Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa - Chương 001

Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa
Trọn bộ 178 chương
Chương 001
Con người nguy hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Mở đầu

"Đợi, đợi, đợi với ——" giọng nữ trong trẻo vang lên, Cố Niệm Kiều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nghiêng người chen vào thang máy. Thang máy chậm rãi khép lại, bạn đồng nghiệp bên cạnh chợt lấy cùi chỏ thọc vào cô một cái:"Niệm Kiều, nghe nói công ty thay tổng giám đốc mới rồi, người đó cùng họ với cậu, đoán xem hai người có quen biết không?!"

Cố Niệm Kiều vẹo đồng nghiệp một cái:"Không thấy mấy ngày gần đây tớ gặp xui xẻo sao?! Tiền uống nước lạnh còn chưa nhét kẽ răng, nếu tớ mà có thân quen với mấy BOSS, nhất định đã nịnh bợ để thăng chức lâu rồi"

Đồng nghiệp nghe cô nói vậy, cố ý bóp nhẹ eo cô một cái, hai người nghịch ngợm được một lát thì cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đi ra ngoài. Cố Niệm Kiều đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống, vuốt vuốt trán, từ sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại, đáy lòng cô cảm thấy bất an, lo lắng liên tục

Vừa định bắt đầu công việc, điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, tiếng chuông dọa cô giật mình. Trợn mắt nhìn điện thoại một cái, cô đưa tay tiếp điện thoại, đầu dây bên kia là thanh âm của trợ lý tổng giám đốc:"cô Cố, làm phiền cô tới phòng tổng giám đốc một chuyến"

Cố Niệm Kiều sửng sốt:"Tổng giám đốc tìm tôi?!"

Tiếng nói bên kia "Ừ" xong liền ngắt điện thoại, trong lòng cô bỗng nhiên khiếp sợ. Không phải là mới đổi tổng giám đốc hay sao?! Thế nào lại tìm mình?! Chẳng lẽ không hài lòng với cách làm việc của mình?!

Trong đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng cô cũng đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy tới tầng chót

Đứng ở trước cửa phòng, cô gõ cửa một cái, truyền đến là một giọng nam dễ nghe:"Vào đi!"

Thanh âm này......

Cố Niệm Kiều chợt căng thẳng, trong lòng bất ổn. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?! Ba năm trước đây hắn chán ghét mình như vậy, thế nào lại có thể tìm đến đây?!

Tự giễu cười một tiếng, cô đẩy cửa vào......

Một bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đứng chắp tay ở trước cửa sổ. Còn chưa đến gần hắn mà Niệm Kiều đã cảm giác như bị áp bức trong lòng

"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?!" Cố Niệm Kiều cách hắn mấy bước, nhưng nhịp tim đập rất nhanh, đáy lòng bất an vọt đến cổ họng, nhưng giọng nói của cô vẫn như cũ, không ra vẻ siểm nịnh

Đầu tiên là thanh âm, sau đó đến bóng lưng, cùng với hơi thở trên người của hắn. Cô cứ cảm giác quá đỗi thân quen

Không thể nào! Hắn từng nói qua, hắn đối với cô chỉ có hận! Hắn ước gì cô biến mất trên cõi đời này, thì làm sao hắn muốn gặp cô?!

"Tổng giám đốc?!" giọng nói của nam nhân nâng lên, thân thể chậm rãi quay lại "Em đã quên, trước kia gọi anh là gì hay sao?!"

Trong nháy mắt, Cố Niệm Kiều như bị sét đánh, đứng yên bất động!

—— Cố Hành Sâm! Là hắn, thật sự là hắn ư!!!

Đôi môi của hắn nhếch lên, dời bước đi về phía cô.

Cơ hồ như phản xạ có điều kiện, Cố Niệm Kiều xoay người liền muốn trốn!

Nhưng mà động tác của Cố Hành Sâm vẫn nhanh hơn, tay của cô còn chưa kịp chạm đến cửa, đã bị hắn bắt được ——

Thân thể bị một lực lượng mạnh mẽ kéo về sau, hung hăng ép cô sát trên tường!

