Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngự Phồn Hoa - Chương 18

Ngự Phồn Hoa
Trọn bộ 24 chương
Chương 18
Lời hứa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Lazada


Sau tháng chín, mưa thu một trận rét run.

Trong tứ hợp viện, một cậu bé tám tuổi đang luyện kiếm gỗ, tuy rằng từng chiêu thức còn non nớt nhưng cũng đã ra dáng. Luyện xong một bộ kiếm pháp, cô gái trẻ ngồi chờ bên cạnh cầm trong tay một chiếc áo khoác, vội vàng phủ lên người nó, cậu bé lại lau mặt: "Ta luyện thêm lần nữa."

Cô gái vốn định khuyên can, phía sau có người đi tới, vỗ nhẹ chụp vai nó: "Để cho nó luyện đi."

Cậu bé vừa thấy nàng, cái mặt nhỏ giương lên: "Cô cô, con luyện cho cô cô xem."

"Cô cô xem đây." Hàn Duy Tang cười nói, "Luyện xong chúng ta cùng đi ăn cơm."

Một tháng trước nàng được gặp A Trang, xa cách hơn ba năm, tiểu tử kia trưởng thành không ít, vóc dáng cũng đã đến hông mình, không còn bộ dạng cục thịt như hồi còn nhỏ, trong ánh mắt đã lộ vẻ tuấn lãng thanh tú, tựa như... phụ thân nó. Tiểu tử kia lúc vừa mới nhìn thấy mình thì ngẩn người, cũng không quá gần gũi với nàng. Nàng đứng tại chỗ, cũng chỉ mỉm cười nhìn nó, hốc mắt ươn ướt.

"Là... cô cô sao?" Cậu bé chần chừ bước từng bước.

Nàng vươn tay với nó.

Cậu bé ngửa đầu nhìn nàng, rốt cuộc cũng nhào vào trong lòng nàng, thì thào nói: "Cô cô, cô cô gạt con... Cô cô nói ba tháng sẽ trở về..."

Nay nhìn cái thân ảnh nho nhỏ kia, Hàn Duy Tang cảm thấy thật may mắn và thoả mãn, nàng lưu lạc bên ngoài hơn ba năm, để lại một đứa cháu trai. Nàng cũng từng sợ nó một mình ở lại Cẩm Châu, bởi vì làm con rối hơn ba năm mà trở nên nhát gan yếu đuối. Nhưng hôm nay gặp lại, mặc dù nó vẫn hơi sợ người lạ, nhưng hành vi cử chỉ lại nho nhã lễ độ, không mất đi tôn nghiêm của một vị quân Hầu nho nhỏ.

A Trang luyện kiếm xong, Vị Hi liền dẫn nó đi lau mặt thay y phục. Lệ tiên sinh đẩy cửa tiến vào, than thở nói: "Đói bụng rồi, khi nào thì dùng cơm trưa?"

Hàn Duy Tang nâng mày, cười nói: "Tiên sinh tới rồi, hôm nay có rượu mơ, có lẽ tiên sinh sẽ thích."

Lệ tiên sinh chậm rãi đi tới, dường như ngay cả lời cũng lười nói, bắt ngay cổ tay của nàng.

"Tốt hơn so với hôm qua một chút, buổi chiều phải nhớ ngâm nước thuốc." Lão nhân thản nhiên đi vào trong, nói thẳng, "Mỗi ngày làm như vậy, mặc dù không thể loại bỏ hết cổ độc trên người ngươi, nhưng có thể đảm bảo ngươi sẽ không có việc gì."

Lệ tiên sinh dốc hết tâm huyết, rốt cuộc cũng tìm ra một phương thuốc, trước phải dùng một loại dược liệu có tiếng ở đất Thục, gọi là xích tiễn. Bởi vì là xích tiễn vừa hái xuống có công hiệu đả thông khí huyết cực mạnh, Giang Tái Sơ liền đưa nàng đến một sơn cốc gần Xuyên Tây có xích tiễn sinh trưởng, nay cũng đã gần hai tháng.

Bữa trưa vô cùng đơn giản, là măng tươi xào thịt và cải thìa xào, ba người ăn rất ngon miệng.

"Cô cô chiều nay vẫn phải ngâm nước thuốc hay sao?" Hàn Đông Lan bỏ chén đũa xuống, vô cùng lễ phép, "Vậy con đi luyện chữ."

Sau buổi trưa, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, đó là thời gian ngâm nước thuốc.

Hàn Duy Tang thật sự không muốn, nhưng Lệ tiên sinh và Vị Hi cứ nhìn chòng chọc, nàng chỉ có thể trở lại trong phòng.

Trong phòng nhàn nhạt mùi thuốc, Hàn Duy Tang theo lời dặn của Lệ tiên sinh, trưa mỗi ngày phải ngâm suốt một canh giờ. Thân thể nàng hiện giờ vô cùng sợ lạnh, mỗi lần ngâm mình trong nước thuốc này thì toàn thân vô hình như có vô số cây kim nhỏ châm vào, một canh giờ này quả thật hết sức gian nan.

Hàn Duy Tang nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn trên người, lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa phía sau, nàng khẽ khẩn cầu: "Vị Hi, hôm nay ngâm nửa canh giờ thôi được không?"

Vị Hi cũng không để ý tới nàng, chỉ đổ thêm mấy thùng nước, nàng biết chuyện này Vị Hi rất kiên trì, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài: "Vậy em giúp ta kẹp tóc lại được không, có mấy sợi rơi xuống."

Vị Hi bỏ thùng nước xuống, xoay người tìm tới lui mới lấy được cây lược.

Tóc dài được xoã xuống, lại được vét lên, lúc cài lên có chút vụng về, Hàn Duy Tang bị kéo mấy lọn tóc, nhịn không được khẽ kêu đau, quay đầu nói: "Nhẹ một chút..."

Giữa hơi nóng trong phòng, trong tầm mắt của nàng xuất hiện gương mặt của nam nhân trẻ tuổi.

Mày kiếm mắt sáng, so với mấy tháng trước thì sắc mặt có chút ngăm đen, con ngươi lại đen trầm khác thường, sâu thẳm nhìn không thấy điểm cuối. Đôi mắt ấy đang nhìn nàng không hề chớp, tiếp sau đó, bên trong lốc xoáy đen trầm kia lại nổi lên vài ý cười.

Hàn Duy Tang nháy mắt một cái, nhất thời cho rằng căn bệnh của mình tái phát nên mới xuất hiện ảo giác như thế.

Nàng tựa như lảo đảo, đưa tay vươn ra, mãi cho đến khi đầu ngón tay ướt sũng chạm đến hai gò má của hắn, a? Xúc cảm chân thật như vậy.

