← Ch.08 | Ch.10 → |
Người phụ trách của Live nói xong liền nhìn về phía Mục Hi có ý xin phép.
Lúc này, Mục Hi nhìn về phía đạo diễn Kim, gật đầu nhẹ một cái, giọng nói trầm thấp, nguội lạnh, "Vừa rồi ở trên xe, tôi đã xem qua kịch bản, nếu như cần thiết, bây giờ tôi có thể diễn một cảnh ngắn."
Thời điểm anh ta nói chuyện, chung quanh cơ hồ không vang một tiếng động. Đạo diễn Kim hình như cũng có chút bị khí thế của anh ta lấn bước, im lặng một lúc mới nói, "Ừ, tốt, có thể."
Phong Hạ đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Mục Hi xuyên qua những người ngăn trở đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nói "Cô là người đóng nữ chính?"
Ánh mắt của anh ta thực sự là quá mức sâu lãnh, nhất thời cô cảm thấy hơi khó chịu, lui về phía sau nửa bước mới nói "Đúng vậy."
"Vậy thì phiền cô một chút." Khi anh ta nói chuyện, giọng tuyệt không cho người khác con đường cự tuyệt.
"Phong Hạ" Chủ quản tổ diễn viên dùng ánh mắt ý bảo cô "Cô đi diễn cùng với Mục Hi một đoạn đi."
Phong Hạ trong lòng không quá tình nguyện nhưng cô còn chưa lên tiếng, Trần Dĩnh đang ở một bên đột nhiên bước lên trước mấy bước, giọng nói dịu dàng "Tôi cũng có thể phối hợp diễn cùng anh, phần diễn của hầu hết các diễn viên trong kịch bản tôi cũng tương đối rõ ràng."
Mục Hi nghiêng đầu nhìn cô ta, chỉ nói ra hai chữ "Không cần."
Anh ta cứ như vậy, dùng hai chữ để cự tuyệt lời mời diễn của nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong giới giải trí.
Sắc mặt của Trần Dĩnh lập tức thay đổi, vẻ mặt hết sức rối rắm, giống như là không thể tin, như là tức giận, khổ sở. Mà những người ở đó thấy thế, mặt ai cũng khác thường nhưng cũng không ai dám lên tiếng nói gì.
Mục Hi cũng không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn Phong Hạ đang đứng cách đó không xa.
Phong Hạ hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới đi tới.
Cả studio yên lặng như tờ, Mục Hi đợi cô đi vào trường quay sau đó dừng lại, mới chầm chậm nói "Sáng nay lúc ở bên suối, ta chợt nghĩ tới một chuyện, " Mới vừa rồi còn là một người lạnh lùng, hờ hững, lúc này trên mặt lại từ từ lộ ra một nụ cười, "Lúc ta còn nhỏ, trên núi giả cạnh cái ao ta thường tắm, ta có khắc lên đó một hàng chữ."
Trên gương mặt anh tuấn của Mục Hi không kiềm chế được nụ cười. Là Phong Nhã, nhìn thân mật như thế, lại xa cách như vậy,
Cô rất quen thuộc với hình ảnh của Lâu Dịch khi diễn những vai như thế này, đa tình, du côn, ... Nhưng lại không biết, một nhân vật do Mục Hi tạo dựng lại đánh vào thị giác người xem như vậy.
Làm cho người ta biết rõ con đường phía trước là địa ngục sâu không thấy đáy mà vẫn kích động nhảy vào.
"Đã có thủy mặc thanh hoa, sợ gì khoảnh khắc phương hoa." Anh ta mặc thường phục, không thay trang phục, nhưng lại không hề có một chút nào là không ăn nhập với hoàn cảnh này cả "Những lời này ta thực sự rất thích, An Bình, nàng có thích không?"
Hấp dẫn rung động lòng người, phong lưu đến tận xương tủy.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta lúc này từ từ nổi lên nhu tình, dung móng tay bấm bấm vào long bàn tay mình, mới nói theo kịch bản "Tựa như màu của nước, cho dù sẽ theo ngày từ từ mà tiêu tan, phai mờ đi, có thể không còn đẹp như lúc đầu, nhưng cũng đã thấm vào tận xương tủy, xác nhập vào mặt nước, đúng không?"
"Ừ." Anh ta từ từ bước tới gần cô, khẽ cúi đầu, bỗng nhiên đưa tay chạm vào giữa mi tâm của cô, "Nhập vào tận xương tủy, không có cách nào lấy đi được."
Cự ly gần ngay bên cạnh mà khoảng cách lại xa đến thế. Cảm thấy hô hấp của anh ta gần trong gang tấc, cơ thể cô lập tức cứng ngắc.
