Con trai cũng sinh được luôn rồi
← Ch.096 | Ch.098 → |
Cố Hành Sâm hai mắt nhìn Cố Cảnh Niên hết sức rối rắm, ngại ngùng, anh nói: "Có thể không nói được không?"
Trong lòng Niệm Kiều bỗng trào dâng một nỗi chán chường, buồn bực, tuy nhiên cô tin tưởng, con trai của mình nhất định có thể khiến người khác ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ!
Quả nhiên, một giây kế tiếp vang lên giọng nói giận dữ của Cố Cảnh Niên: "Không được! Nếu bác không nói về sau đừng nghĩ tới việc nằm ngủ ở chiếc giường này!"
Hiển nhiên, người bạn nhỏ Cố Cảnh Niên của chúng ta đã quên mất ai mới là chủ nhân của chiếc giường này rồi, mà bản thân Cố Hành Sâm cũng cảm thấy nghi ngờ cậu nhóc hình như cũng quên mất cha của cậu mới là người lớn nhấttrong nhà!
Nhưng hiển nhiên, Cố Hành Sâm là người biết thỏa hiệp, nhất là trước khí thế bức người này của con trai của mình, anh đồng ý thỏa hiệp cũng phải đồng ý thỏa hiệp, không đồng ý thỏa hiệp cũng vẫn phải đồng ýthỏa hiệp mà thôi!
Đúng lúc anh nghiêng người quay lưng về phía sau mình và con trai nhìn Niệm Kiều, khó trách anh tinh mắt, anh thật sự nhìn được bờ vai đang run nhẹ của cô, chắc chắn – cô đang cười trộm anh!
Rõ ràng cô đã tỉnh ngủ rồi? Sao lại còn tiếp tục giả vờ ngủ? Chẳng lẽ cô muốn nghe được câu nói kia của mình sao?
Nếu đã như vậy, tội gì mình không nói ra? Nhân cơ hội này biểu đạt tâm ý của mình với cô ấy, cũng cho cô ấy nghe được câu nói mà cô ấy muốn nghe, một công đôi việc, cớ sao mình không làm chứ?
Nghĩ vậy, anh hắng giọng một cái, mở miệng ——
Rất tốt! Mắc kẹt rồi!
Cố Hành Sâm quả nhiên là Cố Hành Sâm, trừ thời điểm hoan ái cùng nhau ra, anh thật đúng là sẽ không thể nói ra những lời tâm tình ngọt ngào kiểu như thế này được.
Cả người Niệm Kiều căng thẳng, cô đưa lưng về phía Cố Hành Sâm, cho nên không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chắc lúc này anh đang rất khổ sở, chắc lúc này anh cảm thấy bất đắc dĩ lắm, cảm thấy không tình nguyện đúng không?
Cố Cảnh Niên nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tức giận, biểu cảm như nói rằng, nếu anh không nói, cậu sẽ một cước đạp thật mạnh anh xuống giường cho coi!
Cố Hành Sâm có chút thẹn thùng rũ mắt xuống, mấp máy môi: "Bác chỉ yêu mẹ của con."
Cố Cảnh Niên nhướng cặp mày nhỏ nhỏ, cả người ngồi dậy, đôi tay ôm ngực, bộ dạng mười phần giống người lớn, hất hất chiếc cằm bé xinh, nói: "Cháu không nghe rõ, bác lặp lại lần nữa!"
Cố Hành Sâm: "......"
Anh nhịn! Vì vậy, đưa tay xoa xoa lớp da gà nổi khắp toàn thân, anh một lần nữa mở miệng, "Bác chỉ yêu mẹ của con!"
Ai ngờ Cố Cảnh Niên vừa nghe xong, lập tức liền xoay người kéo tay Niệm Kiều, "Mẹ, mẹ nghe được chưa? Bác nói bác chỉ yêu mẹ thôi nha! Nếu bác ấy dám đổi ý, Niên Niên sẽ giúp mẹ dạy dỗ bác ấy!"
