Vay nóng Tinvay

Truyện:Trời Đất Tác Thành - Chương 14

Trời Đất Tác Thành
Trọn bộ 23 chương
Chương 14
Hoàng Hôn Lạc Hướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Lazada


Ấn Độ Dương, hoàng hôn tại du thuyền.

Lúc cả người lại vào trạng thái yên lặng, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Doãn Bích Giới dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng làm cho chính mình duy trì trạng thái tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Căn phòng khép kín sạch sẽ, chỉ có một cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài là mặt biển phẳng lặng mênh mông trong đêm tối.

Sau khi lên chiếc du thuyền, Cảnh Trạm đưa cô vào khoang thuyền này thì rời khỏi, chẳng biết đi đâu, cô ngồi trên ghế, cảm thấy hai chân bị trói hơi run lên, mà hai tay vẫn bị còng đã sớm không còn tri giác.

Cô biết, Kha Khinh Đằng cũng bị mang lên chiếc du thuyền này, nhưng giam giữ ở một chỗ khác.

Ai có thể nói cho cô biết, anh vẫn bình an chứ?

Trên người rét run từng đợt, cô muốn tê liệt chính mình không suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại và những gì sắp sửa xảy ra, nhưng cái liếc mắt cuối cùng trước khi xa cách của anh rõ ràng ở trong mắt cô, khiến cả người cô không ngừng rùng mình.

Cô chưa từng có giây phút nào hối hận đối với những việc mình làm như vậy.

Nếu cô không có ý nghĩ nông nỗi, một mình đi ra khỏi vùng biển được anh kiểm soát, nếu cô không bảo anh đi tìm mình, nếu cô không nhận cú điện thoại của Cảnh Trạm, nếu anh không đi tìm nước sạch cho cô…

Nếu hiện tại anh ở bên cạnh cô.

Chỉ cần để cô có thể nhìn anh, như vậy, dù cho hậu quả đáng sợ thế nào chăng nữa, cô có thể chấp nhận, chỉ cần nhìn thấy vẻ kiêu căng tự cao tự đại và nắm chắc phần thắng của anh.

Bởi vì anh là tín ngưỡng và chỗ dựa của cô.

Vì vậy cô hiểu được, cả đời này cô đã không còn cách nào rời khỏi anh.

“Răng rắc” một tiếng.

Cửa phòng truyền đến tiếng mở khoá, cắt ngang mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Cảnh Trạm, anh ta đang từng bước một đi vào phòng.

Anh ta đóng cửa, lấy ra một cái ghế khác ở cạnh bàn, xoay người ngồi xuống đối diện cô.

“Em đang suy nghĩ, cảnh tượng này rất châm biếm, đúng không?” Bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn cô, chậm rãi mở miệng.

Trái tim cô trầm xuống, khẽ lắc đầu, “Em chỉ cảm thấy, anh vô gián đạo*, quả thật chơi đến trăm cay nghìn đắng, dốc hết tâm huyết. ” vô gián đạo: dùng để chỉ tầng địa ngục thứ 8 (Avici, A Tì địa ngục) nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải chịu thống khổ liên tục không được nghỉ ngơi. [nguồn: buddhahome]

Anh ta há hốc miệng, thần sắc có chút lưỡng lự, liền nghe thấy tiếng nói lạnh lùng hơi châm chọc của cô nói tiếp, “Bốn năm đại học, ngay cả chính em cũng không đếm được em sai anh giúp em làm bao nhiêu việc, giúp em múc nước, giúp em nấu cơm, giúp em chép bài, giúp em lấy vé xem biểu diễn số lượng có hạn, em ở trường nếu ngang ngược gây chuyện thì anh giúp em nói tốt trước mặt hiệu trưởng, em chỉ không hiểu, bảy năm nay anh ở bên cạnh em, chỉ là vì ngày hôm nay, anh không biết anh thật sự rất thiệt thòi sao?

Cô cũng từng thật lòng coi người trước mắt là bạn tốt, thời gian bảy năm thật sự không ngắn, cô có thể nói cô từng nghiêm túc tín nhiệm người này, thời gian trải qua cùng nhau rất tốt, nhưng hiện giờ thân phận của anh ta chuyển đổi như vậy, khiến cô thất vọng, đồng thời không khỏi cảm thán tâm tư lòng dạ sâu thẳm của anh ta.

“Ngay từ lúc đầu anh không hề mang mục đích tiếp cận em. ” Cảnh Trạm nghe cô nói xong, vẻ mặt càng u sầu hơn, “Bốn năm trước khi liên bang đến tìm em tiếp cận Kha Khinh Đằng, anh vì vậy mới nhận nhiệm vụ này. ”

Nói cách khác, ba năm trước anh ta không hề hiểu rõ mọi chuyện.

“Lý do. ” Sau khi nghe xong, cô tập trung nhìn anh ta, “Anh nên rõ ràng bọn họ tới tìm em là vì Doãn thị cần tiền vốn lớn châm vào để phòng ngừa phá sản, vậy còn anh?”

Anh ta mấp máy đôi môi mỏng xinh đẹp, nhất thời không trả lời.

“Cảnh Trạm. ” Cô bỗng nhiên cười, “Em không muốn dùng chiêu bài tình cảm, chúng ta quen biết bảy năm, hiện tại em không có thời gian truy cứu trong bảy năm nay anh giả vờ không biết gì, lừa gạt em mấy năm, nhưng anh phải cho em một lời giải thích rõ ràng trước khi em chết. ”

“Em sẽ không chết. ” Anh ta cao giọng ngắt lời cô, trịnh trọng lớn tiếng nói, “Doãn Bích Giới, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để em chết. ”

Trong phòng im lặng, vẻ mặt của người đàn ông anh tuấn đến mức lăng nhăng cô chưa từng thấy qua, không phải vẻ bất cần đời của ngày xưa, cũng không phải hoang mang của mấy lần trước muốn dẫn cô rời đi.

Là cực nóng, dứt khoát, còn có một dòng tình cảm khiến cô kinh hãi.

Cô nhìn một lúc, bỗng nhiên giơ tay che miệng.