"Nàng có thể dùng sức véo mình một cái." Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, "Không phải đang nằm mơ."

Hàn Duy Tang rốt cuộc cũng phản ứng kịp, dưới cơn kinh hãi, cả người nàng chìm vào trong nước thuốc, chỉ còn một đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, không nói được một lời.

"Ta ở bên ngoài chờ nàng." Đôi mắt sáng thanh tú hàm chứa ý cười, hắn nhẹ nhàng xoa tóc của nàng, xoay người rời đi.

Ngoài phòng Lệ tiên sinh đang nghỉ trưa bị đánh thức, ba chân bốn cẳng chạy tới đã thấy Giang Tái Sơ theo Hàn Duy Tang từ trong phòng đi ra, lão nhân có chút không vui nhíu mày lại.

Giang Tái Sơ một đường gió bụi mà đến, chưa kịp thay quần áo nghỉ ngơi, trên mặt hiện ra vài phần gió sương: "Tiên sinh, cơ thể nàng hiện tại như thế nào?"

"Không phải mỗi ngày đều viết thư cho ngươi sao?" Lão tiên sinh trừng mắt, "Nam nữ thụ thụ bất thân... Điện hạ sao tùy tiện như vậy?"

Trên mặt Giang Tái Sơ xẹt qua chút lúng túng, hắn ung dung nói: "Vốn là vợ của ta, ta quan tâm nàng có gì không ổn?" Dừng một chút, trong lòng chỉ để ý đến một chuyện, "Tiên sinh, có cách loại trừ cổ độc sao?"

"Năm đó Hàn cô nương đặt máu ngưng trong cơ thể mình... Ta tìm mấy cách cũng không có cách nào loại trừ được." Nói ra chuyện này, Lệ tiên sinh lại buồn rầu vuốt râu, "Nay chỉ có thể lấy xích tiễn cưỡng chế."

Nói như thế, xích tiễn chẳng qua là trị ngọn không trị gốc.

Mặc dù đã sớm biết được từ trong thư, nhưng trong gần một tháng Giang Tái Sơ ra roi thúc ngựa tới đây, suy cho cùng trong lòng hắn vẫn tồn tại rất nhiều ý niệm, cho là sẽ có chút tiến triển, nhưng khi nghe được điều này, lòng hắn lại nặng trĩu.

"Ninh Vương thúc thúc!" Phía sau bỗng nhiên có giọng trẻ con truyền đến, còn mang theo vài phần ngạc nhiên vui mừng.

Giang Tái Sơ vừa quay lại đã thấy A Trang đang hưng phấn chạy tới phía mình. Chỉ là vừa chạy ra mấy bước, đứa trẻ lại dừng bước, đánh giá Giang Tái Sơ từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lại bị một tầng bướng bỉnh ngăn cách.

Giang Tái Sơ bước lại gần đứa trẻ, nửa quỳ xuống nhìn thẳng nó, sờ đầu của nó nói: "Lớn như vậy."

A Trang theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy, thấp giọng nói: "Cô cô và thúc thúc đều gạt ta."

Trong ngực chua xót khó có thể đè xuống, Giang Tái Sơ hít sâu một hơi, cười khổ: "A Trang, là thúc thúc không tốt."

"Có lẽ là hai người đều bận rộn, cho nên con đã sớm không trách hai người nữa." A Trang cố gắng thẳng lưng, tiểu đại nhân còn nghiêm túc nói, "Thúc thúc, chúng ta đừng nói những chuyện này trước mặt cô cô nữa! Bằng không nàng sẽ rất khó chịu."

Hắn đứng dậy, cười nói: "Ta biết."

Đang nói chuyện thì Vị Hi đi tới, dắt lấy tay của A Trang, cười nói: "Chúng ta luyện chữ đi, tiểu thư tỉnh lại sẽ kiểm tra đấy." Nàng kéo A Trang đi, lúc đi qua bên cạnh Giang Tái Sơ, ánh mắt vẫn có chút khiếp đảm.

Bởi vì xích tiễn có công hiệu an thần, mỗi ngày sau khi ngâm trong nước thuốc, Hàn Duy Tang sẽ ngủ khoảng một canh giờ.

Vị Hi thay xiêm y cho nàng, đỡ nàng đi tới bên giường, thấp giọng nói: "Thượng tướng quân đến đây."

"Ừ." Ánh mắt nàng mỏi mệt, đang muốn nằm xuống đã thấy bộ dáng khó xử của Vị Hi, lại hỏi, "Làm sao vậy?"

Vị Hi đến giờ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hung thần ác sát của hắn đối với tiểu thư ở thành Trường Phong, nhịn không được mà rùng mình: "Nếu hắn hỏi chuyện lúc trước..."

"Hắn sẽ không hỏi em đâu." Hàn Duy Tang nhẹ nhàng vỗ tay nàng an ủi, nhắm hai mắt lại.

Bởi vì công dụng của thuốc mà mấy ngày qua nàng luôn chìm vào giấc mộng, tựa như rơi vào vực sâu tối mịt. Cơ thể Hàn Duy Tang lại lạnh, cho dù đã đặt bình nước nóng bên trong nhưng luôn cảm thấy cái vực sâu kia vừa tối vừa lạnh.

Nhưng lúc này đây, không biết chuyện gì xảy ra mà dường như có người đốt lửa, nàng cảm thấy ấm áp trước giờ chưa có, khi thần trí chậm rãi trở về, nàng vẫn cứ mải mê trong giấc mộng ấm áp, không muốn mở mắt.

Nàng mơ hồ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ép mình mở mắt ra.

Giang Tái Sơ đang ngủ ở bên cạnh, đang đắp cùng một chiếc chăn bông, bản thân mình thì gối đầu lên cánh tay của hắn, rút lại trong lòng hắn, hai chân vốn lạnh như băng bởi vì dán lên chân hắn mà ấm áp dễ chịu.

Hắn cũng ngủ say, có lẽ là vừa tắm rửa xong mà tóc vẫn ướt sũng, tùy tiện vén qua một bên, mặt mày thả lỏng, khoé môi ôm lấy ý cười, không biết đang mơ mộng đẹp gì.

Hàn Duy Tang mở to mắt, vừa rồi nàng chỉ vừa thoáng nhìn một cái, vẫn chưa xem xét kỹ càng thế nào.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn thật sự gầy đi nhiều, hai má đều hóp xuống, càng lộ ngũ quan sắc sảo, xương mặt gồ lên, mày kiếm nghiêng nghiêng, gần như xen vào tóc mai, nhưng trong mái tóc được cắt qua lại lẫn lộn vài sợi trắng, là già đi sao?

