Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngự Phồn Hoa - Chương 09

Ngự Phồn Hoa
Trọn bộ 24 chương
Chương 09
Người xưa (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


Bừng tỉnh từ trong ký ức, Duy Tang cười vỗ vai Vị Hi, "Đừng sợ, không có việc gì."

Lời còn chưa dứt, ngoài miếu đã vang lên tiếng huýt sắc nhọn.

Duy Tang vừa đứng dậy đã thấy thị vệ chạy vội lại la lên: "Hàn cô nương, lập tức lên ngựa, đi về hướng đông bắc sẽ có người tiếp ứng..."

Ngoài cửa đã có vài mũi tên lưa thưa bắn tới, bọn thị vệ đều đứng lên, xem ra một nửa sẽ nghênh địch, một nửa kia sẽ hộ tống Duy Tang rời đi. Duy Tang và Vị Hi cưỡi chung một con ngựa, đi theo vài tên thị vệ hướng về phía đông bắc. Phía sau truyền đến tiếng chém giết, có lẽ kẻ thù tập kích với tốc độ cực nhanh.

Chạy một mạch hơn mười dặm, một mũi tên đột nhiên phóng tới, một kỵ binh bên cạnh Duy Tang trúng tên, lập tức té xuống. Ngựa bị kinh hãi, chạy như điên về phía trước, lại kéo theo thân thể tên thị vệ kia, máu tươi văng khắp nơi.

"Bên này cũng có quân địch!"

Bọn thị vệ rút trường đao ra, chắn trước ngựa Duy Tang, đẩy ra loạt tên thứ nhất. Người dẫn đầu xoay người lại, trầm giọng nói: "Chạy về phía trước. Chờ giải quyết xong đám này, lát nữa thuộc hạ sẽ chạy tới."

Mưa tên đã qua, mũi tên ngổn ngang trên mặt đất, cùng với vài thị vệ bị thương, nhưng rõ ràng đây chỉ mới bắt đầu. Cách đó không xa hẳn là có nhiều quân giặc đang tụ tập, chuẩn bị bao vây tiêu diệt.

Có lẽ điều này cũng có nghĩa là bọn thị vệ bị phục kích ở trong miếu cũng đều đã bỏ mình.

Những người còn lại không nhiều, bất quá hơn hai mươi người, nhưng mà khi hắn nói ra những lời này lại giống như tường đồng vách sắt, sự yên lặng tràn trề dũng mãnh quyết tiến không lùi.

Duy Tang đến giờ vẫn không biết tên của gã thị vệ kia, khẽ vuốt cằm, "Bảo trọng."

Vị Hi sau lưng còn đang run, lúc này Duy Tang không còn sức lực để an ủi nàng, chỉ điều khiển tuấn mã, phóng qua một dòng suối nhỏ, đột nhiên lại ghìm cương ngựa.

"Cô nương, làm sao vậy?" Vị Hi sợ run.

Duy Tang nhẹ nhàng tung người xuống ngựa, đem cương ngựa đặt trong tay Vị Hi, "Em ở đây chờ ta, có chuyện gì cũng đừng đi."

Vị Hi còn chưa kịp trả lời, Duy Tang đã vạt bụi cây ra, đi sâu vào trong.

Đi thẳng vào bên trong, không ít thi thể nằm ngổn ngang, nhìn quần áo trên người, có người của mình, cũng có quân địch.

Duy Tang kìm nén hơi thở, khẽ bước nhẹ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người phía trước, cùng với tiếng gào khóc.

"Rắc" một tiếng.

Dưới chân là một nhánh cây bị đạp gãy, tên binh sĩ kia chuyển sắc mặt, thấy có người đến thì động tác dừng lại một chút. Chợt phát hiện lại là một nữ tử, hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, cười nói, "Lại tới thêm một người."

Phía sau hắn cũng là một nữ nhân, đang thừa cơ lui lại phía sau mấy bước.

Duy Tang chậm rãi đi lên trước, tên binh sĩ kia nghênh đón, tóm lấy cánh tay Duy Tang, xoẹt một tiếng, kéo một vạt váy dài của nàng xuống. Đang định trói chặt nàng lại, hắn thấy nàng không hề có ý phản kháng, cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.

Chỉ liếc mắt như vậy, động tác trên tay hắn chậm lại, một tia sáng xẹt qua, lạnh lẽo lướt qua cổ họng. Trong nháy mắt, máu tươi bắn mạnh ra, cuống họng hắn phát ra tiếng hự một cái rồi ngã xuống đất.

Trên mặt vẫn còn mấy giọt máu tươi rơi xuống, mang theo cảm giác sềnh sệch, Duy Tang cũng không lau đi, lập tức đi qua kéo nữ nhân quần áo xộc xệch kia, trầm giọng nói: "Mau đi với ta!"

Bạc Cơ còn nhớ lúc nam nhân kia nhào tới, trên người vẫn còn mang theo mồ hôi và mùi máu tanh tưởi. Nàng nghĩ mình sắp chết, đội vệ binh đã chết trận, bên người ngay cả vũ khí cũng không giữ lại. Tay hắn đã chạm đến ngực mình, vạt áo đã bị kéo ra, lại nghe thấy tiếng bước chân. Nàng từng nghe qua nữ quyến trên chiến trường sẽ bị kẻ thù làm nhục, lại không nghĩ tới chính mình cũng sẽ gặp vận rủi như vậy... Chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, không ngờ lại có người đến cứu nàng.

Mà người nọ, chính là Hàn Duy Tang.

"Làm sao ngươi biết ta ở trong này?" Nàng mê man hỏi.