Cảnh Trạm thấy rõ ràng, lập tức từ trên ghế đứng lên, chỉ thấy cô cúi xuống trên tay vịn ghế, không ngừng buồn nôn, cả vành mắt bởi vì khó chịu mà trở nên đỏ ngầu.

Vẻ mặt của anh ta đột nhiên thay đổi.

Bàn tay vốn muốn xoa tóc cô chậm rãi thu về, đáy mắt anh ta dần dần xuất hiện một tia thống khổ và lạnh giá.

“Anh đồng ý giúp liên bang ẩn náu bên cạnh em, là bởi vì trưởng bối của anh từng thiếu bọn họ một nhân tình. ” Anh ta nhìn xuống cô, “Đền bù khoản nợ của gia tộc, làm xong có thể thu tay, lúc ấy điều kiện trao đổi của anh và liên bang là anh vẫn ở bên cạnh em, cho đến khi bọn họ bắt được Kha Khinh Đằng, sẽ để anh và em bình an trở về thành phố S. ”

“Anh tưởng rằng em nói với anh, em hận hắn là thật, mục tiêu của chúng ta đã nhất trí, chúng ta là cùng một loại người, đáy lòng đều lạnh như băng, vì đạt được mục đích, tiến thoái cũng sẽ không giữ lại tình cảm gì. ”

“Em để anh thất vọng rồi, phải không?” Cô cố gắng chịu đựng từng cơn buồn nôn ở cổ họng, mạnh mẽ chống dậy, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn lại anh ta, “Em nên thành thật hoàn thành mục tiêu của mình, không thể như mong muốn của anh và liên bang, thúc đẩy anh ấy đến đường chết. ”

Cảnh Trạm không nói gì, cả người toả ra càng nhiều hơi lạnh.

Thật lâu sau, anh ta dùng một bàn tay chống lên mặt bàn, khom lưng, càng kề cận nhìn thẳng vào mắt cô.

Khoảng cách rất gần, trong chớp mắt như vậy, cô thậm chí cho rằng anh ta sẽ trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.

“Nói cho anh biết, hắn lấy đồ của liên bang, rốt cuộc là thứ gì? Hiện tại bị thế lực nào lấy đi?”

Hô hấp của anh ta quanh quẩn một bên mặt cô, khiến cô tự dưng cảm thấy càng khó chịu.

Quay đầu đi chỗ khác, cô trả lời rất rõ ràng, “Em không biết. ”

“Không thể nào. ” Anh ta phản bác.

“Anh không phải rất thông minh sao?” Cô lạnh lùng cong khoé miệng, “Anh và liên bang có thể bắt được anh ấy, còn không thể nghĩ ra thứ trong tay anh ấy là gì, bị đưa đến chỗ nào sao?”

Anh ta nhìn thấy ý lạnh xa cách ngàn dặm chống cự người khác của cô, cảm thấy trong lòng như bị người ta hung hăng rọc một dao.

Phải, anh ta vẫn đánh giá chính mình rất cao.

Anh ta vốn nghĩ rằng, bảy năm nay, anh ta ít nhất dùng thân phận bạn tốt để cô dao động vào lúc này, một tia mềm yếu như vậy, anh ta không cần nhiều, chỉ cần một tia, có thể làm cho anh ta cam tâm tình nguyện vì cô tranh thủ sự bình an và bảo vệ với mức độ cao nhất.

Nhưng mà anh ta sai lầm rồi, trên thế giới này, ngoài Kha Khinh Đằng ra thì cô còn có thể thấy được ai?

“Được. ”

Thật lâu sau, anh ta cười cười, nhưng đáy mắt không có nửa phần ý cười, “Anh biết rồi. ”

“Bây giờ anh ấy bình an không?” Cô cắn chặt răng, hỏi.

“Muốn biết, em có thể tự nhìn xem. ” Lúc này Cảnh Trạm đến trước TV đặt trước người cô, anh ta mở TV, sau đó bấm vài nút trên màn hình.

Doãn Bích Giới ngồi trên ghế, khi hình ảnh trên TV hiện ra rõ ràng trước mắt cô, cả người như đông cứng tại chỗ.

Trên màn ảnh là hình ảnh của máy theo dõi.

Có ba người mặc đồng phục SWAT, một trong số đó là Robinson đứng trước cái bàn, hai người khác đang ra tay tàn bạo với người kia.

Cô nhìn thấy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm thấy tầm mắt ở phía trước của mình bắt đầu trở nên hơi mơ hồ.

Hai đặc công SWAT kia đánh một hồi mới dừng lại, cô trông thấy trong tay bọn họ còn nắm roi ngắn, còn có dao.

Sau đó, cô nhìn thấy hai tay của Kha Khinh Đằng bị trói sau lưng ghế, mái tóc đen như mực có thể nhận ra rõ ràng.

Trên người anh không có quần áo, thân hình cường tráng trần trụi, vết máu dữ tợn chi chít, dưới ghế anh ngồi đã đầy máu tươi từ trên người anh chảy xuống.

Cô không biết, anh bị tra tấn như vậy đã bao lâu.

Nhưng cho dù bị đối đãi như vậy, cô không thấy anh kêu rên đau đớn dù chỉ một câu, gương mặt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, trên mặt đầy vết thương vẫn hờ hững và ngạo mạn.

Trái tim như bị người ta xé rách, cô ra sức nhẫn nại, chịu đựng đến mức đôi môi bị chính cô cắn nát, máu tươi từ môi cô uốn lượn chảy xuống.

Trong hình ảnh của máy theo dõi, anh vẫn không nói gì, cô chỉ trông thấy bọn Robinson nói rất nhiều, đến cuối cùng, hắn ta như là giận dữ, hung hăng đạp một cước về phía ngực anh.

“Còn muốn xem không?”

Cảnh Trạm cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, lúc này anh ta giơ tay nhẹ nhàng tắt TV.

Hình ảnh trước mắt biến mất, cô chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp nhỏ nhẹ cũng giống như đau đến lục phủ ngũ tạng.

