Vay nóng Tima

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 28

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Shopee


Mỗi ngày anh bận rộn không ngừng, thế nhưng buổi tối chỉ cần được nhìn thấy cô là mọi mệt mỏi đó đều tan biến, cô ở bên kia nghiêng đầu cùng anh nói đông nói tây, khuôn diendanlqsd mặt nhỏ nhắn mập mạp hơn so với trước kia rất nhiều, thế nhưng anh càng nhìn lại càng thích, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cô.

Cô nói được một lúc thì đột nhiên ngừng lại, nhìn anh buồn buồn nói: "Em rất nhớ anh."

Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, bình thường yêu quá tha thiết cũng chỉ là ôm lấy anh không buông, không nói những câu sến súa, chỉ cần kêu ông xã là cũng đỏ mặt mất nửa ngày.

Bên kia Trần Uyên Sam nghe cô nói xong lại càng thêm trầm mặc, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, Nghiêm Thấm Huyên lập tức đỏ mặt qua loa nói chúc ngủ ngon với anh rồi gập máy vi tính lại.

....

Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nhạn mới vừa đi chợ mua thức ăn về liền nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà.

"Tiểu Sam, con về rồi sao?" Trần Uyên Sam mệt mỏi tựa vào cạnh cửa, Cao Nhạn vội vàng vội vội vàng vàng nghênh đón mở cửa, "Sao không gọi điện thoại cho mẹ?"

"Không có chuyện gì đâu mẹ." Anh đi theo Cao Nhạn vào nhà, thấy Cao Nhạn muốn đi đánh thức Nghiêm Thấm Huyên dậy, vội vàng ngăn bà lại, "Mẹ cứ để cho cô ấy ngủ, con đợi cô ấy tỉnh lại, trong lúc đó con sẽ chơi cờ với ba."

....

Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới vừa mở mắt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bằng không làm sao Trần Uyên Sam lại ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng cúi đầu nhìn cô cười đây?

Cô sửng sốt hai giây, lấy tay dụi dụi con mắt, thấy người trước mắt vẫn chưa biến mất, mở miệng nói, "Anh đã trở về?"

"Nếu không thì là ai?" Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô, "Bà xã anh hiếm khi nói muốn anh... anh vui mừng không ngủ được, nửa đêm từ trên giường bò dậy ngồi máy bay trở về."

Thấy cô bị anh chọc cho mặt đỏ bừng, anh giang tay ôm cô vào trong ngực, nói với cô, "Anh thật sự hoàn toàn xong rồi, đi họp cũng tự nhiên cười khúc khích, cũng thiếu chút nữa làm cho người ta nghi ngờ."

"Bây giờ chúng ta về nhà có được không?" Anh thấy cô không nói lời nào, cánh tay dần dần siết chặt, hận không thể giam cô vào trong thân thể của mình.

Nghiêm thấm Huyên đỏ mặt gật đầu liên tục, tay ôm lấy cổ của anh cũng không chịu buông ra.

***

Mới vừa bước vào cửa nhà, Trần Uyên Sam liền ném hành lý đi, một tay bế ngang người cô sải bước đi vào phòng ngủ.

Nghiêm Thấm Huyên nằm ở trên giường bị anh nửa đè ở phía dưới hôn, không bao lâu hô hấp liền trở nên gấp gáp, bàn tay nhỏ bé cũng có chút vội vã cởi nút áo trên người của diendanlqsd anh, Trần uyên áo để mặc cô đùa giỡn, không bao lâu sau liền cảm thấy nơi đó của mình trướng đau.

"Có thể không?" Anh hồi lâu chống đỡ cái trán của cô, thở hổn hển hỏi cô, dù đã qua ba tháng, nhưng thân thể cô vẫn yếu, anh sợ mình không khống chế được sẽ làm tổn thương cô.

"Anh nhẹ một chút là được." Cô giúp anh cởi quần áo ra, sau đó tự mình cởi quần áo.

Trần Uyên Sam gần như muốn điên lên rồi, nhìn cô chậm rãi cởi quần áo, lộ ra da thịt mềm mại trắng nõn, hai luồng tuyết trắng được bao bọc bởi áo lót ở trước mắt, trong đôi mắt chỉ toàn lửa cháy rừng rực.

