Vay nóng Tinvay

Truyện:Trời Đất Tác Thành - Chương 10

Trời Đất Tác Thành
Trọn bộ 23 chương
Chương 10
Sống Lưng Châu Phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Lazada


Khi Doãn Bích Giới để lại một mình Kha Khinh Đằng mà đi đến cửa doanh trại dân tị nạn thì chỉ có thể dừng lại bước chân.

Bởi vì cô không có chứng thực thân phận thông hành, không thể bước vào trước.

Những người binh lính Nam Sudan chịu ơn của Kha Khinh Đằng nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, cô quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lãnh đạm của anh.

Không ai mở miệng trước.

Cũng đúng, bọn họ vừa có một đoạn đối thoại chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng cô không hối hận đã nói lời mình muốn ra khỏi miệng.

Sau đó, những người binh lính này dẫn họ đi qua từng chỗ ở tạm thời, rồi hướng đến chỗ ở sâu bên trong doanh trại dân tị nạn.

Trên đường đi, trước mắt Doãn Bích Giới không ngừng lướt qua những dân tị nạn của Nam Sudan, cô trông thấy rõ ràng, mỗi khi những người đó nhìn bọn họ, trong ánh mắt không tự chủ được mà biểu lộ ra vẻ bi thương và sợ hãi.

Đây là một loại kính sợ và sinh tồn cách xa với sức sống.

Nhìn một hồi, cô thu lại tầm mắt, không muốn lại chạm vào những ánh mắt đó.

Người binh lính dẫn đường mau chóng ngừng lại, gõ cửa một căn nhà nhỏ được xếp chồng từ rơm rạ.

Vài giây sau, cửa căn nhà nhỏ được mở ra từ bên trong, có một cô gái trẻ Nam Sudan đi ra, mặt mày thanh tú, cũng coi như là có dáng dấp thướt tha.

Chỉ thấy người binh lính dẫn đầu lúc này nói chút gì đó với cô gái kia, ánh mắt của cô ta liền dừng lại ở cô và Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, mang theo sự đánh giá và quan sát.

Ánh mắt kia không nói tới hữu nghị, nhưng cũng không xem như căm thù.

Cô nghĩ thầm rằng, những binh lính này hẳn là đang nhờ cô gái kia để bọn họ tạm thời ở nhờ.

Không đến một lúc, binh lính và cô gái kia dường như nói chuyện xong rồi, cô gái như là đồng ý với yêu cầu của binh lính, làm động tác cụp mắt gật đầu.

Binh lính kia lập tức xoay về hướng Kha Khinh Đằng, khoa tay múa chân mà nói chuyện với anh, lúc này Doãn Bích Giới mới phát hiện, những người lính này hình như không biết đôi mắt của anh đang ở trong tình trạng mù loà.

Mà mặt mày anh vẫn thản nhiên, đợi sau khi bọn lính nói xong mọi chuyện, anh mới hơi gật đầu.

"Tên người Châu Phi đọc ra có chút phiền phức, em có thể gọi thẳng cô chủ nhà này là Jaa." Lúc này Kha Khinh Đằng ngoảnh đầu lại, thấp giọng mở miệng, "Hơn nữa, hình như cô ta cũng biết một ít tiếng Anh."

Cô không nói gì cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu với cô chủ nhà gọi là Jaa kia.

Hai bên chào hỏi lẫn nhau, lúc này Jaa đưa tay mở cửa, ý bảo bọn họ vào nhà.

Mấy binh lính kia hình như không có ý tứ rời khỏi mà theo bọn họ cùng đi vào nhà, rồi tuỳ tiện ngồi trực tiếp trên mặt đất.

Cả căn phòng chỉ có một cửa ngăn cách, Jaa liền đưa bọn họ vào phòng trong.

Phòng trong rất nhỏ, ban đầu bày đặt chút đồ lặt vặt, sau khi dọn dẹp xong thì để lại chỗ trống, nhiều nhất chỉ đủ cho hai người ngồi xuống và nằm, không làm được bất cứ việc nào khác, nhưng có một chỗ nương thân ở đây đã rất đáng để bọn họ cảm kích.

"Cám ơn." Lúc này Kha Khinh Đằng hướng đến chỗ Jaa đứng nói với cô ta.

"Không có gì, tôi đi chuẩn bị một chút thức ăn cho các người." Trên mặt Jaa thoáng hiện lên nụ cười, mở miệng nói tiếng Anh cũng không thành thạo lắm.

Doãn Bích Giới trầm mặc đứng ở một bên nhìn bóng lưng của Jaa rời đi, trong lòng lại không biết có mùi vị gì.

Cô vừa nói với anh giơ cao đánh khẽ với chính mình, hiện tại lại ở cùng một phòng với anh, sớm chiều đối lập nhau.

Không đợi cô suy nghĩ nữa, lúc này anh đã cởi áo khoác trải trên mặt đất, rồi nhanh chóng nằm xuống.

Khoảng cách trong này có một cửa sổ rất nhỏ, bây giờ ngoài cửa sổ là thời khắc cuối cùng mặt trời lặn, cô nhìn ánh sáng này lướt qua khuôn mặt anh, từng giây một sa vào trong tối tăm.

Hít thở một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, cô đến bên cạnh anh rồi nằm xuống.

...

Từ sau khi bước trên con đường lánh nạn, cô gần như không thể yên ổn đi vào giấc ngủ.

Lúc này đây cũng như vậy.