Tựa như lúc mình đang soi gương, cũng có thể phát hiện nếp nhăn cực nhỏ gần khoé mắt.

Hốc mắt nàng hơi nóng lên, thân mình khẽ giật giật, hắn giống như ở trong mộng đã phát giác ra cái gì, cánh tay càng thêm dùng sức ôm nàng vào trong ngực, không cho nàng rời đi.

Hàn Duy Tang từ từ cúi đầu xuống, đặt trán trước vòm ngực rắn chắc của hắn, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Mà nàng cũng không biết, sau khi nàng thiếp đi, Giang Tái Sơ lại lặng lẽ mở mắt, thong thả mà vững vàng, ôm nàng càng sâu hơn vào trong ngực.

Khi Hàn Duy Tang tỉnh lại lần nữa, bất chợt lại đối diện với đôi mắt tỉnh táo của hắn, hai gò má ửng hồng, nàng ngọ nguậy muốn ngồi dậy.

"Nằm với ta một lát nữa đi." Giang Tái Sơ lẳng lặng nói, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nàng, giống như đang cầu khẩn, "Một lát thôi."

Cánh tay hắn ôm nàng, dùng sức như vậy, hắn cũng không thể nào lựa chọn.

"Mỗi ngày ta ở trong quân, lúc giao đấu với người Hung Nô, ta đều lo lắng... lo nàng có một ngày cứ im lặng mà rời đi." Hắn chôn mặt trong mái tóc dài của nàng, thì thào nói, "May mà nàng còn ở đây."

"Thượng tướng quân... Sao chàng lại ở đây?" Hàn Duy Tang chần chờ hỏi, "Người Hung Nô đã bị đánh bại?"

Giang Tái Sơ không đáp mà hỏi lại, "Nàng còn gọi ta là Thượng tướng quân?"

Nàng ở trong lòng hắn ngẩn ra, nay nàng đã quen gọi hắn là Thượng tướng quân.

"Có một việc, ta còn chưa cám ơn chàng..." Hàn Duy Tang cố lấy dũng khí nói, "Ba năm nay, đa tạ chàng vẫn chăm sóc A Trang. Ta vẫn sợ nó một mình ở lại Cẩm Châu, làm một Thục Hầu hữu danh vô thực, suốt ngày bị người ta thao túng, trở nên hèn nhát rề rà. Đa tạ chàng đã bảo vệ nó, nó bây giờ... không giống dự đoán của ta. Ta... rất vui."

Thời gian ba năm này, Giang Tái Sơ vẫn nâng đỡ Dương Lâm, lại mang Thục Hầu đến một biệt uyển, cho người chuyên trách trông coi. A Trang mỗi ngày tâm không vướng bận tập võ luyện chữ đọc sách, chưa bao giờ bị cục diện chính trị ảnh hưởng.

Giang Tái Sơ hời hợt nói: "Tương lai thiên hạ ổn định rồi, vùng Xuyên Thục này đúng là vẫn phải trả lại cho nó. Ta có thể nào nhìn nó từ nhỏ trở thành con rối, nàng cứ thử với tính tình của mình xem."

Nàng kinh ngạc, từ trong lòng hắn ngẩng đầu, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, giọng nói ôn hòa: "Còn nữa, nó cũng là cháu của ta. Ta vốn nên làm như vậy."

Hàn Duy Tang lúc này mù mịt, hoàn toàn không hiểu ý một câu "Cũng là cháu của ta" của hắn, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn.

"Ta từng cầu hôn nàng, là nàng không muốn. Ta có vết sẹo này là vì nàng, phản bội Tấn triều, đó không phải là những gì nàng từng nói sao?" Giang Tái Sơ thở dài, đưa tay ôm chặt nàng, khóe miệng cười dịu dàng, "Giang Tái Sơ ta cả đời này, cũng chỉ gặp một mình nàng, nàng còn nguyện ý gả cho ta?"

Nàng trợn mắt há mồm nhìn hắn, luống ca luống cuống.

Bộ dạng này của nàng cực kỳ đáng yêu, Giang Tái Sơ nhịn không được mà tiến tới, hai chóp mũi cọ vào nhau, có chút động tình hôn xuống.

Thật lâu sau, Hàn Duy Tang dùng sức đẩy hắn ra, thở hổn hển, lại lắc đầu, kiên quyết nói: "Giang Tái Sơ, ta không muốn."

Hắn nhìn nàng thật lâu, cũng đã đoán được câu trả lời của nàng, chỉ là ánh mắt nhất thời ảm đạm: "Nàng vẫn là không tin ta."

Hàn Duy Tang giãy dụa ngồi dậy, ôm lấy đầu gối của mình, cũng không nhìn hắn, nhẹ giọng nói:"Ta không phải không tin chàng... Là không tin bản thân mình."

"Ta luôn tin có một ngày, tứ hải thái bình, Cửu Châu (1) an lạc. Nhưng với ta sợ là không thấy được ngày đó." Ánh mắt của nàng có chút mơ màng, nhìn về nơi xa xăm, cuối cùng giọng nói trở nên rõ ràng, "Giang Tái Sơ, sẽ có một ngày như vậy. Cho nên, chàng tuyệt đối không thể lấy ta."

(1) Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc

Hắn thản nhiên nhìn nàng, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Là lo không có con nối dõi sao?"

"Không, ta vẫn chưa nghĩ xa như vậy..." Hàn Duy Tang lẳng lặng nói, "Chỉ có điều là chuyện này, dù chàng tha thứ cho ta, ta cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình."

Bây giờ nhắc lại những chuyện kia, Giang Tái Sơ cảm thấy như kiếp trước ngăn trở kiếp này, trí nhớ đều trở nên mơ hồ không rõ, về phần yêu hận trong đó, hắn cũng không muốn phân biệt nữa.

Nhưng hắn biết nàng xưa nay cố chấp, cũng biết nhất thời không thể khuyên nàng hồi tâm chuyển ý nên dứt khoát lướt qua đề tài này, chỉ mải mê nhìn nàng, lúc này nàng ở bên cạnh mình đã cảm thấy mỹ mãn.

Trong lòng Hàn Duy Tang còn có rất nhiều nghi vấn: "Chàng ở đây, ai thay chàng trấn thủ Trung Nguyên?"

"Nguyên Hạo Hành."

Nghe đến cái tên đó, ánh mắt Hàn Duy Tang loé lên một cái, nàng muốn nói lại thôi.

Nhưng thật ra Giang Tái Sơ không để tâm lắm: "Hắn còn không biết bản thân đang chịu oan ức thay nàng và Cảnh Vân đi?"