“Em cũng biết, mỗi người của liên bang cực kỳ hận hắn, anh nghĩ rằng, hắn không chống nổi trước khi rời thuyền. ” Cảnh Trạm vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, “Cho dù còn sống, cũng khẳng định bị tra tấn đến nửa sống nửa chết. ”

Anh ta đặc biệt nói rõ bốn chữ này, cô dùng sức nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, chẳng nói được một lời.

Vẻ mặt của Cảnh Trạm nhất thời trở nên khó dò, anh ta vừa muốn nói gì, đột nhiên máy liên lạc đặt sát người vang lên.

“Alo. ” Anh ta tiếp máy, lạnh lùng lên tiếng.

Đầu dây bên kia nói chút gì đó, anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Doãn Bích Giới, lạnh lùng mà ngắn gọn đáp lại, “Được, tôi đi gặp hắn. ”

Tắt máy, anh ta thả lại máy liên lạc vào trong túi áo sát người.

Cô có trực giác cú điện thoại này có quan hệ với Kha Khinh Đằng, hồi lâu sau, cô mở mắt ra lạnh lùng nhìn anh ta.

“Robinson vừa nói cho anh biết, Kha Khinh Đằng chỉ đích danh muốn gặp anh. ” Anh ta sờ cằm, đôi mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, “Hiện tại anh phải đi gặp hắn một lúc, em ở đây chờ tin tức của anh. ”

Ánh mắt của cô lạnh hơn, anh ta đưa lưng về phía cô thu hồi nụ cười suy ngẫm, mặt không thay đổi mà bước ra khỏi phòng.

***

Phòng thẩm vấn.

Robinson và các đặc công khác đang đứng ngoài cửa, thần sắc nhìn qua khá nôn nóng, Cảnh Trạm gật đầu với bọn họ, mở cửa ra rồi đi vào.

Chỉ thấy Kha Khinh Đằng ngồi bất động, gương mặt lạnh lùng vì tra tấn đau đớn mà có vẻ tái nhợt, cái trán đầy mồ hôi, nhưng lại không lộ ra một chút biểu tình yếu đuối gì.

Trên thế giới này cũng chỉ có anh, vào lúc đối mặt với nguy nan và khuất nhục như thế vẫn duy trì vẻ cao ngạo và mạnh mẽ sắc bén quan sát tất cả.

“Người của SWAT ban nãy hẳn là xem như cho anh một đánh giá khích lệ. ”

Cảnh Trạm nhìn anh, đi đến chỗ cách anh không xa, nhìn thẳng anh, “Thật không dễ dàng, cho dù anh là cái gai trong lòng của bọn họ, nhưng vẫn chiếm được sự khen ngợi của bọn họ. ”

“Bọn họ nói, anh là nham thạch cứng rắn nhất trên thế giới, bất cứ tra tấn nào cũng không có hiệu quả với anh. ”

Sau khi anh nghe xong, không có biểu tình, đồng tử như ngọc đen vẫn không chuyển động.

Robinson ở ngoài cửa lúc này nhẹ nhàng gõ cửa, Cảnh Trạm biết bọn họ muốn bảo anh ta nhanh chóng vào vấn đề chính, anh ta cười cười mới nói, “Nếu hiện tại anh nói ra vật anh lấy của liên bang rốt cuộc có nội dung gì, hoặc là vật kia đang ở đâu, ít nhất da thịt anh không phải chịu đau đớn quá nhiều trước khi rời thuyền. ”

Anh vẫn không định mở miệng.

“Sự kiên nhẫn của người Mỹ quả thật không tốt lắm, ý chí của anh chống chọi được, nhưng cơ thể của anh dù sao cũng không phải làm bằng sắt thép, có thể thời gian lâu dài sẽ chống cự không được…”

“Bây giờ cô ấy an toàn không?” Anh đột nhiên ngắt lời Cảnh Trạm.

Vẻ mặt anh ta thay đổi, trầm mặc một hồi, cơ thể áp sát, đến gần anh một bước.

“Hiện tại cô ấy ở một chỗ rất an toàn, bên cạnh không có bất cứ ai. ” Khuôn mặt Cảnh Trạm hờ hững, nhưng vẫn gằn từng tiếng nói với anh, “Cô ấy cũng sẽ không gặp uy hiếp đến tính mạng. ”

Khuôn mặt anh đột nhiên hiện lên một tia ấm áp rất nhạt, lập tức rốt cuộc cất lời, đây là câu thứ hai anh nói sau khi lên chiếc du thuyền này, “Cảm ơn. ”

Tia ấm áp kia nhanh chóng biến mất, nhưng Cảnh Trạm vẫn thấy rõ ràng.

Người đàn ông này, cho dù bị nghiêm hình bức cung đánh tàn nhẫn, cho dù gặp tra tấn bản thân không thể chịu đựng, vẻ mặt cũng chẳng có một tia biến hoá nào, nhưng khi anh biết được Doãn Bích Giới an toàn lại đưa ra câu trả lời như vậy.

Tiếng “cảm ơn” này, trong tình cảnh như vậy, đã là lời nói long trọng mà nghiêm túc nhất.

“Cô ấy mang thai, phải không?”

Dưới ngọn đèn nóng sáng mãnh liệt, Cảnh Trạm nhẹ nhàng giơ tay, quấn chặt máy nghe lén trong túi áo, chăm chú nhìn hai mắt của anh.

Anh cũng nhìn lại Cảnh Trạm.

Không biết qua bao lâu, anh gật đầu, tia sáng trong đồng tử chứa đựng ánh sáng loá mắt nhất.

*****

Nếu cả đời này của bạn, ngoài màu đen ra thì không hề nhìn thấy các màu sắc khác.

Nếu mỗi một ngày của bạn đều có vô số người muốn mạng sống của bạn, nếu chuyện bạn làm khiến cho nhiều sinh mệnh biến mất trên thế giới này.

Nếu thứ duy nhất gắn bó bạn và thế giới chính là máy móc dùng trí tuệ và sự mạnh mẽ của bạn, thao túng vận chuyển kinh tế dầu mỏ ngầm.