"Ba năm trước đây, em nhìn thấy anh liền dính như sam, hiện tại sao lại muốn trốn nhanh như vậy?!" Cố Hành Sâm giơ tay lên chế trụ đầu vai Niệm Kiều, một tay lấy hai tay cô giơ lên phía trên tường, lực đạo cực lớn như thể nghiền nát xương cô!

"Buông ra, anh buông ra! Tôi không biết anh!" Trên vai truyền tới đau nhức, Cố Niệm Kiều rống giận.

"Oh?! Không nhận ra anh sao?!" Đối với việc cô phủ nhận quan hệ của hai người, Cố Hành Sâm giận quá hóa cười.

Cố Niệm Kiều căm phẫn nhìn hắn. Nếu như đôi tay không bị hắn cố định, cô nhất định cho hắn một cái tát!

"Em quên là chúng ta đã từng quan hệ sao. Được thôi, anh sẽ dùng cách thức mà em thích nhất để cho em nhớ lại!" Cố Hành Sâm ném ra lời nói đầy nguy hiểm

Cố Niệm Kiều cả kinh, đôi mắt trợn to, ngực bởi vì tức giận cùng khẩn trương mà kịch liệt phập phồng

Bởi vì giãy giụa mà cúc áo sơ mi của cô văng rớt mấy nút. Đứng góc độ đó, Cố Hành Sâm vừa lúc có thể nhìn thấy một mảng hấp dẫn trong khe rãnh kia

Khóe miệng hắn nâng lên độ cong tà ác, cúi đầu vùi mặt vào trước ngực cô, tham lam cảm thụ hương vị đặc biệt trên người cô. Ngay sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên nơi đẫy đà của cô, tiếp đó cắn nhẹ một cái

Cố Niệm Kiều nhịn không được thấp giọng rên một tiếng, thật xấu hổ không chịu nổi. Ba năm trước đây cô đã biết hắn, Cố Hành Sâm. Hắn, thật ra chẳng khác nào cầm thú!

Đầu lưỡi chạm phải thứ ấy, khiến thân thể Cố Hành Sâm chợt căng thẳng, bàn tay hắn dò vào bên trong quần áo của cô. Từng chút, từng chút một nhào nặng vuốt ve nơi mềm mại.

Chợt hắn ngước mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngượng ngùng và sợ hãi của cô:"Em tự cởi, hay là để anh giúp em?!" Con người nguy hiểm

"Chát ——"

Một bạt tai vang dội tát trên gò má trắng nõn của Cố Niệm Kiều trong phòng khách, trên mặt đột nhiên xuất hiện năm dấu tay

"Tiện nhân! Mày với mẹ mày y chang như nhau, một dạng rẻ tiền!" Liễu Nhứ Mi trợn mắt nhìn chằm chằm Cố Niệm Kiều, trong miệng lưu loát từ chữ xúc phạm người khác:"Cư nhiên câu dẫn giáo sư của mình, đồ không biết xấu hổ!"

"Không, tôi không có!" Cố Niệm Kiều cúi đầu, tay siết chặt lại, tựa hồ cực lực khống chế tức giận ở đáy lòng

"Lại còn dám mạnh miệng?!" Sắc mặt Liễu Nhứ Mi càng khó nhìn hơn, giơ tay thứ hai bạt tai quất tới, hành động đó đột ngột dừng lại, tay bị chặn giữa không trung ——

"Chị dâu, trong nhà xào xáo như vậy, anh trai làm sao an tâm dưỡng bệnh?!" Giọng trầm thấp truyền đến

Cố Niệm Kiều theo thanh âm quay đầu lại nhìn, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt như tạc tượng, đường nét lưu loát cương nghị, thu hút bởi nét đẹp trai, làm cho người ta không thể nhìn thấu tâm tình của hắn.

Trong đầu cô vọt ra hai chữ: nguy hiểm! Đúng vậy, cô cảm thấy người con trai trước mặt, rất nguy hiểm. Cố Hành Sâm di dời tầm mắt, nhìn vào con ngươi kinh ngạc của cô, ngay sau đó xẹt qua gò má sưng đỏ, lông mày khẽ nhíu lên.