Hàn Duy Tang có chút chột dạ nhìn hắn: "Chàng đã sớm biết sao?"

"Nàng thông đồng với Cảnh Vân từ lúc nào?" Giang Tái Sơ thản nhiên liếc nàng một cái, "Lúc tiễn Bạc Cơ đi, tỉnh táo trở lại, ta chỉ biết chuyện này không có đơn giản như vậy."

Ánh mắt Hàn Duy Tang dời đi chỗ khác.

"Nàng tới phủ Thanh châu tìm ta, trong lòng tất nhiên là nắm chắc mấy phần tình cảm. Nhưng Nguyên Hạo Hành, nàng và hắn không hề có quan hệ gì, sao lại xin hắn giúp đỡ?" Giang Tái Sơ dừng một chút, "Ta chỉ là giận nàng, cho dù thế nào cũng không nói nửa lời thật lòng với ta."

Hắn cũng ngồi dậy, trong miệng nói giận nàng nhưng ánh mắt lại bình tĩnh mà ấm áp. Hắn lại hỏi: "Lúc đó nàng thân mình còn lo chưa xong, tại sao lại đuổi Bạc Cơ về bên cạnh ta?"

Hắn có chút khó chịu nhìn nàng, kỳ thật trong lòng muốn hỏi là một câu khác: "Chẳng lẽ nàng đối với nàng ta thật không chút để tâm?" Nhưng rốt cuộc hắn nói không nên lời, thật lâu sau mới tức giận nói, "Nàng cho rằng ta hành quân đánh giặc mang nữ nhân theo bên người có được hay không?"

Hàn Duy Tang ung dung nhìn hắn, không biết vì sao mà con ngươi trong suốt lộ ra vẻ buồn bã, nàng nói khẽ: "Ta sai rồi... Khi đó ta luôn cho là trong lòng chàng nhất định là quan tâm đến nàng. Mà ta hẳn là người phải chết, cần gì phải liên luỵ chàng... Cho nên ta tìm Cảnh Vân, cầu hắn thay ta cướp A Trang ra. Như vậy, chàng sẽ cảm thấy ta lại phản bội chàng, sẽ thật sự chết tâm với ta."

Khi nàng nói chuyện, lông mi dài như cánh bướm khẽ run, Giang Tái Sơ nhìn nàng chăm chú, đưa tay ôm nàng vào trong ngực: "Nàng còn sai chỗ nào nữa?"

"Ta còn sai rất nhiều." Nàng tựa đầu dựa vào bờ vai hắn, "Ta không nên cho rằng, đã biết nhẫn nhục chịu đựng như vậy, trong lòng chàng sẽ cảm thấy cao hứng một chút."

Hắn không nhẹ không nặng ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, trong mũi có thể ngửi được mùi thuốc ấm áp, ở sâu trong nội tâm chỉ cảm thấy ấm nóng, ngữ khí lưu luyến cực kỳ: "Còn gì nữa không?"

"... Còn nữa?"

"Còn không hiểu sao? Sai lầm lớn nhất... Cách ba năm, cách lâu như vậy mới đến tìm ta." Giang Tái Sơ nghiêng đầu, hôn lên má của nàng, lẩm bẩm nói, "Ba năm, ta chờ muốn già đi, ta chờ... cho là nàng không trở lại nữa."

Nước mắt rốt cuộc cũng như vỡ đê mà trào xuống, Hàn Duy Tang dựa vào bờ vai của hắn, khóc thút thít nói: "Giang Tái Sơ, ta không dám đi tìm chàng..."

Hắn mỉm cười, tiếp tục tìm kiếm đôi môi của nàng: "Bàng còn có chuyện gì không dám làm với ta sao? Biết rõ ta dù có tức giận cỡ nào cũng sẽ không giết nàng."

"Ta không phải sợ chàng giết ta..." Nàng bị hắn ngậm môi, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, "Ta chỉ là sợ nhìn thấy ánh mắt chàng nhìn ta, như là thấy một người xa lạ... Thật xin lỗi, Giang Tái Sơ, thật sự xin lỗi..."

Hắn dần dần hôn càng thêm sâu, không chịu buông tha, giống nhau đang liếm láp mật ong bên môi nàng, nỉ non nói: "Ta biết."

"Sau khi đến tìm chàng, là vì cổ độc trong cơ thể ta càng ngày càng thường xuyên phát tác, ta rất muốn... trước khi chết có thể gặp A Trang một lần..." Hàn Duy Tang hơi đẩy hắn ra, chậm rãi nói, "Ta lại càng muốn gặp chàng, ta muốn biết, chàng sống có tốt hay không..."

Nàng vừa nói một chữ "chết", Giang Tái Sơ trong lòng đau xót, nhưng trên mặt lại dường như không có việc gì, chỉ thay nàng lau nước mắt, dỗ dành nàng: "Không được nói chữ chết nữa. Độc trên người nàng sẽ có cách chữa khỏi."

Nàng biết rõ hắn đang an ủi nàng, chỉ rưng rưng gật gật đầu, nói: "Được."

Ngủ suốt cả buổi chiều, trời lúc này đã về đêm, phòng bếp làm một chút đồ ăn cho bọn họ. Trong đại sảnh, Giang Tái Sơ vừa ngồi xuống, một gã thân vệ gương mặt xa lạ đi vào, nhìn không chớp mắt, xoay người ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu nói mấy câu.

Đôi đũa trong tay Hàn Duy Tang dừng một chút, đợi cho thị vệ ra khỏi cửa nàng mới lơ đãng nói: "Vô Ảnh không đi theo sao?"

Giang Tái Sơ cười như có như không nhìn nàng: "Nàng còn gạt ta bao nhiêu chuyện?"

"Chàng đã làm gì hắn?" Hắn chỉ nói một câu này, Hàn Duy Tang biết thân phận Vô Ảnh đã bị lộ, có chút kinh hoảng, "Hắn... Hắn mặc dù trước đây gạt chàng, nhưng mà là ta bắt hắn làm như vậy."

Hắn rốt cuộc thở dài một tiếng, cầm tay nàng: "Ta rất biết ơn nàng."

Lòng bàn tay hắn bởi vì có một lớp chai mỏng mà có chút thô ráp, nhưng cũng rất ấm áp.

Hàn Duy Tang gục đầu xuống, mặc cho hắn nắm tay, thật lâu sau nàng mới khẽ nói: "Ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

Đúng là giữa bọn họ vẫn còn khúc mắc, cho dù hắn không để bụng, nhưng trong lòng nàng trước sau vẫn vấn vương, bứt rứt đến giờ.