Nếu ngày ngày mặt trời mọc mặt trời lặn, bạn cô đơn gối đầu nằm ngủ, bên cạnh không có ai, đứng ở đỉnh núi cao nhất quan sát tất cả.

Bạn không có tình cảm, không có vướng bận, càng không có cảm xúc.

Thế nhưng mười năm trước, sau khi bạn vừa mới bước vào việc làm ăn của mình, thế giới của bạn từng thoáng hiện một lần cực quang.

Bạn từng ở sân bắn tại Nhật Bản, trông thấy một cô gái 13, 14 tuổi, đang dưới sự chỉ đạo của ông ngoại cô, giơ lên một khẩu súng, dáng người cô thật gầy, cũng rất mảnh khảnh, bạn liếc nhìn một cái thì sẽ thu hồi tầm mắt, cảm thấy với sức mạnh của cánh tay cô, căn bản không thể nào bắn được.

Nhưng sau đó, một tiếng súng vang lên bên tai, bạn nhìn về phía bia bắn, nhìn thấy một phát súng trúng đích hồng tâm.

Mà cô gái bắn thành công kia, không có mừng rỡ như điên, cô chỉ là khẽ hất cằm của mình, trả lại súng cho ông nội.

Kiêu ngạo mà can đảm, khác với bất cứ người con gái nào bạn đã từng gặp qua.

Bạn không thích phụ nữ, nhưng bạn lại chú ý tới dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Sau đó, từng người rời khỏi, bạn không gặp cô ấy nữa, cũng không có ý đồ đi tìm cô, thế nhưng trong đêm dài đằng đẵng, trong đầu của bạn từng thoáng hiện ánh mắt của cô rất nhiều lần.

Cặp mắt kia rất đặc biệt, có màu trắng thuần khiết, cũng có đen như mực bình tĩnh.

Vì vậy, thật lâu sau đó, khi bạn gặp lại cô ấy, chỉ liếc mắt một cái, bạn biết rằng cô ấy chính là cô.

Bên trong trái tim bạn có một âm thanh.

Kha Khinh Đằng, cô ấy vì mày mà đến, cô ấy sẽ viên mãn tất cả mọi thứ mày từng thiếu mất.

Cô ấy sẽ là sự ấm áp cuối cùng trong thế giới lạnh giá của mày.

“Trong bụng của cô ấy, hiện tại có một đứa bé đã được một tuần tuổi. ”

Dưới ngọn đèn sáng trưng, Kha Khinh Đằng nhìn Cảnh Trạm, gằn từng tiếng nói, “Con của tôi. ”

Nếu có người nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của anh, vốn không có cách nào tin tưởng vẻ mặt này đến từ anh.

Vẻ mặt anh tựa như vùi lấp trong tầng mây, tia sáng kia như ẩn như hiện, một khi đẩy ra mây mù, chính là hào quang cao ngất.

Tất cả suy đoán ban nãy đều nhận được sự chứng thực, Cảnh Trạm dần dần buộc chặt máy nghe lén trong bàn tay, trên khuôn mặt tuấn tú là sơn vũ dục lai*.

sơn vũ dục lai: gió thổi mưa giông trước cơn bão, ý chỉ dự báo có chuyện sắp xảy ra.

“Anh nói với tôi, chẳng lẽ không sợ tôi nói lại cho Robinson ngay tức khắc, sau đó bảo bọn họ dùng điều đó để uy hiếp anh sao?” Sau một lúc lâu, Cảnh Trạm gần như nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại.

Mà gương mặt xưa nay lạnh như băng của Kha Khinh Đằng vẫn chắc chắn nắm mọi thứ, “Anh sẽ không làm như vậy. ”

Hai người đàn ông, một người đầy đủ quần áo đang đứng, người kia trần truồng tay bị trói ra sau lưng, nhưng Cảnh Trạm lại cảm thấy, tình cảnh thế này người đàn ông hiểm ác vẫn mạnh mẽ không thể đánh bại.

“Ngoại trừ sự tàn khốc của anh ra, anh còn có thể cho cô ấy cái gì?” Thấy anh không nói lời nào, Cảnh Trạm lúc này mặt không thay đổi mà dùng sức ném máy nghe lén xuống đất, dùng chân hung hăng nghiền nát, “Anh có biết mình đang làm gì không? Con đường gian khổ, lại vẫn để cô ấy mang thai vào lúc này?!”

“Anh có nghĩ tới hay không, vì uy hiếp anh nói ra tất cả, bọn họ có thể dùng thủ đoạn gì để đối đãi cô ấy?! Không nói đến đứa nhỏ, ngay cả cô ấy có thể sẽ chết! Đây là điều anh muốn nhìn thấy sao?!”

Đặc công liên bang ngoài cửa không nghe thấy tiếng trong máy nghe lén, họ rốt cục cảm thấy sự bất thường trong phòng thẩm vấn, muốn xô cửa tiến vào, nhưng Cảnh Trạm đã khoá trái cửa, còn đẩy cái bàn qua chống tại cửa.

“Kha Khinh Đằng, nếu để chính anh và cô ấy ở trong tình trạng này là vì bố cục do anh bày ra, như vậy bây giờ anh còn keo kiệt không vạch trần bố cục của anh thì anh sẽ thua. ” Cảnh Trạm xoay người nhìn anh, lớn tiếng gấp gáp nói, “Rốt cuộc anh còn chờ cái gì chứ?”

Còn như vậy, liên bang không cạy được miệng anh thì sẽ hạ quyết tâm ra tay với Doãn Bích Giới, liên bang hận anh thấu xương, dù cho Doãn Bích Giới không dự cuộc, cũng sẽ trở thành công cụ tốt nhất.

Cô và đứa con trong bụng sẽ chết trên chiếc du thuyền này, lặng lẽ không tin tức, chẳng ai biết được.

“Nói với bọn họ. ” Không biết qua bao lâu, Kha Khinh Đằng thản nhiên cong khoé miệng, “Một giờ sau, tôi sẽ nói với bọn họ, phần tài liệu kia ở đâu. ”

Cảnh Trạm nhíu mày, dường như muốn nói gì, nhưng anh nói xong câu đó thì vẫn bình tĩnh ngồi nhắm mắt lại.