Tay của Liễu Nhứ Mi vẫn còn bị Hành Sâm siết chặt, lực đạo của hắn không mạnh, nhưng bị người khác kiềm chế động tác, cô tỏ vẻ khó chịu:"À này, chú có thể buông tay chứ?!"

Cố Hành Sâm nhàn nhạt nhíu mày, thu hồi tay của mình, thân thể khẽ tiến lên một bước, tách rời khoảng cách của Cố Niệm Kiều và Liễu Nhứ Mi

Liễu Nhứ Mi hừ một tiếng, động tác duy trì như vậy cô sao lại không nhìn ra?! Chỉ bấy nhiêu đó càng làm cô ghét Cố Niệm Kiều hơn, không nghĩ tới Cố Hành Sâm vừa trở về, lại che chở con nhỏ ấy

"Chú lên thăm anh chú một chút đi, tôi sai người chuẩn bị thức ăn" Liễu Nhứ Mi thái độ cũng không nhiệt tình, nói xong rồi hướng về phía Cố Niệm Kiều:"Cô đi theo tôi lên thư phòng!"

Cố Niệm Kiều đứng bất động, ánh mắt nhẹ nhìn về phía Cố Hành Sâm, mặc dù chưa xác định hắn là ai, nhưng cách hắn gọi Liễu Nhứ Mi.... . Cô có thể đoán ra được, người này chính là chú của mình, Cố Hành Sâm!

Nghe nói từ nhỏ hắn đã được ông nội đưa sang nước ngoài sinh sống, cho đến gần đây ông nội bệnh nặng, hắn mới trở lại

Cố Hành Sâm nhìn đáy mắt của Niệm Kiều, có thể cảm nhận được sự quật cường của cô gái nhỏ này, lý trí mất kiểm soát, buộc phải mở miệng:"Nghe nói cháu có học qua xoa bóp, chú hơi mệt chút, theo chú lên lầu"

Sau đó lại đem tầm mắt quay sang Liễu Nhứ Mi "Chị dâu không ngại tôi mượn con bé mấy phút đồng hồ chứ?!"

Liễu Nhứ Mi hung hăng trợn mắt nhìn Cố Niệm Kiều một cái, nhưng cũng không thể từ chối, cuối cùng cũng khạc ra hai chữ:"Không ngại"

Cố Hành Sâm không hề nhìn cô, trực tiếp lên gian phòng của mình, Cố Niệm Kiều đi theo sau lưng. Liễu Nhứ Mi nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, trong đôi mắt là phẫn hận!

Trước đây chồng cô ra ngoài ngoại tình, sau đó thì người đàn bà kia hạ sinh đứa con riêng này! Sự trở lại của Cố Hành Sâm có thể để tranh giành tài sản! Vì thế cô càng lo sợ

Cố Hành Sâm đi vào gian phòng của mình, cởi áo khoác xuống, ném lên ghế sa lon, tháo ra cà vạt, sau đó bắt đầu mở từng nút áo sơ mi

Mới mở đến nút thứ ba, thì nghe bước chân từ cửa truyền đến, hắn xoay người, thì thấy Cố Niệm Kiều đẩy cửa đi vào. Tay của hắn còn đang khoác lên viên nút thứ ba, áo sơ mi rộng mở, lộ ra màu da mật ong, trong tầm mắt nhìn hắn tóat ra vẻ đẹp hoang dã

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi thứ dường như lắng đọng lại, Cố Niệm Kiều tựa hồ nghe được tiếng nước bọt, cùng âm thanh đập thình thịch của mình

Tầm mắt đi lên, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của hắn có ý châm chọc, khiến cô trở nên ngượng ngùng. Hai gò má tự nhiên hồng đến phát nóng, cô vội vàng xoay người sang chỗ khác, quanh co nói:"A, thật xin lỗi! Tôi, tôi không phải cố ý!"

Một hồi lâu như vậy, cô cũng không nghe được thanh âm nào truyền đến, Cố Niệm Kiều nghi ngờ quay đầu, lại phát hiện Cố Hành Sâm đã cài nút áo vào, con ngươi sâu thẳm không hề chớp mắt, đang nhìn chằm chằm về phía cô


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)