Niệm Kiều ngại ngùng 囧, cô thực sự bị con trai phát hiện ra mình đang giả bộ ngủ, như vậy khẳng định Cố Hành Sâm cũng phát hiện ra cô giả bộ mất rồi?
Nàng chậm chạp ngồi dậy, cười khúc khích, quay sang gật đầu với hai người một cái, ngay sau đó như một làn khói chạy thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm cứ như vậy bị mất thể diện, còn không để cho người ta sống a!
Nơi cổ họng Cố Hành Sâm bật ra một chuỗi tiếng cười trầm thấp dễ nghe, ngay sau đó Cố Cảnh Niên cũng cười theo, một lớn một nhỏ hai người đàn ông này đều ở đây cười vui vẻ, tiếng cười bay vào tận lỗ tai Niệm Kiều ở trong phòng tắm.
Cô đang soi gương, miệng lại lầu bầu trong phòng tắm, nhưng khi nghe được tiếng cười vọng đến, cô cũng không khỏi tự chủ mà nở một nụ cười tươi rói.
————
Xuống lầu ăn sáng xong, ngay lúc Cố Hành Sâm chuẩn bị đi làm, anh liền quay sang nói với Niệm Kiều: "Buổi sáng anh đã dỗ dành con một lúc rồi, con đối với xe chắc sẽ không còn quá sợ hãi nữa đâu."
Niệm Kiều ngẩn ra, gật đầu một cái, mím môi không nói gì.
Có lẽ Cố Hành Sâm đại khái đoán được mình có thể sẽ đưa Cố Cảnh Niên đi gặp Tần Mộ Bạch, cho nên anh mới tự nói với mình anh đã dỗ qua con trai rồi, nhóc con ngồi xe ô tô sẽ không cảm thấy sợ nữa.
Thực ra gạt đứa trẻ này rất dễ, Cố Hành Sâm chỉ nói cho cậu bé biết, tai nạn xe cộ ngày hôm qua thực ra chỉ là trò đùa của bọn họ cùng tài xế xe, cho nên bọn họ đều không có xảy ra chuyện gì cả.
Dù sao Cố Cảnh Niên mới có ba tuổi, khả năng suy luận không đủ mạnh, cho nên cái hiểu cái không gật đầu đồng ý.
Huống chi lúc xảy ra tainanj xe cộ ngày hôm qua, đều là Cố Bá Ngôn che hết tầm mắt của Cố Cảnh Niên, cậu bé cảm thấy hoảng sợ phần lớn là bởi cậu bé nhìn thấy cánh tay bị thương chảy máu của Cố Bá Ngôn, chứ không phải bởi vì tai nạn xe cộ.
Nhìn bóng lưng anh sắp khuất tầm mắt mình, Niệm Kiều chợt đứng dậy, chạy đến đứng ở trước mặt Cố Hành Sâm, cô nhón chân lên hôn anh một cái, sau đó nói: "Em với con ở nhà chờ anh tan sở, sẽ không đi đâu nữa.."
Đáy mắt Cố Hành Sâm xẹt qua một tia cười, nhìn cô rồi nói: "Không sao, em cứ làm theo những gì mình muốn đi, miễn em với con cảm thấy vui vẻ, thế mới là quan trọng nhất, đừng coi anh là kẻ hẹp hòi như thế.."
Niệm Kiều bĩu môi, tình huống này rõ ràng cô chỉ vừa có ý chuẩn bị đi ra ngoài gặp mặt Tần Mộ Bạch, anh đã cảm thấy lo lắng cho bản thân mình cùng con trai rồi. Vậy mà còn nói cứng.
"Vậy cũng tốt, mẹ con em sẽ đi gặp Tần Mộ Bạch nói chuyện, nên nói trước với anh một tiếng."
Cố Hành Sâm gật đầu, "Ngoan."
Nghe được từ này, Niệm Kiều chợt rừng mình, cả người nổi khắp da gà, vội vàng thúc giục anh, "Đi thôi đi thôi, đi làm, không đi nhanh anh liền tới trễ."
Cố Hành Sâm cười cười, sau đó ra cửa đi làm.