Làm hòa thượng tận ba tháng trời, lúc này Trần Uyên Sam mới có thể cảm nhận được lúc Cẩn Mạt vừa mới mang thai, Ân Kỷ Hồng mỗi ngày mặt đều xanh lét bị bọn anh cười nhạo, bởi vì mang thai nên thân hình tựa như cây đào mật trắng trẻo mũm mĩm, làm cho anh hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống.

Nghiêm Thấm Huyên nằm ở dưới người anh khẽ thở gấp, bị anh trêu chọc nơi đó đã sớm ẩm ướt, Trần Uyên Sam đưa tay đi xuống thăm dò, cúi người cắn lỗ tai của cô cười khẽ nói, "Ừ...... Cực kỳ nể tình."

Thân thể cô nhạy cảm, bị hơi thở nóng rực của anh phả vào bên tai làm cho thân thể phát run, đôi mắt xinh đẹp di chuyển, đột nhiên cặp chân nhẹ nhàng vòng qua hông của anh, bắt chước anh cọ người vào thứ dưới thắt lưng của anh.

Trần Uyên Sam đang cúi đầu chôn ở trước ngực cô gặm cắn, đột nhiên nơi đó bị cô cọ xát, toàn thân chấn động, lập tức con ngươi híp lại, hung hăng cắn đôi môi nhỏ của cô, khẽ nói: "Hôm nay em đừng nghĩ đến việc xuống giường."

"Sợ thật nha!" Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ hơn, đưa tay ôm cổ của anh nghiêng đầu trêu chọc anh, "Anh không cần quá kích động, được mấy giây liền đầu hàng a."

Năng lực đó của đàn ông không được phép nghi ngờ, hôm nay cô quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, thái độ của Trần Uyên Sam cũng thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt của cô cắn răng nghiến lợi nói: "Nghiêm Thấm Huyên em cứ chờ đó cho anh!"

Trong lúc nói chuyện tay anh nhẹ nhàng cử động, cô thuận thế lật người ngồi ở trên người anh, từ góc độ của anh nhìn sang, quần áo của cô mở hơn phân nửa, hai luồng tuyết trắng theo hơi thở dốc của cô nhẹ nhàng lay động, anh cố gắng khắc chế diendanlqsd mình không được mạnh bạo thô lỗ, vỗ vỗ cái mông của cô vội vàng nói: "Bảo bối, tự mình tới đi."

Côđỏ mặt, đưa tay cởi quần của anh, nắm lên vật đã nóng rực như cái bàn ủi, khẽ run chậm rãi hướng lên trên.

Anh cảm kích nhìn cảnh tượng trước mắt, dòng khí nóng xông lên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác được cái miệng nhỏ nhắn sít sao ngậm nơi đó của anh.

Của anh thật sự quá to, cô cố gắng thế nào cũng chỉ nuốt vào được phần đầu, khó chịu muốn rút về, nhìn về phía anh cầu xin tha thứ, "Em thật sự không chịu được nữa......"

Hai tay Trần Uyên Sam đặt ở trên hông cô cũng không động đậy, từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra mấy chữ, "Cầu xin anh."

Cô ngồi ở phía trên anh khẽ run không tự chủ được ngậm vào, hồi lâu nhẹ nhàng nói, "Van cầu anh, nhanh lên một chút......"

(Ta thật sự rất muốn cắt đoạn này a ><)

Lúc này anh thật sự cũng không chịu nổi, khống chế sức lực bên hông khẽ đi lên đỉnh đầu, cả cơ thể cô trướng lên, bàn tay nắm nơi nóng rực đó lại càng thêm siết chặt, anh làm sao có thể nhịn được nữa, chôn vật cứng rắn vào trong nơi mềm mại ẩm ướt của cô.

"Thật chặt......" Trần Uyên Sam hài lòng cảm thán, còn vừa đưa tay vuốt ve hai luồng tuyết trắng nõn nà, "Anh thật sự là muốn chết ở bên trong em mà.... ."