"Trang sức của ngươi rơi đầy đất." Duy Tang không muốn nhiều lời, chỉ bảo nàng ta nhanh chân một tí, "Nhanh lên, nơi này bất cứ khi nào cũng có thể có người đến."

Ra khỏi cánh rừng, Vị Hi còn giữ ngựa, lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng đi ra thì thở phào nhẹ nhõm: "Cô nương, người đã trở lại!" Nàng thấy Duy Tang dẫn theo một nữ nhân phía sau, mặt sa sầm lại, "Cô nương, người muốn dẫn nàng ta theo sao?"

Có lẽ là ánh mặt trời dần hạ xuống, Bạc Cơ đột nhiên bừng tỉnh: "Ngươi... ngươi giết người? Ngươi vừa rồi dùng cách gì giết hắn?"

Duy Tang nhíu mày, trong lòng biết nàng ta bị dọa cho kinh hãi. Nàng cũng không để ý, chỉ nói: "Vị Hi, đỡ Bạc phu nhân lên ngựa."

Vị Hi mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể vươn tay.

Bạc Cơ lại dùng sức đẩy nàng ra, móng tay thật dài cào lên tay Vị Hi chảy máu. Nàng ta gào to lên: "Cút ngay! Đừng đụng vào ta!"

Duy Tang lại nhíu mày, "Nếu ngươi lại nổi điên, ta sẽ ném ngươi đi, ngươi tự mà tìm đường sống."

Có lẽ là vừa chứng kiến cảnh tượng đội vệ binh bị tiêu diệt, Bạc Cơ co rúm lại một chút, "Ngươi... Ngươi vì sao lại cứu ta?"

"Ngươi là nữ nhân của hắn, ta không thể nhìn ngươi bị làm nhục."

Bạc Cơ giật mình, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ không thể tin được.

Duy Tang lại không thèm để ý, đem dây cương giao vào tay Vị Hi, "Con ngựa này không chịu được ba người ngồi chung, em và Bạc Cơ chạy về hướng đông bắc, sẽ có người tới tiếp ứng."

Nàng nhìn về phía Bạc Cơ: "Ngươi biết cưỡi ngựa không?"

Bạc Cơ chỉ gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cũng không mở miệng.

"Vị Hi, em là một cô nương thông minh. Hôm qua đã cưỡi ngựa rồi, vừa rồi ta lại mang theo em đi một đường, hiện giờ chắc em cũng biết một chút chứ?" Giọng nói Duy Tang chầm chậm mà dịu dàng, "Em mang theo Bạc phu nhân, đi về phía bên kia, đừng có ngừng lại."

"Cô nương người làm sao bây giờ?" Vị Hi khóc to lên, "Người và nàng ta đi với nhau đi, Vị Hi ở lại!"

"Không được khóc! Lên ngựa!" Nét mặt Duy Tang trở nên nghiêm nghị. Vị Hi nhìn sắc mặt của nàng, không dám cãi lời, trèo lên lưng ngựa.

"Ngươi cũng lên ngựa!" Duy Tang tự mình vươn tay đỡ Bạc Cơ. Nàng ta rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, hét to: "Ngươi tính làm cái gì vậy? Ta... ta không cần ngươi cứu! Thượng tướng quân sẽ đến cứu ta!"

Duy Tang lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên cười một tiếng.

Bạc Cơ chưa bao giờ thấy nụ cười của nữ nhân này. Trước đây, nàng luôn cúi đầu, nhún nhường, nhịn nhục. Nhưng hiện tại, nàng lại như thay đổi thành một người khác, hơi hất cằm, cười kiêu ngạo như vậy, khóe mắt lộ ra vẻ khinh miệt, dường như đối với nàng, nhưng lại loáng thoáng không phải... Nói đúng hơn, trong mắt nàng căn bản không có sự tồn tại của mình.

Nàng đột nhiên hiểu được, trước kia Hàn Duy Tang nhượng bộ mình, không phải là vì sợ hãi, chính là bởi vì... coi thường.

Trong lòng như bị đục khoét, nàng muốn nói cái gì cũng bị đập tan, lúc này đáy lòng trở nên yếu đuối. Duy Tang thu lại ý cười, không nhanh không chậm lên tiếng.

"Thượng tướng quân Giang Tái Sơ của ngươi có lẽ là nam nhân coi ngươi như trân bảo, đối với ngươi cũng không lạ gì." Duy Tang gằn từng tiếng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ngươi từng thấy vết thương sau lưng hắn chưa? Biết đó là do thế nào mà có không? Ngươi biết hắn vì sao phải phản nghịch Tấn triều không?"

Bạc Cơ kinh ngạc nhìn Hàn Duy Tang, khuôn mặt bình tĩnh của nàng, phong thái thanh quý đến cực điểm. Nói nhiều chuyện vô lý như vậy, nhưng trong lòng nàng ta... trong lòng nàng ta lờ mờ, thế nhưng cảm thấy nàng cũng không có lừa mình.

"Ngươi có biết hắn từng cầu hôn ta, cuối cùng, là ta không muốn gả cho hắn không?"

"Ngươi có biết hắn vì cứu ta, ngay cả tính mạng đều không cần không?"

"Ngươi cảm thấy ta đang tranh giành với ngươi? Nhưng ngươi có gì tốt để ta phải giành giật?"

Duy Tang dừng một chút, đuôi lông mày khẽ nhếch, im lặng cười: "Ngươi phải biết rằng, ta cứu ngươi, đều không phải là vì ngươi..."