Giang Tái Sơ nhìn gương mặt chán nản của nàng, ánh mắt dừng ở trên bàn, bữa tối ăn thật sự rất thanh đạm, bất quá là hai chén cháo trắng, cộng thêm rau trộn và mấy dĩa dưa cải.

Nếu mà... bọn họ chỉ là người bình thường, mấy năm này, có thể vẫn như vậy mà bầu bạn qua ngày, phiền não chẳng qua cũng chỉ là chút việc nhỏ củi gạo dầu muối (2), có lẽ hài tử cũng đã có thể học chạy, bi bô tập nói.

(2) củi gạo dầu muối: ý nói những thứ cần thiết của cuộc sống sinh hoạt một ngày ba bữa

Cuối cùng, trước mặt thân phận của nhau, ngay cả những ý nghĩ đơn giản như vậy cũng đều xa xôi.

Giang Tái Sơ buông tay nàng ra, cầm lấy chén đũa trước mặt, cười nói: "Chẳng phân biệt được ngày đêm đã hơn mười ngày, rốt cuộc cũng có thể ăn chút đồ ăn nóng." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nàng yên tâm, Tiêu tướng quân không sao, chỉ là bị thương đôi chỗ."

Hàn Duy Tang suy nghĩ một chút, hai hàng lông mày càng cau lại: "Có thể đả thương được Vô Ảnh, quân địch tất nhiên đã cách chàng rất gần, là người Hung Nô sao?"

Sắc mặt hắn vẫn như cũ, chỉ nói: "Trên chiến trường khó tránh khỏi bị thương, cũng không phải là đại sự khó lường."

"Chàng có chuyện gạt ta." Hàn Duy Tang bỗng nhiên nói, "Lệ tiên sinh mỗi ngày đều viết thư cho chàng, báo cho chàng biết ta tạm thời không có việc gì. Chàng mặc dù lo lắng cho cổ độc trên người ta, nhưng chuyện Hung Nô tiến vào quan trọng như vậy, chàng sao lại không để tâm. Ta không tin chàng sẽ không đếm xỉa tới muôn dân chỉ để tới gặp ta một lần."

Ánh mắt Giang Tái Sơ kìm nén vẻ tức giận: "Duy Tang, nàng thật sự không muốn giúp ta im lặng ăn tối, cứ bàn đi bàn lại những chuyện quốc gia đại sự chán ngắt kia sao?"

Hàn Duy Tang đành im miệng, ăn được nửa chén cháo thì nàng không còn khẩu vị nữa, buông chén đũa ra, nhìn Giang Tái Sơ ăn ước chừng năm chén cháo, nàng mới biết hắn thật sự rất đói, chỉ sợ chút cháo trắng ăn nhẹ này không thể lấp đầy cơn đói của hắn. Nàng đang muốn kêu nhà bếp làm thêm chút đồ ăn, Giang Tái Sơ lại khoát tay áo, đuôi lông mày trên khóe mắt hàm chứa ý cười thỏa mãn, hắn nói: "Đủ rồi, nàng ăn cái gì thì ta ăn cái đó."

Chén đũa được thu dọn sạch sẽ xong, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Tái Sơ đã có vài phần do dự, trầm ngâm thật lâu sau mới nói: "Duy Tang, nếu ta muốn mượn binh đất Thục, nàng có thể đồng ý không?"

Hàn Duy Tang giật mình, sắc mặt ngưng trọng: "Bên ngoài thế cục đã căng thẳng như vậy sao?"

Giang Tái Sơ không muốn giấu nàng, gật gật đầu.

Nàng trầm mặc, ánh nến chập chờn để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và hàm răng trắng của nàng, phản chiếu sự mờ mịt bất định.

"Nếu nàng không muốn, có thể nói thẳng với ta." Giang Tái Sơ cười nhẹ, cầm tay nàng, "Dù sao Trung Nguyên và Hung Nô giao chiến đã trăm năm, ít có tác động đến Xuyên Thục, bắt người ở đấy xuất chinh cũng không phải là đạo lý."

"Không." Nàng ngẩng đầu, trên gương mặt thanh tú là một sự kiên định làm người ta cảm thấy bình tĩnh, "Con cháu Xuyên Thục sẽ kề vai sát cánh cùng chiến đấu với chàng."

Giang Tái Sơ ngẩn ra, năm đó Tấn triều ép Thế tử và ba vạn binh sĩ tuỳ tùng ngự giá thân chinh, toàn quân bị tiêu diệt, thảm cảnh rõ mồn một trước mắt. Lúc đó nàng căm hận Tấn triều, không ngờ bây giờ lại có thể hoàn toàn buông khúc mắc.

"Ta mặc dù ngu dốt, cũng biết tình thế hiện nay không thể so sánh với năm đó. Năm ấy huynh trưởng ta và ba vạn binh sĩ đều là uổng mạng." Hàn Duy Tang nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, thấp giọng nói, "Lần này nếu người Thục không cùng Tấn triều sóng vai kháng địch, chỗ tiếp theo bị tàn sát chính là nơi này, thời gian mấy tháng qua, cũng phải đa tạ Tấn triều ở bên ngoài chống địch."

Giang Tái Sơ nhìn nàng, trên môi dần dần nở nụ cười, hắn nắm chặt tay nàng.

"Chàng cười cái gì?" Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy nụ cười của hắn có chút cổ quái, "Ta nói không đúng sao?"

"Không, rất đúng." Giang Tái Sơ mím môi nói, "Ta chỉ là đang suy nghĩ, có được một người vợ như thế thì đã mãn nguyện."

Nàng giật mình, sắc mặt dần trở nên khổ sở, nàng không nói gì mà rút tay lại: "Còn có một chuyện, ta muốn xin chàng giúp một tay."

Ánh mắt hắn sáng quắc: "Nàng nói đi."

"Hàn Đông Lan tuổi tuy nhỏ, nhưng ta vẫn muốn xin chàng mang nó ra ngoài rèn luyện, dù sao sống bên cạnh ta, mọi chuyện không lo." Nàng hồi tưởng chuyện cũ, lại thấp giọng nói, "Ta năm đó, chính là quá mức kiêu ngạo..."

Giang Tái Sơ cúi đầu cười, nhận lời nói: "Chuyện này ta đồng ý với nàng." Dừng một chút, hắn lại nói, "Hàn Duy Tang, lúc này trưng binh, không phải giống như nàng suy nghĩ."

"Ý gì?"

"Lần này trưng binh, chỉ có một mình nàng mới có thể làm được." Hắn giữ ý cười, "Bởi vì ta muốn mời, không phải là binh lính bình thường."