Bình thường anh luôn khiêm nhường, ôn nhu lịch sự, nhưng mỗi lần đến lúc này, luôn là không tránh được sẽ có hứng thú tệ hại, cô cưỡi trên người anh nghe thấy lời anh nói, mắc cỡ mặt lại thêm đỏ bừng, hét lên.

Trần Uyên Sam cảm nhận được từng đợt co rút ở phía dưới, hung hăng động mấy lần nữa, nhanh chóng rút ra, rồi lại đi vào, làm tận mấy chục cái, rốt cuộc tinh dịch nóng bỏng cũng bắn ra ngoài.

Đã bao lâu không chạm tới cô nên vẫn chưa thỏa mãn, nhưng biết phụ nữ có thai không chịu nổi kịch liệt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì lại hối hận không kịp, mặc dù vẫn còn đói bụng, nhưng là vẫn đành nhịn xuống, ôm thân thể mềm mạicủa bà xã đại nhân đi vào phòng tắm.

Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực anh, mặc cho anh cẩn thận giúp cô tắm rửa, Trần Uyên Sam vốn định nghiêm chỉnh giúp cô tắm, nhưng lúc tắm bàn tay lại mần mò đi xuống, cô nhắm hai mắt thở khẽ một tiếng, ngón tay anh linh hoạt, vân vê sờ mó, cô thở gấp, sau mông lại bị ngón tay của anh trêu chọc, cắn môi không bao lâu liền lại bị anh đưa lên đỉnh.

Trần Uyên Sam buồn bực rút ngón tay ra, có chút uất ức hỏi, "Ngài có hài lòng với sự phục vụ của anh không?"

Cô che miệng cười, cười híp mắt hơi nghiêng đầu nhìn anh, "Ừ, tạm được." Anh vừa nghe được lại càng thêm oán giận, người bình thường vẫn luôn bị anh hung hăng đè dưới thân diendanlqsd lúc này lại chọc anh tức đến hộc máu, từ trong bồn tắm khẽ đứng dậy a, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng khom lưng vỗ lên cái nơi đã nhô cao của anh, "Cho phép anh bảy tháng sau lãnh thưởng."

Lần này, người nào đó mặt đã hoàn toàn xám như tro tàn rồi.

***

Hiện tại Nghiêm thị tiếp tục trở về quỹ đạo, Nghiêm Khải kể từ sau khi chuyện đánh bạc đó kết thúc đã không còn quan tâm tới công ty nữa, ngày ngày ở nhà đánh cờ hoặc là đi Câu Lạc Bộ rèn luyện rèn luyện thân thể, đã tiến vào trạng thái về hưu, Nghiêm Thấm Huyên mang thai đã qua giai đoạn nguy hiểm nên có thể làm việc, nhưng Trần Uyên Sam ngay cả cơ hội cũng không cho, cái gì cũng đều không cho cô nhúng tay vào.

Qua Sam, Nghiêm thị, Trần thị...... Tất cả công việc gần như đều đè lên người Trần Uyên Sam, càng ngày càng nhiều thương nhân của thành phố S nịnh bợ anh, anh lại vội vàng chuyện công việc, lại muốn đúng giờ tan sở về nhà với cô, còn phải chuẩn bị chuyện hôn lễ, cả người gầy đi trông thấy, cô nhìn đau lòng không chịu được, không thể làm gì khác hơn là chăm sóc bản thân thật tốt, ở nhà ngày ngày làm một bàn thức ăn ngon chờ anh trở về.

Lúc về đến nhà Trần Uyên Sam mở cửa, đặt cặp công văn sang một bên, lập tức chạy đến phòng bếp đi tìm người, cặp vợ chồng trẻ ngọt ngào trong phòng bếp chán rồi lại đi ra ngoài, như trẻ sinh đôi kết hợp đi đến trước bàn ăn ăn tôi.

"Hôm nay như thế nào? Tiểu tử có đá em không?" Trần Uyên Sam giúp cô xới cơm, dịu dàng nhìn cô, thời gian mang thai đã qua bốn tháng, mấy ngày trước đột nhiên có hiện tượng động thai, làm cho hai ba mẹ trẻ vui muốn chết. Nghiêm diendanlqsd Thấm Huyên nhận lấy bát cơm, cười híp mắt lắc đầu, "Đoán chừng lại lười bất động, giống như em, ngày ngày ở nhà hết ăn lại nằm."