"Chính là bởi vì, Giang Tái Sơ còn sẵn lòng sủng ái ngươi như vậy, là trái tim hắn chưa từng bị ta tổn thương đến tận cùng, ngươi vẫn còn có chút giá trị với hắn."

Bên môi nàng lướt qua một tia cười khổ, lại nuốt vào một câu cuối cùng, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe được:

"Cả đời này ta nợ hắn, bất quá là trông mong hắn chớ có để trái tim nguội lạnh lần nữa."

Chính lời vừa rồi so với tiếng sấm sét đêm qua càng khiến người ta kinh sợ. Bạc Cơ dùng sức cắn môi, rõ ràng nàng ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn nữ nhân này nhưng lại cảm thấy từng chữ này lại khiến mình hèn mọn đến cực điểm.

Duy Tang cũng không nhiều lời nữa, dùng sức vỗ mông ngựa một cái, quát to: "Đi mau!"

Ngựa hí vang một tiếng, nhảy lồng lên tiến về phía trước. Bạc Cơ ôm chặt thắt lưng của Vị Hi, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái.

Hàn Duy Tang đứng trên vũng bùn, búi tóc đã sớm xõa ra, quần áo cũng lấm lem, thậm chí trên mặt còn có vết máu chưa lau đi. Nhưng bộ dạng chật vật lúc này không hề làm tổn hại đến khí phách của nàng. Sự kiêu hãnh của nàng rốt cuộc khiến cho Bạc Cơ cảm thấy... Khó có thể nhìn gần như vậy, càng khó có thể với tới.

Tác giả có lời muốn nói: Muội tử thông minh như vậy, sớm đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra... Không thèm so đo, chỉ là lười tính toán.

Lời nói này... Đại khái chính là phong thái chính hiệu đi?

*****

Khi cuối tầm mắt không còn nhìn thấy ngựa và hai bóng người nữa, Duy Tang nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng tới gần.

Một đội kỵ binh tinh nhuệ, thân áo giáp màu bạc, trên mũ giáp là dây tua hồng hừng hực, đúng là đang chạy nhanh đến hướng mình đang đứng.

Duy Tang đứng bất động tại chỗ, mãi đến khi đội kỵ binh vây quanh, người cầm đầu lạnh lùng liếc mắt đánh giá nàng, có chút khó hiểu: "Người mà thành Trường Phong suốt đêm hộ tống ra ngoài là một tì nữ?"

Trường đao trong tay hắn bổ xuống một cái, ra vẻ như đang muốn chặt xuống. Duy Tang không hề tránh né: "Ta muốn gặp Nguyên Hạo Hành."

Người nọ thu trường đao lại, "Tên húy của Nguyên đại nhân có thể cho ngươi gọi thẳng sao?"

"Ta muốn gặp Nguyên Hạo Hành." Duy Tang bình tĩnh lặp lại, "Ta thuộc đội vệ binh của Giang Tái Sơ, đưa người nọ ra ngoài thành. Dẫn ta đi gặp hắn."

Người kia nhìn nàng tính toán một chút, lại khẽ bàn bạc với người bên cạnh mấy câu rồi thu hồi trường đao, cúi người nâng Duy Tang ngồi lên trước mình, ghìm cương ngựa quay lại, hô một tiếng: "Trở về!"

Ước chừng là lúc chạng vạng đã về đến thành Trường Phong.

Chẳng qua là lúc rời đi, Duy Tang ở trên tường thành nhìn xuống cơn sóng lớn công thành cuộn trào mãnh liệt; lúc này, nàng đang ở trong cơn sóng to ấy, lập tức bị đưa đi doanh trướng chủ soái.

Thị vệ xốc tấm vải bố giấy dầu nặng trịch lên, nam nhân đang ngồi sau án ngẩng đầu, con ngươi màu trà hờ hững lưu chuyển, cuối cùng đọng lại vẻ trầm tĩnh, cũng không hề e ngại cô gái trẻ bên cạnh.

Sau một lát, hắn đứng lên, khẽ cười nói: "Ta nói là ai, hóa ra là Gia Hủy Quận chúa."

Trong trí nhớ Nguyên Hạo Hành còn dừng lại ở mấy năm trước, lúc hắn đứng giữa hàng ngũ quan viên, phẩm cấp không cao, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú. Khi đó Duy Tang nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo như đầm băng, vô hình trong lòng khẽ run, nhưng Giang Tái Sơ lại nói bên tai nàng: "Đó chính là Nguyên Hạo Hành."

Trước khi ra khỏi đất Thục, nàng đã từng nghe đến tên của nam nhân trẻ tuổi này. Võ tướng trong Tấn triều đều xuất thân từ Cảnh gia, mà quan văn thì do Nguyên gia cầm đầu. Khi đó Duy Tang vì biết kinh thành đệ nhất mỹ nhân là nữ nhi của Nguyên gia, lại từng được chỉ hôn cho Giang Tái Sơ nên cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Nguyên gia.

"Vậy nam tử đẹp nhất kinh thành là ai?"

Giang Tái Sơ cười nói: "Cái này thật làm khó ta, Cảnh Vân đệ nói xem?"

Cảnh Vân đắn đo, "Cũng có người nói Nguyên Hạo Hành rất đẹp..."

Duy Tang ngoẹo đầu, đánh giá Giang Tái Sơ từ trên xuống dưới, sống mũi thẳng thanh tú, mày kiếm nghiêng nghiêng, môi mỏng như vậy nhưng đẹp nhã nhặn... Còn Nguyên Hạo Hành kia, chẳng lẽ là đẹp hơn hắn sao?