Hàn Duy Tang có chút tò mò: "Vậy chàng muốn trưng người nào?"

Hắn kể cặn kẽ chuyện Thiết Phù Đồ với nàng, cùng với cục diện quẫn bách trước mắt mà quân Tấn gặp phải.

"Trong quân của ta thiếu mã tặc Xuyên Tây." Giang Tái Sơ gằn từng chữ, "Hàn Duy Tang, nàng có thể giúp ta không?"

"Bọn họ thật sự có thể kiềm chế Thiết Phù Đồ sao?" Hàn Duy Tang do dự hỏi, nghe qua đó là một đội trọng kỵ binh vô cùng đáng sợ.

"Ta mặc dù không nắm chắc mười phần, nhưng nghĩ đến chuyện ba năm trước những người đó có thể chém ta trọng thương như vậy, nàng còn không tin bọn họ sao?" Ánh mắt hàm chứa ý cười bỡn cợt, cố ý làm trò với nàng.

Hai má nàng có chút ửng đỏ, nàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: "Ta hiểu rồi, vậy ngày mai chúng ta liền khởi hành đi?"

"Nàng nói cho ta biết làm thế nào để tìm được bọn họ, ta đi là được rồi." Giang Tái Sơ lắc lắc đầu, "Thân thể của nàng không nên đi xa."

"Chỉ sợ chàng đường đường mang danh hiệu Đại Tư Mã, Ninh Vương, bọn họ sẽ không gặp chàng." Hàn Duy Tang thản nhiên cười cười, "Huống chi nơi này cách chỗ tụ tập của bọn họ cũng không xa lắm, hai ba ngày là có thể tới."

Hắn rốt cuộc vẫn lo lắng: "Ngày mai hỏi qua Lệ tiên sinh rồi nói sau."

Nói đến tận đêm khuya, Vị Hi bước vào nhắc nhở nói: "Cô nương, nên ngủ thôi, bằng không lão tiên sinh lại càu nhàu."

"Được." Nàng đứng dậy, lại hỏi, "Những thị vệ đi theo chàng đã sắp xếp chỗ ở chưa?"

Ánh mắt sáng rỡ của Giang Tái Sơ lộ ý cười nhạt:"Sắp xếp rồi. Còn ta thì sao? Ta ngủ ở chỗ nào?"

Đuổi Vị Hi đi, Giang Tái Sơ rốt cuộc vẫn là đi theo Hàn Duy Tang đến cửa phòng, đưa tay muốn đẩy cửa đi vào, nàng lại do dự một lát, thấp giọng nói: "Nơi này phòng ở rất nhiều, ta đã cho người dọn xong một gian phòng cách vách."

Tay hắn vẫn còn đặt ở trên cửa, ý cười trên mặt cứng lại, cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ là có chút mất mát thu tay lại, rầu rĩ nói: "Vậy nàng nghỉ ngơi sớm đi."

Hàn Duy Tang cố ý không để tâm nhưng không đành lòng, đang muốn đưa tay khép cửa lại, bỗng nhiên một đôi tay luồn vào, kẹp ở cửa, giọng nói hắn trầm thấp, tựa hồ còn mang theo chút khẩn cầu: "Duy Tang."

Quả nhiên là da mặt dày thật.

Hàn Duy Tang lại khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không đủ lạnh lùng như vậy, kỳ thật ở trước mặt hắn, sự kiên cường gì đó đều thành ngọc lưu ly vỡ nát, chỉ cần hắn hơi cố chấp một chút là có thể dễ dàng đánh nát chăng?

"Giống như trước vậy, ta chỉ muốn nhìn nàng ngủ." Hắn lách mình tiến vào, trên mặt che giấu sự đắc ý.

Tắt nến xóng, Giang Tái Sơ ngồi ở bên giường, giống như ngày trước mà nắm tay nàng.

"Thời gian ba năm này, có rất nhiều buổi tối, ta đều mơ thấy cảnh tượng như vậy..." Giọng nói trong đêm tối của hắn hết sức dịu dàng, "Đầu nàng gối lên đùi ta, nhưng mỗi lần ta muốn chạm vào mặt nàng, nàng cũng không ở đấy."

Cả người Hàn Duy Tang hơi giật giật, nửa khuôn mặt chôn trong áo ngủ, nàng thản nhiên nói: "Nhưng bên gối chàng không phải không có người."

Bầu không khí trở nên quỷ dị, tựa hồ còn có chút lúng túng.

Giọng hắn thật lâu sau mới vang lên, có chút mất tự nhiên: "Ừ."

Hàn Duy Tang trở mình, chăn bỗng nhiên bị xốc lên, lành lạnh, có gió thổi vào, nam nhân kia lập tức nằm xuống, thuận thế ôm nàng lại.

Hàn Duy Tang né tránh: "Chàng muốn làm gì?"

"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới, dù sao cũng là vô sỉ, không ngại tiến thêm một ít." Hắn dùng một loại ngữ khí nửa là nghiêm túc, nửa là giận dỗi.

Hàn Duy Tang im lặng cười một tiếng, nàng cũng không phải cố ý nhắc tới sủng cơ này của hắn, trên thực tế, Bạc Cơ làm những chuyện kia với nàng, nàng cũng vẫn chưa để ở trong lòng, vì thế thuận tiện hỏi một câu: "Nay Bạc Cơ ở đâu?"

"Đem về phía nam rồi."

Hàn Duy Tang vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên ngực hắn, khẽ thì thào: "Giang Tái Sơ, chàng tin không? Kỳ thật... ta rất hâm mộ nàng."

Lòng bàn tay của nàng rõ ràng không mang theo độ ấm, lại khiêu khích nhiệt độ người hắn nóng hổi.

"Trong mắt nàng ấy chỉ có một mình chàng, cho nên nguyện ý vì chàng làm bất cứ chuyện gì." Giọng nói Hàn Duy Tang mang theo buồn bã, "Chàng không biết, ta rất hâm mộ nàng ấy..."

Giang Tái Sơ chậm rãi dựa sát vào, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.

"Ta cũng muốn giống nàng ta vậy, thích một người, sẽ bất chấp mà đối xử tốt với người ấy, cho dù có nữ nhân khác thèm muốn hắn, có thể không cần phải giả vờ hào phóng, muốn ầm ĩ thì ầm ĩ, muốn náo loạn thì náo loạn." Giọng nói Hàn Duy Tang dần dần trở nên nghẹn ngào, "Nhưng ta thích một người, lại gạt hắn, lợi dụng hắn..."