Mục Hi duy trì động tác này 10s mới trở về vị trí cũ, nhìn về phía đạo diễn Kim.
Đạo diễn Kim ngẩn ra, mới lập tức gật đầu, vỗ tay, trong mắt là sự tán thưởng "Không chê vào đâu được, hoàn mỹ không một chút thiếu sót."
Trong nháy mắt, hô hấp của mọi người trong trường quay cũng dừng lại, nghe đạo diễn Kim nói xong mới phản ứng kịp, đều dùng lực vỗ tay.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy nhưng lại diễn đúng thời gian quy định, không hề có một chút sai lầm.
Trên mặt người phụ trách của Live lập tức trở nên kiêu ngạo như là đã đoán biết trước được, nói với đạo diễn Kim "Có thiếu gia của chúng tôi tham gia, năm nay nhất định sẽ thành công, hiện tại cũng đã thông qua sự xét duyệt của đạo diễn, cho nên hôm nay thiếu gia sẽ chính thức tham gia vào đoàn làm phim."
"Được. Hợp tác vui vẻ." Đạo diễn Kim hài lòng gật đầu.
Tất cả đã kết thúc, Mục Hi cũng không nhìn bất kỳ ai, thẳng tắp nghênh ngang rời khỏi studio.
Buổi tối, Phong Hạ tắm qua loa, đúng thời gian liền khoác áo khoác sau đó đi ra khỏi khách sạn đến studio.
Từ xa đã nhìn thấy Tư Không Cảnh ở bên trong studio, người hơi cúi xuống mặt đất đang chuẩn bị cái gì, bên cạnh đặt một chiếc đèn sạc điện tiết kiệm năng lượng.
Cô lặng lẽ tiến tới phía sau, lập tức nhảy lên lưng anh, đồng thời lấy tay bưng kín mắt anh lại "Không được nhúc nhích, cướp sắc đây."
Cảm nhận được lòng bàn tay mang theo hơi ấm của cô, động tác trên tay anh cũng dừng lại, khóe môi hiện lên một nụ cười yếu ớt.
"Ăn cơm trước."
"À?" Cô ngẩn ra, vội vàng buông tay đi vòng đến trước mặt anh, nhìn anh lấy đồ ăn nhanh đi đun nóng, vui vẻ hoan hô "Em cứ nghĩ là em phải nhịn đói cơ. Hiện tại quả thực em có thể ăn hết một cái đầu voi đấy."
Tư Không cảnh lấy ra một đôi đũa ngẩng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt của anh ở trong bóng đêm, nhờ ánh sáng nhợt nhạt, anh nhìn cô rất chăm chú, cô bị anh nhìn đến ngây ngốc, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hôn lên môi mỏng của anh một cái.
"Ừ, đã thanh toán xong tiền cơm." Anh nhẹ giọng cười một tiếng, đem đũa cùng hộp cơm đưa cho cô "Ăn nhanh không tốt cho dạ dày, ăn từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.""
Cô cười giống như một đứa trẻ, một bên vừa vui vẻ ăn vừa gật đầu.
"Tư Không." Cô ăn vào một miếng chợt nhớ tới chuyên gì, nghiêm nghị nhìn anh "Tư Không, anh không cần tức giận."
Anh đang cúi đầu mở hộp cơm của mình, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên.
"Em nói là...Chuyện lúc sáng nay." Cô suy nghĩ một chút, "Mục Hi, người kia chính là người muốn thay Lâu Dịch cùng em diễn một chút."
Ánh mắt anh lóe lên một chốc lát "Có một chút ít."
Cô nghi ngờ nhìn anh, suy nghĩ hai giây mới ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, có nghĩa là sang nay anh có ghen và tức giận.
Tư Không Cảnh nói xong, không nhanh không chậm nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười.
Phong Hạ nhìn anh, cong cong môi, buông hộp cơm xuống, duỗi tay về phía anh.
Rốt cuộc, anh không kiềm chế được bật cười, đem đồ trong tay để sang một bên, kéo tay cô tới gần, ôm cô vào trong ngực."Thế nào? Cảm thấy được ôm ấp yêu thương mới có hiệu quả?"
"Vâng, " Cô ôm cổ anh, cắn nhẹ lên cằm anh, cười hì hì "Được em ôm ấp yêu thương rồi, anh sẽ không tức giận nữa?"
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô "Nếu như em suy nghĩ một chút lấy thân báo đáp, anh sẽ lại càng không tức giận."
