Vay nóng Tima

Truyện:Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 17

Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi
Trọn bộ 66 chương
Chương 17
Em sẽ không bao giờ biết có 1 người luôn mãi dõi theo em
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Siêu sale Shopee


• Em buông tay...

• Chỉ là một lời nói của lý trí...

....

• Chứ chưa bao giờ...

• Em nhận được sự đồng ý của con tim... !!!

................ . ***................ .

- Vào đi.

- Chào anh! Em mới đến. - Bảo Hà nhìn Hàn Phong mỉm cười vui vẻ

Đáp lại cô chỉ là 1 tiếng "" ùm "" gỏn lọn của Hàn Phong. Hắn không nhìn cô, chuyên tâm vào tập tài liệu trên bàn. Cô khẽ chau mày nhưng vẩn vui vẻ hỏi:

- Em pha cho anh tách cà phê nhé.

- Được

Hàn Phong vẫn chú tâm vào công việc và điều đó làm Bảo Hà không được vui, cô vùng vằn bõ ra ngoài. Một lát sau, cô đặt tách cà phê lên bàn tươi cười hỏi:

- Anh Phong cà phê của anh đây

Đến lúc này Hàn Phong mới từ từ ngẩng đầu lên, Bảo Hà mới mỉm cười sung sướng:

- Anh Phong chịu nói chuyện với em rồi hã?

Hắn ta nhăn mày, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng kinh sợ:

- Gọi tôi là Hàn Phong hoặc Tổng Giám Đốc, tôi không thích cách gọi của cô, mau ra ngoài làm việc đi. Bảo Hà giật mình lắp bắp nói:

- Thôi... em... em... em ra ngoài đây, có gì thì anh cứ gọi.

Hắn lại típ tục vùi đầu vào đóng văn thư trên bàn.

- Chào mọi người tôi là Bảo Hà trưởng phòng mới nhậm chức, xin mọi người giúp đỡ nhiều ạ!

Bảo Hà cười vui vẻ lễ phép cúi đầu.

- Trưởng phòng khách sáo quá! - Mọi người cười tươi xua tay nói

- Mọi người có thể cho tôi xem tài liệu của những năm gần đây không?

- Được chứ - một người trong số họ nói

Cô ấy tên là Fany, cô ta đi tới bàn làm việc của mình lấy 1 xấp văn kiện đưa cho Bảo Hà. Bảo Hà cười tươi, ôm lấy tập văn kiện đi về chỗ ngồi, nụ cười trên môi lập tức biến mất thay vào đó là bộ mặt gian xảo. Bảo Hà lật từng trang cho đến khi xem hết sấp văn kiện. Cô cau mày khuôn mặt trở nên sắc lạnh.

- Tại sao lại không có?

- Cô tìm gì thế? - Fany thấy Bảo Hà đang tức tối lục tung đóng văn kiện lên thì tiến đến hỏi.

Bảo Hà nhìn Fany đôi mắt vô hồn sắc lại làm cô sợ đến xanh cả mặt. Thấy Fany, Bảo Hà lấy lại khuôn mặt vui vẻ tươi cười như thường lệ.

- Không có gì, tôi đang tìm 1 tập văn kiện đó mà

Fany vần còn run run về bộ dạng lúc nãy của cô, lắp bắp nói:

- Cô... cô... cô thử... lên... hỏi Tổng Giám đốc đi.

Bảo Hà nắm lấy tay Fany cười tươi vui vẻ:

- Cô đừng sợ tôi, tại tôi không tìm được tập tài liệu tôi cần thôi.

Fany vẫn run run, 2 hàm răng va lập cập vào nhau, gạt tay Bảo Hà ra. Cô ta đi về bàn làm việc của mình nói vọng lại:

- Tôi đâu có sợ đâu

Tuy nói thế nhưng trong lòng Fany đã sợ đến xoăn tít lại, miệng cô không ngừng lẩm bẩm:

- Cô... cô ta thật đáng sợ.

Fany xoay lại đôi mắt Bảo Hà trong suốt như pha lê, đôi môi mỉm cười ấm áp. Điều đó càng làm Fany rợn người: Cô ấy đúng là kẻ hai mặt.

Giờ ra về

- Rang... rang... rang

- Alô

- Bảo Hà cô đem tập tài liệu của những người gần đây về lô đất khu A cho tôi. Tôi cần gấp.

Lô đất khu A sao? Đó chính là khu đất mà người đó đã nói.

- A! Được rồi Tổng Giám Đốc, em đem lên ngay đây. - Bảo Hà cúp máy. Cô đi đến bàn Fany nhỏ giọng

- Cô cho tôi biết tập tài liệu lô đất khu A nằm ở đâu?

- Tôi để trong đấy văn kiện mà lúc nãy tôi đưa cô đó.

- Có sao? Sao tôi không tìm thấy?

- Cô thử về tìm lại xem

- Thôi được rồi

Bảo Hà nói rồi quay trở về chỗ của cô, cô lục tung đóng văn kiện lên, mặt mày vô cảm. Cô nhìn 1 lượt đóng giấy tờ rồi lấy lên 1 tập hồ sơ màu xanh biển. Cô đi đến chỗ của Fany, gương mặt tươi cười:

- Cô giúp tôi thu dọn đi nhé!