Môi mỏng của hắn dán trên trán nàng, hai hàng lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, rõ ràng muốn an ủi nàng, lại không biết nói gì, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng, chóp mũi cọ vào nhau, lại chậm rãi thâm nhập vào trong miệng nàng, càng lúc càng sâu và dây dưa.

Nàng không kháng cự như trước đây, hai tay vòng lên cổ hắn, có lẽ là vì khó có thể thừa nhận nhu tình mật ý như vậy, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.

Không biết hôn bao lâu, Giang Tái Sơ giữ tay sau gáy nàng, chống người dậy, nhẹ nhàng phủ lên thân thể nàng, môi mỏng từ trên môi nàng từ từ đi xuống, tới chiếc cằm nhọn, lại dần xuống xương quai xanh.

Thân thể của nàng tử rốt cuộc cũng cứng ngắc, nàng theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, hắn vừa ngẩng đầu một cái lại đối diện với đôi ngươi trong suốt như suối kia, bỗng nhiên thấy được vài phần sợ hãi.

Một lần ở trên ngựa kia, hắn vốn là bởi vì nàng muốn chạy trốn mà giận dữ, lại thêm nàng kiên quyết phó mặc sống chết, thật sự làm hắn nhất thời trở tay không kịp, vì thế cố ý làm nhục nàng, khiến nàng không dám rời khỏi mình.

Sau này lúc nào hắn cũng nghĩ tới, bản thân mình đêm ấy thật sự là điên rồi.

Kéo nàng tới trước người, rõ ràng hắn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của nàng, nhưng vẫn bị kích động đến tột đỉnh.

Khi đó tất cả những gì còn lại của nàng chỉ là vài phần kiêu ngạo, nhưng hắn không hề thương tiếc mà làm tổn thương tự tôn của nàng.

Giang Tái Sơ dừng động tác, lại nằm ngủ bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

Hàn Duy Tang cố gắng thả lỏng hơi thở, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, chỉ nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Giang Tái Sơ đã không còn ở bên gối.

Thời giờ còn sớm, bên ngoài mưa thu rả rích. Hàn Duy Tang rửa mặt qua loa, mới vừa bước vào tiền viện đã nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ, đang khoa tay múa chân luyện kiếm trong làn mưa nhỏ.

Hàn Duy Tang bước nhẹ, lách mình nấp sau cột ở hành lang, không muốn quấy rầy bọn họ, cũng chỉ lẳng lặng nhìn.

Giang Tái Sơ đã thay một thân trường bào màu xanh đậm, đang ngồi chồm hổm, kiên nhẫn sửa tư thế đâm kiếm của A Trang.

Không biết hai người dầm mưa bao lâu, trong lúc múa kiếm lại hăng hái tràn trề, không có ý muốn dừng lại.

Vị Hi lặng lẽ khoác thêm áo cho Hàn Duy Tang, cười nói: "Em đã khuyên tiểu công tử đừng luyện kiếm trong mưa, thế mà cậu ấy không chịu nghe."

"Không sao, cứ để cho nó luyện đi." Hàn Duy Tang thản nhiên nói, "Là một cậu con trai, dù sao cũng nên chịu khổ chút."

Giang Tái Sơ nhấc khuỷu tay của A Trang lên, gật đầu nói: "Giữ chừng một nén nhang, hôm nay luyện gần được rồi."

A Trang rất hiểu chuyện, cứ giữ nguyên tư thế.

Giang Tái Sơ quay về phía Hàn Duy Tang, lại cười nói: "Ở đây gió lớn, ta với nàng đi vào trước."

Hai người tắm rửa ăn sáng xong thì A Trang mới chạy vào, mặt đầy nước, cũng không biết là mưa hay mồ hôi, miệng lại kêu la: "Thúc thúc, con luyện xong rồi!"

"Vị Hi, dẫn nó đi thay y phục đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Hàn Duy Tang sờ sờ đầu nó, khen một câu, "Hôm nay luyện rất khá."

"Con còn muốn luyện một lát nữa." Cậu bé nhìn chằm chằm Giang Tái Sơ, nghiêm túc nói, "Thúc thúc, thúc mau dạy hết bộ kiếm pháp cho con đi! Nếu mấy ngày này không dạy xong, sau này lại không thấy nữa."

"Hàn Đông Lan, phải nhớ việc luyện võ không thể nóng vội." Giang Tái Sơ lại cười nói, "Thúc thúc đồng ý với con, sau này lúc nào cũng sẽ hướng dẫn cho con, như vậy được chứ?"

"Không thể nhanh chóng học hết bộ kiếm pháp kia sao?" A Trang có chút ảo não, "Nhưng con muốn học nhanh một chút, như vậy... con có thể bảo vệ cô cô."

Đáy lòng Hàn Duy Tang bị một câu đơn giản của đứa trẻ này đánh trúng, nàng suýt nữa rơi lệ, lại sợ nó nghĩ nhiều, kéo nó lại bên người, dịu dàng hỏi: "A Trang, con còn bao lâu mới tới nhược quán (3)?"

(3) nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán

A Trang thầm đếm năm, rất là rối rắm, không khỏi lớn tiếng nói: "Ninh Vương thúc thúc đã sớm rèn luyện trên chiến trường, khi đó thúc ấy cũng chưa đến nhược quán đi?"

"Nhưng cho dù là lấy tuổi của Ninh Vương thúc thúc mà so, con còn kém mấy năm mà." Hàn Duy Tang nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ xuống của nó, "Trong mấy năm này, cô cô sẽ ở bên cạnh con chăm sóc con thật tốt, đợi đến khi con trưởng thành, khi đó con sẽ chăm sóc cô cô, được không?"

Dù sao vẫn là một đứa trẻ, A Trang vô cùng phấn khởi đồng ý, lại theo Vị Hi đi thay quần áo. Hàn Duy Tang nhìn bóng lưng của nó, trong lòng khẽ thở dài, lại lừa gạt nó... Đã biết thân mình còn có thể chống đỡ được tới khi nào đâu? Có thể chăm sóc nó được bao lâu đâu?

Phục hồi tinh thần lại, nàng mới ý thức được Giang Tái Sơ vẫn nhìn mình, thu hết mỗi một nét mặt của nàng vào trong đáy mắt. Hàn Duy Tang vội vàng thu lại suy nghĩ: "Ta đã hỏi qua Lệ tiên sinh, ông ấy nói rời đi hai ba ngày cũng không sao, lát nữa chúng ta đi ngay đi?"

Giang Tái Sơ vẫn lo lắng: "Cơ thể của nàng có thể cưỡi ngựa không?"