Tiếng xô cửa bên ngoài ngày càng vang, cuối cùng Cảnh Trạm nhìn anh thật sâu rồi xoay người dời chiếc bàn ngăn cửa.

“Bảo vệ cô ấy thật tốt. ”

Anh nhắm mắt lại, nói một câu trầm thấp mà nặng nề với Cảnh Trạm.

Ngồi trong phòng không có bóng người mà chờ đợi, một phút đồng hồ tựa như một năm.

Đôi mắt Doãn Bích Giới có chút vô thần mà nhìn màn hình TV ở phía trước, nhớ lại hình ảnh vừa rồi cô đã nhìn thấy, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ ngón chân uốn lượn lên trên, thẩm thấu qua toàn thân nhiều lần.

Dòng máu tươi tựa như chảy xuôi trước mặt cô.

Người đàn ông của cô đang bị tra tấn, chịu da thịt đau đớn, mà cô chỉ có thể ở trong này, bất lực chờ đợi.

Vô tri vô giác, cô nhớ tới rất nhiều, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng khinh thường tất cả của anh, nhớ tới tiếng nói luôn trầm thấp lạnh lùng của anh, nhớ tới sự thân mật khi triền miên với anh.

Anh cho cô sự dịu dàng mà không ai có thể có được.

Anh đem tất cả mọi thứ tốt nhất của anh cho cô.

“Răng rắc” một tiếng, cửa rốt cuộc được mở ra lần nữa.

Cô nghiêng đầu nhìn qua, trên người Cảnh Trạm mang theo hơi lạnh của bên ngoài đi về phía cô, mà phía sau anh ta còn có hai gã đặc công SWAT.

“Bây giờ anh phải dẫn em đến một chỗ. ”

Anh ta đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở còng tay của cô ra, tháo dây thừng buộc chặt chân cô.

Cô không nói gì, sau khi cơ thể tự do, dựa vào sức lực của mình từ ghế đứng dậy.

Thời gian giam cầm lâu dài, dường như khiến máu cô đông đặc, mặc dù muốn cố gắng đứng vững, cơ thể của cô vẫn hơi yếu ớt, Cảnh Trạm ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đã đưa tay đỡ cô.

Cô hờ hững liếc anh ta một cái, muốn giãy khỏi lòng bàn tay của anh ta.

“Hắn nói với anh, muốn anh bảo vệ em thật tốt. ” Tay anh ta không nhúc nhích, nắm cánh tay cô không chặt cũng không lỏng, yên lặng nhìn cô chăm chú.

Trong một câu ngắn ngủn này ẩn chứa nhiều điều, cô có thể cảm giác được sự quan tâm của tình bạn trong bảy năm trời.

Mà “hắn” kia, cũng khiến thần sắc cô có một tia biến hoá rất nhỏ.

Cảnh Trạm không nói nữa, lúc này anh ta dẫn cô ra khỏi phòng dưới sự giám sát của hai gã đặc công, dọc theo đường hành lang thật dài, bọn họ đi đến cửa phòng của một gian khác.

Trái tim cô bắt đầu đập “thình thịch” không rõ lý do.

Sau khi đứng lại, một gã đặc công vươn tay mở cửa ra.

Cảnh tượng trước mắt nhất thời sáng tỏ thông suốt, gian phòng này lớn hơn căn phòng nhốt cô trước đó nhiều, mà cô nhìn thấy Kha Khinh Đằng đầu tiên, anh đang ngồi bên cạnh chiếc bàn dài, trên người là bộ quần áo cũ nát lỏng lẻo.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cô nhìn anh, chỉ vài giây, hốc mắt cô cay cay.

Mà tầm mắt của anh, từ khi cô tiến vào gian phòng này đã không rời khỏi gương mặt của cô.

Bên cạnh chiếc bàn dài, không chỉ một mình anh, Robinson cũng ở đó, còn có rất nhiều đặc công đang trong thế sẵn sàng chiến đấu.

Cảnh Trạm đưa cô đến một sofa trống có một khoảng cách nhất định với chiếc bàn dài, anh ta để cô ngồi xuống, chính mình thì đứng bên cạnh cô.

“Như vậy, bắt đầu đi. ”

Lúc này Robinson giơ tay, bảo một gã đặc công đóng cửa lại, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười tàn khốc mà đắc ý, “Cảnh tượng này tao đã từng nằm mơ rất nhiều lần, bây giờ đã trở thành sự thật, làm cho tao nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh. ”

Hắn ta vừa nói chuyện, vừa từ trên ghế đứng dậy, đi đến bên người Kha Khinh Đằng, bên tai Doãn Bích Giới là từng đợt gió lạnh gào thét, tay cô nắm chặt quần áo của mình, trơ mắt nhìn hắn ta cầm lấy dao trên bàn, lướt qua bên má của Kha Khinh Đằng.

Lần này, mặc dù hắn ta không dùng hết sức, nhưng vẫn đủ để lưu lại một vết máu bên tai của Kha Khinh Đằng.

Máu tươi từ gò má của Kha Khinh Đằng trượt xuống, chảy xuống cằm anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích tí nào, dường như vô tri vô giác, Doãn Bích Giới cắn chặt môi, cảm thấy trái tim đau như dao cắt.

“Toàn bộ liên bang truy nã nhiều năm, bị thương hy sinh gần trăm đặc công liên bang, người nắm trong tay giao dịch dầu mỏ ngầm lớn nhất, tiên sinh Kha Khinh Đằng vĩ đại, hiện tại bị nhốt trong du thuyền đang chạy trên mặt biển Ấn Độ Dương, sắp bị áp giải về Mỹ, để xử tử hình. ” Robinson làm xong động tác này, ném con dao về mặt bàn, cười mỉm khoanh tay, “Cảnh tượng quá hoàn mỹ. ”

“Như vậy, vì chúc mừng trận này khiến người ta khó có thể quên, bữa tối có ý nghĩa tràn ngập kỷ niệm, tao còn chuẩn bị một ít đồ ngọt trước bữa tối. ”

Lúc này Robinson vỗ tay, nhìn Kha Khinh Đằng từ trên cao xuống, “Không cần cảm ơn tao. ”

Doãn Bích Giới nhìn về phía cửa, thấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc, dưới sự áp giải của đặc công SWAT, họ bị mang vào trong phòng, hung hăng đẩy trên mặt đất.