Có lẽ là đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, ý cười trên khóe môi Giang Tái Sơ càng sâu, nhưng hắn chỉ thản nhiên nói: "Hạo Hành quả thật được khen ngợi là mỹ nam, trong kinh thành được gọi là Phong Nghi (1) có một không hai, chẳng qua là trong lòng hắn chưa bao giờ ưa thích cái chức vị này."

(1) Phong Nghi: xuất phát từ Giản Văn Đế đời Tấn: "Đế thiểu hữu phong nghi, thiện dung chỉ.", phong nghi: phong độ, dung chỉ: dung mạo cử chỉ

"Chàng và hắn... cùng Nguyên gia... rất thân thiết sao?" Duy Tang ngập ngừng hỏi.

Cảnh Vân đã thức thời lách mình tránh ra, hắn liền không có gì cố kỵ nữa, vô cùng thân mật nhéo hai má nàng một cái, khẽ cười: "Ta mặc dù từng có hôn ước với tiểu thư của Nguyên gia nhưng cũng chỉ gặp qua vài lần ở yến hội. Nàng còn muốn hỏi gì, cứ hỏi thẳng đừng ngại."

Nàng lấy tay nâng cằm, hỏi nhỏ: "Nếu hôn ước giữa chàng và Nguyên gia tiểu thư không bị xóa bỏ, sao chàng có thể gặp ta?"

Hắn cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay cuốn lấy những sợi tóc mềm mại của nàng, cười giễu: "Nàng có nguyện cùng chung một chồng với nữ nhân khác?"

Duy Tang thẳng người lên, dùng sức lắc lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc phồng má: "Chàng đừng mơ tưởng!"

Hắn làm như có thể đoán ra câu trả lời của nàng, cười nhẹ nhàng, "Tóm lại ta muốn cưới hỏi nàng đón vào cửa đàng hoàng, như vậy thì hôn ước kia thế nào cũng phải tìm cách đẩy xuống."

Rõ ràng là đang nói đùa, nàng lại lấy làm thật, giận dữ nói: "Nguyên tiểu thư kia cũng thật đáng thương..."

Giang Tái Sơ cười khẽ: "Làm sao biết chứ? Con cái quý tộc trong kinh thành, người muốn lấy nàng ta có ngàn vạn người. Ta lại cảm thấy nàng đi theo như một hoàng tử nghèo túng như ta thế này, về sau mỗi ngày phải phập phồng lo sợ mới là đáng thương đấy."

Duy Tang biết hắn hay nói đùa, lại cười không nổi, chỉ có thể dùng sức bắt lấy tay hắn, gằn từng chữ: "Sao chàng lại nghĩ như vậy?" Nàng dừng một chút, gò má có chút ửng đỏ, "Ta lại cảm thấy, gả cho chàng thật sự là một chuyện vô cùng tốt."

Bây giờ hồi tưởng lại, khi đó hai bên hứa hẹn như thế, từng chuyện đều không thể thực hiện, nhưng cũng làm người ta than tiếc. Duy Tang mỉm cười, "Nguyên đại nhân, ba năm không gặp."

Nguyên Hạo Hành vòng qua án, đứng trước mặt nàng.

Hắn xuất thân là văn thần, mặc dù đang ở trong quân doanh cũng mặc áo bào, trường bào trắng thuần đơn giản thanh nhã, khuôn mặt tuấn mỹ như họa, giọng nói cũng tao nhã: "Người mà Ninh Vương điện hạ đêm khuya hộ tống hóa ra là Quận chúa, như vậy ta liền hiểu ngay."

Cho đến hiện giờ, hắn vẫn gọi Giang Tái Sơ là Ninh Vương điện hạ như cũ, Duy Tang cười cười, cũng không nói gì.

Ánh mắt Nguyên Hạo Hành dừng trên người nàng một chút, "Thật ra cho đến bây giờ, ta vẫn không biết Quận chúa rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn Ninh Vương điện hạ mà lại khiến hắn cam chịu vì nàng, không tiếc lật đổ thiên hạ."

Duy Tang biết hắn chẳng qua chỉ đang cảm khái, vẫn chưa trả lời, trong lòng lại buồn bã, chuyện vương triều kia nàng nên trả lời thế nào?

Hắn vẫn không nhanh không chậm nói: "Nếu luận về dung mạo nhan sắc, chỉ sợ Quận chúa còn kém xa xá muội..."

"Nguyên đại nhân đứng đầu văn thần, lần này sao có thể mạo hiểm thân chinh thành Trường Phong? Không sợ Hoàng đế và Thái hậu trong kinh thành có gì bất trắc sao?"

"Hóa ra Quận chúa vẫn quan tâm đến ta." Nguyên Hạo Hành mỉm cười, lệnh cho thị vệ bưng trà lên, ra vẻ nói chuyện rất lâu, "Tình hình hiện giờ trong triều cũng không nhất định phải gạt Quận chúa. Thái hoàng thái hậu và Chu Ngân Sinh đều mong ta sát vũ mà trở về, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không xuống tay với Hoàng thượng, ta đây cũng không lo lắng."

"Cho nên, tin tức thành Trường Phong rơi vào tay giặc vừa đến kinh thành, ngươi liền vào cung ngay trong đêm, đòi binh phù trong tay Thái hậu và Hoàng đế chạy thẳng đến đây?"

"Không sai." Nguyên Hạo Hành nói bâng quơ, "Đương nhiên cũng phải có chuẩn bị."

"Đáng tiếc Giang Tái Sơ không ở trong thành." Duy Tang thở dài một tiếng, "Đại nhân lại chạy không một chuyến."