Trong giấc mơ hỗn loạn có rất nhiều phân đoạn, có chạy xe nhanh như bão tố, có tiếng nổ mạnh, có ánh lửa tận trời, cũng có cát bụi thổi quét, đều là con đường mà họ đã trải qua.

Nhưng trong tất cả phân đoạn, cặp mắt sâu xa bình tĩnh kia lại chưa từng thiếu vắng, nhìn cô chăm chú, cũng có thể dễ dàng xuyên thấu trái tim cô.

Cô đột nhiên rất thất vọng với bản thân, bởi vì cho dù cô ở cùng anh gần trong gang tấc, lại vĩnh viễn nhìn không rõ phía sau ánh mắt này.

Không tiếp tục đi vào cảnh trong mơ nữa, bởi vì cô đột nhiên nghe được mấy âm thanh kỳ lạ.

Cô hơi mở mắt ra, bên cạnh là khuôn mặt im lặng ngủ say của Kha Khinh Đằng, cô nín thở nghe lại lần nữa, phát hiện âm thanh vừa rồi cũng phải tới từ anh.

Trong âm thanh này có phụ nữ và đàn ông, như là rên rỉ trầm thấp, cũng có thở dốc nặng nề.

Cô nghe thấy, lỗ tai dần dần ngày càng nóng, nhưng lại không thể tin được mình đang lắng nghe cái gì.

Cô nhíu mày, nhanh chóng nhẹ nhàng đứng dậy, kéo cửa ngăn giữa ra một khe hở nhỏ.

Sau đó là một màn kia ở trước mắt cô, mà cả đời này cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy.

Chỉ thấy trên mặt đất trong căn nhà tranh mờ tối, Jaa nằm trần trụi trên đó, mà đang có một người đàn ông đè trên cô ta không ngừng cử động kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa, cùng lúc đó, hai tay của cô ta còn giúp hai người đàn ông khác giải toả, còn có một người đàn ông không mặc gì, hình như ở bên cạnh chờ đợi.

Nhờ ngọn đèn yếu ớt, cô phát hiện mấy người đàn ông này là binh lính Nam Sudan cùng đến đây với bọn họ.

Đây rốt cuộc là thay phiên bắt buộc làm tình, hay là cam tâm tình nguyện của hai phía?

Cảnh tượng sôi máu này khiến người ta không thể nào chấp nhận, sau khi nhìn vài giây, cô hơi mâu thuẫn, sau đó nhanh chóng rụt về muốn đóng cửa lại, nhưng Jaa vốn đang không ngừng rên rỉ lại nghiêng đầu phát hiện ra cô.

Cách một chút khoảng cách, cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Jaa, nhưng cô biết rằng, cô ta không phát ra tín hiệu hoặc ngôn ngữ gì để cầu cứu.

Còn chưa kịp làm hành động khác, khe hở trước mắt cô đã biến mất.

Cô đột nhiên quay đầu lại.

Hoá ra Kha Khinh Đằng lúc nãy còn đang ngủ say, không biết khi nào thì đã tựa vào sau người cô, hai tay chống trên cánh cửa ở hai bên cô mà khép cửa lại, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

"Thì ra em thích xem thứ này."

Anh dùng câu khẳng định, hơn nữa bởi vì mới tỉnh ngủ, trong tiếng nói lạnh nhạt còn mang theo chút khàn khàn mờ ám, nghe ra càng hấp dẫn hơn, cũng có chút yếu tố trêu tức.

"Đối với anh, tôi biến thái như vậy." Cô ổn định tâm trạng, bình tĩnh phản bác.

"À?" Lúc này anh ở trong bóng tối, đến gần gương mặt cô, "Tôi đã làm chuyện gì rất biến thái với em sao? Làm sao chính tôi lại không biết."

Hơi thở đàn ông nóng rực phả trên gương mặt cô, ám chỉ trong lời nói kia khiến cô nhịn không được mà hơi phát run, nhưng cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục khiêu khích anh, "Cũng đúng, anh không dám làm gì với tôi."

Kha Khinh Đằng nhìn cô, tạm dừng một lúc mới chậm rãi nói, "Doãn Bích Giới, em phải tin rằng, bất luận tôi làm gì với em, cũng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ở bên ngoài cửa."

"Bởi vì tôi sẽ không cho phép có bất cứ thằng đàn ông nào ảo tưởng đến em, nhìn trộm em, càng miễn bàn đến chia sẻ em." Anh tổng kết đưa ra đáp án.

Trong hoàn cảnh tối tăm mà lại cũ kỹ, chỉ có tiếng hít thở của hai bên, cô nghe xong tuyên ngôn chiếm hữu của anh, trái tim đập nhanh hơn một chút.

Ai nói anh không biết phong tình, không biết nói lời tình tứ?

Nếu anh thật sự muốn biểu đạt ý cô không muốn suy nghĩ, như vậy từ sau khi gặp lại, mỗi một câu của anh nói với cô ngắn gọn mà có sức lực, cũng đủ khiến trái tim cô không đủ khả năng gánh vác.

Đối thoại vào lúc sáng không vui vẻ lúc này chầm chậm hiện lên trong đầu, cô bóp chặt lòng bàn tay của mình, nghiêng đầu đi, cách hô hấp của anh xa một chút, cô lạnh lùng nói, "Tình huống bây giờ của Jaa có cần nhúng tay vào hay không?"

Tuy rằng cô không muốn nghĩ lại cảnh tượng kia, nhưng chung quy sợ rằng tính mạng của cô chủ nhà này gặp nguy hiểm.

"Không cần." Lúc này Kha Khinh Đằng cũng tương ứng mà lùi về sau một chút, duy trì khoảng cách một cánh tay nói chuyện với cô.