Cố thị, trông thấy Cố Hành Sâm đẩy cửa bước vào, người trợ lý đang chờ sẵn ở trong phòng của anh cung kính cúi đầu chào, hỏi: "Nhị thiếu ——"
Cố Hành Sâm sắc mặt nghiêm nghị, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, chống tay lên trán hỏi trợ lý của mình, "Đã điều tra xong rồi sao?"
Phụ tá gật đầu một cái, nhanh tay đưa ra một phần tài liệu cùng một tấm hình, rồi nói: "Người phụ nữ nói chuyện cùng tiểu thiếu gia ngày hôm qua chính là người trong hình, cô ta tên Diệp Gia, là chủ của một quán bar, bởi vì thời gian gấp rút, thuộc hạ còn chưa liên lạc được với bản thân cô ta."
Cố Hành Sâm sắc mặt có chút biến đổi, trên mặt rất nhanh xẹt qua vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt.
Thì ra không phải Nhâm Thiên Nhã nói những lời đó với Cố Cảnh Niên? Vậy cô nàng Diệp Gia này là ai? Có thù hận gì với bản thân mình sao?.
Một lần nữa Cố Hành Sâm cố gắng lật lại ký ức trong đầu mong tìm ra mối quan hệ với cô nàng Diệp gia, nhưng vẫn không nhớ được gì, cho đến cuối cùng anh mới khẳng định, mình và cái cô Diệp gia này không hề quen biết!
Như vậy ——
Người này, chính là do người khác sai làm sao?
Vậy, rốt cuộc là ai đứng ở phía sau? Phải chăng có quan hệ với Nhâm Thiên Nhã?
Cảm thấy sắc mặt Cố Hành Sâm rất khó coi, viên trợ lý còn tưởng anh muốn trách tội mình hành sự bất lực, vì vậy chủ động mở miệng nhận lỗi, "Nhị thiếu, thực xin lỗi, xin cho thuộc hạ thêm nửa ngày, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Diệp Gia, mang cô ta tới đây gặp ngài!"
Cố Hành Sâm ngước mắt nhìn sang, âm thanh nhàn nhạt nói: "Tôi không có ý trách cậu, cũng không phải cậu mới có ngày một ngày hai đi theo tôi, những chuyện cậu làm cho tôi, tôi đều biết."
Lúc này viên trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Cố Hành Sâm nổi giận thật sự, hậu quả kia cũng không phải mình cậu ta có thể gánh nổi!
Dù sao, bản thân cậu ta cũng từng tận mắt trông thấy Cố Hành Sâm trách phạt kẻ khác khi không vừa lòng rồi! Có thể dùng bốn chữ để hình dung —— cực lỳ bi thảm!
Nhưng là, sống trên đời lăn lộn đầy rẫy lòng người hiểm ác, nếu muốn có nơi dung thân lâu dài, nhân từ nương tay là không được, lòng dạ độc ác mới là vương đạo!
Sau khi nhìn tấm hình một lần nữa, Cố Hành Sâm mới phân phó cho trợ lý của mình: "Cậu lui ra trước đi, nhanh đưa người trong hình này đến đây gặp tôi, bên cạnh đó phái người khác đi theo bảo vệ vợ cùng con trai của tôi, không được để cho hai người gặp bất kỳ vấn đề gì hết!"
Viên trợ lý chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cố Hành Sâm, ánh mắt quả thật có thể dùng từ kinh hãi để hình dung!
Nhị thiếu vừa nói —— vợ cùng với con trai của ngài?
Cố Hành Sâm bị ánh mắt của cậu ta nhìn như vậy, cảm thấy cả người không được tự nhiên, giọng nói bỗng có phần lạnh lẽo hơn, "Còn không đi xuống sao?"
Nghe vậy, cậu trợ lý liền vội vàng khom người lui ra ngoài, tuy nhiên vẫn đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, băn khoăn như cũ trăm mối vẫn không có cách giải.
Lúc này mới mấy ngày a, nhị thiếu có vợ coi như xong, không thể ngờ —— ngay cả con trai cũng sinh được luôn rồi???
← Ch. 096 | Ch. 098 → |