Nguyên Hạo Hành nở nụ cười, mắt phượng đẹp đẽ cong lên, tựa như có chút buồn rầu: "Đúng vậy. Ta cũng không nghĩ tới hắn đã đi rồi." Hắn chuyển đề tài, "May mà Quận chúa ở trong doanh trại của ta, có lẽ hắn sẽ vì nàng mà trở lại."

Duy Tang mím môi, "Thế thì chỉ sợ đại nhân phải thất vọng."

Nguyên Hạo Hành cười không đáp, dường như cảm thấy hứng thú với chuyện cũ: "Quận chúa cũng biết, năm đó nếu đám người trong triều nghe lời ta nói cũng sẽ không rơi vào cục diện thế này."

"Đại nhân lúc ấy nói gì?"

"Không nói gì cả, chẳng qua là cảm thấy, nếu có một ngày phải giết Ninh Vương, mấy người kia lại rườm rà lắm điều nên mới gặp nhiều phiền toái như vậy." Nguyên Hạo Hành than tiếc nói, "Cũng coi như là ý trời vậy, chỉ tiếc một đoạn nhân duyên tốt của Quận chúa."

Duy Tang khẽ mỉm cười, "Đều đã qua lâu như vậy, vốn cũng không còn nhớ rõ cái gì."

"Hôm nay tán gẫu thoải mái với Quận chúa, thật khiến cho người ta cảm khái nhân sinh trên đời, thời gian trôi qua, nếu khách qua đường..." Nguyên Hạo Hành nâng chén trà trong tay, khẽ xúc động.

Duy Tang chú ý tới vật dụng trong tay hắn, đúng là hoàng thân quốc thích hiện giờ cũng khó cầu một đĩa trà sứ Nhữ Diêu (2) như thế.

(2) sứ Nhữ Diêu: một loại sứ rất nổi tiếng vào đời Tống

Ánh sáng ôn hòa sau cơn mưa làm tôn lên phong thái của nam nhân trẻ tuổi này, dường như đây không phải là quân doanh mà như một lâm viên tinh tế.

"Ra ngoài đánh giặc còn mang theo sứ Nhữ Diêu, đại nhân quả thật phong nhã."

"Quận chúa thích sao? Trong nhà của ta còn một bộ, để ta sai người đi lấy tặng Quận chúa, sứ nổi tiếng sánh đôi cùng mỹ nhân, quả thật không tệ." Nguyên Hạo Hành mím môi cười, "Hôm nay Quận chúa đi đường chắc cũng đã mệt mỏi rồi? Ta sai người dẫn nàng đi nghỉ."

Duy Tang đi theo thị vệ ra ngoài, ngẩng đầu mới phát hiện mặc dù đang ở thời tiết mùa hè nhưng lại vô cùng u ám.

Xa xa hai quân tựa như đang tạm thời ngừng chiến, nàng ngẩng đầu nhìn tầng mây trôi lững lờ, khẽ cắn môi. Giang Tái Sơ... mấy năm qua rồi, ngươi sẽ không liều lĩnh như lúc đó chứ...

—–

Bởi vì mưa xối xả mấy ngày liên tiếp, Quan Ninh quân bị kẹt ở bờ sông bốn ngày.

Nước sông dâng cao gấp đôi ngày thường, cầu lại sụp, các binh sĩ vội vàng đốn củi, nhất thời cũng không cách nào làm được. Các tướng lĩnh gấp đến độ sốt ruột, lại không thể làm gì, chỉ có thể ngày đêm đốc thúc.

Trời sẩm tối, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng nhận được mật báo từ thành Trường Phong. Hắn nhìn lạc khoản (3) một chút, trong lòng thoáng tính toán, đột nhiên sải bước ra khỏi doanh trại, ý bảo thị vệ dắt ngựa Ô Kim tới.

(3) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên

"Tướng quân, đi đâu..."

Không chờ thị vệ nói xong, hắn đã phi thân lên ngựa, nhẹ nhàng quát một tiếng, tuấn mã phi như tên bắn, hướng về phía tây nam.

Gió hè ẩm ướt chà xát hai bên há, biết được hành trình của nàng, Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng.

Sau cơn mưa to, mực nước dâng cao, cản trở đường đi, nhưng nàng vẫn có thể chạy tới đây. Nghĩ như vậy, sự tình cũng không hẳn là đến mức nóng ruột.

Sắc trời dần dần tối, hắn cho ngựa đi chậm lại, nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, suy nghĩ khẽ động. Hắn chăm chú nhìn về phía trước.

Quả thật là có ngựa chạy lại gần, hắn kéo dây cương, lẳng lặng chờ.

Ước chừng là hơn mười người, kỵ binh dẫn đầu mỗi người một ngựa, giơ tay ra hiệu cho đồng bạn chậm lại, rút trường đao ra: "Phía trước là ai?"

Ngựa Ô Kim không kiên nhẫn hí vang một tiếng, người nọ bỗng nhiên nhìn thấy Giang Tái Sơ, vội vàng huýt lên.

Hơn mười người chợt tung người xuống ngựa, quỳ xuống đất, chỉ có chính giữa đang che một người dùng mũ trùm đầu che mặt, vẫn ngồi trên ngựa như cũ, chậm rãi giục ngựa về phía trước.

Nàng đi tới bên cạnh, Giang Tái Sơ trầm mặc nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng càng lúc càng khẩn trương... Biết rõ dẫn nàng theo bên người có nhiều bất tiện, nhưng hiện giờ, trong lúc loạn lạc, hắn thật sự lo lắng nếu để nàng ở lại hậu phương. Lại không biết, đoạn đường này nàng phải trải qua bao nhiêu gian nguy.