Trần Uyên Sam nghe được thâm ý trong lời nói của cô, buông bát đũa xuống, ngồi vào bên cạnh cô ôm lấy bả vai của cô, "Kiếm tiền mua sữa cứ giao cho anh, e cũng có nhiệm vụ, em phụ trách chăm sóc tốt con gái của anh và trở thành một cô dâu xinh đẹp là được."

Cô khẽ dựa vào bờ vai của anh, "Làm sao anh biết nhất định là con gái?"

"Ưmh, bởi vì nếu như là con gái, khẳng định sẽ giống mẹ, khi đó ngay cả sao trên trời nếu nó muốn anh cũng sẽ hái xuống cho nó." Anh hôn lên trán cô, "Bà xã, xế chiều ngày mai em đi chọn áo cưới đi, tan việc anh tới đón em về sau, có được hay không?"

Nghiêm Thấm Huyên suy nghĩ một chút, vui mừng gật đầu một cái, gắp thức ăn vào bát cho anh.

*****

Editor: Cẩm Tú

Trần Uyên Sam muốn bao trọn cả tiệm váy cưới để cho cô có thể thoải mái thử, nhưng cô kiên trì không cần phô trương như vậy, cho nên anh đã cân nhắc một chút, để cho nhân viên sẽ giới thiệu đồ và chăm sóc cho cô, phái người đến bảo vệ cô.

Doãn Bích Giới đã bị Kha Khinh Đằng đưa trở về Mỹ, Cẩn Mạt bận rộn chuyện con cái không thể đi được, cô một mình đi vào đại sảnh, thấy nhiều nữ nhân viên phục vụ rất nhiệt tình giới thiệu cho cô nhiều kiểu dáng mới, cô quan sát kỹ thấy cái nào cũng rất đẹp, nhưng cũng không cái cô đặc biệt thích.

Đi tới đi lui đột nhiên nghe thấy nữ nhân viên bên cạnh khẽ kêu lên, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đang thanh thản tựa vào phòng thanh đồ cách đó không xa cười với cô, hắn vẫn như thường ngày tỏa ra cái loại khí chất phong tình đó.

"Sao cậu lại ở đây?" Nghiêm thấm Huyên có chút vui mừng đi lại gần Vi Diệp.

"Đưa Thần Thần đến xem áo cưới." Vi diệp chỉ chỉ vào phòng thay đồ, "Lần trước nghi thức kết hôn bị tôi phá hỏng rồi, lần này là bổ sung, nên muốn mua mấy bộ váy cưới bồi thường cho cô ấy."

Cô nhìn phòng thay đồ, ngẩng đầu tặc tặc đẩy đẩy hắn, "Ơ, Thần Thần Thần Thần, đã gọi thân mật thế kia rồi à."

Vi Diệp cười cười, không trả lời cô... , chuyển đề tài, "Không trách được hôm nay trong tiệm không có người, thì ra là Trần Uyên Sam đưa cậu tới đây chọn váy cưới." Dừng một chút, hắn lơ đãng hỏi, "Anh ta không tới cùng cậu?"

"Anh ấy nhiều việc quá, chắc tan làm xong anh ấy sẽ tới." Nghiêm Thấm Huyên trong lúc nói chuyện liếc qua dãy trưng bày váy cưới một chút, đột nhiên tiến lên vài bước lấy ra một bộ ướm thử lên người, nói với nữ nhân viên bên cạnh, "Tôi thử một chút."

Nữ nhân viên đang còn bị Vi Diệp hớp hồn, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng vén rèm một gian phòng thay đồ khác lên cùng cô tiến vào.

Lúc Lương Thần từ trong phòng thay đồ đi ra, mấy nữ nhân viên bên cạnh khen không dứt lời, trưởng nữ của gia tộc số một thành phố S khí chất tài hoa, vóc người cao gầy, bộ váy cưới màu đỏ càng làm nổi bật cô khiến cho người ta không thở dời mắt được, cô xoay người ở trước mặt Vi Diệp, cười hỏi hắn, "Như thế nào?"

