Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngự Phồn Hoa - Chương 06

Ngự Phồn Hoa
Trọn bộ 24 chương
Chương 06
Rừng hạnh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Lazada


Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, dường như có rất nhiều người lui tới, Duy Tang đêm nay cũng chẳng hề ngủ ngon.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, nàng không kịp rửa mặt, vừa mới đến trước đình đã gặp tướng quân thủ thành Tiêu Nhượng một thân áo giáp đi tới.

Một đêm bôn ba đã khiến cho vị tướng quân trẻ tuổi nhìn qua có chút mệt mỏi, Duy Tang gọi hắn lại hỏi: "Tướng quân, sớm như vậy tới tìm phụ thân ta sao?"

"Tối hôm qua Chu đại nhân bị ám sát, truy lùng một đêm, ba gã thích khách vẫn chạy thoát." Tiêu Nhượng tiến lên vài bước, hắn quen biết với Duy Tang từ nhỏ, cũng không tránh khỏi nghi ngờ, "Nay hắn nổi trận lôi đình, nói là muốn phong thành, lục từng nhà tìm thích khách."

Duy Tang nhất thời có chút chột dạ, lúng ta lúng túng nói: "Thành Cẩm Châu này lớn như vậy, ai biết hình dạng thích khách thế nào?"

"Một người trong đó bị thương, có lẽ có thể tra được manh mối." Tiêu Nhượng trầm ngâm giải thích, chẳng qua là trong ánh mắt tuấn lãng hàm chứa vẻ khinh thường.

"Lão tặc này, sao không để cho thích khách giết sạch luôn đi!" Duy Tang oán hận nói khẽ.

Tiêu Nhượng bật cười, "Đừng nói bậy, để cho cha nàng nghe được lại bị phạt."

Duy Tang không muốn làm trễ việc của hắn nên một mình trở về phòng. Nhũ mẫu tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thấy nàng đang tìm đồ trong tủ, "Ai ui" một tiếng: "Quận chúa, người lại làm cái gì vậy?"

Duy Tang nói mập mờ: "Tìm vài thứ thôi."

Nhũ mẫu kéo nàng ngồi xuống ghế, giận dữ nói: "Tiểu tổ tông, mấy ngày này người đừng ra ngoài chơi, bên ngoài đang rất loạn, tìm thích khách khắp nơi."

Duy Tang cuốn mấy lọn tóc dài, sau nghĩ lại mới nói: "Ai?"

"Có người tối hôm qua đi ám sát Chu đại nhân, aizzz, nay vị đại nhân kia đang ở trong thư phòng Hầu gia không chịu bỏ qua."

Duy Tang vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Bản thân hắn hành vi không đứng đắn, bị người khác oán hận là chuyện bình thường, tìm cha ta làm cái gì?"

"Ta thấy, là muốn moi vét một khoản nữa."

Duy Tang hai tay nắm thành quyền, vừa phẫn nộ vừa hối hận, sớm biết như thế thì hôm qua đã không kích động như vậy... Hoặc là không được mềm lòng, lập tức giết hắn cũng được...

Nhũ mẫu chải đầu xong, lại phân phó bọn nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên, chỉ cảm thấy quận chúa hôm nay thật ngoan ngoãn, sau khi súc miệng mới cảm thấy hài lòng dẫn người rời đi.

Trong lòng Duy Tang như có muôn ngàn con kiến cắn gặm, đứng ngồi không yên. Mãi đến lúc chạng vạng mới tìm được cơ hội chuồn ra ngoài. Trên đường quả nhiên đã giới nghiêm, mặc dù có người qua đường nhưng tất cả đều cúi đầu, vội vội vàng vàng.

Duy Tang đi vòng qua phố Ngọc Trì, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Cảnh Vân mở cửa ra, vừa thấy nàng, không khỏi nhíu mày: "Cô nương, hôm nay người còn tới làm chi?"

Duy Tang cũng không đáp, chỉ lo lắng hỏi: "Giang huynh đâu?"

"... Ở buồng trong nghỉ ngơi."

Nàng xông thẳng vào buồng trong, quả nhiên, Giang Tái Sơ ngồi bên bàn, tay trái cầm sách, lặng im ngồi đọc. Hắn ở trong nhà chỉ mặc áo bào trắng bình thường, chỉ có mặt mày như họa, càng thêm hoa lệ trên nền áo. Vừa nhấc đầu đã thấy nàng đến, khóe môi hắn rộ lên nụ cười ấm áp: "Sao nàng lại tới đây?"

Duy Tang đặt hết mấy chai lọ giấu trong ngực lên trên bàn, lúng ta lúng túng nói: "Cái này là thuốc trị thương."

Giang Tái Sơ đứng dậy, tay phải vẫn đặt phía sau, cười nhạt nói: "Ta không sao."

"Làm ta sợ muốn chết, chỉ sợ huynh đã bị lão tặc kia bắt được." Duy Tang đến tận lúc này mới buông lòng xuống, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, "Đêm qua, ta...Thật sự là... xin lỗi."

Cảnh Vân cố nén cười nói: "Ngươi thật đúng là lỗ mãng, công phu mèo ba chân như vậy mà dám đi làm thích khách."

Duy Tang ủ rũ, cũng không phản bác ân nhân cứu mạng, chỉ nói: "Ta không muốn làm thích khách, thầm nghĩ hắn phải đi, ta chỉ dọa hắn một chút thôi."

Giang Tái Sơ chậm rãi liếc nhìn Cảnh Vân, ngăn lại lời châm chọc rồi quay sang an ủi nàng: "Mọi người đều bình an vô sự, nàng không cần khổ sở như vậy."

"Hắn dẫn người đi lùng bắt khắp nơi, ta chỉ sợ sẽ tra được đến nơi này." Duy Tang vội vàng nói, "Chi bằng..."

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thật mạnh.

Duy Tang bỗng nhiên đứng dậy: "Thật sự tìm đến đây rồi?"

Cảnh Vân lại cười nhẹ, "Ta đi nhìn xem."

Duy Tang theo Cảnh Vân đi tới cửa, mở cửa ra, quả nhiên là một đám thị vệ, xách trường đao, đang đập cửa ầm ầm.

Còn chưa chờ Cảnh Vân mở miệng hỏi, tên cầm đầu đã ngạo mạn tiến vào, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đánh giá hai người: "Đêm qua trong thành có thích khách, hình như là chạy theo hướng này, các ngươi có nhìn thấy không?"

"Không thấy."

"Trong nhà có mấy người?"

"Ta và công tử nhà ta, hai người."

"Cô gái này là ai?" Người nọ đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ cười xấu xa.

"Bằng hữu của công tử nhà ta, đặc biệt tới thăm ngài ấy." Cảnh Vân nho nhã lễ độ trả lời.