Nghĩ như vậy, hắn thò người đi qua, hai tay hơi dùng sức, ôm nàng tới trước ngựa.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, trái tim đang đập liên hồi kia dường như muốn dừng lại.

Hắn từng ôm nàng rất nhiều lần, nhưng lúc này đây...

Mũ trùm đầu tuột xuống, lộ ra gò má nữ tử, xinh đẹp không thể tả.

Là khuôn mặt hắn quen thuộc, nhưng không phải là nàng.

*****

Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Mặc cho nàng nhào vào trong lòng mình khóc òa lên, hắn vẫn không nhúc nhích.

"Thế nào lại là nàng?"

Hắn dường như bình tĩnh lại, ngước mắt lần nữa, nhìn về phía Bạc Cơ, sau đó buông nàng ra, tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Liên Tú, tức giận nói: "Hàn cô nương đâu?"

"Trước khi chúng tôi chạy tới Hàn cô nương đã bị bắt đi." Liên Tú không dám ngẩng đầu, nặng nề nói, "Dọc đường đi gặp Bạc phu nhân chạy tới, mạt tướng liền tự ý mang nàng theo."

"Ngươi nói nàng rơi vào trong trại địch rồi?" Giang Tái Sơ cắn răng, lặp lại lần nữa.

"Ngày hôm sau sau khi thành Trường Phong bị chiếm đóng, Nguyên Hạo Hành liền xuất quân, đến thành Trường Phong lập tức công thành. Đêm đó đội thị vệ hộ tống Hàn cô nương ra khỏi thành, trên đường bị chặn giết, toàn bộ đều chết trận. Hàn cô nương bị bắt đi..."

Chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, Giang Tái Sơ chẳng nói gì, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn trở lại trước ngựa Ô Kim, đưa tay ôm Bạc Cơ, tự mình nhảy người lên ngựa.

Đang định thúc ngựa tiến về phía trước, hắn bỗng nhiên cảm thấy có người kéo đùi phải của mình.

Đang tức giận, Giang Tái Sơ cúi đầu thấy thân vệ Vô Ảnh.

Vô Ảnh đã bắt đầu đi theo hắn từ lúc khởi sự, tuy câm điếc nhưng võ nghệ cao cường, được Giang Tái Sơ vô cùng tín nhiệm.

Hắn không thể mở miệng, chỉ có thể dùng sức ôm chân Giang Tái Sơ nhưng không buông ra, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

"Cút ngay!" Hắn thấp giọng quát.

Vô Ảnh dùng sức lắc lắc đầu, vươn tay ra dấu ở cổ họng một cái.

Giang Tái Sơ giận dữ, đùi phải quét qua, lập tức đá vào ngực hắn.

Cú đá này dùng rất nhiều lực đạo!

Vô Ảnh không chịu nổi lực lớn như vậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn ôm chặt Giang Tái Sơ không nhúc nhích.

Liên Tú và các kỵ binh đều quỳ xuống, vẻ mặt kinh hãi, đồng thanh nói: "Tướng quân, không thể quay lại!"

Mấy giọt máu tươi bắn tung tóe trên mặt dần dần nguội lạnh, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Sự thô bạo kia từ từ được trút bỏ, hắn khàn giọng: "Buông ra."

Sắc mặt Vô Ảnh cực kỳ tái nhợt. Hắn vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn Giang Tái Sơ, tựa như đang đợi một sự chấp thuận.

Giang Tái Sơ nắm chặt bội kiếm Lịch Khoan bên hông. Trong màn mưa phùn mờ mịt, hắn ngửa đầu cười vang.

Sự đời của hắn, vì sao lại gian nan như vậy?

Hắn thầm nghĩ lúc từ chức về ở ẩn, đợi đến lúc hắn gặp được Hàn Duy Tang, kết quả của việc một lòng chờ đợi nàng là cả thân thể đầy thương tích;

Nay giữa lúc loạn lạc, hắn gặp lại cô gái lừa hắn ngày đó nhưng vẫn quyết ý giữ nàng lại bên người, trời xui đất khiến thế nào nàng lại bị bắt đi, sống chết không rõ.

Nếu hắn và nàng thật sự không có duyên phận, vì sao còn gặp lại?!

Nếu có duyên, vì sao lần nào cũng bỏ lỡ nhau như vậy?!

Tiếng cười dần dần dừng lại, đằng trước bỗng nhiên có ngựa phi nhanh tới: "Thượng tướng quân! Cầu phao đã hoàn thành! Có thể qua sông rồi!"

Giang Tái Sơ thẳng lưng, nhìn cảnh đêm mờ mịt phía trước, trong lòng hiểu được, đây là thời cơ tốt nhất để qua sông. Hắn nên thừa dịp Nguyên Hạo Hành dẫn đại quân đến thành Trường Phong mà toàn lực hành quân về phía trước, tiến thẳng đến kinh đô.

Nhưng... lại bỏ nàng ở phía sau sao?

Nếu như chờ thêm một chút... Nguyên Hạo Hành nếu bắt giữ nàng, tất nhiên sẽ trao đổi bằng việc hắn rút quân về, chỉ sợ người đưa tin sẽ đến ngay lập tức.

Cả đời này, hắn luôn phải lựa chọn khó cả đôi đường, lại cảm thấy chưa bao giờ khốn khổ như vậy.

Nước mưa theo thái dương chảy xuống cằm... Hắn chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, đắn đo suy tính vô cùng chật vật. Mãi cho đến khi Vô Ảnh quỳ xuống, kéo trường bào của hắn, quay về hướng bắc, ra dấu một chút.