Dĩ nhiên là…Trịnh Đình và Trịnh Ẩm.

Hai người bọn họ đều bị băng vải che miệng lại, còn có dây thừng trói hai tay bọn họ ra sau lưng.

Trịnh Ẩm phấn chấn của ngày xưa nay quần áo đã rách nát, trên gương mặt còn vài vết máu, tóc rối bời, đôi mắt to có thần nay ảm đạm không ánh sáng, mắt đục đỏ ngầu.

Mà Trịnh Đình vĩnh viễn duy trì vẻ ôn hoà khôn khéo, âu phục trên người bị cắt xén vài lỗ lớn, cả người nhìn qua đầy vết thương, trên khuôn mặt khôi ngô là vẻ lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều biết, anh em họ Trịnh đại diện cho phòng tuyến cuối cùng của Kha Khinh Đằng.

Hai người bọn họ, vĩnh viễn đều che chắn trước người Kha Khinh Đằng, dùng sinh mệnh vì bảo vệ anh mà trả giá hết thảy.

Nhưng hiện tại, ngay cả bọn họ cũng lâm vào cảnh tù nhân của liên bang.

Lúc này Trịnh Ẩm nhìn đến cô ngồi trên sofa, ra sức lắc đầu, trong đôi mắt to thậm chí thoáng ngấn lệ, cô muốn đứng lên, muốn cứu bọn họ, nhưng bây giờ cả người cô mệt mỏi đau đớn ngay cả sức lực để nói một câu cũng không có.

Có phải tất cả mọi chuyện, thật sự phải kết thúc trên chiếc du thuyền này hay không?

Có phải lúc này đây, anh thực sự bị ép vào đường cùng, rốt cuộc không thể giống như trước, phản kích bước đường cùng vô cùng ngoạn mục?

Doãn Bích Giới, mày xem đi, mày không cứu được bản thân, cũng không cứu được anh ấy.

Mày chỉ có thể trơ mắt nhìn những người liên bang hiểm ác này bày mưu đặt kế, nhìn thấy người yêu của mày, bạn bè của mày, lần lượt chết đi.

“Như vậy, bắt đầu từ ai trước đây?”

Robinson nhìn vẻ mặt của mỗi người bọn họ, lúc này rút ra súng từ thắt lưng, nhắm ngay Trịnh Ẩm trước tiên.

“Kha, ” hắn ta chỉa súng ngay ngực, vẻ mặt nhắm bắn Trịnh Ẩm nghiêm túc không chút sợ hãi, “Hiện tại, trả lời vấn đề của tao, nếu mày vẫn giống như hai tiếng đồng hồ trước không nói lời nào, như vậy, tao sẽ giết chết tất cả những người có liên quan với mày ngay tại căn phòng này. ”

“Phần tài liệu kia rốt cuộc đang ở đâu?” Robinson lạnh lùng hỏi.

Vẻ mặt Kha Khinh Đằng vẫn hờ hững mà bình tĩnh như cũ, một lát sau anh mới chậm rãi mở miệng nói, “Trong tay công ty dầu mỏ Kazakhstan. ”

“Tên người phụ trách?”

“Atyrau. ”

“Nội dung tài liệu?”

“Hạng mục kế hoạch khai phá mỏ dầu vừa mới tìm thấy ở Kazakhastan. ” Nói xong một câu, Kha Khinh Đằng bỗng nhiên đổi đề tài, “Tin tức mày nhận được có phải còn nói với mày, trong hạng mục này sẽ có sự tham gia của Trung Quốc và Nga hay không?”

Robinson nhất thời chưa phản ứng kịp, dưới sự hỏi vặn lạnh lùng của anh, hắn ta thốt ra, “Đúng vậy…”

Mặt mũi Doãn Bích Giới nhăn lại, toàn thân bỗng nhiên như là thấy được một tia sáng trong bóng tối.

Mọi người ở đây có thể không hiểu được ý nghĩa của đoạn đối thoại này, nhưng cô lại rõ ràng nhất.

Bởi vì ở bãi biển Somalia, anh từng nói với cô nội dung thật sự của phần tài liệu này, thế nhưng vừa nghe đoạn đối thoại của anh và Ronbinson, rõ ràng tin tức Robinson nhận được chính là giả mạo.

Cô lập tức hiểu được ý đồ của anh.

Anh đang lôi kéo Robinson.

“Tin tức kia còn nói với mày, giá cả thành giao cuối cùng là 2200 triệu đô la. ” Kha Khinh Đằng đột nhiên cong khoé miệng.

Vẻ tươi cười đắc ý vừa rồi trên mặt Robinson nhất thời mất đi không còn một mảnh.

“Nhưng mà thật đáng tiếc, tao muốn nói với mày, tất cả tin tức mày nhận được, đều là giả. ”

Kha Khinh Đằng ở trước mắt bao người, dễ dàng đưa ra một kích trí mạng cuối cùng, “Mày hẳn là không biết, bản lĩnh chơi bài gạt người của Dell, cùng với bản lĩnh nói dối của hắn, rất giống nhau. ”

Dell.

Doãn Bích Giới vừa nghe đến tên này, lập tức suy nghĩ tới mọi chuyện, cô đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà cô cũng đồng thời nhìn thấy biểu tình phẫn nộ cùng xuất hiện trên mặt của Trịnh Đình và Trịnh Ẩm.

Chẳng lẽ… Dell là kẻ phản bội?!

“Người có thể bị chúng mày mua chuộc, tao làm sao có thể để hắn biết được chân tướng cuối cùng chứ?” Lúc này Kha Khinh Đằng ngã người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt loé ra ánh sáng nhàn nhạt, “Không bằng bây giờ gọi Dell tới, giáp mặt đối chất với nhau. ”

*****

Cho đến giờ phút này, khi Doãn Bích Giới nhìn thấy vẻ mặt sau khi nói xong của Kha Khinh Đằng, trong lòng cô như ẩn như hiện cảm giác được máu của mình theo tuyệt vọng tĩnh lặng dần dần bắt đầu trào dâng.