"Thăm?" Người nọ tức khắc trở nên cảnh giác, "Các ngươi ba người, không phải là thích khách tối hôm qua đấy chứ? Công tử nhà ngươi đâu? Là bị bệnh hay là bị thương?"

"Đại nhân, nhà dân há lại có thể tự tiện xông vào?" Cảnh Vân nhẹ nhàng bước tới, che ở trước mặt người nọ, "Hai người bọn ta chính là nhân sĩ Trung Nguyên, sao lại tự nhiên đi làm thích khách?"

"Hừ, là phải hay không phải, ta vào xem thì biết ngay." Người nọ hung hăng rút ra nửa thanh đao, "Ngươi có cho hay không?"

Cảnh Vân vẫn đứng thẳng như cũ, dáng người cao ngất, sừng sững bất động.

Quan quân nhìn hai người nam nữ trẻ tuổi này, cảm thấy cũng chưa chắc tin rằng đây là thích khách, chỉ là hôm nay Chu đại nhân phân phó xuống, lần này lục soát thành, trên danh nghĩa là truy lùng bắt thích khách nhưng thực tế là nếu gặp được nhà giàu thì xảo trá vơ vét tài sản một phen. Hắn thấy hai người này ăn mặc không tầm thường, trong lòng đã muốn nổi lên ý niệm kia, nét mặt lộ ra hung ác: "Gọi công tử nhà ngươi ra đây."

Cảnh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu khinh miệt, "Chỉ bằng ngươi?"

Quan quân trên mặt không nén được giận, hô quát một tiếng: "Xét nhà!"

Hắn cười giễu rút đao ra, lưỡi dao sắc nhọn lóe lên trong mắt Duy Tang. Nàng lui ra sau Cảnh Vân, thấy hắn không nói một lời đã quật tên kia ngã xuống đất, trong lòng hốt hoảng: Tiếp tục như vậy, bọn họ nhiều người, như thế tất sẽ vào buồng trong. Nếu mà nhìn thấy cánh tay phải của hắn...

Cảnh Vân cũng dễ dàng quật ngã năm sáu người xuống đất. Hắn thu tay lại, cúi đầu nhìn đám quan quân mặt mũi bầm dập: "Còn muốn đánh nữa sao?"

Một màn này, vô cùng giống hệt cảnh tượng hắc y nhân xung phong liều chết với đám truy binh vào hôm qua, đám quan quân kia vừa chạy ra ngoài vừa quát lớn: "Vây nơi này lại, là hắn! Là bọn chúng!"

Khóe môi Cảnh Vân lộ ra ý cười mỉa mai, kéo Duy Tang vào trong phòng, ngạo nghễ nói vọng vào bọn thị vệ ngoài kia, hết sức lạnh lùng: "Ai dám tiến vào thử xem."

Hắn vừa vào trong buồng, lại thay đổi bộ dáng, quay về phía Giang Tái Sơ gãi đầu, "Công tử, không nhịn được, vẫn là động thủ rồi."

Giang Tái Sơ lắc đầu, dường như đoán được chuyện đã đến mức này, vẫn chưa mở miệng.

"Ngươi sao lại lỗ mãng như vậy?" Duy Tang gấp đến độ giậm chân, "Hiện giờ bọn chúng đi viện binh, nhất định sẽ quay lại tra xét. Cánh tay Giang huynh vẫn còn bị thương đấy!"

Cảnh Vân cười ha ha, nói đùa: "Ngươi nói ta lỗ mãng?"

Duy Tang lúc này nào có tâm trạng đùa giỡn với hắn, trong lòng trăm mối lo, việc đã đến nước này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn lại một cách. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói với Giang Tái Sơ: "Giang huynh, làm liên lụy đến huynh, ta hết sức xin lỗi. Bất quá... bất quá... cũng không cần lo lắng, hôm qua là ta xông xáo, ta sẽ tự gánh vác."

Giang Tái Sơ nghiêng đầu, nghe nàng nói nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên có chút buồn cười, ho khù khụ: "Nàng định gánh vác thế nào?"

"Thật ra... thật ra thì ta..."

Ngoài sân đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, có người một cước đá văng cửa thư phòng: "Cái gì vậy? Mau lăn ra đây!"

Cảnh Vân tiến lên trước vài bước, lạnh lùng nhìn kẻ xông tới: "Ngươi lại là cái quái gì vậy?", rồi thuận thế tung một cước vào ngực hắn, đá hắn ra cửa.

Trong đình viện có một người đàn ông trên mặt vẫn còn băng vải, vóc người tráng kiện, thần sắc dữ tợn, hung hăng nói: "Ba tên thích khách kia một đứa cũng không chừa, giết hết cho ta!"

Cung thủ đứng trước mặt hắn, lên dây cung, chỉ đợi ra lệnh một tiếng sẽ động thủ.

Cảnh Vân vẫn đứng im lặng như trước, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy tính uy hiếp: "Các ngươi không phân biệt được tốt xấu đã muốn giết người... Ta cũng muốn nhìn xem thói đời này có còn vương pháp hay không!"

Chu Cảnh Hoa nghe nói bắt được thích khách, vội vàng chạy tới đây, đã thấy người trẻ tuổi kia đứng đó, dáng vẻ hiên ngang. Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, càng thêm giận dữ: "Bắn đi!"

Trường cung được căng ra, tên đã trên dây, Duy Tang bỗng nhiên bước lên trước: "Dừng tay, ta là..."

Lời nàng còn chưa dứt, Giang Tái Sơ đã đứng chắn trước người nàng, ngăn cản tầm mắt của nàng, tay phải đặt ở sau người, nói nhạt: "Chu Cảnh Hoa, ngươi dám động thủ với ai?"

Mặc dù hoàng hôn đã buông xuống, tia nắng cuối cùng vẫn còn chưa tắt.

Chu Cảnh Hoa bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt tuấn mỹ lãnh đạm đang lạnh lùng nhìn mình, đầu óc nổ ầm một tiếng.

Mấy ngày đầu năm vào kinh báo cáo công tác, vừa dịp gặp Ninh Vương bắc chinh trở về, giữa đám quần thần, hắn nhìn thấy điện hạ mặc hắc giáp đi vào đại điện, tuy còn trẻ tuổi nhưng ánh mắt trầm tĩnh, bước chân vững vàng, chẳng qua là cả người tỏa ra sát ý khiến cho người ta không được thoải mái mà run sợ.

Lại không nghĩ tới, lúc này đây, "thích khách" đang truy lùng chính là Ninh Vương!

Chu Cảnh Hoa chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, liều mạng chút sức lực cuối cùng đẩy lùi bọn cung thủ, xoay người hung hăng tát vô mặt tên quan quân kia, hai đầu gối quỳ xuống: "Điện... điện hạ..."