Hắn đầu tiên là hờ hững nhìn.

Đột nhiên hiểu ra!

Giang Tái Sơ siết cương ngựa, truyền lệnh cho quan quân: "Lập tức qua sông, ai chậm trễ chém ngay!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tái Sơ cúi người, kéo Vô Ảnh đứng lên, khẽ nói: "May mà ngươi nhắc nhở ta."

Trên hàm răng trắng của Vô Ảnh thượng vẫn còn máu tươi, vô cùng đáng sợ, nhưng hắn chỉ cười thật thà một cái.

Hiện giờ Nguyên Hạo Hành tìm tới, tuy không khỏi quá mức bị động, nhưng hắn có thể nhanh chóng tiến quân thần tốc, tiến thẳng đến hoàng thành, lấy toàn bộ triều đình Đại Tấn uy hiếp Nguyên Hạo Hành, đổi lấy Hàn Duy Tang.

Đây cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn...

Thời gian tranh giành với Nguyên Hạo Hành không cho hắn cơ hội kéo dài!

Mưa như sóng tràn bờ trên chiếc cầu phao vừa dựng xong, thuyền dân điều động cũng đã bố trí bên bờ, binh mã ồ ạt lại ngay ngắn có thứ tự. Tiểu đoàn tiên phong đã vượt qua sông, bờ bên kia liền tiếp ứng, đồng thời để đề phòng kẻ địch đánh bất ngờ, Liên Tú mang theo thân binh giám sát cạnh cầu. Chợt hắn nhớ ra cái gì đó, khẽ hỏi: "Cảnh tướng quân bên kia còn chưa có tin tức sao?"

Thân binh lắc đầu nói: "Còn chưa có."

Hắn giương mắt nhìn về phía chủ trướng, người này xưa nay dũng cảm quả quyết, trong mắt lại toát ra vẻ phức tạp khó hiểu.

Giang Tái Sơ sau khi trở lại doanh trướng thì không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, nét mặt như cũ. Đại quân đang qua sông, hắn vẫn lẳng lặng nhìn địa đồ, đầu ngón tay dừng dưới kinh thành, làm như đang cố gắng suy nghĩ điều gì.

Bạc Cơ nhẹ nhàng bước vào, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: "Đoạn đường này hành quân cấp tốc tới kinh thành, không biết sẽ có bao nhiêu trận đánh ác liệt, ta sẽ đưa nàng về một chỗ dừng chân lân cận, kết thúc chiến sự sẽ đưa nàng về phủ Thanh Châu."

Bạc Cơ lại làm như không nghe thấy, chỉ đi đến bên cạnh Giang Tái Sơ, quỳ xuống: "Tướng quân, chàng mang theo ta đi."

Từ góc độ nàng nhìn lên, cằm hắn cứng rắn vững vàng, ánh mắt cũng chỉ dừng trên bàn, không hề có chút quyến luyến gì trên người nàng. Hắn chỉ nói, "Đừng hồ đồ."

"Chàng mang theo nàng ta không phải là hồ đồ sao?" Bạc Cơ đưa tay giữ trường bào của hắn, nhẹ giọng nói, "Tướng quân, trước đây... chàng không phải như vậy."

Hắn rốt cuộc cũng cúi người, kéo nàng đứng dậy, thản nhiên nói: "Ta không muốn nói như vậy, nhưng phải nói rất nhiều lần, A Man, nàng biết."

Ánh mắt hắn lạnh lẽo xa lạ, Bạc Cơ nhớ rõ vừa rồi trùm mũ lên đầu, khi nàng chậm rãi đến gần gắn, hắn ở trên ngựa nhìn nàng, con ngươi lấp lánh vô cùng vui sướng... Theo đầu ngón tay tê dại, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nói khẽ: "Nhưng chàng không hỏi một tiếng, thế nào lại là ta tới đây sao? Dọc đường đi có từng gặp nguy hiểm không?"

Giang Tái Sơ nhíu mày, giọng nói trở nên lãnh đạm: "Nàng ở đây là tốt rồi."

"Ngày đó ta bị Cảnh tướng quân đưa ra khỏi thành, là ta một lòng muốn gặp chàng, liền phân phó thị vệ đổi hướng, không nghĩ rằng sẽ gặp quân địch. Toàn bộ thị vệ chết trận, ta thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, là Hàn Duy Tang đã cứu ta." Bạc Cơ nhìn chằm chằm Giang Tái Sơ, "Nhưng chàng có biết nàng ta ở cùng với ai không?"

Giang Tái Sơ giật mình, "Ai?"

"Là một người trẻ tuổi rất đẹp, ta nghe nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân." Bạc Cơ gợi lên ý cười, ánh mắt thù hằn, "Ta không muốn được nàng ta cứu... Ta thà rằng đã chết ở đó! Vì khi nàng cứu ta, nàng còn nói với ta......"

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tập trung trên người nam nhân này càng ngày càng nặng, ánh mắt từng ôn nhu nhìn nàng cũng trở nên đáng sợ, tựa như có áp lực vô hình đè nén người mình, nhưng nàng lại không nói thêm gì nữa.

"Nàng nói, nàng ta ở chung với Nguyên Hạo Hành?"

"Ta... ta không biết có phải là Nguyên Hạo Hành hay không, nhưng nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân, hình như rất thân thiết... còn... xin hắn thả ta ra."

"A Man, ta có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện của nàng ta..." Khóe môi hắn nâng lên, hắn lạnh lùng nói, "Nàng tốt nhất đừng gạt ta."

Bạc Cơ sợ hãi quỳ xuống, nằm rạp người nói, "Ta... ta không dám gạt tướng quân."