Hai người cười đùa một lúc, cô ngồi trong lòng anh chợt nói "Tư Không, anh có cảm thấy cái người tên Mục Hi kia là người đặc biêt kiêu ngạo không? Cảm giác như anh ta là con cưng của trời, vô cùng hung hăng, vênh váo, buổi sáng ở studio, mọi người ai cũng cúi đầu với anh ta."
Cô vẫn còn canh cánh ở trong long việc bị anh ta ép buộc phải diễn cùng.
Anh vuốt vuốt sống lưng cô, vẻ mặt bình tĩnh "Anh cũng từng gặp ở công ty mấy lần, anh ta luôn luôn như vậy."
"Anh không thích anh ta." Anh lạnh nhạt nói "Có tài năng nhưng lòng dạ lại sâu vô cùng."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Cô lắc đầu "Cùng diễn với anh ta, em cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác vô cùng không thoải mái, không giống với khi diễn cùng Lâu Dịch...rất dễ dàng..."
Nói đến Lâu Dịch, cô lập tức trầm mặc, yên lặng không nói gì.
Tư Không Cảnh nhìn vẻ mặt cô, một lúc lâu mới nói "Sharon vừa mới nói qua điện thoại với anh, đã tìm được người, người đó có lẽ sẽ giúp được gì đó."
"Thật sao?" Ánh mắt cô sáng lên.
"Thật." Anh vuốt vuốt tóc cô, trả lời.
Nếp gấp giữa hai long mày cô giãn ra, vẻ mặt mừng rỡ. chui sâu vào lòng anh hơn.
"Chỉ là, " Anh nhẹ giọng nói "Em biết đấy, anh không phải là người của Top, một quyết định của công ty lại cần qua rất nhiều trung gian cho nên tỉ lệ thành công không phải là lớn. ý của Sharon là vai nam phụ trong chắc chắn không còn hi vọng nhưng thông báo khôi phục công tác thì khả năng tương đối lớn."
"Cám ơn anh, Tư Không." Hồi lâu, âm thanh của cô từ trong ngực anh vang lên "Bất luận kết quả như thế nào, anh đều đã lấy ân tình để giúp em."
"Sáng nay, lúc ở studio, đột nhiên em có cảm giác, " Cô vừa nói vừa chui từ trong ngực anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc bình tĩnh "Em thực sự rất nhỏ bé, mà ở trong làng giải trí này, còn thuộc loại nhỏ bé nhất."
Cô vô lực để có thể giúp Lâu Dịch, bởi vì chính việc bảo vệ bản thân mình còn thấy khó khăn.
So với những nghệ sĩ khác, cô vẫn kém hơn rất nhiều, tiếp nhận ánh mắt của người khác đều thiếu sự tôn trọng, sùng bái, huống chi, cũng giống như đối với Mục Hi, người đứng đầu công ty đại diện, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Ba mẹ em, anh trai em đều hỏi em, bọn họ có thể cho em cuộc sống không lo không nghĩ cả đời, tại sao nhất định phải mạo hiểm vào nơi nguy hiểm, nơi mà lòng người cũng bị thay đổi, nhất định phải ở chỗ này chịu uất ức một mình"
Cô nói chậm rãi, từng câu từng chữ "Em cũng hỏi mình rất nhiều lần, cũng đã từng nghĩ đến sẽ buông tha, nhưng là, mỗi khi đến cuối cùng em lại nghĩ."
"Cuộc sống luôn luôn phải thử nghiệm một số chuyện, không đi đường tắt, trải qua đau khổ, khó khăn để đạt được thành công. Như vật mới cảm thấy mình được sống. Huống chi bây giờ, em đã không còn đường lui nữa, chỉ nghĩ tốt hơn là nên đứng ở bên cạnh anh."
Bóng đêm yên tĩnh, lời nói của cô vang lên bên tai, từng chữ từng chữ như rót vào tim anh.
Tư Không Cảnh nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng. một lát sau giọng nói dịu dàng của anh vang lên "Hạ hạ, ai cũng sẽ bắt đầu từ con số không, nhưng chỉ cần em tin tưởng, một ngày nào đó, em cũng sẽ trở thành người đứng ở địa vị cao nhất, sẽ không bị bất kì ai, bất kì chuyện gì thao túng."
"Sẽ có sao?" Cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ, " Anh hôn lên mắt cô "Tin tưởng anh, nhất định sẽ có."
**
Diễn xong phần diễn ngày mai, Phong Hạ kiên trì giục Tư Không Cảnh về khách sạn trước, mình thì đến khu bán đồ ăn nhanh mua đồ ăn khuya xong mới trở về.
Đêm đã khuya, khách sạn khắp nơi đều an tĩnh. Cô đi lên thang máy trở lại tầng của mình, vừa đi vừa lấy thẻ trong túi áo để mở cửa phòng. Đi qua một gian phòng, chợt nghe thấy có âm thanh kỳ quái vang lên.