Cô nhíu mày.

"Ở quốc gia Nam Sudan cằn cỗi thế này, giao dịch của gái điếm và ngành công nghiệp tình dục kỳ thực khá bình thường." Thanh âm của anh lúc này vang lên trong không khí, "Trao đổi ngang giá, anh tình tôi nguyện, thậm chí cũng là một loại phương thức an ủi lẫn nhau."

"Giống như binh lính ngoài cửa và Jaa." Ngoài cửa liên tục vang lên âm thanh khiến người ta tai đỏ tim đập, nhưng cô lại phát hiện hình như anh không bị ảnh hưởng chút nào, tiếng nói không có một tia thay đổi, vẫn như máy móc không có tình cảm, "Sau khi bắn nhau vì chiến tranh, binh lính sợ hãi và muốn phóng thích dục vọng, Jaa cũng vì cô độc và phát tiết cảm xúc, thậm chí có thể có yếu tố của tiền tài."

"Rất nhiều người trên thế giới này nhìn qua ngăn nắp sáng sủa, có lẽ sau lưng là một vũng đầm lầy, nhìn qua nghèo rớt mồng tơi có lẽ sống ở vực thẳm."

"Cho nên đừng dùng tiêu chuẩn của em để đánh giá bất cứ ai, bất luận là trắng hay đen cũng là thế giới cân bằng, có bao nhiêu không công chính, có bao nhiêu công bằng, tất cả đều kiểm soát lẫn nhau, mọi người là vì sinh tồn, cho dù dùng loại cách thức nào."

Cô nhìn anh, nhìn gương mặt của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cô ý thức được anh dùng lời nói dài dòng này để trả lời cho đối thoại lúc sáng của bọn họ.

Trong nháy mắt, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu.

Anh có được thân phận tối tăm, nhưng lại đồng thời có được tâm hồn thuần khiết đơn giản.

Doãn Bích Giới cảm thấy, hiện tại mọi chuyện anh làm, tất cả lời anh nói, giống như là vì dần dần làm cho cô hiểu anh hơn, hiểu được ý nghĩ thật sự trong lòng anh.

Cho dù những ý nghĩ đó nhất thời chỉ hiểu một nửa, có phần khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí khiến người ta lùi bước.

"Hiện tại hẳn là chín giờ tối giờ Nam Sudan." Lúc này anh rút tay về, chậm rãi quay về nằm trên mặt đất lần nữa, "Chuyện ngoài cửa, hẳn là 15 phút nữa sẽ chấm dứt."

Cô sửng sốt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.

Loại chuyện này, làm sao anh có thể tính được thời gian chấm dứt vào lúc nào.

"Em ngủ khoảng hai giờ, sau khi em vừa ngủ thì bọn họ bắt đầu không bao lâu, đến bây giờ, dựa vào thể lực của hai bên mà phân tích, cơ bản phải chấm dứt." Tâm tình của anh hình như không tệ lắm, mà rất kiên nhẫn giải thích với cô.

"...Anh không ngủ ư?" Cô càng cứng nhắc.

"Ừm." Anh thoáng gật đầu, "Vì vậy em phải vui mừng vì hiện tại quần áo của em còn nguyên vẹn."

Cô lập tức đảo mắt, dùng khoảng cách xa nhất có thể mà nằm lại bên cạnh anh.

Nằm cạnh nhau như vậy lại để ý rõ ràng bầu không khí không ám muội và dục vọng.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân anh vẫn lạnh lẽo như trước, trong lòng cô còn nghi hoặc, bình thường nếu đàn ông nghe được "hiện trường trực tiếp", chẳng lẽ không nên nhiệt huyết sôi trào sao?

Tuy nhiên hô hấp của anh lại rất ổn định, dù rằng ban nãy trêu cô vài câu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói nhiều chủ đề có bề sâu liên quan đến tính người.

"Ngủ đi."

Khi nhắm mắt lại trong đầu cô vẫn còn đủ loại suy nghĩ, anh đã lấy áo khoác làm đệm dưới người, lật một mặt sạch sẽ mà nhẹ nhàng đắp trên người cô.

Cô không nhìn thấy, trong bóng tối, màu mắt của anh dần dần phát ra ánh sáng có phần khác với bình thường, rõ ràng và có tiêu điểm.

"Tôi ở bên cạnh em."

...

Đêm nay, Doãn Bích Giới quả nhiên ngủ thẳng đến bình minh.

Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước khi ngủ đã cùng anh bình tĩnh nói chuyện.

Đêm nay không có mộng, cũng không có gì khác, chỉ có thuần tuý ngủ say.

Khi cảm thấy ý thức rõ ràng, cô có thể cảm giác được, ánh mặt trời toả sáng ngoài cửa sổ rất chói chang.

Cô cử động tay, phát hiện bên cạnh không có người, cô mở to mắt, dời chiếc áo khoác mà Kha Khinh Đằng đắp trên người cô trước khi ngủ, rồi ngồi dậy.

Lúc này ngoài cửa truyền đến mùi thức ăn, cô sờ bụng, cảm thấy mình thật hơi đói.

Mở cửa ra, phát hiện trong phòng cũng không có ai, chỉ thấy thức ăn đặt trên bàn, như là vừa nấu xong không bao lâu.

Jaa không ở đây, Kha Khinh Đằng cũng không ở đây?

Cô xoa tóc, vẫn cảm thấy trong lòng thấp thoáng có chút bất ổn.

Vừa định ngồi xuống cạnh bàn đợi người trở về, cô nhờ vào thính giác nhạy bén mà phát hiện góc phải tại bếp lò có tiếng động rất nhỏ.

Không chút do dự, cô lập tức đứng dậy hướng đến phía bên đó.

Rất nhanh, sau vài bước, cảnh tưởng ở góc kia đập vào tầm mắt cô.

Đường nhìn chính xác, thần sắc của cô lập tức thay đổi.

Chỉ thấy ở chỗ nhỏ hẹp kia, Kha Khinh Đằng mặt không có biểu cảm đứng ở cạnh bếp lò, mặt đối diện phương hướng của cô.

Nhưng trong đây không chỉ có một mình anh.

Vị trí cách gần cô nhất là Jaa đưa lưng về phía cô, thân trên trần trụi, dáng vẻ đang khom lưng chậm rãi cởi bỏ thắt lưng quần.

*****

"Mặc quần áo lại."

Vẻ mặt Doãn Bích Giới lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, còn chưa mở miệng nói thì chợt nghe một câu tiếng Anh vô cùng lạnh băng của Kha Khinh Đằng.

Động tác cởi quần của Jaa, theo lời của anh mà dừng một chút.

Anh chẳng phải không nhìn thấy sao? Vậy làm sao anh biết Jaa đang cởi quần áo?

Cô vừa nhẹ nhàng lui về phía sau cửa, vừa nhìn kỹ đôi mắt anh.

Nhưng cô khó hiểu mà phát hiện ra, đôi mắt anh trông vẻ không có tiêu điểm, dường như thị lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.

"Kha tiên sinh." Lúc này Jaa đột nhiên mở miệng, động tác trên tay tiếp tục, "Tôi biết anh cần, hơn nữa, cô gái đồng hành với anh hẳn là không giúp được anh."

Bởi vì Jaa nói tiếng Anh, cho dù trúc trắc, cô cũng có thể nghe hiểu.

Vì thế những lời này vừa thốt ra, trong lồng ngực cô lập tức cuồn cuộn lửa giận.

Tốt lắm, tối hôm qua cô còn động lòng xót thương muốn giải cứu đối tượng, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu đem bàn tính gõ trên đầu cô?

Còn nói cô không giúp được Kha Khinh Đằng, lời này quả thực nhất tiễn song điêu, vừa tô bóng giữa cô và anh không có tình cảm, vừa tô bóng năng lực của cô không thể thoả mãn anh.

Như vậy anh sẽ trả lời thế nào?

Cô vốn muốn tự mình mở miệng đánh trả Jaa, nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên rất muốn nghe anh trả lời thế nào.

"Là một người đàn ông bình thường, quả thực tôi cần."

Ánh mặt trời giữa trưa ở Nam Sudan chiếu vào gương mặt anh càng lộ vẻ anh tuấn hơn, "Nhưng đáng tiếc, chỉ có cô gái đồng hành với tôi mới có thể giúp được tôi."

"Vì sao?" Jaa ngược lại đầy hứng thú, "Không có đàn ông nào muốn cự tuyệt đồ đưa đến tận cửa, tôi và cô ta cùng là phụ nữ."

Doãn Bích Giới cách cánh cửa trông thấy đôi môi mỏng khẽ khép mở, "Chứng ghét phụ nữ."

Jaa hình như nghe không hiểu, qua vài giây mới thử hỏi, "Anh không thích phụ nữ, anh thích đàn ông ư?"

...

Cô nghe được thiếu chút nữa đã bị sặc.

Coi như hết, thích đàn ông chuyện như vậy, có lẽ đổi là hoa hồ điệp Phong Trác Luân diêm dúa lẳng lơ thì còn có thể, nhưng Kha Khinh Đằng, từ trong xương cốt chính là một người đàn ông vô cùng bảo thủ truyền thống lại hết sức cường thế.

Lúc này Kha Khinh Đằng hiển nhiên đã chẳng còn kiên nhẫn, chỉ thấy anh không trả lời, mà nhíu mày lại, bưng đồ trong tay, lách qua Jaa ở trước mặt một cách chính xác rồi hướng đến cửa.

"Anh yêu cô ta sao?" Đáy mắt Jaa lúc này hiện lên một tia sáng, cô ta nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, lại mở miệng, "Yêu và tình dục kỳ thật có thể tách ra, với tôi mà nói, tôi chỉ cần tiền và tình dục."

Anh thoáng dừng lại bước chân, tiếng nói lạnh lùng rõ ràng từng chữ, "Với tôi mà nói, hai thứ này là nhất thể, về phần vấn đề thứ nhất, cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy."

Trái tim Doãn Bích Giới đập mạnh.

Cho dù biết anh có chứng ghét phụ nữ và nghiện sạch sẽ, cô vẫn kinh ngạc với sự cự tuyệt từ đầu đến cuối một cách nhanh nhẹn của anh.

Cho đến khi cô vẫn còn ngơ ngác với câu trả lời của anh mà đứng tại chỗ, thì anh đã đi ra cửa.

"Nhớ rõ, trả lời thật tốt."

Lúc anh đi qua người cô, cô trơ mắt nhìn anh hướng đến phía mình, nghiêng người rồi nhẹ nhàng ném ra một câu.

Sau đó, anh ung dung bước đến cạnh bàn, khoé miệng thấp thoáng cong lên.

...Rốt cuộc lúc nào anh đã phát hiện ra cô ở ngoài cửa?

Tâm trạng trở lại bình thường, lúc này cô cất bước vào phòng bếp.