Fany ừm: với khuôn mặt bực tức nhyung7 cô ta lại run lên cầm cập khi nhìn thấy đôi mắt của Bảo Hà

Bảo Hà đi đến thang máy. Cô bấm nút lên tầng 70, nơi cao nhất rồi mỉm cười. Bảo Hà cầm tập hồ sơ đến trước phòng Tổng Giám Đốc, cô ta gõ cửa:

- Vào đi

Tiếng nói lạnh lùng phát ra sau cánh cửa bằng gỗ sang trọng

Bảo Hà xoay cửa bước vào, trước mặt cô Hàn Phong đang chăm chú làm việc, tay vẫn không ngừng lật từng trang tì liệu tỉ mỉ xem xét. Hai hàng mày kiếm khẽ bay nhăn lại, chứng tỏ hắn đang chán ghét hay có lẽ là mệt mỏi. Bảo Hà đi đến, đặt tập hồ sơ lên bàn, cô vô tình đi thêm bước nữa rồi giả vờ ngã vào người hắn. Hàn Phong ôm lấy cô, Bảo Hà ngã trên người Hàn Phong, cô nhìn xuống bàn tài liệu về lô đất khu A đã đập vào mắt cô. Cô cố tình ôm sát cổ Hàn Phong hơn để dễ dàng nhìn xuống. Tình cảnh lúc này thật ám muội. Một tay Bảo Hà ôm cổ Hàn Phong, 1 tay buông thỏng, còn Hàn Phong thì ôm chặt lấy eo cô, nhìn cô say đắm và cái cảnh tượng đó đả đập vào mắt của tôi khiến tôi chết lặng...

15 phút trước.... .

- Alô, hừ gì thế, Phong chết bầm - Tôi đang gào thét tên xấu xa đó thì điện thoại hiện lên chữ Hàn Phong làm tôi đang bực tức mà nói lui vào điện thoại

- Em mang cho tôi tập tài liệu màu vàng tôi để trên bàn ấy, em mang đến công ty giúp tôi

Hừ lại nhờ vả mà chả giúp gì được cho tôi cả, hừ hừ

- Không - tôi lè lưỡi, nhìn cái điện thoại mà bực tức

- Ngoan đi, chiều về tôi sẽ dẫn em đi ăn kem nhé!

- Oa, kem hạnh nhân nha - Tôi cười sung sướng, đôi mắt mở tròn xoe

- Được, em muốn ăn gì tôi sẽ mua hết - Hàn Phong nói, giọng nói ẩn hiện ý cười

- Okay, tập màu vàng chứ gì. Có ngay thôi, mà hứa rồi đó nhé

- Được rồi

Cúp máy. Tôi cười sung sướng, cầm tập tài liệu màu vàng mà nhãy chân sáo đến công ty.

Tôi vui vẻ như thế khi nghĩ đến cái viễn cảnh cùng nhau đi ăn kem nhưng bây giờ trước mắt tôi là hình ảnh Hàn Phong đang ôm Bảo Hà rất thân mật. Tôi như chết lặng, tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Mặt tôi sượt lại nụ cười trên môi đã trở nên gượng gạo, đôi mắt vô hồn đang như muốn vỡ òa trong xúc cảm. Tôi nhếch môi, nắm chặt tập tài liệu trên tay như thể muốn bóp nát chúng. Tôi tiến lại gần họ Bảo Hà vội vàng đẩy hắn ra còn Hàn Phong thì nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có tí cảm xúc

Trong lúc này tôi lại tưởng hắn sẽ giải thích với tôi nhưng tôi đã quên mất rằng chúng tôi không là gì của nhau cả, tôi đặt tập tài liệu đã bị nhàu nát đi 1 phần. Tôi nhếch môi, khẽ nói:

- Đây là tập tài liệu mà anh cần, xin lỗi vì đã làm phiền

Tôi xoay người lại định rời đi thì bỗng dưng cảm nhận được 1 lực kéo lại từ phía sau. Tôi im lặng, trên mặt tôi tự dưng chảy ra 1 dòng nước lạnh ngắt, đăng đắng rơi vào môi tôi. Tôi dùng tay gạt chúng sang 1 bên, lấy lại vẻ mặt tươi cười, tôi qyat về phía hắn:

- Bỏ tôi ra, anh làm cái gì vậy?

Hàn Phong vẫn để tay ở đó, khẽ nói:

- Không có gì cả, em tin hay không thì tùy

Đó gọi là giải thích hay sao? Haha bây giờ tôi mới biết đấy. Tôi không biết nên khóc hay nên cười đây.