Theo bản năng, cô nhìn theo hướng vào giữa gian phòng, liền lập tức cứng đờ người.
Gian phòng này, cửa không khóa chặt, hơn nữa vẫn có thể nhìn thấy ở bên trong, cách cửa vô cùng gần, vừa vặn cô có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đang diễn ra.
Một người con gái trần truồng đang nằm trên gương, không ngừng ngâm lên thành tiếng, mà sau lưng, người đàn ông quần áo chỉnh tề, chỉ là cởi nửa quần, mặt không thay đổi giữ lấy hông của người con gái, hung hăng tiến vào từ sau.
Dù có khoảng cách, nhưng cô nhìn một cái là có thể nhận ra, gò má nghiêng tinh xảo kia, là Trần Dĩnh.
Mà càng làm cho người ta lạnh người, chính là, gương mặt vô cảm của người đàn ông, là Mục Hi.
Hơi thở dâm mị, âm thanh ngâm vang, cơ hồ khiến cho cô không có ở trong phòng cũng run rẩy cả người. Cô trợn tròn mắt, lui về phía sau hai bước, bữa ăn khuya trên tay cũng suýt rơi xuống.
Bên trong đang là lúc hoan ái kịch liệt, cả người cô cứng nhắc, không nhúc nhích, tầm mắt Mục Hi chợt quét tới.
Anh ta nhìn thấy cô.
Cái nhìn lạnh băng kia, xông thẳng vào thần kinh, Phong Hạ không chần chờ, chạy về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, cắm thẻ mở cửa, vội vàng nghiêng người vào phòng.
Cô đặt đồ ăn trên bàn, trái tim trong ngực đập liên hồi.
Một màn kia thật quá kinh hãi, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ nhìn thấy loại cảnh tượng ấy, cũng như chưa từng nghĩ người trong cuộc lại là người cô quen biết.
Đầu óc trống rỗng. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở mới nhận, âm thanh của Tư Không Cảnh vanh lên "Về đến phòng rồi?"
"Vâng." Cô đáp lại một tiếng, cảm giác gò má của mình đỏ bừng.
Hình như anh nghe ra được điều gì "Chạy vội sao? Vẫn còn không thoải mái à?"
"Không có..." Cô lắc đầu một cái, trong lòng đấu tranh gần 30 giây, mới nơm nớp lo sợ nói "Tư Không, em..."
"Hả?"
"Em vừa mới... vừa mới..." Gương mặt cô cũng hồng đến độ nhỏ ra máu, "Thấy được..."
"Nhìn thấy gì?" Anh uống một ngụm nước, âm thanh mê hoặc.
"Tư Không." Cô dùng sức lắc đầu, đột nhiên không kịp suy nghĩ, trực tiếp thốt lên "Anh đã xem qua phim AV chưa?"
Tư Không Cảnh nghe xong những lời cô nói chợt im bặt, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Phong Hạ vừa gấp vừa thẹn thùng, đi đi lại lại quanh chỗ ngồi, vừa gấp gáp muốn nói để giải thích ý của mình, lại nghe thấy âm thanh chậm rãi của anh truyền đến "Phong Hạ, đây là em đang quyến rũ anh sao?"
*****
Trong phòng yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại cũng không thấy có âm thanh nào
Âm thanh của Tư Không Cảnh ở trong bóng đêm mê hoặc như thế, Phong Hạ nghe được mà cả người nóng ran, chợt ho khan vài tiếng, mới liều mạng lắc đầu "Em mới không có ............."
"Vậy vừa nãy là ai hỏi anh có xem qua phim AV hay không?" âm thanh của anh chứa đựng nụ cười thản nhiên "Vậy em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
Phong Hạ không ngờ một câu nói như vậy lại trở thành đề tài cho hai người thảo luận, cầm điện thoại di động ngồi xuống giường, cô không nhịn được mà đỏ mặt "Đương nhiên là lời nói thật"
"Có" Sau hai phút trầm mặc anh trả lời đơn giản
Cô sững sờ, thất thần mấy giây "Tư Không Cảnh ...."
"Ừ" Anh trả lời, âm thanh trần trầm đầy bình tĩnh "Muốn nói cái gì?"
"Em......" Cô sắp xếp lại lời nói của mình, trong lòng các suy nghĩ thoáng qua, khiến mặt cô càng thêm ửng đỏ.
Khó trách thời điểm hai người lăn qua lăn lại trên giường, mặc dù anh cũng là lần đầu nhưng kĩ thuật không hề tệ
Cho nên những lần mây mưa đầy kinh nghiệm như vậy đều do trước đây anh đã 'học tập'
"Em nhất định sẽ đi nói cho Lâu Dịch" Cô che mặt "Anh tuyệt đối không phải là người bị cấm dục!"
Nhìn qua nghiêm chỉnh lạnh lùng, trên thực tế lại......
Tư Không Cảnh nghe được bật cười, hiếm khi anh có thể cười vui vẻ thoải mái đến vậy "Lên phải thuyền giặc, muốn đi, cũng không kịp rồi!"
"Chỉ là......" Anh dừng một chút, "Tại sao đột nhiên lại hỏi anh chuyện này?"
Phong Hạ ngẩn ra, nhớ tới mình vừa mới nhìn thấy một màn dây dưa của Trần Dĩnh và Mục Hi kia, thực sự quá kinh người, trực giác bảo không cần nói cho anh thì tốt hơn
Nếu anh biết cô vừa mới thấy cái cảnh đó, khẳng định cũng sẽ không vui
"Không có gì." Cô lắc đầu một cái, "Chỉ là vừa mới vừa lên lâu thời điểm ý tưởng đột phát, ngươi biết của ta đấy, Thiên Mã Hành Không đặc biệt lợi hại......"Chỉ là thời điểm lúc lên đầu, đột nhiên suy nghĩ tới, anh biết người ta mà 'thiên mã hành không' (ngựa thần lướt gió tung mây ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) rất lợi hại ........"
Sau khi nghe xong anh cũng không nói gì "Vậy, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai sẽ phải dậy sớm"
"Được" Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái, quyết định đem những gì mới thấy ném ra sau ót
"Đúng rồi" Trước khi cúp điện thoại, chợt anh nói "Ba mẹ anh, xế chiều hôm nay mới từ thành phố N đến thành phố S mở một cuộc nghiên cứu và thảo luận, sẽ ở thành phố S hai tối, sáng ngày mốt đi"
Hô hấp của cô như chậm lại
"Tối mai quay phim xong, anh chở em từ studio về căn hộ của anh trong thành phố S ăn cơm tối, ba anh tự mình xuống bếp" Giọng nói của anh dịu dàng mà bình thản "Cho nên, rất hân hạnh mời em đến thưởng thức, được không?"
Gặp ba mẹ anh
Phong Hạ nghe anh nói xong mà trong lòng lập tức bất ổn, nghĩ đến ba mẹ anh cũng là những giáo sư học cao, trong đầu cô nghĩ cũng giống như gặp mắt các trưởng bối rồi
Vậy, cô nên dùng thái độ gì để gặp mặt họ, nên mặc gì, có cần trang điểm không?"
Tư Không Cảnh nghe cô thở gấp, không nhanh không chậm trêu chọc cô "Vị mỹ nữ hệ tiếng Trung này, xin hỏi, cô đã sợ rồi sao?"
"A?" Cô cắn môi, "Tư Không...... Em thật sự, thật sự sợ bọn họ không thích em"
"Sẽ không!" Anh nói "Hạ Hạ của anh luôn luôn được yêu thích rồi, đúng không nào? Huống chi còn có anh ở đây, nhất định không để họ làm khó em chỉ nhìn mặt nhau thôi, giống như ăn một bữa cơm, em cứ coi ăn một bữa cơm bình thường với trưởng bối, không cần áp lực"
Phong Hạ cầm điện thoại di động "ừ" một tiếng, rốt cuộc đồng ý, trong lòng lại lo lắng hơn
------------------------
Ngày thứ hai, thời điểm quay phim, trong lòng cô nghĩ tới buổi tối sẽ gặp ba mẹ của Tư Không Cảnh, mà đã có chút mất tập trung
Hơn nữa thời điểm diễn chung với Mục Hi, cô càng thêm tránh không đụng tới tầm mắt của anh ta, dù chỉ là vô tình xẹt qua cũng làm cô lung túng
Làm sao có thể không xấu hổ chứ? Nhìn anh ta và Trần Dĩnh cô lại nhớ đến những gì thấy được vào tối qua, cô thật sự hận không thể đem đoạn kí ức ấy đá bay ra khỏi đầu
"Cắt" đạo diễn Kim lắc đầu một cái, thở dài "Phong Hạ, tôi thấy tình trạng của cô thật giống như mưa vậy, lúc tốt lúc xấu, diễn lúc nào cũng mất hồn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Cô cả kinh, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Hi, lui về sau một bước chắp tay trước ngực nói xin lỗi với đạo diễn Kim "Xin lỗi đạo diễn Kim, thật xin lỗi, cảnh kế tiếp tôi nhất định sẽ chú ý"
Sắc mặt đạo diễn Kim nghiêm túc, vẫn lắc đầu, ném kịch bản trong tay xuống ghế, trầm mặt đi sang nơi khác hút thuốc lá
Bị đạo diễn đối xử như thế, dĩ nhiên là chuyện hết sức mất mặt, vành tai cô đỏ lên, cố gắng để bản thân không nghe thấy những lời giễu cợt, bàn luận xôn xao kia, cúi đầu đi ra khỏi hoạt cảnh, bước nhanh chân sang khu rừng nhỏ bên cạnh studio mà hóng mát
Đứng trong rừng cây nhỏ một hồi, cô cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình
Cô quay đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt thay đổi, lui về sau hai bước
"Hình như cô rất sợ tôi" Mục Hi mặc đồ diễn, trong tay còn cầm điếu thuốc, rõ ràng bộ dạng rất phong lưu nhưng vẫn cảm thấy sự âm trầm lạnh nhạt
Sau khi đứng vững, cô cũng không giám nhìn anh ta, cũng không giám nói chuyện
Mục Hi nhìn cô, thật bình tĩnh đưa tay dập tắt khói thuốc, bước lại gần cô
Cơ thể anh ta to lớn bao trùm dáng người nhỏ bé của cô, đáy lòng cô có chút khó chịu, không biết rốt cuộc anh ta muốn gì nên chỉ có thể cố gắng đứng thẳng người, không sợ hãi
"Cô ở đây nói yêu thương" Anh ta nhìn cô từ trên xuống, lạnh nhạt nói "Cùng Tư Không Cảnh."
Câu trần thuật nhưng không hề có sự nghi vấn, hoàn toàn là khẳng định
Cô nghe anh ta nói mà lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn không chịu nói chuyện
Khuôn mặt Mục Hi lạnh lùng, lúc này chợt vươn tay ra, đè hai tay chống thân cây phía sau, áp sát cô vào cái cây, cúi đầu lại gần cô
Động tác của anh ta làm cô cảm thấy như mình đang đứng đầu mũi giáo, tóc gáy đều dựng hết lên
"Tối ngày hôm qua, cô thấy được" Anh ta nói từng chữ từng chữ
Cô cảm thấy mình không thể bị động mãi được, vội vàng né sang bên cạnh bước ra khỏi vòng tay của anh ta "Đúng, tôi thấy được, cho nên anh lo lắng đó sẽ là nhược điểm của anh?"
"Nhược điểm?" Anh ta trầm mặc hai giây, chợt ho khan một tiếng, đứng thẳng người "Vậy, mỗi nữ minh tinh hay người mẫu tự mình đưa đến cửa đòi lên giường với tôi, đều là nhược điểm của tôi? Vậy không biết tôi có đến bao nhiêu nhược điểm? Trải rộng toàn thế giới?"
Câu nói trêu đùa từ trong miệng anh ta đi ra làm cô cảm thấy cơ thể lạnh lẽo
Phong hạ nhíu nhíu mày.
"Ngược lại cô...... cô không lo lắng nhược điểm của mình sao?" Mặt anh ta không chút thay đổi "Tư Không Cảnh là nghệ sĩ của công ty tôi, mặc dù trong hợp đồng đã kí sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư, nhưng là ..."
"Một tháng sau tôi sẽ tiếp quản công ty, tôi không muốn tiếp tục kí hợp đồng với anh ta nữa, có muốn anh ta nổi tiếng nữa hay không, đều do tôi quyết định, hoặc là tôi muốn công bố tin tức chuyện của hai người hay không, để cho không thể đứng trong làng giải trí, cũng do tôi quyết định"
Tự cao tự đại, tuy nhẹ nhàng nhưng đầy áp bức
Cô giương mắt nhìn anh ta
Cô biết, chỉ cần với thân phận như anh ta, đi làm nhựng việc này dễ như trở bàn tay
"Tôi nhớ, từ trước đến nay tôi không hề biết anh" Cô suy nghĩ một chút "Cũng chưa rừng gặp qua anh"
Cho nên, quan hệ giữa hai người hoàn toàn xa lạ, vừa mới gặp một ngày, tại sao anh ta muốn làm khó cô, muốn uy hiếp cô?