"Chuyện này ta vẫn chưa nói với tướng quân bọn họ, bởi vì... bởi vì... Hàn Duy Tang nói với ta những lời này, ta không dám nói."

Giang Tái Sơ thoáng cúi đầu, nhìn chiếc gáy trắng nõn của nàng, khẽ nói: "Nàng nói đi."

"Ta nghe thấy bọn họ đang nói cái gì Thục, cháu trai gì đó... Sau đó vị Nguyên đại nhân kia bảo nàng ta yên tâm. Hàn Duy Tang nói với Nguyên đại nhân, nói nàng ta nợ chàng rất nhiều, liền xin hắn thả ta ra, xem như... trả lại nhân tình cho chàng."

Nói tới đây, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn trộm sắc mặt của Giang Tái Sơ, lại thấy nét mặt tuấn mỹ của hắn thu hồi vẻ giận dữ, nhưng lại không có cảm xúc gì. Trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn chỉ hỏi: "Nàng ta còn nói cái gì?"

Lúc này trong lòng Bạc Cơ hỗn loạn như cháo nóng, bỗng nhiên nhớ tới lời người nọ nói với nàng trên đường đi: "Nếu ngươi muốn lấy được tim của hắn, cứ nghe lời ta nói, nói thế này với Thượng tướng quân..."

Khi đó bản thân nàng còn hỏi: "Nhưng thế này là lừa Thượng tướng quân, ngài ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?"

"Chuyện của Hàn Duy Tang, hắn sẽ đánh mất chừng mực, ta sẽ làm cho hắn tin."

......

Bây giờ nói ra chuyện này, nàng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.

"Ta hỏi nàng, nàng ta còn nói cái gì?" Phía trên truyền đến âm thanh lạnh thấu xương.

Nàng sợ run cả người, chỉ có thể cố lấy dũng khí, bắt chước ngữ khí của Hàn Duy Tang ngày đó:

"Ngươi từng thấy vết thương sau lưng hắn chưa? Biết đó là do thế nào mà có không? Ngươi biết hắn vì sao phải phản nghịch Tấn triều không?"

"Ngươi có biết hắn từng cầu hôn ta, cuối cùng, là ta không muốn gả cho hắn không?"

"Ngươi có biết hắn vì cứu ta, ngay cả tính mạng đều không cần không?"

"Ngươi cảm thấy ta đang tranh giành với ngươi? Nhưng ngươi có gì tốt để ta phải giành giật?"

......

Trong chủ trướng cứ yên lặng như vậy, nhưng bầu không khí lúc đó rõ ràng như có mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn. Bạc Cơ không rõ đó là cái gì, lúc này nàng chỉ quỳ, trong đầu chỉ có một ý niệm... Nàng tuyệt đối không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người kia.

"Nàng tin lời nàng ta nói sao?" Giang Tái Sơ đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện người ngoài.

Bạc Cơ khó có thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy. Nàng vẫn nằm rạp người như cũ, cuộn mình lại, nói đứt quãng: "Ta... ta... tất nhiên là không tin."

Nam nhân thoáng nở nụ cười, cũng không ừ hử gì cả.

Ánh nến trên bàn lay động, thị vệ vén màn tiến vào, đưa một phong thư: "Đất Thục cấp báo." rồi lặng lẽ lui ra.

Giang Tái Sơ ngăn chặn nỗi buồn đang cuộn trào trong lồng ngực, mở mật báo dưới ánh nến, bên trên chỉ có một câu:

Hàn Đông Lan bị cướp.

Rầm một tiếng.

Bạc Cơ run bần bật ngẩng đầu, đã thấy bàn bị đánh nát. Hắn không còn là người làm việc gì cũng giữ được sự thoải mái nhẹ nhàng, không còn là nam nhân trẻ tuổi xử sự tao nhã nữa, thay vào đó là nét mặt đáng sợ khiến người ta kinh hãi.

Giận dữ, lại bi thương.

Bình tĩnh, lại cuộn trào mãnh liệt.

Hắn đạp đống lộn xộn trên mặt đất, lập tức đi ra ngoài doanh trướng, xoay người nhảy lên ngựa Ô Kim, chạy tới bờ sông.

Quan Ninh quân đã vượt qua gần một nửa, gió sông ẩm ướt phất lên trên mặt, hắn nhìn về phía sông, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nàng lại lừa ta."

Vô Ảnh phía sau từ từ thúc ngựa lại gần, chỉ cách hắn một trượng, vẻ mặt phức tạp nhìn vị thống soái trẻ tuổi.

"Van xin Nguyên Hạo Hành cứu A Trang, bây giờ nàng cầm cái gì để đổi?" Giang Tái Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm, che giấu nỗi thất vọng, "Trên đời này, chắc là cũng chỉ có một mình ta... cứ như vậy... năm lần bảy lượt tha thứ cho nàng."

Vô Ảnh im lặng không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Mắt phượng Giang Tái Sơ khẽ rũ xuống. Hắn chưa bao giờ để lộ vẻ yếu đuối và do dự như vậy với người ngoài. Hắn nhìn nước sông chảy ồ ạt không ngừng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo: Hàn Duy Tang, trong lòng nàng có từng nghĩ tới, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, không thể chịu nổi... chịu nổi sự phản bội hết lần này đến lần khác như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Toàn chương "Người xưa" hoàn.

Tiếp theo sẽ là hồi ức, trong hồi ức sẽ viết vì sao đôi vợ chồng son muội tử và Tiểu Giang ngọt ngào hạnh phúc lại trở nên như vầy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-24)