- Hàn Phong, không cần giải thích với tôi đâu

- Uyển Nhi, đừng giận chỉ là tôi vô tình vấp ngã nên Tổng Giám Đốc mới đỡ tôi thôi

Bảo Hà nắm lấy tay tôi, gương mặt ra vô cùng biểu cảm

Tôi gạt tay cô ấy ra, mỉm cười nói

- Không cần giải thích, tôi và anh ta không là gì của nhau cả

- Sao??? - Hàn Phong nhướn mày, ánh mắt vô hồn nhìn tôi. Hắn nhếch môi mỉm cười khinh bỉ:

- Phải! không cần giải thích với cô ta

Còn về bữa kem đó thì tôi sẽ bảo Vu đem đến cho cô, cô về đi

Tôi quay mặt đi thật nhanh để che giấu đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên má. Tôi mỉm cười tay nắm lại, tôi mệt mỏi bước từng bước trên vỉa hè

- Uyển Nhi, cô lên đây tôi đưa cô về

Vũ chặn ngang trước mặt tôi. Ánh nắng xuyên qua từng tán lá xanh bóng rọi xuống khuôn mặt của Vũ. Đôi mắt thăng trầm đang nhìn chằm chằm vào tôi, có chút lo lắng lại có chút buồn rười rượi. Vũ nắm tay tôi, kéo tôi đi đến Hoàng Nhật nhưng tôi đứng lại, Vũ cũng khựng lại theo tôi, anh hỏi:

- Sao thế?

- Tôi muốn đi bar.

Vũ hơi ngạc nhiên rồi lắc đầu nói:

- Không được

Tôi nhíu mày, đôi mắt mở to long lanh ánh nước. Tôi buồn rầu nhìn Vũ:

- Xin anh, tôi buồn lắm tôi muốn say để quên đi nỗi buồn này

Vũ lắc đầu thở dài ngao ngán

Anh ta gượng cười, nhìn tôi đầy lo lắng:

- Thôi được rồi

Tại Bar Black & White...

- Cho tôi 1 ly sắc hồng

Vũ gọi Bartender, người pha chế nhìn vũ rồi nói:

- Chào anh Vũ. Em sẽ pha ngay

- Khoan đã, tôi muốn uống lửa tình

- Uyển Nhi, rượu đó rất mạnh. Anh cứ pha cho tôi ly sắc hồng

Tôi nhìn Vũ, bực tức nói..

- Hajzzzz. Chỉ 1 ly thôi đấy

Vũ bất lực lắc đầu nói

15 phút sau

- Ối! cái đầu tôi - Tôi vổ cái đầu đâu nhức không thôi

- Uyển Nhi, không sao chứ - Vũ lo lắng, laylay tôi trong lúc này tôi không ngừng cười sặc sụa

- Hàn Phong chết bầm, tên khùng điên, Hàn Phong là kẻ xấu há há há. Vũ, ra đây nhãy với tôi nào. nhanh lên. háháhá

Vũ xoa thái dương, cô gái này làm anh muốn điên đầu nhưng sao anh lại vui vì điều đó. Anh mỉm cười nhìn cô gái đang không ngừng cười sặc sụa. Anh đi đến cạnh cô, đặt cô lên lưng mình, gương mặt không kiềm được mà hiện lên ý cười đậm

- Hàn Phong chết bầm Hàn Phong xấu xa

Uyển Nhi nói giọng với giọng lè nhè, cánh tay quờ quạng đánh vào người anh

- Cái cô ngốc này! Tại sao lại để tôi quan tâm em nhiều như thế. Vũ cười, anh nói thì thầm chỉ đủ mình nghe thấy

- Hàn Phong, tôi muốn uống rượu, Phong à Phong - Cô lại típ tục nói

Một lát sau, Vũ nghe có tiếng nức nở của Uyển Nhi mà lòng anh quặn đau. Anh xoay đầu, cô vẫn đang ngủ ngon lành trên lưng anh nhừng người mà cô gọi là Hàn Phong. Mắt cô vẫn nhắm nhưng nước mắt cứ không ngưng chảy làm ướt cả lưng áo anh. Đột nhiên cô khóc lên, từng tiếng như hàng ngàn mũi tên mà gim mạnh vào tim anh khiến chúng đang từ từ rỉ máu

- Hàn Phong, huhu sao anh lại ôm cô cô ấy, huhu tôi hận anh, hận cái đồ chết bầm nhà anh, huhuhu.

Cô nói trong nước mắt, Vũ nghe rất rõ, nghe rõ từng tiếng thở hỗn loạn của cô. Anh im lặng, anh không nói một lời nào lẳng lặng cõng cô trên lưng

Ánh trăng sáng vằng vặc, soi rọi cả nhân gian bỏ lại bầu trời tối đen ngay cả 1 ngôi sao cũng không hề có, bỏ lại mặt trăng lẻ loi đứng 1 mình trên bầu trời rộng lớn. Nó cũng giống như anh bây giờ rất cô đơn, rất lẻ loi trong hàng ngàn người. Vù... ù... ù, gió lạnh thổi ngang qua, cái lạnh buốt giá như làm anh tỉnh táo hơn. Cô gái này anh mãi mãi không thể nào với tới. Cô như 1 loài hoa đẹp tuyệt vời nhưng chỉ có thể ngắm từ xa. Xoay lại nhìn cô thêm lần nữa, gương mặt bầu bĩnh đỏ hồng đang yên giấc trên lưng anh, Vũ nhũ thầm:

- Em sẽ không bao giờ biết có 1 người luôn mãi dõi theo em.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-66)