Jaa vẫn còn đứng ở phòng bếp vừa mới mặc quần áo xong, đang cài khuy áo, lúc quay đầu lại thì bốn mắt nhìn nhau với cô.

Jaa nhìn thấy cô thì ngẩn ra, hình như hiểu được cô đã trông thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng cô ta không chút hoang mang, cũng không có ý hối hận, chỉ nhìn cô nói, "Tôi sẽ không xin lỗi cô."

"Tôi cũng không cần cô xin lỗi." Cô bình tĩnh nhìn lại.

Có lẽ Jaa không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, ngơ ngác vài giây, cô ta mới nói, "Cho nên, cô không yêu anh ta, nhưng anh ta yêu cô?"

Chữ kia được Jaa dễ dàng nói ra miệng, ngược lại khiến cô có chút khó chịu không thể nói rõ.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm của cô, hoặc là nói tình cảm giữa bọn họ, có thể liên kết với chữ kia.

"Cho dù anh ta có yêu tôi hay không, " sau vài giây trầm mặc, cô thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, "Ít nhất, anh ta sẽ không cần sự giúp đỡ của người phụ nữ khác."

Jaa nhìn mặt cô, hồi lâu sau cười cười, "Anh ta tự tay nấu bữa sáng cho cô."

Cô không nói gì.

"Cô rất may mắn." Lúc này Jaa xoay người bắt đầu thu dọn bếp lò, "Anh ta có thể chống lại sự cám dỗ, bởi vì đối với anh ta mà nói, ngoài cô ra thì tất cả cám dỗ trên thế gian này không hề hấp dẫn."

Cô đối với anh là sự cám dỗ duy nhất có hiệu lực.

Những lời này từ trong miệng của một người xa lạ như Jaa nói ra, hiệu quả lại đạt đến gấp trăm lần.

Doãn Bích Giới đứng tại chỗ, trong lúc này cô khó bình tĩnh trở lại, suy nghĩ hai giây, cô bước ra phòng bếp, đến phía bên cạnh bàn.

Kha Khinh Đằng đang ăn bữa sáng, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, đặt trước mặt cô là món anh còn sót lại do anh nấu, hợp với khẩu vị bữa sáng của cô.

"Ở sân sau có nước sạch." Lúc này anh đột nhiên mở miệng.

Cô ngẩn ra, vừa bắt đầu cúi xuống ăn bữa sáng vừa nói, "Bây giờ tôi không khát nước."

"Không phải dùng để uống nước." Chỉ thấy anh chậm rãi tựa lưng vào ghế, trong tiếng nói lại mang theo sự biếng nhác, "Là dùng để tắm rửa."

Cô ngẩng đầu liếc anh, liền thấy lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên một tia nhàn nhã tự đắc.

Tên gian thương này.

...

Có lẽ là vì buổi sáng trải qua cảnh tượng anh cự tuyệt Jaa, có thể là bị bữa sáng ân huệ của anh, cũng có thể là suy nghĩ của cô nảy sinh hỗn loạn, cô lại thật sự không từ chối yêu cầu giúp anh tắm rửa.

Ăn xong bữa sáng, tự cô tắm rửa trước rồi mới mở cửa ra, lấy một cái ghế đến sân sau, để anh ngồi xuống.

"Ở trong tình trạng mù, anh chạy xe như gió bỏ rơi bọn SWAT, hơn nữa giúp binh lính Nam Sudan tìm được kẻ phản bội." Gương mặt cô không thay đổi mà giúp anh cởi áo.

"Còn cùng em dùng thế thứ nhất của Xuân cung đồ trong rừng rậm." Anh mặc cô làm, thấp giọng hỏi, "Vì vậy, em muốn chứng minh cái gì?"

Cô hít một hơi thật sâu, động tác cởi dây nịt quần tây của anh hơi thô bạo, tức giận nói, "Cho nên vì sao anh không tự mình tắm rửa?"

"Cho dù anh ta có yêu tôi hay không, ít nhất, anh ta sẽ không cần sự giúp đỡ của người phụ nữ khác." Anh thong thả lặp lại lời cô đã nói với Jaa, "Vì vậy chính miệng em thừa nhận, tôi chỉ cần sự giúp đỡ của em."

Doãn Bích Giới bị thính lực chết tiệt vô cùng tốt của anh làm cô á khẩu không trả lời được, cô vừa khắc chế bản thân đừng có ý tưởng dư thừa khác, vừa xao lãng giúp anh cởi quần tây.

Cô còn nhớ một lần tắm rửa ở sa mạc Ai Cập, hơn nữa trong quá trình anh có "lòng tốt" giúp cô tắm rửa, bọn họ còn ở giếng nước làm một hồi.

Lấy khăn thấm nước, cô vén mái tóc dài ra sau tai, rồi khom lưng bắt đầu giúp anh lau người.

"Lần sau, đừng lúc nào cũng mặc màu đen." Khi lau đến ngực anh, cô bỗng nhiên nghe anh nói vậy.

Suy nghĩ hai giây, cô cúi đầu, nhìn đến quần áo hơi lỏng lẻo của mình lộ ra nội y màu đen, nhất thời hiểu rõ, "Thị lực của anh đã khôi phục?!"

"Không có." Thần sắc anh trấn tĩnh, "Trước khi đến chỗ bán đấu giá, tôi đã từng thấy ở biệt thự của Hedda."

Đối với lý do thoái thác của anh, cô nửa tin nửa ngờ, cẩn thận nhìn chăm chú mắt anh một lúc, cô vẫn không phát hiện ra manh mối gì.