Bọn thị vệ phía sau hắn không rõ nguyên cớ nhưng cũng đồng loạt quỳ xuống.

Giang Tái Sơ thản nhiên dời ánh mắt, xoay người lại.

Hàn Duy Tang lẳng lặng nhìn hắn, "Huynh chính là Chuyển vận sứ mới tới, Tấn triều Ninh Vương điện hạ?"

*****

Trong ánh mắt của nàng có sự kinh hãi, cũng khó mà kiềm chế một tia chán ghét.

Tựa như là ngọc lưu ly vỡ nát, hay là mặt trời tráng lệ lặn dần trong bóng tối. Cuối cùng cũng có một ngày, bọn họ chân thật đối mặt với nhau... nhưng khi ngày này đến, ta hy vọng là ta mở miệng trước. Chí ít, đây cũng là thành ý của ta.

Giang Tái Sơ khẽ thở dài, áy náy nói: "Lúc trước gạt cô nương, thật xin lỗi."

Duy Tang còn chưa mở miệng, trong viện lại có người tới, dẫn đầu chính là Tiêu Nhượng.

Hắn không biết Giang Tái Sơ, chỉ thấy Duy Tang đứng đó, vội vàng quỳ xuống: "Quận chúa."

Chu Cảnh Hoa ngơ ngác ngẩng đầu, đã thấy cô gái kia vẫn còn kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu hết cả thảy. Bắt được Ninh Vương, lại còn bắt được nữ nhi bảo bối của Thục Hầu, Gia Hủy quận chúa. Dù xưa nay hắn tung hoành ngang ngược cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Năm Nguyên Hi thứ tư, Tấn đế hạ chỉ, lệnh cho Ninh Vương Giang Tái Sơ đến đất Thục, đảm nhiệm chức Cẩm Châu thuỷ bộ Chuyển vận sứ, tháng năm nhậm chức, giám sát việc vận chuyển lương thảo xuất chinh và thuế khóa cùng gấm vóc và lễ vật cúng, đồng thời giám sát đất Thục.

Chỉ dụ chưa chính thức đến Cẩm Châu, Ninh Vương đã dùng cách xấu hổ như thế xuất hiện ở Cẩm Châu trước.

Thục Hầu Hàn Văn Cảnh biết được việc này liền tức khắc chạy tới, đưa Ninh Vương về quý phủ. Ninh Vương điện hạ sau khi cảm ơn thì không hề chối từ.

Lúc Thục Hầu dẫn Ninh Vương điện hạ đi ra tiểu viện, hắn cố ý liếc nhìn nữ nhi một cái, Duy Tang chột dạ, theo bản năng né qua một bên. Giang Tái Sơ vẫn ung dung thản nhiên thu hết một màn này vào trong đáy mắt, xoay người bước lên kiệu, ra vẻ lơ đãng: "Vương gia, Quận chúa chỉ sợ lúc này còn chưa lấy lại tinh thần."

Thục Hầu giật mình, hung hăng trừng mắt tiểu nữ nhi một cái: "Tiểu nữ xưa nay bướng bỉnh, xin điện hạ bao dung."

"Tiểu vương mới vào thành Cẩm Châu, nhưng lại che giấu thân phận. Lúc tiểu vương gặp khó khăn, Quận chúa đã xuất thủ tương trợ. Chỉ là tiểu vương vẫn chưa có cơ hội tiết lộ thân thế nên mới khiến cho Quận chúa sợ hãi." Ninh Vương nhếch môi, cười như có như không nhìn về phía Chu Cảnh Hoa: "Đây cũng là phải cảm ơn Chu đại nhân."

Sống lưng Chu Cảnh Hoa chợt lạnh, dù cho hắn đa mưu túc trí, giờ phút này nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do gì, chỉ lau mồ hôi, nửa khóc nửa cười: "Đã quấy rầy điện hạ, hạ quan thật sự tội đáng chết vạn lần."

Giang Tái Sơ thản nhiên nói: "Ta mới vào Cẩm Châu, trong thành rất là nhộn nhịp, lại không biết Chu đại nhân đang tìm cái gì mà lại đem một tòa thành quậy phá như vậy."

"Là... là tối hôm qua có thích khách ám sát..." Chu Cảnh Hoa cuống quýt giải thích.

"Theo bổn vương thấy, cái gọi là thích khách, bất quá chỉ là mấy người ít ỏi thôi, Chu đại nhân ở Cẩm Châu vẫn là rất được lòng dân." Giang Tái Sơ có ý sâu xa.

"Là... là... hạ quan vốn lo lắng cho điện hạ lần đầu tới đây, có lẽ cũng sẽ bị quấy nhiễu. Nghĩ như vậy, đúng là hạ quan làm hơi quá." Chu Cảnh Hoa vội nói, "Ta lập tức bãi bỏ lệnh cấm này."

"Chu đại nhân thật là độ lượng." Ninh Vương cười cười, phất tay áo vào kiệu.

Đến nước này, chuyện truy lùng thích khách cũng không giải quyết được gì nữa. Cho đến khi rời khỏi đất Thục, Chu Cảnh Hoa cũng không dám nhắc lại nửa chữ.

Hôm đó Thục Hầu thiết yến trong phủ, mời Ninh Vương đến. Bởi vì tiền nhiệm là Chu Cảnh Hoa chưa rời đi, mà phủ đệ của Chuyển vận sứ phủ vẫn chưa sửa chữa, Thục Hầu liền dốc hết sức mời Ninh Vương trước tiên hãy nghỉ ngơi ở quý phủ. Ninh Vương lúc đầu từ chối, sau lại đồng ý.

Hắn một mình ở đông viện Hầu phủ, mấy ngày nay quan viên đất Thục lui tới không ngừng, cứ luân phiên gặp mặt như thế cũng thật hao phí không ít sinh lực. Chiều hôm đó, Ninh Vương điện hạ cuối cùng cũng cảm thấy phiền chán, chỉ để một mình Cảnh Vân ở lại, tự mình ra ngoài.

Hoa viên Hầu phủ mặc dù kém xa ngự hoa viên, thậm chí còn nhỏ hơn cả lâm viên phủ trạch của hắn ở kinh thành, nhưng lại đẹp đẽ tinh tế. Giang Tái Sơ đi dọc theo con đường mòn, thưởng thức những loại trúc hiếm thấy, những tảng đá kỳ lạ, chợt thấy trong đình phía trước dưới tàng cây liễu ngồi một lớn một nhỏ, xung quanh cũng không có nha hoàn hay nhũ mẫu hầu hạ, nhưng tiếng động của hai người cũng không nhỏ, từ xa nghe thấy đã có cảm giác sôi nổi.

"Chim chim..." Giọng nói của trẻ nhỏ.

"Không đúng rồi." Người lớn hơn không nhẹ không nặng búng vào trán đứa trẻ.

"Cục cục gà..."

"Không đúng..."

"Cô cô, con muốn ra ngoài chơi..." Tiểu tử kia rốt cuộc cũng không muốn phối hợp nữa, cái chân nhỏ đá đạp lung tung, bắt đầu om sòm.

"Suỵt, nhỏ một chút! Muốn cô cô bị mắng nữa hả?" Duy Tang vội vàng nhét miếng bánh ngọt vào miệng tiểu tử kia, "Chờ qua thời gian này rồi nói sau."

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Duy Tang vừa quay đầu lại, đã thấy Ninh Vương điện hạ mấy ngày không gặp chắp tay sau lưng, nở nụ cười nhạt đứng ở phía sau, cũng không biết đã nghe mình và A Trang tán dóc bao lâu rồi.

Nàng cuống quýt đứng lên hành lễ: "Bái kiến Ninh Vương điện hạ.", còn thuận chân đá nhẹ đứa cháu một cái.

"Ớ?" A Trang ngẩng đầu liếc mắt một cái, vô cùng phấn khởi, "Là đại ca ca sao?"

"Gọi điện hạ." Duy Tang ho khan một tiếng.

Suy cho cùng vẫn là xuất thân thế gia, mặc dù không rõ lắm điện hạ và đại ca ca có gì khác biệt, A Trang vẫn vô cùng lễ phép đứng lên, bắt chước hành lễ: "Điện hạ."

"Miễn lễ." Ninh Vương ôm tiểu tử kia đặt trên đầu gối, cầm quyển sách của nó lên xem, ngờ vực hỏi, "Đây là cái gì?"

"Cô cô đang dạy chữ cho ta." A Trang cố gắng giải thích, "Nàng bảo ta nói sai rồi."

Giang Tái Sơ tập trung nhìn vào, thì ra là thơ ca, câu đầu tiên là... Ngỗng ngỗng ngỗng. Hắn bật cười, ngước mắt nhìn lên, Duy Tang ngồi ở bàn đá đối diện, không tự nhiên như lúc trước, ngược lại mơ hồ lộ ra vẻ xa cách.

A Trang cũng không thích ngồi trên đùi người lớn như vậy, bị Giang Tái Sơ ôm lại cảm thấy nhàm chán, nhảy xuống, ra dưới tàng cây chơi. Duy Tang nhìn bóng lưng của nó, trong lòng suy nghĩ thật là một cơ hội tốt để rời đi, vừa lúc muốn đứng lên, Ninh Vương điện hạ khẽ rũ mắt xuống, thở dài: "Cứ xa lạ như vậy sao? Dù sao cũng đã có giao tình với cô nương."

Duy Tang giật mình, yên lặng nhìn hắn: "Phần giao tình đó ta thừa nhận. Nhưng... ta cũng không muốn gạt ngài, ta không có cách nào làm bằng hữu với ngài như trước."

Giọng nói của nàng vừa nhẹ vừa êm ái, nhưng nàng không chịu nhìn hắn, Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa ngứa ngáy, sửng sốt hồi lâu mới mở miệng: "Là trách ta gạt nàng sao?"

Duy Tang lắc đầu: "Không, không phải vì chuyện đó. Là vì ngài là Chuyển vận sứ triều đình phái tới."

Mặt mày Giang Tái Sơ bỗng nhiên giãn ra, "Nàng không cần phải khách khí như vậy."

"Hả?"

"Nàng ghét người do triều đình phái tới." Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt trong trẻo, "Nhưng Hàn cô nương, nàng đừng ghét ta."

Duy Tang nghẹn họng: "Ngài không phải là do triều đình phái tới sao?"

"Ừ, Ninh Vương đúng là thủy bộ Chuyển vận sứ triều đình phái tới, nhưng với nàng không phải. Ta chỉ là bằng hữu nàng gặp ở rừng hạnh ngoài thành." Giọng hắn bình tĩnh, rất là trịnh trọng, "Nàng nghĩ rằng ta thích danh hiệu Chuyển vận sứ này làm sao? Bị phái đến đây thu lương thảo thuế khóa, nông phu tiểu thương bên này, người nào không mắng Ninh Vương? Nhưng thuế khóa là do triều đình quy định, chỉ là qua tay ta, ngàn lượng cũng tốt, vạn lượng cũng thế, có quan hệ gì với ta sao?"

Hắn nói xong một hơi, Duy Tang nghe thấy mà ngây người, theo bản năng muốn phản bác lại: "Nhưng mà Chu Cảnh Hoa..."

"Ta biết nàng muốn nói hắn." Đôi môi mỏng mà sắc sảo, ngữ khí thản nhiên nói một câu, "Nhưng nàng phải đánh đồng ta với hắn sao?"

Duy Tang vô thức rũ tóc xuống, nàng biết từng chữ của hắn đều không có sai, nhưng mà... Bọn họ vẫn không có cách nào giống như trước. Nàng rũ mắt, không nói được một lời, đứng dậy muốn dắt cháu đi.

"Hàn cô nương, phủ đệ của ta ở kinh thành, chỉ sợ còn lớn hơn Hầu phủ nhà nàng một chút."

Hắn dường như không hề phát hiện ra, tiếp tục nhẹ giọng nói.

"Lúc còn rất nhỏ, ta sống cùng với phụ mẫu, khi đó ông ấy giao lại sản nghiệp này cho ta. Mẫu thân ta không phải chính thê, nhưng phụ thân đối với chúng ta rất tốt, tốt đến mức đại nương cảm thấy ta sẽ giành lấy gia sản con trai bà." Hắn nhìn cành liễu xanh ngát, chậm rãi nói, "Mẫu thân ta không thích tranh giành, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nhưng phụ thân rất thương bà, lại sợ mình đi sớm, hai mẹ con chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ức hiếp."

Rõ ràng là gia sự thiên tử nhưng ngữ khí lại thảnh thơi như chuyện nhà, Duy Tang nghe thấy mà mê mẩn, bước chân dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hắn cũng không đáp, buồn bã nói: "Mẫu thân ta đi trước phụ thân, không quá hai ngày, phụ thân cũng đi luôn. Con trai đại nương kế thừa gia sản, đại nương trước sau đều không yên lòng với ta. Vì thế bà ấy phái ta đi một nơi thật xa, đối mặt với nguy hiểm. Chỉ cần xảy ra bất trắc thì ta sẽ không thể trở về."

"Nhưng ta mạng lớn, thời gian ba năm đó ta quen biết rất nhiều huynh đệ. Đồ ăn ở đó tuy rằng kém xa trong nhà, mỗi ngày đều phải đối mặt với sinh tử, nhưng mọi người lòng dạ phóng khoáng, cũng không tính kế lẫn nhau. Đối xử chân thành với nhau, ủy thác sinh mạng; khi rảnh rỗi thì vây lại uống rượu ăn thịt, quả thật sự là vui sướng."

"Đoán chừng là bọn họ sợ ta cắm rễ bên đó, vì thế mới kêu ta về nhà, đi tới đây."

Giang Tái Sơ cười nhạt: "Đến đây, nàng là bằng hữu đầu tiên của ta. Nàng cố ý xa lánh ta, ta không nói. Chỉ nghe nguyện vọng của Quận chúa thôi."

Gió xuân ấm áp thổi qua, nhẹ nhàng trêu đùa mái tóc và góc áo hai người, Duy Tang nghĩ đến chuyện cũ của Giang Tái Sơ, đáy lòng đột nhiên có chút đau đớn. Nếu nói hắn là dưới một người trên vạn người, nhưng nói cho cùng, bất quá là bị Hoàng đế và Thái hậu nghi kỵ, làm Vương gia lúc nào cũng phải thận trọng; so với mình được phụ thân, đại ca và a tẩu che chở, đúng là ngột ngạt hơn nhiều.

Đứng đó suy ngẫm cả buổi trời, nàng rốt cuộc cũng xoay người, thử hỏi: "Cha cấm chừng ta, điện hạ, ngài có thể... Khụ, dẫn ta và A Trang ra ngoài đi dạo không?"

Giang Tái Sơ thoáng trầm tư, khóe môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện: "Quận chúa nếu đã mở miệng, tiểu vương đương nhiên sẽ cố gắng."

"Giang Tái Sơ, đánh Hung Nô có thể chết nhiều người hay không?" Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần hai người ở một chỗ, Duy Tang sẽ không kêu điện hạ mà gọi cả tên họ hắn.

Quốc gia này to như vậy, nhưng gọi hắn như thế, chỉ sợ có một mình nàng... Năm đó cho dù là tiên hoàng còn tại thế cũng ít khi gọi hắn như vậy. Nhưng ở Hung Nô bị coi là "Hắc la sát", Giang Tái Sơ lại vui vẻ tiếp nhận cách gọi của nàng, thậm chí cảm thấy lúc nàng kêu ba chữ này, ngữ điệu nhẹ nhàng, người khác khó mà thân thiết bằng.

—–

Bọn họ ngồi ở một quán ăn bên đường, chờ ông chủ bưng mì nước lên, Giang Tái Sơ thấy bộ dáng nặng nề sầu lo của nàng, trầm ngâm một lát: "Người Hung Nô chiến lược chiến thuật đều không bằng Trung Nguyên, chỉ là lực đánh kỵ binh bọn chúng quá lớn mạnh, binh lính Trung Nguyên giao đấu một trận đã bị áp đảo, thường rất dễ thua."

Duy Tang nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, ông chủ bưng tô mì dầu hành ngày thường nàng thích nhất lên, nàng cũng không đoái hoài tới.

"Lo lắng cho huynh trưởng của nàng sao?" Hắn đưa tay qua, vén vài sợi tóc mai rũ xuống của nàng lên vành tai, cười cười, "Yên tâm đi, hắn theo ngự giá thân chinh, lại là Thế tử của Thục Hầu... Hoàng đế chẳng qua là muốn giữ hắn bên người, dựa vào việc này đốc thúc phụ thân nàng xuất nhiều lương thảo, tuyệt đối sẽ không để hắn rơi vào hiểm cảnh. Huống hồ..."

"Huống hồ cái gì?"

"Huống hồ, Thần Sách quân là do một tay ta huấn luyện nên, giao chiến với Hung Nô đã ba năm, hiếm khi bại trận, hoàng đế mang bọn họ theo, có lẽ không có việc gì."

Duy Tang nghe ngữ khí bình tĩnh của hắn, lại loáng thoáng cảm nhận được một chút khác thường. Nàng biết hắn không phải là nam nhân thích so đo. Có rất nhiều chuyện hắn thoải mái hơn nhiều người, nhưng chỉ có lúc này đây, dường như hắn có chút vướng bận.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, Giang Tái Sơ cúi đầu gắp mì, nhẹ giọng nói: "Cũng đã ba năm cùng ăn cùng ngủ với các huynh đệ. Lúc ta mang theo họ, chỉ sợ bản thân ra lệnh sai, sẽ khiến trăm ngàn người bỏ mạng. Nay đổi người khác... Ta cũng có chút lo lắng."

"Cho nên nói, vẫn là hoàng đế không tốt." Duy Tang phồng má, thẳng thắn nói ra.

Giang Tái Sơ cười nhạt, chồm người sờ đầu nàng một cái, nhưng lại thở dài: "Tất cả đều do số trời vậy."

*****

Mùa xuân năm Nguyên Hi thứ tư, thời tiết rõ ràng là không an phận.

Tấn Minh Đế bất chấp sự phản đối của các đại thần trong triều, khăng khăng xuất chinh Hung Nô. Bộ binh, bộ hộ khẩn cấp điều động binh lực trong phạm vi cả nước, gom góp lương thảo, trong vòng một tháng phải điều phái được hai mươi vạn tinh binh, nhưng bề ngoài nói là năm mươi vạn, ngự giá thân chinh.

Hoàng đế chỉ mới tự mình chấp chính được hai năm, nhưng lại đánh bạo tấn công lớn như vậy, cũng là bởi vì năm Nguyên Hi thứ ba, Tấn quân đại phá Hung Nô ở biên quan. Giằng co ở phía bắc Trường Thành nửa năm, chiến dịch lớn nhỏ mấy chục màn, không một lần bại, Ninh Vương Giang Tái Sơ khi đó đảm nhiệm chức Tổng đốc Ninh ở biên quan, nổi danh khắp thiên hạ. Với danh hiệu dũng mãnh đó, kỵ binh Hung Nô từ đó nhìn thấy Ninh Vương liền lui lại trăm dặm, binh lính thậm chí còn âm thầm gọi hắn là "Qua mục hoằng", ý là "Hắc Tu La". Hoàng đế chính là muốn mượn oai trận chiến này, dẫn đại quân hoàn toàn dẹp tan nạn Hung Nô.

Kinh thành, ngự thư phòng.

Sau khi tan triều, vị Hoàng đế trẻ tuổi chỉ để lại vài người.

Thượng thư sáu bộ và trọng thần trong triều đứng đó hiển nhiên chẳng có gì lạ, ngự giá thân chinh cần bộ binh huy động binh lực cả nước, mà toàn thể bộ hộ bận bịu hơn một tháng nay, vẫn đang lo điều phối lương thảo. Nhưng mà có một người tuổi còn trẻ vẫn lẳng lặng đứng giữa bọn họ, quan phục trên người chứng tỏ vị này là quan lục phẩm, khí phách to lớn giữa nhóm đại quan nhất phẩm, lai lịch và phẩm chất đều ngang ngửa nhau. Hắn đứng cách xa Hoàng đế một chút, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, nét mặt cực kỳ nghiêm nghị.

Binh bộ Thượng thư Cảnh Tuấn đang trao đổi với Hoàng đế, phái những đội quân tinh nhuệ làm quân dưới trướng của Hoàng thượng, "... Vậy thì điều kỵ binh Liêu Đông nhập quan..."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo dễ nghe đã bắn thẳng tới.

"Bệ hạ, kỵ binh Liêu Đông không bằng Thần Sách quân."

Trong ngự thư phòng yên lặng một cách kỳ lạ, nhất thời không ai dám mở miệng, mãi cho đến khi Hoàng đế thản nhiên nói: "Hạo Hành, kỵ binh Liêu Đông đóng ở biên tái (1) hơn trăm năm, Thần Sách quân mặc dù đánh thắng mấy trận, nếu nói sĩ khí và thực lực, vẫn là không thể nào chống lại."

(1) biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương

Nét mặt Nguyên Hạo Hành vẫn không thay đổi: "Kỵ binh Liêu Đông tuy nổi danh nhiều năm, nhưng dù sao cũng chỉ mới tác chiến với người Kim ở quan ngoại. Phương thức tác chiến của người Kim và người Hung Nô khác xa nhau, nay bệ hạ thân chinh dẹp loạn Hung Nô, Thần Sách quân biết rõ chiến pháp của quân địch..."

"Được rồi, Thần Sách quân từng thắng Hung Nô, trẫm rất rõ ràng." Hoàng đế có chút không vui ngắt lời hắn, lập tức chuyển sang đề tài kế tiếp.

Mặc dù bị Hoàng đế trách cứ, Nguyên Hạo Hành vẫn không hề chán nản, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt thanh tú lướt qua chút thất vọng, hắn biết rõ suy nghĩ thật sự của Hoàng đế. Không muốn mang theo Thần Sách quân, thứ nhất là chứng minh Ninh Vương có thể làm, Hoàng đế cũng có thể làm được; thứ hai, chỉ sợ Hoàng đế không thể nào tín nhiệm đám người cho chính tay Ninh Vương tự mình huấn luyện...

Mãi cho đến đêm khuya, buổi nghị triều cuối cùng cũng giải tán. Lại bộ Thượng thư, đồng thời là nhà thông thái bậc nhất Vương Đình đi tới bên cạnh Nguyên Hạo Hành nói khẽ: "Người trẻ tuổi, hôm nay thật sắc sảo."

Nguyên Hạo Hành dừng bước một chút, nhìn về phía lão nhân, khẽ lắc đầu: "Chỉ cần không thẹn với lương tâm."

Lão nhân cũng nhìn hắn, cười cười nói: "Nếu không phải là ngươi, nói ra câu đó đã sớm bị tước quan bỏ tù."

Nguyên Hạo Hành giật mình, nhìn quan phục trên người, đột nhiên cười khổ.

Lúc này Nguyên Hạo Hành và thánh thượng hãy còn không biết quyết định quan trọng này lại ảnh hưởng trầm trọng đến vận mệnh Tấn triều. Mà mười mấy năm sau nhìn lại hết thảy, vị này được đời sau gọi là hắc y Tể tướng danh thần thiết huyết, lại chỉ nhớ rõ một đêm kia, những đốm nhỏ quỷ dị ở hoàng thành lóe lên giữa trời, mơ hồ khiến người ta bất an.

—–

Hoàng đế chậm rãi đưa tay, Nghiên phi cẩn thận dịu dàng thay triều phục cho hắn, hai tay vẫn còn đang vòng qua hông hắn, đột nhiên cằm nàng bị hắn hung hăng bắt lấy.

Nghiên phi cả kinh, ngước mắt nhìn thiên tử.

Môi mỏng, mắt phượng, lông mi dài... kỳ thật dáng dấp hắn thật sự rất giống người nọ, chỉ là thần sắc ẩn chưa trong đôi mắt này hoàn toàn khác xa người nọ. Hắn hung ác và tàn nhẫn hơn người kia, lúc nào cũng tỏa ra khí thế bức người.

Hoàng đế giữ lấy cằm mỹ nhân, hung hăng nói: "Một tên quan lục phẩm lại dám nói chuyện với trẫm như thế, Nguyên gia các người thật đúng là lớn mật."

Nghiên phi giật mình, giãy khỏi tay Hoàng đế, quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Nhất định là lời của huynh trưởng thần thiếp lại đi quá giới hạn, xin Hoàng đế bệ hạ thứ tội."

Hoàng đế nhìn chằm chằm chiếc gáy trắng như tuyết của nàng, nét mặt âm tình bất định, đột nhiên nói: "Hắn kiên trì muốn trẫm mang theo Thần Sách quân, còn nàng? Có phải còn muốn cả người kia hay không?"

Vẻ mặt Nghiên phi vốn điềm tĩnh đột nhiên trắng bệch, nhưng nàng chỉ cắn chặt môi, không nói được một lời.

Hoàng đế cười lạnh mấy tiếng, trong lòng nổi lên sát ý, nhưng con cháu hoàng thất xưa nay vẫn ngấm ngầm chịu đựng và âm độc, khiến cho hắn vẫn chưa thể bật ra ham muốn. Hắn biết, bản thân mình lúc này không thể động thủ.

Nguyên Hạo Hành tuổi còn trẻ đã vang danh khắp thiên hạ, sau khi chiết quế (2) thì được thăng quan, đầu tiên vạch tội Dương Văn, Dương Các khuynh quyền, sĩ tử trong thiên hạ liên danh giúp đỡ, cuối cùng phải khiến hắn lật đổ Dương Văn Dương Các.

(2) chiết quế: giành được thứ hạng cao nhất trong một kì thi. Khoa cử ngày xưa thường tổ chức vào mùa thu, vừa dịp hoa quế nở nên thường ví việc bẻ quế, chiết quế như đậu Trạng Nguyên.

Có thể làm được những chuyện này, cũng không hẳn là dựa vào may mắn, mà sau lưng Nguyên gia là một thế lực vô hình khiến người ta e ngại. Từ lúc Tấn triều khai quốc đến nay, một văn một võ hai tập đoàn thế lực lớn, quan võ làm cảnh, quan văn là nòng cốt, kéo dài đến bây giờ. Phụ thân Nguyên Hạo Hành là Quốc Tử Giám Tế tửu (3). Tuy nói là chức vụ này không có thực quyền, nhưng môn sinh Nguyên gia trải rộng khắp thiên hạ, Nguyên Hạo Hành đứng đầu đám sĩ tử trẻ tuổi, càng được nhiều người ủng hộ.

(3) Tế tửu: một chức quan thời phong kiến trong Quốc Tử Giám, tương đương với Hiệu trưởng trường đại học bây giờ

... Phụ hoàng, đây cũng là điều năm đó người sợ hãi sau khi mình chết, Giang Tái Sơ sẽ không còn ai để dựa vào, mới chỉ hôn Nguyên Vi Nghiên cho hắn?

Đáng tiếc, nữ nhân, Nguyên gia, thậm chí là thiên hạ, toàn bộ đều là của ta.

Trên mặt Hoàng đế lộ ra ý cười u ám, hắn vươn tay đỡ lấy Nghiên phi đang lạnh run: "Việc này không liên quan đến nàng, nàng đang có thai, đứng lên đi."

—–

Lúc này dinh phủ của Chuyển vận sứ Cẩm Châu đã được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, Giang Tái Sơ mới nhậm chức, đã ban bố ý chỉ của triều đình, thuế khóa đất Thục từ mười ăn một đổi thành năm ăn một. Thục Hầu tiếp chỉ, nhưng sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy, chỉ thở ra mấy ngụm khí lạnh: "Điện hạ, Hàn gia ta nhiều thế hệ trấn thủ đất Thục, đất Thục tuy là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, triều đình cũng chưa bao giờ thu thuế nặng như vậy."

Giang Tái Sơ hơi nhắm mắt lại, tựa như không hề nghe thấy: "Hầu gia, tiếp chỉ đi."

Hay tay lão Hầu gia khẽ run, nhưng trước sau vẫn không nhận lấy, chỉ nói: "Chiết Giang là nơi giàu có và đông đúc, thuế khóa từ trước đến nay vẫn ngang bằng đất Thục, xin hỏi Ninh Vương, Hoàng đế tuy là ngự giá thân chinh, nhưng có sửa lại thuế má bên đó không?"

Giang Tái Sơ xoa ấn đường, thấp giọng nói: "Thuế má nặng nề, bổn vương làm sao không biết. Chỉ là thời kì chiến tranh, đợi thiên tử ngự giá trở về thì sẽ miễn trừ."

"Kêu ca ầm ĩ như vậy, điện hạ lại làm thế nào?"

Giang Tái Sơ rũ mắt, sau một lúc lâu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Trước khi tới đây, bệ hạ từng cho ta điều binh đến Xiêm Thiểm. Hầu gia, bổn vương cũng không muốn đi tới nước này. Muôn dân há có thể làm trái."

"Hoàng đế quả nhiên là muốn nơi này đến một giọt cũng không dư thừa." Thục Hầu tiếp nhận ý chỉ kia, nhẹ giọng nói, "Thuế khóa này đắc tội quá nhiều người, để cho ta gánh chịu vậy. Chỉ mong là sau khi bệ hạ thân chinh trở về sẽ thương tiếc tiền của người dân đất Thục ta... Muôn dân há có thể làm trái."

Duy Tang vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng chạy tới quý phủ của Chuyển vận sứ, "Hoàng đế muốn đánh trận, bắt huynh trưởng ta làm con tin, còn đánh thuế nặng năm lấy một, hắn... hắn đây là không xem người dân đất Thục ta là người sao!"

Chỉ là Giang Tái Sơ không ở Cẩm Châu, lệnh thuế mới đã ban bố, quả nhiên kêu thán nổi lên bốn phía, hắn cũng khó mà yên lòng.

"Giang Tái Sơ biết rõ hai năm qua đất Thục gặp hạn hán lũ lụt tai ương không ngừng, vậy mà còn nối giáo cho giặc như vậy." Duy Tang nắm chặt quyền, nói không nên lời, không biết là đang tức giận Hoàng đế hay là Ninh Vương.

Cảnh Vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đến đỏ bừng, từ tốn nói: "Quận chúa, nếu người biết trước khi bọn ta đến đây, triều đình đã định thuế khóa của đất Thục là bốn lấy một, là do điện hạ đổi thành năm lấy một, có lẽ sẽ không căm hận ngài ấy như vậy?"

Duy Tang giật mình: "Tên Hoàng đế kia biết rồi chứ?"

"Hoàng đế xuất quan rồi, nhất thời không quản được." Cảnh Vân rũ mắt, che giấu vẻ buồn rầu, "Nếu có thể thắng trận trở về thì tốt, nếu thất bại, chỉ sợ điện hạ còn mắc thêm tội không tận sức giám sát việc vận chuyển lương thảo."

Duy Tang trầm mặc, bỗng nhiên cảm thấy vị Vương gia Đại Tấn vương triều, đệ đệ của đương kim Hoàng đế, cuộc sống cũng thật quá khó khăn.

"Cảnh Vân, ngươi luôn nói nữ hài tử Trung Nguyên xinh đẹp, vậy mỹ nữ kinh thành rốt cuộc là như thế nào?" Duy Tang chuyển đề tài, cẩn thận hỏi.

Cảnh Vân liếc nàng một cái, thấy đuôi lông mày khóe mắt nàng đều ra vẻ tò mò, nhịn không được cười lên một tiếng: "Lần sau đi xem chẳng phải sẽ biết sao?"

"Ấy, kinh thành đệ nhất mỹ nhân thì sao?"

Nói vòng vo như vậy, thì ra là hỏi cái này.

Cảnh Vân hơi có chút xấu hổ, ậm ờ nói: "Kinh thành đệ nhất mỹ nhân? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?"

"Đệ nhất mỹ nhân không phải là Nguyên gia tiểu thư sao?" Duy Tang không tính buông tha hắn, hỏi tiếp, "Nàng thật sự xinh đẹp như lời đồn sao?"

Cảnh Vân không lập tức nói tiếp, hắn tất nhiên là biết ý đồ của Duy Tang khi hỏi như vậy, nhưng lại không có cách nào đáp trả.

Bởi vì, vị Nguyên tiểu thư này, từng là thê tử tiên đế chỉ hôn cho Ninh Vương.

Bây giờ, nàng chính là Nghiên phi đang mang long duệ của Hoàng thượng.

Cái này nói như "Huynh đoạt đệ thê" trong bí văn của hoàng gia thì không dễ nghe lắm, nhưng cả thiên hạ đều biết, hắn tuy biết sự phức tạp trong đó, cũng không dám nhiều lời.

May mà lú này Giang Tái Sơ đã trở lại.

Chắc là vì biết rõ Gia Hủy quận chúa đang ở quý phủ, bước chân Ninh Vương có vẻ dồn dập. Lúc nhìn thấy Duy Tang, khóe môi hắn khẽ cong lên: "Quận chúa sao lại tới đây? Hầu gia biết không?"

"Cha ta bây giờ không quản ta nữa." Duy Tang mắt sắc, thấy quan bào trên vai hắn lẫn tí bùn, nhịn không được hỏi, "Huynh bị ngã sao?"

Hắn phớt lờ đi: "Để ta đi đổi xiêm y." Thân ảnh thon dài đi tới nội đường, chợt xoay người lại nói, "Duy Tang, dùng bữa tối ở quý phủ nhé?"

"A... Được." Duy Tang lên tiếng, quay đầu lại liếc Cảnh Vân một cái, hai bên nhìn nhau nhưng chỉ thấy mây đen nặng nề trong đáy mắt.

Chỉ cần triều đình giữ lại chút hi vọng, dân chúng đất Thục có thể ngoan cường, cần cù lao động, thậm chí có thể gọi là "nhẫn nhục chịu đựng". Mà lúc này đây, Giang Tái Sơ làm khâm sai của triều đình, mới nhậm chức Chuyển vận sứ đã bị dân chúng ném uế vật lên người, có thể thấy quần chúng cực kỳ phẫn nộ. Còn nữa, nếu đổi thành tiền nhiệm Chu Cảnh Hoa, chỉ sợ sẽ không buông tha mà bẩm báo với triều đình, lúc đó đất Thục còn tróc thêm một lớp da nữa.

A, bản thân Duy Tang cũng biết, đây chính là mâu thuẫn tôn tại giữa nàng và hắn.

Biết rõ hắn thay mặt triều đình đến bóc lột, nhưng cũng biết chủ ý của hắn không phải như vậy, chuyến này là do hắn bị ép tới.

Bởi vậy, cho dù nàng muốn nổi giận với hắn, cũng cảm thấy chính mình đang cố tình gây sự.

Trong lòng nàng đang rối rắm, lại thấy Ninh Vương điện hạ sau khi tắm rửa thay y phục đã đi ra. Mái tóc đen như mực được lau qua loa, buông xõa ở sau lưng, trên người ướt sũng mang theo mùi hương dễ chịu, mày kiếm mắt sáng, dường như là nàng chưa bao giờ gặp qua một người trẻ tuổi thanh nhàn biếng nhác như vậy.

Có lẽ là nhận thấy mình nhìn chăm chú quá lâu, Duy Tang giãn tròng mắt, tùy tiện uống một hớp nước trà rồi hỏi: "Phải tăng thuế sao?"

"Năm trước năm nay hạn hán không ngừng, ta đi nhiều thôn xóm, từng nhà ngay cả ăn cháo trắng cũng khó khăn." Giang Tái Sơ trầm ngâm nói, "Ta sẽ tự mình giải thích với bệ hạ, có thể bớt được phần nào thì bớt."

"Hoàng đế sẽ không nghe huynh đâu." Vẻ mặt Duy Tang u sầu, "Nhưng phải thế nào mới tốt?"

Hắn thò người ra đi, ngón tay nhẹ nhàng búng trán Duy Tang một cái, bình tĩnh cười nói: "Ta tự có biện pháp."

Người hầu làm hai ba món ăn đơn giản, vừa bưng hai bát mì tới, Duy Tang nhìn quanh: "Cảnh Vân đâu?"

"Ta sai hắn đi làm một chuyện." Giang Tái Sơ thần sắc tự nhiên, "Chúng ta ăn trước đi."

Mới gắp một tí, Giang Tái Sơ bình thản nhìn cô gái bên cạnh, đột nhiên nói: "Nghe nói con của Thượng Cảnh Hầu đã đến tuổi lập gia thất, Thượng Cảnh Hầu đang tìm kiếm tiểu thư con nhà quan lại thích hợp."

"Thượng Cảnh Hầu bá bá qua lại rất thân thiết với cha ta." Duy Tang thuận miệng nói, "Thượng huynh ta cũng có quen biết." Nàng ngẩng đầu một cái, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Tái Sơ, bỗng nhiên hai má ửng hồng, lắc đầu nói, "Nhưng mà ta cũng không biết mấy chuyện huynh nói."

Hắn vốn chỉ muốn thăm dò một tí, thấy nàng phản ứng như thế, trong lòng bỗng nhiên rạo rực.

"Giang Tái Sơ, huynh cũng đã đến tuổi thành thân, vậy huynh... có người thích rồi sao?" Kỳ thật Duy Tang cũng không biết mình lại can đảm như vậy, lại nói ra chuyện này.

Có lẽ... có lẽ là vì buổi chiều ở quý phủ nghe thấy phụ thân nói chuyện trong kinh thành, nàng mới biết được hắn từng có một hôn phối vô cùng tốt... vị hôn thê là đệ nhất mỹ nhân Nguyên gia tiểu thư, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Chính là ý trời trêu người.

Vốn tưởng rằng hắn ở trên sa trường công thành danh toại, trở về liền có thể cưới giai nhân, cuối cùng nàng lại vào thâm cung nội viện, hắn thì chán nản bị cách chức, đày đến nơi này.

Đôi đũa trong tay Giang Tái Sơ dừng một chút, dường như không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, bất quá là binh đến tướng chặn, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc, hắn gằn từng chữ: "Trước khi đến Cẩm Châu thì không có; nhưng đến đây lại gặp."

"Hả?" Duy Tang giật mình, mới hiểu được lời hắn nói, hai má càng thêm đỏ hồng như tôm luộc, hoàn toàn mất đi vẻ nhanh mồm nhanh miệng thường ngày, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Bình thường hắn nhìn nàng ôn hòa ấm áp, mà lúc này ánh mắt đó lại cất giấu tình cảm sục sôi dâng trào, đoán chừng là sợ nàng bị dọa mà cự tuyệt, mơ hồ còn mang theo chút thấp thỏm lo sợ.

Cho dù là thiếu nữ họat bát nhất, to gan nhất đất Thục, lúc này trong đầu nàng đều trống rỗng, thật vất vả mới nghẹn ra được một câu, lại thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình. Nàng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng nhất của chính mình: "Vậy huynh đến hỏi cha ta đi."

Vị Tu La ngập tràn sát khí trên chiến trường, trong nháy mắt ngón tay trở nên mềm mại, hắn chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ trút được gánh nặng như vậy, chỉ một chữ nhưng lại có trọng lượng như lời hứa hẹn của thiên quân: "Được."

Lúc này Duy Tang tựa như con nai con, mối tình đầu của cô gái trẻ, ý trung nhân cũng chung tình với mình, có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Nàng luôn cho là, chỉ cần phụ thân đáp ứng, trên thế gian này sẽ không có gì có thể ngăn cách được nàng và hắn.

Nhưng khi đó, nàng cũng không biết, kẻ thống trị nắm giữ hết thảy trong cõi u minh, không phải hai người bọn họ, còn có vị Hoàng đế xa xa ở kinh thành, ngày ngày bị nàng oán giận, lại chưa bao giờ gặp mặt, còn có thiên hạ này, ngàn vạn con dân.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-24)