"Ừ." Vi Diệp vuốt vuốt cằm, "Tiên nữ giáng trần."

Lương Thần biết anh miệng lưỡi trơn tru từ lâu, cười liếc hắn một cái, mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy rèm ở phòng thay đồ bên cạnh bị kéo ra.

"Trần phu nhân, bộ váy cưới này thực sự rất hợp với cô." Nữ nhân viên đi theo vào giúp cô kéo vạt áo, vén vén tóc của cô, "Thời điểm làm nghi thức nếu vén tóc lên khẳng định sẽ càng đẹp hơn."

Nghiêm Thấm Huyên mặc trên người một bộ váy cưới màu tím nhạt, lộ nửa vai, bộ ngực cũng nổi bật lên hết sức hoàn mỹ, từng cái hoa văn ở vùng thắt lưng cũng được thiết kế rất đẹp.

Cô và Lương Thần trước kia chưa từng gặp mặt, nhưng hiển nhiên đối phương biết cô, lịch sự khẽ gật đầu với cô, Nghiêm Thấm Huyên cũng lịch sự cười, bước mấy bước đứng trước gương chỉnh lại bộ váy.

Lương Thần đứng ở một bên nhìn cô, thân là phụ nữ nhưng trong lòng cũng âm thầm sợ hãi than, trở lại quay đầu nhìn Vi Diệp, ánh mắt của cô lập tức tối sầm lại.

Mới vừa rồi còn là bộ dạng cà lơ phất phơ cười như không cười, thế nhưng bây giờ trên mặt là vẻ chăm chú cô chưa từng bắt gặp, gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng hình đang đứng trước gương kia, trên mặt toát ra vẻ dịu dàng tận xương tủy, giống như muốn khắc thật sâu bóng hình ở trong đầu.

Lúc này nữ nhâ viên đứng một bên đi tới, che miệng cười đưa điện thoại di động cho Nghiêm Thấm Huyên, cung kính nói: " Trần phu nhân, điện thoại của cô."

Nghiêm Thấm Huyên nhận điện thoại khẽ hỏi, "Tan việc rồi?"

"Ừ, em quay đầu lại đi."

Cô nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Trần Uyên Sam đang cầm điện thoại di động dọc theo cầu thang từ từ đi tới, một thân mặc tây trang màu xám bạc, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, hồi lâu dịu dàng khẽ nói với cô hai chữ, "Tới đây."

Cô cười híp mắt cúp điện thoại, nâng làn váy lên tiến lại gần anh, Vi Diệp nhìn một hồi, khẽ nghiêng đầu điều chỉnh lại thái độ, chợt nghe được một tiếng thét kinh hãi, "Cẩn thận! ——"

"Chuyện gì đã xảy ra?" Trần Uyên Sam đóng cửa phòng ngủ lại, trầm mặt hỏi bác sĩ đang ở trong phòng khách.

Bác sĩ Phan là người luôn chăm sóc Nghiêm Thấm Huyên, cô lau mồ hôi, hòa nhã nói, "Trần tiên sinh anh không phải lo lắng, phu nhân là vì bộ váy cưới siết quá chặt, có chút thở không nổi, não bộ lập tức không cung cấp đủ máu, cộng thêm thời điểm mang thai thân thể yếu ớt, cho nên mới đột nhiên ngất đi, không có vẫn đề gì lớn."

"Không phải là vấn đề gì lớn?" Anh nhíu nhíu mày, gõ bàn một cái nói, "Không phải là vấn đề gì lớn, một người thế nhưng lại ngất đi, ngộ nhỡ tôi không kịp đỡ cô ấy, ngã ra đất đó thì người nào chịu trách nhiệm? Cô nói xem."

Trần Uyên Sam bình thường vẫn rất khách khí với mấy vị bác sĩ, tiền lương cho cũng cao, mấy tháng này Nghiêm Thấm Huyên mang thai cho dù lúc đụng phải Tiếu Phan cũng đã chuyển nguy thành an rồi, nhưng đã quá thời kì nguy hiểm rồi lại còn xuất hiện tình huống như thế này, làm cho anh không thể không lo lắng đề phòng.