"Còn nữa, quần lót, lần sau có thể thử quần chữ 'T' một lần." Không đợi cô nói chuyện, anh lại mở miệng nhẹ nhàng như mây gió, "Lúc nào em cũng mặc màu đen."

Doãn Bích Giới bị một câu này của anh chọc giận, "Bộp" một tiếng ném khăn ướt lên vai anh, "Vậy xin hỏi hiện tại anh có thấy rõ nét mặt của tôi không?! Muốn tôi thay đổi nét mặt không hả?"

Khoé miệng anh từ từ cong lên, vừa định muốn nói gì thì anh đột nhiên nhíu mày, từ trên ghế đứng lên.

"Sao thế?" Anh làm cô hoảng sợ.

"Có người qua đây." Anh nhanh chóng mặc quần tây, khoác áo vào, "Đi."

Cô không nói gì, biết anh sẽ không vui đùa với loại chuyện thế này, cô đi trước một bước muốn mở cửa ra.

"Không đi cửa này." Anh giữ cổ tay cô, "Bên ngoài sân sau là cái gì?"

Cô quay đầu lướt nhìn qua, "Vài căn nhà rải rác."

"Ra hàng rào, đi vòng ngoài." Anh nói với cô.

Cô không nói hai lời, kéo cánh tay anh đi vòng ra ngoài, vượt qua hàng rào.

Ngay lúc bọn họ vừa vượt qua hàng rào, cửa sân sau liền lập tức phá mạnh ra.

"Đội trưởng, bọn chúng ở đây!"

Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc của đặc công SWAT, Doãn Bích Giới ngây người, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

"Sau khi chạy 200 mét, trước mắt em sẽ xuất hiện chỗ ở tạm thời lớn nhất của bọn họ ở nơi này." Trong tiếng gió gào thét, thanh âm của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai cô, "Sau đó..."

"Chạy vào, tranh thủ kéo dài thời gian." Cô cong khoé miệng, nói ra chính xác lời anh muốn nói.

Cô không nhìn thấy, nghe xong câu nói kia của cô, người ở phía sau bị cô kéo đi, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác với trước kia, thậm chí có chút biểu tình có thể nói là dịu dàng.

Cùng lúc đó, người của SWAT đang được Robinson dẫn đầu, chạy theo sát phía sau họ, thậm chí có vài người đặc công đã nổ súng cảnh cáo, dân chạy nạn Nam Sudan ở bên cạnh hình như bị cảnh tượng như vậy doạ choáng váng, giống như mất hồn chạy tan tác khắp nơi, ngược lại đã mở một con đường trống trải cho bọn họ.

Doãn Bích Giới nhanh chóng làm theo lời Kha Khinh Đằng đến chỗ kia, cô không chút do dự mà vén mành vải lên, vọt vào bên trong.

Trong đây không ít dân tị nạn, những người đó hình như đang chuẩn bị ăn trưa, nhìn thấy bọn họ vọt vào như vậy đều hoảng sợ.

Doãn Bích Giới kéo Kha Khinh Đằng vừa chạy vừa nhanh trí di chuyển, lúc này cô vươn tay nắm lấy hai chàng trai tị nạn trẻ tuổi, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, cô không nói gì đã cởi áo khoác của bọn họ ra.

"Cám ơn!" Cô dùng tiếng Anh lưu loát nói một tiếng cám ơn, cũng chẳng quản bọn họ có hiểu hay không, sau khi tự cô mặc một cái vào, thì liền giúp Kha Khinh Đằng mặc chiếc kia lên.

Anh hình như hiểu được mục đích của cô, trong tiếng nói trầm thấp có một tia tán thưởng, "Rất thông minh."

"Kha Khinh Đằng." Truy binh SWAT cũng đã vọt vào tới nơi, cô kéo anh tách ra dòng người, chạy đến một cánh cửa khác, "Nhớ kỹ, bây giờ tôi không dựa vào anh, là tôi dẫn dắt anh."

Chạy ra khỏi chỗ kia, ánh mắt trời chiếu nghiêng vào mặt cô, rọi lên vẻ mặt cô không có chút hoang mang mà lại nắm chắc thắng lợi.

Thực ra cô rất giống anh.

Trong xương cốt cô là người hết sức tự tin, chẳng qua ở bên cạnh anh nên mới có thể che giấu tia sáng trên người cô.

Vì vậy, cô nhất định có thể giống như anh đưa cô chạy ra cảnh nguy hiểm, dẫn anh thoát khỏi thiên la địa võng.

Đường nhìn tập trung, đáy mắt cô lúc này hiện lên ý cười, "Trời cũng giúp tôi."

Chỉ nhìn thấy ở phía trước đúng lúc có một số dân tị nạn trẻ tuổi đang vây quanh lửa trại cùng nhảy múa vũ điệu thuở xưa. Kha Khinh Đằng hình như cũng nghe thấy âm thanh này, anh nhanh chóng đưa ra đánh giá đối với bốn chữ kia của cô, "Hoàn toàn chính xác."

"Anh biết nhảy múa không?" Cô kéo anh đi qua dòng người, chạy về phía những người trẻ tuổi đang nhảy múa.

"Em nên rõ ràng." Anh thản nhiên trả lời.

"Tôi hỏi là, ngay cả điệu múa thuở xưa của Châu Phi anh cũng biết sao?" Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, cô đã kéo anh đi vào nhóm người nhảy múa, cô nhanh chóng nhìn thoáng qua những người khác, liền lắc lư tư thế nhảy múa giống họ, một tay anh vươn ra nhẹ nhàng khoát bên hông cô.