Cho dù bây giờ anh vẫn bị trói tay ra sau lưng, trên người không có vũ khí gì, nhưng cô cảm thấy, trong lúc bất tri bất giác, anh đã bắt đầu khống chế cả cục diện.

"Đưa Dell tới đây!" Robinson âm trầm suy nghĩ hai giây, lớn tiếng nói với đặc công ở đối diện cửa.

Không lâu sau, đặc công đã dẫn Dell tới nơi, người đàn ông Mỹ mập béo và hoà nhã quen thuộc kia vừa đi vào trong phòng, Doãn Bích Giới liền trông thấy vẻ mặt của Trịnh Đình và Trịnh Ẩm trở nên phẫn nộ hơn.

"Dell, " Robinson khoanh tay, lúc này lạnh lùng nói, "Kha vừa mới nói, nội dung của phần tài liệu kia và giá bán cuối cùng, toàn bộ không nhất trí với những gì anh cho tôi biết."

"Không thể nào!" Chòm râu của Dell run run, trả lời như đinh đóng cột, "Tôi tận mắt thấy kết quả trên bàn đàm phán, còn có giao dịch tiền mặt, tôi thấy được toàn bộ, còn nhớ không? Lúc ấy tôi còn dùng máy theo dõi quay lại rồi chuyển cho anh!"

"Cho nên rất rõ ràng, những gì anh thấy đều là giả." Kha Khinh Đằng đối chất ngay mặt Dell không nhanh không chậm nói, "Nội dung thực sự của phần tài liệu này và thuộc về ai mà anh nhìn thấy, căn bản hoàn toàn không có chút quan hệ."

"Robinson! Đây khẳng định là âm mưu của hắn!" Dell không thể tin trầm mặc hai giây, vẻ mặt kích động phẫn nộ quát, "Anh không thể tin hắn! Tôi tận mắt nhìn thấy tất cả! Hắn nhất định vì thoát thân mới nói như vậy!"

Doãn Bích Giới nhìn một loạt phản ứng của Dell, tức khắc cảm thấy trái tim băng giá, người đàn ông Mỹ trung niên này, từ Las Vegas đã bắt đầu ở cùng với bọn họ, hơn nữa, hắn ta là bạn bè nhiều năm của Kha Khinh Đằng.

Lúc ấy ở sòng bạc hoàng gia Carlos làm phản, sau đó Hedda làm phản ở hội đấu giá Sudan, cô vẫn không thể dự đoán được, ngay cả Dell cũng làm phản.

Vào lúc sống chết hoặc là ích lợi trước mặt, còn có mấy người có thể giữ vững ý định ban đầu?

"Cảm ơn anh đã chứng thực suy đoán của tôi." Kha Khinh Đằng hơi nhếch môi, "Dell, chặng đường này, vất vả cho anh rồi."

Mặc dù dáng vẻ của Dell vẫn như trước, nhưng ánh mắt và biểu tình đều thay đổi, chỉ thấy lòng bàn tay hắn ta hơi run, khi tầm mắt đối diện Kha Khinh Đằng, hờ hững mà hỗn loạn tức giận nói, "Cậu lừa tôi!"

"Ồ?" Kha Khinh Đằng vẫn trầm lặng như nước, "Tôi lừa anh cái gì?"

Dell dường như cố gắng hít sâu mấy hơi, khuôn mặt mập mạp vì phẫn nộ mà không ngừng phát run, ngay cả nói cũng không nói nên lời.

"...Khi nào cậu bắt đầu nghi ngờ tôi?" Thật lâu sau, Dell trầm giọng hỏi.

"Phải nói là, ngay từ đầu tôi vốn không hoàn toàn tín nhiệm anh."

Trầm mặc một lúc, ánh mắt Kha Khinh Đằng vô cùng bình thản, "Lúc ban đầu anh đi theo chúng tôi, tất cả hành động và kế hoạch của chúng tôi anh đều biết hết, cho nên sau khi bị phục kích truy bắt tại sân bay Nice tôi liền suy đoán có thể anh có vấn đề, sau đó, tôi cố ý tách ra với anh khi bão cát ở Ai Cập, bảo anh đến Somalia trước, tiếp đó vẫn để hai anh em họ Trịnh nói cho anh biết hành tung của chúng tôi."

"Tại hội đấu giá ở Sudan, khi người của SWAT dựa vào tình báo mà chính xác chờ ở đó bao vây chúng tôi, khi đó trong đầu tôi đã có 90% khả năng là anh làm phản, bởi vì biết chúng tôi ở hội đấu giá, ngoài hai anh em họ Trịnh ra thì cũng chỉ có anh, vì vậy, kết quả trên bàn đàm phán ở Somalia là tôi cố ý cho anh thấy."

Doãn Bích Giới lắng nghe Kha Khinh Đằng bình tĩnh phân tích, trong lòng cũng đột nhiên hiểu được, chính mình vì sao ở bãi biển Somalia mở di động, có thể chính xác nhận điện thoại của Cảnh Trạm, chiếc di động kia hẳn là đã bị Dell động vào từ trước.

Sự im lặng trong phòng khiến người ta ngạt thở, Kha Khinh Đằng lạnh lùng nói mấy câu cuối cùng, "Anh vốn không phải là người có ý chí kiên định, cuối cùng quay trở về tổ quốc của anh cũng có thể hiểu được, tôi không trách anh."

Môi Dell hơi giật giật, cuối cùng không lời nào để nói.

Doãn Bích Giới nhìn thấy bí mật kinh người mà đột ngột này vạch trần, đáy lòng lại đột nhiên dâng trào một loại cảm giác chua xót và đau đớn.

Loại cảm giác này chính là đau lòng.

Cô chợt cảm thấy mình rất đau lòng cho Kha Khinh Đằng.

Nếu một người hiếm khi có thể tín nhiệm bất cứ người nào bên cạnh, mỗi một bước đều phải tính toán chu toàn trước tiên, dựa vào mỗi một nhân tố có thể thay đổi, phân biệt làm ra Plan B, thậm chí Plan C.

Tính toán lòng người là khó khăn nhất, nhưng anh không chỉ có thể tính toán lòng người hiểm ác, sau đó còn phải biểu hiện ra y nguyên, âm thầm theo hướng ngược lại, mới có thể làm cho chính mình vĩnh viễn có một đường lui để rút khỏi.

Cuộc sống như vậy, phải có bao nhiêu vất vả chứ?

Phải, mọi người chỉ có thể nhìn thấy anh không gì là không làm được, mọi người chỉ có thể nhìn thấy anh ở trong thế giới màu đen như đi trên đất bằng, tất cả mọi người cho rằng anh là tử thần nắm quyền sinh tử, nhưng không ai từng nghĩ đến, anh phải trả giá lớn và tâm sức thế nào mới có thể làm được như vậy.

Cho dù có anh em họ Trịnh đi theo anh, nhưng anh vẫn phải yêu cầu bản thân nắm chắc toàn cục, nhiều người muốn dồn anh vào chỗ chết như vậy, chưa bao giờ có ai thật tình vì anh suy nghĩ, muốn bảo vệ anh, trân trọng anh.

"Như vậy, Kha, " trong lòng cô chua xót, đột nhiên bị thanh âm đáng sợ của Robinson ngắt ngang, "Mày đã nói, tất cả tin tức Dell cung cấp cho tụi tao đều là giả, như thế, phần tài liệu này hiện tại rốt cuộc đang ở đâu."

Vừa nói xong, Robinson đã giơ súng lên, họng súng tối om nhắm chính xác ngay mi tâm của Kha Khinh Đằng, "Tao nói thật, tao không còn một chút kiên nhẫn nào để chờ quỷ kế tiếp theo của mày."

Kha Khinh Đằng mặt không thay đổi, nhưng trên đó có một tia châm chọc vênh váo hung hăng, "Thật sự muốn biết sao?"

Robinson không trả lời, nhưng hắn ta nhẹ nhàng khoát tay, trong phòng còn có hơn mười khẩu súng, nhắm khác nhau vào Kha Khinh Đằng, Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Doãn Bích Giới.

Sinh tử tồn vong, trong phút chốc áp đảo.

Người bọn họ bên này đã không còn sức chiến đấu, chỉ cần một phát súng, bọn họ liền một mạng về trời, nhưng Doãn Bích Giới không cảm thấy sợ hãi.

Cô nhìn Kha Khinh Đằng chăm chú, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh đang nhìn về phía mình, giống như mỗi một lần anh nhìn cô, trầm tĩnh, lạnh lùng, nhưng lại hết sức dịu dàng.

Cô thật sự không sợ hãi.

Cô và anh ở cùng nhau, trải qua quá nhiều nhấp nhô như vậy, cho dù anh tính toán cô vào bố cục của anh, nhưng anh vẫn dùng tất cả của anh để bảo vệ cô, cô tin tưởng lúc này đây, anh vẫn có thể bảo vệ tốt cho cô như trước.

Nhưng cho dù hiện tại bọn họ thật sự phải chết ở đây, cô vẫn vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì cô yêu anh, dùng tất cả sự chân thành của cô, cùng với toàn bộ tín nhiệm của cô.

"Phần tài liệu kia đã bị tiêu hủy."

Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích tí nào mà nhìn cô, nói với tất cả mọi người trong phòng, "Biến thành tro tàn, trên thế giới này ngoài tao ra thì sẽ không có người thứ hai biết được nội dung."

Lông mi cô run lên, cổ họng khẽ quằn quại.

"Nội dung đều ở trong đầu tao, nếu tao không nói, thì vĩnh viễn trở thành một bí mật chôn sâu dưới đáy." Anh nhìn cô, bỗng nhiên hướng về phía cô mà cong khoé miệng.

Trong phút chốc, cô đột nhiên hiểu được ý anh.

Mấy giờ trước khi ôm nhau nhảy ở Somalia, anh nói với cô, biết cô rất căm ghét chiến tranh, anh còn giúp cô phân tích, chiến tranh có thể gây ra hậu quả.

Sau đó anh hỏi cô, tin anh không.

Hoá ra, từ lúc đó anh đã nói cho cô biết kết quả trên bàn đàm phán kia.

Bởi vì vốn không có kết quả.

Bởi vì anh đã sớm tiêu hủy phần tài liệu kia, cũng tự tay hủy bỏ ngòi nổ có thể gây ra chiến tranh và tử vong.

Anh đùa giỡn mọi người, nhưng cho cô một kết quả mà cô muốn.

Đây là loại tình cảm gì?

Là bởi vì cô, có thể thay đổi việc làm mười mấy năm qua của anh, là bởi vì cô, anh dễ dàng mời tất cả thế lực khắp nơi về nước, nói với bọn họ, trên thế giới này đã không còn phần tài liệu kia.

Là bởi vì tín ngưỡng và quan điểm của cô, anh mới làm như vậy.

Cô sao có thể gánh nổi sự đối xử và lựa chọn như vậy của anh?

Robinson dùng thời gian một phút đồng hồ để tiêu hoá nội dung trong lời nói của anh, hắn ta nhất thời giận dữ công tâm, không chút do dự dùng sức bóp cò súng.

Thế nhưng có người còn nhanh hơn Robinson!

Một gã đặc công SWAT vốn đứng phía sau Kha Khinh Đằng vẫn khống chế anh, lại bóp cò súng trước Robinson một bước.

Tiếng súng vang lên, khẩu súng trong tay Robinson rơi xuống mặt đất, hắn ta không thể tin, mở to con mắt nhìn, ôm ngực chậm rãi lùi về ngã xuống mặt đất.

"Game start."

Doãn Bích Giới nhìn thấy người đặc công kia dùng tốc độ nhanh hơn báo mà giết chết Robinson, rồi kéo xuống lớp da mặt bên ngoài.

Là Arthur cười đến mức tuỳ tiện cẩu thả.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-23)