Trong phòng khách mấy vị bác sĩ kìm nén không dám thở mạnh, bác sĩ Phan suy nghĩ một chút, nói: "Trần tiên sinh, vì trong giai đoạn nguy hiểm phu nhân đã gặp rất nhiều nguy hiểm, mặc dù vô cùng may mắn chưa từng xuất hiện tình huống sinh non, nhưng kỳ thật thân thể lại vô cùng mệt mỏi, rất có khả năng sẽ lặp lại ở mấy tháng này, thời điểm sinh nở này nhất định phải chăm sóc người mẹ cẩn thận không được để xảy ra sơ suất."

Anh tựa vào bên lưng ghế dựa, nghe xong lời của bác sĩ Phan nói mặt vẫn không có biểu cảm gì, hồi lâu mới lạnh nhạt nói, "Mọi người xuống dưới lầu trước đi, một lát nữa đợi cô ấy tỉnh lại thì hãy đi lên giúp cô ấy kiểm tra một lần nữa."

Mấy vị bác sĩ đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thở dài, vuốt vuốt mi tâm gọi một cú điện thoại.

.............. Đoạn này sao mình thấy thiếu thiếu nhưng trong bản convert nó y chang như này luôn ấy

Nghiêm Thấm Huyên nhìn vẻ mặt của Trần Uyên Sam, trong lòng cũng có chút chột dạ và uất ức.

Cũng không phải là cô muốn ngất đi, cô đang đi tới gần anh bỗng nhiên cảm thấy trong người khó chịu, ngực như bị cái gì đó đè lên không thở nổi, trong nháy mắt cảnh vật trước mắt liền tối sầm đi.

Cô mím môi vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo người đang trầm mặt ngồi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.

Trần Uyên Sam đang xem mấy tư liệu mà mấy vị bác sĩ kia đưa, quay đầu lại nhìn cô một cái, tiếp tục không nói lời nào.

"Anh giận em..." Mắt Nghiêm Thấm Huyên tròn vo, long lanh ngập nước nhìn anh, "Anh giận em..."

Tâm trạng anh không tốt, hồi lâu thở dài, thả tư liệu trong tay ra ôm chầm bả vai của cô."Anh không giận em."

"Anh còn nói không giận em? Ánh mắt của anh giống như muốn giết em ấy." Cô ôm lấy hông của anh, "Bộ dạng nghiêm mặt của anh thật là đáng sợ."

Trần Uyên Sam cho cô dựa vào người mình, cằm chạm vào trán của cô, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, "Chúng ta dời thời gian tổ chức hôn lễ đi, có được không?"

Nghiêm Thấm Huyên sau khi nghe xong sững sờ, kinh ngạc nhìn anh, từ trong khuỷu tay của anh lui ra ngoài.

Vẻ mặt cô trở nên ảm đạm, trong lòng Trần Uyên Sam căng thẳng, mới vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe cô khẽ nói, "Được."

Anh dịch người về phía cô, đưa tay kéo tay của cô lại, "Hôn lễ nhất định sẽ rất mệt, nhưng lúc này sức khỏe của em lại không tốt? Hôn lễ lúc nào tổ chức cũng được, nhưng ngộ nhỡ em và con xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho mình."

Anh vừa mới nghe bác sĩ nói, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy thật sự rất lo lắng, vốn là hôn lễ cũng đã chuẩn bị được gần phân nửa, nhưng anh không thể để cô mệt mỏi được, mới vừa gọi điện thoại để tạm ngừng quá trình chuẩn bị hôn lễ lại.

"Em biết." Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, miễn cưỡng cười cười, "Bụng hiện tại cũng đã dần to rồi, em không hy vọng nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình khi mặc áo cưới, lùi về sau cũng tốt."

Cô nói xong vẻ mặt ôn hoà, chân mày anh càng nhíu lại, Nghiêm Thấm Huyên đi xuống nhích lại gần nằm ngang ở trên giường, dịu dàng nói, "Em ngủ một hồi, anh đi ra ngoài trước đi, không sao đâu."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-30)