Mục Hi hờ hững nhìn cô một cái, liền xoay người rời đi "Trước tiên, cô mau phối hợp với tôi diễn cảnh tiếp theo cho tốt, nếu như con bị dừng một lần nữa, tôi sẽ công bố tin tức ra ngoài"
Cô giật mình đứng tại chỗ, không dám tin những gì anh ta mới nói, thì anh ta đã nghênh ngang rời đi
---------------------
Những cảnh diễn tiếp theo, thật sự cô không bị dừng nữa
Cô nhìn mặt của Mục Hi, trong lòng vừa khinh thường anh ta lại vừa kiêng dè, không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, mục đích thế nào, chỉ có thể tự nói với mình, dù có chuyện gì cũng phải nhịn xuống không thể để lộ chuyện hai người
Thị trấn T dần bị bóng đêm bao phủ, ánh đèn dần tối chờ kết thúc công việc, lúc này vè mặt đạo diễn Kim mới hòa hoãn hơn một chút "Cuối cùng cũng khá hơn trước"
Cô thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi studio cầm khăn lau mồ hôi, chuẩn bị về khách sạn tắm rứa
Buổi tối còn đi gặp ba mẹ Tư Không Cảnh, cô nhất định phải để bản thân có tinh thần tốt nhất
Tắm rửa, chọn tùy tiện một bộ quần áo đơn giản, cô nhìn thấy trên điện thoại có tin nhắn của Tư Không Cảnh, nói Sharon sẽ là tài xế đưa bọn họ đi, giờ đang chờ cô dưới tầng hầm để xe
Cô trả lời "vâng" một tiếng, đeo thêm một chút trang sức trang nhã, cầm thẻ mở cửa rồi chạy nhanh ra khỏi phòng
Thời điểm cô xách theo túi quà chờ trước cửa thang máy, chợt bị vỗ vai từ đắng sau
Quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông mặc áo đen đầy xa lạ, ước chừng hơn 30 tuổi, giữa hai lông mày mang theo sự lạnh nhạt khách sao "Phong tiểu thư, thiếu gia mời cô vào phòng của thiếu gia"
Cô cảm thấy dây thần kinh như dây cung đang căng lên "Vì sao tôi phải đi vào phòng cùa anh ta?"
"Thiếu gia nói như vậy" Âm thanh người đàn ông trầm thấp mà lạnh lùng "Đến lúc đó cô có thể hỏi thiếu gia nguyên nhân "
Từ nhỏ đến lớn cô chưa gặp tình trạng này bao giờ, nhìn thấy người này hẳn là một người trung thành không dễ bỏ qua cho cô, suy nghĩ một chút chắc có lẽ là nói về chuyện hồi sáng, sẽ kết thúc nhanh cho nên cô muốn nhanh chóng chấm dứt vấn đề này
Hơn nữa bởi vì buổi sáng Mục Hi nói mấy câu kia, đã tạo ra cho cô một áp lực rất lớn
Người đàn ông kia đưa cô đến phòng của Mục Hi, mở cửa cho cô, rồi chờ cô đi vào, đứng bên ngoài đóng cửa lại
Tiếng đóng cửa vang lên, cô đứng trước cửa nhìn thấy Mục Hi đang ngồi trên ghế sa – lon. Bình tĩnh hút thuốc
"Thế nào, muốn đi hẹn hò với Tư Không Cảnh?" Anh ta nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói
Cô nắm chặt bàn tay, đi về trước mấy bước "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Anh ta thấy vẻ mặt đề phòng của cô, khe khẽ cười "Ít nhất không phải tìm cô đến làm ấm giường, mới nhìn qua vẻ mặt cô giống như một xử nữ vậy"
Giọng điệu anh ta hết sức lười biếng, hình như tâm tình không tệ, khác với sự lạnh lùng trước đây, Phong Hạ nghi ngờ không biết rốt cuộc anh ta có ý gì
"Cô và Tư Không Cảnh quen nhau đã tám tháng" Ngón tay anh ta gõ nhẹ trên mặt bàn "Giấu thật tốt, một lần suýt bại lộ, anh ta cũng cứu được"
"Anh ta đã xuất đạo ba năm, hôm nay là thời khắc tỏa sáng, cũng là lá bài chủ chốt của Live, tố chất nghệ sĩ cũng không thể bắt bẻ" Anh ta nói chuyện rất chậm "Mấy chục năm không ai có thể hơn"
Anh ta đang khẳng định tài năng của Tư Không Cảnh.