Bàn bạc cả buổi trời mới mang theo mấy viên thuốc Lệ tiên sinh chế tạo. Hai người vội vã dùng bữa trưa xong liền xuất phát. Hàn Duy Tang và Giang Tái Sơ ngồi chung một con ngựa, hắn lấy một chiếc áo khoác dài không thấm nước phủ lên người nàng, tựa hồ chỉ lộ ra đôi mắt, ôm nàng thật chặt trước ngực rồi mới giục ngựa chạy đi.

Giang Tái Sơ khi đi mang theo hơn hai mươi người, toàn bộ không theo cùng, chỉ chọn bốn người đi theo.

Mặc dù mưa phùn rả rích kéo dài liên tục, Hàn Duy Tang núp trong áo khoác nhưng thật ra không nhận ra gì cả, chỉ là cưỡi ngựa so với xe ngựa có chút xóc nảy. Giang Tái Sơ không dám đi quá nhanh, trên đường còn dừng lại nghỉ ngơi, đường đi không xa, khi đêm đến thì một nhóm năm người mới vào một trấn nhỏ tên là "Thập Nhai".

Bên ngoài trấn nhỏ là một mảng rừng trúc lớn, sau cơn mưa phùn lộ ra màu xanh nhạt vui tai vui mắt. Tầng tầng lớp lớp như sóng lớn tràn ra. Hàn Duy Tang đẩy cánh tay của Giang Tái Sơ ra, ý bảo hắn dừng lại bên đường.

Phía sau hắn ướt một mảng lớn, mà hắn lại cẩn thận thay Hàn Duy Tang kéo mũ trùm đầu xuống, lại sờ hai má nàng, cũng không cảm thấy lạnh buốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong làn mưa bụi, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài xám bước nhanh về phía họ.

Hàn Duy Tang nghênh đón, người nọ mặt không chút thay đổi thi lễ với nàng rồi xoay người đi sâu vào trong ngõ.

"Đi thôi." Hàn Duy Tang nói nhỏ, "Thủ lĩnh bọn họ tên là Cố Phi, gọi một tiếng Cố đại ca là được."

Ngõ nhỏ kéo dài vô cùng, đông uốn tây lượn, đi chừng một nén nhang thì mới dừng lại trước cửa một toà đại viện.

Đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông truông niên vóc dáng khá lùn, gương mặt có chút đen đúa, dung mạo lại vô cùng bình thường. Hắn đang đứng đó không chớp mắt, Hàn Duy Tang tiến lên từng bước, cười nói: "Cố đại ca, lâu rồi không gặp."

Cố Phi vội vàng hành lễ, cười nói: "Quận chúa."

Đợi đến lúc thẳng người lên, hắn mới thấy Giang Tái Sơ ở phía sau Hàn Duy Tang, sắc mặt Cố Phi có chút phức tạp, lạnh lùng nói: "Đây không phải Ninh Vương điện hạ sao?"

Giang Tái Sơ cũng không nghĩ là hắn có thể nhận ra mình, chỉ cho là trước đó Hàn Duy Tang đã cho người báo tin, cười nói: "Cố đại ca."

Cố Phi quái gở nhìn hắn vài lần, lạnh lùng hừ một tiếng: "Năm đó Ninh Vương điện hạ có tiếng lột da đất Thục, quả thật rất vang dội."

Hắn bất kính với Giang Tái Sơ như vậy, bốn gã thị vệ có vẻ rất giận dữ, Giang Tái Sơ lại khẽ lắc đầu với bọn họ, ý bảo đừng gây chuyện.

Hàn Duy Tang chỉ coi như không nghe thấy, Cố Phi đưa tay ra mời: "Bên trong có trà nóng, mời Quận chúa."

Bên trong nhà quả nhiên đã chuẩn bị trà, lại chỉ có một chén đặt ở trên đĩa. Hàn Duy Tang cũng không ra vẻ không vui, lập tức ngồi xuống, cầm chung trà lên cười nói: "Thời tiết hiện giờ đột nhiên lạnh quá."

Nàng quay đầu liếc nhìn Giang Tái Sơ một cái, lại quay sang nói với Cố Phi: "Ninh Vương một đường đưa ta tới đây, cả người đều bị ướt, Cố đại ca có thể cho chàng thay một bộ y phục không?"

Giang Tái Sơ nhìn Hàn Duy Tang, chắp tay nói: "Làm phiền Cố đại ca."

Đợi Giang Tái Sơ rời đi, nội đường chỉ còn lại hai người, Hàn Duy Tang nhấp một hớp trà nóng, thuận miệng đi thẳng vào vấn đề: "Cố đại ca, một chuyến này đến đây thật là có chuyện muốn nhờ."

Cố Phi sờ sờ mũi, cười sang sảng: "Quận chúa đã mở miệng chuyện thì Cố mỗ không thể chối từ." Trước khi nàng mở miệng, hắn lại bổ sung, "Chỉ là Quận chúa cũng biết quy củ của ta, chuyện người Tấn là không giúp."

Hàn Duy Tang thong thả bỏ chén trà xuống, thản nhiên nói: "Cố đại ca cố ý nhắc nhở ta như vậy, là cảm thấy ta sẽ làm một số chuyện có lỗi với thân phận của mình hay sao?"

Cố Phi giật mình, vội đáp: "Ta không phải có ý này."

Bầu không khí dần dần yên lặng, làm như có một lực kéo vô hình vắt ngang giữa hai người.

Hàn Duy Tang đặt mười ngón tay lên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Chuyến này đến đây là vì Ninh Vương, nhưng cũng không hẳn như vậy."

Cố Phi chẳng ừ hử gì cả.

"Hung Nô tiến vào, Trung Nguyên đại loạn, đại ca nhất định rõ hơn cả ta."

"Người Tấn bọn chúng cũng có một ngày này." Cố Phi lộ một tia cười lạnh, ánh mắt vô cùng dữ tợn.

"Ta chính là muốn xin Cố đại ca có thể xuất quan, trợ giúp Ninh Vương chống lại Hung Nô."

Cố Phi dùng một loại thần sắc không thể tin được nhìn Hàn Duy Tang, thật lâu sau hắn mới cười nói: "Quận chúa nói đùa." Dừng một chút, hắn lại không chút khách khí nói, "Quận chúa đã quên thảm kịch năm đó cẩu Hoàng đế ép buộc dân Thục xuất chinh, ba vạn con em đều chôn xương ở quan ngoại sao? Quận chúa đã quên đại hạn đất Thục, thuế suất triều đình năm lấy một cũng không đổi, các nơi bán con, đạo tặc nổi lên bốn phía sao? Nếu ta nhớ không lầm, Chuyển vận sứ ngay lúc đó là vị Ninh Vương này đi?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-24)