Gian phòng trống không
← Ch.021 | Ch.023 → |
Nhìn cô chằm chằm hồi lâu, Cố Hành Sâm rốt cuộc cũng xác định là cô ngủ thiếp đi
Một tay bất đắc dĩ chống trên tay lái, tay khác nhẹ nhàng đưa tới lau đi giọt lệ trên khóe mắt Niệm Kiều
Thật ra thì cô cũng rất đáng thương, nhiều năm như vậy ở Cố Gia không hưởng trọn tình cảm gia đình, cho nên mới làm cô phân biệt sai lệch về phần tình cảm này
Hắn thở dài một tiếng, rồi mở cửa xe xuống trước, sau đó đi vòng qua ghế phụ bên kia, đem Niệm Kiều ôm xuống
Liễu Nhứ Mi không có ở nhà, đoán chừng lại đi ra ngoài đánh mạt chược, Cố Hành Sâm trực tiếp ôm Niệm Kiều lên lầu. Đến gần cửa phòng của cô, hắn muốn gọi cô tỉnh dậy, lại thấy lông mày cô như nhíu chặt, tựa hồ đang gặp ác mộng, liền vỗ vỗ mặt của cô "Niệm Kiều, tỉnh lại mau ——"
"Mẹ...... Mẹ...... Đừng đi...... Oa.. oa..."
Không biết Cố Niệm Kiều nằm mơ thấy cái gì, mà lại bắt đầu gọi mẹ, sau đó vẫn khóc suốt, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt đoạn vẫn liên tục chảy xuống, làm áo của hắn thấm ướt một mảng lớn
"Niệm Kiều, tỉnh lại ——" Cố Hành Sâm lần nữa vỗ mặt, gọi cô dậy
Cố Niệm Kiều mơ hồ mở mắt, trong mắt vẫn còn một chút dư âm đọng lại, ánh mắt dường như không có hồn, lại bắt đầu đưa tay ôm cổ Cố Hành Sâm, sau đó tựa vào đầu vai của hắn không ngừng nức nở
Cố Hành Sâm đẩy cửa phòng đi vào, rồi đặt cô lên giường. Niệm Kiều buông lỏng đôi tay, rũ con ngươi không nhìn hắn
Cố Hành Sâm bình tĩnh nhìn cô một lát, thấy cô an tĩnh:"Cháu đi tắm trước, rồi sớm nghỉ ngơi"
Niệm Kiều vẫn không nói chuyện, chẳng qua là lấy đôi tay của mình vòng chắc đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân, giống như không nghe thấy lời hắn
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi
Cho đến khi âm thanh cửa phòng khép lại, Niệm Kiều mới từ giữa hai chân nhấc đầu lên, nước mắt lập tức chảy ra ngoài.
Cô lại gặp phải ác mộng rồi, lại mơ thấy mẹ của mình
Trong mộng cô không nhìn rõ mặt mẹ, chỉ có thể nghe lời mẹ nói:"Niệm Kiều à, con mau rời khỏi Cố Gia đi, nơi đó không ai đối với con cả, cùng đi với mẹ nào"
Cô muốn cùng mẹ đi, nhưng mẹ lại không đợi cô, trong nháy mắt dần dần biến mất, cô chỉ có thể vô lực khóc lóc trong nội tâm mình
[Lúc trước hắn còn đối tốt với mình như vậy, nhưng giờ phút này phản ứng của hắn khác hẳn, vẫn có thể dứt bỏ mình mà đi. Cứ cho là hắn thấy bộ dáng này của mình, thì ít nhất sẽ an ủi mấy câu, vậy mà ——
Rốt cuộc hắn cũng chỉ nói được một câu:"Cháu đi tắm trước, rồi sớm nghỉ ngơi"
A ——
Hắn rất rõ ràng. Đối mặt với mình, hắn chỉ xem mình là cháu gái, và xác định rõ cái loại quan hệ này... !]
Cô kinh ngạc nhìn thật lâu trên giường, sau đó nhanh nhẹn đi xuống, ra khỏi gian phòng......
Cả buổi tối hôm nay, Cố Hành Sâm dường như không ngủ được, trong đầu luôn là hình ảnh Cố Niệm Kiều khóc kêu mẹ, không phải lại gặp ác mộng chứ?! Có phải hay không lại khóc nữa?!
Hắn có chút giận chính mình, làm sao lại không hạ được quyết tâm đối với con bé kia?!
Khoác bộ y phục rời giường, hắn ra khỏi gian phòng, hướng tới phòng Cố Niệm Kiều đi tới, nhẹ nhàng chuyển động tay cửa, lại phát hiện cô không khóa cửa!
Khi hắn đi vào liền có chút kinh ngạc, con ngươi sắc bén nheo lại ——
Cố Niệm Kiều không có ở đây!
Tâm hắn cả kinh, bây giờ đã là nửa đêm, cô cư nhiên không có ở đây?! Chẳng lẽ......
← Ch. 021 | Ch. 023 → |