Trong đầu cô luẩn quẩn rất nhiều suy nghĩ, lời nói này của anh ta rốt cuộc có ý gì
"Phong Hạ." Anh ta dừng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt cô "Tôi với cô cá cược một lần"
"Để tôi làm bầu show cho cô, đào tạo cô" Anh ta phun ra một ngụm khói thuốc "Năm năm sau, cô sẽ là người sáng giá nhất làng giải trí"
"Vượt qua tất cả mọi người, kể cả anh ta"
Từng câu từng chữ, nặng nề đè xuống tim cô khiến cô không thể thở nổi
Con ngươi Phong Hạ trừng lớn, cảm thấy lời nói của anh ta thật điên khùng
"Sau khi kết thúc《Hồng Trần》, hợp đồng của cô với Top cũng chấm dứt" Anh chậm rãi nói "Có lẽ, tôi có thể giúp cô, cho cô thêm một quyền lợi"
"Người bạn kia của cô, Lâu Dịch" Anh từ từ nói "Anh ta rất có tài năng, tôi cũng sẽ nâng đỡ anh ta, giúp anh ta phát triển"
"Mục Hi" Phong Hạ hít thật sâu kìm chế sự tức giận, nhìn anh ta "Tôi với anh quen biết không tới một ngày, thậm chí không quen biết gì với anh"
Vụ cá cược này của anh ta, điều kiện rất hấp dẫn nhưng lại khiến người ta tìm không ra lí do vì sao
"Tôi cũng vậy, cũng không biết gì về cô cả" Mục Hi gác hai chân lên, môi mỏng khẽ cười "Có khi chỉ biết bề ngoài của cô, còn lại không hề biết gì thêm"
"Nhưng cái này không quan trọng" Lúc này anh đứng lên khỏi ghế, từ từ đi tới trước mặt cô, hơi thở trầm ổn "Tôi chỉ muốn nhìn thấy một kết quả: Live sẽ trở thành công ty đại diện lớn nhất Châu Á, hơn nữa bỏ qua khoảng cách giữa Top"
"Chính là khoảng cách bây giờ của cô và Tư Không Cảnh"
Phong Hạ nhìn anh ta, tâm tư rối loạn
"Tôi cho cô thời gian suy nghĩ" Anh ta lạnh nhạt nói "Cô có thể nghĩ sau khi《Hồng Trần》kết thúc, điều đầu tiên tôi muốn chính là giúp cô thoát khỏi biệt danh bình hoa khi đóng phim"
Lâu sau, rốt cuộc cô mở miệng "Cuối cùng tôi cảm thấy, nếu như anh muốn tìm người để đào tạo, về tình về lý anh nên giúp bạn giường của anh, ví dụ như Trần Dĩnh"
Mục Hi nhìn cô một cái, khe cười "Cho đến bây giờ tôi chỉ tin trực giác và cặp mắt nhìn người của mình, không tin kĩ năng trên giường"
"Còn một chuyện nữa, kết quả rất chắc chắn" Lúc này anh ta đi đến ghế sa – lon, đưa tay lấy ly rượu "Bất luận cô có tin hay không, cô và Tư Không Cảnh chắc chắn sẽ chia tay"
------------------
Thời điểm Phong Hạ chạy đến bãi đậu xe ước chừng đã trễ khoảng 20 phút
Cô không dám nói gì nhiều, chỉ giải thích là mình tắm hơi lâu, Tư Không cảnh cũng không nói gì cô chỉ kếu Sharon lái xe
"Đã lâu không gặp Sum¬mer." Sharon huýt sáo, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô cười chào hỏi
"Chị Sharon" Cô gật đầu, "Chuyện của Lâu Dịch cảm ơn chị đã giúp một tay"
"Ôi trời, không cần khách sáo" Cô đánh tay lái, khua khua tay trái "Chị làm trâu làm ngựa cho các cặp vợ chồng son quen rồi, chỉ cần về sau em kết hôn nhớ phát phong bao lì xì cho chị là được rồi"
Cô cười, ngón tay hơi run run
"Lạnh sao?" Chiếc xe ra khỏi tầng hầm, thật nhanh hòa vào dòng xe trên đường, Tư Không Cảnh khé hé cửa, nghiêng đầu nhìn cô
"Không lạnh" Cô lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt là lo lắng buồn bực "Tư Không, chúng ta tới trễ, ba mẹ anh sẽ không vui phải không?"
Anh nắm lấy bàn tay của cô, muốn kéo cô sát người mình ôm cô vào lồng ngực nhưng động tác có chút dừng lại
Trên người của cô, có mùi khói thuốc lá, tuy không rõ ràng nhưng quả thật có mùi khói thuốc
"Không biết" Lâu sau, anh khẽ cúi đầu, buông tay cô ra, lấy chiếc khăn bông ở bên cạnh bọc lấy người cô, nhỏ giọng nói "Nghỉ ngơi một chút, rất nhanh dẽ tới"
Cô gật đầu một cái, nhưng bởi vì trong lòng đang rối rắm nên không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa xe
Trong xe yên tĩnh, dọc đường đi anh cũng nhắm mắt không nói gì
← Ch. 08 | Ch. 10 → |