy ngồi xổm trên mặt đấy, khóe môi giương lên: " Về thằng nhóc này ..." Gã chỉ vào Đường Mặc Vũ, rồi lại chỉ cô, trái tim Lạc Tuyết đột nhiên co rút, một loại gió lạnh thổi từ lòng bàn chân, lạnh đến toàn thân cô.
" Bọn anh chỉ chơi cô em cho đến ⓒ.♓ế.𝖙 đi sống lại thôi, con của cô em cũng do sự lựa chọn của côem đó." Gã gầy tiếp tục 〽️á*⛎ lạnh nói, ánh mắt ra hiệu cho gã thấp bé, dù sao hôm nay thu nhập không tồi, có gái để chơi, nếu là tự nguyện thì chơi càng ş.ư.ớ.𝖓.𝐠.
Gã thấp bé giơ Đường Mặc Vũ lên, chỉ cần gã nhẹ nhàng buông tay, chỉ cần Đường Mặc Vũ ngã xuống, không biết cũng biến thành tàn phế.
Ánh mắt Lạc Tuyết 𝖒-ô-𝐧-g lung, ngón tay cô càng nắm chặt quần áo, nước mắt rơi xuống.
Cô kia, chạy đi...Đường Mặc Vũ đột nhiên khóc rống lên, giống như chuyện nhặt được ví tiền lần trước, hi vọng có người tới cứu bọn họ... Nhưng gã thấp bé động tác nhanh hơn, gã bịp chặt miệng anh, thậm chí còn dùng lực đánh mặt anh một cái: "𝒞♓ế.† tiệt, vào lúc này còn khóc, mày khóc nữa thì tao 🌀𝖎ế●t mày."
Lạc Tuyết nhìn hai mắt Đường Mặc Vũ hồng hồng, trước mặt hai gã đàn ông không có ý tốt này, ngón tay cô giật giật, sau đó buông lỏng quần áo ra...
" Các anh cam đoan không làm đau con tôi chứ? Các anh, cam đoan không...." Giọng 𝓇_u_𝓃 rẩ_ⓨ hỏi, đôi mắt kia cũng mất đi sắc thái, chỉ cần cô không phản kháng, chỉ cần cô ngoan, bọn người đó sẽ không làm hại Tiểu Vũ của cô chứ?
" Đương nhiên..." Gã gầy ác ý nở nụ cười: "Cô em yên tâm, loại tạp chủng này, bọn anh muốn làm gì chứ? Bọn anh chỉ cần tiền bạc, nhưng cô em thì không có, mà thằng oắt này xấu quá, bán không được nhiêu tiền, bọn anh thì không muốn trở về tay không. Cho nên ...." Tay anh đặt trên quần áo Lạc Tuyết, sau đó dùng lực xé, quần áo cũ kĩ muốn rách kia, đã bị cô vá đi vá lại, bây giờ thật không thể mặc được nữa.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |