Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngự Phồn Hoa - Chương 05

Ngự Phồn Hoa
Trọn bộ 24 chương
Chương 05
Rừng hạnh (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


Ngày mười lăm tháng hai, đang giữa mùa xuân, cỏ cây phủ xanh một màu.

Gió mát khẽ thổi qua, nhà nhà khắp phố đất Thục đều kết tơ màu, nữ tử cầm nhành hoa trong tay, bước chân nhẹ nhàng.

"Cô cô, con muốn ăn bánh..." Cậu bé trai phấn điêu ngọc mài (1) hốc mắt đo đỏ, ôm chân thiếu nữ không chịu buông tay, "Con muốn ăn lúa mì thanh khoa (2)..."

(1) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa

(2) lúa mì thanh khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc

Thiếu nữ mặc áo khoác vàng nhạt, quần xanh lá mạ, có lẽ là sợ ống quần rộng đi đường không tiện nên lấy hai sợi dây đỏ thắt ống quần lại, còn cột thêm hai cái chuông bạc nhỏ, cứ đi là rung leng keng. Nàng cúi người xuống, kiên nhẫn đẩy tiểu hài tử mập mạp ra khỏi chân, cười tủm tỉm: "Con lại ồn ào rồi, cô cô lần sau sẽ không dẫn con ra ngoài chơi nữa."

Tiểu tử kia lập tức im miệng, đôi mắt tròn vo đảo qua một vòng. Nó đáng thương ngửa đầu, tuy rằng không dám ôm đùi nữa nhưng rốt cuộc vẫn tham ăn, kìm nén cả buổi: "Cô cô, chỗ đó có đồ ăn sao?"

Thiếu nữ xoa xoa khuôn mặt của nó: "Con xem người ở đây đều cầm hoa, chúng ta ra khỏi thành đến chỗ rừng hạnh, ngắt vài nhánh cho mẫu thân con được không?"

"Nhưng trên phố có bán mà." Cậu bé nhìn chỗ bán hoa đào với hoa lê, lại nhìn sang cửa thành khá xa, cảm thấy quả thật không thể nói lý với cô cô được.

"Đây là tấm lòng, hiểu không?" Cô gái dắt tay cậu bé, khẽ ngâm một bài hát trẻ em, "A Trang ngoan, cô cô hát cho con nghe."

"Em bé mập cưỡi ngựa trắng, con ngựa trắng nhảy cao, em bé mập đùa giỡn với quan đao (3), quan đao đùa giỡn với..." Cô gái dừng một chút, đoán chừng là do quên mất ca từ nên ậm ờ vài câu: "... Em bé mập ném xuống biển."

(3) quan đao: một loại đao có cán dài tương truyền do Quan Công sáng chế ra nên có tên như thế

"Cô cô, người hát sai rồi..." Em bé nhỏ bất mãn ngẩng đầu lên.

"Ặc..." Cô gái buồn bực, cái gì em bé mập em bé gầy, nàng có thể nhớ được mấy câu này đã không dễ dàng gì rồi!

Cứ ồn ào như vậy, ra khỏi thành không xa, quả nhiên đã nhìn thấy rừng hoa hạnh đang nở rộ, xa xa là một mảnh phấn hồng nhàn nhạt, tựa như ráng chiều buông xuống, bỗng nhiên rọi hồng hai gò má cô gái.

"Đi, chúng ta đi ngắt mấy nhành hoa đi!" Cô gái kéo tay đứa cháu nhỏ, bước nhanh hơn.

Chỉ là mới đi được mấy bước, cô gái đi chậm lại, có chút tò mò nhìn về phía sâu trong rừng.

"Cô cô, hái đi!" Tiểu tử mập sốt ruột, nhảy dựng lên muốn ngắt cành hoa, "Ngắt hết rồi thì đi mua bánh ăn."

"Đừng có ồn áo, chúng ta đến xem cảnh náo nhiệt kia đi."

Thiếu nữ lôi tiểu tử chạy thật nhanh, dưới tàng cây hạnh quả nhiên đang diễn ra một cuộc tranh chấp. Một chàng trai trẻ vóc người cao lớn đứng đưa lưng về phía nàng, nắm chặt tay của một tên lùn da đen trước mặt. Tên kia la hét "Oan uổng quá", ánh mắt đảo qua đảo lại xung quanh, rõ ràng là muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Người trẻ tuổi kia vẫn bình tĩnh: "Ngươi đưa túi tiền của ta ra đây, ta sẽ không đi báo quan, kết thúc như vậy được chứ?"

"Hừ, ta trộm tiền của ngươi khi nào?" Tên kia hung hăng chửi thề một tiếng, "Tiểu bạch kiểm (4), thấy ngươi ăn mặc phong thái như công tử nhà giàu, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan cho người ta như vậy chứ!"

(4) tiểu bạch kiểm: loại con trai mặt trắng, non choẹt, như thư sinh

Người trẻ tuổi cũng không tức giận, tay phải nhẹ nhàng khều một cái, bắt được một túi tiền trong tay áo người kia, trầm giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đây là của ta!" Gã đàn ông kia đưa tay giật lại, chỉ tiếc người không đủ cao, cánh tay không đủ dài, cố gắng mấy cũng với không tới, chỉ có thể múa máy tay chân kêu gào, "Mấy đồng bạc lẻ bên trong đều là của ta!"

Chính vào lúc này, cô gái kia vô cùng phấn khởi nhảy vào giữa hai người, cười hì hì: "Ở đây xảy ra chuyện gì?"

"Cô nương, ngươi mau tới phân xử, công tử gia này dám vu khống ta trộm túi tiền của hắn." Tên nam tử lùn thấy có người tới nên vô cùng mừng rỡ, "Trong túi này của ta chứa nam lượng ba bạc, không tin ngươi đếm thử xem!"

Thiếu nữ tròn xoe mắt, ngược lại nhìn về phía công tử trẻ tuổi. Ánh mắt vừa chạm nhau, trong bụng nàng thầm khen một tiếng, dáng dấp vị công tử này cũng thật đẹp.

Vóc dáng nam tử đất Thục thường hơi thấp, do hay ra ngoài làm việc nên da hơi đen. Công tử trẻ tuổi này hình như là từ Trung Nguyên tới, màu da hơi nhạt, nhưng lại không giống như những nam tử Trung Nguyên trắng bóc gầy yếu mà nàng đã gặp qua, đôi mắt phượng hơi nheo lại, trầm tĩnh ôn hòa, nếu phụ thân thấy chắc chắn sẽ khen một tiếng "Vóc dáng tiểu tử này thật là lanh lợi".

"Này, huynh nói, bạc trong túi này có bao nhiêu?"

Công tử trẻ tuổi giật mình, nói: "Trong này có bao nhiêu bạc, ta còn không rõ lắm. Có lẽ là sáu bảy lượng."

Cô gái cong mắt cười cười.

Người trẻ tuổi kia buông lỏng tay, cảm thấy chuyện này có tranh cãi nữa cũng không ích gì, chỉ cười nhạt nói: "Mấy lượng bạc thôi, bỏ đi."

Tên lùn kia cười ha ha, đưa tay đón lấy túi tiền, nhưng vừa chạm tới, cô gái lại giành trước một bước, trầm ngâm nói: "Chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy. Công tử huynh không phải là người địa phương à?"

Người trẻ tuổi gật gật đầu: "Từ Trung Nguyên đến."

"Hừ, nếu ta không giải quyết chuyện này rõ ràng, chẳng phải là để cho người Trung Nguyên của huynh cho rằng đất Thục ta là chỗ man di, vô lễ không có phép tắc sao?" Cô gái trừng mắt liếc hắn một cái, kiêu ngạo hất cằm, mở túi tiền ra, bên trong quả nhiên là năm lượng hai.

"Ta nói tiền túi này là của ta đúng rồi chứ?" Tên lùn kia cười hắc hắc, đưa tay đón lấy.

Thiếu nữ lấy tay chia đều số bạc ra làm hai: "Ta không phải quan gia, cũng không biết xử án, chỉ biết là hai ngươi cứ dây dưa không ngừng, như vậy ta liền chia số bạc trong túi tiền ra, các ngươi mỗi người lấy một phần, công bằng rồi chứ?"

Người thanh niên kia cong khóe môi, thầm nghĩ cô nương này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng quyết đoán như vậy, tuy rằng hơi tùy tiện. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ cười nói: "Rất công bằng."

"Này, ngươi muốn cái gì?" Cô gái chuyển hướng sang tên lùn.

"Tất nhiên là bạc!" Hắn thò tay định lấy số bạc trên tay trái nàng.

Bàn tay cô gái nhẹ nhàng lật lại, tay phải thuận thế đánh tới, bốp một tiếng đã đẩy tên kia ngã xuống đất.

"Hừ, tiểu tặc vô liêm sỉ! Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, thật là mất hết thể diện của người Thục!" Cô gái chống hông, "Nếu túi tiền này là của ngươi, sao ngươi lại không biết nó được dệt từ hàng tơ lụa thượng hạng, cho dù có gấp mười lần năm lượng ba cũng không mua được!" Nàng một cước giẫm lên ngực tên tiểu tặc kia, xoay người trả lại số bạc và túi tiền cho vị công tử, "Này, trả lại cho huynh. Lần sau đừng đánh mất nữa."

Trong mắt chàng trai kia lướt qua một tia kinh ngạc. Hắn nhận lấy rồi nói lời cám ơn, lại thấy người nọ nằm trên đất, miệng đầy bụi thì mỉm cười nói: "Ta thấy vị này tiểu ca cũng là nghĩ sai thì hỏng hết (5), trong nhà chắc là cũng đang thiếu tiền. Cô nương, hay là thôi đi?"

(5) nghĩ sai thì hỏng hết: ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng

"Huynh..." Cô gái phồng má, nhìn tiểu tặc kia, lại nhìn người trẻ tuổi phong thái thanh cao trước mặt, sau đó thả lỏng chân ra, "Cút đi! Lần sau đừng để cho bổn cô nương gặp lại ngươi!"

Tiểu tặc lăn một vòng, cô gái xoay người chắp tay với chàng trai nọ, áy náy nói: "Vị công tử này, đất Thục ta quả thật không phải là nơi đạo tặc hoành hành, chỉ là hôm nay huynh đụng phải, đó là ngoại lệ... Có lẽ là huynh... ăn mặc hơi sang một tí, lại đi một mình." Nàng gãi cằm, lại cong khóe mắt cười cười, "Tóm lại, lần sau nếu gặp lại tên tiểu tặc vô lại này, không cần khách khí với bọn hắn, báo quan ngay."

Chàng trai khách khí cười một tiếng, "Cô nương nói phải."

"Vậy xin từ biệt." Cô gái vẫn tay với một tên tiểu tử cách đó không xa, "A Trang, chúng ta đi thôi."

Hai bóng người một lớn một nhỏ dần dần đi xa, người thanh niên vẫn còn đứng tại chỗ, cách đó không xa có người vội vàng chạy lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ..."

Chàng trai khoát tay áo một cái, vẫn còn nhìn về hướng kia.

Cô gái mặc áo khoác vàng nhạt, quần dài xanh lá, nhan sắc vô cùng kiều diễm. Hắn bỗng nhiên nhớ tới nụ cười vừa rồi của nàng, tựa như chân trời vạn trượng nhuyễn hồng, hơn mười dặm ráng chiều đổ hết vào khóe mắt, quả nhiên là liếc nhìn cũng đã thấy đẹp, tươi tắn rạng rỡ. Cũng chỉ có vẻ đẹp như vậy, tài năng như vậy mới tô điểm cho nụ cười kia.

Đáy mắt người thanh niên rộ lên ý cười, lại nghe âm thanh leng keng thanh thúy càng ngày càng xa, từ từ lẫn vào rừng hạnh hoa xuân, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy nữa.

"Điện hạ? Huynh không sao chứ?" Người thanh niên kia vừa mới chạy lại thấy hắn đứng bất động nên có chút lo lắng.

"Không có việc gì." Vị công tử lấy lại tinh thần, "Cảnh Vân, Thục Hầu còn chưa biết chúng ta đã đến đây chứ?"

"Vẫn chưa biết. Dựa theo thánh dụ của bệ hạ, chúng ta nên tới đây vào tháng năm để xử lý mọi chuyện."

"Chưa biết thì tốt, ta và đệ phải thận trọng. Đừng để cho người ngoài biết được hành tung." Công tử cười cười, "Những ngày tháng tiêu dao không trói buộc này, ta còn có thể tận hưởng hơn một hai tháng nữa."

Cảnh Vân lại hơi lo lắng: "Bệ hạ nếu biết huynh lặng lẽ đi trước..."

Công tử chỉ thờ ơ nói: "Binh phù ta để lại trong kinh, hoàng huynh nếu biết ta tìm cớ nghỉ bệnh, thật ra là ra ngoài du sơn ngoạn thủy, hắn còn chưa kịp mừng rỡ, sẽ không trách tội đâu."

"Điện hạ, huynh lãnh binh bên ngoài ba năm, vào sinh ra tử, mới vừa rồi còn đuổi Hung Nô ra quan ngoại (6), mới hơn một tháng sau khi dẫn binh hồi triều, bệ hạ lại đối xử với huynh như vậy... ta, đám thuộc hạ chúng ta không phục!" Cảnh Vân oán hận nói, "Quả nhiên là thỏ chết rồi thì bắt chó săn làm thịt (7)!"

(6) quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc

(7) ý bảo sau khi việc đã thành công thì bỏ mặc hoặc giết người đã có công, tựa như "vắt chanh bỏ vỏ"

"Cảnh Vân, im miệng!" Sắc mặt vị công tử nghiêm lại, nhìn nét mặt bất bình của thuộc hạ, ngữ khí chậm lại, "Bậc làm đế vương xưa nay đã như vậy. Ta cũng không muốn tranh thiên hạ này với hắn, xong việc thì nhàn hạ, cũng có thể yên tâm mà sống cả đời."

Chẳng qua là lúc ấy giọng điệu người thanh niên có vẻ tiêu điều, nhưng cũng không biết những năm cuối đời mình sẽ triều dâng sóng dậy như thế nào.

—–

Thiếu nữ hái được mấy cành hoa hạnh, vừa muốn vào thành thì đứa cháu nhỏ kia có chút mệt mỏi, ngồi dưới đất nghỉ chân, không chịu đứng lên.

"Con không đứng dậy, ta sẽ không mua bánh cho con ăn!" Cô gái nổi giận, nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống, "Chúng ta cũng đừng trở về vậy!"

Cậu bé hừ hừ hai tiếng, cũng nghiêng đầu.

Hai người ngồi nhìn nhau, mãi cho đến khi một giọng nam nhân ôn hòa vang lên phá tan sự yên lặng: "Cô nương, lại gặp mặt rồi."

"A? Là huynh hả?" Cô gái nhảy dựng lên, còn kéo đứa cháu nhỏ một cái, "Sao lại trùng hợp như vậy?"

Đứa bé không thấy rõ hai người, quay đầu đi, ngồi bất động.

"Tiểu công tử này là..." Người trẻ tuổi cười tao nhã hỏi.

"Cháu nhà ta." Cô gái ngượng ngùng cười, "Ta dẫn nó đi đạp thanh (8)."

(8) đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh

"Tiểu huynh đệ đi không được à?" Vị công tử trẻ tuổi ngồi xổm xuống, ân cần hỏi, "Cũng không khác biệt tiểu cô nương Trung Nguyên lắm. Chi bằng ta cõng ngươi vậy?"

Tiểu tử kia lập tức ngồi thẳng người: "Ta không mệt, ta có thể tự đi." Dứt lời, chân tiểu béo chặn lại, giống như là chạy về phía cổng thành.

"Aizzzz, ..." Cô gái còn chưa kịp gọi nó lại, dậm chân, "Đi nhanh như vậy làm gì chứ!"

Công tử lại ngăn nàng lại, phất phất tay, Cảnh Vân bên cạnh vẫn luôn trầm mặc bước lên: "Điện..."

Hắn nhìn sắc mặt của vị công tử, ngược lại nói: "Ta đi xem tiểu công tử."

Cô gái nhìn hai người đi xa, lắc đầu cười cười: "Tiểu ngu ngốc này, thật sự là kích động quá!"

"Tại hạ Giang Tái, từ kinh đô đến đây, trong nhà buôn bán vải gấm. Không biết xưng hô với cô nương như thế nào?"

"Ta họ Hàn, à, huynh gọi ta là A Duy được rồi." A Duy đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Giang công tử, huynh quả thật là tới đây làm ăn. Không biết đang ở chỗ nào?"

...

Rất nhiều năm sau, Giang Tái Sơ vẫn còn nhớ ngày ấy mới quen.

Hắn lần đầu tiên đến Cẩm thành, bởi vì trong lúc rảnh rỗi mà bước vào khu rừng hạnh kia, gặp gỡ Hàn Duy Tang.

Lúc bọn họ sóng vai trở về thành, bước chân hắn vẫn còn trầm ổn, nhưng nàng đi bên cạnh hắn, sôi nổi như một con thỏ nhỏ.

Nhất cử nhất động, nhịp tim của hắn vậy mà lại đinh đông theo tiếng chuông bạc kia, đập nhanh thêm một chút.

Khi đó bọn họ đều giả danh, nhưng sau này nhớ tới, lúc cả hai bên giả danh, đúng là khoảng thời gian đối đãi với nhau chân thật nhất.

Có thể thấy được sự đời như thế này, quả thật là trêu người.

*****

Đợi đến khi A Duy và Giang Tái Sơ vào thành, Cảnh Vân đã dẫn tiểu tử kia đi mua mấy túi bánh nóng hổi, có cả nước ô mai, ăn nhiều muốn chết. A Duy vốn muốn ngồi xuống, ngẩng đầu ước chừng canh giờ, chợt nhảy dựng lên: "A Trang, đi về đi về! Về trễ sẽ bị cấm túc!"

A Trang ngẩng đầu nhìn quanh một chút, ủ rũ: "Được rồi."

Duy Tang vội vàng chắp tay với Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, lòng như lửa đốt nói: "Gặp lại sau."

"Cô nương, ta ở phố Ngọc Trì, nếu nàng có thời gian cứ tới tìm ta, chúng ta cùng nhau kết giao dạo chơi Cẩm thành." Giang Tái Sơ đứng dậy, đuổi theo bóng lưng cô gái mà hô to.

Cảnh Vân hơi liếc mắt, có chút giật mình, lại thấy cô nương kia ngoái đầu lại đáp: "Nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến!"

"Điện hạ." Cảnh Vân có chút đăm chiêu, "Huynh hãy nhìn chiếc vòng bạc trên tay tiểu công tử kia, bên trên có nạm kim ô."

Giang Tái Sơ thoáng ngẫm lại, nói nhạt: "Thật không?"

"Điện hạ, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn..."

Duy Tang dẫn A Trang chạy đến cửa thiên môn, quả nhiên vẫn còn một khe hở hẹp.

"Mau vào đi." Duy Tang vỗ A Trang một cái, hai người đang lén lút vào cửa, lại nghe một tiếng thở dài nặng nề.

Tóc gáy trên người Duy Tang đều dựng thẳng cả lên, nàng khó khăn xoay người: "Nhũ mẫu."

Nhũ mẫu quả nhiên đã sớm ở đây ôm cây đợi thỏ, đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới một hồi lâu rồi mới đưa tay ôm A Trang, lắc đầu nói: "Quận chúa, bản thân người đã chuồn ra ngoài chơi, Hầu gia không nói gì, nhũ mẫu người cũng không nói. Nhưng người lại mang tiểu Thế tôn ra ngoài..."

Duy Tang thầm liếc một cái, bấm ngón tay, dường như tháng nào nàng cũng nghe những lời này mấy lần, suýt nữa thì muốn còng lưng.

"... Thế tử phi trong người không khỏe, Thế tử lại không ở đây, nếu tiểu Thế tôn xảy ra chuyện gì, người sẽ ăn nói thế nào với Hầu gia?"

Chẳng qua là nhũ mẫu lại chuyển đề tài, nhưng không huyên thuyên với nàng nữa, chỉ nói: "Nhanh qua bên kia gặp Hầu gia, Thế tử gửi thư."

"Thật à?" Duy Tang vui mừng hớn hở, cất bước chạy qua đó, nhũ mẫu bên này nhìn thấy thì lắc đầu, liên tục thở dài.

Vòng qua hành lang thiên môn, Duy Tang thiếu chút nữa đụng vào một đám thị nữ đang đi tới, thật ra nàng rất bực mình, nhưng bọn thị nữ chỉ quỳ xuống đất, cúi đầu nói: "Quận chúa."

Duy Tang liếc mắt một cái đã thấy Thế tử phi đứng sau bọn thị nữ, mỉm cười nhìn mình: "Quận chúa, Thế tử gửi thư."

"A tẩu, ta đến đỡ tẩu." Duy Tang ý bảo bọn thị nữ hãy đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh Thế tử phi, đưa tay đỡ nàng, "Đại ca có nói khi nào trở về không?"

Nhà mẹ đẻ Thế tử phi ở đất Thục là danh gia vọng tộc, nàng ngày thường ôn nhu gầy yếu, tính tình lại ôn hòa rộng lượng, Duy Tang rất thích nàng. Chỉ là cơ thể nàng không được khỏe, sau khi sinh hạ Thế tôn thì ít đi ra ngoài, Duy Tang liền dẫn đứa cháu nhỏ đi chơi đùa khắp nơi.

"Ta vẫn còn chưa thấy, cùng nhau qua đó đi." Thế tử phi được nàng đỡ, đột nhiên nói, "A Trang tham ăn, muội đừng chiều nó quá."

"A... Ha ha!" Duy Tang bỗng nhiên bị nói trúng tim đen nên có chút chột dạ, "Mấy nhũ mẫu sẽ trông chừng nó."

Thế tử phi chỉ cười một tiếng, ánh nắng rọi qua bên cạnh nàng, xuyên qua hàng trúc xanh ngoài hành lang, tô điểm cho gò má nàng càng thêm dịu dàng xinh đẹp. Duy Tang nhìn có chút ngẩn người, nhịn không được mà khen ngợi một câu: "A tẩu, tẩu thật là đẹp."

Ánh mắt khẽ động, Thế tử phi xì một tiếng: "Đừng có thấy ta được khen như vậy thì có thể bị muội lừa gạt."

Duy Tang cười hắc hắc, quyết định ngậm miệng không nói chuyện nữa.

Bởi vì do cơ thể mình không tốt, Thế tử phi lúc nào cũng mong đợi con trai mình lớn lên sẽ hoạt bát cường tráng, Duy Tang dẫn nó chạy loạn khắp nơi, nàng vốn rất rõ, vì thế mới chặn miệng nhóm nhũ mẫu, có khi còn nói tốt vài câu trước mặt Hầu gia, Thế tử phi ngoài sáng trong tối, lúc nào cũng giúp đỡ Duy Tang.

"A tẩu, coi chừng bậc thang." Duy Tang cẩn thận đỡ a tẩu bước qua bậc thang, hăng hái nói, "Ta thấy đại ca cũng sắp trở lại chăng? Cũng không biết ta diễn trò vui trong kinh thành, huynh ấy tìm được chưa."

Lão Hầu gia sắc mặt nặng nề, vuốt râu đứng bên cửa sổ, vừa thấy trang phục của Duy Tang thì liền tức giận: "Lại chạy ra ngoài?"

Duy Tang cũng không sợ, le lưỡi cướp lời: "Phụ thân, hôm nay con ở bên ngoài bắt được một tên tiểu tặc!"

Lão Hầu gia lại không khen ngợi nữ nhi như ngày trước, thở dài nói: "Thuế má ngày ngày càng nặng, đất Thục dân sinh gặp nhiều khó khăn nên đạo tặc mới nổi lên khắp nơi như vậy... Aizzz."

Thế tử phi trầm mặc một lát, nhìn về phía lá thư đang mở trên bàn, cúi đầu hỏi: "Phụ thân, Thế tử gửi thư nói gì?"

Đọc xong lá thư, sắc mặt Thế tử phi tái lại, tựa như khó có thể tin: "Triều đình sao có thể hoang đường như vậy?"

Duy Tang sốt ruột, vội vàng tiếp nhận lấy lá thư rồi đọc, chưa xem đến hàng chữ cuối cùng đã bực tức nói: "Không phải mới đánh thắng trận sao? Tên hoàng đế này sao còn muốn thân chinh Hung Nô?! Thân chinh cũng được, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta xuất lương thảo?! Còn muốn đại ca đi theo?!"

Lão Hầu gia cười khổ một tiếng: "Đất Thục từ xưa tới nay là kho của trời, lương thảo dồi dào, cứ dùng vũ lực hết lần này đến lần khác, sao không áp bức ở đây, lại đi chi quân phí ở đó? Lúc trước bọn họ muốn đại ca con giám sát việc chuyên chở cống phẩm vào cung, chỉ sợ đã tính toán xong chuyện này."

Thế tử phi rất nhanh chóng thu lại vẻ lo âu, vội vàng thi lễ với lão Hầu gia: "Phụ thân, trong thư có nói Thái hậu thích tranh tứ bình cá chép hoa tiến cống lần này, con sẽ đi làm vài cái. Thế tử ở bên kia có thể thoải mái hơn một chút..."

"A tẩu, tẩu nếu thêu nữa thì mắt sẽ mù đấy!" Duy Tang khẩn trương, hốc mắt cũng đã đỏ. Tài thêu thùa của Thế tử phi ở đất Thục rất ít người trên đời có thể so sánh được, mấy phương pháp thêu phức tạp kia không ai học được, chỉ có thể là nàng, liếc mắt một cái đã biết. Mấy năm nay cống phẩm đặc biệt trong cung cho vua và Thái hậu đều do Thế tử phi tự mình làm lấy.

"Tiểu muội, mấy ngày nay đại phu châm cứu cho ta mỗi ngày, mắt đã tốt hơn nhiều." Thế tử phi mỉm cười, "Muội thay ta chăm sóc A Trang, a tẩu cám ơn muội."

Bộ dáng a tẩu nhu nhược, nhưng khi gặp chuyện, nàng đều kiên cường hơn ai hết. Duy Tang nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói tránh đi: "Phụ thân, con nghe người ta nói, Chu Cảnh Hoa ít hôm nữa sẽ rời chức, Chuyển vận sứ (*) mới tháng năm sẽ đến, lại không biết là người phương nào."

(*) Chuyển vận sứ: một chức quan quản lý tài sản, thuế khóa của một nơi hay trông coi việc cống nạp vật phẩm đến nơi khác

"Đúng vậy, thánh chỉ cuối tháng sẽ tới." Lão Hầu gia thở dài, "Hoàng đế đúng là quyết tâm, lần này thân chinh muốn trợ cấp chi phí và lương thảo, là muốn chúng ta không còn gì cả."

Duy Tang cắn răng, Chu Cảnh Hoa này ỷ mình là cháu họ của Thái hậu, ở đây làm xằng làm bậy, vơ vét của dân, nếu hắn thật muốn rời chức... Con ngươi nàng đảo một vòng, lại nghe phụ thân lạnh lùng nói: "Con đừng gây chuyện cho ta nữa, có nghe hay không?!"

Duy Tang ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng trong đầu lại bắt đầu tính toán.

Phố Ngọc Trì là con đường nhộn nhịp nhất Cẩm thành, dọc đường đi là tiếng rao hàng của các tiểu thương, chủ quán mở tiệm, người đi đường qua lại có thể tùy ý vào dùng trà uống rượu, từ sớm đến tối, tiếng người huyên náo không dứt.

Giang Tái Sơ ở trong một tiểu viện ở cuối phố Ngọc Trì. Kì diệu thay, tiểu viện này sâu ba lớp, từ trước ra sau đề trồng cây du, cành lá sum suê, che hết nửa sân. Ngày thường ngồi dưới tàng cây đọc sách chơi cờ, quả thật là thanh tịnh, đúng là một nơi yên tĩnh giữa phố xá sầm uất.

Hôm đó hắn đang chơi cờ ở bàn đá, tự tấn công tự phòng thủ, đang lúc chém giết kịch liệt, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động. Đuôi mắt Giang Tái Sơ khẽ hất, là Cảnh Vân đi vào, vẻ mặt có chút ấm ức: "Hoàng đế muốn thân chinh."

"Thật không?" Giang Tái Sơ cố che giấu vẻ thất vọng, nhẹ nhàng bỏ một quân đen xuống, "Thái phó từ chức về ở ẩn, hai người Tư Mã cũng không khuyên được hắn?"

"Ta cũng không rõ, thật vất vả lắm Hung Nô mới bị chúng ta đuổi tới Mạc Bắc, thừa dịp mấy năm này nghỉ ngơi lấy lại sức, sao hắn lại cố chấp như vậy? Đang yên lành lại muốn hao người tốn của." Cảnh Vân tức giận, "Lại nói bệ hạ của chúng ta, đánh giặc được hay không vẫn là một vấn đề. Hắn không phải là vì chứng minh mình mạnh hơn điện hạ sao..."

Giang Tái Sơ vẫn ngồi đó, làm như không nghe thấy.

"Còn phái huynh tới đây, đốc thúc trưng thu lương thảo, trưng binh, không phải cố tình khiến huynh đụng chạm với đất Thục sao?" Cảnh Vân còn chưa nói xong, quân trắng cũng đã thua, Giang Tái Sơ mất hết cả hứng thú, phất nhẹ ván cờ, suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Mấy ngày nay có ai đến tìm ta không?"

"Không có." Cảnh Vân nhanh mồm nhanh miệng, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, "Điện hạ là nói vị cô nương kia sao? Ta thấy nàng đã sớm quên."

Không biết vì sao, Ninh Vương điện hạ vốn nét mặt xưa nay đều như gió nhẹ mây bay, ít khi nổi giận, lần này mặt đen lại, không nói một lời liền bước vào trong phòng. Cảnh Vân không biết mình đã chọc đến chỗ nào của hắn, lẩm bẩm nói: "Nữ tử đất Thục này có gì tốt đâu, kém xa mấy cô gái Trung Nguyên hiền thục ôn hòa của chúng ta."

Lời còn chưa dứt, từ song cửa sổ bắn ra một tia ám khí, tốc độ mặc dù nhanh nhưng độ chính xác cũng không lớn. Hắn cũng không để ý, thuận tay đón đỡ lấy, tưởng đã ngăn lại được, ám khí đột nhiên đổi hướng, bắn thẳng vào giữa mi tâm. Lần này quả nhiên là vừa nhanh vừa độc, Cảnh Vân đau đến nhe răng trợn mắt. Cho đến lúc hắn nhìn thấy Duy Tang, tiểu cô nương trợn to hai mắt nhìn điểm hồng trên mi tâm của hắn, quả thật là có chút giật mình: "Ngươi sao lại học theo mấy cô nương chấm hoa lên trán?"

Tác giả có lời muốn nói: Một số đồng học không muốn nhớ lại kỉ niệm cũ. Thật xin lỗi, chuyện xưa rõ ràng vẫn nên nhớ tới, đây là phần ta thích nhất, không nên giản lược quá. Nếu không Tiểu Giang trở nên tàn nhẫn thật chẳng logic tí nào.

*****

Hàn Duy Tang cũng không phải cố ý khiến cho mặt Cảnh Vân biến thành lúc đỏ lúc trắng như vậy. Nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy Giang Tái Sơ, vô cùng phấn chấn: "Giang huynh, đã lâu không gặp."

Giang Tái Sơ đứng sau Cảnh Vân, vừa thấy nàng, thản nhiên cười cười: "Cô nương."

"Aizzz, mấy ngày trước ta thật là muốn tìm đến huynh, chỉ là trong nhà có chút chuyện nên không ra khỏi nhà được." Duy Tang vốn là than thở nhưng mặt mày lại hớn hở, "May mà hôm nay ra ngoài đi dạo, thật khéo, gặp được huynh trên đường."

Nét mặt Giang Tái Sơ vốn lãnh đạm, lúc này lại có chút ý cười: "Không sao."

"Đúng rồi, huynh buôn bán thế nào?"

Giang Tái Sơ kiên nhẫn đáp lại, thấy trong tay nàng cầm một gói bọc nhỏ, nhịn không được hỏi: "Cô nương mua cái gì vậy?"

Duy Tang khá thận trọng, thuận tay đem gói nhỏ ra phía sau, giả vờ như không để ý: "Không có gì cả, chỉ là một chút son phấn sáp môi cho mấy cô nương mà thôi." Nói xong thấy ven đường có tiểu thương bán huân hương, nàng liền tiến lại gần: "Ta xem cái này một chút."

Giang Tái Sơ giật mình, huân hương bán ven đường là đồ dùng bình thường, chế tác có chút thô, mùi hương cũng quá nồng, vốn không thể bì kịp với mùi thơm tao nhã sẵn có trên người nàng, nhưng không biết vì sao nàng lại hưng phấn như vậy.

Duy Tang rất nhanh chọn cho mình vài món đồ trang sức đeo ở đai áo tỏa ra hương thơm, trả tiền xong liền bỏ vào trong bọc vải, cảm thấy thỏa mãn: "Cái này vẫn chưa đủ." Giang Tái Sơ thấy nàng chọn mấy mùi hương nồng hơn, như tịch hãn thảo, thù du các loại bỏ vào mấy chiếc lọ trong bọc vải, hơi nhíu mày. Duy Tang bất giác cảm thấy có chút khác thường, quay đầu nhìn Giang Tái Sơ cười nói: "Giang huynh, hôm nay có thời gian không? Ta mời huynh đi uống rượu nhé?"

"Rảnh rỗi thì đúng là có, chỉ có điều để ta làm chủ đi." Giang Tái Sơ trầm ngâm nói, "Nhưng mà ta không quen thuộc với Cẩm thành cho lắm, cô nương nàng chọn chỗ đi."

Duy Tang cũng không chối từ, cười ha ha: "Vậy thì đi theo ta."

Vòng qua vòng lại một hồi, cuối cùng cũng đến một tòa tửu lâu, Duy Tang đang muốn bước vào, Giang Tái Sơ dừng bước một chút, Cảnh Vân sắc mặt khó xử, có lòng tốt nhắc nhở: "A Duy cô nương, đây là... khụ khụ... hoa lâu."

"Ba chữ Kim Xuân Lâu này ta biết." Duy Tang ngoảnh đầu, khóe mắt lướt qua một tia giảo hoạt, "Nơi này rất nổi tiếng ở đất Thục, các cô nương hát khúc nào khúc nấy đều hay, điểm tâm lại ngon, ta cố ý mang hai vị tới đây để tìm hiểu."

Cảnh Vân lúc này mới phát hiện hôm nay nàng cố ý cải trang thành nam nhi, một bộ thanh sam, thắt lưng gắn cẩm thạch, quả thật nhìn như một vị công tử trẻ tuổi. Hắn còn muốn nói tiếp, lại bị ngăn cản.

Giang Tái Sơ nhìn bộ dáng của nàng, sửa lại cách xưng hô, cười nói: "Huynh đệ, vậy vào trong nhìn một cái đi."

Duy Tang cũng không khách khí với hắn, vừa vào cửa đã thấy một vị trí trang nhã trên lầu hai, thuận tiện ngắm mỹ nhân xướng khúc, còn có ba người hầu hạ hai bên.

Giang Tái Sơ và Cảnh Vân xưa nay ít khi đến những nơi như vậy, khó tránh khỏi còn có chút dè dặt, Duy Tang lại thông thạo, cười nói với mỹ nhân châm rượu: "Sao hôm nay lại vắng như vậy?"

Mỹ nhân che mặt cười: "Công tử không biết, đêm nay... Chu đại nhân bao hết nơi này, rất nhiều khách quen đều biết, cũng chỉ uống vài chén cho đã thèm, sau giờ ngọ cũng không đến đây nữa."

"Chu đại nhân? Chính là Chuyển vận sứ Chu đại nhân?" Duy Tang trợn mắt, giống như là gặp chuyện gì đó mới mẻ, "Chu đại nhân cũng tới đây sao?"

"Khách quen đấy." Mỹ nhân cười, "Ra tay cũng hào phóng, chỉ tiếc là sắp phải rời chức."

Duy Tang cầm chén rượu trong tay, vẫn chưa uống xong, lại nghe nữ tử bên cạnh Giang Tái Sơ nhẹ nhàng kinh hô một tiếng: "Công tử, vết thương này... Lúc ấy nhất định là rất đau?"

Duy Tang nhất thời tò mò, duỗi cổ nhìn qua, Giang Tái Sơ lại như không có việc gì, dùng tay áo che khuất cổ tay lại, nàng chỉ kịp nhìn thấy một vết sẹo thật dài.

"Một lần trên đường gặp phải cường đạo, bị chém một đao." Giang Tái Sơ nói bâng quơ, "Đã qua lâu rồi."

"Giang huynh, người ta nói đất Thục khó khăn, khó với được trời xanh, ta tuy là người đất Thục, lại chưa bao giờ gặp qua, nguy hiểm đến thế sao?" Trong đầu Duy Tang phác thảo nên cảnh tượng đáng sợ kia, có phần sợ hãi.

"Chuyện này có chút khoa trương, nhưng cũng gần giống vậy. Chỉ là đường đi càng gian khổ, tự nhiên phong cảnh càng thêm bao la hùng vĩ, đại khái ngắm một tí cũng có chút ý nghĩa."

Duy Tang cực kỳ mong đợi: "Sẽ có một ngày ta cũng có thể đi như thế, cũng sẽ không uổng cuộc đời này."

Giang Tái Sơ ngồi bên tay phải nàng, lại lấy ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười, "Lần sau không bằng chúng ta kết bạn đồng hành?"

Duy Tang cười nhận lời, đang nói, cô nương xướng khúc điều chỉnh dây đàn, nhẹ nhàng trầm bổng mà xướng lên.

"Tân nương mày đen u sầu, ánh mắt nữ nhi đưa thu..."

Một khúc "Cán Khê Sa" quả thật đã xướng lên hết cả tâm tình sâu nặng của nữ tử, ngay cả Giang Tái Sơ cũng nghe rất chuyên tâm, chỉ có Cảnh Vân vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Duy Tang tuy là im lặng ngồi, thật ra trong lòng lại bất định, ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Không lâu sau, nàng liền đứng lên, chắp tay nói: "Hai vị huynh trưởng, trong nhà tiểu đệ còn có chút chuyện, hôm nay phải về sớm. Không bằng lần sau tiểu đệ làm chủ, mời hai vị uống rượu."

Giang Tái Sơ cũng không bất ngờ nên không giữ lại. Đợi nàng nhìn hết xung quanh rồi đi xuống lầu, hắn vẫn còn cúi đầu, giống nhau đang mê mẩn nghiên cứu chén rượu trong tay. Cảnh Vân lại miễn cưỡng đứng lên hỏi người hầu: "Đi ra ngoài theo lối nào?"

Bên trong nhã các chỉ còn lại một mình Giang Tái Sơ, hắn mệt mỏi tựa vào án, mãi đến khi Cảnh Vân trở về, trong tay còn cầm một cây cổ cầm.

Sắc mặt Cảnh Vân có chút cổ quái. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Giang Tái Sơ.

Giang Tái Sơ vẫn chưa có vẻ kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt hỏi mỹ nhân bên cạnh: "Chu đại nhân tới đây, vậy còn sau buổi tối thì sao?"

"Thỉnh thoảng sẽ ngủ lại."

Giang Tái Sơ gật đầu một cái, để cho Cảnh Vân vén màn, đứng dậy rời đi.

Bởi vì hắn ra tay hào phóng, tú bà liền đuổi theo hai người cười lả lơi: "Hai vị công tử, lần tới lại đến nhé."

Giang Tái Sơ gật đầu cười cười: "Tất nhiên sẽ đến."

Vào đêm, trên đường thủy Cẩm Châu, Chuyển vận sứ Chu Cảnh Hoa đang nghe mấy điệu hát dân gian thịnh hành, không chút để ý đến chúng đồng liêu đang trò chuyện, tú bà lại không bỏ qua cơ hội mà đi lên, thấp giọng cười nói: "Chu đại nhân, ngài đã bao lâu không tới rồi? Đã đặc biệt giữ cho ngài một chú chim non rồi đấy."

Hiện giờ mặc dù hoàng đế đã tự mình chấp chính được hai năm nhưng Thái hậu vẫn giữ quyền thế như trước, lúc ấy phái cháu họ đến đây, đó là thấy chức Chuyển vận sứ là một công việc béo bở. Chu Cảnh Hoa đã qua tuổi bốn mươi, sống an nhàn sung sướng nên người còn tinh tráng, trong tay bế mỹ nhân, đã thấy có người lại gần, cẩn thận hỏi: "Lại không biết có quen biết với Ninh Vương kia hay không?"

Chu Cảnh Hoa cười, nhổ một ngụm nước bọt: "Tin tức các ngươi thật nhanh nhẹn." Hắn híp mắt nghĩ một chút, "Ninh Vương ta chỉ gặp qua vài lần, cũng không biết tính tình thế nào, chỉ là người trẻ tuổi thôi, nhưng vừa mới đánh thắng trận ở phương bắc quay về, kiêu căng một chút là tránh không được."

Nhóm quan viên bên dưới cũng nghe thấy, trong lòng cũng suy nghĩ làm cách nào để lấy lòng thượng cấp, trước mắt cũng tuyệt đối không thể đắc tội, sau khi hồi kinh chỉ sợ càng khó có thể bắt tay nhau.

Rượu quá ba tuần, Chu Cảnh Hoa có chút mệt mỏi nên về phòng trước.

Trong phòng quả nhiên có một nữ hài tử đang ngồi, nhìn qua cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, dáng người tuy chưa nảy nở nhưng vẻ ngoài thanh tú. Xử nữ tuổi này, phong tình tất nhiên chưa lộ ra, chỉ là eo nhỏ da mềm, quả nhiên là khẩu vị của mình. Chu Cảnh Hoa hài lòng vuốt râu, cũng không nhiều lời, với tay tới.

Cô gái e thẹn tiến lên giúp hắn cởi áo, hầu hạ hắn nằm lên giường, hai má đỏ hồng như trái chín: "Đại nhân, ta đi... đi thổi nến."

Còn chưa đi được nửa bước, cô gái lại bị Chu Cảnh Hoa hung hăng đẩy ngã lên trên giường, hắn không nén được, cởi bỏ hết quần áo trên người nàng, dưới ngọn đèn lộ ra bộ ngực chưa trổ mã của thiếu nữ, Chu Cảnh Hoa hé mắt, vươn tay, không chút khách khí mà vuốt ve dần xuống.

Dưới góc độ từ trên nhìn xuống, hắn hoàn toàn có thể thấy rõ nét mặt cô gái bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng lại cố gắng chịu đựng, không dám biểu hiện ra ngoài... Loại lăng nhục này có phần khoái cảm, luôn khiến cho Chu Cảnh Hoa cảm thấy mình đang ở đỉnh cao của quyền thế. Trong lúc hắn đang sung sướng, vù vù một tiếng, ngọn nến bị tắt.

Chu Cảnh Hoa dừng một chút, vừa quay đầu lại đã thấy cửa sổ mở toang ra.

Đêm nay không trăng, một mảnh trời đen như mực nên người bên trong có chút sợ hãi, hắn có chút mất hứng, từ trên người cô gái đứng dậy, đang muốn gọi người hầu đến thắp nến, ngoài cửa sổ bỗng nhiên bay đến một dạt vải thật dài.

Chu Cảnh Hoa sửng sốt, cảm thấy dạt vải kia có chút quen thuộc. Một lát sau hắn mới phản ứng được, đó là... đó là loại hoa văn mà Ngọc Bội Nhi – một thị thiếp đã chết trong quý phủ khi còn sống rất yêu thích.

Nghĩ như vậy, cả người hắn giật mình, nói năng không rõ: "Người... người đâu..."

Nhưng chưa kịp nói xong, một thân ảnh màu trắng lượn lờ trước mặt hắn, mái tóc dài tiều tụy rối tung xõa xuống dưới, trong tay cầm một lưỡi đao rét lạnh, khuôn mặt trắng bệch, nhe lưỡi, buồn bã nói: "Đại nhân, ngài có niềm vui mới, lẽ nào lại quên Ngọc Bội Nhi rồi?"

Mùi hương thù du nồng nặc xông vào mũi, Chu Cảnh Hoa nhớ tới ngày nàng ta tự sát, vừa đúng trùng dương (*), xung quanh quý phủ đầy hương khí thù du. Trước mặt hắn tối sầm lại, suýt nữa thì ngất xỉu.

(*) trùng dương: tết trùng cửu, mồng chín tháng chín âm lịch

Ngọc Bội Nhi tiến lại gần hơn một chút, đoản kiếm khẽ rạch một đường, trên mặt Chu Cảnh Hoa rách một vết dài, máu tươi rơi xuống. Nàng ta nhẹ nhàng cười nói: "Ta một năm nay không thấy đại nhân, không bằng đại nhân theo ta đi đi?"

"Ta không... đi... không đi..." Cả người Chu Cảnh Hoa run rẩy, "Ngươi... ngươi đi tìm người khác đi."

Ngọc Bội Nhi cầm đoản kiếm giơ lên, bị tay Chu Cảnh Hoa giữ lại. Hắn thật sự bị dọa ngây người, liều mạng lớn tiếng hô lên: "Cứu người! Có quỷ!"

Tức thì, Kim Xuân Lâu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

"Nữ quỷ" nhíu mày một cái, tung một quyền đánh ngất Chu Cảnh Hoa, còn mình thì thừa dịp trước khi bọn thị vệ chạy tới thì tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Chạy được một lúc, "nữ quỷ" ra sức mắng một tiếng, bản thân đã sớm thăm dò vị trí của Kim Xuân Lâu, vốn muốn hù dọa hắn một chút, lại không nghĩ ra tên này sợ chết như vậy, đi chơi kỹ viện còn dẫn theo nhiều thị vệ như thế.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nhiều, đuốc sáng cả ngã tư đường, phía trước lại là ngõ cụt, không biết nên chạy hướng nào, nàng lại kiệt sức nhưng không dám dừng lại. Chợt thấy phía trước có một bóng đen hướng về phía mình, lòng nàng sa sầm lại, bản thân chỉ là công phu mèo ba chân, nếu còn có người chặn đường ở phía trước, phen này khó có thể chạy trốn.

Nhưng bóng đen kia vừa xẹt qua mình, lại đánh tới đám truy binh sau lưng.

Nàng vừa định quay đầu nhìn một cái, tên còn lại nhảy ra, áp bên tai nàng, thấp giọng nói: "Mau đi với ta."

Nàng dùng sức gật đầu một cái, mơ hồ bị kéo vọt vào một cái hẻm nhỏ, nhưng chạy không được vài bước, người nọ dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Sao lại là ngõ cụt?"

Nàng nghiêng đầu, hắc y nhân mặc dù che mặt nhưng đôi mắt hẹp dài sáng ngời, rạng rỡ như ánh sao trên trời.

"Làm sao bây giờ?" "Nữ quỷ" vẻ mặt đưa đám, "Chạy không thoát sao?"

"Chỉ có thể đánh lại." Hắc y nhân vội vàng vỗ mặt nàng, từng lớp phấn trắng rơi xuống, ý cười trong mắt càng sâu. Hắn trầm giọng nói: "Đi sau ta, đừng sợ."

Hắn vẫn chưa cầm binh khí, nhiều truy binh đánh thẳng ra đằng trước người còn lại, chạy về phía hai người. Hắc y nhân tay đấm chân đá, bọn thị vệ nằm đầy đất, lăn lộn, vô cùng thê thảm.

Chẳng qua là dây dưa lâu quá, Chu Cảnh Hoa cũng tự mình mang người đuổi theo, từ xa tức giận giơ chân ra: "Giết không cần hỏi!"

Mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều, hắc y nhân trở tay ôm eo "nữ quỷ", khẽ cười nói: "Không chơi với bọn chúng nữa, đi thôi."

"Nữ quỷ" bị hắn lôi kéo, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, không tự chủ được mà lao qua bờ tường.

Chỉ là khi nàng nhìn lại, một đám mũi tên từ phía sau bay tới, "Cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt, mũi tên phi tới như mưa, trong tay hắc y nhân trong tay chợt lóe lên một thanh đoản kiếm, vung tay chém gãy mũi tên.

Một kiếm vung lên, mũi nhọn chớp lộ ra, nàng lại thấy cổ tay hắn hiện ra vết sẹo, không khỏi giật mình trụ nói: "Huynh..."

Hắc y nhân ôm nàng nhảy lên nhảy xuống, thân mình dừng một chút, thấp giọng nói: "Tiếng động quá lớn, Ngự Sử Cẩm thành cũng dẫn người đến đây..."

Quả nhiên, cách đó không xa một đám hắc giáp quân đang đuổi tới, đuốc chiếu sáng cả bầu trời đêm, tướng quân trẻ tuổi dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, vội vàng chạy đến nơi xảy ra chuyện.

Hắn ôm nàng lặng lẽ nhảy xuống, đè thấp giọng: "Tiễn nàng ở đây, nhanh chóng trở về."

"Nữ quỷ" nhìn quanh bốn phía, thật khéo, gần đó chính là thiên môn Hầu phủ.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay đầu lại, đã thấy trên cánh tay hắc y nhân còn cắm một mũi tên, máu chảy đầm đìa.

"Huynh bị thương?" Nàng kinh hãi, "Huynh... huynh theo ta vào trong đi?"

Hắc y nhân cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nhẹ nhàng bẻ mũi tên ra, thờ ơ nói: "Không sao đâu." Dừng một chút, rốt cục hắn vẫn bất đắc dĩ, giọng điệu ôn hòa: "Lần sau đừng liều lĩnh như thế nữa."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-24)