"Em nói sao." Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, lúc này chợt vươn tay đến sau cổ cô, kéo chiếc mũ ở đằng sau áo khoác kia lên, đội trên đầu cô.

Doãn Bích Giới không chú ý động tác của anh, ánh mắt cô vẫn chuyên chú nhìn phía sau anh, rất nhanh sau đó, cô trông thấy khuôn mặt u ám của Robinson, còn có bóng dáng của các đặc công SWAT khác.

Cô có thể tưởng tượng được, nhóm dân tị nạn nhất định sẽ rất sợ những đặc công này, tiếp theo dựa vào mệnh lệnh của SWAT mà phân tán và kiểm tra từng người một, cứ như vậy, Robinson sẽ tìm ra bọn họ.

Cô nhanh chóng động não, hồi lâu sau thu hồi ánh mắt, vừa định nói gì với anh thì thấy anh cũng kéo mũ mình lên, trong ánh nắng chói mắt, anh cúi đầu khẽ hôn cô.

"Nếu có thể luôn cùng em chạy trốn như vậy, đó nhất định là một chuyện rất lãng mạn."

*****

Ánh mắt của cô mở to ra theo lời nói của anh.

Bởi vì mở to mắt cho nên ánh mặt trời sáng chói đến mức cô thậm chí cảm thấy hơi choáng váng đầu, cô cố gắng muốn phán đoán tính xác thực lời nói của anh, nhưng chỉ có thể cảm giác được nụ hôn mật thiết ngày càng triền miên sâu sắc.

Tại thời khắc khẩn trương thế này, cách đó không xa còn truyền đến tiếng hét ra lệnh lớn tiếng của Robinson.

Anh thật sự là...đã tuỳ tâm sở dục, tự cao tự đại tới mức tận cùng rồi.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh rời khỏi môi cô, nhưng vẫn gần kề cô, nhẹ nhàng dùng chóp mũi vuốt ve làn da của cô.

Những người thanh niên Nam Sudan bên cạnh vẫn nhảy múa như cũ, mà anh ôm cô cũng múa cùng điệu với mọi người, nhẹ nhàng xoay tròn qua lại.

"Em còn nhớ điệu nhảy của hai năm trước không?" Lúc này anh thấp giọng cất tiếng.

Cô còn chút ngẩn ngơ, bởi vì câu nói của anh trước đó, cũng vì nụ hôn kia, cho đến một lát sau cô mới trả lời, "Chúng ta không chỉ khiêu vũ một lần."

Hai năm trước, quả thật cô và anh đã khiêu vũ mấy lần, hơn nữa mỗi một lần là một điệu khác nhau, cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh khi nhảy, thậm chí ngay cả phụ nữ đẹp cũng không có cách nào nhảy ra vẻ gợi cảm lạnh nhạt như anh.

"Ý tôi là điệu nhảy cuối cùng trước khi em đi." Anh thấp giọng nói, "Khi vừa bắt đầu điệu nhảy kia, thực ra tôi đã biết em muốn dự định rời khỏi."

Đây là lần đầu tiên anh nói thẳng chuyện của hai năm trước ở trước mặt cô.

Cô không khỏi nhớ tới, sẩm tối ngày đó tại New York, khi bản nhạc trầm lắng vang lên, cùng với chậu hoa huệ xinh đẹp kia.

"Trên thực tế, ngay từ đầu tôi đã biết vì sao em đến và muốn cái gì."

Lúc này anh kéo cô nhẹ nhàng xoay một vòng, tiến vào chính giữa nhóm người nhảy múa, "Em giúp liên bang tính kế từng bước với tôi, tôi đã sớm tính toán bước tiếp theo trước rồi, cho nên đây là vì sao bọn họ dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không lấy được tư liệu trong tấm thẻ kia."

Lời nói thản nhiên mà lại kiêu ngạo như thế, cô trầm mặc lắng nghe, nhưng lại cảm thấy vào giờ phút này trong lòng không bốc lên bất cứ vui giận nào.

Rõ ràng lúc ấy cô hận anh lừa gạt mình, hận sự tuyệt tình của anh, hận đến mức trái tim đau nhói.

"Em có thể cho rằng tất cả mọi chuyện đều là lừa gạt và biểu hiện giả dối." Tay anh nhẹ nhàng xoa bên hông cô, là sự vuốt ve dịu dàng nhất, không hề có tính công kích, "Tuy nhiên em hãy nhớ kỹ, cho dù ở trong mắt tôi bất cứ ai cũng là trò chơi cá lớn nuốt cá bé, nhưng em là ngoại lệ."

"Tất cả những việc tôi làm đều chỉ vì sự bình an của em."

Một câu ngắn gọn này rốt cuộc khiến cô không thể bình tĩnh, hai mắt như tia chớp liền ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt hồn xiêu phách lạc của anh ở trong ánh nắng đang thản nhiên chuyển động óng ánh.

Chẳng lẽ, anh...

"Pằng" ——

Một tiếng súng thình lình vang lên.

Vùng đất khô cằn và bầu trời của Nam Sudan dường như bị tiếng súng kinh thiên này tách ra một khe hở.

Doãn Bích Giới nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy bên ngoài đám người nhảy múa là Robinson đang đứng nổ súng cảnh cáo, mà khiến người ta kinh ngạc chính là, trong khuỷ tay hắn ta còn ghì chặt một người đang không ngừng giãy dụa.

Là Jaa.

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, thậm chí ngay cả những người thanh niên Nam Sudan vốn đang nhảy múa đều ngừng động tác, cô trông thấy rõ ràng, các người dân tị nạn như chim sợ cành cong, cố gắng bắt đầu bỏ chạy ra xa khỏi chỗ của đặc công SWAT.

"Kha, Doãn, tôi biết hiện tại hai người đang ở trong đám đông."

Robinson vừa dùng sức kìm hãm Jaa, vừa lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Xem chúng tôi từ Mỹ truy đuổi đến Châu Phi, chúng tôi hẳn là đã cho hai người đủ thể diện, hiện tại, ngày hôm nay hai người đừng hòng nghĩ đến mình còn có thể chạy trốn, vì truy bắt các người, cả doanh trại dân tị nạn đã bị người của chúng tôi bao vây."

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp cầm súng đặt ở huyệt thái dương của Jaa.

Doãn Bích Giới trông thấy trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Jaa đều là sợ hãi, mà tay của Robinson đã đặt trên cò súng.

"Nếu các người không đứng ra." Trên khuôn mặt Robinson lúc này đều là vẻ nghiêm nghị, "Những người ở trước mắt sẽ lần lượt chết từng người cho đến khi hai người đứng ra mới thôi."

Tàn nhẫn như thế mà lại uy hiếp có hiệu quả.

Cho dù không nghe hiểu tiếng Anh, rất nhiều dân tị nạn xung quanh nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm nghiêm túc của những đặc công SWAT, họ vừa cầu nguyện vừa bi thương mà quỳ xuống.

Đám người nhanh chóng quỳ rạp xuống một mảng, như là cầu xin số phận bố thí lần cuối cùng.

Trông thấy cảnh tượng này, Doãn Bích Giới cảm giác trái tim mình như bị co rút.

Sự khẩn cầu trong những đôi mắt kia, loại áp lực và thống khổ khống chế trong thời gian lâu dài của cô, tất cả khiến cô không biết giây tiếp theo mình sẽ làm ra hành động như thế nào.

Phải đứng ra sao?

Cô và Kha Khinh Đằng chỉ cần bước ra một bước này, đối mặt chính là tử vong, thậm chí có thể càng sâu hơn tử vong, tình huống mà cô gặp phải có lẽ là bị áp giải về nước, phối hợp điều tra, hoặc tạm giam, mà Kha Khinh Đằng sẽ đối mặt với nghiêm hình bức cung, đánh tàn nhẫn, tra tấn dong dài, bất cứ cách đối xử nào cũng đau đớn hơn cái chết.

Cô biết người của liên bang căm ghét anh bao nhiêu, cũng có bao nhiêu người muốn xử trí anh ngay lập tức.

Nhưng mà, nếu không đứng ra, Jaa, thậm chí là những người tị nạn Nam Sudan khác sẽ trở thành vật hy sinh vô tội dưới họng súng vô tình của Robinson, cuộc sống của bọn họ vốn nhỏ bé mà mong manh, vì sao còn phải bị giết hại bởi không liên quan đến cô và anh, chấp nhận giá phải trả là cái chết?

Thế thì cô bước ra một bước này trước, tranh thủ thời gian để anh nghĩ cách.

Mỗi một lần anh đều bảo vệ cô trước, nếu thật sự như lời anh nói, tất cả những việc anh làm đều là vì sự bình an của cô, như vậy, cô cũng cần trả lại bình đẳng.

Thế nhưng bồi hoàn, không quan hệ đến đồng tình, không quan hệ đến bảo vệ, không quan hệ đến những mặt khác, cũng không quan hệ đến...tình yêu.

Cô nói với chính mình như vậy.

Nhưng lúc cô muốn di chuyển bước chân thì đột nhiên bị hai tay của Kha Khinh Đằng giữ chặt tại chỗ.

Cô kinh ngạc nhìn thấy anh nhẹ nhàng kéo mũ áo xuốn, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà lại bình tĩnh.

"Đứng tại chỗ, đừng cử động." Anh nói một câu với cô, rồi xoay người bước ra khỏi đám đông.

"Kha..." Trái tim cô giống như ngừng đập, lập tức tiến lên một bước hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng lại bị động tác của anh ép đứng tại chỗ.

Trong đám người trùng điệp, cô nhìn thấy lúc này anh vươn tay phải, đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu.

Yên tâm.

Động tác này cô đã từng nhìn thấy, là ý "Yên tâm" trong thủ ngữ.

Phải, cô biết, từ trước đến nay anh đều có thể trở mình trong mọi hoàn cảnh nguy hiểm, mấy lần chạy trốn trước chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.

Nhưng hiện tại, bọn họ quả thật không có đường lui, phía trước lại có thiên la địa võng của kẻ địch, cô thật sự không thể tưởng tượng được anh còn có cách nào, có thể dồn đến chết rồi sau đó sinh tồn.

Dù cho anh không có gì là không làm được đi nữa, nhưng anh cũng không phải thần thánh.

Anh vẫn sẽ chết, chỉ cần một phát súng trí mạng, cô sẽ không gặp lại anh nữa.

Nguy hiểm thật ở trước mặt, cuối cùng anh bảo cô đứng tại chỗ, để anh yên lòng, đừng đi theo anh, đem cơ hội sống giao cho cô, lựa chọn một mình đi đối mặt với thiên la địa võng đã bày sẵn.

Doãn Bích Giới.

Cô rõ ràng nghe thấy tiếng nói mạnh mẽ từ đáy lòng mình.

Hiện tại mày có dám nói với bản thân, sự dịu dàng ở phía sau tất cả lạnh lùng và tuyệt tình của anh, rốt cuộc để lại cho ai hay không?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-23)